Ngày thường chiến trường Thiên Huyền không có mặt trăng cũng không có mặt trời, chỉ là một mảnh hoang vu, nhưng ở trong này có một hiện tượng đặc thù, đó chính là mặt trời vàng và mặt trăng máu!
Ban ngày nếu có mặt trời vàng, khắp nơi sẽ tràn ngập một màu vàng, làm cho người ta cảm thấy cả người rất sảng khoái, hơn nữa thực lực cũng nhất định sẽ tăng lên, bất quá lực lượng này có hạn, mà ngày đó thực lực của tất cả yêu thú đều sẽ yếu bớt, cho nên ngày này là thời cơ tốt nhất cho tất cả mọi người đi chém giết yêu thú, tăng tích phân.
Còn mặt trăng máu thì ngược lại, mỗi khi đến ngày mặt trăng máu xuất hiện, thực lực yêu thú sẽ tăng lên, phát huy ra năng lượng mà trước đó khó có thể có được, mà lúc này thú tính của bọn hắn cũng tăng lên, sẽ hướng tới con người điên cuồng mà công kích, lâm vào trạng thái mê loạn, không cảm thụ được đau đớn, trong đầu chỉ có một ý tưởng là tiến lên.
.... .... .....
Chiến trường Thiên Huyền rất rộng lớn, thành trì vô danh nơi bọn họ nhận thân phận bài chỉ là một thành nhỏ nằm ở vùng ven ngoài, yêu thú không nhiều, vì vậy bọn họ quyết định đi đến các thành trì nằm sâu bên trong. Đi qua vài cái thành trì nhỏ nữa, cả đội tiêu diệt được một lượng lớn yêu thú, song nếu tính thành tích của từng người thì lại quá ít. Vì vậy bọn họ lại lên đường.
Trời đã sẩm tối, còn chưa tìm thấy thành trì tiếp theo, mọi người đều nâng cao cảnh giác, quan sát 4 phương 8 hướng, đề phòng yêu thú tấn công bất ngờ.
Đêm xuống, một vầng trăng đỏ như máu chậm rãi mọc lên bầu trời, trải lên mặt đất chút màu sắc đỏ tươi, trong không khí tựa hồ hơi chút mùi vị tanh của máu, xung quanh tràn ngập yên tĩnh quỷ dị. Không tốt, hôm nay cư nhiên là ngày mặt trăng máu.
Bọn họ đã đi được nửa đường, dù quay trở lại hay tiến về phía trước đều không đủ thời gian, bọn họ quây thành một vòng tròn nhỏ, lưng quay vào nhau, mặt hướng ra ngoài, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bầy yêu thú trên đường tiến về 2 thành trì kia, thấy đám người Đinh Thục Nghi, một bộ phận không đi tiếp, mà quay ra tấn công bọn họ. Yêu thú đến con nào giết con đấy, hơn nữa đều là một kích lấy mạng, một đám yêu thú cứ như vậy ngã xuống, dần dần thi thể yêu thú chất thành từng đống. Mắt của yêu thú đều biến thành màu đỏ, bọn chúng giống như không nhìn thấy nguy hiểm phía trước, con trước hy sinh con sau tiếp bước vọt tới, đúng là không sợ chết, khiến cho mọi người không khỏi xúc động trước uy lực của mặt trăng máu. Càng về sau, thực lực yêu thú càng mạnh, ban đầu chỉ là Tiên Thiên, sau có nhiều yêu thú đạt tới Toàn Thiên cảnh, rồi Lăng Thiên cảnh. Sau cùng còn có mấy chục yêu thú Cực Thành Cảnh. Nếu không phải trong một năm này thực lực của họ tăng lên không ít thì sớm đã làm mồi trong miệng yêu thú rồi.
Giết nhiều yêu thú, tích lũy được nhiều giá trị công huân, đồng thời thu được nhiều tinh thạch(trong cơ thể yêu thú, có tác dụng bổ sung thiên lực, hỗ trợ tu luyện) là mong muốn của mọi người nhưng bị nhiều yêu thú vây công như vậy thì chẳng vui tẹo nào. Tay chân bọn họ đã rất mỏi, nhưng lại không thể ngừng lại nghỉ ngơi được, nếu ngừng thì chết là cái chắc....chỉ cần bọn họ kiên trì được đến sáng là tốt rồi.
Bỗng yêu thú không hướng bọn họ tấn công nữa, mà tản ra xung quanh, để lại chính giữa một con đường.
“Một yêu thú có khí tức cường đại đang hướng chúng ta đi tới”
“Yêu thú này có lẽ đã đạt cấp Đỉnh Điểm cảnh đỉnh rồi”. Bình thường đối phó với yêu thú cấp bậc này đã không dễ, hơn nữa giờ đây bọn họ, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thiên lực cũng dùng cạn.
“ Mọi người ăn Tăng Đan Khí, bổ sung thiên lực đã” Đinh Thục Nghi lên tiếng đề nghị.
Lúc này mọi người mới ngớ ra, trước đó bọn họ ai cũng chuẩn bị đan dược đầy đủ, vậy mà lúc cần dùng lại không nghĩ đến, đều nhanh chóng ăn Tăng Đan Khí, bổ sung lực lượng.
Một bóng dáng màu đỏ tôn quý xuất hiện. Một Hỏa Lang Vương ( sói lông đỏ) to lớn tiến đến chỗ họ. Trừ Đinh Thục Nghi ra thì mọi người đều phiêu động vũ kỹ huyễn hóa ra hỏa lang liên thủ tấn công, còn nàng thì dùng trường tiên hỗ trợ.Tình huống lúc đó là một con Hỏa Lang Vương thật đấu với cả đám hỏa lang giả. Song tốc độ phản ứng, sự nhanh nhẹn của con thật vẫn tốt hơn đồ giả, đám hỏa lang kia lần lượt bị tiêu diệt. Hỏa Lang Vương cũng bị thương, nó rất tức giận, đám nhân loại hèn mọn này lại ó thể làm nó bị thương, tấn công càng điên cuồng, khát máu. Song giờ đây bọn họ không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có liều mạng chiến đấu, giết chết nó may ra mới có đường sống.
Dưới sự liên hợp tấn công liên tiếp của bọn họ nhằm vào các chỗ yếu hại (cổ, bụng, …), Hỏa Lang Vương đã bị tiêu diệt, song đội ngũ họ cũng tổn thất 5 người, những người còn lại đều bị thương nặng, cần nghỉ ngơi, chữa thương.
Ngày thường chiến trường Thiên Huyền không có mặt trăng cũng không có mặt trời, chỉ là một mảnh hoang vu, nhưng ở trong này có một hiện tượng đặc thù, đó chính là mặt trời vàng và mặt trăng máu!
Ban ngày nếu có mặt trời vàng, khắp nơi sẽ tràn ngập một màu vàng, làm cho người ta cảm thấy cả người rất sảng khoái, hơn nữa thực lực cũng nhất định sẽ tăng lên, bất quá lực lượng này có hạn, mà ngày đó thực lực của tất cả yêu thú đều sẽ yếu bớt, cho nên ngày này là thời cơ tốt nhất cho tất cả mọi người đi chém giết yêu thú, tăng tích phân.
Còn mặt trăng máu thì ngược lại, mỗi khi đến ngày mặt trăng máu xuất hiện, thực lực yêu thú sẽ tăng lên, phát huy ra năng lượng mà trước đó khó có thể có được, mà lúc này thú tính của bọn hắn cũng tăng lên, sẽ hướng tới con người điên cuồng mà công kích, lâm vào trạng thái mê loạn, không cảm thụ được đau đớn, trong đầu chỉ có một ý tưởng là tiến lên.
.... .... .....
Chiến trường Thiên Huyền rất rộng lớn, thành trì vô danh nơi bọn họ nhận thân phận bài chỉ là một thành nhỏ nằm ở vùng ven ngoài, yêu thú không nhiều, vì vậy bọn họ quyết định đi đến các thành trì nằm sâu bên trong. Đi qua vài cái thành trì nhỏ nữa, cả đội tiêu diệt được một lượng lớn yêu thú, song nếu tính thành tích của từng người thì lại quá ít. Vì vậy bọn họ lại lên đường.
Trời đã sẩm tối, còn chưa tìm thấy thành trì tiếp theo, mọi người đều nâng cao cảnh giác, quan sát phương hướng, đề phòng yêu thú tấn công bất ngờ.
Đêm xuống, một vầng trăng đỏ như máu chậm rãi mọc lên bầu trời, trải lên mặt đất chút màu sắc đỏ tươi, trong không khí tựa hồ hơi chút mùi vị tanh của máu, xung quanh tràn ngập yên tĩnh quỷ dị. Không tốt, hôm nay cư nhiên là ngày mặt trăng máu.
Bọn họ đã đi được nửa đường, dù quay trở lại hay tiến về phía trước đều không đủ thời gian, bọn họ quây thành một vòng tròn nhỏ, lưng quay vào nhau, mặt hướng ra ngoài, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bầy yêu thú trên đường tiến về thành trì kia, thấy đám người Đinh Thục Nghi, một bộ phận không đi tiếp, mà quay ra tấn công bọn họ. Yêu thú đến con nào giết con đấy, hơn nữa đều là một kích lấy mạng, một đám yêu thú cứ như vậy ngã xuống, dần dần thi thể yêu thú chất thành từng đống. Mắt của yêu thú đều biến thành màu đỏ, bọn chúng giống như không nhìn thấy nguy hiểm phía trước, con trước hy sinh con sau tiếp bước vọt tới, đúng là không sợ chết, khiến cho mọi người không khỏi xúc động trước uy lực của mặt trăng máu. Càng về sau, thực lực yêu thú càng mạnh, ban đầu chỉ là Tiên Thiên, sau có nhiều yêu thú đạt tới Toàn Thiên cảnh, rồi Lăng Thiên cảnh. Sau cùng còn có mấy chục yêu thú Cực Thành Cảnh. Nếu không phải trong một năm này thực lực của họ tăng lên không ít thì sớm đã làm mồi trong miệng yêu thú rồi.
Giết nhiều yêu thú, tích lũy được nhiều giá trị công huân, đồng thời thu được nhiều tinh thạch(trong cơ thể yêu thú, có tác dụng bổ sung thiên lực, hỗ trợ tu luyện) là mong muốn của mọi người nhưng bị nhiều yêu thú vây công như vậy thì chẳng vui tẹo nào. Tay chân bọn họ đã rất mỏi, nhưng lại không thể ngừng lại nghỉ ngơi được, nếu ngừng thì chết là cái chắc....chỉ cần bọn họ kiên trì được đến sáng là tốt rồi.
Bỗng yêu thú không hướng bọn họ tấn công nữa, mà tản ra xung quanh, để lại chính giữa một con đường.
“Một yêu thú có khí tức cường đại đang hướng chúng ta đi tới”
“Yêu thú này có lẽ đã đạt cấp Đỉnh Điểm cảnh đỉnh rồi”. Bình thường đối phó với yêu thú cấp bậc này đã không dễ, hơn nữa giờ đây bọn họ, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thiên lực cũng dùng cạn.
“ Mọi người ăn Tăng Đan Khí, bổ sung thiên lực đã” Đinh Thục Nghi lên tiếng đề nghị.
Lúc này mọi người mới ngớ ra, trước đó bọn họ ai cũng chuẩn bị đan dược đầy đủ, vậy mà lúc cần dùng lại không nghĩ đến, đều nhanh chóng ăn Tăng Đan Khí, bổ sung lực lượng.
Một bóng dáng màu đỏ tôn quý xuất hiện. Một Hỏa Lang Vương ( sói lông đỏ) to lớn tiến đến chỗ họ. Trừ Đinh Thục Nghi ra thì mọi người đều phiêu động vũ kỹ huyễn hóa ra hỏa lang liên thủ tấn công, còn nàng thì dùng trường tiên hỗ trợ.Tình huống lúc đó là một con Hỏa Lang Vương thật đấu với cả đám hỏa lang giả. Song tốc độ phản ứng, sự nhanh nhẹn của con thật vẫn tốt hơn đồ giả, đám hỏa lang kia lần lượt bị tiêu diệt. Hỏa Lang Vương cũng bị thương, nó rất tức giận, đám nhân loại hèn mọn này lại ó thể làm nó bị thương, tấn công càng điên cuồng, khát máu. Song giờ đây bọn họ không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có liều mạng chiến đấu, giết chết nó may ra mới có đường sống.
Dưới sự liên hợp tấn công liên tiếp của bọn họ nhằm vào các chỗ yếu hại (cổ, bụng, …), Hỏa Lang Vương đã bị tiêu diệt, song đội ngũ họ cũng tổn thất người, những người còn lại đều bị thương nặng, cần nghỉ ngơi, chữa thương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày thường chiến trường Thiên Huyền không có mặt trăng cũng không có mặt trời, chỉ là một mảnh hoang vu, nhưng ở trong này có một hiện tượng đặc thù, đó chính là mặt trời vàng và mặt trăng máu!
Ban ngày nếu có mặt trời vàng, khắp nơi sẽ tràn ngập một màu vàng, làm cho người ta cảm thấy cả người rất sảng khoái, hơn nữa thực lực cũng nhất định sẽ tăng lên, bất quá lực lượng này có hạn, mà ngày đó thực lực của tất cả yêu thú đều sẽ yếu bớt, cho nên ngày này là thời cơ tốt nhất cho tất cả mọi người đi chém giết yêu thú, tăng tích phân.
Còn mặt trăng máu thì ngược lại, mỗi khi đến ngày mặt trăng máu xuất hiện, thực lực yêu thú sẽ tăng lên, phát huy ra năng lượng mà trước đó khó có thể có được, mà lúc này thú tính của bọn hắn cũng tăng lên, sẽ hướng tới con người điên cuồng mà công kích, lâm vào trạng thái mê loạn, không cảm thụ được đau đớn, trong đầu chỉ có một ý tưởng là tiến lên.
.... .... .....
Chiến trường Thiên Huyền rất rộng lớn, thành trì vô danh nơi bọn họ nhận thân phận bài chỉ là một thành nhỏ nằm ở vùng ven ngoài, yêu thú không nhiều, vì vậy bọn họ quyết định đi đến các thành trì nằm sâu bên trong. Đi qua vài cái thành trì nhỏ nữa, cả đội tiêu diệt được một lượng lớn yêu thú, song nếu tính thành tích của từng người thì lại quá ít. Vì vậy bọn họ lại lên đường.
Trời đã sẩm tối, còn chưa tìm thấy thành trì tiếp theo, mọi người đều nâng cao cảnh giác, quan sát 4 phương 8 hướng, đề phòng yêu thú tấn công bất ngờ.
Đêm xuống, một vầng trăng đỏ như máu chậm rãi mọc lên bầu trời, trải lên mặt đất chút màu sắc đỏ tươi, trong không khí tựa hồ hơi chút mùi vị tanh của máu, xung quanh tràn ngập yên tĩnh quỷ dị. Không tốt, hôm nay cư nhiên là ngày mặt trăng máu.
Bọn họ đã đi được nửa đường, dù quay trở lại hay tiến về phía trước đều không đủ thời gian, bọn họ quây thành một vòng tròn nhỏ, lưng quay vào nhau, mặt hướng ra ngoài, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bầy yêu thú trên đường tiến về 2 thành trì kia, thấy đám người Đinh Thục Nghi, một bộ phận không đi tiếp, mà quay ra tấn công bọn họ. Yêu thú đến con nào giết con đấy, hơn nữa đều là một kích lấy mạng, một đám yêu thú cứ như vậy ngã xuống, dần dần thi thể yêu thú chất thành từng đống. Mắt của yêu thú đều biến thành màu đỏ, bọn chúng giống như không nhìn thấy nguy hiểm phía trước, con trước hy sinh con sau tiếp bước vọt tới, đúng là không sợ chết, khiến cho mọi người không khỏi xúc động trước uy lực của mặt trăng máu. Càng về sau, thực lực yêu thú càng mạnh, ban đầu chỉ là Tiên Thiên, sau có nhiều yêu thú đạt tới Toàn Thiên cảnh, rồi Lăng Thiên cảnh. Sau cùng còn có mấy chục yêu thú Cực Thành Cảnh. Nếu không phải trong một năm này thực lực của họ tăng lên không ít thì sớm đã làm mồi trong miệng yêu thú rồi.
Giết nhiều yêu thú, tích lũy được nhiều giá trị công huân, đồng thời thu được nhiều tinh thạch(trong cơ thể yêu thú, có tác dụng bổ sung thiên lực, hỗ trợ tu luyện) là mong muốn của mọi người nhưng bị nhiều yêu thú vây công như vậy thì chẳng vui tẹo nào. Tay chân bọn họ đã rất mỏi, nhưng lại không thể ngừng lại nghỉ ngơi được, nếu ngừng thì chết là cái chắc....chỉ cần bọn họ kiên trì được đến sáng là tốt rồi.
Bỗng yêu thú không hướng bọn họ tấn công nữa, mà tản ra xung quanh, để lại chính giữa một con đường.
“Một yêu thú có khí tức cường đại đang hướng chúng ta đi tới”
“Yêu thú này có lẽ đã đạt cấp Đỉnh Điểm cảnh đỉnh rồi”. Bình thường đối phó với yêu thú cấp bậc này đã không dễ, hơn nữa giờ đây bọn họ, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thiên lực cũng dùng cạn.
“ Mọi người ăn Tăng Đan Khí, bổ sung thiên lực đã” Đinh Thục Nghi lên tiếng đề nghị.
Lúc này mọi người mới ngớ ra, trước đó bọn họ ai cũng chuẩn bị đan dược đầy đủ, vậy mà lúc cần dùng lại không nghĩ đến, đều nhanh chóng ăn Tăng Đan Khí, bổ sung lực lượng.
Một bóng dáng màu đỏ tôn quý xuất hiện. Một Hỏa Lang Vương ( sói lông đỏ) to lớn tiến đến chỗ họ. Trừ Đinh Thục Nghi ra thì mọi người đều phiêu động vũ kỹ huyễn hóa ra hỏa lang liên thủ tấn công, còn nàng thì dùng trường tiên hỗ trợ.Tình huống lúc đó là một con Hỏa Lang Vương thật đấu với cả đám hỏa lang giả. Song tốc độ phản ứng, sự nhanh nhẹn của con thật vẫn tốt hơn đồ giả, đám hỏa lang kia lần lượt bị tiêu diệt. Hỏa Lang Vương cũng bị thương, nó rất tức giận, đám nhân loại hèn mọn này lại ó thể làm nó bị thương, tấn công càng điên cuồng, khát máu. Song giờ đây bọn họ không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có liều mạng chiến đấu, giết chết nó may ra mới có đường sống.
Dưới sự liên hợp tấn công liên tiếp của bọn họ nhằm vào các chỗ yếu hại (cổ, bụng, …), Hỏa Lang Vương đã bị tiêu diệt, song đội ngũ họ cũng tổn thất 5 người, những người còn lại đều bị thương nặng, cần nghỉ ngơi, chữa thương.