Dương Liên Đình nhìn Trương Phong cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Đông Phương Bất Bại thì trong lòng liền cảm thấy thật khó tả. Từ trước tới giờ, tình cảm của gã đối với Đông Phương Bất Bại rất phức tạp.
Ngay từ đầu, Dương Liên Đình gã chỉ là một tạp dịch nho nhỏ trên Hắc Mộc Nhai, võ công không có, chữ nghĩa cũng chỉ biết một ít, văn không thông võ không thạo. Nhưng gã có dã tâm, còn có miệng lưỡi khéo léo, vì thế gã mới tìm được một chức vị nhỏ béo bở, đó là làm tạp vụ trong viện của giáo chủ.
Giáo chủ hai năm nay tính cách càng lúc càng hỉ nộ khó lường, đầu tiên là giết vài tiểu thiếp như hoa như ngọc, lại dần dần không quan tâm giáo vụ, mỗi ngày ở trong tiểu viện luyện võ. Mà đúng thời điểm đó, gã được chuyển vào ở trong hậu viện của giáo chủ.
Dương Liên Đình thật biết cách lấy lòng người khác, mỗi ngày gã đều đến những nơi giáo chủ luyện võ dọn sạch sẽ, đợi cho giáo chủ luyện công xong, lại dâng lên một ly trà nóng, còn cố ý cắm rễ trên con đường giáo chủ đi qua mỗi ngày, muốn lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng giáo chủ. Giáo chủ quả nhiên nhớ đến hắn, không bao lâu, gã liền được giáo chủ gọi tới cho hầu hạ bên người.
Chờ Dương Liên Đình ở bên cạnh hầu hạ trong tiểu viện của giáo chủ, gã dần dần cảm thấy không đúng. Giáo chủ đầu tiên gọi gã là Liên đệ, sau lại lại thường hay tới gần bên người gã, sờ sờ tay gã.
Mà khi đó trong lòng gã cũng rất rối rắm, gã không biết mình có thể vì quyền thế mà bất chấp tất cả đi hầu hạ một người đàn ông hay không, cho dù người kia là giáo chủ đi chăng nữa. Nhưng gã cũng không có biện pháp, gã cũng vô năng, trừ lấy lòng giáo chủ, gã còn có thể làm gì?
Hơn nữa người kia là giáo chủ, từ một gã giáo chúng bình thường lên tới trưởng lão, tiếp đến Phó giáo chủ, cuối cùng hạ bệ Nhâm Ngã Hành tiếp nhận chức vị giáo chủ. Mỗi người đều sùng bái anh hùng, Dương Liên Đình cũng nói như vậy để thuyết phục chính mình. Nhưng không đợi gã làm tốt chuẩn bị trong lòng, gã phát hiện một cái bí mật to lớn, giáo chủ là hoạn quan! Chỗ đó của y đã bị cắt đi!
Khi Dương Liên Đình phát hiện bí mật to lớn này,ngược lại càng rút ngắn khoảng cách với Đông Phương Bất Bại. Thật ra Đông Phương Bất Bại vốn định giết Dương Liên Đình, nhưng nghĩ lại thì Dương Liên Đình là người duy nhất dám đáp trả y trong suốt một thời gian dài, không giống những kẻ khác chỉ cần y lộ ra một chút ám chỉ liền quỳ rạp xuống đất, tỏ vẻ kinh sợ. Vì thế Đông Phương Bất Bại có điểm luyến tiếc giết gã.
Không thể không nói Dương Liên Đình là người trời sinh thức thời, cho dù trong lòng sợ hãi khủng hoảng, trên mặt hắn vẫn tươi cười nịnh nọt lấy lòng giáo chủ. Vì thế giáo chủ thu được một tin tức sai lầm, y cho rằng Dương Liên Đình đối với y hữu ý. Tiếp đó, giáo chủ vì lấy lòng Dương Liên Đình, liên tục thăng chức cho hắn, từ tạp dịch lên thiếp thân thị vệ, sau đó lên đến đại tổng quản, Dương Liên Đình có thể tính là đắc đạo thăng thiên.
Vài năm sau, Dương Liên Đình từ tâm trí sợ hãi, cẩn thận lấy lòng, dần dần trở thành sự khinh thường đối với giáo chủ. Giáo chủ khiến hắn muốn gì được nấy, để cho hắn bành trướng thế lực bên ngoài. Hắn dần dần ngay cả ở mặt ngoài cung kính cũng không muốn làm, mỗi lần gặp mặt tất là đến kêu đi hét. Giáo chủ thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn, chính là có một việc, giáo chủ cũng không cho hắn sinh con nối dõi.
Hắn dưỡng tiểu thiếp dưới Hắc Mộc Nhai, giáo chủ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi mang thai, tất cả đều tự dưng chết đi một cách kỳ lạ. Dương Liên Đình không thể chịu đựng việc này, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. (Bất hiếu có 3 việc, tội lớn nhất là không có con). Để làm tổng quản, hắn đã phải trả giá nhiều như vậy, dựa vào cái gì ngay cả đứa nhỏ cũng không có thể có, chẳng lẽ cả đời đều phải dính bên người hoạn quan kia sao?
Càng không cần bàn đến việc hoạn quan kia càng ngày càng quá phận, ăn mặc quần áo rực rỡ, càng ngày càng ghê tởm.
Không được, cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hắn.
Dương Liên Đình nhìn khuôn Đông Phương Bất Bại vẫn tái nhợt như cũ dưới ánh đuốc chiếu rọi, tâm sinh oán hận, ngươi phải chết.
“Ngươi hầu hạ giáo chủ thật ân cần, đáng tiếc hắn không nhìn thấy.”
Dương Liên Đình thấy Trương Phong một khắc không ngừng bên cạnh giáo chủ, nhịn không được nói lời châm chọc, hắn thật sự sợ giáo chủ được cứu sống.
Trương Phong trừng mắt liếc hắn một cái, nghe ra ác ý trong lời nói, nói:
“Dương tổng quản, ngươi nói vậy mà nghe được sao, không có giáo chủ, ngươi làm sao trốn khỏi bị Nhâm Ngã Hành đuổi giết.”
“Hừ, Nhâm Ngã Hành đuổi giết ta làm cái gì?” Dương Liên Đình liết mắt nhìn Đông Phương Bất Bại hôn mê trên mặt đất,“Kia mới là đại họa trong lòng hắn.”
Trương Phong nghe thấy Dương Liên Đình muốn bỏ lại Đông Phương Bất Bại chạy trốn, không khỏi mắng chửi hắn vô tình, nhiều năm như vậy, đến nuôi chó còn có tình cảm huống chi là con người.
Dương Liên Đình thấy Trương Phong không trả lời, tưởng Trương Phong còn chưa suy nghĩ xong, tiếp tục nói:
“Không bằng ngươi giúp đỡ ta ra khỏi mật đạo, ta biết đường……”
“Ngươi muốn đi cứ đi, ta ở lại cùng giáo chủ!” Trương Phong lên tiếng đánh gãy lời nói của Dương Liên Đình, nổi giận nói: “Y sống ta sống, y chết ta chết!”
Dương Liên Đình cười mỉa hai tiếng, hắn hiện tại hai chân đều gãy, không dám đắc tội Trương Phong, vì thế thay đổi sắc mặt tiếp tục nói lấy lòng:
“Ngươi đối với giáo chủ trung tâm, chờ giáo chủ tỉnh lại, tất sẽ khen thưởng ngươi.”
Trương Phong nghe được câu nói dối trá của Dương Liên Đình, trong lòng thấy phiền chán, không để ý đến hắn, tiếp tục đổi miếng vải ướt để hạ sốt cho giáo chủ. Hắn thấy Dương Liên Đình lại muốn nói cái gì đó, nhịn không được lên tiếng một chút:
“Dương tổng quản, ngươi được nghỉ ngơi cho tốt đi, bị gãy xương muốn lành cũng phải hơn trăm ngày, nước cùng thực vật ở đây không đủ cho chúng ta chống đỡ lâu như vậy, đến lúc đó ngươi đi đường không được cũng đừng liên lụy chúng ta!”
Dương Liên Đình nghe được lời ấy vừa định nói giáo chủ sẽ không bỏ ta lại, nhưng động não một chút, nghĩ đến giáo chủ trọng thương không thể chữa trị, liền không thèm nhắc lại, chính là trong lòng âm thầm hận Trương Phong. Hai năm nay hắn ở Nhật Nguyệt Thần Giáo tác uy tác phúc, ỷ thế Đông Phương Bất Bại, ai cũng không để vào mắt, lần này bị Trương Phong châm chọc lại không dám trả thù, ngay cả nói nặng cũng không dám nói, trong lòng thập phần tức tối. Hắn âm thầm trừng mắt nhìn Trương Phong, chờ chân ta tốt lên thì –, hừ!
Lại qua vài canh giờ, Đông Phương Bất Bại vẫn không tỉnh, hơn nữa y từ phát sốt biến thành rét run. Trương Phong thấy môi y trắng bệch, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng sốt ruột một trận. Mật đạo này âm lãnh ẩm ướt, dưới thân Đông Phương Bất Bại tuy được lót một miếng chăn mỏng, nhưng là chăn để lâu trong mật đạo, đã dính hơi nước.
Cũng may trong mật đạo có nhiều đuốc, Trương Phong cầm vài cây đuốc, tính đem chăn hong lửa một chút, chuyển Đông Phương Bất Bại sang chỗ khác. Ai ngờ đến lúc hong khô xong, hắn ôm lấy Đông Phương Bất Bại đặt lại chỗ cũ thì phát hiện trên tay dính vết máu, vết máu đỏ tươi.
Trương Phong cảm thấy nghi hoặc, sao máu còn chưa được cầm, hắn cầm kim sang dược, muốn bôi thêm một ít cho Đông Phương Bất Bại.
Dương Liên Đình thấy động tác này, trong lòng hoảng hốt, nói:
“Đây là máu trước kia lưu lại, ngươi đừng chạm vào, cẩn thận làm đau giáo chủ.”
“Lại bôi thêm ít thuốc cho mau khỏi.”
Trương Phong không để ý Dương Liên Đình, nâng Đông Phương Bất Bại dậy, để y dựa vào vai của mình, đưa tay tháo ra băng vải phía sau lưng y.
Dương Liên Đình hận đến nghiến răng, đều tại chân hắn không thể động, bằng không như thế nào lại để tên kia nhiều chuyện. Nếu không phải không dám động thủ lúc Đông Phương Bất Bại thanh tỉnh, làm sao phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Trương Phong cởi bỏ băng vải, nhìn Dương Liên Đình, trong cơn giận dữ, buông Đông Phương Bất Bại đá hắn một cước, trong miệng mắng:
“Đồ súc sinh! Ngươi dám hạ thủ!”
Trương Phong đá xong, túm lấy cổ áo Dương Liên Đình, kéo hắn tới trước hơn mười thước, vứt trên mặt đất, tiêu sái không thèm quay đầu lại, mặc cho Dương Liên Đình kêu la.
Trương Phong trở lại bên người Đông Phương Bất Bại, tìm nước sạch rửa miệng vết thương cho y. Bùn đất sớm cùng máu loãng trộn lẫn vào nhau, đóng lại ở miệng vết thương, khiến người xem trong lòng run sợ. Để rửa sạch bùn đất, Trương Phong không thể không chạm đến miệng vết thương, lấy nước rửa sâu bên trong.
Đông Phương Bất Bại lúc này cảm thấy đau đớn, thân mình hơi hơi run rẩy, muốn né tránh, nhưng không có khí lực, chỉ có thể thở dồn dập, còn kêu một tiếng ‘Liên đệ’.
Trương Phong đau lòng không thôi, hắn lúc này mới biết được Dương Liên Đình dụng tâm hiểm ác. Vừa rồi Dương Liên Đình cố ý đuổi hắn đi, cũng không phải muốn săn sóc Đông Phương Bất Bại, mà là muốn mạng của y. Lấy bùn đất bôi lên miệng vết thương, thứ nhất không thể cầm máu, thứ hai cho dù Đông Phương Bất Bại may mắn qua khỏi, miệng vết thương cũng sẽ bị nhiễm trùng. Mất máu quá nhiều, hơn nữa miệng vết thương nhiễm trùng, dưới điều kiện hoàn toàn không có thuốc kháng sinh ở đây, cơ hồ là bệnh không thể chữa được.
Trương Phong không rõ, cho dù là người xa lạ, cũng sẽ không xuống tay hại chết người, huống chi Đông Phương Bất Bại cũng coi như là người bên gối của Dương Liên Đình. Tên súc sinh Dương Liên Đình, Trương Phong ở trong lòng mắng thầm.
Chờ bôi xong kim sang dược cho Đông Phương Bất Bại , Trương Phong cảm thấy sắc mặt y càng thêm tái nhợt, hơn nữa tựa hồ lâm vào hôn mê sâu, một chút phản ứng với kích thích bên ngoài cũng không có. Trương Phong đem Đông Phương Bất Bại ôm trong ngực, ngồi ở bên cạnh đống lửa, dùng thân thể của chính mình sưởi ấm cho y, trừ việc này hắn cũng không thể làm gì khác. Hiện tại, chỉ có cầu nguyện ông trời, hy vọng y có thể sống sót.
Bên kia, Dương Liên Đình sau khi mắng chửi hoạn quan cùng yêu nhân, không tìm được từ nào mới để mắng tiếp, lăn qua lộn lại vài lần, không bao lâu, có lẽ là mắng mệt, cũng có lẽ là hôn mê, hắn trở nên im lặng.
Trương Phong ôm Đông Phương Bất Bại đang hôn mê, nghe trong miệng y ẩn ẩn kêu Liên đệ. Hắn bất chợt cảm thấy mệt mỏi, ý thức từ từ chìm vào bóng tối.
Dương Liên Đình nhìn Trương Phong cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Đông Phương Bất Bại thì trong lòng liền cảm thấy thật khó tả. Từ trước tới giờ, tình cảm của gã đối với Đông Phương Bất Bại rất phức tạp.
Ngay từ đầu, Dương Liên Đình gã chỉ là một tạp dịch nho nhỏ trên Hắc Mộc Nhai, võ công không có, chữ nghĩa cũng chỉ biết một ít, văn không thông võ không thạo. Nhưng gã có dã tâm, còn có miệng lưỡi khéo léo, vì thế gã mới tìm được một chức vị nhỏ béo bở, đó là làm tạp vụ trong viện của giáo chủ.
Giáo chủ hai năm nay tính cách càng lúc càng hỉ nộ khó lường, đầu tiên là giết vài tiểu thiếp như hoa như ngọc, lại dần dần không quan tâm giáo vụ, mỗi ngày ở trong tiểu viện luyện võ. Mà đúng thời điểm đó, gã được chuyển vào ở trong hậu viện của giáo chủ.
Dương Liên Đình thật biết cách lấy lòng người khác, mỗi ngày gã đều đến những nơi giáo chủ luyện võ dọn sạch sẽ, đợi cho giáo chủ luyện công xong, lại dâng lên một ly trà nóng, còn cố ý cắm rễ trên con đường giáo chủ đi qua mỗi ngày, muốn lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng giáo chủ. Giáo chủ quả nhiên nhớ đến hắn, không bao lâu, gã liền được giáo chủ gọi tới cho hầu hạ bên người.
Chờ Dương Liên Đình ở bên cạnh hầu hạ trong tiểu viện của giáo chủ, gã dần dần cảm thấy không đúng. Giáo chủ đầu tiên gọi gã là Liên đệ, sau lại lại thường hay tới gần bên người gã, sờ sờ tay gã.
Mà khi đó trong lòng gã cũng rất rối rắm, gã không biết mình có thể vì quyền thế mà bất chấp tất cả đi hầu hạ một người đàn ông hay không, cho dù người kia là giáo chủ đi chăng nữa. Nhưng gã cũng không có biện pháp, gã cũng vô năng, trừ lấy lòng giáo chủ, gã còn có thể làm gì?
Hơn nữa người kia là giáo chủ, từ một gã giáo chúng bình thường lên tới trưởng lão, tiếp đến Phó giáo chủ, cuối cùng hạ bệ Nhâm Ngã Hành tiếp nhận chức vị giáo chủ. Mỗi người đều sùng bái anh hùng, Dương Liên Đình cũng nói như vậy để thuyết phục chính mình. Nhưng không đợi gã làm tốt chuẩn bị trong lòng, gã phát hiện một cái bí mật to lớn, giáo chủ là hoạn quan! Chỗ đó của y đã bị cắt đi!
Khi Dương Liên Đình phát hiện bí mật to lớn này,ngược lại càng rút ngắn khoảng cách với Đông Phương Bất Bại. Thật ra Đông Phương Bất Bại vốn định giết Dương Liên Đình, nhưng nghĩ lại thì Dương Liên Đình là người duy nhất dám đáp trả y trong suốt một thời gian dài, không giống những kẻ khác chỉ cần y lộ ra một chút ám chỉ liền quỳ rạp xuống đất, tỏ vẻ kinh sợ. Vì thế Đông Phương Bất Bại có điểm luyến tiếc giết gã.
Không thể không nói Dương Liên Đình là người trời sinh thức thời, cho dù trong lòng sợ hãi khủng hoảng, trên mặt hắn vẫn tươi cười nịnh nọt lấy lòng giáo chủ. Vì thế giáo chủ thu được một tin tức sai lầm, y cho rằng Dương Liên Đình đối với y hữu ý. Tiếp đó, giáo chủ vì lấy lòng Dương Liên Đình, liên tục thăng chức cho hắn, từ tạp dịch lên thiếp thân thị vệ, sau đó lên đến đại tổng quản, Dương Liên Đình có thể tính là đắc đạo thăng thiên.
Vài năm sau, Dương Liên Đình từ tâm trí sợ hãi, cẩn thận lấy lòng, dần dần trở thành sự khinh thường đối với giáo chủ. Giáo chủ khiến hắn muốn gì được nấy, để cho hắn bành trướng thế lực bên ngoài. Hắn dần dần ngay cả ở mặt ngoài cung kính cũng không muốn làm, mỗi lần gặp mặt tất là đến kêu đi hét. Giáo chủ thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn, chính là có một việc, giáo chủ cũng không cho hắn sinh con nối dõi.
Hắn dưỡng tiểu thiếp dưới Hắc Mộc Nhai, giáo chủ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi mang thai, tất cả đều tự dưng chết đi một cách kỳ lạ. Dương Liên Đình không thể chịu đựng việc này, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. (Bất hiếu có việc, tội lớn nhất là không có con). Để làm tổng quản, hắn đã phải trả giá nhiều như vậy, dựa vào cái gì ngay cả đứa nhỏ cũng không có thể có, chẳng lẽ cả đời đều phải dính bên người hoạn quan kia sao?
Càng không cần bàn đến việc hoạn quan kia càng ngày càng quá phận, ăn mặc quần áo rực rỡ, càng ngày càng ghê tởm.
Không được, cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hắn.
Dương Liên Đình nhìn khuôn Đông Phương Bất Bại vẫn tái nhợt như cũ dưới ánh đuốc chiếu rọi, tâm sinh oán hận, ngươi phải chết.
“Ngươi hầu hạ giáo chủ thật ân cần, đáng tiếc hắn không nhìn thấy.”
Dương Liên Đình thấy Trương Phong một khắc không ngừng bên cạnh giáo chủ, nhịn không được nói lời châm chọc, hắn thật sự sợ giáo chủ được cứu sống.
Trương Phong trừng mắt liếc hắn một cái, nghe ra ác ý trong lời nói, nói:
“Dương tổng quản, ngươi nói vậy mà nghe được sao, không có giáo chủ, ngươi làm sao trốn khỏi bị Nhâm Ngã Hành đuổi giết.”
“Hừ, Nhâm Ngã Hành đuổi giết ta làm cái gì?” Dương Liên Đình liết mắt nhìn Đông Phương Bất Bại hôn mê trên mặt đất,“Kia mới là đại họa trong lòng hắn.”
Trương Phong nghe thấy Dương Liên Đình muốn bỏ lại Đông Phương Bất Bại chạy trốn, không khỏi mắng chửi hắn vô tình, nhiều năm như vậy, đến nuôi chó còn có tình cảm huống chi là con người.
Dương Liên Đình thấy Trương Phong không trả lời, tưởng Trương Phong còn chưa suy nghĩ xong, tiếp tục nói:
“Không bằng ngươi giúp đỡ ta ra khỏi mật đạo, ta biết đường……”
“Ngươi muốn đi cứ đi, ta ở lại cùng giáo chủ!” Trương Phong lên tiếng đánh gãy lời nói của Dương Liên Đình, nổi giận nói: “Y sống ta sống, y chết ta chết!”
Dương Liên Đình cười mỉa hai tiếng, hắn hiện tại hai chân đều gãy, không dám đắc tội Trương Phong, vì thế thay đổi sắc mặt tiếp tục nói lấy lòng:
“Ngươi đối với giáo chủ trung tâm, chờ giáo chủ tỉnh lại, tất sẽ khen thưởng ngươi.”
Trương Phong nghe được câu nói dối trá của Dương Liên Đình, trong lòng thấy phiền chán, không để ý đến hắn, tiếp tục đổi miếng vải ướt để hạ sốt cho giáo chủ. Hắn thấy Dương Liên Đình lại muốn nói cái gì đó, nhịn không được lên tiếng một chút:
“Dương tổng quản, ngươi được nghỉ ngơi cho tốt đi, bị gãy xương muốn lành cũng phải hơn trăm ngày, nước cùng thực vật ở đây không đủ cho chúng ta chống đỡ lâu như vậy, đến lúc đó ngươi đi đường không được cũng đừng liên lụy chúng ta!”
Dương Liên Đình nghe được lời ấy vừa định nói giáo chủ sẽ không bỏ ta lại, nhưng động não một chút, nghĩ đến giáo chủ trọng thương không thể chữa trị, liền không thèm nhắc lại, chính là trong lòng âm thầm hận Trương Phong. Hai năm nay hắn ở Nhật Nguyệt Thần Giáo tác uy tác phúc, ỷ thế Đông Phương Bất Bại, ai cũng không để vào mắt, lần này bị Trương Phong châm chọc lại không dám trả thù, ngay cả nói nặng cũng không dám nói, trong lòng thập phần tức tối. Hắn âm thầm trừng mắt nhìn Trương Phong, chờ chân ta tốt lên thì –, hừ!
Lại qua vài canh giờ, Đông Phương Bất Bại vẫn không tỉnh, hơn nữa y từ phát sốt biến thành rét run. Trương Phong thấy môi y trắng bệch, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng sốt ruột một trận. Mật đạo này âm lãnh ẩm ướt, dưới thân Đông Phương Bất Bại tuy được lót một miếng chăn mỏng, nhưng là chăn để lâu trong mật đạo, đã dính hơi nước.
Cũng may trong mật đạo có nhiều đuốc, Trương Phong cầm vài cây đuốc, tính đem chăn hong lửa một chút, chuyển Đông Phương Bất Bại sang chỗ khác. Ai ngờ đến lúc hong khô xong, hắn ôm lấy Đông Phương Bất Bại đặt lại chỗ cũ thì phát hiện trên tay dính vết máu, vết máu đỏ tươi.
Trương Phong cảm thấy nghi hoặc, sao máu còn chưa được cầm, hắn cầm kim sang dược, muốn bôi thêm một ít cho Đông Phương Bất Bại.
Dương Liên Đình thấy động tác này, trong lòng hoảng hốt, nói:
“Đây là máu trước kia lưu lại, ngươi đừng chạm vào, cẩn thận làm đau giáo chủ.”
“Lại bôi thêm ít thuốc cho mau khỏi.”
Trương Phong không để ý Dương Liên Đình, nâng Đông Phương Bất Bại dậy, để y dựa vào vai của mình, đưa tay tháo ra băng vải phía sau lưng y.
Dương Liên Đình hận đến nghiến răng, đều tại chân hắn không thể động, bằng không như thế nào lại để tên kia nhiều chuyện. Nếu không phải không dám động thủ lúc Đông Phương Bất Bại thanh tỉnh, làm sao phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Trương Phong cởi bỏ băng vải, nhìn Dương Liên Đình, trong cơn giận dữ, buông Đông Phương Bất Bại đá hắn một cước, trong miệng mắng:
“Đồ súc sinh! Ngươi dám hạ thủ!”
Trương Phong đá xong, túm lấy cổ áo Dương Liên Đình, kéo hắn tới trước hơn mười thước, vứt trên mặt đất, tiêu sái không thèm quay đầu lại, mặc cho Dương Liên Đình kêu la.
Trương Phong trở lại bên người Đông Phương Bất Bại, tìm nước sạch rửa miệng vết thương cho y. Bùn đất sớm cùng máu loãng trộn lẫn vào nhau, đóng lại ở miệng vết thương, khiến người xem trong lòng run sợ. Để rửa sạch bùn đất, Trương Phong không thể không chạm đến miệng vết thương, lấy nước rửa sâu bên trong.
Đông Phương Bất Bại lúc này cảm thấy đau đớn, thân mình hơi hơi run rẩy, muốn né tránh, nhưng không có khí lực, chỉ có thể thở dồn dập, còn kêu một tiếng ‘Liên đệ’.
Trương Phong đau lòng không thôi, hắn lúc này mới biết được Dương Liên Đình dụng tâm hiểm ác. Vừa rồi Dương Liên Đình cố ý đuổi hắn đi, cũng không phải muốn săn sóc Đông Phương Bất Bại, mà là muốn mạng của y. Lấy bùn đất bôi lên miệng vết thương, thứ nhất không thể cầm máu, thứ hai cho dù Đông Phương Bất Bại may mắn qua khỏi, miệng vết thương cũng sẽ bị nhiễm trùng. Mất máu quá nhiều, hơn nữa miệng vết thương nhiễm trùng, dưới điều kiện hoàn toàn không có thuốc kháng sinh ở đây, cơ hồ là bệnh không thể chữa được.
Trương Phong không rõ, cho dù là người xa lạ, cũng sẽ không xuống tay hại chết người, huống chi Đông Phương Bất Bại cũng coi như là người bên gối của Dương Liên Đình. Tên súc sinh Dương Liên Đình, Trương Phong ở trong lòng mắng thầm.
Chờ bôi xong kim sang dược cho Đông Phương Bất Bại , Trương Phong cảm thấy sắc mặt y càng thêm tái nhợt, hơn nữa tựa hồ lâm vào hôn mê sâu, một chút phản ứng với kích thích bên ngoài cũng không có. Trương Phong đem Đông Phương Bất Bại ôm trong ngực, ngồi ở bên cạnh đống lửa, dùng thân thể của chính mình sưởi ấm cho y, trừ việc này hắn cũng không thể làm gì khác. Hiện tại, chỉ có cầu nguyện ông trời, hy vọng y có thể sống sót.
Bên kia, Dương Liên Đình sau khi mắng chửi hoạn quan cùng yêu nhân, không tìm được từ nào mới để mắng tiếp, lăn qua lộn lại vài lần, không bao lâu, có lẽ là mắng mệt, cũng có lẽ là hôn mê, hắn trở nên im lặng.
Trương Phong ôm Đông Phương Bất Bại đang hôn mê, nghe trong miệng y ẩn ẩn kêu Liên đệ. Hắn bất chợt cảm thấy mệt mỏi, ý thức từ từ chìm vào bóng tối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dương Liên Đình nhìn Trương Phong cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Đông Phương Bất Bại thì trong lòng liền cảm thấy thật khó tả. Từ trước tới giờ, tình cảm của gã đối với Đông Phương Bất Bại rất phức tạp.
Ngay từ đầu, Dương Liên Đình gã chỉ là một tạp dịch nho nhỏ trên Hắc Mộc Nhai, võ công không có, chữ nghĩa cũng chỉ biết một ít, văn không thông võ không thạo. Nhưng gã có dã tâm, còn có miệng lưỡi khéo léo, vì thế gã mới tìm được một chức vị nhỏ béo bở, đó là làm tạp vụ trong viện của giáo chủ.
Giáo chủ hai năm nay tính cách càng lúc càng hỉ nộ khó lường, đầu tiên là giết vài tiểu thiếp như hoa như ngọc, lại dần dần không quan tâm giáo vụ, mỗi ngày ở trong tiểu viện luyện võ. Mà đúng thời điểm đó, gã được chuyển vào ở trong hậu viện của giáo chủ.
Dương Liên Đình thật biết cách lấy lòng người khác, mỗi ngày gã đều đến những nơi giáo chủ luyện võ dọn sạch sẽ, đợi cho giáo chủ luyện công xong, lại dâng lên một ly trà nóng, còn cố ý cắm rễ trên con đường giáo chủ đi qua mỗi ngày, muốn lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng giáo chủ. Giáo chủ quả nhiên nhớ đến hắn, không bao lâu, gã liền được giáo chủ gọi tới cho hầu hạ bên người.
Chờ Dương Liên Đình ở bên cạnh hầu hạ trong tiểu viện của giáo chủ, gã dần dần cảm thấy không đúng. Giáo chủ đầu tiên gọi gã là Liên đệ, sau lại lại thường hay tới gần bên người gã, sờ sờ tay gã.
Mà khi đó trong lòng gã cũng rất rối rắm, gã không biết mình có thể vì quyền thế mà bất chấp tất cả đi hầu hạ một người đàn ông hay không, cho dù người kia là giáo chủ đi chăng nữa. Nhưng gã cũng không có biện pháp, gã cũng vô năng, trừ lấy lòng giáo chủ, gã còn có thể làm gì?
Hơn nữa người kia là giáo chủ, từ một gã giáo chúng bình thường lên tới trưởng lão, tiếp đến Phó giáo chủ, cuối cùng hạ bệ Nhâm Ngã Hành tiếp nhận chức vị giáo chủ. Mỗi người đều sùng bái anh hùng, Dương Liên Đình cũng nói như vậy để thuyết phục chính mình. Nhưng không đợi gã làm tốt chuẩn bị trong lòng, gã phát hiện một cái bí mật to lớn, giáo chủ là hoạn quan! Chỗ đó của y đã bị cắt đi!
Khi Dương Liên Đình phát hiện bí mật to lớn này,ngược lại càng rút ngắn khoảng cách với Đông Phương Bất Bại. Thật ra Đông Phương Bất Bại vốn định giết Dương Liên Đình, nhưng nghĩ lại thì Dương Liên Đình là người duy nhất dám đáp trả y trong suốt một thời gian dài, không giống những kẻ khác chỉ cần y lộ ra một chút ám chỉ liền quỳ rạp xuống đất, tỏ vẻ kinh sợ. Vì thế Đông Phương Bất Bại có điểm luyến tiếc giết gã.
Không thể không nói Dương Liên Đình là người trời sinh thức thời, cho dù trong lòng sợ hãi khủng hoảng, trên mặt hắn vẫn tươi cười nịnh nọt lấy lòng giáo chủ. Vì thế giáo chủ thu được một tin tức sai lầm, y cho rằng Dương Liên Đình đối với y hữu ý. Tiếp đó, giáo chủ vì lấy lòng Dương Liên Đình, liên tục thăng chức cho hắn, từ tạp dịch lên thiếp thân thị vệ, sau đó lên đến đại tổng quản, Dương Liên Đình có thể tính là đắc đạo thăng thiên.
Vài năm sau, Dương Liên Đình từ tâm trí sợ hãi, cẩn thận lấy lòng, dần dần trở thành sự khinh thường đối với giáo chủ. Giáo chủ khiến hắn muốn gì được nấy, để cho hắn bành trướng thế lực bên ngoài. Hắn dần dần ngay cả ở mặt ngoài cung kính cũng không muốn làm, mỗi lần gặp mặt tất là đến kêu đi hét. Giáo chủ thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn, chính là có một việc, giáo chủ cũng không cho hắn sinh con nối dõi.
Hắn dưỡng tiểu thiếp dưới Hắc Mộc Nhai, giáo chủ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi mang thai, tất cả đều tự dưng chết đi một cách kỳ lạ. Dương Liên Đình không thể chịu đựng việc này, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. (Bất hiếu có 3 việc, tội lớn nhất là không có con). Để làm tổng quản, hắn đã phải trả giá nhiều như vậy, dựa vào cái gì ngay cả đứa nhỏ cũng không có thể có, chẳng lẽ cả đời đều phải dính bên người hoạn quan kia sao?
Càng không cần bàn đến việc hoạn quan kia càng ngày càng quá phận, ăn mặc quần áo rực rỡ, càng ngày càng ghê tởm.
Không được, cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hắn.
Dương Liên Đình nhìn khuôn Đông Phương Bất Bại vẫn tái nhợt như cũ dưới ánh đuốc chiếu rọi, tâm sinh oán hận, ngươi phải chết.
“Ngươi hầu hạ giáo chủ thật ân cần, đáng tiếc hắn không nhìn thấy.”
Dương Liên Đình thấy Trương Phong một khắc không ngừng bên cạnh giáo chủ, nhịn không được nói lời châm chọc, hắn thật sự sợ giáo chủ được cứu sống.
Trương Phong trừng mắt liếc hắn một cái, nghe ra ác ý trong lời nói, nói:
“Dương tổng quản, ngươi nói vậy mà nghe được sao, không có giáo chủ, ngươi làm sao trốn khỏi bị Nhâm Ngã Hành đuổi giết.”
“Hừ, Nhâm Ngã Hành đuổi giết ta làm cái gì?” Dương Liên Đình liết mắt nhìn Đông Phương Bất Bại hôn mê trên mặt đất,“Kia mới là đại họa trong lòng hắn.”
Trương Phong nghe thấy Dương Liên Đình muốn bỏ lại Đông Phương Bất Bại chạy trốn, không khỏi mắng chửi hắn vô tình, nhiều năm như vậy, đến nuôi chó còn có tình cảm huống chi là con người.
Dương Liên Đình thấy Trương Phong không trả lời, tưởng Trương Phong còn chưa suy nghĩ xong, tiếp tục nói:
“Không bằng ngươi giúp đỡ ta ra khỏi mật đạo, ta biết đường……”
“Ngươi muốn đi cứ đi, ta ở lại cùng giáo chủ!” Trương Phong lên tiếng đánh gãy lời nói của Dương Liên Đình, nổi giận nói: “Y sống ta sống, y chết ta chết!”
Dương Liên Đình cười mỉa hai tiếng, hắn hiện tại hai chân đều gãy, không dám đắc tội Trương Phong, vì thế thay đổi sắc mặt tiếp tục nói lấy lòng:
“Ngươi đối với giáo chủ trung tâm, chờ giáo chủ tỉnh lại, tất sẽ khen thưởng ngươi.”
Trương Phong nghe được câu nói dối trá của Dương Liên Đình, trong lòng thấy phiền chán, không để ý đến hắn, tiếp tục đổi miếng vải ướt để hạ sốt cho giáo chủ. Hắn thấy Dương Liên Đình lại muốn nói cái gì đó, nhịn không được lên tiếng một chút:
“Dương tổng quản, ngươi được nghỉ ngơi cho tốt đi, bị gãy xương muốn lành cũng phải hơn trăm ngày, nước cùng thực vật ở đây không đủ cho chúng ta chống đỡ lâu như vậy, đến lúc đó ngươi đi đường không được cũng đừng liên lụy chúng ta!”
Dương Liên Đình nghe được lời ấy vừa định nói giáo chủ sẽ không bỏ ta lại, nhưng động não một chút, nghĩ đến giáo chủ trọng thương không thể chữa trị, liền không thèm nhắc lại, chính là trong lòng âm thầm hận Trương Phong. Hai năm nay hắn ở Nhật Nguyệt Thần Giáo tác uy tác phúc, ỷ thế Đông Phương Bất Bại, ai cũng không để vào mắt, lần này bị Trương Phong châm chọc lại không dám trả thù, ngay cả nói nặng cũng không dám nói, trong lòng thập phần tức tối. Hắn âm thầm trừng mắt nhìn Trương Phong, chờ chân ta tốt lên thì –, hừ!
Lại qua vài canh giờ, Đông Phương Bất Bại vẫn không tỉnh, hơn nữa y từ phát sốt biến thành rét run. Trương Phong thấy môi y trắng bệch, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng sốt ruột một trận. Mật đạo này âm lãnh ẩm ướt, dưới thân Đông Phương Bất Bại tuy được lót một miếng chăn mỏng, nhưng là chăn để lâu trong mật đạo, đã dính hơi nước.
Cũng may trong mật đạo có nhiều đuốc, Trương Phong cầm vài cây đuốc, tính đem chăn hong lửa một chút, chuyển Đông Phương Bất Bại sang chỗ khác. Ai ngờ đến lúc hong khô xong, hắn ôm lấy Đông Phương Bất Bại đặt lại chỗ cũ thì phát hiện trên tay dính vết máu, vết máu đỏ tươi.
Trương Phong cảm thấy nghi hoặc, sao máu còn chưa được cầm, hắn cầm kim sang dược, muốn bôi thêm một ít cho Đông Phương Bất Bại.
Dương Liên Đình thấy động tác này, trong lòng hoảng hốt, nói:
“Đây là máu trước kia lưu lại, ngươi đừng chạm vào, cẩn thận làm đau giáo chủ.”
“Lại bôi thêm ít thuốc cho mau khỏi.”
Trương Phong không để ý Dương Liên Đình, nâng Đông Phương Bất Bại dậy, để y dựa vào vai của mình, đưa tay tháo ra băng vải phía sau lưng y.
Dương Liên Đình hận đến nghiến răng, đều tại chân hắn không thể động, bằng không như thế nào lại để tên kia nhiều chuyện. Nếu không phải không dám động thủ lúc Đông Phương Bất Bại thanh tỉnh, làm sao phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Trương Phong cởi bỏ băng vải, nhìn Dương Liên Đình, trong cơn giận dữ, buông Đông Phương Bất Bại đá hắn một cước, trong miệng mắng:
“Đồ súc sinh! Ngươi dám hạ thủ!”
Trương Phong đá xong, túm lấy cổ áo Dương Liên Đình, kéo hắn tới trước hơn mười thước, vứt trên mặt đất, tiêu sái không thèm quay đầu lại, mặc cho Dương Liên Đình kêu la.
Trương Phong trở lại bên người Đông Phương Bất Bại, tìm nước sạch rửa miệng vết thương cho y. Bùn đất sớm cùng máu loãng trộn lẫn vào nhau, đóng lại ở miệng vết thương, khiến người xem trong lòng run sợ. Để rửa sạch bùn đất, Trương Phong không thể không chạm đến miệng vết thương, lấy nước rửa sâu bên trong.
Đông Phương Bất Bại lúc này cảm thấy đau đớn, thân mình hơi hơi run rẩy, muốn né tránh, nhưng không có khí lực, chỉ có thể thở dồn dập, còn kêu một tiếng ‘Liên đệ’.
Trương Phong đau lòng không thôi, hắn lúc này mới biết được Dương Liên Đình dụng tâm hiểm ác. Vừa rồi Dương Liên Đình cố ý đuổi hắn đi, cũng không phải muốn săn sóc Đông Phương Bất Bại, mà là muốn mạng của y. Lấy bùn đất bôi lên miệng vết thương, thứ nhất không thể cầm máu, thứ hai cho dù Đông Phương Bất Bại may mắn qua khỏi, miệng vết thương cũng sẽ bị nhiễm trùng. Mất máu quá nhiều, hơn nữa miệng vết thương nhiễm trùng, dưới điều kiện hoàn toàn không có thuốc kháng sinh ở đây, cơ hồ là bệnh không thể chữa được.
Trương Phong không rõ, cho dù là người xa lạ, cũng sẽ không xuống tay hại chết người, huống chi Đông Phương Bất Bại cũng coi như là người bên gối của Dương Liên Đình. Tên súc sinh Dương Liên Đình, Trương Phong ở trong lòng mắng thầm.
Chờ bôi xong kim sang dược cho Đông Phương Bất Bại , Trương Phong cảm thấy sắc mặt y càng thêm tái nhợt, hơn nữa tựa hồ lâm vào hôn mê sâu, một chút phản ứng với kích thích bên ngoài cũng không có. Trương Phong đem Đông Phương Bất Bại ôm trong ngực, ngồi ở bên cạnh đống lửa, dùng thân thể của chính mình sưởi ấm cho y, trừ việc này hắn cũng không thể làm gì khác. Hiện tại, chỉ có cầu nguyện ông trời, hy vọng y có thể sống sót.
Bên kia, Dương Liên Đình sau khi mắng chửi hoạn quan cùng yêu nhân, không tìm được từ nào mới để mắng tiếp, lăn qua lộn lại vài lần, không bao lâu, có lẽ là mắng mệt, cũng có lẽ là hôn mê, hắn trở nên im lặng.
Trương Phong ôm Đông Phương Bất Bại đang hôn mê, nghe trong miệng y ẩn ẩn kêu Liên đệ. Hắn bất chợt cảm thấy mệt mỏi, ý thức từ từ chìm vào bóng tối.