Bắt đầu từ ngày hôm sau, Tô Diễm liền không dám chủ động nói với giáo chủ đại nhân một câu, nghĩ đến buổi tối ngày đó quả thật cũng trêu chọc có chút thái quá, cái gì định lực ban đầu đều không thấy, nhìn thấy đậu hủ gần trong gang tấc liền cứ trôi chảy mà ăn thôi, kết quả người không hay ho còn không phải chính bản thân anh. Chỉ là… Thật sự xúc cảm mềm mại tốt lắm a…
“Dương tổng quản?” Trần Ngôn ho nhẹ một tiếng, túm lấy suy nghĩ đang không biết lang thang ở nơi nào của Tô Diễm trở lại, “Dương tổng quản cảm thấy phương pháp này có được không?”
Tô Diễm nhìn tờ kỉ trương Trần Ngôn đưa cho anh, bên trong là nói về vấn đề nhãn hiệu và chế độ thẻ hội viên trong dây chuyền mở *** mà Tô Diễm nói cho hắn mấy ngày hôm trước, trong tờ kỉ trương là phương án thực thi cụ thể mà mấy quản sự cùng nhau thương lượng ra. Tô Diễm đã bị chuyện đó làm rối rắm nhiều ngày, hôm nay lại cảm thấy mệt, nhìn lướt vài lần cảm thấy không có vấn đề gì, liền buông tờ giấy xuống: “Mấy ngày nay không có tâm trạng, mong Trần đại ca thứ lỗi.” Bởi vì sinh ý, Trần Ngôn thường tìm đến Tô Diễm, sau khi hai người quen thuộc, ở chung cũng thả lỏng không ít.
“Thuộc hạ thấy Dương tổng quản đã nhiều ngày đều rất không yên lòng a, là có chuyện gì khó xử sao?” Trần Ngôn thân thiết hỏi, rồi sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì liền đè thấp thanh âm, “Chính là Hướng tả sứ lại…”
Tô Diễm nhìn thấy vẻ mặt Trần Ngôn là thật sự quan tâm đến anh, vội khoát tay: “Không phải, hắn gần đây không làm gì khó xử ta, là một ít việc tư của chính bản thân Dương mỗ…”
“Dương tổng quản nếu có việc gì khó xử thì cứ nói ra, hiện giờ đến ngay cả mười đại trưởng lão cũng khen Dương tổng quản không dứt miệng, nếu là cần dùng chút phương tiện cũng dễ dàng.”
Mấu chốt là vấn đề của mình những người này đều không giải quyết được a.
“Sao vậy, Dương huynh đệ có chuyện gì khó xử?” Thanh âm trung khí mười phần truyền đến từ ngoài cửa, đồng bách dùng bước nhanh vào bên trong, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tô Diễm, “Trong giáo này không phải là còn có người làm khó dễ ngươi chứ? Nói ra ta kéo hắn đi tìm giáo chủ!”
“Kỳ thật Dương mỗ không có chuyện quan trọng gì cả, chỉ là một ít việc tư lẩn quẩn trong lòng của chính mình thôi.” Tô Diễm liên tục xua tay, thật sợ Đồng Bách Hùng xằng bậy. Từ sau khi Đồng Bách Hùng cảm thấy thằng nhãi họ Dương này quả thật không giống với trước kia, cũng sẽ không cả ngày nói đâm anh nữa, sau khi quen thuộc thì liền biểu lộ bản tính, lòng dạ ngay thẳng nên miệng nói ra cũng không cần lưu ý gì cả.
“Việc tư? Việc tư gì cũng nói với ta đi?” Đồng Bách Hùng cảm thấy rất hứng thú lập tức nhoài người lên, thấy bộ dáng Tô Diễm có vẻ không định mở miệng, liền nổi lên hưng trí dự đoán, “Dương huynh đệ hiện tại không lo tiền, cũng không lo khi làm việc có người ngáng chân, lại càng không lo giáo chủ khó xử, chẳng lẽ là… Sầu nữ nhân?”
Anh nhìn qua thiếu nữ nhân sao!!!
“Cũng đúng, Dương tổng quản đã vài tháng không tận tình khoái hoạt một hồi nhỉ?” Không nghĩ tới Trần Ngôn lại cũng đồng ý với quan điểm này, vẻ mặt nghiêm túc chân thành, “Tuy nói cưới vợ không vội, thiếp phòng này cũng có thể nên an bài hai phòng, hầu hạ giáo chủ, trở về trong phòng cũng có nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Trần đại ca, ngài có thể không lấy khuôn mặt nghiêm túc như vậy nói loại chuyện này không?
“Ta…” Ngay lúc Tô Diễm vừa định mở miệng cãi lại vài câu, Đồng Bách Hùng đã bắt đầu hưởng ứng.
“Dương huynh đệ ngươi yên tâm, chuyện này liền bao ở trên người ta đi, ta lập tức cho người tìm cho ngươi mấy cô gái xinh đẹp dịu dàng đưa vào trong phòng!” Nói xong người đã đứng lên, rất là tích cực chuẩn bị đi “làm việc”.
Chính là thật sự không phải tình huống này nha!
Tô Diễm đứng dậy đuổi theo, nề hà Đồng Bách Hùng mang theo võ công bước chân cũng rất nhanh, anh mới đuổi tới cửa người đã không thấy rồi.
“Dương tổng quản cứ yên tâm đi, Đồng đường chủ làm việc là có thể tin tưởng.” Trần Ngôn nghĩ là Tô Diễm đang ngượng ngùng, vội an ủi.
“… Quên đi.” Cùng lắm thì đợi cô nương đó đến lại trả về.
Chờ đến thời điểm Tô Diễm làm xong mọi chuyện có thể trở về phòng an tâm nghỉ ngơi một chút thì đã là chạng vạng. Mấy ngày nay giáo chủ đại nhân không hề để ý đến anh, ăn cơm cũng không cần anh hầu hạ, Tô Diễm một bên day day huyệt thái dương phát đau, một bên đẩy cửa phòng ở, mới vừa giương mắt định rót chén nước để uống, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đang ngồi ở trên ghế trong phòng anh, sắc mặt rất là khó chịu nhìn anh.
“Giáo chủ… Có việc?” Tô Diễm tiến lên hai bước, đặt một cái chén không trước mặt giáo chủ rồi rót trà vào. Mấy ngày nay anh không có làm cái gì nha, giáo chủ đại nhân ngươi tức cũng quá lâu đi.
“Hừ, có việc?” Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, “Vừa rồi Đồng đại ca đưa người vào trong viện này, mấy mĩ quyến như hoa như ngọc đang ở trong phòng nhỏ phía sau đợi đấy. Bổn tọa còn không biết hóa ra thật đúng là bạc đãi ngươi a.”
Vậy là thật sự đưa tới… Tô Diễm đau đầu day day huyệt thái dương, mỏi mệt khoát tay áo: “Việc này cũng không phải bổn ý của ta, chỉ là Đồng đường chủ quá mức nhiệt tâm thôi.”
“Quá mức nhiệt tâm?” Trong mắt giáo chủ đại nhân rõ ràng viết chính là châm chọc, “Bổn tọa thấy Dương tổng quản chưa hẳn là không nghĩ đi.”
“Ta cho dù nghĩ, cũng chỉ nghĩ tới muốn một người, người kia là ai ngươi có biết đấy.” Tô Diễm rất là bất đắc dĩ, vì sao đầu năm nay nói thật cũng không ai tin chứ?
“Bổn tọa nhưng lại đoán không ra tâm tư của Dương tổng quản.” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng cười, đứng dậy người đã muốn đi, “Ngươi nếu muốn làm cái gì thì liền chuyển ra khỏi nơi này đi, đừng làm bẩn nơi ở của bổn tọa!”
Tô Diễm chỉ cảm thấy hôm nay thật là mệt đến hoảng, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thật sự muốn đi, liền cảm thấy trong lòng lên men, chát muốn chết, đưa tay liền trực tiếp kéo cánh táy của người ta lại, thấp giọng nói: “Ngươi nếu không tin ta cũng không có cách nào, những người phía sau đó ta sẽ xử lý. Ngươi…”
Đông Phương Bất Bại lại trực tiếp hất Tô Diễm ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện của Dương tổng quản, tự mình xử lý cũng không sao cả.”
Bị hất ra Tô Diễm chỉ cảm thấy sự khó chịu trong người nhất thời lại càng tăng thêm rất nhiều, hít sâu mấy hơi lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ho khan một tiếng, một búng máu liền phun ra.
“Tô Diễm!” Tô Diễm chỉ cảm thấy bị người ôm cổ thật mạnh, vết máu dính đầy trên người mình cũng dính lên người giáo chủ đại nhân, chỉ là ngẩng đầu lại nhìn thấy lo lắng không thể che dấu của người nọ, liền không nhịn được mà nở nụ cười.
“Ngươi vẫn có chút để ý đến ta đúng không.” Tưởng tượng đến điều này, Tô Diễm liền cảm thấy kỳ thật khó chịu trên người cũng không có gì.
Chỉ là giáo chủ đại nhân lại vô tâm tình nói cái này với anh, một tay liền bắt mạch của Tô Diễm, mày nhăn lại: “Ngươi từ khi nào chịu nội thương?”
“Nội thương?” Tô Diễm tỏ vẻ mình thật mê mang, anh xuyên qua đến bây giờ còn không có người động tay với anh nha, “Đây là nội thương?”
“Ngươi khi nào bị thương chẳng lẽ chính mình cũng không biết sao!” Giáo chủ đại nhân nhìn thấy vết máu trên quần áo cảm thấy thật chói mắt, tâm tình càng thêm không tốt.
Tô Diễm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng có chút do dự nói: “Ngày ấy ta từ trong phòng người đi ra liền cảm thấy có chút không đúng, có thể hay không là giáo chủ ngươi thần công cái thế…”
“Ngươi chẳng lẽ không biết dùng nội lực ngăn cản sao!”
“Ta… Không biết dùng a…” Tô Diễm cúi đầu không ngừng cười khổ. Tuy rằng Dương Liên Đình võ công không cao, chỉ là võ công không cao này anh căn bản còn không biết dùng nữa.
Vì thế lông mày của giáo chủ đại nhân nhíu càng chặt. Tô Diễm sau một lúc lâu không đợi được giáo chủ đại nhân nói tiếp, vừa định ngẩng đầu nói chút gì đó, liền cảm nhận một cỗ lạnh như băng nói không rõ là cái gì đang dọc theo cổ tay phải của anh chạy lên trên, liền kinh ngạc nhìn giáo chủ đại nhân, không biết nói cái gì mới tốt.
“Bổn tọa dùng nội lực điều trị cho ngươi, tĩnh tâm.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Diễm một cái, uy áp phát ra làm cho Tô Diễm thành thật ngậm miệng. Tô Diễm không khỏi cười khổ trong lòng, đây quả nhiên là một thế giới mà vũ lực cao thì có địa vị a.
Tô Diễm liền đứng không nhúc nhích như vậy cho đến khi cỗ lương khí đang chuyển vận kia chấm dứt, chờ tay Đông Phương Bất Bại vừa mới rút về, Tô Diễm liền trực tiếp đưa tay ôm lấy người. Cảm giác ***g ngực được lấp đầy làm cho Tô Diễm thỏa mãn thở dài một hơi, lại theo bản năng buộc chặt hai cánh tay, anh tựa đầu lên vai giáo chủ đại nhân, thấp giọng nói: “Đông Phương, chúng ta thử xem đi, cùng một chỗ thử xem.”
Giáo chủ đại nhân lại bất ngờ không một chưởng đánh bay người đi, chỉ là thanh âm lạnh lùng: “Lần trước không phải đã nói ngươi đừng nói với ta những lời này sao? Huống hồ hiện giờ mỹ tì đều đã đưa vào trong phòng, ngươi còn có mặt mũi nói thế với ta hả?”
Tô Diễm thấp giọng cười rộ lên, rung lên làm cho đầu vai Đông Phương Bất Bại có chút tê tê: “Ngươi như vậy là đang ghen sao?” Dứt lời lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của người nọ, “Ta là nghiêm túc.”
Cùng Tô Diễm đối diện một lát, giáo chủ đại nhân lại quay mặt đi trước, thấp giọng hỏi: “Ta không phải nữ tử, cũng không là nam tử, ngươi rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào…”
“Thời điểm chúng ta vừa mới gặp mặt ngươi nên biết, thân thể ngươi thế nào ta sẽ không để ý. Ta thích chính là con người của ngươi, nếu ngươi biến thành một nữ tử ta ngược lại còn không thích đấy.” Tô Diễm quay đầu giáo chủ đại nhân lại, nghiêm túc nói, “Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi đáp ứng, hay là không đáp ứng.”
“Tô Diễm, ngươi không khỏi quá mức làm càn.” Giáo chủ đại nhân cau mày nhìn người to gan lớn mật trước mặt này, chẳng lẽ hắn thực cảm thấy mình sẽ mềm lòng với hắn?
“Ta nếu không bất chấp như thế, chỉ sợ đời này cũng đừng nghĩ làm cái gì với ngươi.” Tô Diễm cười nhẹ, rất là tiêu sái, rồi sau đó trực tiếp giữ chặt cái gáy của Đông Phương giáo chủ, hôn lên.
Đôi môi mềm mại này, hôn lên thật sự thoải mái. Cái lưỡi ấm áp dịu dàng liếm qua đôi môi tuy hơi mỏng nhưng cũng rất thoải mái, Tô Diễm cực kỳ hưởng thụ chậm rãi hôn, cạy mở khớp hàm của Đông Phương giáo chủ dịu dàng xông vào. Tuy rằng nghe nói trước kia giáo chủ đại nhân có tám phòng tiểu thiếp, nhưng có vẻ hôn kĩ cũng không quá tốt. Tô Diễm cảm giác hô hấp của người đang ôm dần dần trở nên dồn dập, rất là mỹ mãn nhẹ nhàng đảo qua hàm trên của người đó, đổi lấy hô hấp của người nọ cứng lại.
Nụ hôn vừa chấm dứt, không đợi giáo chủ đại nhân phát hỏa, Tô Diễm đã đem người ôm lấy, mang theo một chút thở dốc ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Chúng ta thử xem đi, nếu không được lại tách ra là được. Nếu ngươi đồng ý, liền ôm ta một cái.”
Thân thể hơi kéo căng trong lòng ngực cứng đờ hồi lâu, cuối cùng vẫn thả lỏng, hai tay thon dài hữu lực chậm rãi ôm lấy người này.
Vì thế Tô Diễm cùng giáo chủ đại nhân cứ như vậy trải qua những ngày tường an vô sự, Tô Diễm cảm thấy mình sống thật sự rất thoải mái, mỗi ngày ngủ ở phòng trong viện của giáo chủ gần giáo chủ nhất, chỉ cần hậu hạ cuộc sống hàng ngày của giáo chủ, dù sao múc nước linh tinh cũng không cần anh làm, chỉ cần vắt khăn mặt, chải đầu mặc quần áo là được rồi, sau đó hầu hạ giáo chủ đại nhân ăn chút điểm tâm, chờ giáo chủ đại nhân đi tiền đường tạo uy tín là anh có thể chậm rì rì đến thư phòng xử lý cục diện rối rắm mà Dương Liên Đình bỏ lại.
Nhưng sự tình làm nhiều cũng thuận tay, vấn đề tài vụ trong một tháng Tô Diễm đã xử lý xong, tuy rằng hiện tại hiệu quả còn không rõ ràng, nhưng qua không lâu sau, anh tin tưởng của cải của thần giáo sẽ tăng lên như diều gặp gió. Chỉ là việc cấp bách giải quyết xong rồi, cũng phải vì giáo chủ đại nhân tính toán quyết định, dù sao hiện tại Hướng Vấn Thiên cùng Nhâm Doanh Doanh đều còn không biết ở nơi nào trong giáo, anh cũng không muốn có một ngày hai người kia mang theo Nhâm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung xông vào giết giáo chủ đại nhân của anh.
“Hướng Vấn Thiên người này… Ngươi thấy thế nào?” Hiện tại thanh danh trong giáo của Tô Diễm cũng không quá tồi, nhưng vì tị hiềm cũng rất ít xuất hiện khi tiền đường nghị sự, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
Giáo chủ đại nhân nghiêng đầu qua, làm cho nắm tóc Tô Diễm cầm trong tay bị rớt ra vài cái: “Hướng tả sứ là lão nhân trong giáo, không phải là hắn làm khó dễ ngươi chứ?”
“Khó xử cũng không thể nói rõ.” Bản thân đem đám tài vụ kia dọn dẹp tốt lắm, hơn nữa vừa thấy chính là người của Đông Phương Bất Bại, Hướng Vấn Thiên chịu cao hứng mới là lạ, nhưng chỉ là ngẫu nhiên làm chút ngáng chân vẫn còn trong phạm vi chịu được của anh, “Hắn là người của Nhâm Ngã Hành, ngươi không… Đề phòng chút nào sao?”
Lần này giáo chủ đại nhân dứt khoát quay đầu, tóc trên tay Tô Diễm rớt hơn phân nửa, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt sáng tối bất định của giáo chủ đại nhân, anh cũng không không biết xấu hổ mà bảo giáo chủ đại nhân ngoan ngoãn đừng nhúc nhích để cho anh chải đầu.
“Ngươi có biết, cũng không ít nhỉ.” Năm ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Tô Diễm kéo người lại gần, hô hấp của giáo chủ đại nhân phun ở trên mặt anh không khỏi làm cho Tô Diễm có chút tâm viên ý mã.
Nhưng mà Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà giết anh chứ. “Chuyện ta biết cũng không tính ít, có lẽ vào lúc nào đó ta sẽ nói cho ngươi. Nhưng ta là đứng ở bên phía ngươi, ngươi yên tâm đi.” Chờ thêm một thời gian nữa trong tay anh có chút thực lực, liền bắt đầu san bằng một chút tai họa ngầm không an toàn đi.
“Đứng ở bên phía ta là ý gì?” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt rất chân thành của Tô Diễm, lại kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm một chút.
Tô Diễm không thèm để ý da ở cằm sẽ bị trầy đau, lôi ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Chính là ý tứ muốn cùng ngươi đứng chung một chỗ, cho xung quanh ngươi không có gì uy hiếp.”
“Chẳng lẽ bổn tọa đã kém cỏi đến mức cần ngươi tới bảo vệ?”
“Chính là bởi vì ta thích ngươi, nghĩ muốn bảo vệ ngươi, về phần ta có thể làm được bao nhiêu… Ta sẽ cố gắng thử xem xem.” Thừa dịp hiện tại hai người cách gần như vậy, Tô Diễm rất là trực tiếp vươn đầu về phía trước dò xét, sau đó chạm vào đôi môi gần trong gang tấc của giáo chủ đại nhân, thật mềm, tựa như trong tưởng tượng của anh vậy.
Chính là đậu hủ này còn ăn không đến ba giây đã bị giáo chủ đại nhân bóp cằm kéo ra, giáo chủ đại nhân khó được cau mày, thanh âm cũng trầm xuống: “Ngươi cho là bổn tọa không dám giết ngươi?”
Đối với thân thể của Dương Liên Đình phỏng chừng thật đúng là không hạ thủ được. Chính là Tô Diễm xem nhẹ cảm giác cằm bị bóp rất đau, cũng thu hồi vẻ tươi cười nhất quán trên mặt: “Ta là thật sự. Nếu là nói với tình nhân, ta so với Dương Liên Đình còn săn sóc gấp trăm lần, càng mấu chốt chính là, ta là thật thích ngươi.”
Không giống Dương Liên Đình chỉ là vì quyền thế mà lợi dụng thiệt tình của ngươi. Nhớ tới tình cảnh máu chảy đầm đìa khi vừa mới xuyên qua, đến bây giờ Tô Diễm vẫn cảm thấy thật sự là rất thô bạo.
Giáo chủ đại nhân vẫn đang duy trì loại tư thế bóp cằm người làm cho người ta phải khom lưng xuống, nhìn Tô Diễm một lúc lâu sau, cuối cùng lại chỉ là thản nhiên mở miệng: “Ngươi nghĩ muốn cái gì.”
“Muốn ngươi, thầm nghĩ muốn ngươi.”
“Vậy mấy tháng qua ngươi thu mua lòng người lại là ý gì?” Tô Diễm chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lạnh trong lòng cũng lạnh lạnh, thầm than sát khí của giáo chủ đại nhân quả thật lợi hại.
Chính là quả thật anh không hề có ý niệm khác trong đầu: “Không phải ta đã nói sao, ta chỉ muốn đứng ở phía sau ngươi, cho ngươi muốn làm cái gì cũng đều có thể không cần cố kỵ chỗ nào. Dù sao phong bình ban đầu của thân thể này… Không tốt lắm, nếu không làm chút gì, rất nhiều chuyện cũng sẽ không dễ làm.”
“Hừ.” Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn qua một chút cũng không tin tưởng.
“Vậy giáo chủ nghĩ, ta muốn cái gì hả?” Tô Diễm lộ ra nụ cười rất là sáng lạn, nghiêng đầu với lại với về phía giáo chủ đại nhân.
Lập tức giáo chủ đại nhân liền trầm mặc. Tô Diễm quả thật biểu hiện rất an phận thủ thường, càng là như vậy, lại càng có vẻ khả nghi.
“Hiện tại trong giáo trên dưới chỉ nhận một mình Đông Phương giáo chủ ngươi, cái gì Hướng tả sử mười đại trưởng lão đã sớm bị bọn hắn xem nhẹ, giáo chủ phân đến nhiều tiền tài cho các huynh đệ, còn không phải đều mang ơn đối với giáo chủ? Người ta căn bản không nhớ rõ có ai là Dương tổng quản. Ngươi nói, ta muốn cái gì?”
“Ngày ấy thân thể của ta ngươi đã xem qua, ngươi còn…?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lực đạo trong tay cũng giảm nhẹ không ít.
Đông Phương Bất Bại là hâm mộ nữ tử nhỉ, chính là tự cung giải quyết xong biến thành… Tô Diễm nghĩ vậy cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Than nhẹ một hơi, Tô Diễm cũng nở nụ cười: “Giáo chủ dáng người không tồi, làn da vuốt cũng nhẵn nhụi, ôm thật thoải mái.” Nếu giáo chủ đại nhân còn thứ kia, xem uy áp của giáo chủ đại nhân, không chừng anh còn phải nằm xuống làm thụ mất.
“Bổn tọa nhìn ngươi thật sự là muốn chết.” Đến ngay cả thời điểm y sủng Dương Liên Đình nhất, người kia cũng không có can đảm nói những lời này với y.
Hậu quả của việc trực tiếp thừa nhận sát khí của Đông Phương giáo chủ chính là Tô Diễm cảm thấy da gà toàn thân đều đang nhốn nháo muốn khiêu vũ, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng hôm nay lá gan của Tô Diễm lại đặc biệt lớn, dưới loại tình huống này còn cười được: “Mệnh thì ta còn muốn, ở Hắc Mộc Nhai muốn chết thật sự không khó, chỉ cần ta nhảy ra trước mặt Hướng Vấn Thiên, hắn nhìn thấy không có ai phỏng chừng liền một đao đánh chết ta.”
“Hắn dám!” Cơ hồ là theo bản năng liền thốt ra câu này, Tô Diễm cảm giác sát khí đánh sâu vào trên người mình càng mạnh, nụ cười trên mặt lại càng thêm sáng lạn. Mà giáo chủ đại nhân cũng phát hiện phương hướng phản ứng của mình có chút không đúng, sắc mặt lại quỷ bí khó phân biệt.
“Chúng ta cùng một chỗ thử xem đi, nói không chừng ngươi cũng sẽ yêu thương ta.” Tô Diễm lại nhướn người về phía trước, nụ cười vô cùng sáng lạn, “Hơn nữa ngươi xem, không phải ngươi đối với ta cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Nếu có một ngày ta mất, ngươi sẽ không cảm thấy có gì không thói quen sao? Nếu ta bị người một đao đánh chết hoặc là một kiếm đâm thủng ngực, ngươi sẽ không cảm thấy có một chút khổ sở sao?”
“Im miệng!” Giáo chủ đại nhân quát chói tai một tiếng cắt đứt câu chuyện, sắc mặt đã trầm đến có thể nhỏ nước, “Tô Diễm, ngươi nghĩ bổn tọa thật sự sẽ không giết ngươi sao?”
Kỳ thật trực tiếp thừa nhận uy áp cùng sát khí của giáo chủ đại nhân không cẩn thận thật sự sẽ chết người nha. Tô Diễm cười khổ trong lòng, coi nhẹ cỗ mùi tanh trong miệng mình kia: “Nếu giáo chủ vô tình, vậy liền coi như hết. Hôm nay coi như ta chưa từng nói qua những lời đó. Vậy thuộc hạ có thể cáo lui trước không?”
Giáo chủ đại nhân rốt cuộc buông lỏng tay ra, quay mặt ra hướng ngoài cửa sổ, thanh âm cũng thêm phần trầm thấp: “Đi xuống đi.”
Tô Diễm xoa xoa cằm, cảm thấy ngày mai nhất định sẽ xanh tím, thở dài, đi thẳng đến trước cửa sổ đang mở rộng đóng rồi khóa kỹ lại: “Ban đêm gió lớn, xin giáo chủ cẩn thận phong hàn.” Dứt lời liền trực tiếp đi ra ngoài, quay về phòng của mình.
Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng - Chapter 6
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Tô Diễm liền không dám chủ động nói với giáo chủ đại nhân một câu, nghĩ đến buổi tối ngày đó quả thật cũng trêu chọc có chút thái quá, cái gì định lực ban đầu đều không thấy, nhìn thấy đậu hủ gần trong gang tấc liền cứ trôi chảy mà ăn thôi, kết quả người không hay ho còn không phải chính bản thân anh. Chỉ là… Thật sự xúc cảm mềm mại tốt lắm a…
“Dương tổng quản?” Trần Ngôn ho nhẹ một tiếng, túm lấy suy nghĩ đang không biết lang thang ở nơi nào của Tô Diễm trở lại, “Dương tổng quản cảm thấy phương pháp này có được không?”
Tô Diễm nhìn tờ kỉ trương Trần Ngôn đưa cho anh, bên trong là nói về vấn đề nhãn hiệu và chế độ thẻ hội viên trong dây chuyền mở *** mà Tô Diễm nói cho hắn mấy ngày hôm trước, trong tờ kỉ trương là phương án thực thi cụ thể mà mấy quản sự cùng nhau thương lượng ra. Tô Diễm đã bị chuyện đó làm rối rắm nhiều ngày, hôm nay lại cảm thấy mệt, nhìn lướt vài lần cảm thấy không có vấn đề gì, liền buông tờ giấy xuống: “Mấy ngày nay không có tâm trạng, mong Trần đại ca thứ lỗi.” Bởi vì sinh ý, Trần Ngôn thường tìm đến Tô Diễm, sau khi hai người quen thuộc, ở chung cũng thả lỏng không ít.
“Thuộc hạ thấy Dương tổng quản đã nhiều ngày đều rất không yên lòng a, là có chuyện gì khó xử sao?” Trần Ngôn thân thiết hỏi, rồi sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì liền đè thấp thanh âm, “Chính là Hướng tả sứ lại…”
Tô Diễm nhìn thấy vẻ mặt Trần Ngôn là thật sự quan tâm đến anh, vội khoát tay: “Không phải, hắn gần đây không làm gì khó xử ta, là một ít việc tư của chính bản thân Dương mỗ…”
“Dương tổng quản nếu có việc gì khó xử thì cứ nói ra, hiện giờ đến ngay cả mười đại trưởng lão cũng khen Dương tổng quản không dứt miệng, nếu là cần dùng chút phương tiện cũng dễ dàng.”
Mấu chốt là vấn đề của mình những người này đều không giải quyết được a.
“Sao vậy, Dương huynh đệ có chuyện gì khó xử?” Thanh âm trung khí mười phần truyền đến từ ngoài cửa, đồng bách dùng bước nhanh vào bên trong, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tô Diễm, “Trong giáo này không phải là còn có người làm khó dễ ngươi chứ? Nói ra ta kéo hắn đi tìm giáo chủ!”
“Kỳ thật Dương mỗ không có chuyện quan trọng gì cả, chỉ là một ít việc tư lẩn quẩn trong lòng của chính mình thôi.” Tô Diễm liên tục xua tay, thật sợ Đồng Bách Hùng xằng bậy. Từ sau khi Đồng Bách Hùng cảm thấy thằng nhãi họ Dương này quả thật không giống với trước kia, cũng sẽ không cả ngày nói đâm anh nữa, sau khi quen thuộc thì liền biểu lộ bản tính, lòng dạ ngay thẳng nên miệng nói ra cũng không cần lưu ý gì cả.
“Việc tư? Việc tư gì cũng nói với ta đi?” Đồng Bách Hùng cảm thấy rất hứng thú lập tức nhoài người lên, thấy bộ dáng Tô Diễm có vẻ không định mở miệng, liền nổi lên hưng trí dự đoán, “Dương huynh đệ hiện tại không lo tiền, cũng không lo khi làm việc có người ngáng chân, lại càng không lo giáo chủ khó xử, chẳng lẽ là… Sầu nữ nhân?”
Anh nhìn qua thiếu nữ nhân sao!!!
“Cũng đúng, Dương tổng quản đã vài tháng không tận tình khoái hoạt một hồi nhỉ?” Không nghĩ tới Trần Ngôn lại cũng đồng ý với quan điểm này, vẻ mặt nghiêm túc chân thành, “Tuy nói cưới vợ không vội, thiếp phòng này cũng có thể nên an bài hai phòng, hầu hạ giáo chủ, trở về trong phòng cũng có nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Trần đại ca, ngài có thể không lấy khuôn mặt nghiêm túc như vậy nói loại chuyện này không?
“Ta…” Ngay lúc Tô Diễm vừa định mở miệng cãi lại vài câu, Đồng Bách Hùng đã bắt đầu hưởng ứng.
“Dương huynh đệ ngươi yên tâm, chuyện này liền bao ở trên người ta đi, ta lập tức cho người tìm cho ngươi mấy cô gái xinh đẹp dịu dàng đưa vào trong phòng!” Nói xong người đã đứng lên, rất là tích cực chuẩn bị đi “làm việc”.
Chính là thật sự không phải tình huống này nha!
Tô Diễm đứng dậy đuổi theo, nề hà Đồng Bách Hùng mang theo võ công bước chân cũng rất nhanh, anh mới đuổi tới cửa người đã không thấy rồi.
“Dương tổng quản cứ yên tâm đi, Đồng đường chủ làm việc là có thể tin tưởng.” Trần Ngôn nghĩ là Tô Diễm đang ngượng ngùng, vội an ủi.
“… Quên đi.” Cùng lắm thì đợi cô nương đó đến lại trả về.
Chờ đến thời điểm Tô Diễm làm xong mọi chuyện có thể trở về phòng an tâm nghỉ ngơi một chút thì đã là chạng vạng. Mấy ngày nay giáo chủ đại nhân không hề để ý đến anh, ăn cơm cũng không cần anh hầu hạ, Tô Diễm một bên day day huyệt thái dương phát đau, một bên đẩy cửa phòng ở, mới vừa giương mắt định rót chén nước để uống, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đang ngồi ở trên ghế trong phòng anh, sắc mặt rất là khó chịu nhìn anh.
“Giáo chủ… Có việc?” Tô Diễm tiến lên hai bước, đặt một cái chén không trước mặt giáo chủ rồi rót trà vào. Mấy ngày nay anh không có làm cái gì nha, giáo chủ đại nhân ngươi tức cũng quá lâu đi.
“Hừ, có việc?” Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, “Vừa rồi Đồng đại ca đưa người vào trong viện này, mấy mĩ quyến như hoa như ngọc đang ở trong phòng nhỏ phía sau đợi đấy. Bổn tọa còn không biết hóa ra thật đúng là bạc đãi ngươi a.”
Vậy là thật sự đưa tới… Tô Diễm đau đầu day day huyệt thái dương, mỏi mệt khoát tay áo: “Việc này cũng không phải bổn ý của ta, chỉ là Đồng đường chủ quá mức nhiệt tâm thôi.”
“Quá mức nhiệt tâm?” Trong mắt giáo chủ đại nhân rõ ràng viết chính là châm chọc, “Bổn tọa thấy Dương tổng quản chưa hẳn là không nghĩ đi.”
“Ta cho dù nghĩ, cũng chỉ nghĩ tới muốn một người, người kia là ai ngươi có biết đấy.” Tô Diễm rất là bất đắc dĩ, vì sao đầu năm nay nói thật cũng không ai tin chứ?
“Bổn tọa nhưng lại đoán không ra tâm tư của Dương tổng quản.” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng cười, đứng dậy người đã muốn đi, “Ngươi nếu muốn làm cái gì thì liền chuyển ra khỏi nơi này đi, đừng làm bẩn nơi ở của bổn tọa!”
Tô Diễm chỉ cảm thấy hôm nay thật là mệt đến hoảng, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thật sự muốn đi, liền cảm thấy trong lòng lên men, chát muốn chết, đưa tay liền trực tiếp kéo cánh táy của người ta lại, thấp giọng nói: “Ngươi nếu không tin ta cũng không có cách nào, những người phía sau đó ta sẽ xử lý. Ngươi…”
Đông Phương Bất Bại lại trực tiếp hất Tô Diễm ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện của Dương tổng quản, tự mình xử lý cũng không sao cả.”
Bị hất ra Tô Diễm chỉ cảm thấy sự khó chịu trong người nhất thời lại càng tăng thêm rất nhiều, hít sâu mấy hơi lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ho khan một tiếng, một búng máu liền phun ra.
“Tô Diễm!” Tô Diễm chỉ cảm thấy bị người ôm cổ thật mạnh, vết máu dính đầy trên người mình cũng dính lên người giáo chủ đại nhân, chỉ là ngẩng đầu lại nhìn thấy lo lắng không thể che dấu của người nọ, liền không nhịn được mà nở nụ cười.
“Ngươi vẫn có chút để ý đến ta đúng không.” Tưởng tượng đến điều này, Tô Diễm liền cảm thấy kỳ thật khó chịu trên người cũng không có gì.
Chỉ là giáo chủ đại nhân lại vô tâm tình nói cái này với anh, một tay liền bắt mạch của Tô Diễm, mày nhăn lại: “Ngươi từ khi nào chịu nội thương?”
“Nội thương?” Tô Diễm tỏ vẻ mình thật mê mang, anh xuyên qua đến bây giờ còn không có người động tay với anh nha, “Đây là nội thương?”
“Ngươi khi nào bị thương chẳng lẽ chính mình cũng không biết sao!” Giáo chủ đại nhân nhìn thấy vết máu trên quần áo cảm thấy thật chói mắt, tâm tình càng thêm không tốt.
Tô Diễm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng có chút do dự nói: “Ngày ấy ta từ trong phòng người đi ra liền cảm thấy có chút không đúng, có thể hay không là giáo chủ ngươi thần công cái thế…”
“Ngươi chẳng lẽ không biết dùng nội lực ngăn cản sao!”
“Ta… Không biết dùng a…” Tô Diễm cúi đầu không ngừng cười khổ. Tuy rằng Dương Liên Đình võ công không cao, chỉ là võ công không cao này anh căn bản còn không biết dùng nữa.
Vì thế lông mày của giáo chủ đại nhân nhíu càng chặt. Tô Diễm sau một lúc lâu không đợi được giáo chủ đại nhân nói tiếp, vừa định ngẩng đầu nói chút gì đó, liền cảm nhận một cỗ lạnh như băng nói không rõ là cái gì đang dọc theo cổ tay phải của anh chạy lên trên, liền kinh ngạc nhìn giáo chủ đại nhân, không biết nói cái gì mới tốt.
“Bổn tọa dùng nội lực điều trị cho ngươi, tĩnh tâm.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Diễm một cái, uy áp phát ra làm cho Tô Diễm thành thật ngậm miệng. Tô Diễm không khỏi cười khổ trong lòng, đây quả nhiên là một thế giới mà vũ lực cao thì có địa vị a.
Tô Diễm liền đứng không nhúc nhích như vậy cho đến khi cỗ lương khí đang chuyển vận kia chấm dứt, chờ tay Đông Phương Bất Bại vừa mới rút về, Tô Diễm liền trực tiếp đưa tay ôm lấy người. Cảm giác ***g ngực được lấp đầy làm cho Tô Diễm thỏa mãn thở dài một hơi, lại theo bản năng buộc chặt hai cánh tay, anh tựa đầu lên vai giáo chủ đại nhân, thấp giọng nói: “Đông Phương, chúng ta thử xem đi, cùng một chỗ thử xem.”
Giáo chủ đại nhân lại bất ngờ không một chưởng đánh bay người đi, chỉ là thanh âm lạnh lùng: “Lần trước không phải đã nói ngươi đừng nói với ta những lời này sao? Huống hồ hiện giờ mỹ tì đều đã đưa vào trong phòng, ngươi còn có mặt mũi nói thế với ta hả?”
Tô Diễm thấp giọng cười rộ lên, rung lên làm cho đầu vai Đông Phương Bất Bại có chút tê tê: “Ngươi như vậy là đang ghen sao?” Dứt lời lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của người nọ, “Ta là nghiêm túc.”
Cùng Tô Diễm đối diện một lát, giáo chủ đại nhân lại quay mặt đi trước, thấp giọng hỏi: “Ta không phải nữ tử, cũng không là nam tử, ngươi rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào…”
“Thời điểm chúng ta vừa mới gặp mặt ngươi nên biết, thân thể ngươi thế nào ta sẽ không để ý. Ta thích chính là con người của ngươi, nếu ngươi biến thành một nữ tử ta ngược lại còn không thích đấy.” Tô Diễm quay đầu giáo chủ đại nhân lại, nghiêm túc nói, “Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi đáp ứng, hay là không đáp ứng.”
“Tô Diễm, ngươi không khỏi quá mức làm càn.” Giáo chủ đại nhân cau mày nhìn người to gan lớn mật trước mặt này, chẳng lẽ hắn thực cảm thấy mình sẽ mềm lòng với hắn?
“Ta nếu không bất chấp như thế, chỉ sợ đời này cũng đừng nghĩ làm cái gì với ngươi.” Tô Diễm cười nhẹ, rất là tiêu sái, rồi sau đó trực tiếp giữ chặt cái gáy của Đông Phương giáo chủ, hôn lên.
Đôi môi mềm mại này, hôn lên thật sự thoải mái. Cái lưỡi ấm áp dịu dàng liếm qua đôi môi tuy hơi mỏng nhưng cũng rất thoải mái, Tô Diễm cực kỳ hưởng thụ chậm rãi hôn, cạy mở khớp hàm của Đông Phương giáo chủ dịu dàng xông vào. Tuy rằng nghe nói trước kia giáo chủ đại nhân có tám phòng tiểu thiếp, nhưng có vẻ hôn kĩ cũng không quá tốt. Tô Diễm cảm giác hô hấp của người đang ôm dần dần trở nên dồn dập, rất là mỹ mãn nhẹ nhàng đảo qua hàm trên của người đó, đổi lấy hô hấp của người nọ cứng lại.
Nụ hôn vừa chấm dứt, không đợi giáo chủ đại nhân phát hỏa, Tô Diễm đã đem người ôm lấy, mang theo một chút thở dốc ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Chúng ta thử xem đi, nếu không được lại tách ra là được. Nếu ngươi đồng ý, liền ôm ta một cái.”
Thân thể hơi kéo căng trong lòng ngực cứng đờ hồi lâu, cuối cùng vẫn thả lỏng, hai tay thon dài hữu lực chậm rãi ôm lấy người này.