Vốn dĩ đại gia tộc bọn họ đưa đệ tử vào chiến trường Thiên Huyền là để rèn luyện, còn sống trở ra đều trở về phục vụ gia tộc. Dù sao điều kiện tài nguyên trong Hàn gia cũng không thua kém các môn phái. Vậy mà lần này, Đinh Thục Nghi lại tự quyết định gia nhập Thần Quyết cung, khiến đám trưởng lão rất tức giận. Gia chủ Hàn Thành Hạo thì có vẻ nôn nóng, bất an, thần sắc, ánh mắt giống như kế hoạch chuẩn bị đã lâu, đã đến lúc khởi sự vậy. Việc nàng gia nhập môn phái lần này có ảnh hưởng đến kế hoạch nào đó của lão sao, nàng đóng vai trò gì trong cái kế hoạch đó, nhìn lão rất khả nghi. Rất muốn theo dõi nhất cử, nhất động của lão nhưng sai ám vệ đi nàng không yên tâm, tuy là nhất thời phục tùng mình nhưng bọn họ vẫn là người Hàn gia đào tạo ra, nàng không thể tin tưởng được lòng trung tâm của bọn họ. Tự mình đi, lấy thực lực hiện tại của nàng, rất dễ bị phát hiện. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn Hỏa Nhi, mặc dù không biết thực lực của nó đến đâu nhưng mà vẫn mạnh hơn nàng, tốc độ lại rất nhanh nếu không may bị phát hiện chắc nó có thể thoát thân.
“Hỏa Nhi, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi phải không?”
“Phải, chủ nhân có gì sai bảo?”
“Ngươi giúp ta theo dõi nhất cử, nhất động của gia chủ Hàn gia Hàn Hạo Thành; cũng để ý đến Hàn Như Liệt- cái người mặc hồng y, chú ý đừng để bọn họ phát hiện ra.”
... ....
“Chủ nhân, hai hôm nay, vào ban đêm gia chủ đều đến Tây Vân Sơn”
Đinh Thục Nghi không khỏi nhớ đến chuyện xưa.
Năm năm trước, nàng trong lúc đi tìm thảo dược, đã từng lạc đường trong núi này, vô tình thấy được 1 mật thất cổ xưa. Do tò mò, nàng đã thử tìm cách đi vào, chỉ thấy trên đến trước cửa mật thất kia, trước đại môn có một lỗ khảm, hình dạng giống như bàn tay, rõ ràng là cơ quan mở ra, có lẽ để tay lên bên trên xoay là được. Thấy thế, nàng liền vươn tay lên thả vào, vừa đặt tay xuống nàng liền cảm thấy lòng bàn tay có chút đau xót. Bên trong cái lỗ khảm kia, ở giữa có một cây gai nhọn, chỉ là trước khi đặt xuống căn bản không ai chú ý tới. Đại môn vẫn đóng chặt, thiệt tình bị thương vô ích rồi, nàng đang định buông tay, quay người bỏ đi thì đại môn kia lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Ánh sáng màu vàng làm chói mắt, trong mắt ngoại trừ một mảnh màu vàng thì không còn nhìn thấy một cái gì khác. Lúc ấy nàng đã nghĩ, mật thất mở ra dễ dàng vậy, không sợ bị trộm sao???
Bước vào bên trong, nàng hết sức cảnh giác ám khí, cơ quan, song không ngờ mật thất chứa đầy tài bảo lại không có một mống cơ quan nào. Khi nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong mật thất nàng cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Đây là một mật thất ngũ sắc rực rỡ, bên trong có các loại yêu tinh đầy màu sắc tuyệt đẹp, tiền vàng rực rỡ căng tràn xếp thành từng núi nhỏ!
Đi sâu vào trong, có cái kệ trên cao, đặt ba quyển vũ kỹ và một thanh kiếm. Cả một mật thất chỉ rộng lớn lại chỉ để 3 quyển vũ kỹ, chứng tỏ nó không tầm thường. Còn thanh kiếm kia tuyệt đối là bảo kiếm hiếm gặp. Trường kiếm toàn thân màu xanh biếc dưới sự chiếu sáng của tinh thạch , dạ minh châu , phản xạ lại hàn quang dày đặc. Kiểu dáng xanh ngọc trong suốt không biết là dùng vật liệu gì để chế tạo thành, nó trong suốt giống như thủy tinh, so với tác phẩm nghệ thuật bình thường lại càng hấp dẫn ánh mắt người ta hơn, lưu chuyển ở trong ánh sáng rực rỡ là một sự lạnh lẽo nhiếp tâm đoạt phách tỏa ra. Trên chuôi kiếm được có treo một miếng ngọc bội dương chi, chế tác tinh xảo. Nhìn kĩ trên ngọc bộ có khắc hàng chữ nhỏ: “Minh Sương Kiếm”. Tên thật hay...Cùng một chỗ với thanh kiếm còn có cuộn chỉ đỏ, có lẽ đây cũng không phải loại chỉ bình thường.
... ....
Lúc đấy nàng chỉ lấy vài tấm ngân phiếu dùng tạm, cái gì cũng không động đến, nhanh chóng rời đi. Nàng cũng rất để ý đến bảo kiếm cùng vũ kỹ, mà là thực lực còn yếu, lại đang sống phụ thuộc vào người ta, tham quá sẽ phải đền bằng mạng đấy.
Một ngày, một tuần, một tháng...thời gian cứ trôi đi, có lẽ việc nàng đột nhập vào bảo tàng của Hàn gia không bị người khác phát hiện, nàng cũng buông xuống lo lắng.
... ...
Không phải đó là bảo tàng của Hàn gia sao, rốt cuộc vị nghĩa phụ kia đang âm mưu gì??
Vốn dĩ đại gia tộc bọn họ đưa đệ tử vào chiến trường Thiên Huyền là để rèn luyện, còn sống trở ra đều trở về phục vụ gia tộc. Dù sao điều kiện tài nguyên trong Hàn gia cũng không thua kém các môn phái. Vậy mà lần này, Đinh Thục Nghi lại tự quyết định gia nhập Thần Quyết cung, khiến đám trưởng lão rất tức giận. Gia chủ Hàn Thành Hạo thì có vẻ nôn nóng, bất an, thần sắc, ánh mắt giống như kế hoạch chuẩn bị đã lâu, đã đến lúc khởi sự vậy. Việc nàng gia nhập môn phái lần này có ảnh hưởng đến kế hoạch nào đó của lão sao, nàng đóng vai trò gì trong cái kế hoạch đó, nhìn lão rất khả nghi. Rất muốn theo dõi nhất cử, nhất động của lão nhưng sai ám vệ đi nàng không yên tâm, tuy là nhất thời phục tùng mình nhưng bọn họ vẫn là người Hàn gia đào tạo ra, nàng không thể tin tưởng được lòng trung tâm của bọn họ. Tự mình đi, lấy thực lực hiện tại của nàng, rất dễ bị phát hiện. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn Hỏa Nhi, mặc dù không biết thực lực của nó đến đâu nhưng mà vẫn mạnh hơn nàng, tốc độ lại rất nhanh nếu không may bị phát hiện chắc nó có thể thoát thân.
“Hỏa Nhi, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi phải không?”
“Phải, chủ nhân có gì sai bảo?”
“Ngươi giúp ta theo dõi nhất cử, nhất động của gia chủ Hàn gia Hàn Hạo Thành; cũng để ý đến Hàn Như Liệt- cái người mặc hồng y, chú ý đừng để bọn họ phát hiện ra.”
... ....
“Chủ nhân, hai hôm nay, vào ban đêm gia chủ đều đến Tây Vân Sơn”
Đinh Thục Nghi không khỏi nhớ đến chuyện xưa.
Năm năm trước, nàng trong lúc đi tìm thảo dược, đã từng lạc đường trong núi này, vô tình thấy được mật thất cổ xưa. Do tò mò, nàng đã thử tìm cách đi vào, chỉ thấy trên đến trước cửa mật thất kia, trước đại môn có một lỗ khảm, hình dạng giống như bàn tay, rõ ràng là cơ quan mở ra, có lẽ để tay lên bên trên xoay là được. Thấy thế, nàng liền vươn tay lên thả vào, vừa đặt tay xuống nàng liền cảm thấy lòng bàn tay có chút đau xót. Bên trong cái lỗ khảm kia, ở giữa có một cây gai nhọn, chỉ là trước khi đặt xuống căn bản không ai chú ý tới. Đại môn vẫn đóng chặt, thiệt tình bị thương vô ích rồi, nàng đang định buông tay, quay người bỏ đi thì đại môn kia lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Ánh sáng màu vàng làm chói mắt, trong mắt ngoại trừ một mảnh màu vàng thì không còn nhìn thấy một cái gì khác. Lúc ấy nàng đã nghĩ, mật thất mở ra dễ dàng vậy, không sợ bị trộm sao???
Bước vào bên trong, nàng hết sức cảnh giác ám khí, cơ quan, song không ngờ mật thất chứa đầy tài bảo lại không có một mống cơ quan nào. Khi nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong mật thất nàng cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Đây là một mật thất ngũ sắc rực rỡ, bên trong có các loại yêu tinh đầy màu sắc tuyệt đẹp, tiền vàng rực rỡ căng tràn xếp thành từng núi nhỏ!
Đi sâu vào trong, có cái kệ trên cao, đặt ba quyển vũ kỹ và một thanh kiếm. Cả một mật thất chỉ rộng lớn lại chỉ để quyển vũ kỹ, chứng tỏ nó không tầm thường. Còn thanh kiếm kia tuyệt đối là bảo kiếm hiếm gặp. Trường kiếm toàn thân màu xanh biếc dưới sự chiếu sáng của tinh thạch , dạ minh châu , phản xạ lại hàn quang dày đặc. Kiểu dáng xanh ngọc trong suốt không biết là dùng vật liệu gì để chế tạo thành, nó trong suốt giống như thủy tinh, so với tác phẩm nghệ thuật bình thường lại càng hấp dẫn ánh mắt người ta hơn, lưu chuyển ở trong ánh sáng rực rỡ là một sự lạnh lẽo nhiếp tâm đoạt phách tỏa ra. Trên chuôi kiếm được có treo một miếng ngọc bội dương chi, chế tác tinh xảo. Nhìn kĩ trên ngọc bộ có khắc hàng chữ nhỏ: “Minh Sương Kiếm”. Tên thật hay...Cùng một chỗ với thanh kiếm còn có cuộn chỉ đỏ, có lẽ đây cũng không phải loại chỉ bình thường.
... ....
Lúc đấy nàng chỉ lấy vài tấm ngân phiếu dùng tạm, cái gì cũng không động đến, nhanh chóng rời đi. Nàng cũng rất để ý đến bảo kiếm cùng vũ kỹ, mà là thực lực còn yếu, lại đang sống phụ thuộc vào người ta, tham quá sẽ phải đền bằng mạng đấy.
Một ngày, một tuần, một tháng...thời gian cứ trôi đi, có lẽ việc nàng đột nhập vào bảo tàng của Hàn gia không bị người khác phát hiện, nàng cũng buông xuống lo lắng.
... ...
Không phải đó là bảo tàng của Hàn gia sao, rốt cuộc vị nghĩa phụ kia đang âm mưu gì??
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vốn dĩ đại gia tộc bọn họ đưa đệ tử vào chiến trường Thiên Huyền là để rèn luyện, còn sống trở ra đều trở về phục vụ gia tộc. Dù sao điều kiện tài nguyên trong Hàn gia cũng không thua kém các môn phái. Vậy mà lần này, Đinh Thục Nghi lại tự quyết định gia nhập Thần Quyết cung, khiến đám trưởng lão rất tức giận. Gia chủ Hàn Thành Hạo thì có vẻ nôn nóng, bất an, thần sắc, ánh mắt giống như kế hoạch chuẩn bị đã lâu, đã đến lúc khởi sự vậy. Việc nàng gia nhập môn phái lần này có ảnh hưởng đến kế hoạch nào đó của lão sao, nàng đóng vai trò gì trong cái kế hoạch đó, nhìn lão rất khả nghi. Rất muốn theo dõi nhất cử, nhất động của lão nhưng sai ám vệ đi nàng không yên tâm, tuy là nhất thời phục tùng mình nhưng bọn họ vẫn là người Hàn gia đào tạo ra, nàng không thể tin tưởng được lòng trung tâm của bọn họ. Tự mình đi, lấy thực lực hiện tại của nàng, rất dễ bị phát hiện. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn Hỏa Nhi, mặc dù không biết thực lực của nó đến đâu nhưng mà vẫn mạnh hơn nàng, tốc độ lại rất nhanh nếu không may bị phát hiện chắc nó có thể thoát thân.
“Hỏa Nhi, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi phải không?”
“Phải, chủ nhân có gì sai bảo?”
“Ngươi giúp ta theo dõi nhất cử, nhất động của gia chủ Hàn gia Hàn Hạo Thành; cũng để ý đến Hàn Như Liệt- cái người mặc hồng y, chú ý đừng để bọn họ phát hiện ra.”
... ....
“Chủ nhân, hai hôm nay, vào ban đêm gia chủ đều đến Tây Vân Sơn”
Đinh Thục Nghi không khỏi nhớ đến chuyện xưa.
Năm năm trước, nàng trong lúc đi tìm thảo dược, đã từng lạc đường trong núi này, vô tình thấy được 1 mật thất cổ xưa. Do tò mò, nàng đã thử tìm cách đi vào, chỉ thấy trên đến trước cửa mật thất kia, trước đại môn có một lỗ khảm, hình dạng giống như bàn tay, rõ ràng là cơ quan mở ra, có lẽ để tay lên bên trên xoay là được. Thấy thế, nàng liền vươn tay lên thả vào, vừa đặt tay xuống nàng liền cảm thấy lòng bàn tay có chút đau xót. Bên trong cái lỗ khảm kia, ở giữa có một cây gai nhọn, chỉ là trước khi đặt xuống căn bản không ai chú ý tới. Đại môn vẫn đóng chặt, thiệt tình bị thương vô ích rồi, nàng đang định buông tay, quay người bỏ đi thì đại môn kia lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Ánh sáng màu vàng làm chói mắt, trong mắt ngoại trừ một mảnh màu vàng thì không còn nhìn thấy một cái gì khác. Lúc ấy nàng đã nghĩ, mật thất mở ra dễ dàng vậy, không sợ bị trộm sao???
Bước vào bên trong, nàng hết sức cảnh giác ám khí, cơ quan, song không ngờ mật thất chứa đầy tài bảo lại không có một mống cơ quan nào. Khi nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong mật thất nàng cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Đây là một mật thất ngũ sắc rực rỡ, bên trong có các loại yêu tinh đầy màu sắc tuyệt đẹp, tiền vàng rực rỡ căng tràn xếp thành từng núi nhỏ!
Đi sâu vào trong, có cái kệ trên cao, đặt ba quyển vũ kỹ và một thanh kiếm. Cả một mật thất chỉ rộng lớn lại chỉ để 3 quyển vũ kỹ, chứng tỏ nó không tầm thường. Còn thanh kiếm kia tuyệt đối là bảo kiếm hiếm gặp. Trường kiếm toàn thân màu xanh biếc dưới sự chiếu sáng của tinh thạch , dạ minh châu , phản xạ lại hàn quang dày đặc. Kiểu dáng xanh ngọc trong suốt không biết là dùng vật liệu gì để chế tạo thành, nó trong suốt giống như thủy tinh, so với tác phẩm nghệ thuật bình thường lại càng hấp dẫn ánh mắt người ta hơn, lưu chuyển ở trong ánh sáng rực rỡ là một sự lạnh lẽo nhiếp tâm đoạt phách tỏa ra. Trên chuôi kiếm được có treo một miếng ngọc bội dương chi, chế tác tinh xảo. Nhìn kĩ trên ngọc bộ có khắc hàng chữ nhỏ: “Minh Sương Kiếm”. Tên thật hay...Cùng một chỗ với thanh kiếm còn có cuộn chỉ đỏ, có lẽ đây cũng không phải loại chỉ bình thường.
... ....
Lúc đấy nàng chỉ lấy vài tấm ngân phiếu dùng tạm, cái gì cũng không động đến, nhanh chóng rời đi. Nàng cũng rất để ý đến bảo kiếm cùng vũ kỹ, mà là thực lực còn yếu, lại đang sống phụ thuộc vào người ta, tham quá sẽ phải đền bằng mạng đấy.
Một ngày, một tuần, một tháng...thời gian cứ trôi đi, có lẽ việc nàng đột nhập vào bảo tàng của Hàn gia không bị người khác phát hiện, nàng cũng buông xuống lo lắng.
... ...
Không phải đó là bảo tàng của Hàn gia sao, rốt cuộc vị nghĩa phụ kia đang âm mưu gì??