Đinh Thục Nghi lẫn trong đám người tiến về vùng đất trung tâm. Chiến trường Thiên Huyền chỉ còn ba tháng nữa là mở ra, nếu không nhanh tiến về đây, đợi khi chiến trường đóng lại rồi, sẽ không quay về được, phải hai mươi năm nữa mới mở ra. Mấy ngày này nghe nói có lôi đài luyện đan, do Dược Tông tổ chức nàng cũng đến xem náo nhiệt. Thật không ngờ về vấn phương diện luyện đan, Mộ Chỉ Ly kia cũng có biểu hiện xuất sắc như vậy. Lần này Mộ Chỉ Ly và Tư Đồ Diêu ngang tay, đồng giải nhất. Nếu như nàng là nam tử cũng sẽ theo đuổi nàng ta ấy chứ.
..... .....
Ba ngày nữa là chiến trường Thiên Huyền mở ra.
Thời gian ba ngày mặc dù ngắn, có lẽ bởi vì chiến trường Thiên Huyền sắp chấm dứt, cảm xúc của mọi người có chút phức tạp, cho nên trong ba ngày này, bên trong thành trì cũng phát sinh không ít chuyện tình, người với người tranh đấu cũng nhiều.
Đinh Thục Nghi ở trong phòng đi đi lại lại, Hỏa Nhi đi theo nàng hai năm trời cũng có chút tình cảm, nàng không dành lòng bỏ mặc nó trong chiến trường Thiên Huyền hoang vu này, nhưng không biết nó có bằng lòng đi theo nàng không.
“Hỏa Nhi, ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi nơi này, mày có muốn đi cùng ta không. Chắc Hỏa Nhi cũng biết bình chướng của chiến trường Thiên Huyền không cho phép bất kỳ một loại yêu thú nào ngoại trừ yêu sủng đi ra bên ngoài. Ta làm chủ nhân của Hỏa Nhi có được không?”
Hồ ly Hỏa Nhi chớp đôi mắt, ngước lên nhìn nhân loại trước mặt, không hề báo trước mà nhảy lên cắn chảy máu tay người đó.
“Này không đồng ý thì thôi, sao lại cắn bổn tiểu thư...cái con chồn....” Đinh Thục Nghi còn chưa mắng xong thì đầu óc choáng váng, những âm thanh khó hiểu đều đều vang lên như tụng kinh, một trận pháp phức tạp tỏa ra quầng sáng bao quanh một người, một hồ ly. Quá đau đầu, nàng hiên ngang ngất xỉu khi tỉnh dậy, thì trời đã nhá nhem.
“Chủ nhân, Hỏa Nhi muốn ăn thịt nướng.” Mấy tháng nay Đinh Thục Nghi đều gọi cơm tửu lâu bưng lên, hơn nữa đều gọi món chay, lỹ do ăn ngán thịt rồi. Hồ ly ăn thịt không ăn chay a.
“Hỏa Nhi là ngươi nói hả? Không phải chỉ biết kêu chi chi sao?”
“Hôm qua chúng ta đã kí khế ước, người là chủ nhân, ta là yêu sủng của người. Vì mối quan hệ này nên người mới nghe hiểu được tiếng của hồ ly.”
“Thì ra là vậy”
... .....
Thần Quyết Cung
Lăng Lạc Trần nhìn lão giả đồng dạng áo bào trắng trước mặt, nhìn khuôn mặt hắn hiền lành, chắp tay nói: “Sư phụ, con sắp đi tới chiến trường Thiên Huyền rồi. Nhiệm vụ người giao phó con nhất định sẽ hoàn thành.”
“Đi thôi, vi sư chờ ngươi trở về” Lão giả cũng chậm rãi lên tiếng.
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần dứt khoát quay người, hướng phía chân núi đi đến. Hắn làm việc vẫn luôn dứt khoát như thế. Có lẽ bởi vì thường nhân có những việc phiền não mà hắn không có. Lão giả nhìn bóng lưng Lăng Lạc Trần rời đi, thầm nghĩ : ‘đồ nhi tốt, nắm chắc cơ hội lần này cho tốt.’
Trong lòng lão có ý đem Lăng Lạc Trần trở thành người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng, hôm nay thành tựu của hắn không thấp, cũng nên học tập một ít công việc của môn phái rồi, chuyện lần này cũng là cố ý dựng lên, thời gian hắn tại vị còn rất dài, từ giờ trở đi từ từ bồi dưỡng cũng không sai.
Chúng nữ tử nhìn thấy bóng dáng màu trắng chậm rãi biến mất trước mắt bọn họ, trong mắt lộ vẻ không nỡ. Lão giả cảm nhận được ánh mắt của đám nữ tử bên kia, không khỏi quay đầu đi, mọi người thấy tông chủ nhìn bọn họ, cũng nhao nhao tứ tán đi. Đợi mọi người rời đi, trên mặt lão giả cũng mỉm cười. Tuy lão một mực buộc Lạc Trần không được vì tình sở khốn, lão biết rõ tình đối với thực lực người mang đến nguy hại, qua nhiều năm như vậy Lạc Trần cũng y như lời lão nói, bất quá cho dù hắn không đi tiếp xúc với nữ tử, nhưng vẫn có thể hấp dẫn các nàng a.
Thời điểm Lăng Lạc Trần xuất phát, các trưởng lão của môn phái khác cũng nhao nhao lên đường. Bọn hắn đã nhận được một tin tức, lần này chiến trường Thiên Huyền xuất hiện một nhân tài hiếm có-Mộ Chỉ Ly, không chỉ có tu vị vô cùng tốt, thuật luyện đan lại có thể sánh ngang người kế vị của Dược Tông. Người chủ trì các môn phái không chút do dự yêu cầu nhóm bọn họ dùng mọi cách lôi kéo nàng về môn phái của mình.
Đinh Thục Nghi lẫn trong đám người tiến về vùng đất trung tâm. Chiến trường Thiên Huyền chỉ còn ba tháng nữa là mở ra, nếu không nhanh tiến về đây, đợi khi chiến trường đóng lại rồi, sẽ không quay về được, phải hai mươi năm nữa mới mở ra. Mấy ngày này nghe nói có lôi đài luyện đan, do Dược Tông tổ chức nàng cũng đến xem náo nhiệt. Thật không ngờ về vấn phương diện luyện đan, Mộ Chỉ Ly kia cũng có biểu hiện xuất sắc như vậy. Lần này Mộ Chỉ Ly và Tư Đồ Diêu ngang tay, đồng giải nhất. Nếu như nàng là nam tử cũng sẽ theo đuổi nàng ta ấy chứ.
..... .....
Ba ngày nữa là chiến trường Thiên Huyền mở ra.
Thời gian ba ngày mặc dù ngắn, có lẽ bởi vì chiến trường Thiên Huyền sắp chấm dứt, cảm xúc của mọi người có chút phức tạp, cho nên trong ba ngày này, bên trong thành trì cũng phát sinh không ít chuyện tình, người với người tranh đấu cũng nhiều.
Đinh Thục Nghi ở trong phòng đi đi lại lại, Hỏa Nhi đi theo nàng hai năm trời cũng có chút tình cảm, nàng không dành lòng bỏ mặc nó trong chiến trường Thiên Huyền hoang vu này, nhưng không biết nó có bằng lòng đi theo nàng không.
“Hỏa Nhi, ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi nơi này, mày có muốn đi cùng ta không. Chắc Hỏa Nhi cũng biết bình chướng của chiến trường Thiên Huyền không cho phép bất kỳ một loại yêu thú nào ngoại trừ yêu sủng đi ra bên ngoài. Ta làm chủ nhân của Hỏa Nhi có được không?”
Hồ ly Hỏa Nhi chớp đôi mắt, ngước lên nhìn nhân loại trước mặt, không hề báo trước mà nhảy lên cắn chảy máu tay người đó.
“Này không đồng ý thì thôi, sao lại cắn bổn tiểu thư...cái con chồn....” Đinh Thục Nghi còn chưa mắng xong thì đầu óc choáng váng, những âm thanh khó hiểu đều đều vang lên như tụng kinh, một trận pháp phức tạp tỏa ra quầng sáng bao quanh một người, một hồ ly. Quá đau đầu, nàng hiên ngang ngất xỉu khi tỉnh dậy, thì trời đã nhá nhem.
“Chủ nhân, Hỏa Nhi muốn ăn thịt nướng.” Mấy tháng nay Đinh Thục Nghi đều gọi cơm tửu lâu bưng lên, hơn nữa đều gọi món chay, lỹ do ăn ngán thịt rồi. Hồ ly ăn thịt không ăn chay a.
“Hỏa Nhi là ngươi nói hả? Không phải chỉ biết kêu chi chi sao?”
“Hôm qua chúng ta đã kí khế ước, người là chủ nhân, ta là yêu sủng của người. Vì mối quan hệ này nên người mới nghe hiểu được tiếng của hồ ly.”
“Thì ra là vậy”
... .....
Thần Quyết Cung
Lăng Lạc Trần nhìn lão giả đồng dạng áo bào trắng trước mặt, nhìn khuôn mặt hắn hiền lành, chắp tay nói: “Sư phụ, con sắp đi tới chiến trường Thiên Huyền rồi. Nhiệm vụ người giao phó con nhất định sẽ hoàn thành.”
“Đi thôi, vi sư chờ ngươi trở về” Lão giả cũng chậm rãi lên tiếng.
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần dứt khoát quay người, hướng phía chân núi đi đến. Hắn làm việc vẫn luôn dứt khoát như thế. Có lẽ bởi vì thường nhân có những việc phiền não mà hắn không có. Lão giả nhìn bóng lưng Lăng Lạc Trần rời đi, thầm nghĩ : ‘đồ nhi tốt, nắm chắc cơ hội lần này cho tốt.’
Trong lòng lão có ý đem Lăng Lạc Trần trở thành người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng, hôm nay thành tựu của hắn không thấp, cũng nên học tập một ít công việc của môn phái rồi, chuyện lần này cũng là cố ý dựng lên, thời gian hắn tại vị còn rất dài, từ giờ trở đi từ từ bồi dưỡng cũng không sai.
Chúng nữ tử nhìn thấy bóng dáng màu trắng chậm rãi biến mất trước mắt bọn họ, trong mắt lộ vẻ không nỡ. Lão giả cảm nhận được ánh mắt của đám nữ tử bên kia, không khỏi quay đầu đi, mọi người thấy tông chủ nhìn bọn họ, cũng nhao nhao tứ tán đi. Đợi mọi người rời đi, trên mặt lão giả cũng mỉm cười. Tuy lão một mực buộc Lạc Trần không được vì tình sở khốn, lão biết rõ tình đối với thực lực người mang đến nguy hại, qua nhiều năm như vậy Lạc Trần cũng y như lời lão nói, bất quá cho dù hắn không đi tiếp xúc với nữ tử, nhưng vẫn có thể hấp dẫn các nàng a.
Thời điểm Lăng Lạc Trần xuất phát, các trưởng lão của môn phái khác cũng nhao nhao lên đường. Bọn hắn đã nhận được một tin tức, lần này chiến trường Thiên Huyền xuất hiện một nhân tài hiếm có-Mộ Chỉ Ly, không chỉ có tu vị vô cùng tốt, thuật luyện đan lại có thể sánh ngang người kế vị của Dược Tông. Người chủ trì các môn phái không chút do dự yêu cầu nhóm bọn họ dùng mọi cách lôi kéo nàng về môn phái của mình.