Chỉ có thể nói lời của Thượng Quan Vân thật sự đúng, ngày hôm sau từ lúc lên đường bắt đầu thường thường có người đánh lén, chỉ là đi theo đều là người giỏi trong giáo, hơn nữa cũng đều không phải người xuống tay nhẹ, cơ bản có đến mà không có về, chỉ là đuổi ruồi bọ đuổi nhiều lắm, cũng sẽ phiền. Hơn nữa võ công của người tới cũng càng ngày càng cao, vốn Tô Diễm còn có chút đắc chí với võ công của mình nhưng cũng không thể không thừa nhận võ công của anh quả thật như lời giáo chủ đại nhân nói, chỉ là một tên tài nghệ cấp hai.
“Thật là…” Tô Diễm kéo ống tay áo của mình, phía trên có một lỗ thủng thật dài, cơ bản quần áo này xem như vứt đi, hơn nữa trên mặt bắn không ít vết máu, có của mình cũng có của những người khác.
Thượng Quan Vân từ trong bọc của mình lấy ra một lọ thuốc đưa cho Tô Diễm, nhăn mặt: “Mặc dù hôm nay đã đến Hàng Châu, nhưng chỉ sợ là vẫn sẽ có không ít phiền toái, ngươi nếu không có chuyện gì, vẫn là đừng ra ngoài.”
Tô Diễm nhíu mày, xắn tay áo lên, lộ ra vết thương trên cánh tay, bôi thuốc trị thương lên. Thuốc là thuốc tốt, rắc lên trên vết thương đặc biệt đau, Tô Diễm đến đây lâu như vậy lần đầu tiên bị thương, sâu sắc cảm nhận mình thật sự được chiều chuộng không ít.
“Ta chỉ thích sớm đi xong việc, sau đó sớm trở về.” Tô Diễm vẫn hy vọng mình có thể tự đi Tây hồ một chuyến, anh hiện tại cũng có hắc mộc lệnh trong tay, hẳn là không có người nào dám không nghe anh.
Thượng Quan Vân hiển nhiên rất không đồng ý với quyết định này của Tô Diễm, nhưng lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý, đành phải lui mà cầu tiếp theo: “Ngươi nếu đi ra ngoài, cũng mang theo hai huynh đệ, dù sao võ công của ngươi… Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.”
“Ta biết, ta còn muốn lưu mệnh trở về gặp giáo chủ chứ.” Tô Diễm thầm nghĩ tính kế Nhâm Ngã Hành, cũng không muốn bị người khác tính kế.
“Thật sự là khó tìm nha.” Tô Diễm đứng ở một cửa động hôn ám, lẩm bẩm nói. Anh thật vất vả bỏ qua hai người đi theo, sau đó dùng hắc mộc lệnh đe dọa tổng quản giáo chúng Hàng Châu, đi một mình tới nơi này, cuối cùng là rút ngắn khoảng cách với mục tiêu.
Trong động rất là âm u ẩm ướt, đi xuống nữa còn rất lạnh, Tô Diễm đi một đoạn đường rồi mới nhìn thấy hai giáo chúng trông coi, hai người kia vừa thấy Tô Diễm, liền trực tiếp rút đao ra, thần tình cảnh giác.
Tô Diễm trực tiếp giơ ra hắc mộc lệnh quơ quơ ở trước mắt hai người: “Giáo chủ lần này phân phó tại hạ đến, mong rằng hai vị tạo điều kiện.”
“Ngươi là người nào?” Tâm phúc của Đông Phương giáo chủ cảnh giác rất mạnh.
“Tại hạ Dương Liên Đình, chính là tổng quản thần giáo.” Tô Diễm rất là khiêm tốc hữu lệ cười cười.
Một người trong đó cau mày, thấp giọng nói: “Ta ở đây lâu rồi chưa từng hồi giáo, không có nghe qua đại danh của các hạ, chính là không biết các hạ hôm nay tới là có chuyện gì.”
“Người giam giữ trong địa lao kia, giáo chủ không muốn tiếp tục giữ lại hắn nữa.” Tô Diễm lấy từ trong tay áo ra một bình dược mà Vương Bản Chi cho anh, mỉm cười nói, “Xin cho tại hạ đem dược này bỏ vào trong cơm của người kia, đợi người nọ ăn xong tại hạ liền rời đi, trở về giáo phục mệnh.”
Hai người trông coi kia liếc nhau, một người trong đó gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, lúc này cũng đã sắp đến giờ đưa cơm.” Sau đó chỉ chỉ một cái thực hạp ở trong góc, ý bảo Tô Diễm tự tiện.
Không nghĩ tới mỗi ngày Nhâm Ngã Hành ăn đều là cơm lạnh a, không biết đến lúc trời nóng cơm này chờ buổi tối đưa vào có thể đã thiu rồi hay không. Tô Diễm cẩn thận đem cả một lọ dược đầy đều đổ vào, trộn đều, lại đậy thực hạp, sau đó đưa cho một trong hai người trông coi.
Tô Diễm tránh ở chỗ tối nhìn thấy Nhâm Ngã Hành tóc tai bù xù bị nhốt ở trong lao ăn xong đồ ăn này, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Cảm giác nhiệm vụ hoàn thành tốt lắm, Tô Diễm tâm tình khoái trá trở về, hai huynh đệ đi theo anh còn tưởng rằng anh ở bên trong nghị sự rất lâu, rất là tẫn trách liền một đường hộ tống anh trở về.
Tô Diễm tâm tình rất tốt đẩy cửa phòng, lúc nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ngồi ở trong phòng mình, cả người đều ngây ngẩn. Nói không rõ là tâm tình gì, vừa kinh hỉ lại có chút chột dạ, chính là Tô Diễm lập tức liền phát hiện, sắc mặt của giáo chủ đại nhân không quá đúng.
Tô Diễm chưa từng gặp qua vẻ mặt này của Đông Phương giáo chủ, loại ánh mắt rất lạnh này làm cho Tô Diễm cảm thấy rất hoảng hốt.
“Làm sao vậy?” Tô Diễm nhìn sắc mặt của giáo chủ đại nhân, nhẹ giọng nói.
“Đóng cửa.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên nhìn Tô Diễm, ngữ khí bình tĩnh vô ba.
Tô Diễm đóng cửa lại, đi đến trước mặt giáo chủ đại nhân, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ việc anh làm đã bị bại lộ?
“Ngươi có thể có gì nói với bổn tọa?” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng liếc Tô Diễm, không mang theo nửa điểm cảm tình.
Đã như thế, vậy khẳng định có chuyện bị phát hiện.
“Hừ.” Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, một tay chống bàn đứng lên, nắm cằm Tô Diễm cười lạnh nói, “Ngươi khi đó nói cái gì đứng ở phía sau bổn tọa, bổn tọa vốn là không tin, chỉ là, Tô Diễm, ngươi cũng quá đa nghi nóng nảy.”
Cái này thì Tô Diễm hiểu được, chuyện anh đi nhà lao Tây Hồ giáo chủ đại nhân đã biết. Chẳng qua anh gạt giáo chủ đại nhân… Cũng chỉ có chuyện này đi.
“Ta quả thật rất nóng vội.” Tô Diễm thản nhiên cười cười, ngón tay đang nắm lấy cằm xiết chặt, xương cốt bị bóp phát đau, “Có một số việc ta vốn định gạt ngươi, đợi đến cuối cùng ổn định rồi mới nói cho ngươi biết, chỉ là hiện tại giống như không thể không nói.”
Giáo chủ đại nhân nắm cằm Tô Diễm, thật muốn bóp nát xương cốt của người này, chỉ là trong lòng lại buồn bực đến phát đau.
“Ta muốn mệnh của Nhâm Ngã Hành.” Tô Diễm như trước thản nhiên cười, nhớ tới Nhâm Ngã Hành ăn dược kia, trong mắt đều là ý cười, “Nhưng mà vì không thể muốn nhanh như vậy, cho nên mới kê đơn.”
Giáo chủ đại nhân lạnh lùng nhìn Tô Diễm: “Là ai phái ngươi tới.”
“Không ai phái ta đến, là ta tự mình muốn làm như vậy.” Tô Diễm vươn tay giữ chặt cánh tay nhàn rỗi kia của giáo chủ đại nhân, nhìn thấy nắm tay nắm chặt của giáo chủ đại nhân, cầm lên lại bị hung hăng quăng ra.
“Chẳng lẽ ngươi cho là bổn tọa dễ lường gạt như vậy sao!” Trong thanh âm bị đè thấp tất cả đều là tức giận bị áp chế, “Bổn tọa lại vì an nguy của ngươi mà tới đây thật sự là buồn cười!”
Bàn tay đang bóp cằm lại tằng không ít lực, làm cho Tô Diễm nói chuyện có chút cố sức: “Đông Phương, ngươi nghĩ tới có một ngày, ta sẽ chết sao?”
“Không cần nghĩ, chỉ cần bổn tọa dùng thêm chút lực, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể toàn mệnh sao?”
“Ngươi nghĩ tới có một ngày, ngươi sẽ bị ta hại chết sao?”
“Nếu là bổn tọa không biết việc này, chỉ sợ chung quy có một ngày sẽ bị ngươi hại chết.” Giáo chủ đại nhân cười lạnh nói.
“Ta trước kia xem qua một quyển sách, bên trong viết một đoạn chuyện xưa phát sinh thật lâu trước kia, nơi đó có một ngươi tên Đông Phương Bất Bại, bởi vì liên lụy của Dương Liên Đình, vốn là võ công thiên hạ vô song, chỉ vì Dương Liên Đình mà đi cầu một cừu nhân muốn đưa y vào chỗ chết, cuối cùng hai người đều bị giết.” Con ngươi sâu và đen của Tô Diễm nhìn giáo chủ đại nhân, miễn cưỡng cười, “Tuy rằng hiện tại Dương Liên Đình đã mất, nhưng ta không muốn bởi vì ta mà hại chết người, nếu ta đã biết là ai giết ngươi, vậy tự nhiên phải giết hắn trước.”
Sắc mặt giáo chủ đại nhân khẽ biến, cuối cùng lại vẫn là cười lạnh: “Tô Diễm, ngươi cho là bổn tọa sẽ tin tưởng ngươi sao?”
“Ta không biết.” Cụp mắt xuống, ý cười trên khóe môi Tô Diễm có chút chua sót, “Ta hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, chỉ là… Hình như không quá dễ dàng. Chỉ là ta không muốn chết bây giờ, ít nhất chờ Nhâm Ngã Hành Hướng Vấn Thiên đều đã chết, ta mới có thể chết.”
“Nói thật dễ nghe, bổn tọa làm sao biết lời nói của ngươi thật hay giả?” Lực trên tay hơi giảm một chút, mày của Đông Phương giáo chủ hơi hơi nhăn lại.
Tô Diễm thở dài một hơi, nói: “Ta có thể nói cho người một chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, ngươi có thể để ta ở bên cạnh ngươi, sau đó lại đi nhìn xem ta nói có đúng hay không.”
“Ngươi nói.”
Vì thế Tô Diễm đang bị giáo chủ bóp cằm vất vả nhớ lại điểm nổi bật của vở kịch đã không còn gì ấn tượng, bắt đầu từ Phúc Uy tiêu cục, mãi cho đến Nhâm Ngã Hành xông lên Hắc Mộc Nhai.
“Nếu là việc Nhạc Bất Quần trục xuất Lệnh Hồ Xung khỏi phái Hoa Sơn ứng nghiệm, vậy bổn tọa liền tin tưởng ngươi.” Hàn khí trong mắt giáo chủ đại nhân đã tan đi rất nhiều, chỉ là vẫn hoài nghi nhìn Tô Diễm.
“Vậy mấy ngày nay phải nhốt ta cẩn thận.” Ngón tay trên cằm rốt cuộc buông ra, Tô Diễm chỉ cảm thấy xương cốt thật sự là đau như muốn nứt ra.
Đi mấy ngày đường, rốt cuộc tới được Tô Châu. Bởi vì trước đó đã cho Trần quản sự tuyển chọn vị trí cửa hàng, chỉ cần để ý đến trang trí trong cửa hàng là được rồi.
Lần này mở, là thanh lâu, hơn nữa lâu này chẳng những có mỹ nữ như hoa, mà còn có thanh niên tuấn tú. Người là mua được từ chỗ người môi giới, đại bộ phận đều là do nạn dân vài ngày trước gặp nạn hạn hán mà chạy trốn đến Tô Châu bán nhi bán nữ, nhìn thấy những đứa nhỏ này vốn không lớn, thật sự phải cổ vũ tinh thần cho mình thật lâu mới mang theo người đi vào chọn.
Chính là vẫn có nguyên tắc, trước khi mua người đều đã nói rõ anh mua người làm cái gì, nếu như không muốn, cũng không miễn cưỡng, chỉ là một thân quần áo tuy không được nói là cẩm y hoa phục, lại liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chất liệu tốt nhất, điều này thật sự làm cho không ít đứa nhỏ bị bán đều nguyên ý đi theo.
trước kia cũng từng trải qua khóa huấn luyện phải làm thế nào mới tẩy não được cấp dưới, để cho bọn nhỏ choai choai này ăn cơm no tắm rửa sạch trước, mới gọi tất cả người tới, nói rõ quy củ của mình. Bản thân anh đối với chuyện thanh lâu thực hiện việc bán mình cả đời cực không thích, chỉ cho ký khế bán mình mười năm, nếu mười năm sau muốn rời đi, trả hết số tiền bán mình năm đó là được, nếu không muốn đi, thì có thể ở lại trong lâu làm sư phó, mỗi tháng cũng có tiền tiêu vặt.
Mỗi ngày trở lại chỗ ở, đều viết cho giáo chủ đại nhân một phong thơ nói hôm nay mình đã làm gì, thuận tiện còn học vấn tóc, dù sao trước kia anh cũng không tiếp xúc qua, chỉ có thể tự mình sờ soạng làm, nhưng đầu bên ngoài còn đang sống chết chống lại làm ra một bộ dáng đã định liệu trước, thật sự khổ bức phi thường.
Sau khi làm xong việc ở thanh lâu lại bắt đầu mở tiếp cửa hàng đồ dùng cho nữ nhân, dù sao nữ nhân luôn luôn có thói quen ba tám lắm mồm thích ngồi lê, tin tức có thể tìm hiểu được sẽ không ít, vì thế sau mười ngày thử buôn bán, đã có được một tin tức như vậy.
Cao thủ chế độc Vương Bản Chi xưa nay rất ít khi xuất hiện đã đến Tô Châu. Mà Vương Bản Chi nổi danh hơn bổn sự chế độc của hắn chính là việc hắn yêu thích nam tử, hơn nữa luôn thích nghiên cứu chế tạo chút dược vật dùng cho việc giường chiếu, dược này bình thường thiên kim khó cầu. Chỉ là hiện tại Vương Bản Chi cũng có chút phiền toái nhỏ, tựa hồ là đặt ở trên người một thiếu niên nào đó, đang tìm kiếm y.
Hai ngón tay thon dài của cầm lấy tờ giấy trong tay, khóe môi lộ ra một nụ cười nhè nhẹ những cũng rất quỷ dị.
“Vị công tử này hẳn là phải biết rằng, dược của Vương mỗ, ra giá đều rất cao, công tử có mang đủ ngân phiếu?” Trong một gian nhà nhỏ hôn ám, Vương Bản Chi ẩn ở trong bóng râm dưới một cây cột, thanh âm nghe có chút thô ách quỷ dị.
lại không chút nào để ý chỉ đùa nghịch chén trà, tựa tiếu phi tiếu: “Tô mỗ hôm nay tiến đến, cũng không phải là để mua thuốc, chỉ là muốn dùng một tin tức để đổi lấy một loại dược của Vương thầy thuốc.”
“Ha ha ha, là tin tức gì mà đáng giá như vậy?” Tiếng cười khàn khàn quanh quẩn ở trong phòng, Vương Bản Chi mang theo một chút trào phúng.
“Ta biết tăm tích của một vị tiểu công tử họ Hứa.” hôm nay vì giả bộ mà đặc biệt cầm một cây quạt, giờ phút này xoạch một cái mở quạt ra, nhàn nhã đến hoảng. Cảm giác anh vừa dứt lời xong hơi thở của Vương Bản Chi bỗng nhiên dồn dập, khóe môi dấu ở dưới cây quạt của nhẹ nhàng nhếch một cái.
“Ngươi muốn loại dược gì? Trước tiên nói nghe một chút.” Như là thay đổi cá nhân, thanh âm của Vương Bản Chi trở nên trong sáng, chỉ là vô cùng trầm thấp.
Xem ra truyền thuyết Vương Bản Chi là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi cũng không thể tin.
“Ta muốn một loại dược, vô sắc vô vị, sau khi ăn xong không có phản ứng gì, chính là vào lúc toàn lực vận công, có thể làm chân khí toàn thân đi ngược chiều.”
“Ngươi thật đúng là để mắt đến Vương mỗ.” Vương Bản Chi cười nhạo một tiếng, mặt cũng lộ ra từ trong bóng râm, mặc dù nhìn qua như là một nam nhân trung niên đáng khinh làn da vàng như nến, nhưng cặp mắt kia, rõ ràng là người trẻ tuổi, mà nụ cười trên khóe môi Vương Bản Chi nhìn qua có chút tà ác, lại làm cho hắn thoạt nhìn đáng khinh không ít, “Nhưng thuốc này Vương mỗ quả thật có, chỉ là vận công tám thành thì phỏng chừng là…”
“Tám thành mười thành không sao cả, chỉ cần đừng tùy tiện làm chết người là được rồi.” không thèm để ý khoát tay, không biết từ đâu lục lọi ra một tờ giấy kẹp ở giữa hai ngón tay, “Nếu Vương thầy thuốc muốn biết vị Hứa công tử kia ở nơi nào, thì lấy dược ra đổi liền xong.”
Vương Bản Chi sờ tới sờ lui ở trên người, rốt cuộc lấy ra một bình sứ nhỏ hơn ngón út, ném cho: “Cầm đi, ngươi không có việc gì là có thể đi rồi.” Giựt lấy tờ giấy giữa ngón tay, Vương Bản Chi nhìn thoáng qua liền bóp nó thành bột mịn.
“Tô mỗ còn có một chuyện.” vẫn rất tùy ý ngồi ở trên ghế như cũ, có chút ngượng ngùng nói, “Ta muốn cầu từ Vương thầy thuốc một loại dược, dùng cho… xxx, nhưng có thể làm cho người phía dưới có thể… thoải mái chút.”
Biểu tình vốn không kiên nhẫn của Vương Bản Chi lại trở nên có chút tựa tiếu phi tiếu: “Hóa ra ngươi ta là người đồng đạo, một khi đã như vậy, xem ở phân thượng ngươi đã thay ta tìm được tung tích của y, thuốc này ta sẽ tặng không cho ngươi, chỉ là lần sau nếu còn muốn nữa, thì ngươi phải dùng nhiều tiền để mua.” Nói xong tùy ý lục lọi từ trong tay áo, liền lấy ra một cái lọ lớn hơn nắm tay, ném cho.
“Đa tạ Vương thầy thuốc.” dường như không có việc gì đều thả hai lọ vào trong lòng ngực, rồi chắp tay với Vương Bản Chi.
Thứ cần thiết đã tới tay, sẽ không muốn ở lâu tại Tô Châu, buổi tối trở về liền báo cho Thượng Quan Vân ngày mai đi Hàng Châu.
Đi Hàng Châu xử lý xong sự tình liền trở về thôi, rời đi lâu như vậy, thật sự là rất nhớ y. nằm ở trên giường, thở dài một hơi, xoay người vào trong, hô hấp lại dài hơn.
“Keng –––” tiếng kim chúc giao nhau chói tai vang lên, hai thanh đao tương giao ở trong căn phòng tối đen phát ra hỏa hoa tinh tế, hắc y nhân đánh lén bất thành liền lùi về phía sau muốn phá cửa sổ mà đi, chỉ là cũng rất không vui, thân mình bắn ra từ trên giường lao thẳng đến, trong tay nắm thanh đoản kiếm giấu ở dưới gối đầu, trực tiếp ngăn cản người lại.
Vì thế dưới cảnh tối lửa tắt đèn như vậy, bắt đầu trận thực chiến đầu tiên của anh, giữa lúc đao kiếm giao tiếp, yên lặng lẩm bẩm trong lòng, sát thủ hiện tại dường như thân thủ cũng không tốt, so với Đông Phương thì thật sự kém rất nhiều. Chỉ là kinh nghiệm của anh vẫn kém một chút, chỉ một giây không phản ứng lại, người nọ đã lắc mình bỏ trốn.
Chính là, một đường ánh đao xẹt qua, người nọ đã bị dính ở trên tường, Thượng Quan Vân lạnh mắt đứng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tất cả đều là sát ý.
“Lá gan thật đúng là lớn, ngay cả người trong thần giáo ta cũng dám động.” Thượng Quan Vân hừ lạnh một tiếng, đi lên trước kéo thanh đao kia ra, tùy ý dùng góc áo lau khô vết máu trên mặt liền thu đao, bắt đầu lục lọi trên thân thể người đánh lén.
Chỉ là lục lọi đến lục lọi đi, thần sắc Thượng Quan Vân đã có chút thay đổi: “Thân thủ tuy nói không quá tốt, nhưng trên người lại không có thứ gì có thể chứng minh thân phận.”
“Người nhìn ta không vừa mắt luôn có, điều này ta vốn đã sớm liệu đến.” bình thản ném đoản kiếm lên trên giường, có chút bất đắc dĩ nói, “Chỉ là đêm nay phải đổi nơi ngủ.”
“Hôm nay đến đây lần đầu tiên chỉ sợ lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy.” Thượng Quan Vân cau mày, “Ngày mai trên đường xem ra phải cẩn thận.”
Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng - Chapter 12
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ có thể nói lời của Thượng Quan Vân thật sự đúng, ngày hôm sau từ lúc lên đường bắt đầu thường thường có người đánh lén, chỉ là đi theo đều là người giỏi trong giáo, hơn nữa cũng đều không phải người xuống tay nhẹ, cơ bản có đến mà không có về, chỉ là đuổi ruồi bọ đuổi nhiều lắm, cũng sẽ phiền. Hơn nữa võ công của người tới cũng càng ngày càng cao, vốn Tô Diễm còn có chút đắc chí với võ công của mình nhưng cũng không thể không thừa nhận võ công của anh quả thật như lời giáo chủ đại nhân nói, chỉ là một tên tài nghệ cấp hai.
“Thật là…” Tô Diễm kéo ống tay áo của mình, phía trên có một lỗ thủng thật dài, cơ bản quần áo này xem như vứt đi, hơn nữa trên mặt bắn không ít vết máu, có của mình cũng có của những người khác.
Thượng Quan Vân từ trong bọc của mình lấy ra một lọ thuốc đưa cho Tô Diễm, nhăn mặt: “Mặc dù hôm nay đã đến Hàng Châu, nhưng chỉ sợ là vẫn sẽ có không ít phiền toái, ngươi nếu không có chuyện gì, vẫn là đừng ra ngoài.”
Tô Diễm nhíu mày, xắn tay áo lên, lộ ra vết thương trên cánh tay, bôi thuốc trị thương lên. Thuốc là thuốc tốt, rắc lên trên vết thương đặc biệt đau, Tô Diễm đến đây lâu như vậy lần đầu tiên bị thương, sâu sắc cảm nhận mình thật sự được chiều chuộng không ít.
“Ta chỉ thích sớm đi xong việc, sau đó sớm trở về.” Tô Diễm vẫn hy vọng mình có thể tự đi Tây hồ một chuyến, anh hiện tại cũng có hắc mộc lệnh trong tay, hẳn là không có người nào dám không nghe anh.
Thượng Quan Vân hiển nhiên rất không đồng ý với quyết định này của Tô Diễm, nhưng lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý, đành phải lui mà cầu tiếp theo: “Ngươi nếu đi ra ngoài, cũng mang theo hai huynh đệ, dù sao võ công của ngươi… Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.”
“Ta biết, ta còn muốn lưu mệnh trở về gặp giáo chủ chứ.” Tô Diễm thầm nghĩ tính kế Nhâm Ngã Hành, cũng không muốn bị người khác tính kế.
“Thật sự là khó tìm nha.” Tô Diễm đứng ở một cửa động hôn ám, lẩm bẩm nói. Anh thật vất vả bỏ qua hai người đi theo, sau đó dùng hắc mộc lệnh đe dọa tổng quản giáo chúng Hàng Châu, đi một mình tới nơi này, cuối cùng là rút ngắn khoảng cách với mục tiêu.
Trong động rất là âm u ẩm ướt, đi xuống nữa còn rất lạnh, Tô Diễm đi một đoạn đường rồi mới nhìn thấy hai giáo chúng trông coi, hai người kia vừa thấy Tô Diễm, liền trực tiếp rút đao ra, thần tình cảnh giác.
Tô Diễm trực tiếp giơ ra hắc mộc lệnh quơ quơ ở trước mắt hai người: “Giáo chủ lần này phân phó tại hạ đến, mong rằng hai vị tạo điều kiện.”
“Ngươi là người nào?” Tâm phúc của Đông Phương giáo chủ cảnh giác rất mạnh.
“Tại hạ Dương Liên Đình, chính là tổng quản thần giáo.” Tô Diễm rất là khiêm tốc hữu lệ cười cười.
Một người trong đó cau mày, thấp giọng nói: “Ta ở đây lâu rồi chưa từng hồi giáo, không có nghe qua đại danh của các hạ, chính là không biết các hạ hôm nay tới là có chuyện gì.”
“Người giam giữ trong địa lao kia, giáo chủ không muốn tiếp tục giữ lại hắn nữa.” Tô Diễm lấy từ trong tay áo ra một bình dược mà Vương Bản Chi cho anh, mỉm cười nói, “Xin cho tại hạ đem dược này bỏ vào trong cơm của người kia, đợi người nọ ăn xong tại hạ liền rời đi, trở về giáo phục mệnh.”
Hai người trông coi kia liếc nhau, một người trong đó gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, lúc này cũng đã sắp đến giờ đưa cơm.” Sau đó chỉ chỉ một cái thực hạp ở trong góc, ý bảo Tô Diễm tự tiện.
Không nghĩ tới mỗi ngày Nhâm Ngã Hành ăn đều là cơm lạnh a, không biết đến lúc trời nóng cơm này chờ buổi tối đưa vào có thể đã thiu rồi hay không. Tô Diễm cẩn thận đem cả một lọ dược đầy đều đổ vào, trộn đều, lại đậy thực hạp, sau đó đưa cho một trong hai người trông coi.
Tô Diễm tránh ở chỗ tối nhìn thấy Nhâm Ngã Hành tóc tai bù xù bị nhốt ở trong lao ăn xong đồ ăn này, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Cảm giác nhiệm vụ hoàn thành tốt lắm, Tô Diễm tâm tình khoái trá trở về, hai huynh đệ đi theo anh còn tưởng rằng anh ở bên trong nghị sự rất lâu, rất là tẫn trách liền một đường hộ tống anh trở về.
Tô Diễm tâm tình rất tốt đẩy cửa phòng, lúc nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ngồi ở trong phòng mình, cả người đều ngây ngẩn. Nói không rõ là tâm tình gì, vừa kinh hỉ lại có chút chột dạ, chính là Tô Diễm lập tức liền phát hiện, sắc mặt của giáo chủ đại nhân không quá đúng.
Tô Diễm chưa từng gặp qua vẻ mặt này của Đông Phương giáo chủ, loại ánh mắt rất lạnh này làm cho Tô Diễm cảm thấy rất hoảng hốt.
“Làm sao vậy?” Tô Diễm nhìn sắc mặt của giáo chủ đại nhân, nhẹ giọng nói.
“Đóng cửa.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên nhìn Tô Diễm, ngữ khí bình tĩnh vô ba.
Tô Diễm đóng cửa lại, đi đến trước mặt giáo chủ đại nhân, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ việc anh làm đã bị bại lộ?
“Ngươi có thể có gì nói với bổn tọa?” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng liếc Tô Diễm, không mang theo nửa điểm cảm tình.
Đã như thế, vậy khẳng định có chuyện bị phát hiện.
“Hừ.” Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, một tay chống bàn đứng lên, nắm cằm Tô Diễm cười lạnh nói, “Ngươi khi đó nói cái gì đứng ở phía sau bổn tọa, bổn tọa vốn là không tin, chỉ là, Tô Diễm, ngươi cũng quá đa nghi nóng nảy.”
Cái này thì Tô Diễm hiểu được, chuyện anh đi nhà lao Tây Hồ giáo chủ đại nhân đã biết. Chẳng qua anh gạt giáo chủ đại nhân… Cũng chỉ có chuyện này đi.
“Ta quả thật rất nóng vội.” Tô Diễm thản nhiên cười cười, ngón tay đang nắm lấy cằm xiết chặt, xương cốt bị bóp phát đau, “Có một số việc ta vốn định gạt ngươi, đợi đến cuối cùng ổn định rồi mới nói cho ngươi biết, chỉ là hiện tại giống như không thể không nói.”
Giáo chủ đại nhân nắm cằm Tô Diễm, thật muốn bóp nát xương cốt của người này, chỉ là trong lòng lại buồn bực đến phát đau.
“Ta muốn mệnh của Nhâm Ngã Hành.” Tô Diễm như trước thản nhiên cười, nhớ tới Nhâm Ngã Hành ăn dược kia, trong mắt đều là ý cười, “Nhưng mà vì không thể muốn nhanh như vậy, cho nên mới kê đơn.”
Giáo chủ đại nhân lạnh lùng nhìn Tô Diễm: “Là ai phái ngươi tới.”
“Không ai phái ta đến, là ta tự mình muốn làm như vậy.” Tô Diễm vươn tay giữ chặt cánh tay nhàn rỗi kia của giáo chủ đại nhân, nhìn thấy nắm tay nắm chặt của giáo chủ đại nhân, cầm lên lại bị hung hăng quăng ra.
“Chẳng lẽ ngươi cho là bổn tọa dễ lường gạt như vậy sao!” Trong thanh âm bị đè thấp tất cả đều là tức giận bị áp chế, “Bổn tọa lại vì an nguy của ngươi mà tới đây thật sự là buồn cười!”
Bàn tay đang bóp cằm lại tằng không ít lực, làm cho Tô Diễm nói chuyện có chút cố sức: “Đông Phương, ngươi nghĩ tới có một ngày, ta sẽ chết sao?”
“Không cần nghĩ, chỉ cần bổn tọa dùng thêm chút lực, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể toàn mệnh sao?”
“Ngươi nghĩ tới có một ngày, ngươi sẽ bị ta hại chết sao?”
“Nếu là bổn tọa không biết việc này, chỉ sợ chung quy có một ngày sẽ bị ngươi hại chết.” Giáo chủ đại nhân cười lạnh nói.
“Ta trước kia xem qua một quyển sách, bên trong viết một đoạn chuyện xưa phát sinh thật lâu trước kia, nơi đó có một ngươi tên Đông Phương Bất Bại, bởi vì liên lụy của Dương Liên Đình, vốn là võ công thiên hạ vô song, chỉ vì Dương Liên Đình mà đi cầu một cừu nhân muốn đưa y vào chỗ chết, cuối cùng hai người đều bị giết.” Con ngươi sâu và đen của Tô Diễm nhìn giáo chủ đại nhân, miễn cưỡng cười, “Tuy rằng hiện tại Dương Liên Đình đã mất, nhưng ta không muốn bởi vì ta mà hại chết người, nếu ta đã biết là ai giết ngươi, vậy tự nhiên phải giết hắn trước.”
Sắc mặt giáo chủ đại nhân khẽ biến, cuối cùng lại vẫn là cười lạnh: “Tô Diễm, ngươi cho là bổn tọa sẽ tin tưởng ngươi sao?”
“Ta không biết.” Cụp mắt xuống, ý cười trên khóe môi Tô Diễm có chút chua sót, “Ta hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, chỉ là… Hình như không quá dễ dàng. Chỉ là ta không muốn chết bây giờ, ít nhất chờ Nhâm Ngã Hành Hướng Vấn Thiên đều đã chết, ta mới có thể chết.”
“Nói thật dễ nghe, bổn tọa làm sao biết lời nói của ngươi thật hay giả?” Lực trên tay hơi giảm một chút, mày của Đông Phương giáo chủ hơi hơi nhăn lại.
Tô Diễm thở dài một hơi, nói: “Ta có thể nói cho người một chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, ngươi có thể để ta ở bên cạnh ngươi, sau đó lại đi nhìn xem ta nói có đúng hay không.”
“Ngươi nói.”
Vì thế Tô Diễm đang bị giáo chủ bóp cằm vất vả nhớ lại điểm nổi bật của vở kịch đã không còn gì ấn tượng, bắt đầu từ Phúc Uy tiêu cục, mãi cho đến Nhâm Ngã Hành xông lên Hắc Mộc Nhai.
“Nếu là việc Nhạc Bất Quần trục xuất Lệnh Hồ Xung khỏi phái Hoa Sơn ứng nghiệm, vậy bổn tọa liền tin tưởng ngươi.” Hàn khí trong mắt giáo chủ đại nhân đã tan đi rất nhiều, chỉ là vẫn hoài nghi nhìn Tô Diễm.
“Vậy mấy ngày nay phải nhốt ta cẩn thận.” Ngón tay trên cằm rốt cuộc buông ra, Tô Diễm chỉ cảm thấy xương cốt thật sự là đau như muốn nứt ra.