Bởi vì đồng hồ sinh học, nên cho dù nửa đêm mới ngủ, đại khái đến sáu giờ Tô Diễm vẫn tỉnh dậy. Cảm giác trong lòng ôm một người làm cho Tô Diễm mê mang vài giây ngắn ngủi, sau đó mới nhớ tới tình trạng hiện tại. Vừa định nhìn xem người đã tỉnh chưa, liền đối diện với một đôi mắt vừa đen lại vừa thâm sâu.
Thật sự là… Cực kỳ kinh diễm nha.
“Tỉnh thật sớm.” Tô Diễm nhẹ cười với Đông Phương, thanh âm mới vừa ngủ dậy mang theo một chút khàn khàn, nghe rất gợi cảm.
“Giờ mẹo mỗi ngày bổn tọa đã dậy để luyện công.” Đông Phương thản nhiên nhìn Tô Diễm.
Bổn… Tọa? Thời điểm Tô Diễm còn đang bị tự xưng này làm cho kinh sợ ngoài cửa đã vang lên thanh âm mềm nhẹ của thị nữ.
“Giáo chủ, có cần nô tì hầu hạ rửa mặt chải đầu hay không?”
Giáo… Chủ? Trong lúc Tô Diễm ngây người, lực tay cũng lỏng ra, không biết động tác của Đông Phương như thế nào, chỉ thấy bóng người chợt lóe đã thấy đứng ở dưới giường, tay không ngừng kéo đến một chiếc áo sơ mi mặc vào, thanh âm thản nhiên lại có một cỗ khí thế: “Đưa nước vào rồi có thể đi ra.”
“Vâng.” Tiếng trả lời cung kính, thị nữ cúi đầu đưa mộc bồn cùng khăn mặt vào rồi liền lui ra ngoài, ở đây Tô Diễm vẫn đang duy trì biểu tình thoáng có chút dại ra.
Tô Diễm nhìn thấy tư thế này đột nhiên cảm thấy miệng hơi đắng, rất muốn đem mặt nhăn như cái bánh bao. Não của anh bị tàn hay sao mà có thể đem, đem người này thành nam sủng: “Ngươi là… Đông Phương Bất Bại?”
Bị xác nhận thân phận Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhếch khóe môi, đã có một cỗ khí thế kinh người, nào có nửa điểm suy yếu như tối hôm qua, Tô Diễm nhìn thấy thật sự rất muốn hộc máu.
“Ngươi lại có thể nhận biết bổn tọa.” Đông Phương Bất Bại mặc vào một thân hồng y lại có một cỗ khí thế bức người, tuấn mỹ vô trù, nhưng ý cười bên môi lại làm cho da đầu Tô Diễm run lên.
“Đông Phương giáo chủ uy danh lan xa, ta… Tự nhiên là biết thôi.” Tô Diễm trừ bỏ cười khổ thì cũng chỉ còn cười khổ, nếu biết người trước mặt chính là Đông Phương Bất Bại, ngày hôm qua dù não anh có tàn cũng sẽ không nói nhiều với y như vậy. Hơn nữa nếu người nọ là Đông Phương Bất Bại, vậy hiện tại thân thể anh đang dùng này… Hẳn chính là cái tên Dương Liên Đình làm cho người ta đau đầu kia đi.
Vậy… Biết người tình của mình đã chết thân thể lại còn bị người chiếm, anh hẳn là sẽ không bị chém chứ.
“Cái đó, chuyện Dương Liên Đình, ta không biết là chuyện gì xảy ra a, ta chỉ là không biết như thế nào liền chiếm thân thể hắn, ta…” Cho nên mới nói giải thích một chút vẫn là an toàn nhất.
Đông Phương Bất Bại phất phất tay, thản nhiên cắt ngang Tô Diễm: “Lúc này bổn tọa đều có chủ trương, ngươi đã chiếm thân thể này, vậy ngươi chính là tổng quản của thần giáo ta, cũng là Dương Liên Đình.”
“Chẳng lẽ… Ngươi lại để cho ta quản sự?” Chẳng phương thức tư duy của boss lớn thật sự không giống với người thường? “Ngươi không sợ ta sẽ làm cho Nhật Nguyệt thần giáo của ngươi chướng khí mù mịt?”
“Nếu ngươi có chút bổn sự này, vậy liền làm đi, chỉ là vào lúc làm nhớ cẩn thận cái mạng của mình là được.” Tô Diễm cảm thấy Đông Phương Bất Bại căn bản không để anh vào mắt, không biết là nên cảm thấy may mắn hay là bất mãn a. Nhưng khi đó Dương Liên Đình làm cho Nhật Nguyệt thần giáo loạn thành một đống, cũng không thấy Đông Phương Bất Bại làm gì, đó chẳng phải là che chở sao? Cho nên mới nói quan hệ bám váy quả nhiên là rất quan trọng.
Nhưng vì mạng nhỏ suy nghĩ, Tô Diễm vẫn thỏa hiệp: “Để cho ta thử xem sao, ta nghĩ ta cũng không quá mức kém cỏi.” Tốt xấu anh cũng là người ở ngành quản lý, chỉ số thông minh là không thành vấn đề, tình thương cũng không thấp, hơn nữa nguyên chủ của thân thể này vừa nhìn chính là một tên có dã tâm lại không có năng lực, nếu anh còn không bằng, như vậy thật sự rất bi kịch a. Nhưng mà…
“Tổng quản này, cần phụ trách sinh hoạt hàng ngày của giáo chủ sao?”
Đông Phương Bất Bại đầu tiên là tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Liên đệ vốn không cần hầu hạ bổn tọa rửa mặt chải đầu, nhưng đêm qua bổn tọa thấy công phu hầu hạ người của ngươi cũng không tồi, về sau những chuyện này, ngươi cũng nhận đi.”
Đây người ta gọi là tự làm bậy không thể sống đúng không?
Xốc chăn bông ngồi dậy khỏi giường, Tô Diễm nhìn thấy thân thể của mình còn đang trần trụi, có chút xấu hổ sờ sờ mũi: “Cái đó… Giáo chủ có thể thưởng cho thuộc hạ một bộ quần áo để mặc không?”
Đông Phương Bất Bại đầu tiên là dùng ánh mắt chăm chú đánh giá thân thể Tô Diễm một phen, sau đó mới xoay người lấy từ trong tủ quần áo một bộ quần áo màu tím ném qua: “Mặc nhanh một chút rồi hầu hạ bổn tọa rửa mặt chải đầu.”
Cầm bộ quần áo nhìn qua rất là nghiêm chỉnh gây sức ép nửa ngày Tô Diễm mới miễn cưỡng mặc xong quần áo, nhưng đai lưng linh tinh, thắt giống như bánh quai chèo, nhìn rất là chói mắt. Vì thế anh vừa định thay quần áo cho giáo chủ đại nhân, đã bị giáo chủ đại nhân nâng tay ngăn cản.
“Ngươi học cho xong cách mặc quần áo như thế nào rồi hãy đến làm, bây giờ buộc tóc cho ta trước đã.” Nói xong liền đi vài bước đến bàn trang điểm, ngồi xuống.
Buộc tóc linh tinh thì còn đỡ, Tô Diễm yên lặng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cầm lấy cây lược gỗ trên bàn liền chải lên. Cũng may trước kia có một cô gái anh quen tóc dài đến thắt lưng lại thích vấn tóc kiểu cổ, khi đó quấn quít lấy anh muốn anh vẽ mày chải đầu linh tinh cho mình, nhưng thật ra làm được coi như thuận tay. Mới vừa chải tóc xong Tô Diễm còn không kịp thưởng thức liền nhìn thấy giáo chủ đại nhân mở một cái tráp ra, bên trong từng hạp hồng rồi lại từng hạp trắng, giáo chủ đại nhân vừa mới chuẩn bị bôi phấn lên mặt tay đã bị cản lại.
“Kỳ thật ngươi không trang điểm lại càng đẹp mắt.” Hơn nữa đồ trang điểm ở cổ đại có vẻ chứa không ít chì, dùng lâu còn không làm hỏng da mặt. Hơn nữa Đông Phương Bất Bại vốn là bởi vì Dương Liên Đình thích nữ tử mới làm mình ăn mặc như nữ nhân, hiện tại người không còn thì trang điểm cho ai xem? “Ngươi vốn để bình thường đã đẹp, hơn nữa mị lực độc đáo, vì sao muốn đi học người khác? Nếu thật sự thích ngươi thì dù ngươi ăn mặc như thế nào đều cảm thấy ngươi rất đẹp.”
Đông Phương Bất Bại không nói gì, nhưng lại buông xuống những thứ trong tay, sau đó nhìn Tô Diễm một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên phân phó: “Nơi này không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.”
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Tô Diễm hơi hơi xoay người hành lễ chuẩn bị đi ra ngoài cửa, đi chưa được mấy bước đã bị giáo chủ đại nhân gọi lại.
“Dương tổng quản dự định để tóc tai bù xù như vậy đi ra ngoài sao?”
Điều này… “Kỳ thật ta chỉ biết chải đầu cho người khác… Tự mình thì…” Anh không để tóc dài tự nhiên cũng sẽ không biết chải, “Giáo chủ không cần vì việc nhỏ này mà thương tâm, thuộc hạ từ từ để thị nữ rảnh rỗi buộc cho mình một chút là được rồi.”
Chính là giáo chủ đại nhân cũng không cho, vài bước đi đến trước mặt Tô Diễm, liền đặt người xuống ghế: “Ngươi đi ra ngoài như vậy, chính là muốn làm xấu mặt bổn tọa.” Tô Diễm chỉ có thể cảm giác được một đôi tay đang hoạt động trên đầu mình, không đến hai cái liền ngừng lại.
“Đi ra ngoài đi.” Giáo chủ đại nhân xoay người đứng trước cửa sổ, khí thế mười phần.
Được rồi, nếu giáo chủ đã nói như thế, vậy anh nên nhanh chóng mà chuồn đi thôi.
Một trận choáng váng, lúc lần thứ hai mở to mắt, Tô Diễm mơ mơ hồ hồ ngửi thấy hình như là mùi máu. Thế là, quả nhiên là gặp báo ứng sao, lái xe trên đường cao tốc không một bóng người liền bị sét đánh chuẩn một cái như vậy.
Chính là sao lại cảm thấy… Tư thế nằm này có chút không quá đúng nhỉ.
Đầu óc vốn dĩ có chút không rõ trong nháy mắt thanh tỉnh, Tô Diễm cúi đầu liền nhìn thấy mái tóc đen xõa tung trên ngực. Trong lòng nằm một người, trần trụi? Tô Diễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn trần nhà, quả nhiên là màn khắc hoa a, hơn nữa hương khí trong phòng này cũng không giống mùi thuốc tê cùng thuốc khử trùng, rõ ràng sa hoa hơn.
Là một người đàn ông đã từng học qua trung học, Tô Diễm trên cơ bản có thể phán định mình là xuyên qua, tuy rằng công tác vài năm vốn đã coi những thứ này là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng khi thật sự xuyên qua, Tô Diễm vẫn có chút không thể bình tĩnh.
Vào lúc Tô Diễm định tiếp tục thất thần, người trong lòng ngực lại giật giật, tựa hồ có vẻ không thoải mái rên rỉ một tiếng. Lúc này Tô Diễm mới hoàn hồn, nhớ lại mình không phải nằm một mình.
Vì thế tình huống hiện tại là… Trong lòng ngực nằm một người trần trụi, căn cứ xúc cảm thì hình như là đàn ông, trong không khí có mùi máu, còn có thản nhiên… Hương vị sau khi làm tình. Trường hợp này không khó phán đoán, trên cơ bản cũng chính là một vị thiếu gia quần áo lụa là rất là thô bạo thượng một người không biết là tiểu quan hay là nam sủng linh tinh, chính là vị nguyên chủ này à, ngươi cũng quá tàn nhẫn đi, dịu dàng một chút không được sao?
Tô Diễm không chịu được nhất chính là đám người yếu đuối bị tàn phá lập tức không nhịn được, định kiểm tra tình trạng thân thể của người trong lòng, vừa cúi đầu lại đối diện với một đôi mắt đen nhánh, rất sâu, rất sáng.
Nam sủng này… Bộ dạng thật đúng là không tồi nha. Tô Diễm đánh giá người này vài lần, không thể nói là đẹp, dáng người cũng không nhỏ xinh, nhìn thấy cũng đã hơn hai mươi tuổi, đã có loại tuấn tú câu nhân, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch, làm cho bản năng của Tô Diễm lập tức thức tỉnh.
Động tác rất nhẹ đứng dậy, Tô Diễm tận lực không tạo gánh nặng cho vết thương của người trong lòng, thấy y tựa hồ muốn mở miệng, Tô Diễm liền cười cười trấn an: “Hiện tại cậu đừng quan tâm đến cái gì cả, cũng đừng lộn xộn, để tôi làm cho.”
Người nọ có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Diễm một cái, cuối cùng cũng cúi đầu xuống, không hề ra tiếng.
Thật là nhu thuận nha. Tô Diễm không khỏi tán một câu trong lòng. Đi tới cửa mở ra, quả nhiên nhìn thấy một thị nữ đứng ngoài cửa, Tô Diễm cười nhẹ, rất là tự nhiên phân phó: “Cho người nâng dục dũng đến gian ngoài, ta muốn tắm rửa, lại chuẩn bị một lọ kim sang dược.”
“Vâng.” Thị nữ cung kính lui ra, nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Đóng cửa kỹ rồi quay trở lại, Tô Diễm ngồi ở bên giường, vừa định lật chăn xem thương thế của nam sủng lớn tuổi đáng thương này, chăn lại bị người kéo lại. Tay này thật ra cũng rất đẹp, thon dài hữu lực, hơn nữa lại trắng nõn.
“Lúc trước dối xử thô bạo như vậy với cậu là chỗ sai của tôi, hiện nay để cho tôi nhìn xem vết thương của cậu thế nào, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ cậu còn phải chịu đau vài ngày nữa.” Tô Diễm bày ra khuôn mặt cười dịu dàng thương hiệu của mình, dịu dàng trấn an, “Huống hồ trên người cậu còn có cái gì mà tôi chưa thấy qua, thân thể của mình quan trọng hơn.”
Trên khuôn mặt tái nhợt không nhìn ra biểu tình gì, rất là trầm tĩnh, nhưng vẻ đề phòng trong mắt quả thật đã giảm đi, lực tay cũng nhỏ xuống. Tô Diễm chậm rãi đẩy chăn ra, chờ đến lúc cả thân thể đều lộ ra, ánh mắt của Tô Diễm lại có chút phức tạp.
Dáng người tốt lắm, cơ thể ẩn ẩn có hình có dạng nhìn rất thích, làn da cũng rất trắng nõn bóng loáng, chỉ là… Đã trải qua một hồi làm tình, trên người lại không có hôn ngân, hơn nữa… Chỗ phía dưới của y… Không có? Nhìn đến đây Tô Diễm lại lần nữa câm nín đồng tình cho vị nam sủng quân số khổ này. Phỏng chừng là xuất thân thái giám trong cung do phạm lỗi mà bị trục xuất đi, khẩu vị của nguyên chủ này… Thật là có chút nặng nha. Người ta đã không có phía trước rồi, lại còn đối xử với mặt sau của y thô lỗ như vậy.
Tô Diễm dịu dàng kéo hai chân y ra, nhìn thấy vết thương phía sau của y, bị xé rách nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng, phỏng chừng là vị nguyên chủ này không có kinh nghiệm làm tình với đàn ông đây.
Xoát một tiếng, Tô Diễm còn chưa kịp bổ não xong, đã nhìn thấy nam sủng quân số khổ nhanh chóng kéo chăn, sắc mặt cũng có chút âm trầm, còn không cẩn thận suy nghĩ sao lại thế này, bên ngoài đã có người cung kính nói: “Dương tổng quản, nước ấm đã chuẩn bị xong.”
Thế này… Là anh thất thần quá lợi hại hay là đây kỳ thật là thế giới võ hiệp? Đi đường cũng không có tiếng hả?
“Chúng ta đi rửa sạch một chút trước đi.” Có lẽ bởi vì đồng tình với nam sủng quân nhỉ? Tô Diễm phá lệ dịu dàng ôm người từ trên giường đi đến gian ngoài, sau đó đặt đầu của người ta lên trên vai mình, đôi tay đầu tiên là với xuống xoa xoa thắt lưng cho y: “Cậu an tâm ngâm là được rồi, những chuyện khác đều giao cho tôi đi, có thể sẽ đau một chút, nhưng chỉ cần nhẫn là xong.”
Người nọ thản nhiên liếc anh một cái, ngữ khí lại lạnh nhạt: “Năm đó đã từng thu vào, không phải so với điều này còn đau hơn gấp trăm ngàn lần sao?”
Cũng đúng a, việc tiến cung tịnh thân kia cũng là chuyện cửu tử nhất sinh, nghĩ như vậy, Tô Diễm liền càng thêm thương tiếc đồng tình với nam sủng quân đáng thương này. Khi ngón tay thon dài với vào trong tiểu huyệt ấm áp Tô Diễm vẫn cảm thấy xấu hổ, dù sao loại chuyện này anh cũng làm lần đầu tiên, trước kia tuy rằng cũng bởi vì không thể chối từ thịnh tình của đối phương mà cùng mấy thiếu niên lên giường vài lần, nhưng anh đều rất dịu dàng không làm cho người ta bị thương.
Cảm giác giữa ngón tay có chất lỏng chảy ra, Tô Diễm biết trừ bỏ máu còn có thứ khác, tuy rằng đã biết là từ thân thể mình đi ra, nhưng Tô Diễm vẫn có vẻ xấu hổ đỏ mặt.
Rửa sạch xong lại bôi thuốc lên, tuy rằng nam sủng quân vẫn nghiêm mặt, nhưng dù sao vẫn còn phối hợp, cuối cùng lúc ôm người đặt nằm ở trên giường Tô Diễm thở phào một hơi trong lòng, hầu hạ người như vậy thật là mệt mỏi quá.
“Ngươi…” Vào lúc Tô Diễm sắp ngủ, người bị anh ôm vào trong ngực lại nhẹ nhàng ra tiếng.
Đầu năm nay khí thế của nam sủng cũng có đủ a, chẳng lẽ nguyên chủ chính là thích điểm này của y?
“Làm sao vậy?”
“Ngươi là ai?” Tô Diễm nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng cau mày trên khuôn mặt không thay đổi của y. Được rồi được rồi, người ban đầu thô bạo như vậy đột nhiên lại đi dịu dàng quả thật rất làm cho người ta hoài nghi, chỉ là anh thật sự là bản tính phát tác nha. Hơn nữa… Bị một nam sủng phát hiện, vấn đề cũng không lớn đi.
Lại ôm sát người trong lòng một chút, nói không hổ là nam sủng a, ôm thật là thoải mái: “Cậu đã phát hiện tôi không phải là người ban đầu kia?” Mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tối như mực rất đẹp, Tô Diễm cười có chút bất đắc dĩ, “Tôi họ Tô tên Diễm, có vẻ như bị sét đánh chết, khi tỉnh lại thì đã vào trong thân thể này. Cậu, tin tưởng sao?”
Nam sủng quân mặt không hề thay đổi dời tầm mắt.
“Nói cậu tên là gì?” Tô Diễm có chút tò mò hỏi.
Nam sủng quân lại ngẩng đầu nhìn anh, mày hơi hơi nhăn lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói ra một cái tên: “… Đông Phương.”
Còn là họ kép a.
Tay đang ôm người lại nắm thật chặt, Tô Diễm ngiêng người hoàn toàn ôm y vào trong ngực, xúc cảm cực tốt làm cho Tô Diễm buồn ngủ. “Đông Phương, hiện tại tôi rất mệt, có chuyện gì sáng mai dậy chúng ta nói sau được không? Hơn nữa thân thể của cậu cũng cần nghỉ ngơi.”
Thân thể trong lòng tựa hồ không thoải mái giật giật, trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: “Vậy để ngày mai rồi nói sau.”
Tô Diễm lập tức ôm người ngủ say như chết, không nhìn thấy ánh mắt chăm chú mà sắc bén của người trong lòng.