Nếu giáo chủ đại nhân không cần mình, Tô Diễm cũng liền xoay người lui ra, nhìn thấy thị nữ im lặng đứng ở cửa, Tô Diễm khẽ nhếch khóe môi, hỏi: “Còn không biết tính danh của cô nương?”
“Nô tỳ tiện danh là Lục Nhi.” Lục nhi cúi người, sắc mặt hơi đỏ lên.
“Không biết lục nhi cô nương có thể hay không…” Nói còn chưa dứt lời, lục nhi cũng đã quỳ xuống.
“Nô tỳ thân phận thấp kém, gánh không được hai chữ cô nương, tổng quản đại nhân gọi nô tỳ lục nhi là được rồi.”
Tô Diễm lại xấu hổ lần nữa, lại chỉ có thể bày ra nụ cười dịu dàng trấn an: “lục nhi đợi lát nữa người có rảnh không?”
“Nô tỳ hôm nay… Phải hầu hạ giáo chủ đại nhân…” lục nhi lộ ra vẻ mặt do dự khó xử, “Dương tổng quản có phải hay không…”
Tô Diễm khoát tay áo: “Dương mỗ chỉ là muốn thỉnh giáo lục nhi làm thế nào để hầu hạ người thay quần áo, dù sao hôm qua giáo chủ để cho Dương mỗ hầu hạ rửa mặt chải đầu, nếu hầu hạ không tốt, Dương mỗ sẽ khó chịu trong lòng.”
Loại lời nói đường hoàng này nói rất hay làm cho lục nhi lộ ra vẻ mặt sùng kính nhìn Tô Diễm, nhiệt tâm nói: “Dương tổng quản thật sự là một lòng hướng về giáo chủ, nô tỳ sẽ lập tức đi tìm vài vị tỷ tỷ đến, nếu nô tỳ còn chưa trở về mà giáo chủ có gì phân phó, mong rằng Dương tổng quản giúp đỡ.”
“Đây là tự nhiên.”
Vì thế thừa dịp thời điểm giáo chủ đại nhân ngủ trưa, Tô Diễm dưới chỉ đạo một bang thị nữ rốt cuộc cũng nắm giữ được nội dung chính của việc mặc quần áo, tùy rằng đai lưng anh buộc bị giễu cợt rất nhiều lần, tuy rằng trong quá trình học tập anh bị ăn rất nhiều đậu hủ, tuy rằng… Nhưng kết quả cuối cùng coi như viên mãn.
Thời điểm Tô Diễm trở lại tiểu viện của giáo chủ chuẩn bị hầu hạ giáo chủ rời giường, vừa mới chuẩn bị gõ cửa lại chợt nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn ở sau lưng, quay đầu lại liền nhìn thấy một hán tử cường tráng đang đi về phía trong viện. Người tới vừa tiến vào liền thấy được Tô Diễm đứng ở cửa, biểu tình lập tức trầm xuống, rất là không hữu hảo.
“Ngươi sao lại ở đây?” Khẩu khí của người tới cũng vô cùng không hữu hảo.
Tô Diễm có chút xấu hổ cười cười: “Dương mỗ từ hôm nay bắt đầu hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của giáo chủ, hiện tại giáo chủ còn chưa dậy, nếu là cầu kiến thì còn làm phiền chờ một lát.”
Vì thế người tới không hề ngoài ý muốn nổi giận, rít gào trung khí mười phần: “Đồng Bách Hùng ta cầu kiến giáo chủ còn phải nghe tên tiểu nhân như ngươi phân phó sao? Ngươi nếu còn muốn ngăn cản ta gặp giáo chủ, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Dương Liên Đình quả nhiên đã đem những người có thể đắc tội được cùng những người không thể đắc tội đều đắc tội qua hết một lượt sao.
“Đồng đường chủ bớt giận, Dương mỗ cũng không có ý khó xử, chính là giáo chủ chưa dậy tùy tiện thông báo chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của giáo chủ.” Tô Diễm chỉ có thể ôn tồn giải thích, nếu không lấy bản lĩnh vũ lực hiện tại của hắn, tùy tiện một chưởng cũng có thể làm cho anh xong đời.
Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy ánh mắt của Đồng Bách Hùng trở nên rất kỳ quái: “Dương Liên Đình, thằng nhãi ngươi này hôm nay sao nói chuyện lại quái khang quái điều, một cổ tử toan hủ khí như vậy.”
Thật sự từ một tên nam sủng thô bỉ dựa vào bán sắc chuyển hình thành một tổng quản nhã nhặn có lễ, hiển nhiên không dễ dàng được người chấp nhận như vậy, Tô Diễm cảm thấy nội tâm của mình thật buồn khổ.
Nhưng Tô Diễm vẫn bày ra nụ cười thương hiệu như gió xuân quất vào mặt: “Đêm qua giáo chủ lôi Dương mỗ ra răn dạy một chút, Dương mỗ phát giác những chuyện làm trước kia thật sự quá mức, liền muốn từ hôm nay bắt đầu triệt để sửa chữa những sai lầm trước kia, vì thần giáo cống hiến một chút sức lực non nớt.”
Lập tức ánh mắt của Đồng Bách Hùng nhìn về phía Tô Diễm lại càng kỳ quái: “Ngươi? Triệt để sửa chữa sai lầm trước kia?”
“Ngày sau mong rằng Đồng đường chủ giúp đỡ thêm.” Tô Diễm rất là khiêm tốn hơi hơi khom người, thái độ rất tốt.
Đồng Bách Hùng không kiên nhẫn phất tay: “Như thế nào giống như thay đổi cả người, ta là thô nhân, đừng tìm ta nói chuyện về mấy cái đấy, ta muốn gặp giáo chủ.”
“Không biết Đồng đường chủ là có chuyện quan trọng hay là…”
“Tự nhiên là có chuyện quan trọng, nếu không ta đến vào lúc này làm gì.” Đồng Bách Hùng rất là không kiên nhẫn đặt mông ngồi xuống thạch đẳng (ghế đá) ở trong viện.
“Vậy Đồng đường chủ xin đợi một lát, để Dương mỗ đi vào bẩm báo giáo chủ.” Tô Diễm khách khách khí khí nói xong liền đẩy cửa đi vào, nhưng mới vừa đi vào chưa đến hai bước, một đạo ngân quang bỗng hiện lên, một cây tú hoa châm lóe sáng liền cắm lên cây cột ở phía sau.
Bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, Tô Diễm phát hiện da gà phía sau cổ của mình có chút không an phận nhảy lên vài cái: “Xem ra giáo chủ đã tỉnh rồi.”
“Nếu là người khác, tùy tiện tiến vào như vậy đã chết rồi.” Cùng với tiếng ma xát rất nhỏ của quần áo, Đông Phương Bất Bại từ trong phòng đi ra, mái tóc đen rối tung, có một loại biếng nhác rất khác.
Thật kinh diễm a.
“Là thuộc hạ du củ.” Bản lĩnh vũ lực rất thấp đành phải cung kính cúi đầu.
“Lại đây buộc tóc cho bổn tọa.”
“Vâng.”
Vì thế thời điểm gây sức ép xong đi ra ngoài, Tô Diễm nhìn thấy vẻ mặt Đồng Bách Hùng rất không kiễn nhẫn, bộ dáng giống như tùy thời chuẩn bị tự mình tiến vào.
“Hùng đại ca chờ lâu.” Đông Phương Bất Bại cùng Đồng Bách Hùng có vẻ quan hệ không tồi, cười với Đồng Bách Hùng cũng chân thành rất nhiều.
Đồng Bách Hùng nhìn thấy giáo chủ đại nhân đi ra, biểu tình không kiên nhẫn lập tức biến mất không thấy mà biến thành nghiêm túc: “Đông Phương huynh đệ!”
“Đồng đại ca có chuyện quan trọng gì?” Đông Phương Bất Bại nhấc y bào cũng ngồi xuống, chỉ còn một mình Tô Diễm đứng.
Biết địa vị của mình thấp, Tô Diễm đành phải ra dấu cho tỳ nữ đứng ở góc pha trà, sau đó bản thân chuẩn bị lui ra: “Nếu giáo chủ cùng Đồng đường chủ có chuyện quan trọng cần thương lượng, vậy thuộc hạ trước hết cáo lui.”
“Ngươi cũng là người trong giáo, nghe một chút cũng không sao.” Nhìn thấy bộ dáng Tô Diễm tùy thời đều chuẩn bị rút lui, giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu khoát tay áo.
Nhưng Đồng Bách Hùng cũng không thích tên tiểu nhân vốn gian nịnh ở đây nghe đại sự: “Đông Phương huynh đệ, điều này…”
“Vô phương, Dương tổng quản bổn tọa vẫn tin được.” Tuy là nói như vậy, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn lộ ra khí thế không cho người phản đối.
“Nếu như vậy ngươi liền giữ đi.” Đồng Bách Hùng không quá hữu hảo trừng mắt nhìn Tô Diễm một cái liền bắt đầu nói chính sự, “Đông Phương huynh đệ, hôm nay có một số huynh đệ bẩm báo nói phía nam có một số bang phái nhỏ bị giết, tên ta nhớ không được, nhưng cái thứ gọi là danh môn chính phái này lại đem tội danh ném hết lên người thần giáo chúng ta, có phải hay không nên…”
Vậy là đã chuẩn bị bắt đầu vào nội dung vở kịch sao?
“Việc nhỏ thế này không cần Đồng đại ca lo lắng, mặc cho bọn họ khoa chân múa tay đi.” Giáo chủ đại nhân một chút cũng không để ý phất tay.
Đồng Bách Hùng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu, cười nói: “Cũng đúng, là ta lo lắng nhiều quá, tự làm cho danh môn chính phái này đi đấu đi. Nhưng mà…” Đồng Bách Hùng ngẩng đầu liếc mắt một cái về phía Tô Diễm đang đứng yên lặng ở một bên, “Thằng nhãi ngươi này sao hôm nay không tiến lời gièm pha với giáo chủ?”
Điều này…
“Giáo chủ anh minh thần võ, việc làm tự nhiên đều đúng.” Tô Diễm bày ra bộ dáng thiệt tình thực lòng cúng bái giáo chủ.
Ánh mắt hồ nghi lại quét lên xuống hai lần, thấy Tô Diễm không có nửa điểm ý tứ muốn mở miệng, Đồng Bách Hùng ngượng ngùng nói: “Một khi đã như vậy, thế thuộc hạ liền cáo lui trước.” Tiếp theo ôm quyền một cái liền đi.
Tô Diễm nhìn về phía Đồng Bách Hùng rời đi mà không khỏi cười khổ bất đắc dĩ, mới vừa thu hồi tầm mắt liền chạm phải ánh mắt của giáo chủ đại nhân, vì thế liền sửa sang lại biểu tình, cung kính hỏi: “Giáo chủ có gì phân phó?”
“Tô Diễm.” Không nghĩ tới giáo chủ đại nhân đột nhiên gọi tên thật của anh, “Việc này ngươi thấy thế nào?”
Việc này hỏi anh anh cũng không biết a. Tô Diễm xem tiếu ngạo giang hồ đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó xem lại là TV, hiện tại cơ bản cũng không có ấn tượng gì.
“Việc này ta cũng không cần quá để ý, dù sao hẳn là cũng không có quan hệ với thần giáo.” Có vẻ như giáo chủ đại nhân chỉ có ở thời điểm bị giết mới lên sân khấu nhỉ.
Thấy hỏi không ra đáp án, giáo chủ đại nhân cũng không cưỡng cầu: “Nếu không muốn nói thì quên đi. Tổng quản này, làm đã thuận tay chưa?”
Một chút cũng không thuận tay! Nhưng Tô Diễm nào có gan nói như vậy, cũng không muốn ở trước mặt Đông Phương Bất Bại nói sai trái của Dương Liên Đình, dù sao giáo chủ đại nhân vì hắn mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần để cầu tình cho hắn.
“Hiện tại có thể còn không quá thích ứng, qua mấy ngày hẳn là sẽ quen hơn.” Nhớ tới đống sổ sách be bét trong thư phòng, Tô Diễm rất muốn day huyệt thái dương, “Nhưng thuộc hạ khẩn cầu giáo chủ trọng chưởng giáo vụ.”
Giáo chủ đại nhân tựa hồ có chút kinh ngạc nhíu mày: “Cảm giác bàn tay nắm quyền to, ngươi không thích?”
“Không thích.” Tô Diễm trả lời rất rõ ràng, rất thành khẩn, “Thuộc hạ cảm thấy chỉ có giáo chủ mới có thể phục chúng.”
Đông Phương Bất Bại khẽ nheo đôi con ngươi sâu thẳm, rất đẹp cũng rất nguy hiểm: “Nếu bổn tọa trọng chưởng giáo vụ, vậy ngươi chẳng phải không có chuyện để làm sao?”
Chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thể có khí thế từ trên cao nhìn xuống tất cả giáo chúng như vậy, Tô Diễm anh đã tính toán rồi: “Ta chỉ muốn đứng ở phía sau ngươi, cho ngươi muốn làm cái gì đều có thể không cần cố kỵ chỗ nào là được rồi.”
“Bổn tọa mặc dù không có ngươi, muốn làm chuyện gì cũng đều không có chỗ nào cố kỵ.” Giáo chủ đại nhân hiển nhiên vô cùng khinh thường.
“Điều đó cũng không nhất định.” Tô Diễm tựa tiếu phi tiếu nhìn giáo chủ đại nhân phong hoa tuyệt đại, “Nếu giáo chúng đều đói bụng, thì có thể sẽ không có ai vì giáo chủ đại nhân chém giết. Tiền thứ này, tuy nói tục, nhưng cũng rất quan trọng.”
“Vậy bổn tọa liền nhìn xem, ngươi muốn như thế nào đứng ở phía sau bổn tọa.” Khí thế toàn thân của giáo chủ đại nhân càng mạnh, làm cho Tô Diễm cảm thấy tim hình như đập nhanh một chút, lại nhanh một chút.
Là loại cảm giác thật sung sướng cũng thật xa lạ.
Trước khi xui xẻo bị sét đánh Tô Diễm cũng được coi như một nhân vật tinh anh trong xã hội, quan hệ giao tiếp linh tinh tất nhiên không cần phải nói, chỉ xem cả trai lẫn gái đều bị anh mê hoặc cũng biết mị lực của người này coi như không nhỏ. Thời điểm mới vừa tiếp nhận chức Dương tổng quản, Tô Diễm cảm thấy đầu của mình đau đến sắp nát.
Dương Liên Đình này trước kia là cái tên nhược trí sao, trung gian kiếm lời bỏ túi riêng cũng quá rõ ràng, cho dù ngươi muốn tham ô, cũng ít nhiều nên chuẩn bị một chút mà thu mua lòng người a, sao có thể tự mình đi vơ vét của cải lại còn không cho người khác vớt một mẩu vụn hả? Cho nên quan hệ giao tế của Dương tổng quản… Aizz, thật sự không phải kém bình thường nha, khó trách khi đó Nhâm Ngã Hành tiến đến Hắc Mộc Nhai cũng không có người đến ngăn đón.
Tô Diễm sâu sắc cảm nhận bản thân mặc dù có cố gắng thế nào thì cũng rất khó khăn a. Dương Liên Đình hiển nhiên là một tên không biết quản sổ sách cũng không biết việc buôn bán, nhìn đống sổ sách trước mặt, Tô Diễm cảm thấy đầu của mình đã phồng lên mấy lần.
“Đi, gọi quản sự quản lý sinh ý ở Giang Nam tới cho ta.” Tô Diễm day day huyệt thái dương, ném sổ sách lên bàn.
Hiệu suất làm việc của thị nữ vẫn rất cao, không bao lâu liền dẫn theo một người trung niên nhìn qua đã biết rất giỏi giang nghiêm túc tiến vào.
Người trung niên chắp tay, giống như cung kính: “Thuộc hạ Trần Ngôn tham kiến Dương tổng quản.”
“Không cần khách khí, hôm nay mời Trần quản sự đến, đó là muốn nói một năm này làm cho sinh ý ở Giang Nam khó khăn như thế thật sự là do ta không phải, sau này những việc quyết sách còn là muốn dựa vào Trần quản sự.” Tô Diễm nhớ tới cảnh tượng vô cùng thê thảm của đống sổ sách liền cảm thấy quản sự thật sự là vất vả nha.
Trần Ngôn tuy rằng vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc như bản khắc, nhưng trong mắt đã có chút nghi hoặc cùng đề phòng: “Thuộc hạ không dám vượt quyền.”
“Vốn đó là ta trước kia không biết gì lại còn khoa tay múa chân.” Khóe môi Tô Diễm lộ ra nụ cười chua sót, “Sinh ý lương thực ở Giang Nam vốn là nguồn thu nhập chính ở trong giáo, nếu nguyên do là bởi ta làm cho trên dưới trong giáo không no đủ thì đúng là tội lớn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Diễm liền cảm thấy ánh mắt Trần Ngôn nhìn anh giống như đang nhìn quái vật, trong lòng yên lặng rơi lệ.
“Chỉ sợ sinh ý này một khi kém đi thì không thể ở trong mấy tháng ngắn ngủi…” Trần Ngôn có chút khó xử nói, “Thuộc hạ năng lực hữu hạn sợ rằng không thể đảm đương việc lớn.”
“Trần tổng quản nói gì vậy,” Tô Diễm khoát tay áo, vẻ mặt tươi cười như gió xuân, “Nếu Trần quản sự không chê, Dương mỗ nơi này còn có mấy thủ đoạn nhỏ, không biết có thể giúp đỡ hay không.”
Vì thế một canh giờ sau đó, Tô Diễm liền chọn mấy phương án cạnh tranh ngắn hạn hiện đại thường dùng tinh tế nói cho Trần quản sự, nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng sáng cũng càng ngày càng hưng phấn của Trần quản sự, Tô Diễm rốt cuộc âm thầm nhẹ thở ra. Ngày trôi qua tốt đẹp, dưới tay mới có thể đối thượng cấp mang ơn không phải sao? Nếu ngày trôi qua quá tồi, vậy còn không bằng đổi chủ tử đi. Vì thế một ngày thu phục một quản sự như vậy, trước bảo toàn chút của cải cho giáo rồi lại đi suy nghĩ những chuyện khác đi.
“Dương tổng quản, lúc này thần giáo chủ nên dùng cơm trưa.” Thị nữ ở một bên vẫn đảm đương làm bối cảnh đột nhiên lên tiếng.
“A… Nhanh như vậy sao.” Tô Diễm nhìn bộ dáng vẫn còn chưa thỏa mãn của Trần Ngôn chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, “Xem ra hôm nay cũng chỉ có thể như vậy, Trần tổng quản không ngại ngẫm kỹ lại mấy điểm quan trọng Dương mỗ nói, mặt khác chỉ cần buông tay đi làm. Dương mỗ xin cáo từ trước.”
Thời điểm Tô Diễm dưới dẫn dắt của thị nữ đi vào trong viện mà Đông Phương Bất Bại ở, chỉ thấy giáo chủ đại nhân đang tùy ý ngồi ở trên tháp, mười ngón bay lượn, vô số sợi chỉ màu bay múa trên bình phong ở bốn phía, một đóa mẫu đơn lớn tiên diễm ướt át đã gần kết thúc. Tô Diễm đứng ở bên im lặng năm phút đồng hồ, chứng kiến bình phong mẫu đơn hoa lệ sinh ra.
“Truyền lệnh đi.” Tô Diễm thấp giọng nói một câu, liền tiếp nhận khăn mặt thị nữ đưa lên, rồi tiến lên.
Đông Phương Bất Bại thản nhiên liếc Tô Diễm một cái, cầm khăn mặt cẩn thận lau tay, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh thạch bàn, chợt nghe thanh âm của Tô Diễm: “Giáo chủ xin chờ.” Sau đó liền nhìn thấy anh chạy tới cầm một tấm đệm mềm ở trên tháp đặt lên ghế đá.
“Bổn tọa nhìn qua mảnh mai như vậy sao?” Thanh âm thản nhiên nghe không ra hỉ giận.
Có lẽ Đông Phương giáo chủ không thích loại phong cách này? Chỉ là anh sửa không xong a.” Thuộc hạ tự nhiên biết giáo chủ anh minh thần võ, chính là thân thể là của mình, mong rằng giáo chủ bảo trọng.”
Đồ ăn được bưng lên từng mâm, Đông Phương Bất Bại cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi. Tô Diễm nhìn tư thế này, thở dài cầm lấy ngân khoái (đũa bạc) trong hộp hộp bắt đầu chia thức ăn cho giáo chủ đại nhân, âm thầm quan sát khẩu vị của giáo chủ đại nhân.
Khẩu vị của Đông Phương Bất Bại vẫn là thiên nhẹ, ăn cũng thiên nhiều về thức ăn chay, nhưng Tô Diễm không phải a, đối với thịt anh vẫn rất yêu thích, lại còn đói bụng cả buổi sáng, đặc biệt đầu bếp của Hắc Mộc Nhai nhìn thế nào cũng có vẻ tay nghề không tồi, miếng thịt này nhìn qua thật là mê người a, làm cho ánh mắt anh cũng không tự giác liếc đến vài lần.
Không biết có phải ánh mắt của anh quá mức rõ ràng hay không mà giáo chủ đại buông chiếc đũa đã mở miệng: “Đi chuẩn bị thêm một bộ bát khoái cho Dương tổng quản.”
“Thuộc hạ không dám.” Tô Diễm lập tức thu hồi ánh mắt trên miếng thịt, cung kính cúi đầu.
“Nhìn thấy ngươi như vậy bổn tọa làm sao có thể nuốt trôi được.” Đông Phương giáo chủ tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của Tô Diễm, không quá để ý phất phất tay.
Vì thế dưới hấp dẫn của mỹ thực Tô Diễm cũng không hề khách khí, dù sao giáo chủ đại nhân cũng đã đồng ý rồi nha. Nhìn trạng thái hiện tại của Đông Phương Bất Bại hẳn là còn chưa tới thời điểm hỉ nộ vô thường, chắc sẽ không làm sao, huống hồ anh từ tối hôm qua đến bây giờ còn chưa có gì nhét bụng, tuy rằng thân thể này rất khỏe, nhưng cảm giác bị đói vẫn rất là không đẹp.
Đương nhiên Tô Diễm cũng không lớn gan mà dám ăn một mình như vậy, mình ăn hai miếng liền giúp giáo chủ đại nhân gắp một đũa thức ăn, dù sao giáo chủ đại nhân cũng không thích ăn thịt, thôi thì anh đành phải hy sinh vậy.
Dùng cơm xong, giáo chủ đại nhân chuẩn bị ngủ trưa trong chốc lát, Tô Diễm tự nhiên cũng phải đi theo hầu hạ. Tuy rằng mặc quần áo anh vẫn còn rất lúng túng, nhưng cởi quần áo thì anh lại rất rõ. Ngón tay không thể tránh khỏi chạm đến thân thể dưới quần áo, tuy rằng tối hôm qua đã ôm ngủ cả buổi tối nhưng xúc cảm vuốt như vậy cũng rất là tốt nha.
“Giáo chủ…”
“Chuyện gì?” Giáo chủ đại nhân đã nằm ở trên giường chỉ thản nhiên liếc mắt về phía Tô Diễm đang muốn nói lại thôi.
“Giáo chủ… Chỗ đó… Cảm giác có đỡ hơn không?”
Đông Phương Bất Bại khẽ nhướn mi, ánh mắt nhìn Tô Diễm mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng lại đột nhiên phát ra một cỗ khí thế làm cho Tô Diễm lập tức mắng mình sao lại lắm miệng. Chỉ là… Anh thật sự lo lắng a.
“Lúc này sẽ không phiền Dương tổng quản lo lắng.” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng hừ một tiếng liền đuổi người, “Ngươi đi xuống đi.”
Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng - Chapter 4
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nếu giáo chủ đại nhân không cần mình, Tô Diễm cũng liền xoay người lui ra, nhìn thấy thị nữ im lặng đứng ở cửa, Tô Diễm khẽ nhếch khóe môi, hỏi: “Còn không biết tính danh của cô nương?”
“Nô tỳ tiện danh là Lục Nhi.” Lục nhi cúi người, sắc mặt hơi đỏ lên.
“Không biết lục nhi cô nương có thể hay không…” Nói còn chưa dứt lời, lục nhi cũng đã quỳ xuống.
“Nô tỳ thân phận thấp kém, gánh không được hai chữ cô nương, tổng quản đại nhân gọi nô tỳ lục nhi là được rồi.”
Tô Diễm lại xấu hổ lần nữa, lại chỉ có thể bày ra nụ cười dịu dàng trấn an: “lục nhi đợi lát nữa người có rảnh không?”
“Nô tỳ hôm nay… Phải hầu hạ giáo chủ đại nhân…” lục nhi lộ ra vẻ mặt do dự khó xử, “Dương tổng quản có phải hay không…”
Tô Diễm khoát tay áo: “Dương mỗ chỉ là muốn thỉnh giáo lục nhi làm thế nào để hầu hạ người thay quần áo, dù sao hôm qua giáo chủ để cho Dương mỗ hầu hạ rửa mặt chải đầu, nếu hầu hạ không tốt, Dương mỗ sẽ khó chịu trong lòng.”
Loại lời nói đường hoàng này nói rất hay làm cho lục nhi lộ ra vẻ mặt sùng kính nhìn Tô Diễm, nhiệt tâm nói: “Dương tổng quản thật sự là một lòng hướng về giáo chủ, nô tỳ sẽ lập tức đi tìm vài vị tỷ tỷ đến, nếu nô tỳ còn chưa trở về mà giáo chủ có gì phân phó, mong rằng Dương tổng quản giúp đỡ.”
“Đây là tự nhiên.”
Vì thế thừa dịp thời điểm giáo chủ đại nhân ngủ trưa, Tô Diễm dưới chỉ đạo một bang thị nữ rốt cuộc cũng nắm giữ được nội dung chính của việc mặc quần áo, tùy rằng đai lưng anh buộc bị giễu cợt rất nhiều lần, tuy rằng trong quá trình học tập anh bị ăn rất nhiều đậu hủ, tuy rằng… Nhưng kết quả cuối cùng coi như viên mãn.
Thời điểm Tô Diễm trở lại tiểu viện của giáo chủ chuẩn bị hầu hạ giáo chủ rời giường, vừa mới chuẩn bị gõ cửa lại chợt nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn ở sau lưng, quay đầu lại liền nhìn thấy một hán tử cường tráng đang đi về phía trong viện. Người tới vừa tiến vào liền thấy được Tô Diễm đứng ở cửa, biểu tình lập tức trầm xuống, rất là không hữu hảo.
“Ngươi sao lại ở đây?” Khẩu khí của người tới cũng vô cùng không hữu hảo.
Tô Diễm có chút xấu hổ cười cười: “Dương mỗ từ hôm nay bắt đầu hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của giáo chủ, hiện tại giáo chủ còn chưa dậy, nếu là cầu kiến thì còn làm phiền chờ một lát.”
Vì thế người tới không hề ngoài ý muốn nổi giận, rít gào trung khí mười phần: “Đồng Bách Hùng ta cầu kiến giáo chủ còn phải nghe tên tiểu nhân như ngươi phân phó sao? Ngươi nếu còn muốn ngăn cản ta gặp giáo chủ, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Dương Liên Đình quả nhiên đã đem những người có thể đắc tội được cùng những người không thể đắc tội đều đắc tội qua hết một lượt sao.
“Đồng đường chủ bớt giận, Dương mỗ cũng không có ý khó xử, chính là giáo chủ chưa dậy tùy tiện thông báo chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của giáo chủ.” Tô Diễm chỉ có thể ôn tồn giải thích, nếu không lấy bản lĩnh vũ lực hiện tại của hắn, tùy tiện một chưởng cũng có thể làm cho anh xong đời.
Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy ánh mắt của Đồng Bách Hùng trở nên rất kỳ quái: “Dương Liên Đình, thằng nhãi ngươi này hôm nay sao nói chuyện lại quái khang quái điều, một cổ tử toan hủ khí như vậy.”
Thật sự từ một tên nam sủng thô bỉ dựa vào bán sắc chuyển hình thành một tổng quản nhã nhặn có lễ, hiển nhiên không dễ dàng được người chấp nhận như vậy, Tô Diễm cảm thấy nội tâm của mình thật buồn khổ.
Nhưng Tô Diễm vẫn bày ra nụ cười thương hiệu như gió xuân quất vào mặt: “Đêm qua giáo chủ lôi Dương mỗ ra răn dạy một chút, Dương mỗ phát giác những chuyện làm trước kia thật sự quá mức, liền muốn từ hôm nay bắt đầu triệt để sửa chữa những sai lầm trước kia, vì thần giáo cống hiến một chút sức lực non nớt.”
Lập tức ánh mắt của Đồng Bách Hùng nhìn về phía Tô Diễm lại càng kỳ quái: “Ngươi? Triệt để sửa chữa sai lầm trước kia?”
“Ngày sau mong rằng Đồng đường chủ giúp đỡ thêm.” Tô Diễm rất là khiêm tốn hơi hơi khom người, thái độ rất tốt.
Đồng Bách Hùng không kiên nhẫn phất tay: “Như thế nào giống như thay đổi cả người, ta là thô nhân, đừng tìm ta nói chuyện về mấy cái đấy, ta muốn gặp giáo chủ.”
“Không biết Đồng đường chủ là có chuyện quan trọng hay là…”
“Tự nhiên là có chuyện quan trọng, nếu không ta đến vào lúc này làm gì.” Đồng Bách Hùng rất là không kiên nhẫn đặt mông ngồi xuống thạch đẳng (ghế đá) ở trong viện.
“Vậy Đồng đường chủ xin đợi một lát, để Dương mỗ đi vào bẩm báo giáo chủ.” Tô Diễm khách khách khí khí nói xong liền đẩy cửa đi vào, nhưng mới vừa đi vào chưa đến hai bước, một đạo ngân quang bỗng hiện lên, một cây tú hoa châm lóe sáng liền cắm lên cây cột ở phía sau.
Bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, Tô Diễm phát hiện da gà phía sau cổ của mình có chút không an phận nhảy lên vài cái: “Xem ra giáo chủ đã tỉnh rồi.”
“Nếu là người khác, tùy tiện tiến vào như vậy đã chết rồi.” Cùng với tiếng ma xát rất nhỏ của quần áo, Đông Phương Bất Bại từ trong phòng đi ra, mái tóc đen rối tung, có một loại biếng nhác rất khác.
Thật kinh diễm a.
“Là thuộc hạ du củ.” Bản lĩnh vũ lực rất thấp đành phải cung kính cúi đầu.
“Lại đây buộc tóc cho bổn tọa.”
“Vâng.”
Vì thế thời điểm gây sức ép xong đi ra ngoài, Tô Diễm nhìn thấy vẻ mặt Đồng Bách Hùng rất không kiễn nhẫn, bộ dáng giống như tùy thời chuẩn bị tự mình tiến vào.
“Hùng đại ca chờ lâu.” Đông Phương Bất Bại cùng Đồng Bách Hùng có vẻ quan hệ không tồi, cười với Đồng Bách Hùng cũng chân thành rất nhiều.
Đồng Bách Hùng nhìn thấy giáo chủ đại nhân đi ra, biểu tình không kiên nhẫn lập tức biến mất không thấy mà biến thành nghiêm túc: “Đông Phương huynh đệ!”
“Đồng đại ca có chuyện quan trọng gì?” Đông Phương Bất Bại nhấc y bào cũng ngồi xuống, chỉ còn một mình Tô Diễm đứng.
Biết địa vị của mình thấp, Tô Diễm đành phải ra dấu cho tỳ nữ đứng ở góc pha trà, sau đó bản thân chuẩn bị lui ra: “Nếu giáo chủ cùng Đồng đường chủ có chuyện quan trọng cần thương lượng, vậy thuộc hạ trước hết cáo lui.”
“Ngươi cũng là người trong giáo, nghe một chút cũng không sao.” Nhìn thấy bộ dáng Tô Diễm tùy thời đều chuẩn bị rút lui, giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu khoát tay áo.
Nhưng Đồng Bách Hùng cũng không thích tên tiểu nhân vốn gian nịnh ở đây nghe đại sự: “Đông Phương huynh đệ, điều này…”
“Vô phương, Dương tổng quản bổn tọa vẫn tin được.” Tuy là nói như vậy, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn lộ ra khí thế không cho người phản đối.
“Nếu như vậy ngươi liền giữ đi.” Đồng Bách Hùng không quá hữu hảo trừng mắt nhìn Tô Diễm một cái liền bắt đầu nói chính sự, “Đông Phương huynh đệ, hôm nay có một số huynh đệ bẩm báo nói phía nam có một số bang phái nhỏ bị giết, tên ta nhớ không được, nhưng cái thứ gọi là danh môn chính phái này lại đem tội danh ném hết lên người thần giáo chúng ta, có phải hay không nên…”
Vậy là đã chuẩn bị bắt đầu vào nội dung vở kịch sao?
“Việc nhỏ thế này không cần Đồng đại ca lo lắng, mặc cho bọn họ khoa chân múa tay đi.” Giáo chủ đại nhân một chút cũng không để ý phất tay.
Đồng Bách Hùng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu, cười nói: “Cũng đúng, là ta lo lắng nhiều quá, tự làm cho danh môn chính phái này đi đấu đi. Nhưng mà…” Đồng Bách Hùng ngẩng đầu liếc mắt một cái về phía Tô Diễm đang đứng yên lặng ở một bên, “Thằng nhãi ngươi này sao hôm nay không tiến lời gièm pha với giáo chủ?”
Điều này…
“Giáo chủ anh minh thần võ, việc làm tự nhiên đều đúng.” Tô Diễm bày ra bộ dáng thiệt tình thực lòng cúng bái giáo chủ.
Ánh mắt hồ nghi lại quét lên xuống hai lần, thấy Tô Diễm không có nửa điểm ý tứ muốn mở miệng, Đồng Bách Hùng ngượng ngùng nói: “Một khi đã như vậy, thế thuộc hạ liền cáo lui trước.” Tiếp theo ôm quyền một cái liền đi.
Tô Diễm nhìn về phía Đồng Bách Hùng rời đi mà không khỏi cười khổ bất đắc dĩ, mới vừa thu hồi tầm mắt liền chạm phải ánh mắt của giáo chủ đại nhân, vì thế liền sửa sang lại biểu tình, cung kính hỏi: “Giáo chủ có gì phân phó?”
“Tô Diễm.” Không nghĩ tới giáo chủ đại nhân đột nhiên gọi tên thật của anh, “Việc này ngươi thấy thế nào?”
Việc này hỏi anh anh cũng không biết a. Tô Diễm xem tiếu ngạo giang hồ đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó xem lại là TV, hiện tại cơ bản cũng không có ấn tượng gì.
“Việc này ta cũng không cần quá để ý, dù sao hẳn là cũng không có quan hệ với thần giáo.” Có vẻ như giáo chủ đại nhân chỉ có ở thời điểm bị giết mới lên sân khấu nhỉ.
Thấy hỏi không ra đáp án, giáo chủ đại nhân cũng không cưỡng cầu: “Nếu không muốn nói thì quên đi. Tổng quản này, làm đã thuận tay chưa?”
Một chút cũng không thuận tay! Nhưng Tô Diễm nào có gan nói như vậy, cũng không muốn ở trước mặt Đông Phương Bất Bại nói sai trái của Dương Liên Đình, dù sao giáo chủ đại nhân vì hắn mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần để cầu tình cho hắn.
“Hiện tại có thể còn không quá thích ứng, qua mấy ngày hẳn là sẽ quen hơn.” Nhớ tới đống sổ sách be bét trong thư phòng, Tô Diễm rất muốn day huyệt thái dương, “Nhưng thuộc hạ khẩn cầu giáo chủ trọng chưởng giáo vụ.”
Giáo chủ đại nhân tựa hồ có chút kinh ngạc nhíu mày: “Cảm giác bàn tay nắm quyền to, ngươi không thích?”
“Không thích.” Tô Diễm trả lời rất rõ ràng, rất thành khẩn, “Thuộc hạ cảm thấy chỉ có giáo chủ mới có thể phục chúng.”
Đông Phương Bất Bại khẽ nheo đôi con ngươi sâu thẳm, rất đẹp cũng rất nguy hiểm: “Nếu bổn tọa trọng chưởng giáo vụ, vậy ngươi chẳng phải không có chuyện để làm sao?”
Chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thể có khí thế từ trên cao nhìn xuống tất cả giáo chúng như vậy, Tô Diễm anh đã tính toán rồi: “Ta chỉ muốn đứng ở phía sau ngươi, cho ngươi muốn làm cái gì đều có thể không cần cố kỵ chỗ nào là được rồi.”
“Bổn tọa mặc dù không có ngươi, muốn làm chuyện gì cũng đều không có chỗ nào cố kỵ.” Giáo chủ đại nhân hiển nhiên vô cùng khinh thường.
“Điều đó cũng không nhất định.” Tô Diễm tựa tiếu phi tiếu nhìn giáo chủ đại nhân phong hoa tuyệt đại, “Nếu giáo chúng đều đói bụng, thì có thể sẽ không có ai vì giáo chủ đại nhân chém giết. Tiền thứ này, tuy nói tục, nhưng cũng rất quan trọng.”
“Vậy bổn tọa liền nhìn xem, ngươi muốn như thế nào đứng ở phía sau bổn tọa.” Khí thế toàn thân của giáo chủ đại nhân càng mạnh, làm cho Tô Diễm cảm thấy tim hình như đập nhanh một chút, lại nhanh một chút.