Để có thể sớm ngày thu hồi lại quyền lợi vốn có, Dương Liên Đình ăn xong liền vội vàng rời đi, Tô Diễm nhìn theo sau lưng gã, hơi cau mày, không biết những việc anh đã làm được trước kia bị tên này phá đến đâu rồi. Nhưng không sao, gã phá, cũng không phá được mấy ngày.
Giáo chủ đại nhân đang thêu trong phòng, thêu thêu một hồi lại nhớ đến mâm cơm trưa nay, đó rõ ràng là những món y thích, rõ ràng đều là… Giáo chủ đại nhân phiền muộn ném tấm vải mới thêu được một nửa lên giường, cau mày đi ra ngoài.
Trong viện đều là dấu vết Tô Diễm để lại, khoảng sân vốn có chút trống trải được Tô Diễm trồng vào không ít cây cối, giáo chủ đại nhân đứng bên bụi trúc nghĩ ngợi xuất thần, tay vô thức vuốt lên chiếc vòng Tô Diễm bện, con tì hưu bình thường lẳng lặng nằm nơi cổ tay. Bóng lưng thanh mảnh lẻ loi, lại mang theo một phần tịch mịch khó nén.
“Tô Diễm…” Giáo chủ đại nhân không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe môi vẽ lên nét cười chua sót.
“Cũng không biết… ta còn có thể ở bên ngươi bao lâu nữa…”
“Ngươi muốn đi?”
“Bị ta đánh thức hả? Ta không muốn đi, có điều nghĩ đến ta không biết thế nào đến được bên cạnh ngươi, ta không biết ta có thể vẫn ở trong thân thể này, hay sẽ đột nhiên có một ngày chính chủ của thân thể này quay về.”
“Chính chủ… quay về?”
“Nếu là Dương Liên Đình trở lại, ngươi sẽ buồn sao?”
“Nếu Dương Liên Đình trở lại thân thể này, vậy còn ngươi?”
Vậy còn ngươi… Tô Diễm…
“Đông Phương…” Thanh âm khẽ khàng như tiếng thở dài phiêu tới bên tai khiến giáo chủ đại nhân nháy mắt tỉnh thần, bất chợt xoay người lại lại nhìn thấy một người đã đứng ở đó từ lúc nào, áo vải thô mộc khuôn mặt xa lạ, thậm chí đến giọng nói cũng chưa từng nghe thấy, thế nhưng thần sắc trên khuôn mặt ấy, lại quá mức thân quen.
Quả nhiên vẫn luyến tiếc sao, nhìn thấy giáo chủ đại nhân nhà mình ngơ ngẩn đứng ở đó, trong lòng liền thấy thật khó chịu. Tô Diễm than khẽ một tiếng, cảm thấy bản thân thật đúng là quá ngôn tình, thế nhưng nhìn thấy biểu tình gần như mờ mịt ngày thường khó thấy trên mặt y, Tô Diễm liền không kiềm lòng được mà đem người ôm vào lòng.
“Ta đã về rồi.”
Thanh âm dịu dàng trầm thấp khiến giáo chủ đại nhân vô thức vươn tay ôm lấy lưng Tô Diễm, có chút tự giễu mỉm cười.
Bởi vì thay đổi thân thể, chiều cao của Tô Diễm có kém hơn một chút, hiện tại cơ bản chỉ cao hơn giáo chủ đại nhân một, hai centimet, Tô Diễm vùi đầu vào cổ giáo chủ đại nhân, hít vào thật sâu mùi hương của y, vô cùng thỏa mãn. Chỉ đứng xa nhìn như vậy, làm sao mà đủ được.
Tay giáo chủ đại nhân chạm lên mặt Tô Diễm, sờ sờ nắn nắn, nhíu mày: “Cơ thể này là của ai?”
Tô Diễm nhếch môi cười, kéo bàn tay đang hoành hành trên mặt mình xuống, siết chặt trong tay: “Là chính bản thân ta, hiện giờ ta chính là một Tô Diễm hoàn chỉnh tuyệt đối.”
“Đây là bộ dáng vốn có của ngươi?” Giáo chủ đại nhân cũng không quan tâm đến Tô Diễm đang siết tay y chặt đến phát đau, khóe môi khẽ cong lên, nhìn vào Tô Diễm.
“Cũng không hẳn đi.” Tô Diễm nhìn ý cười thản nhiên trên mặt giáo chủ đại nhân, nhất thời cảm thấy tâm dương khó nhịn, toàn bộ nhung nhớ dành cho người trước mặt này đây trong giây lát tràn ra lấp đầy trái tim anh, khẽ cúi đầu, cười cực độ gian tà, “Cho ta hôn một cái, ta sẽ cho ngươi nhìn mặt ta.”
Không đợi người kia phản ứng, Tô Diễm đã giữ lấy gáy giáo chủ đại nhân mà áp xuống, tay còn lại ôm ghì siết lấy thắt lưng y, khiến hai người áp sát vào nhau.
Hiếm hoi mà giáo chủ đại nhân vòng tay qua ôm lấy lưng anh, nhiệt liệt đáp lại, có điều đôi tay run run lại tiết lộ ra một chút kích động đang nỗ lực kìm nén không cho bộc lộ ra.
Tô Diễm đẩy y dựa vào khóm trúc, những cây trúc mảnh mai không quá cứng cáp chịu không nổi mà oằn xuống, lá trúc xào xạc lay động, Tô Diễm rời khỏi đôi môi đã có phần sưng đỏ của giáo chủ đại nhân, ngón cái mân mê vuốt ve khuôn mặt phiếm hồng, áp lại gần: “Đông Phương, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?”
Tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Tô Diễm, giáo chủ đại nhân nắm cằm anh: “Ngay cả đánh lén cũng không đỡ được, thật đúng là làm mất mặt bổn tọa.”
“Ta không nên tin ả.” Tô Diễm ảo não nhíu mày, cực kỳ hối hận vì sao không cho người đi điều tra thân thế Lục nhi, bất quá chớp mắt đã lại nhếch môi người đê tiện, “Nhưng nếu không có một kiếm kia của ả, ta làm sao quay về cơ thể của mình được, cũng không thể biết kì thật ngươi càng quan tâm ta hơn ta nghĩ.”
Giáo chủ đại nhân cười lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm cằm Tô Diễm thoáng dùng sức, thấy Tô Diễm bị đau nhăn nhúm mặt mày, mới nới tay một chút: “Tô Diễm, ngươi thật đúng là không sợ chết mà.”
“Ta biết ngươi không nỡ giết ta.” Tô Diễm mặt dày mày dạn cười, nghiêng đầu hôn lên môi y, “Quay về càng tốt, ta cũng không thích Dương Liên Đình.”
Thấy Tô Diễm nhắc đến Dương Liên Đình, sắc mặt giáo chủ đại nhân trầm xuống, khẽ cau mày.
“Sao lại là vẻ mặt này, chẳng lẽ ngươi đối hắn vẫn dư tình chưa dứt?” Tô Diễm siết lấy bàn tay đang nắm trên cằm mình mà ghé môi hôn, làm như không thấy giáo chủ đại nhân trừng mắt nhìn anh.
“Dương Liên Đình hắn… là tổng quản.” Giáo chủ đại nhân cau mày, hiển nhiên đang cực kỳ hối hận.
Tô Diễm thoải mái mỉm cười: “Tổng quản thần giáo vẫn luôn là Dương Liên Đình, có điều trước kia phải, bây giờ phải, không có nghĩa về sau cũng vẫn phải.”
Giáo chủ đại nhân nhìn Tô Diễm không chút để tâm mà cười mỉm, nhíu mày: “Ngươi định thế nào?”
“Ta đã nói với ngươi bao giờ chưa, rằng ta cực kì ghét Dương Liên Đình ấy?” Tô Diễm một tay vòng qua thắt lưng giáo chủ đại nhân kéo y sát vào với mình, ghé vào tai y khẽ nói: “Ngươi sẽ không… luyến tiếc chứ?”
“Bổn tọa đây có luyến tiếc, cũng chỉ mình ngươi.” Giáo chủ đại nhân dùng sức hoán đổi vị trí hai người, ép Tô Diễm dựa lên khóm trúc, áp môi lên mặt anh.
“Giáo chủ đại nhân phải yêu chiều thuộc hạ chứ.” Tô Diễm nghiêng mặt lại sát hơn, cười đến vô cùng quyến rũ.
“Hắn sắp về rồi, ngươi còn không buông ra sao?” Giáo chủ đại nhân đè lại bàn tay đang dò dẫm luồn vào trong áo y, cười cực độ tà mị.
Có điều bộ dạng Tô Diễm không có lấy nửa điểm để tâm, ngược lại còn ve vuốt ám chỉ ý vị mười phần: “Để cho hắn thấy càng tốt.”
“Như ngươi mong muốn.” Giáo chủ đại nhân vừa dứt lời, cửa viện đã bị đẩy ra, bản mặt vốn còn mang nét người của Dương Liên Đình trong nháy mắt cứng lại.
“Giáo chủ…” Dương Liên Đình khiếp sợ nhìn giáo chủ đại nhân đang đè ngửa con nhà người ta kia, đôi môi hơi sưng lên của hai người ám chỉ chuyện gì vừa xảy ra, khiến Dương Liên Đình nhất thời khó mà phản ứng được.
“Ngươi đã biết hắn ở ngoài từ trước đúng không.” Tô Diễm nhìn ý đùa cợt trong đáy mắt giáo chủ đại nhân, đè thấp giọng thì thầm một câu, biến sắc, bối rối đẩy giáo chủ đại nhân ra, luống cuống tay chân hét lên một tiếng Dương tổng quản, rồi co giò cúi gằm mặt chạy đi.
Tô Diễm vừa chạy vừa phỉ nhổ trong lòng, giáo chủ đại nhân nhà anh đúng là học xấu mất rồi, bây giờ anh vừa mới xuất hiện trong giáo, nửa điểm thế lực cũng không có, nếu Dương Liên Đình hạ độc thủ với anh thì đúng là có chút phiền toái thật. Có điều, phiền toái đến tìm anh, anh chẳng lẽ lại không biết chạy sao? Cái tên Dương Liên Đình kia vắng mặt mấy tháng, đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện rồi.
Dương tổng quản quả nhiên thiếu kiên nhẫn, không quá mấy canh giờ đã phái người đến tìm Tô Diễm, có điều đến nơi rồi, trong phòng đã không một bóng người.
“Ý ngươi là, người trước kia, vốn không phải Dương Liên Đình, mà là ngươi?” Khuôn mặt Thượng Quan Vân ẩn đi trong ánh nến leo lét, không nhìn ra được biểu tình, nhưng Tô Diễm không hề lo lắng, cực kỳ ung dung mà nhâm nhi ly trà rõ rành rành là tốt hơn gấp không biết bao lần cái thứ trà trong phòng anh của Thượng Quan hữu sứ.
“Ta không nghĩ rằng ngươi phát hiện không ra, tuy rằng chúng ta không quá thân thiết, nhưng dù không phải là khuôn mặt kia nữa, chẳng lẽ ngươi có thể không nhận ra ta?”
Thượng Quan Vân nhìn nét cười như có như không của người đối diện, biểu tình quá đỗi quen thuộc khiến môi Thượng Quan Vân mím lại. Quả thật hắn có phát hiện ra, có điều… “Giáo chủ không biết sao?”
“Giáo chủ tất nhiên là biết rồi, chỉ là ta thế này mà đi nói với người khác, chỉ sợ không được mấy người tin.” Tô Diễm vẫn ung dung như trước, “Cho nên ta cần một thời cơ thích hợp, sau đó cho mọi người thấy rằng người mấy tháng trước kia chính là ta.”
“Nếu ngươi để giáo chủ ra mặt, cũng sẽ không đến nỗi phiền toái như thế.” Thượng Quan Vân nhíu mày, thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ trong đầu người này.
Tô Diễm duỗi hai ngón tay ra mà lắc lắc: “Không cần đâu. Thứ ta muốn bây giờ là khiến cho tất cả mọi người đều biết rõ, Dương Liên Đình là phế vật.”
Mặt Thượng Quan Vân càng cau lại, hỏi: “Ngươi… không thích hắn?”
“Tất nhiên là không, trông ta giống như là thích hắn lắm sao?” Tô Diễm xoa xoa tay, nét cười trên môi cực nhạt lại khiến Thượng Quan Vân thấy lạnh sống lưng, “Thế nên, Thượng Quan hữu sứ, giúp ta một tay nhé.”
Một tháng sau, Tô Diễm lột được cái nẹp treo tay, hoạt động cánh tay một hồi, tuy chưa được linh hoạt lắm, nhưng còn tốt hơn nhiều so với không làm được gì, cảm giác khớp xương cũng khá ổn, hẳn là không có việc gì.
Từ khi Tô Diễm dùng tiền kiếm được mua một bộ quần áo nhìn được mắt, người đến tìm Tô Diễm nhờ viết chữ cũng nhiều hơn. Bề ngoài dễ nhìn, lại ôn nhuận thân thiện, chữ viết cũng rất tuấn dật, thu phí lại vừa phải, mới đầu chỉ có một vài đại thúc đại thẩm qua nhờ, giờ thỉnh thoảng còn có mấy nha hoàn này kia, có điều dù trả không ít tiền, nhưng những ánh mắt ẩn tình đưa tình kia lại khiến Tô Diễm vô cùng ngại ngùng.
Sau khi kiếm đủ năm lượng bạc, Tô Diễm thu dọn sơ qua, liền đi vào một tiêu cục, ra giá nhờ họ áp hàng tiện đường đưa anh đến thành đó nhất.
Tô Diễm xuống xe tại Nghi Châu thành, hỏi vị trí của Bán Nhật Các, liền đi đến đó. Bán Nhật Các là tên chung của các thanh lâu được Tô Diễm xây dựng về sau này, thương hiệu tuy không phải lớn lắm, nhưng trong nội thành ai cũng biết đến, giờ đã gần đến chạng vạng, Bán Nhật Các vừa bắt đầu mở cửa đón khách, tiểu quan mời khách nhìn có người đến liền nhiệt tình nghênh tiến vào trong, đôi mắt linh động cong lên thảo hỉ: “Công tử muốn đến Đông Lâu hay Tây Lâu?”
Trong Đông Lâu đều là nam quan, còn Tây Lâu nuôi toàn nữ tử.
“Cả Đông Lâu lẫn Tây Lâu ta đều không đến, ta muốn tìm chủ của ngươi.” Tô Diễm nhẹ nhàng tránh đi bàn tay đang vươn đến của tiểu quan, thản nhiên cười nói.
Nghe được hai chữ chủ, gương mặt tiểu quan biến sắc, nụ cười câu dẫn kia cũng lui xuống, cung kính cúi người: “Xin thỉnh tính danh công tử, để tiểu nhân còn vào thông báo.”
“Ta họ Tô, Tô Diễm.”
Không bao lâu sau tiểu quan kia liền đưa Tô Diễm vào phòng trong, căn phòng nhỏ riêng nóc riêng cửa dựng ngay chính giữa, khiến người ta có muốn nghe lén cũng phải bó tay.
Kẻ có thể để Tô Diễm yên tâm cho đi làm chủ đều là từ một tay Tô Diễm đào tạo ra, thấy người đi vào mang khuôn mặt thư sinh, thần sắc có chút nghi hoặc cùng đề phòng: “Vị huynh đệ này nhìn rất lạ a.”
“Tại hạ vẫn luôn hành động bí mật, Liễu công tử chưa gặp qua cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Tô Diễm ngồi trước mặt chủ Bán Nhật Các, nhàn nhã uống trà, cảm giác quen thuộc kia khiếm Liễu Sầm có chút ngỡ ngàng.
“Vậy hôm nay đến đây, chắc là có chuyện gì đó quan trọng?” Đề phòng trong mắt tan đi một phần, Liễu Sầm phát hiện bản thân khó có thể lòng sinh cảnh giác với người này.
Tô Diễm nhấp một ngụm trà, đặt tách trà xuống, thấp giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo giáo chủ, nhưng chỉ e đường đi không được yên ổn, mong Liễu công tử có thể cho ta mượn vài huynh đệ, đưa ta về Hắc Mộc Nhai.
“Việc này ta đã biết, có điều để ta an bài một chút đã, ngày mai liền khởi hành đưa công tử về Hắc Mộc Nhai.”
Hắc Mộc Nhai.
“Giáo chủ, có muốn nếm thử chút vải miền Nam mới chuyển đến không?” Dương Liên Đình nịnh nọt cười, đang bưng một khay vải còn tươi nguyên đi đến.
Giáo chủ đại nhân mới vừa xử lý xong giáo sự lãnh đạm đáp lời, cũng không nhận lấy, chỉ nhấc vạt áo ngồi xuống, tự rót một ly trà, liền im lặng.
Dương Liên Đình cũng đi theo đến bên bàn trà, đặt bánh trái chuẩn bị từ trước xuống: “Giáo chủ, đây là chút điểm tâm Giang Nam ta đích thân phân phó trù phòng làm đấy.”
Giáo chủ đại nhân vẻ mặt vẫn lạnh tanh, thờ ơ “ừm” một tiếng.
Thái độ không giống trước của giáo chủ đại nhân suốt mấy ngày nay khiến trong lòng Dương Liên Đình thấp thỏm không yên, thế nhưng cứ đợi mãi trong tiểu viện thế này gã cũng không chịu nổi nữa: “Giáo chủ…”
“Chuyện gì?” Giáo chủ đại nhân ngẩng đầu liếc nhìn Dương Liên Đình, biểu tình nịnh nọt cùng điệu cười dối trá đều khiến giáo chủ đại nhân buồn nôn, gương mặt y vốn đã nhìn quen không còn mang biểu tình thản nhiên lại khiến y tâm an nữa, lại khôi phục trở về bộ dạng ban đầu, giáo chủ đại nhân cũng vô thức tản ra sát khí.
“Vết thương của thuộc hạ đã gần khỏi rồi, nhiều ngày như vậy không để ý đến nội vụ, chỉ sợ huynh đệ trong giáo lời ra tiếng vào.” Dương Liên Đình dè dặt nhìn sắc mặt giáo chủ đại nhân, nhìn thấy giáo chủ đại nhân nhíu mày, lòng liền vui sướng.
Giáo chủ đại nhân chuyển đường nhìn, năm ngón tay siết lại thành quyền dưới tay áo rồi lại buông ra, lãnh đạm nói: “Vết thương chưa lành hẳn, nếu lao lực sẽ không tốt, việc này cứ chờ thêm vài ngày đã, để Bình Nhất Chỉ khám lại lần nữa khỏi rồi nói sau.”
Dương Liên Đình vốn tưởng giáo chủ sẽ đáp ứng, ai ngờ lại như vậy, có điều nghĩ qua, lại thấy giáo chủ đặt sức khỏe của gã lên đầu, quả nhiên giáo chủ vẫn đối gã… Dương Liên Đình hành lễ liền cáo lui, có điều giáo chủ đại nhân nhìn theo bóng gã, thần sắc tăm tối khó dò.
Tô Diễm vất vã mấy tháng trời, há lại cho phép ngươi phá hỏng.
Năm ngày sau, Tô Diễm rốt cục đứng trước đại môn của Nhật Nguyệt thần giáo, cầm mộc bài chứng minh thân phận của Liễu Sấm, Tô Diễm nét mặt thản nhiên đi lĩnh quần áo, vào trong viện giáo chủ đại nhân hầu hạ.
Người hầu trong viện giáo chủ đại nhân vốn không nhiều lắm, Tô Diễm đến liền phụ trách tỉa hoa tưới cây, vẩy nước quét nhà mấy việc vặt này thôi. Giáo chủ đại nhân bình thường thích thanh tĩnh, kể cả hồi anh còn chưa đổi hồn trở lại cũng không muốn có người đến quấy rầy thế giới riêng của anh với giáo chủ nhà mình, cơ bản không có việc sẽ không ai được vào.
Không yên lòng xén mấy cái lá, Tô Diễm thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng giáo chủ đại nhân, không biết y có ngủ cùng phòng với Dương Liên Đình không. Nếu Dương Liên Đình ngươi dám ngủ cùng một phòng với giáo chủ đại nhân… Tô Diễm nguy hiểm nheo mắt lại, cười đến cực độ nham hiểm.
Nghe tiếng bước chân từ cửa vọng lại, Tô Diễm thu hồi lại biểu tình không nên có trên mặt một gã tiểu tư, mặt không đổi sắc quét quét. Cửa viện bị đẩy ra, chủ nhân của tiếng chân kia chưa đi được hai bước đã mở mồm sai bảo Tô Diễm.
“Ngươi, mang một bình trà đến đấy.” Thanh âm vênh váo sai bảo cực kỳ hạ đẳng, Tô Diễm không cần ngẩng lên cũng biết Dương Liên Đình cũng đã trở về xác của gã.
“Dạ.” Tô Diễm cung kính chuẩn bị lui ra, chưa đi được mấy bước đã bị gọi giật lại.
“Chờ đã, ngươi là người mới hả?” Dương Liên Đình nhướn mày nhìn tên tiểu tư cúi đầu trước mặt.
Cung kính cúi đầu, Tô Diễm nhỏ giọng đáp: “Thuộc hạ hôm nay vừa được điều đến viện của giáo chủ hầu hạ.”
“Ngẩng đầu lên ta xem.” Dương Liên Đình theo bản năng cảm thấy người này có chút quen thuộc, lại không nhớ nổi hắn rốt cuộc là ai.
Tô Diễm ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Dương Liên Đình một giây liền nhìn xuống đất. Bàn tay cầm chổi siết chặt, khuôn mặt từng bị mình dùng qua trở về nguyên chủ, nhưng Tô Diễm vẫn cảm thấy rất không quen.
Mặt đã không còn là khuôn mặt vốn có của Tô Diễm, dù sao anh cũng đã sớm có chuẩn bị, vào hậu hạ trong viện của giáo chủ đại nhân, khả năng không đụng mặt với người này cũng quá thấp. Dương Liên Đình nhìn Tô Diễm vài lần, lại vẫn nhớ không ra đã gặp người này ở đâu, liền phất tay cho anh lui.
Đưa trà xong, Tô Diễm liền ngoan ngoãn về phòng mình, tuy rằng căn phòng này rất đơn sơ, nhưng nghĩ đến giáo chủ đại nhân chỉ ở cách anh có chưa đến trăm mét, lại bất giác an lòng. Chỉ là Tô Diễm không tính sẽ chính thức gặp mặt giáo chủ đại nhân sớm như thế, dù sao anh vẫn nhớ đêm đầu tiên anh đến thế giới này, dấu vết trên người y thê thảm thế nào.
Nếu giáo chủ đại nhân đã không còn thích Dương Liên Đình, Tô Diễm sẽ không chút nương tay, đem những gì gã làm với Đông Phương nhà mình trước kia trả lại gấp trăm nghìn lần (nally: trước kia là không chỉ riêng cái đêm ấy ấy mà còn cả chuyện trong nguyên tác nữa). Nếu giáo chủ đại nhân vẫn còn dư tình chưa dứt, anh tất nhiên có thể khiến cho Dương Liên Đình bị giáo chủ đại nhân chán ghét, sau đó sẽ từ từ dạy dỗ gã.
Thấy thời gian đã không còn sớm, Tô Diễm bắt đầu lo đến bữa trưa của giáo chủ đại nhân, đặc biệt đến phòng ăn xem một chuyến. Thấy bóng dáng giáo chủ đại nhân ngồi trên ghế đá, ánh mắt Tô Diễm hận không thể mọc trên người y, chỉ là sợ giáo chủ đại nhân phát hiện, thế nên chỉ được một lát liền cúi đầu, cung kính bưng đồ ăn lên, sau đó lui sang một bên.
“Những món này…” Giáo chủ đại nhân nhìn một bàn đầy thức ăn, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên Đình trong một thoáng dao động, rồi sau đó lại lập tức khôi phục sự lãnh đạm thường khi.
“Đây là thuộc hạ đặc biệt phân phó phòng bếp làm, không biết có phù hợp với khẩu vị giáo chủ hay không?” Dương Liên Đình nói như đó là đương nhiên, còn chắp đũa gắp cho giáo chủ đại nhân vài miếng.
Tô Diễm đứng trong góc, cúi đầu, thần sắc khó hiểu.