Trước cửa Hàn gia.
Bốn người lấy lại tinh thần rồi đĩnh đạc bước vào. Hàn Như Liệt nắm chặt tay Mộ Chỉ Ly, để khẳng định mối quan hệ của hai người đồng thời giúp nàng ta bớt khẩn trương. Dù gì đi gặp trưởng bối của nhà trai, có cảm giác như con dâu đi gặp cha mẹ chồng, nên trong lòng khẩn trương cũng là thường tình.
Bọn họ vừa đi vào, các đệ tử Hàn gia liền chú ý tới. Hàn Như Liệt là Thiếu chủ của Hàn gia nên ở Hàn gia có uy nghiêm cực cao, mọi người nhìn thấy bên cạnh Hàn Như Liệt có một nữ tử tuyệt mỹ cũng ngẩn ra, song khi nhìn thấy hai người tay trong tay liền biết ngay quan hệ của hai người. Trong lòng không khỏi hiện lên một tia hâm mộ, cô gái này so với Đinh Thục Nghi còn đẹp hơn a! vận khí Hàn Như Liệt thật là tốt, cô gái như vậy cũng không phải người bình thường có thể nắm bắt được.
Còn nữa bên cạnh là nam tử tuấn dật, bạch y phiêu diêu, tóc đen như mực, toàn thân toát ra hơi thở lạnh nhạt xa cách như tiên nhân không vướng bụi hồng trần.... kia, kia chẳng phải là Lăng Lạc Trần của Thần Quyết cung hay sao?
Nhìn lại...Đinh Thục Nghi một thân váy đỏ tiên diễm, đầy phong tình, trên tay nàng là tiểu hồ ly lông đỏ rực cũng đầy quyến rũ nha.
Hôm nay là ngày gì mà vào cửa toàn là tuấn nam, mỹ nữ thế này... Mà khoan sao thiếu chủ lại có thể nắm tay Mộ cô nương ngay trước mặt Đinh tiểu thư như vậy, không sợ hai nữ nhân kia gây chuyện thị phi sao.... Đinh Thục Nghi cũng chẳng phải người hiền lành gì, mà Mộ cô nương cũng chẳng phải loại yếu đuối, phen này có trò hay để xem rồi đây.
..... .....
Dọc đường đi không ít người rối rít chào hỏi bọn họ.
Bọn nam tử hâm mộ Hàn Như Liệt lại có thể tìm được một cô gái tuyệt mỹ như vậy, trong mơ hồ toát ra khí chất bất phàm của nàng, nhìn một cái là có thể phát hiện ra ngay.
Bọn nữ tử lại hâm mộ Mộ Chỉ Ly có vận khí tốt, thế mà Hàn Như Liệt lại thích nàng, hơn nữa nhìn bộ dáng kia thì không phải chỉ là thích bình thường. Lại nhìn Lăng Lạc Trần bên cạnh, nam tử này cũng không hề kém cạnh thiếu chủ, bất quá hắn vốn nổi tiếng không thân cận người lạ, đặc biệt là nữ tử...vậy nên các nàng cũng chỉ có thể ngắm nhìn dung nhan trích tiên kia thôi....
... ...
Trong phòng, Hàn Hạo Thành được chuẩn đoán bị bệnh đang được Mộ Chỉ Ly kê thuốc, mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh lo lắng. Tuy Đinh Thục Nghi nàng không phải dược sư hay thầy thuốc, nhưng cũng biết chút ít y lý, những vị thuốc kia nàng cũng nhận ra, đơn thuốc này chỉ là thuốc bồi bổ thân thể thôi. Xem ra nghĩa phụ này đến 7 phần là giả bệnh để lừa nàng về, việc này Hàn Như Liệt cũng đã nói với Mộ Chỉ Ly nên nàng ta mới diễn như thật vậy.
Hàn Hạo Thành kể cho nàng nghe chuyện về cha mẹ nàng, bọn họ chết như thế nào, hắn cứu được nàng ra sao. Lại nói nhà đẻ nàng có để lại cho nàng ít đồ làm của hồi môn, song vì nàng còn nhỏ nên hắn chưa cho nàng biết, sợ nàng bị kẻ xấu lợi dụng, lừa lọc. Nay nàng đã lớn khôn nên hắn cũng yên tâm phần nào. Của hồi môn kia dĩ đặt trong 1 mật thất tại núi Tây Vân Sơn.
Đinh Thục Nghi ngoài mặt vẫn là lo lắng, quan tâm đến bệnh tình nghĩa phụ, trong lòng lại hừ lạnh. Đúng là một lũ ngụy quân tử, mặt ngoài đạo mạo, chính nghĩa; bên trong xấu xa, âm hiểm. Chẳng khác gì Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần của Ngũ Nhạc Kiếm phái đời trước; miệng toàn đạo đức, nhân nghĩa, mà lòng dạ thì quanh co, mưu mẹo.
... ...
Sáng hôm sau, tại Nghị Sự đường Hàn gia.
Hôm nay đến đây là chủ yếu là để Mộ Chỉ Ly ra mắt các trưởng lão tại Hàn gia. Thôi thì cho gọi Đinh Thục Nghi nàng đến cũng hiểu được đi song việc này vốn không liên quan gì đến Lăng Lạc Trần, vậy mà cả hắn cũng bị gọi đến, không rõ là có ý tứ gì. Bốn người bọn họ cùng nhau đi đến, mà lúc này trong nghị sự đường cũng ngồi đầy người.
“Gia chủ” Hàn Như Liệt, cùng Đinh Thục Nghi đồng thời hướng phía Hàn Thành Hạo thi lễ một cái.
Mộ Chỉ Ly khom mình hành lễ nói: “Ra mắt Hàn tiền bối, ta chính là Mộ Chỉ Ly.” Thái độ không kiêu không nóng nảy, bình tĩnh trấn định.
“Lăng Lạc Trần, Thần Quyết cung bái phỏng Hàn gia chủ” Vẫn giọng nói thanh thúy, không chút độ ấm.
Hàn Thành Hạo vừa ý gật đầu: “Ngồi cả đi, ngồi xuống nói.”
Bốn người nhanh chóng ngồi xuống vị trí thích hợp. Tầm mắt những người khác ở Hàn gia đều rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, âm thầm đánh giá, đều có tâm tư.
“ Đinh Thục Nghi còn ở đây mà ngươi lại dẫn nữ nhân khác về. Nếu truyền ra ngoài những người khác sẽ có ý kiến gì về Hàn gia chúng ta? Ngươi là Thiếu chủ Hàn gia như vậy thì có thể nào làm người khác phục mình?”
“Tam trưởng lão, ngươi nói như vậy có thể nào là quá nghiêm trọng một chút sao. Lúc trước ở Hàn gia ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói Đinh Thục Nghi là vị hôn thê của Hàn Như Liệt.” Đại trưởng lão lên tiếng phản bác, hắn biết hôm nay Tam trưởng lão nhất định sẽ thêu dệt chuyện.....
Nhìn hai người đối chọi gay gắt, nghị sự đường càng thêm an tĩnh. Đinh Thục Nghi nhìn người Hàn gia mâu thuẫn thì càng vui vẻ, nghĩ sau này Tam trưởng lão có khả năng làm phản không nhỉ?
Hàn Thành Hạo vỗ vỗ cái bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hai người các ngươi đây là đang làm cái gì? Đinh Thục Nghi và Hàn Như Liệt chúng nó chỉ coi nhau như huynh muội không có ý định thành phu thê của nhau? Bọn chúng còn chưa nói gì, hai người các ngươi đã tranh cãi ầm ỹ, chẳng ra thể thống gì. Hôm nay muốn để cho các vị trưởng lão đến xem một chút con dâu tương lai của ta, cũng là nữ chủ nhân tương lai của Hàn gia- Mộ Chỉ Ly.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt các vị trưởng lão thượng đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Trước đó không lâu bọn họ mới được gia chủ gọi đến Nghị Sự đường, chưa từng nghĩ hôm nay lại là tuyên bố về nữ chủ nhân tương lai!
Bọn họ rời đi để lại các vị trưởng lão tranh luận, có lẽ đây mới là lúc nghị sự thực sự, đáng tiếc Đinh Thục Nghi không có được ở lại chứng kiến một màn này.
Với sự ủng hộ của gia chủ, sự ưu tú của Mộ Chỉ Ly trong cả tu luyện và luyện đan, coi như thân phận con dâu tương lai của Hàn gia này đã được xác lập.
.... ....
Trong phòng, Đinh Thục Nghi vừa gặm táo, vừa vuốt ve lông Hỏa Nhi vừa suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào. Mật thất được mở ra, giá trị của “Đinh Thục Nghi” cũng hết, tính mạng suy gặp nguy ah, thực lực bản thân còn quá yếu, tức chết mà. Hàn gia đã nói mật thất là đồ cha mẹ mình để lại, nếu không mở ra sẽ khiến người khác hoài nghi, hơn nữa không có thứ gì là vĩnh viễn cả, bao nhiêu năm nay bọn họ không mở được nhưng nhỡ đâu sau này bọn họ tìm được cách nào đó mở được thì sao?
Mà hiện tại có mấy ám vệ đang theo dõi nhất cử nhất động của bản thân, ây xem ra vẫn nên sớm mở cái mật thất kia ra thôi, cảm giác có người giám thị không thoải mái chút nào.
Đinh Thục Nghi suy nghĩ có lẽ nếu chưa mở được cái mật thất kia, người Hàn gia sẽ không ngồi yên, mà nàng không thể cứ bị động chờ bọn họ bày âm mưu các kiểu...Dù sao thứ giá trị nhất đã bị nàng mang đi rồi...
.... .....
Thế là nàng đưa ra ý kiến gia chủ và các trưởng lão: lấy tỷ thí trên võ đài để quyết định số phận mật thất tại Tây Vân Sơn kia. Tất nhiên không phải nàng ra trận rồi, mà để Hàn Như Liệt đấu bới Lăng Lạc Trần. Nếu Hàn Như Liệt thắng, toàn bộ đồ trong mật thất chuyển sang cho Hàn gia; nếu Lăng Lạc Trần thắng, nàng lấy tinh thạch màu đỏ và xanh biếc, còn lại là của Hàn gia; nếu cả hai hòa nàng không mở mật thất kia nữa.
Hàn Như Liệt nổi danh cùng Lăng Lạc Trần, song cả hai chưa từng giao đấu chính diện, nên mọi người cũng rất tò mò không biết trận tỷ thí này kết quả ra sao. Hơn nữa dường như dù Hàn Như Liệt thắng hay thua thì Hàn gia bọn họ vẫn thu được lợi lớn. Vì thế mà có trận chiến này.
Trên lôi đài.
Hai người đồng thời bắt đầu động tác, một cỗ năng lượng cường hãn ba động từ quanh thân hai người tràn ngập ra, mà một cổ uy áp kinh khủng cũng là trong nháy mắt này áp bách ra. . . Đinh Thục Nghi nghe mấy trưởng lão Hàn gia bàn luận, thì thực lực của Lăng Lạc Trần là Thiên Huyền Cửu cảnh đỉnh mà Hàn Như Liệt đã là nửa bước sinh cảnh, hơi thở của hắn cường hãn hơn hẳn.
Thiên Lực cả người Hàn Như Liệt bắt đầu khởi động, bàn tay to nhấc lên, ở bên cạnh liền xuất hiện một con Hỏa Lang (con sói màu lửa đỏ). Thể tích Hỏa Lang lớn gấp khoảng ba lần một con sói thường, cả người có Liệt Hỏa thiêu đốt lên hừng hực, cùng với Hỏa Lang xuất hiện thì nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt cũng tăng lên cao rất nhiều.
Quanh thân Lăng Lạc Trần hàn khí màu trắng bắt đầu khởi động, hàn khí Huyền Băng Vạn Năm như liều mạng từ hai tay hắn cô đọng đi ra ngoài, nhiệt độ xung quanh lại hạ xuống. Hàn khí màu trắng này theo phiên động thủ ấn của Lăng Lạc Trần dần dần thay đổi bộ dáng, sau khi nhìn thấy bộ dáng hàn khí thay đổi, mọi người cũng là một màn kinh hãi! Bởi vì hàn khí màu trắng là biến thành một con Thiên Long bạch sắc trông rất sống động! Ngay cả long phiến (vẩy long) cũng có thể thấy rất rõ ràng, một cỗ long uy trong nháy mắt tràn ngập ra . . . . . .
“Phi Long Tại Thiên!” Lăng Lạc Trần quát lên một tiếng, sau một tiếng này, Thiên Long màu trắng gầm thét vọt tới hướng Hỏa Lang. Theo Thiên Long gầm thét, mọi người chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, đây cũng là long uy!
“Hỏa Lang Tốc Hành” Hỏa Lang nhanh chóng hướng phía Bạch Long.
Trên lôi đài Hỏa Lang cùng Bạch Long đang cắn xé, tấn công đối phương. Không khí xung quanh khi nóng, khi lạnh quả thật kích thích. Có thể nói đây là trận chiến giữa hỏa và băng, giữa nóng và lạnh.
Hàn Như Liệt hai tay phiên động, trong lúc đó một kết ấn phức tạp nhanh chóng ngưng kết ra, xung quanh không trung phảng phất như bị Thiên Lực kia hấp dẫn tràn vào trong cơ thể. Đây cũng là đặc điểm nửa bước Sinh cảnh, khi chiến đấu cũng có thể nhanh chóng đem Thiên Lực trong không khí hấp thu, đây cũng là nguyên nhân Thiên Huyền Cửu cảnh đỉnh không thể nào chiến thắng nửa bước Sinh cảnh. Cho dù là dựa vào Thiên Lực tiêu hao, cũng có thể giày vò đối phương cho đến chết. Mọi người thấy một màn này xem ra Hàn Như Liệt nắm chắc phần thắng, lần cược này Đinh Thục Nghi sẽ phải dâng bảo tàng Quân gia cho Hàn gia bọn họ.
Nhưng Lăng Lạc Trần cũng không phải đối thủ bình thường. Tu vi không bằng Hàn Như Liệt nhưng bù lại thủy khắc hỏa, băng là biến dị từ thủy mà ra, mạnh mẽ hơn thủy bình thường, đây lại là Huyền Băng vạn năm.... vì thế nhất thời trên lôi đài, hai người đang ngang tay.
Hai khắc sau, Hỏa Lang đã bị tiêu diệt. Từ góc độ người xem bên dưới cũng có thể thấy được trình độ nắm bắt và vận dụng vũ kỹ này của Lăng Lạc Trần đã thuần thục đến độ gần như hoàn mỹ.
.... .....
Thấy thế Hàn Như Liệt cũng không huyễn hóa ra thêm Hỏa Báo nữa. Hai tay lập tức phiên động, kết ấn phức tạp ở hai tay chậm rãi tạo thành, đồng dạng có một cỗ uy thế cũng từ trên người phát ra. Phía sau lưng Hàn Như Liệt chợt dâng lên một mảnh ánh lửa, ngọn lửa cực nóng phảng phất như có thể đem hết thảy đều thiêu đốt hết, ngọn lửa xinh đẹp quấn quanh, sóng lửa cuộn xoắn mà đến. Màu hỏa hồng làm nổi bật lên, Hàn Như Liệt giống như Hỏa Thần, màu đỏ của áo phảng phất đã bị biển lửa bao trùm, chỉ có thể nhìn đến gương mặt tuấn dật cùng với một đầu tóc đen tung bay.
“Hỏa Lãng Thao Thiên!” Hàn Như Liệt quát lạnh một tiếng, làn sóng lửa liền cuồn cuộn đánh tới Lăng Lạc Trần, dường như muốn đem mọi thứ bao phủ ở bên trong sóng lửa. phải biết rằng Hỏa Lãng Thao Thiên này uy lực khổng lồ, bất quá tiêu hao Thiên Lực cũng cực kì khủng bố. Cho nên mặc dù đệ tử dòng chính Hàn gia biết đến uy lực của Hỏa Lãng Thao Thiên nhưng cũng không cách nào vận dụng được.
Bên này Lăng Lạc Trần cũng không chậm trễ, huyễn hóa ra tứng đại tường băng cản lại sóng lửa. Song lực lượng sóng lửa này quá khủng bố mà, một khắc sau tường băng bị lử hun nóng chảy thành nước. Lăng Lạc Trần chỉ kịp khởi động lớp bảo hộ bao quanh người, không biết có chống đỡ nổi không. Mà sóng lửa cũng từng đợt từng đợt phảng phất vĩnh viễn không dừng lại dường như tận cùng không ngừng vỗ vào mà đến. Sau một khắc, sóng lửa đem Lăng Lạc Trần bao trùm, cả người đều biến mất ở bên trong sóng lửa.
..... ....
Dười lôi đài, các đệ tử Hàn gia ánh mắt càng sùng bái Hàn Như Liệt, quả nhiên là thiếu chủ nhà bọn họ, Lăng Lạc Trần kia thực lực còn kém xa nha... Các trưởng lão nhìn nhau, nếu nửa khắc nữa không có động tĩnh gì bọn họ phải đem Lăng tiểu tử kia cứu ra, dù Hàn gia bọn họ không sợ Thần Quyết cung nhưng cũng không muốn kết thù với môn phái này, trai cò đanh nhau ngư ông đắc lợi.
Song bọn họ chưa kịp ra tay thì trên lôi đài có sự dị động, phải vùng sóng lửa dữ dội đang di chuyển với tốc độ có thể nhìn thấy tiến gần đến phía Hàn Như Liệt. Tuy sóng lửa này là Hàn Như Liệt hắn thi triển ra song cũng không có nghĩa là nó vô hại với hắn a.
Đinh Thục Nghi nhìn đoàn sóng lửa di chuyển, Lăng Lạc Trần đang dùng Lăng Ba Vi Bộ. Quả nhiên tư chất chất thông minh, nói một hiểu ba, bộ pháp này không chỉ giúp di chuyển nhẹ nhàng, tránh thoát công kích của đối thủ mà nó còn có một tác dụng phụ nữa là khi khi bước chân chạy hết quẻ đúng một chu thiên thì nội tức cũng đã vận chuyển được một chu thiên vì vậy mỗi khi đi một vòng thì nội lực lại có tiến triển. Do đó ưu thế nửa bước sinh cảnh của Hàn Như Liệt bị gạt xuống vạch xuất phát rồi nha.
.... ....
Hàn Như Liệt bị chính sóng hỏa bá đạo mà hắn thi triển ra tấn công ngược lại, vô cùng chật vật. Không thể chống lại liệt hỏa (hắn cũng là người trần mắt thịt, sẽ bị nướng chín đó), hắn đành phải thu hồi lại “Hỏa Lãng Thao Thiên”, tất nhiên là bị năng lượng phản phệ lại, một dòng máu tươi từ khóe môi tràn ra. Sóng lửa được thu hồi, lộ ra nam tử bạch y, tay nắm chặt trường kiếm, bị bao trùm bởi biển lửa suốt nử canh giờ, vậy mà hắn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lăng Lạc Trần mặt vẫn lạnh nhạt: “Sóng lửa thật bá đạo, suýt nữa nướng chín ta rồi” (quả thật nếu không phải Minh Sương Kiếm trợ giúp tăng cường hàn khí, và cả Lăng Ba Vi Bộ kia nữa giúp hắn phản công lại thì hắn chắc chắn rất thảm nha)
Toàn thể trên dưới Hàn gia im lặng, ngươi lông tóc vô thương thế kia, e rằng thiêu thêm vài canh giờ nữa cũng không sao đâu, không cần phải khiêm tốn a....Lăng Lạc Trần Thần Quyết cung thực lực không thể xem thường.
Vâng khi mọi người đều nhận định Hàn Như Liệt thắng thì Lăng Lạc Trần đã lội ngược dòng thành công. Kết quả cuối cùng Lăng Lạc Trần thắng, nàng thu hồi được một phần tinh thạch trong bảo tàng, số còn lại coi như trả công Hàn gia nuôi dưỡng Đinh Thục Nghi lâu nay đi. Nàng cũng rất hào phóng đó chứ.
... ...
Một ngày sau trận giao tranh Hỏa-Băng đặc sắc kia, Đinh Thục Nghi chính thức mở mật thất. Nàng đứng bên ngoài chờ, vị trưởng lão cùng Lăng Lạc Trần, Hàn Như Liệt cùng đi vào bên trong. Dù sao Lăng Lạc Trần cũng là đệ tử ưu tú của Thần Quyết cung, nếu xảy ra chuyện gì tại địa giới Hàn gia, Hàn gia bọn họ sẽ phải chịu lửa giận của đại môn phái, nên hắn vào sẽ không sao. Nhưng nàng mà vào thì khả năng lớn là bị giết chết, sau đổ cho là bị trúng cơ quan ám khí, ừm vẫn là ở bên ngoài an toàn hơn. Một khi trở thành cường giả chân chính, sẽ quay lại tính sổ với Hàn gia sau cũng không muộn, thời gian còn nhiều mà.
Lăng Lạc Trần vào bên trong cũng không chú ý nhiều, trực tiếp lấy đi toàn bộ tinh thạch mà đỏ, màu xanh biếc (chiếm phần số lượng tinh thạch trong mật thất, đương nhiên đây là lý do Đinh Thục Nghi yêu cầu màu đỏ, xanh biếc mà không phải màu khác), xong liền ra ngoài, cùng Đinh Thục Nghi thông báo cho gia chủ một tiếng lập tức rời khỏi Hàn gia.
Trong khi đó người Hàn gia còn đang xem xét xem mật thất, tinh thạch phần lớn bị Lăng tiểu tử kia mang đi, tiền vàng hàng đống song Hàn gia bọn họ cũng không hiếm lạ. Bọn họ quan tâm là vũ kỹ và thanh thần binh của Quân gia. Ánh mắt bọn họ rơi vào cái kệ trên cao, trên đó có quyển vũ kỹ và một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia chỉ là loại kiếm sắt rẻ tiền, đến đệ tử ngoại môn Hàn gia còn chẳng thèm dùng. Còn quyển kia, những tưởng là vũ kỹ mạnh nhất của Quân gia, ai dè là bản sao chép gia quy Hàn gia. Bọn họ ẩn nhẫn nuôi dã chủng kia hơn năm, hoa tổn tâm cơ bày mưu tính kế để Đinh Thục Nghi tự nguyện mở ra mật thất này chỉ để nhận lấy mấy thứ vô dụng này sao. Bọn họ rất phẫn nộ, cảm giác giống như bị người đùa giỡn trên tay...song Đinh Thục Nghi đã cao chạy xa bay từ bao giờ, cục tức này bọn họ nuốt không trôi. Hừ nha đầu cứ chờ đấy.
(Đinh Thục Nghi thấy thật đáng tiếc không được tận mắt chứng kiến sắc mặt biến hóa đa dạng của mấy lão hồ ly khi nhận được món đồ nàng để lại( gia quy cùng kiếm sắt), nhất định là rất đặc sắc.....ha ha ha ha ha.....
Ừm trước khi đi nàng còn để Hỏa Nhi bỏ ít thuốc xổ đặc hiệu dành cho tu luyện giả ( tốn không ít bạc đâu nha) vào trong bình trà, nước pha trà. Ây các lão gia hỏa này đang tức giận, có thói quen uống mấy bình trà để hạ hỏa, tĩnh tâm mà. Đây coi như là quà chia tay cho cao tầng Hàn gia đi, ha, ha, ha...)
.... ....
Trong lúc đó, tại một tiểu thành trì Lục La thuộc Đại La quốc, đám người Đinh Thục Nghi đang trên một thuyền buồm nhỏ, trông cũ nát xuôi dòng sông. Mười mấy năm chưa đi thuyền, trong lòng cũng hoài niệm, vì vậy Đinh Thục Nghi liền đòi đổi sang tuyến đường thủy. Thần Quyết cung hiện cũng không có việc gì quan trọng, về muộn dăm ngày cũng không sao, vì thế Lăng Lạc Trần cũng không cản.
Lại nói hai người đều là tuấn nam mỹ nữ, khí chất bất phàm, kéo theo ánh mắt của vô số người qua đường. Đinh Thục Nghi cảm thấy họ giống như đang làm khỉ mua vui cho thiên hạ vậy. Thế là quyết định thay đổi hình tượng một phen, vì vậy trên thuyền lúc này có một đại hiệp mặc hắc y, tay cầm kiếm; một thư sinh mặc lam y tay cầm quạt.
Ám vệ Hàn gia nhận lệnh truy đuổi một người lại dùng dấu hiệu nam tử bạch y phiêu dật, nữ tử hồng y tiên diễm để dò hỏi tung tích, dĩ nhiên là mất dấu rồi. Đợi đến khi bọn họ nhận ra vấn đề thì hai người kia đã nhàn nhã trở về Thần Quyết cung.