Trương Phong lại một lần đỡ Dương Liên Đình ngồi trên chiếc giường thông vào mật đạo.
Rèm cửa đã bị Trương Phong kéo rớt, Đông Phương Bất Bại có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong nội thất.
Biết Dương Liên Đình đã an toàn, Đông Phương Bất Bại đương nhiên yên lòng, tú hoa châm phóng càng thuận tay, chỉ thấy tay áo đỏ bay múa, thân hình linh hoạt, đầu ngón tay tinh quang lập loè, Trương Phong cảm thấy thập phần cảnh đẹp ý vui.
Thượng Quan Vân cùng Hướng Vấn Thiên lại bị thương ngã xuống đất, Nhâm Doanh Doanh tuy nảy ra diệu kế, nhưng bị những người đang đánh nhau ngăn trở, nhất thời không vào được nội thất. Nhâm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung cố ý dẫn dụ Đông Phương Bất Bại ra xa cửa vào, bọn họ biết rõ thị vệ bên trong đã ăn Tam Thi Não Thần đan, võ công bình thường, lại thêm Dương Liên Đình nửa điểm võ công cũng không có, chỉ cần Doanh Doanh có thể đi vào nội thất bắt giữ Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại nhất định sẽ luống cuống sợ ném chuột vỡ đồ.
Tuy nhiên Đông Phương Bất Bại cũng không phải là kẻ không có đầu óc, người ngồi trong nội thất chính là tâm can của y, y nhất định phải cố thủ lối vào, không thể rời đi.
Trận chiến thiếu đi Thượng Quan Vân và Hướng Vấn Thiên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thắng thua là mấy, bởi vì võ công của hai người Thượng Quan Vân tuy thuộc vào hàng ngũ cao thủ, nhưng đối với Nhâm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung thì vẫn còn thua xa, cho nên khi đánh bên phía Nhậm Ngã Hành phải cố kỵ sợ làm thương phe mình, không thể buông thả tay chân. Sau khi bọn họ bị đánh ngã, Lệnh Hồ Xung liền nhanh chóng sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm, tất cả đều là chiêu thức tấn công, mà Nhâm Ngã Hành lại có Hấp Tinh Đại Pháp, Đông Phương Bất Bại nửa điểm cũng không dám để hắn tiếp cận, hơn nữa y đang bảo vệ lối vào nội thất. Trong lúc nhất thời, mấy người bọn họ tiếp tục giằng co, thắng bại khó phân.
Trương Phong nhìn một màn ngươi tới ta đi, vết máu trên người Nhâm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung càng ngày càng nhiều, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể rơi xuống. Chờ Đông Phương Bất Bại thắng lợi, hắn có thể an tâm sống. Có công lao hộ chủ, cuộc sống của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều, cho dù không thể trở lại thế giới của chính mình, nhưng cũng có thể ở trên Hắc Mộc Nhai an an ổn ổn trôi qua. Đợi hai năm nữa, nói không chừng còn có thể rời Hắc Mộc Nhai, đến Giang Nam tìm cái trấn nhỏ định cư……
Trương Phong đang mơ tưởng đến cuộc sống tương lai tốt đẹp, Dương Liên Đình bên kia đột nhiên bắt lấy tay của Trương Phong, kéo đến đặt trên cổ của hắn. Trương Phong hoảng sợ, không kịp phản ứng đã nghe Dương Liên Đình kêu to:
“Giáo chủ, hắn muốn hại ta!”
Trương Phong bị Dương Liên Đình hù dọa, phản ứng của Đông Phương Bất Bại cũng thật nhanh chóng, thân hình liền bay vào bên trong nội thất. Bởi vì y bất chấp tất cả mà vọt vào, nên không tránh khỏi một kiếm đâm tới của Nhâm Ngã Hành, trên lưng nhanh chóng thấm đỏ.
Dương Liên Đình thấy tình cảnh như vậy, vội vàng kích hoạt cơ quan trong tay, Trương Phong đâu thể để gã được như ý, cố ý va vào gã khiến động tác của Dương Liên Đình chậm lại, Đông Phương Bất Bại đúng lúc nhảy lên. Trương Phong thấy thế, vội vàng châm hỏa dược ném ra ngoài, muốn trì hoãn chiêu thức của Nhâm Ngã Hành, để tránh cho Đông Phương Bất Bại tiếp tục bị thương. Chính là hỏa dược Trương Phong làm thập phần không chuyên nghiệp, văng ra ngoài liền vang hai tiếng ‘tư tư’ rồi không có động tĩnh. Nhưng như thế đã đủ rồi.
Theo ván giường mở ra, ba người ngã nhào xuống mật đạo, mà Nhâm Ngã Hành chỉ có thể ở bên ngoài kêu gào đập phá cửa vào.
Cửa mật đạo được khảm mấy viên dạ minh châu, ẩn ẩn nhìn thấy phía trước, trên vách tường còn có mấy cây đuốc.
“Giáo chủ bớt giận, tổng quản vì đưa giáo chủ đến đây, mới ra hạ sách này, thỉnh giáo chủ chớ trách.”
Trương Phong vừa tiếp đất liền lên tiếng giải thích. Đông Phương Bất Bại tuy rằng trọng thương, nhưng vẫn dư sức giết hắn.
“Ngươi tự xưng là võ công thiên hạ đệ nhất, như thế nào ngay vài người này cũng đánh không lại?”
Lúc này, Dương Liên Đình cũng biết thức thời, xương đùi của gã bị gãy, mà Đông Phương Bất Bại thì bị một kiếm đâm trọng thương, nếu không có Trương Phong, gã không thể ra khỏi mật đạo này. Vì thế Dương Liên Đình không phản bác, ngược lại chuyển đề tài, sợ Đông Phương Bất Bại hoài nghi.
“Liên đệ đừng vội, nhanh chóng dưỡng thương, ta nhất định báo thù cho ngươi.”
Trương Phong thấy Đông Phương Bất Bại một thân đầy máu, lại còn chịu đựng đau đớn để an ủi Dương Liên Đình, trong lòng đột nhiên cảm thấy không được thoải mái. Đông Phương Bất Bại dồn hết tấm lòng vào Dương Liên Đình, hoàn toàn đánh mất chính mình, khiến hắn nhìn hơi chướng mắt. Trương Phong vẫn luôn tin vào một điều, nếu bản thân không thể yêu thương chính mình, vậy làm sao có thể chờ mong người khác đối tốt với ngươi? Chính là hiện tại, Đông Phương Bất Bại còn chưa có chết, hắn cũng chưa có chết, hắn không thể không tin tưởng sinh mệnh của hắn cùng Đông Phương Bất Bại dính liền, mặc kệ trong lòng cảm thấy như thế nào, hắn vẫn phải hảo hảo đối đãi Đông Phương Bất Bại, làm cho hắn sống sót thật lâu.
Trương Phong đang định băng bó cho Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình lại lên tiếng:
“Đi chạm vào cơ quan trên tường.”
“Đúng rồi.”
Đông Phương Bất Bại nói:
“Khóa mật đạo, Nhâm Ngã Hành liền không vào được. Tuy rằng cơ quan này còn có thể mở ra từ nơi khác, nhưng kẻ lỗ mãng như Nhâm Ngã Hành thì làm sao có thể tìm thấy, có điều lão ta mở không ra được chắc chắn sẽ dùng hỏa dược.”
Chỉ dựa vào dạ minh châu chiếu sáng không thể thấy rõ, hơn nữa cửa vào cũng chỉ khảm có vài viên, Trương Phong đánh lửa, châm cây đuốc, đợi đến lúc hắn khóa mật đạo, định băng bó cho Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình lại lên tiếng:
“Giáo chủ, không bằng đi tới chỗ rẽ phía trước rồi nói tiếp.”
“Liên đệ chớ sợ.”
Đông Phương Bất Bại tiếp tục trấn an:
“Nơi này thiết kế xảo diệu, từ bên ngoài không thể mở ra được.”
Là người đa nghi, Đông Phương Bất Bại cũng nghĩ tới những nguy hiểm khác:
“Nhưng cũng khó tránh khỏi có đá lớn lăn xuống.”
Trầm tư một chút, y mới nhìn Trương Phong phân phó:
“Ngươi đỡ Liên đệ, chúng ta đi tới phía trước một chút.”
“Nhưng vết thương của giáo chủ...”
Trương Phong thật sự sợ Đông Phương Bất Bại có sơ xuất gì, liên lụy hắn lại phải làm lại từ đầu theo a.
“Không ngại, ta dùng chân khí che miệng vết thương, còn có thể duy trì trong một khoảng thời gian.”
Đông Phương Bất Bại nói xong, liền bám vào tường đất đứng lên,“Đi thôi.”
Vì thế Trương Phong đành phải kéo Dương Liên Đình, một hàng ba người đi tới phía trước, ước chừng một khắc chung (khoảng 15 phút), đến một chỗ rẽ, nơi này có một chút nước và rau củ, nhìn thấy vậy, Trương Phong ngừng lại nói:
“Giáo chủ, thương thế của người cần phải băng bó.”
Dương Liên Đình chớp mắt lên tiếng theo:
“Để ta và giáo chủ ở đây……, ngươi đi tới phía trước đợi, ta sẽ băng bó cho người.”
Kẻ này sớm biết quan hệ của hắn với giáo chủ, không có gì phải kiêng dè, hơn nữa hắn muốn nhân thời cơ hại Đông Phương Bất Bại, Trương Phong ở đây thì sẽ rất cản trở. Về phần Trương Phong đã uống Tam Thi Não Thần Đan, không có giải dược, hắn sống không quá một năm.
Đông Phương Bất Bại nghe thế, trong lòng vui sướng đến cực điểm, vội vàng lên tiếng lệnh Trương Phong rời đi, Trương Phong không nghi ngờ, tháo một cây đuốc trên tường xuống:
“Thuộc hạ đi trước dò đường.”
Mắt thấy Trương Phong đã khuất bóng, Dương Liên Đình bèn giả vờ dịu giọng nói:
“Đông Phương đến bên này nằm úp sấp xuống, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn gãy chân, sợ đè lên chỗ bị thương, liền lấy khuỷu tay chống xuống, ghé vào đùi Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình lấy tiểu đao cắt y phục của Đông Phương Bất Bại, nhìn miệng vết thương sâu đến tận xương thì trong lòng càng mừng, có điều gã vẫn cố giả vờ quan tâm nói:
“Ngươi chịu đựng, miệng vết thương thật sự rất sâu, ta phải rắt lên một ít kim sang dược.”
Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, gật gật đầu. Liên đệ tự mình bôi thuốc cho y, còn cố ý bảo ngoại nhân tránh đi, nghĩ vậy, trong lòng Đông Phương Bất Bại liền dâng lên một tia ngọt ngào. Liên đệ tuy rằng vài năm đối y càng lúc càng không nhẫn nại, có điều hành động này, đã biểu đạt Liên đệ vẫn xem y là thê tử, không muốn thân mình y bị người ngoài nhìn thấy.
Dương Liên Đình vươn tay chạm vào miệng vết thương của Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng thổi thổi:
“Có thể sẽ hơi đau, nhưng bôi thuốc xong là tốt rồi, ngươi trước tiên chịu khó, sẽ tốt ngay thôi.”
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại lúc này đầu úp sấp, nhìn không thấy động tác của Dương Liên Đình, chỉ cảm thấy hắn thổi thổi trên lưng, ngưa ngứa, cả người liền tê ldại, miệng vết thương làm sao còn cảm thấy đau.
Ai ngờ Dương Liên Đình bôi lên miệng vết thương nào phải kim sang dược, mà là bùn trên mặt đất! (D: CMN! Ta thiến ngươi.)Thế là Dương Liên Đình cứ một bên ôn nhu nhỏ nhẹ mê hoặc Đông Phương Bất Bại, một bên cầm lấy bùn đất bôi đầy miệng vết thương của y. Xong việc, lại lấy mảnh vải cẩn thận băng lại, còn nói đã tốt rồi.
Sau khi băng tốt miệng vết thương, Dương Liên Đình còn nói:“Ngươi hãy phân tán chân khí, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Đông Phương Bất Bại còn cứng rắn muốn băng bó chân cho Dương Liên Đình, nhưng mà Dương Liên Đình lại nói không đành lòng để y mệt nhọc, chờ Trương Phong trở về sẽ băng bó cho gã. Đông Phương Bất Bại thật lâu chưa thấy qua Dương Liên Đình săn sóc y như vậy, vì thế nghe lời tán chân khí. Một khi tán chân khí, di chứng do mất máu quá nhiều lập tức xuất hiện, Đông Phương Bất Bại cơ hồ ngất đi ngay lập tức.
Đến lúc trở về, Trương Phong liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại mê man ở một bên, mà Dương Liên Đình tựa vào trên vách tường chờ hắn băng bó chân cho gã. Trương Phong vốn không muốn để ý Dương Liên Đình, nhưng lại sợ Đông Phương Bất Bại tỉnh lại sẽ trách tội mình, vì thế rất không cam tâm tình nguyện cầm dược, mấy tấm ván gỗ cùng vải, cố định chân của Dương Liên Đình.
Trương Phong và Dương Liên Đình đều không có gì để nói, Dương Liên Đình cũng
không muốn để ý đến hắn, vì thế hai người tựa vào hai vách tường khác nhau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trương Phong đã tin tưởng chỉ cần Đông Phương Bất Bại sống sót, hắn liền có thể sống sót. Mà tình thế hiện tại rất tốt, chờ ra khỏi mật đạo, chữa khỏi vết thương cho Đông Phương Bất Bại, lấy công lao này đổi một viên giải dược của Tam Thi Não Thần Đan chắc cũng đủ. Đợi khi đó, hắn có thể trải qua những ngày tháng của chính mình. Nghĩ nghĩ, thần kinh đang khẩn trương của Trương Phong liền thả lỏng xuống, ngủ gà ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe mật đạo ‘Đùng’ một cái, cả mật thất bị chấn động không nhẹ.
Trương Phong bừng tỉnh, hắn nhìn Dương Liên Đình. Vẻ mặt gã vẫn thư thái, thản nhiên nói:
“Nhâm Ngã Hành cho nổ mật đạo, bất quá lão ta sẽ không vào được.”
Nói xong câu này, Dương Liên Đình lại nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Trương Phong đánh giá xung quanh mật đạo, đột nhiên phát hiện vì sao có động tĩnh lớn như vậy, Đông Phương Bất Bại vẫn không tỉnh, dưới ánh lửa, khuôn mặt y tựa hồ đỏ đến bất thường. Trương Phong trong lòng cả kinh, đưa tay sờ sờ trán Đông Phương Bất Bại,
“Giáo chủ phát sốt!”
Dương Liên Đình đảo mắt, giọng điệu vững vàng:
“Sau khi mất máu đều phát sốt.”
Nghe được lời này, Trương Phong vẫn lo lắng, hắn lấy mảnh vải thấm nước, đặt trên trán Đông Phương Bất Bại để hạ nhiệt. Lại lấy miếng vải thấm nước vắt vào miệng Đông Phương Bất Bại, bổ sung nước cho y.
Trương Phong lại một lần đỡ Dương Liên Đình ngồi trên chiếc giường thông vào mật đạo.
Rèm cửa đã bị Trương Phong kéo rớt, Đông Phương Bất Bại có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong nội thất.
Biết Dương Liên Đình đã an toàn, Đông Phương Bất Bại đương nhiên yên lòng, tú hoa châm phóng càng thuận tay, chỉ thấy tay áo đỏ bay múa, thân hình linh hoạt, đầu ngón tay tinh quang lập loè, Trương Phong cảm thấy thập phần cảnh đẹp ý vui.
Thượng Quan Vân cùng Hướng Vấn Thiên lại bị thương ngã xuống đất, Nhâm Doanh Doanh tuy nảy ra diệu kế, nhưng bị những người đang đánh nhau ngăn trở, nhất thời không vào được nội thất. Nhâm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung cố ý dẫn dụ Đông Phương Bất Bại ra xa cửa vào, bọn họ biết rõ thị vệ bên trong đã ăn Tam Thi Não Thần đan, võ công bình thường, lại thêm Dương Liên Đình nửa điểm võ công cũng không có, chỉ cần Doanh Doanh có thể đi vào nội thất bắt giữ Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại nhất định sẽ luống cuống sợ ném chuột vỡ đồ.
Tuy nhiên Đông Phương Bất Bại cũng không phải là kẻ không có đầu óc, người ngồi trong nội thất chính là tâm can của y, y nhất định phải cố thủ lối vào, không thể rời đi.
Trận chiến thiếu đi Thượng Quan Vân và Hướng Vấn Thiên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thắng thua là mấy, bởi vì võ công của hai người Thượng Quan Vân tuy thuộc vào hàng ngũ cao thủ, nhưng đối với Nhâm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung thì vẫn còn thua xa, cho nên khi đánh bên phía Nhậm Ngã Hành phải cố kỵ sợ làm thương phe mình, không thể buông thả tay chân. Sau khi bọn họ bị đánh ngã, Lệnh Hồ Xung liền nhanh chóng sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm, tất cả đều là chiêu thức tấn công, mà Nhâm Ngã Hành lại có Hấp Tinh Đại Pháp, Đông Phương Bất Bại nửa điểm cũng không dám để hắn tiếp cận, hơn nữa y đang bảo vệ lối vào nội thất. Trong lúc nhất thời, mấy người bọn họ tiếp tục giằng co, thắng bại khó phân.
Trương Phong nhìn một màn ngươi tới ta đi, vết máu trên người Nhâm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung càng ngày càng nhiều, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng có thể rơi xuống. Chờ Đông Phương Bất Bại thắng lợi, hắn có thể an tâm sống. Có công lao hộ chủ, cuộc sống của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều, cho dù không thể trở lại thế giới của chính mình, nhưng cũng có thể ở trên Hắc Mộc Nhai an an ổn ổn trôi qua. Đợi hai năm nữa, nói không chừng còn có thể rời Hắc Mộc Nhai, đến Giang Nam tìm cái trấn nhỏ định cư……
Trương Phong đang mơ tưởng đến cuộc sống tương lai tốt đẹp, Dương Liên Đình bên kia đột nhiên bắt lấy tay của Trương Phong, kéo đến đặt trên cổ của hắn. Trương Phong hoảng sợ, không kịp phản ứng đã nghe Dương Liên Đình kêu to:
“Giáo chủ, hắn muốn hại ta!”
Trương Phong bị Dương Liên Đình hù dọa, phản ứng của Đông Phương Bất Bại cũng thật nhanh chóng, thân hình liền bay vào bên trong nội thất. Bởi vì y bất chấp tất cả mà vọt vào, nên không tránh khỏi một kiếm đâm tới của Nhâm Ngã Hành, trên lưng nhanh chóng thấm đỏ.
Dương Liên Đình thấy tình cảnh như vậy, vội vàng kích hoạt cơ quan trong tay, Trương Phong đâu thể để gã được như ý, cố ý va vào gã khiến động tác của Dương Liên Đình chậm lại, Đông Phương Bất Bại đúng lúc nhảy lên. Trương Phong thấy thế, vội vàng châm hỏa dược ném ra ngoài, muốn trì hoãn chiêu thức của Nhâm Ngã Hành, để tránh cho Đông Phương Bất Bại tiếp tục bị thương. Chính là hỏa dược Trương Phong làm thập phần không chuyên nghiệp, văng ra ngoài liền vang hai tiếng ‘tư tư’ rồi không có động tĩnh. Nhưng như thế đã đủ rồi.
Theo ván giường mở ra, ba người ngã nhào xuống mật đạo, mà Nhâm Ngã Hành chỉ có thể ở bên ngoài kêu gào đập phá cửa vào.
Cửa mật đạo được khảm mấy viên dạ minh châu, ẩn ẩn nhìn thấy phía trước, trên vách tường còn có mấy cây đuốc.
“Giáo chủ bớt giận, tổng quản vì đưa giáo chủ đến đây, mới ra hạ sách này, thỉnh giáo chủ chớ trách.”
Trương Phong vừa tiếp đất liền lên tiếng giải thích. Đông Phương Bất Bại tuy rằng trọng thương, nhưng vẫn dư sức giết hắn.
“Ngươi tự xưng là võ công thiên hạ đệ nhất, như thế nào ngay vài người này cũng đánh không lại?”
Lúc này, Dương Liên Đình cũng biết thức thời, xương đùi của gã bị gãy, mà Đông Phương Bất Bại thì bị một kiếm đâm trọng thương, nếu không có Trương Phong, gã không thể ra khỏi mật đạo này. Vì thế Dương Liên Đình không phản bác, ngược lại chuyển đề tài, sợ Đông Phương Bất Bại hoài nghi.
“Liên đệ đừng vội, nhanh chóng dưỡng thương, ta nhất định báo thù cho ngươi.”
Trương Phong thấy Đông Phương Bất Bại một thân đầy máu, lại còn chịu đựng đau đớn để an ủi Dương Liên Đình, trong lòng đột nhiên cảm thấy không được thoải mái. Đông Phương Bất Bại dồn hết tấm lòng vào Dương Liên Đình, hoàn toàn đánh mất chính mình, khiến hắn nhìn hơi chướng mắt. Trương Phong vẫn luôn tin vào một điều, nếu bản thân không thể yêu thương chính mình, vậy làm sao có thể chờ mong người khác đối tốt với ngươi? Chính là hiện tại, Đông Phương Bất Bại còn chưa có chết, hắn cũng chưa có chết, hắn không thể không tin tưởng sinh mệnh của hắn cùng Đông Phương Bất Bại dính liền, mặc kệ trong lòng cảm thấy như thế nào, hắn vẫn phải hảo hảo đối đãi Đông Phương Bất Bại, làm cho hắn sống sót thật lâu.
Trương Phong đang định băng bó cho Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình lại lên tiếng:
“Đi chạm vào cơ quan trên tường.”
“Đúng rồi.”
Đông Phương Bất Bại nói:
“Khóa mật đạo, Nhâm Ngã Hành liền không vào được. Tuy rằng cơ quan này còn có thể mở ra từ nơi khác, nhưng kẻ lỗ mãng như Nhâm Ngã Hành thì làm sao có thể tìm thấy, có điều lão ta mở không ra được chắc chắn sẽ dùng hỏa dược.”
Chỉ dựa vào dạ minh châu chiếu sáng không thể thấy rõ, hơn nữa cửa vào cũng chỉ khảm có vài viên, Trương Phong đánh lửa, châm cây đuốc, đợi đến lúc hắn khóa mật đạo, định băng bó cho Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình lại lên tiếng:
“Giáo chủ, không bằng đi tới chỗ rẽ phía trước rồi nói tiếp.”
“Liên đệ chớ sợ.”
Đông Phương Bất Bại tiếp tục trấn an:
“Nơi này thiết kế xảo diệu, từ bên ngoài không thể mở ra được.”
Là người đa nghi, Đông Phương Bất Bại cũng nghĩ tới những nguy hiểm khác:
“Nhưng cũng khó tránh khỏi có đá lớn lăn xuống.”
Trầm tư một chút, y mới nhìn Trương Phong phân phó:
“Ngươi đỡ Liên đệ, chúng ta đi tới phía trước một chút.”
“Nhưng vết thương của giáo chủ...”
Trương Phong thật sự sợ Đông Phương Bất Bại có sơ xuất gì, liên lụy hắn lại phải làm lại từ đầu theo a.
“Không ngại, ta dùng chân khí che miệng vết thương, còn có thể duy trì trong một khoảng thời gian.”
Đông Phương Bất Bại nói xong, liền bám vào tường đất đứng lên,“Đi thôi.”
Vì thế Trương Phong đành phải kéo Dương Liên Đình, một hàng ba người đi tới phía trước, ước chừng một khắc chung (khoảng phút), đến một chỗ rẽ, nơi này có một chút nước và rau củ, nhìn thấy vậy, Trương Phong ngừng lại nói:
“Giáo chủ, thương thế của người cần phải băng bó.”
Dương Liên Đình chớp mắt lên tiếng theo:
“Để ta và giáo chủ ở đây……, ngươi đi tới phía trước đợi, ta sẽ băng bó cho người.”
Kẻ này sớm biết quan hệ của hắn với giáo chủ, không có gì phải kiêng dè, hơn nữa hắn muốn nhân thời cơ hại Đông Phương Bất Bại, Trương Phong ở đây thì sẽ rất cản trở. Về phần Trương Phong đã uống Tam Thi Não Thần Đan, không có giải dược, hắn sống không quá một năm.
Đông Phương Bất Bại nghe thế, trong lòng vui sướng đến cực điểm, vội vàng lên tiếng lệnh Trương Phong rời đi, Trương Phong không nghi ngờ, tháo một cây đuốc trên tường xuống:
“Thuộc hạ đi trước dò đường.”
Mắt thấy Trương Phong đã khuất bóng, Dương Liên Đình bèn giả vờ dịu giọng nói:
“Đông Phương đến bên này nằm úp sấp xuống, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn gãy chân, sợ đè lên chỗ bị thương, liền lấy khuỷu tay chống xuống, ghé vào đùi Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình lấy tiểu đao cắt y phục của Đông Phương Bất Bại, nhìn miệng vết thương sâu đến tận xương thì trong lòng càng mừng, có điều gã vẫn cố giả vờ quan tâm nói:
“Ngươi chịu đựng, miệng vết thương thật sự rất sâu, ta phải rắt lên một ít kim sang dược.”
Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, gật gật đầu. Liên đệ tự mình bôi thuốc cho y, còn cố ý bảo ngoại nhân tránh đi, nghĩ vậy, trong lòng Đông Phương Bất Bại liền dâng lên một tia ngọt ngào. Liên đệ tuy rằng vài năm đối y càng lúc càng không nhẫn nại, có điều hành động này, đã biểu đạt Liên đệ vẫn xem y là thê tử, không muốn thân mình y bị người ngoài nhìn thấy.
Dương Liên Đình vươn tay chạm vào miệng vết thương của Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng thổi thổi:
“Có thể sẽ hơi đau, nhưng bôi thuốc xong là tốt rồi, ngươi trước tiên chịu khó, sẽ tốt ngay thôi.”
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại lúc này đầu úp sấp, nhìn không thấy động tác của Dương Liên Đình, chỉ cảm thấy hắn thổi thổi trên lưng, ngưa ngứa, cả người liền tê ldại, miệng vết thương làm sao còn cảm thấy đau.
Ai ngờ Dương Liên Đình bôi lên miệng vết thương nào phải kim sang dược, mà là bùn trên mặt đất! (D: CMN! Ta thiến ngươi.)Thế là Dương Liên Đình cứ một bên ôn nhu nhỏ nhẹ mê hoặc Đông Phương Bất Bại, một bên cầm lấy bùn đất bôi đầy miệng vết thương của y. Xong việc, lại lấy mảnh vải cẩn thận băng lại, còn nói đã tốt rồi.
Sau khi băng tốt miệng vết thương, Dương Liên Đình còn nói:“Ngươi hãy phân tán chân khí, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Đông Phương Bất Bại còn cứng rắn muốn băng bó chân cho Dương Liên Đình, nhưng mà Dương Liên Đình lại nói không đành lòng để y mệt nhọc, chờ Trương Phong trở về sẽ băng bó cho gã. Đông Phương Bất Bại thật lâu chưa thấy qua Dương Liên Đình săn sóc y như vậy, vì thế nghe lời tán chân khí. Một khi tán chân khí, di chứng do mất máu quá nhiều lập tức xuất hiện, Đông Phương Bất Bại cơ hồ ngất đi ngay lập tức.
Đến lúc trở về, Trương Phong liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại mê man ở một bên, mà Dương Liên Đình tựa vào trên vách tường chờ hắn băng bó chân cho gã. Trương Phong vốn không muốn để ý Dương Liên Đình, nhưng lại sợ Đông Phương Bất Bại tỉnh lại sẽ trách tội mình, vì thế rất không cam tâm tình nguyện cầm dược, mấy tấm ván gỗ cùng vải, cố định chân của Dương Liên Đình.
Trương Phong và Dương Liên Đình đều không có gì để nói, Dương Liên Đình cũng
không muốn để ý đến hắn, vì thế hai người tựa vào hai vách tường khác nhau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trương Phong đã tin tưởng chỉ cần Đông Phương Bất Bại sống sót, hắn liền có thể sống sót. Mà tình thế hiện tại rất tốt, chờ ra khỏi mật đạo, chữa khỏi vết thương cho Đông Phương Bất Bại, lấy công lao này đổi một viên giải dược của Tam Thi Não Thần Đan chắc cũng đủ. Đợi khi đó, hắn có thể trải qua những ngày tháng của chính mình. Nghĩ nghĩ, thần kinh đang khẩn trương của Trương Phong liền thả lỏng xuống, ngủ gà ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe mật đạo ‘Đùng’ một cái, cả mật thất bị chấn động không nhẹ.
Trương Phong bừng tỉnh, hắn nhìn Dương Liên Đình. Vẻ mặt gã vẫn thư thái, thản nhiên nói:
“Nhâm Ngã Hành cho nổ mật đạo, bất quá lão ta sẽ không vào được.”
Nói xong câu này, Dương Liên Đình lại nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Trương Phong đánh giá xung quanh mật đạo, đột nhiên phát hiện vì sao có động tĩnh lớn như vậy, Đông Phương Bất Bại vẫn không tỉnh, dưới ánh lửa, khuôn mặt y tựa hồ đỏ đến bất thường. Trương Phong trong lòng cả kinh, đưa tay sờ sờ trán Đông Phương Bất Bại,
“Giáo chủ phát sốt!”
Dương Liên Đình đảo mắt, giọng điệu vững vàng:
“Sau khi mất máu đều phát sốt.”
Nghe được lời này, Trương Phong vẫn lo lắng, hắn lấy mảnh vải thấm nước, đặt trên trán Đông Phương Bất Bại để hạ nhiệt. Lại lấy miếng vải thấm nước vắt vào miệng Đông Phương Bất Bại, bổ sung nước cho y.