Tô Diễm vốn còn muốn dính lấy giáo chủ đại nhân một phen, lại nghe thấy tiếng bước chân gần đến cửa, không thể làm gì khác hơn là sửa sang lại y phục rồi đứng ra phía sau giáo chủ đại nhân.
Lâm Bình Chi đi theo sau Thượng Quan Vân, vừa nhìn thấy biểu tình thờ ơ của giáo chủ đại nhân đang ngồi trên tháp liền quỳ trước y, dọa Tô Diễm giật mình, có điều nhìn kỹ mới phát hiện Lâm Bình Chi quả thực lớn lên rất tuấn tú, tuy bây giờ còn có chút non nớt nhưng chỉ cần qua vài năm, mê đảo một phương cũng không phải là việc khó, chỉ là không biết hiện tại hắn đã tự cung chưa.
Bên này Tô Diễm như đi vào cõi thần tiên, bên kia Lâm Bình Chi đã lạy một lạy với giáo chủ đại nhân: “Đông Phương giáo chủ giết Dư Thương Hải, đã giúp Bình Chi báo thù diệt môn, xin nhận một lạy của Bình Chi.”
Giáo chủ đại nhân rất là tự nhiên nhận cái lễ này của Lâm Bình Chi, nhàn nhạt nhìn người đang quỳ gối trước mắt: “Bản tọa giết Dư Thương Hải chỉ là thuận tay.” Cho nên ngươi không cần đặc biệt cảm ơn.
Chỉ là người thiếu niên đang quỳ này cũng rất cố chấp, ngẩng đầu nói: “Bất luận nguyên nhân ra sao, Đông Phương giáo chủ giết Dư Thương Hải thì chính là ân nhân của Bình Chi, mong rằng Đông Phương giáo chủ cho phép Bình Chi nhập giáo.”
Vì vậy Tô Diễm rất không hình tượng phun.
Đưa tay lên che miệng ho khụ khụ, Tô Diễm ngăn khóe mắt đang liên tục co quắp, lộ ra dáng cười rất là tao nhã, ôn nhu hỏi: “Tịch tà kiếm phổ, ngươi có từng gặp qua?”
Khuôn mặt Tô Diễm, Lâm Bình Chi vẫn có thể nhận ra, hắn nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Không có.”
Nếu như vậy thì không tự cung rồi.
“Tại hạ nghe nói Nhạc chưởng môn rất coi trọng ngươi, cũng định gả Nhạc Linh San cho ngươi, ngươi làm như vậy, chỉ sợ không thích hợp nha.”
Nghe vậy Lâm Bình Chi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Diễm, cao giọng nói: “Bình Chi không có ý muốn lấy sư tỷ, hôm nay thù lớn được báo, Bình Chi đã báo với sư nương rời khỏi phái Hoa Sơn rồi, mong rằng Đông Phương giáo chủ lưu Bình Chi lại để báo ân.”
Giáo chủ đại nhân hơi nghiêng người về phía trước, tay chống cằm cười biếng nhác: “Lưu ngươi tại bên người bản tọa, có tác dụng gì?”
“Ta…” Lâm Bình Chi nghẹn lời, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Tô Diễm nhìn bộ dạng đáng thương của người này, nghĩ đứa nhỏ này cũng thật sự là khổ rồi: “Nhật nguyệt thần giáo thủy chung là ma giáo trong miệng chính đạo, ngươi nếu theo giáo chủ thì cũng thành một yêu nhân, cần phải suy nghĩ rõ ràng.”
Lâm Bình Chi cắn môi dưới, quật cường lớn tiếng nói: “Cái gọi là nhân sĩ chính đạo chẳng qua cũng chỉ như vậy, đều là một đám dối trá tiểu nhân, Bình Chi bị Dư Thương Hải làm hại diệt môn, Nhạc Bất Quần cũng chỉ ham muốn kiếm phổ Lâm gia ta, Bình Chi từ lâu đã không tin cái gọi là chính đạo rồi.”
Nhìn thiếu niên chảy dài hai dòng lệ nhưng vẫn quật cường, giáo chủ đại nhân khẽ cười một tiếng: “Ngươi nếu đã muốn vậy, liền đi theo hầu hạ bên người bản tọa đi.”
Vì vậy nhàn lai vô sự, trong giáo cũng không có chuyện gì cần xử lý, Tô Diễm cũng vui vẻ thanh nhàn cả ngày nhàn nhã trong tiểu viện của giáo chủ đại nhân, mà lần này giáo chủ đại nhân phát thần uy, ép cho cái gọi là danh môn chính đạo vài chục năm không có cách nào khôi phục, giáo chúng trong giáo cũng càng sùng kính giáo chủ đại nhân.
Mãi mới được rảnh rỗi, Tô Diễm tự nhiên sẽ không để những ngày này lãng phí.
Giáo chủ đại nhân xiêm y mở rộng ngồi ở bàn trang điểm, Tô Diễm ôm thắt lưng y không ngừng động tác, tàn sát bừa bãi trên môi giáo chủ đại nhân. Tiếng rên rỉ bị đè nén phát ra trong yết hầu khiến trong lòng Tô Diễm càng ngứa ngáy, bàn tay nắm chặt thắt lưng giáo chủ đại nhân, thanh âm trầm trầm cười nói bên tai y: “Nếu ngươi không gọi, vậy ngọ thiện phỏng chừng cũng không rảnh dùng.”
“Ưm…” Giáo chủ đại nhân khẽ nhếch bạc thần, biết người này nếu đã tùy hứng rồi, không cho hắn thoả mãn thì sẽ không dừng, gần kề bên tai người nọ, khàn khàn gọi, “Diễm…”
Vốn tưởng ngày hôm nay còn phải mất nhiều thời gian, không ngờ giáo chủ đại nhân dễ dàng thỏa hiệp như vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào con mắt có chút ướt át nhưng tràn đầy ý cười của y, khóe môi không tự giác nhếch lên, cánh tay buộc chặt như muốn nhét người này vào trong thân thể vậy.
Lúc ôm giáo chủ đại nhân ở trong bồn tắm tắm rửa, Tô Diễm đột nhiên nghĩ đến, anh mất một năm rốt cục khiến Đông Phương nhà anh sửa lại miệng, là chậm hay nhanh?
Lực tay bên hông vuốt ve vừa phải khiến giáo chủ đại nhân rất là thoải mái nhắm mắt, tựa ở trên người Tô Diễm, thanh âm còn có chút khàn khàn: “Tiếp tục đấm bóp cho bản tọa.”
“Rõ.” Tô Diễm cười khẽ lên tiếng, ngón tay xẹt qua tấm lưng của giáo chủ đại nhân trườn lên vai, môi gần kề bên tai y, “Đông Phương, nếu không có việc gì lớn, chúng ta cũng đi ra ngoài ngao du đi một chút đi.”
Con mắt đang nhắm lại mở lớn, giáo chủ đại nhân cười như không cười nhìn Tô Diễm: “Thế nào, ở Hắc Mộc Nhai chán quá rồi?”
Không chút do dự gật đầu, Tô Diễm rất là chờ mong nhìn giáo chủ đại nhân, giả bộ vẻ mặt trông mong: “Ta muốn cùng ngươi đi ngắm phong cảnh, ở một nơi khác ôm ngươi…” Nói nói, ngữ khí càng thấy hèn mọn.
“Tô Diễm…” Giáo chủ đại nhân cười như không cười nhìn Tô Diễm, chỉ là còn mang theo mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là nói tới nói lui, giáo chủ đại nhân cũng không phải không động tâm, những ngày tiêu dao ở Phúc Châu năm trước, giáo chủ đại nhân thực chất cũng rất hoài niệm.
Vì vậy một sáng sớm nào đó, giáo chủ đại nhân cùng Tô Diễm rất là tiêu sái… chuồn mất.
Một chiếc xe ngựa nhìn rất bình thường đi trên đường, một thiếu niên sắc mặt ửng đỏ đang điều khiển xe ngựa.
Người thiếu niên này chính là Lâm Bình Chi, tuy nói Đông Phương giáo chủ có thể dẫn hắn đi khiến hắn thật vui sướng, thế nhưng giáo chủ đại nhân cùng Tô Diễm cũng không che giấu bầu không khí giữa hai người khiến Lâm Bình Chi có chút không chịu nổi mà đỏ mặt.
Lần này hai người định đi đến phương Bắc, một đường đi tới cũng không chuẩn bị gì. Lâm Bình Chi nhìn sắc trời không còn sớm nữa, liền tìm một quán trọ bình dân ven đường, thấp giọng nói: “Tô công tử, tới rồi.”
Lâm Bình Chi đi tuốt lên trước chuẩn bị, nhưng lại đột ngột dừng bước ở cửa.
“Thế nào, gặp người quen?” Tô Diễm nhìn sắc mặt Lâm Bình Chi không đúng, cười thản nhiên lôi kéo giáo chủ đại nhân cùng đứa nhỏ đi vào.
Chỉ là bầu không khí bên trong đích thực căng thẳng, rất là giương cung bạt kiếm.
Một bên là một người phụ nữ trung niên đứng bên người là một tiểu cô nương, phía sau còn có mấy đệ tử, bên kia là một nam thanh niên lớn tuổi, phía sau cũng là mấy người có vẻ là đệ tử. Chỉ là tình trạng giương cung bạt kiếm này cũng không ổn rồi, hắn và Đông Phương nhà hắn còn phải ăn nha.
“Chưởng quỹ.” Thanh âm Tô Diễm rất trong sáng êm tai, cất lên như vậy đều hấp dẫn tầm mắt mọi người, chưởng quỹ một đầu mồ hôi lạnh chạy tới, cười rất là nịnh nọt.
“Khách quan muốn dùng gì? Tiểu nhân lập tức kêu người chuẩn bị cho khách quan.”
Tô Diễm cũng không để ý đường nhìn cổ quái của những người khác, chỉ móc ra một cái khăn lau cái ghế ở bên cạnh rồi mới cùng giáo chủ đại nhân đưa lưng về đám người kia ngồi xuống, nhẹ giọng phân phó: “Mang mấy món chiêu bài của mấy người đến đây đi, nhanh chút.”
Tiểu cô nương bên cạnh người phụ nữ trung niên kia thấy Lâm Bình Chi đi theo phía sau Tô Diễm, kinh hỉ kêu lên: “Tiểu sư đệ!”
Lâm Bình Chi có chút xấu hổ, nhìn giáo chủ đại nhân hình như không có gì khó chịu, có chút mất tự nhiên cười: “Nhạc cô nương, Bình Chi đã không phải người của phái Hoa Sơn nữa, hai chữ sư đệ này thật không dám nhận.”
Nhạc Linh San mở to hai mắt nhìn, xoay người nhìn thoáng qua Ninh Trung Tắc, kinh ngạc hỏi: “Nương, đây là chuyện gì, không phải người nói tiểu sư đệ hồi hương sao?”
Nhìn thoáng qua đám người Lao Đức Nặc, Ninh Trung Tắc nhíu mày nói: “Bình Chi đã không phải là người phái Hoa Sơn chúng ta, hắn đã nói qua với ta, phái Hoa Sơn cùng hắn đã không còn liên quan.”
“Tiểu… Bình Chi, vì sao!” Nhạc Linh San không thể tin nhìn Lâm Bình Chi.
“Bình Chi bái nhập Hoa Sơn vốn là vì báo thù, hôm nay thù lớn đã báo, không còn lưu luyến.” Lâm Bình Chi dừng một chút, quay sang Ninh Trung Tắc lạy một lạy, thành khẩn nói, “Sư nương đối với Bình Chi rất tốt, Bình Chi ghi nhớ trong lòng, cuộc đời này không cách nào báo đáp sư nương, kiếp sau… Bình Chi lại…”
Ninh Trung Tắc nở nụ cười lắc đầu, thở dài: “Mấy ngày ngươi ở Hoa Sơn ta cũng không dạy ngươi cái gì, chỉ là hiện tại sợ liên lụy ngươi thôi.”
“Ninh nữ hiệp, coi bộ là muốn tranh đoạt vị trí chưởng môn Hoa Sơn này đi?” Tô Diễm đưa cho giáo chủ đại nhân một ly trà, lại rót cho chính mình một chén, một bên uống trà một bên cười như không cười nhìn đám người kia.
Lớn lên thật là xấu xí.
Ninh Trung Tắc nghe thanh âm của Tô Diễm thấy rất quen tai, tỉ mỉ suy nghĩ lập tức nhớ tới người này là ai, tâm trạng cả kinh, vậy người ngồi cạnh hắn, không phải là…
Tô Diễm đương nhiên nhìn ra vẻ kinh khủng trong mắt Ninh Trung Tắc, khẽ cười nói với nàng: “Ninh nữ hiệp không cần quá mức khẩn trương, chúng ta chỉ ra ngoài dạo chơi, nhưng nếu Ninh nữ hiệp thấy đám người kia khinh người quá đáng, Tô mỗ kì thực rất thích ý ra tay tương trợ.” Đối với đám thủ hạ của Tả Lãnh Thiền, anh không có một điểm hảo cảm.
Ninh Trung Tắc ôm quyền nói: “Đa tạ hảo ý của công tử, nhưng đây là chuyện của Hoa Sơn, phải do phái Hoa Sơn tự mình giải quyết.”
“Sư nương, chuyện phái Hoa Sơn không cần ngoại nhân nhúng tay vào.” Lao Đức Nặc cười lạnh nói, nói xong đám thủ hạ liền rời đi.
Ninh Trung Tắc nhìn thoáng qua Lâm Bình Chi đứng ở bên cạnh Tô Diễm, hướng Tô Diễm ôm quyền rồi cũng đi ra ngoài. Chỉ sợ lần này ra khỏi cửa, sẽ là một màn ác chiến.
Nhìn Lâm Bình Chi khó nén thần sắc lo âu, Tô Diễm cầm lấy tay của giáo chủ đại nhân, nghiêng người tựa cằm lên vai y nhẹ giọng nói: “Cái tên Lao Đức Nặc cũng chỉ là một tiểu nhân, ta không thích hắn.”
Giáo chủ đại nhân cười như không cười nhìn Tô Diễm, tùy ý khoát tay, một tú hoa châm thật nhỏ liền bay ra ngoài, đi qua cửa sổ thì không thấy hình bóng, giáo chủ đại nhân nói một câu giống như đang bàn luận về thời tiết hôm nay: “Qua hai ngày sẽ không còn người này nữa.”
Tô Diễm rất là thoả mãn nở nụ cười, ôm thắt lưng giáo chủ đại nhân cọ cọ, nhưng thấy thần sắc Lâm Bình Chi vừa cảm kích vừa xấu hổ, cười nói: “Ta không phải giúp ngươi, đây là ta ghét người nọ mà thôi. Còn không mau đi giục chưởng quỹ mau lên, ta sắp chết đói rồi.”
Lâm Bình Chi sửng sốt một lát, cười ngượng ngùng với Tô Diễm rồi thực sự chạy đi thúc giục trưởng quỹ mang đồ ăn lên.
“Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, xin lĩnh giáo Tô Diễm Tô tổng quản.” Nhạc Bất Quần bước ra vài bước, ôm quyền với Tô Diễm trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhưng hắn vừa nói ra đã có người bất mãn với hành động của hắn, kêu lên: “Nhạc chưởng môn, không phải là ngài sợ đấy chứ, đấu với tiểu tặc thì có nghĩa gì, mau chóng giết yêu nhân Đông Phương Bất Bại kia mới là phải!”
Nhạc Bất Quần quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng đầy quả quyết, hắn ôm quyền với đám người phía sau trầm giọng nói: “Nhạc mỗ bất tài, không đủ sức nghênh chiến với Đông Phương giáo chủ, chỉ mong có thể giúp mọi người an toàn xuống núi.”
“Nhạc chưởng môn quá coi trọng yêu nhân này rồi! Vừa rồi Tả chưởng môn vì nhất thời sơ ý mới có thể…” Hiển nhiên còn có người nghĩ đến vị trí Ngũ nhạc minh chủ mà không cam lòng.
“Nhạc mỗ nguyên đeo tiếng xấu này, chỉ mong võ lâm chính đạo có thể bồi dưỡng sức mạnh, ngày sau lại nhổ tận gốc Nhật Nguyệt thần giáo.” Nhạc Bất Quần nói đầy những lời chính nghĩa, hy sinh vì nghĩa làm không ít người xúc động, đều tán thưởng tinh thần đại nghĩa sâu sắc này, chỉ là ở trong mắt Tô Diễm lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Tô Diễm vòng qua Thượng Quan Vân chắn ở trước người mình, khẽ lắc đầu với giáo chủ đại nhân dù toàn thân tỏa ra khí thế sắc bén nhưng lại chỉ âm thầm nhìn anh, tùy tay rút một thanh trường kiếm, mũi kiếm chĩa xuống dưới. Anh đi tới bên cạnh giáo chủ đại nhân, ôm quyền với Nhạc Bất Quần: “Mời.”
Anh vốn không có ý định giết sạch những người đó, để Nhạc Bất Quần thắng một lần cũng chẳng sao. Chỉ là sau khi thắng thì…
Nhạc Bất Quần vẫn dùng kiếm pháp Hoa Sơn với Tô Diễm, song thế công sắc bén, Tô Diễm tuy thân thủ được giáo chủ đại nhân dạy dỗ coi như được thông qua, khổ nỗi Nhạc Bất Quần dù là nội lực hay là kinh nghiệm đều phong phú hơn anh, chỉ trong trăm chiêu kiếm trong tay Tô Diễm đã bị đánh rơi.
Ngay lúc kiếm bay đi Tô Diễm cũng phi thân trở ra, không muốn đánh tiếp, rất là phớt lờ chắp tay với Nhạc Bất Quần: “Nhạc chưởng môn võ công cao cường, tại hạ tâm phục khẩu phục, Nhạc chưởng môn hãy dẫn người xuống núi đi, giáo ta quyết không khó xử.”
Song lời vừa thốt ra, một đám nhân sĩ chính đạo lại một lần nữa trở nên phẫn nộ. Trong lòng Tô Diễm khinh thường, nói thẳng đám người này vì muốn thành danh ngay cả mạng cũng không cần, xoay người đi về phía giáo chủ đại nhân.
Đám người ồn ào, một chiếc ngân châm thật nhỏ bay ra từ trong đám người, im lặng lao đến sau lưng Tô Diễm, châm nhỏ lóe sáng làm người ta thấy sợ…
Tô Diễm không phát hiện, nhưng giáo chủ đại nhân lại nhìn thấy, một chiếc châm tú hoa bay ra đánh rơi chiếc châm kia, bóng người chợt lóe biến mất lập tức xuất hiện trong đám nhân sĩ chính đạo, sầm mặt bóp cổ một người nhấc cao lên.
Giáo chủ đại nhân nhếch khóe môi nhưng lại lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo làm người đứng xung quanh y cũng vô thức lui ra sau vài bước. Người bị giáo chủ đại nhân bóp trong tay vì khó thở mà không ngừng giãy giụa, giáo chủ đại nhân giơ tay lột xuống mặt nạ của nọ, lộ ra khuôn mặt đã xanh lét của Hướng Vấn Thiên.
“Lần trước đã tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại tự mình bò đến cửa nhận chết.” Giáo chủ đại nhân cười lạnh bóp chặt bàn tay, cứ nghĩ đến Tô Diễm có thể bị thương sát khí của giáo chủ đại nhân lập tức vọt lên tới mức rất là khủng bố.
Tiếng xương bị bẻ gãy răng rắc, Hướng Vấn Thiên như một miếng vải rách bị giáo chủ đại nhân ném sang một bên. Y vung ống tay áo, thản nhiên xoay người đi: “Không biết tự lượng sức.”
Tô Diễm vừa mới định bước lên đón, Nhạc Bất Quần lại động.
Nhạc Bất Quần giơ kiếm lao đến, thân pháp rất quỷ dị, rất tàn nhẫn áp sát Tô Diễm, Tô Diễm nghiêng mình tránh Nhạc Bất Quần lại như ruồi nhặng liên tục bu vào. Nhạc Bất Quần hiển nhiên đã nhìn ra địa vị đặc thù của Tô Diễm trong lòng Đông Phương Bất Bại, lúc này nếu khống chế được Tô Diễm thì một lần tiêu diệt ma giáo cũng không phải không có khả năng, nhưng…
Tiếng hừ lạnh như sấm nổ bên tai làm Nhạc Bất Quần chỉ một thoáng khí huyết nghịch chuyển, lúc này thân thể bị kìm hãm phun ra một búng máu, sau đó thân thể bị hơn mười cái châm tú hoa đồng thời xuyên qua, châm tú hoa chứa nội kình đâm cả người Nhạc Bất Quần huyết nhục lẫn lộn.
Tô Diễm vội tránh máu phun ra từ người Nhạc Bất Quần, thân kiếm đỡ vài giọt máu vấy quá cao rồi thoải mái nhảy đến bên cạnh giáo chủ đại nhân. Nhìn sắc mặt giáo chủ đại nhân đen kịt bèn ở trước mặt mọi người ôm hôn y. Tuy chỉ là một nụ hôn khẽ nhưng lại làm sát khí trên người y tan biến.
“Đông Phương, ta không sao.”
Tô Diễm buông giáo chủ đại nhân, chắp tay cười đầy nho nhã lễ độ với đám nhân sĩ chính đạo đang sững sờ sau biến cố: “Chư vị nên xuống núi nhanh đi, nếu đợi lát nữa tâm tình giáo chủ tệ giáo không tốt chỉ sợ chư vị không thể toàn thân trở ra.”
Đám người chính đạo bị cái chết của Nhạc Bất Quần cùng nụ hôn không hề cố kỵ của Tô Diễm làm kinh sợ, lúc này nhìn thấy nụ cười của Tô Diễm cũng không tự giác lạnh sống lưng, lễ độ ôm quyền với Tô Diễm rồi nhanh chóng bỏ đi.
Nhìn máu tươi đầy đất Tô Diễm cũng vừa lòng nhếch môi, tuy nội dung truyện không biết đã lệch đến chỗ nào rồi nhưng những người chết hôm nay lại làm Tô Diễm vui sướng vô cùng. Ít nhất về sau sẽ không cần để ý bị trúng mánh lới của Ngũ nhạc kiếm phái gì đó. Còn tiếp theo sẽ phát triển thế nào, đó là việc của nhân vật chính.
“Giáo chủ, có cần thuộc hạ đi xuống bắt hết chúng không?” Thượng Quan Vân đến phía sau giáo chủ đại nhân, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên khoát tay, sau đó ra lệnh, “Dọn sạch mấy thứ này đi, chớ để ô uế nơi ở của chúng ta.”
“Vâng.” Thượng Quan Vân lĩnh mệnh cáo lui, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Tô Diễm vẫn một thân quần áo sạch sẽ không dính chút máu, một thân hồng y của giáo chủ đại nhân cũng sạch sẽ. Giáo chủ đại nhân nghiêng mặt nhìn Tô Diễm một lúc lâu, thấy Tô Diễm thở dài nhẹ nhõm bỗng cảm thấy ấm áp, y vươn tay nắm lấy bàn tay Tô Diễm đang buông thõng bên mình, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Diễm quay đầu cười, năm ngón tay nắm chặt: “Ừ, đi thôi.”
Giao việc dọn dẹp chiến trường cho Thượng Quan Vân, giáo chủ đại nhân và Tô Diễm trở về viện tử của mình.
Tô Diễm rất không thích máu me nên vừa mới quay về viện tử đã lột quần áo nhảy vào bể, bao trọn thân thể mình vào trong nước. Tuy lúc đó Tô Diễm rất bình tĩnh, nhưng dù sao anh cũng được giáo dục về pháp luật. Nói là không quan tâm mấy mạng người kia, nhưng thấy người chết ở trước mặt mình trong lòng Tô Diễm vẫn không thể yên ổn.
Một đôi tay ôm quanh eo Tô Diễm kéo anh khỏi bể nước, giáo chủ đại nhân dựa người bên bể nhíu mày, trong mắt đầy lo lắng.
Vỗ vỗ mu bàn tay y trấn an, Tô Diễm gượng cười: “Không sao, ta chỉ đang suy nghĩ một số việc thôi.”
“Là hôm nay đã xảy ra chuyện gì làm ngươi không vui ư?”
Tô Diễm lắc đầu, nhìn vẻ lo lắng của giáo chủ đại nhân cảm thấy mình đã làm quá rồi, anh kéo y qua khẽ hôn lên khóe môi y rồi mới cười nhẹ: “Kỳ thật ta chỉ sợ chết thôi, cũng sợ người khác chết.” Dù sao mở mắt nhìn một người đang sống sờ sờ bị giáo chủ đại nhân dùng một châm đâm chết, anh cũng không tránh khỏi cảm khái mạng người quá yếu ớt.
Vén lọn tóc ướt dính trên mặt Tô Diễm, giáo chủ đại nhân khẽ nhếch khóe môi, cụng trán lên trán anh: “Nếu có người muốn chạm vào người, cũng phải hỏi xem bổn tọa có chịu không.”
“Thuộc hạ đương nhiên biết giáo chủ võ công cao cường, có thể được giáo chủ che chở chính là vinh hạnh của thuộc hạ.” Tô Diễm nhoài nửa người ra khỏi mặt nước, vừa nói vừa cởi quần áo của giáo chủ đại nhân, sau đó kéo người xuống nước, “Mùi máu trên người này cần phải rửa sạch mới được.”
Để mặc tay Tô Diễm xằng bậy trên người mình, giáo chủ đại nhân tựa người vào lòng Tô Diễm, làm như vô tình hỏi một câu: “Tô Diễm, ngươi không thích ta giết người?
“Giang hồ này vốn là ngươi không giết ta ta sẽ giết ngươi không phải sao.” Khăn tắm lau qua cổ giáo chủ đại nhân, vài giọt nước chảy xuống làm tôn lên màu da trắng nõn của y nhìn đặc biệt mê người, Tô Diễm khẽ cắn một cái lên cổ y, thuận miệng cười nói, “Giết thì giết, chỉ là trước khi đến đây ta chưa từng giết người, có thể sau này giết nhiều sẽ tốt hơn.”
“Với công phu của ngươi hay là thôi đi.” Giáo chủ đại nhân cười nhạt, vẻ mặt kia rõ ràng là chướng mắt công phu của Tô Diễm, “Nếu ngươi thấy ai không vừa mắt chỉ cần nói một tiếng là được, bổn tọa cũng không muốn ngươi bẩn tay.”
Môi dán lên cổ giáo chủ đại nhân, Tô Diễm vừa hôn vừa nói: “Giáo chủ đại nhân quan tâm thuộc hạ như vậy, thuộc hạ không có gì chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Nghiêng đầu, giáo chủ đại nhân nhìn Tô Diễm đang vùi đầu vào gáy y, đầu cúi xuống chỉ có thể nhìn thấy lông mi dày rậm: “Ngươi đã sớm là người của ta, còn lấy thân báo đáp thế nào?”
Đầu lưỡi liếm qua xương quai xanh làm giáo chủ đại nhân hơi ngứa, Tô Diễm thổi nhẹ một hơi vào tai y, khóe môi nhếch lên đầy hấp dẫn, khàn giọng nói: “Vậy thì để thuộc hạ hết lòng hầu hạ giáo chủ đi…”
Ngón tay trượt theo da thịt trắng mịn trong nước đi xuống, giáo chủ đại nhân nhắm mắt kêu lên một tiếng đau đớn: “Ư…”
Ngày thứ hai, khi Thượng Quan Vân đến gặp giáo chủ đại nhân trong viện của y thì gặp Tô Diễm đang lười biếng tựa vào lòng y đọc sách, thấy hắn đi vào cũng chỉ nhướn mắt chào Thượng Quan Vân một câu rồi lại tiếp tục gối lên cái bụng mềm mại rắn chắc của giáo chủ đại nhân đọc sách.
Thượng Quan Vân nhìn thoáng qua vẻ mặt giáo chủ đại nhân, ý cười nhàn nhạt làm hắn đành nuốt lại lời khuyên, chỉ biết xì mặt ôm quyền nói: “Giáo chủ, ngoài cửa một người tự xưng là Lâm Bình Chi muốn cầu kiến giáo chủ, đánh hắn xuống Hắc Mộc Nhai hay là trực tiếp giết?”
“Lâm Bình Chi?” Tô Diễm chống người ngồi dậy, nhướn mày đầy kinh ngạc, “Hắn muốn gặp giáo chủ?”
“Sao, ngươi quen biết hắn?”
Tô Diễm lắc đầu, xoa cằm nghi hoặc: “Hắn lúc này không ngoan ngoãn thành thân với Nhạc Linh San, chạy đến chỗ chúng ta làm gì? Theo lý lúc này chưởng môn Hoa Sơn đã chết, hắn hẳn rất được xem trọng mới đúng chứ.”
Giáo chủ đại nhân cũng không để ý, liếc Thượng Quan Vân nói: “Ngươi cho gọi hắn vào đi.”
Thượng Quan Vân đi rồi, Tô Diễm ôm lấy giáo chủ đại nhân nói cho y chuyện về Lâm Bình Chi mà anh biết, sau khi nói xong vẫn không nghĩ ra vì sao Lâm Bình Chi lại xuất hiện một mình ở đây, chẳng lẽ bởi vì Đông Phương nhà anh giết Dư Thương Hải nên đến đây nói cảm ơn?
Nhưng giáo chủ đại nhân lại đang nghĩ chuyện khác: “Ngươi nói Lâm Bình Chi luyện tịch tà kiếm phổ, cũng vung đao tự cung?”
Tô Diễm gật đầu, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu giáo chủ đại nhân, nhắm mắt cảm khái: “Vì báo thù bất kể cái gì hắn cũng làm được, chỉ tiếc cũng hủy hoại luôn cả bản thân.”
Vươn tay kéo đầu Tô Diễm xuống đối diện với mình, giáo chủ đại nhân nắm cằm Tô Diễm khẽ hôn một cái lên khóe môi rồi mới cười nói: “Xem ra ông trời cũng đối ta không tệ.”