Tô Diễm theo bản năng nâng kiếm quay đầu, nhưng nơi đó chẳng có lấy một bóng người, bản năng cơ thể lại phát hiện sát khí từ đằng sau, có điều hành động không theo kịp trực giác, miễn cưỡng xoay về cũng chỉ chặn một phần mũi kiếm, thanh trường kiếm kia trượt xuống, Tô Diễm liền thấy ngực lành lạnh, trường kiếm của Lục nhi đã xuyên qua cơ thể.
Cơn đau từ vết thương như sóng mà khuếch tán, Tô Diễm không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn Lục nhi trước mặt, hé môi, nhưng lại không nói lên câu tại sao.
“Tô Diễm!” Kim thêu nhuốm đẫm sát khí ghim chặt Lục nhi xuống đất, giáo chủ đại nhân hoảng loạn nhìn thanh trường kiếm trên ngực Tô Diễm, vươn tay nhưng không dám chạm vào.
Tô Diễm thở hắtr a, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, vươn tay về phía y, lập tức bị một bàn tay khác siết chặt đến phát đau: “Không đâm trúng tim, không chết được đâu, yên tâm.”
Giáo chủ đại nhân nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, hé môi định nói, nhưng rốt cuộc không nói nên lời.
“Đông Phương, không kiếm đại phu đến rút kiếm cho ta sao…” Tô Diễm nén đau nhìn giáo chủ đại nhân hiển nhiên đang kinh hoảng, khẽ cười nói, nhưng vừa mở lời, sức lực toàn thân như thể bị hút cạn, trước mắt tối sầm mất đi tri giác.
Tay đau quá…
Tô Diễm vùng vẫy trong mông lung mà tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà thô mộc, ngẩn người một thoáng, Tô Diễm xoay xoay cần cổ cứng ngắc nhìn bốn phía, nhà gỗ mộc mạc, ngay đến cửa sổ cũng không kín gió, sờ sờ ván giường gỗ cứng đơ bên dưới, Tô Diễm xác định chắc chắn mình không phải đang nằm mơ.
Chẳng lẽ bị đâm một đao giáo chủ đại nhân liền không thèm anh nữa sao?
Nén cơn đau nơi cánh tay ngồi dậy, Tô Diễm đột nhiên cảm thấy không ổn. Chỗ anh bị đâm không phải là ngực sao? Tại sao chỗ đau… lại là tay…
Tim Tô Diễm đập thình thịch, gắng gượng chống đỡ cơ thể đau ê ẩm xuống giường, rốt cục tìm thấy một chậu nước bằng đồng trong góc phòng, từ bóng nước phản chiếu một bóng người có mái tóc bờm xờm không quá ngắn, miễn cưỡng có thể buộc túm lên, dù là mờ mờ nhìn không rõ, nhưng khuôn mặt trong nước này Tô Diễm lại cực kỳ thân quen, khuôn mặt này anh đã nhìn suốt hơn 20 năm, đây là mặt của Tô Diễm…
Bất đắc dĩ mà ôm trán, Tô Diễm chua sót thở hắt ra một hơi dài, chẳng lẽ vì bị đâm một kiếm nên đổi hồn trở về rồi sao? Tô Diễm nhìn quần áo trên người, tuy vẫn là vải thô, nhưng vẫn là phong cách cổ đại, hẳn cũng không đến nỗi thảm lắm.
“Dương huynh đệ, ngươi đã tỉnh lại rồi!” Thanh âm đặc sệt khẩu âm địa phương vang lên đầy phấn khởi, Tô Diễm quay lại liền thấy một đại hán ước chừng bốn mươi tuổi đẩy cửa ra, trong tay còn cầm theo một rổ trúc, “Lâm đại phu nói hôm qua ngươi sẽ tỉnh, ta còn đang kêu hắn vô dụng đây, giờ xem như ổn rồi.”
Tô Diễm cười gượng, khẽ hắng giọng: “Cho hỏi… đây là đâu?”
Dương huynh đệ, ngươi làm sao thế? Bị gãy là tay mà, làm sao mà đến đầu cũng đập hỏng rồi?” Đại hán nghi hoặc nhìn Tô Diễm, vò vò đầu, “Ai da, trước tiên ngươi cứ uống thuốc ăn gì đó đi đã, đợi chút nữa ta gọi Lâm đại phu đến xem ngươi thế nào.”
“Đa tạ.” Tô Diễm khách khí cười, một tay nâng bát cháo đại hán mang đến uống một mạch.
Đại hán vừa đi ra vừa lầm bầm: “Đây đúng thật là bị đập đầu hửm? Thế nào lại thấy giống như đổi hẳn người khác rồi…”
Thế là đại thúc ngươi hiểu đúng rồi đấy.
Lâm đại phu trong thôn khám cho Tô Diễm nửa ngày trời, khám thế nào cũng không tìm ra ngoài chỗ tay gãy kia còn làm sao nữa, chỉ có thể nói có lẽ đúng là đập đầu bị tụ máu trong, thế nên cũng chẳng kê thuốc thang gì, rồi thì bảo anh tay phải bó treo một tháng mới được bỏ xuống, dặn một hồi, xong mới nói sang chuyện khác.
Tô Diễm một bên nói mấy câu khách sáo với Lâm đại phu, một bên phân tích tình hình hiện tại. Theo Lâm đại phu nói, tên anh là Dương Liên, từ rất rất xe mới đến, lúc đến thôn này tuy thân áo vải thô, nhưng tóc lại ngắn cũn, nhưng cũng không thấy có gì khác thường, liền cho anh ở lại trong thôn.
Có điều người này cũng là một kẻ không biết dùng tiền, trên người vốn chẳng có bao nhiêu bạc, lại tiêu hoang, chẳng mấy chốc đã trắng tay, may còn được cái khỏe mạnh, làm việc nọ việc kia cho nhà khác vẫn kiếm đủ tiền cơm ăn. Có điều mấy hôm trước bất cẩn vấp phải bậc tam cấp, bị gãy tay.
Quả nhiên là đổi hồn với Dương Liên Đình sao? Tô Diễm cau mày, nghĩ tình huống có thể sẽ xảy ra ở Hắc Mộc Nhai mà đau đầu, bất ngờ hôm đó rồi cũng không biết bọn Nhậm Ngã Hành có chết chưa, nếu chưa, nhỡ mà giáo chủ đại nhân nhà anh bị Dương Liên Đình làm liên lụy, Tô Diễm không đem xử hắn mới lạ.
Lâm đại phu rốt cục ngừng nói, cuối cùng dặn dò thêm vài câu rồi cũng về, Tô Diễm trầm mặc ngồi bên mép giường, nhìn cánh tay trái của mình treo trên cổ, bắt đầu lần mò quanh phòng. Anh không tin Dương Liên Đình không dành dụm tiền bạc, giờ anh cần lộ phí để về Hắc Mộc Nhai, không cần nhiều, mấy lượng là đủ rồi.
Có điều Tô Diễm rõ ràng đã đánh giá Dương Liên Đình quá cao, cả nhà cả cửa chẳng có gì ngoài vài chục xu đồng, Tô Diễm nhìn mấy đồng xu kia mà nghiến răng ken két, Dương Liên Đình ngươi còn có thể ăn hại hơn nữa không!
Đồng chí Tô Diễm quyết tâm kiếm tiền ngay ngày hôm sau dưới ánh mắt kinh hoàng của bà con lối xóm đeo cái tay gãy nhảy xe trâu lên thị trấn, đầu tiên dùng mấy chục xu tiền kia mua chút giấy bút, lại thêu một cái bàn dài, dựng một cái sạp ngay giữa phố xá sầm uất, viết chữ kiếm tiền.
Mặc dù Tô Diễm quần áo đơn bạc, trên cổ còn treo tay gãy, nhưng một thân khí chất ôn nhuận vẫn còn đây, ngồi nửa ngày rồi cũng có người lục tục kéo nhau đến nhờ viết này kia, tuy không phải nhiều, tốt xấu vẫn tốt hơn nhiều so với làm cu li.
Cho đến chiều tối thu sạp về nhà, Tô Diễm đã hồi được vốn, còn lãi thêm ra mấy chục văn tiền.
Trở lại căn nhà gỗ đơn sơ, Tô Diễm dùng một tay vò khăn mặt rồi liền khoanh chân ngồi xuống giường, nhớ lại phương pháp vận khí hồi trước giáo chủ đại nhân dạy mà chậm rãi làm theo. Một lúc sau mở mắt ra, khóe môi anh khẽ cong lên, cực kỳ hài lòng thiên phú bản thân, so với cái xác của tên Dương Liên Đình kia, thật sự anh không có ý khinh người đâu, nhưng thật sự là tốt hơn rất rất nhiều luôn.
Mò mẫm rót chén chà, Tô Diễm ngửa đầu uống cạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu mày khẽ nhíu.
Đông Phương, ta nhớ ngươi. Ta muốn thật nhanh về gặp ngươi. Không biết thằng cha cặn bã kia có phải đã đổi hồn về rồi không, không biết lại gây chuyện gì cho y không.
Tô Diễm ở bên này còn đang tích tiền, giáo chủ đại nhân ở bên kia cũng không sung sướng gì.
Khi Tô Diễm hôn mê tỉnh lại, y chỉ liếc nhìn một cái đã phát hiện ra người trong thân xác kia đã không phải là Tô Diễm nữa. Giáo chủ đại nhân cho Bình Nhất Chỉ lui xuống, đứng bên giường, lãnh đạm hỏi: “Liên đệ, ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Người nọ sau khi tỉnh lại hướng ánh mắt còn chưa tỉnh táo nhìn y, bên trong là niềm kinh hỉ không sao giấu được, gã thử ngồi dậy, lại bởi vết thương bị đau mà nằm trở xuống, ánh mắt nhìn về phía giáo chủ đại nhân cũng vẫn cực độ nhiệt liệt: “Giáo chủ…”
“Nếu không có gì đáng ngại thì cứ nằm tĩnh dưỡng cho khỏe đi.” Giáo chủ đại nhân nhìn đi chỗ khác, xoay người ra ngoài, bàn tay ẩn dưới tay áo lại siết chặt thành đấm.
Cùng giáo chủ đại nhân đón năm mới rồi, Tô Diễm liền ngoan ngoãn an phận làm cái chức tổng quản của mình, kiếm tiền nuôi Đông Phương nhà anh, dưới khí phách của giáo chủ đại nhân và cám dỗ của Tô Diễm, nội bộ Nhật Nguyệt Thần giáo vô cùng hài hòa.
Từ khi Thượng Quan Vân tiếp nhận vị trí hữu sứ của Thần giáo, cũng tiếp xúc với Tô Diễm nhiều hơn, Tô Diễm không quên rằng theo như trong tình tiết, chính Thượng Quan Vân đã phản bội giáo chủ đại nhân nhà anh, có điều theo hiện tại mà xét, Thượng Quan Vân vẫn là có khả năng sẽ khuất phục dưới quyền uy tuyệt đối của giáo chủ đại nhân, có điều không biết lúc nào Nhậm Ngã Hành sẽ lên Hắc Mộc Nhai. Nếu hiện tại Đông Phương nhà anh đang anh minh thần võ như thế, cũng sẽ chẳng đi gây sự với Đồng Bách Hùng, lại càng không có giáo chủ giả, vậy chẳng lẽ Nhậm Ngã Hành chỉ còn cách lén chuồn vào?
“Dương Tổng quản, như thế có vẻ không quá thỏa đáng đi.” Gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Vân đanh lại, có chút không vui nhìn Tô Diễm, “Sự an nguy của giáo chủ đại nhân há lại là trò đùa sao.”
Tô Diễm đỡ trán, Thượng Quan Hữu sứ ngươi không tin tưởng giáo chủ địa nhân đến thế liệu có ổn không a? “Giáo chủ đại nhân võ công cái thế, dù có là mười Nhậm Ngã Hành cũng không phải là đối thủ, chẳng lẽ ngươi muốn đẩy huynh đệ trong giáo ra chắn trước mặt Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên sao?” Song tu hai tháng, vừa đủ làm tiêu biến hoàn toàn hàn khí trong cơ thể giáo chủ đại nhân, hiện tại không cần điều động nội lực áp chế hàn khí, võ công của y so với trước kia lại tiến triển không ít, Tô Diễm hoàn toàn không lo lắng bất cứ ai có thể động đến một sợi tóc của y.
“Chuyện này…” Thượng Quan Vân cũng có chút cố kỵ đối với tính mạng của huynh đệ trong giáo, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, “Thôi được, ta sẽ để các huynh đệ cẩn thận làm việc, nếu phát hiện tung tích Nhậm Ngã Hành, lập tức bẩm báo với giáo chủ.”
Tô Diễm vừa lòng gật gật đầu, thân thiết mà vỗ vỗ lưng Thượng Quan Vân, cười đến cực độ nhã nhặn: “Ta nói này, Thượng Quan Hữu sứ a…”
Thượng Quan Vân nhìn đến nét cười trên mặt Tô Diễm, theo bản năng lui về sau mấy bước, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Chuyện gì?”
“Tại hạ còn muốn thỉnh Thượng Quan Hữu sứ giúp tại hạ chút chuyện, chẳng hay có được hay không?” Tô Diễm nhe ra nụ cười bạn phần ôn nhuận thân thiện, từng bước tiến lại phía Thượng Quan Vân, “Thượng Quan Hữu sứ hẳn đã biết hiện tại trên giang hồ đều đang tranh giành nhau Tịch Tà kiếm phổ, tại hạ lại rất không vô tình mà biết thứ đó đang ở đâu, không biết liệu Thượng Quan Hữu sứ có bằng lòng đi lấy nó về đây, hiến cho giáo chủ hay không?”
“Vì sao ngươi không tự đi lấy về?”
Tô Diễm có chút ngượng ngùng gãi gãi cằm: “Chuyện này á, ngươi cũng biết ta chỉ là một tổng quản thôi, làm mấy thứ như vầy e sẽ bị người hiểu lầm, với lại trong tay ta cũng không có người nào, vả lại, mấy thứ như thế, ta thấy để ngươi mang đến cho giáo chủ vẫn tốt hơn.”
“Ngươi qua đây nói coi làm sao để lấy xem.” Thượng Quan Vân vẫn có chút cau có, có điều trong mắt đã có chút buông lỏng.
Quả nhiên trong mắt chỉ có giáo chủ hửm. Tô Diễm thầm bất đắc dĩ mà thở dài trong bụng, mới nói: “Ngươi chỉ cần tìm một người giỏi khinh công, có sở trường ẩn nấp hành tung, đi Tư Quá Nhai của phái Hoa Sơn, chờ đến lúc Nhạc Bất Quần đi luyện kiếm thì bám dính lấy hắn, nếu có ngày hắn bất cẩn đánh mất một tấm áo cà sa thì đi nhặt về là xong.”
Thượng Quan Vân nghe xong rồi lại cau mày, có chút khó hiểu nhìn Tô Diễm: “Làm sao ngươi lại biết rõ ràng thế được?”
Khóe môi cong lên, Tô Diễm cười đến cực kỳ khiêm tốn: “Sản nghiệp của Thần giáo không phải nhỏ, chút tin tức ấy ta đây muốn biết cũng không phải là khó.”
“Một khi đã như vậy, ta sẽ thử xem sao.” Thượng Quan Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Mà đám người Nhậm Ngã Hành, sau khi Tô Diễm chờ được nửa tháng, cuối cùng cũng đã xuất hiện tại Hắc Mộc Nhai.
Trong khoảng thời gian này bố trí canh phòng cao thấp trong giáo vẫn ngoài lỏng trong chặt, đám người Nhậm Ngã Hành vừa xuất hiện không được bao lâu Tô Diễm đã biết, cực kỳ thảnh thơi chỉnh trang lại quần áo đi vào trong sân của giáo chủ đại nhân.
Đẩy cửa ra, Tô Diễm thấy giáo chủ đại nhân đang cầm tú hoa châm, chiếc kim lên xuống theo tấm vải mào đỏ sẫm, châm pháp nhanh đến anh không sao nhìn rõ, thêu nốt vài mũi, giáo chủ đại nhân mới ngẩng đầu nhìn Tô Diễm, nhíu mày: “Sao giờ đã về rồi?”
Tô Diễm hoàn toàn không có lấy nửa phần khẩn trương nghênh địch, bước lên vài bước ôm lấy giáo chủ đại nhân, cọ cọ mấy cái trên người y mới cười nói: “Đám Nhậm Ngã Hành đến rồi, phỏng chừng nửa nén hương nữa sẽ đến.”
“Nga? Cuối cùng cũng đến đấy hả?” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía của, ánh mắt cực độ sắc bén, một thân khí thế khiến tim Tô Diễm loạn nhịp.
Đông Phương nhà anh quả đúng là phong hoa tuyệt đại a.
“Đông Phương, bộ dáng ngươi bỉ nghễ thiên hạ thật đẹp.” Tô Diễm thấp giọng cười nói, ôm ghì lấy thắt lưng y mà hôn lên, hôn mấy cái rồi mới buông ra, cực kỳ mê luyến vuốt ve mặt y.
Giáo chủ đại nhân có chút không quá tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn sang chỗ khác.
Không được bao lâu, đột nhiên khí thế toàn thân giáo chủ đại nhân bộc phát, biểu tình đạm nhiên, thế nhưng hai mắt lại lạnh lẽo vô tình.
“Đông Phương Bất Bại, yêu nhân ngươi mau mau lại đây chịu hết đi!” Ngoài cửa đập lại một tiếng gần, thanh âm xen lẫn nội lực truyền vào trong sân.
Giáo chủ đại nhân cực độ tao nhã đứng lên, vung ống tay áo, hai chiếc kim khâu lấp lánh ngân quăng cắm phập vào cánh cửa, đẩy cửa mở bật ra, nhìn đám người đang từ xa tiến đến.
Bốn người Nhậm Ngã Hành ngang nhiên bước qua cửa vào tiểu viện, Tô Diễm nhìn Lệnh Hồ Xung đang đứng đằng sau Nhậm Doanh Doanh, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Không nghĩ đến hôm nay Lệnh Hồ thiếu hiệp lại quang lâm Nhật Nguyệt Thần giáo, đã không tiếp đón từ xa.”
Lệnh Hồ Xung bị trực tiếp chỉ đích danh thần sắc có phần xấu hổ, Nhậm Doanh Doanh lại cầm tay hắn, sắc mặt khó coi nhìn về phía Tô Diễm.
“Ngươi chính là nam sủng của yêu nhân Đông Phương Bất Bại?” Nhậm Ngã Hành hừ lạnh một tiếng, ném cho Tô Diễm ánh mặt cực kỳ khinh thường, “Lệnh Hồ Xung là con rể tương lai của lão phu, hôm nay đến giúp lão phu đoạt lại thứ vốn là của lão phu, ngươi chỉ là một tên nam sủng, còn không mau mau cút đi.”
Tô Diễm kiềm lại khóe mắt đang giật giật, nhìn Nhậm Ngã Hành một thân khí phách nhưng đã sớm già cả, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Trình không bằng người thì thôi đi, cứ tưởng ngươi bị nhốt vài năm rồi có thể tiến bộ một chút, không ngờ vẫn cứ tự cho mình là đúng như thế a, Nhậm tiền giáo chủ.”
“Làm càn!” Hướng Vấn Thiên đứng sau lưng Nhậm Ngã Hành giận điên mà xông lên vài bước, sát khí đằng đằng.
Có điều Tô Diễm triệt để làm ngơ, cười đến cực độ ôn nhã: “Hướng tiền tả sứ, đã lâu không gặp. Có điều không nghĩ tới chỉ có mấy tháng không gặp mà Hướng tiền tả sứ đã hoành tráng khác xưa, chỉ có bốn mống bọ cũng dám chạy đến gây sự với Đông Phương.” Tô Diễm gằn mạnh từng tiếng, như thể sợ người khác không nghe được.
Hướng Vấn Thiên tức ức đến đỏ con mắt, vung đao xông đến bổ xuống Tô Diễm. Có điều đao còn chưa bổ được mấy tí đã đổi chém thành đỡ, đinh đinh hai tiếng, bị một kim thêu của giáo chủ đại nhân đẩy lui hai bước.
Nét mặt Nhậm Ngã Hành sa sầm xuống, lão nhìn giáo chủ đại nhân ra tay như điện, cười lạnh một tiếng: “Cứ để cho tên nam sủng đê tiện này sống lâu thêm chút nữa, giết gã yêu nhân Đông Phương Bất Bại này trước rồi lão phu sẽ cho hắn biết, nói, không thể tùy tiện!” Dứt lời, liền phi thân lao vào Đông Phương Bất Bại.
Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh bám sát đằng sau cũng nhắm giáo chủ đại nhân mà phi đến, Lệnh Hồ Xung do dự giây lát rồi cũng xông vào.
Tô Diễm cực kỳ tự giác mà thối lui sang một bên, trường kiếm trong tay chúc xuống, cực kỳ sung sướng mà nhìn giáo chủ đại nhân nhà anh thoải mái xuyên qua cả bốn người kia, tú hoa châm va chạm với binh khí đinh đang âm vọng. Giáo chủ đại nhân một thân áo đỏ, khóe môi vương chút khinh thường, đẹp đến khiến ánh mắt Tô Diễm càng ngày càng sôi sục.
Vòng chiến bốn người chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ, Nhậm Ngã Hành máu tươi cuồng phun mà bị giáo chủ đại nhân một chưởng đánh bay ra ngoài, Nhậm Doanh Doanh hét lên một tiếng phụ thân rồi cũng tách khỏi vòng chiến chạy lại bên lão.
“Giáo chủ!” Phía sau vang lên tiếng thét thất thanh, Tô Diễm quay lại thấy Lục nhi vẻ mặt hãi hùng đến trắng bệch, ngẩn ra nhìn đám người trước mặt, trường kiếm trong tay giơ lên trước ngực.
“Ngươi đúng một bên nhìn là được rồi, giáo chủ sẽ lập tức giải quyết xong xuôi thôi.” Tô Diễm cười trấn an Lục nhi.
Vạt áo Nhậm Ngã Hành thấm đẫm máu tươi đỏ quạch, thần sắc âm ngoan nhìn về phía Đông Phương giáo chủ ngạo nghễ đứng: “Tên yêu nhân ngươi đã làm cái gì với ta thế!”
Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn đến Nhậm Ngã Hành thập phần trào phúng: “Năm đó khi ngươi đưa Quỳ Hoa Bảo Điển cho bổn tọa, bổn tọa có hỏi ngươi làm cái gì không?”
“Tiểu nhân đê tiện!” Nhậm Ngã Hành lại ho ra một búng máu, hung tợn trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Năm đó để đối phó với Đông Phương ngươi cũng đã giở không ít trò, giờ lại còn đứng đó mà nói người khác đê tiện sao? Thật là không biết xấu hổ.” Tô Diễm vốn đã không có thiện cảm với Nhậm Ngã Hành, đối với thảm trạng hiện tại của lão cũng không có lấy nửa phân đồng tình, nói cho cùng thì đây cũng là lão tự chuốc lấy.
Hướng Vấn Thiên đỏ vằn hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Tô Diễm, gầm lên: “Cái tên gian nịnh tiểu nhân ngươi!” Vừa định nhằm vào Tô Diễm, Đông Phương Bất Bại liền hừ lạnh một tiếng, một cây tú hoa châm bay thẳng về phía Hướng Vấn Thiên. Cây châm thép xuyên qua đao Hướng Vấn Thiên, xuyên thẳng qua vai hắn, cắm ngập vào bức tường phía sau.
“Hắn không phải người các ngươi có thể chạm vào.” Nét mặt giáo chủ đại nhân lạnh lùng, tràn đầy sát khí.
Đối mắt với Nhậm Doanh Doanh rồi Hướng Vấn Thiên lại xông lên đánh về phía giáo chủ đại nhân, ba người hỗn đấu đã có thể nhìn rõ thế cục, Đông Phương Bất Bại chỉ tùy ý phất tay vung chưởng, bọn người kia đã bị đánh bay ra đất, hộc máu không ngừng.
“Không biết tự lượng sức mình.” Đông Phương giáo chủ bước lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống đám người còn đang gập người hộc máu, một cước dẫm lên ngực Nhậm Ngã Hành, lãnh đạm nói, “Nếu không phải ngươi đưa Quỳ Hoa Bảo Điển cho ta, hôm nay cũng sẽ không như vậy. Vốn ta hận ngươi thấu xương, thế nhưng hiện tại có Tô Diễm, chỉ bằng vào đó, ta sẽ để ngươi được toàn thây.”
Lật tay để lộ ba cây kim kẹp giữa kẽ ngón tya, vừa định nhắm đầu Nhậm Ngã Hành mà phóng, Tô Diễm lại nghe đến tiếng thét ghê sợ sắc bén của Lục nhi, quay đầu lại liền thấy nàng thần sắc kinh hoàng nhìn chằm chặp ra đằng sau anh, Tô Diễm theo bản năng vung kiếm quay đầu lại…