Sau khi So quý kết thúc, điện chủ chấm khả năng ứng biến linh hoạt mà cho phép Đinh Thục Nghi tiến vào Chủ điện Chu Tước tu luyện, đây là chuyện đáng mừng, song có vẻ nàng không được chào đón thì phải. Mười mấy sư huynh, sư tỷ nhìn thấy nàng, tỏ rõ thái độ chán ghét, xì xào bàn tán.
“Ta thật không hiểu Đinh Thục Nghi kia dựa vào đâu mà được vào nơi này tu luyện cùng chúng ta cơ chứ.”
“Tu vi cũng chỉ mới đạt Thiên Huyền Nhị cảnh, đệ tử ở phân điện có tu vi như vậy có đến cả nắm người, không biết điện chủ coi trọng cô ta ở điểm nào.”
“Phải rồi, đệ tử phân điện tỷ thí thắng cũng đâu chỉ có mình nàng ta, vậy mà chỉ có nàng ta được tiến vào”
“... ....”
“Cứ nhìn cái cách nàng ta thi triển vũ kỹ thật vụng về, cơ bản là không khống chế nổi thiên lực.”
“Thực lực như vậy mà cũng có mặt mũi ở trong chủ điện”
“....”
“....”
Đinh Thục Nghi nàng sống hai đời, chẳng lẽ còn để ý miệng lưỡi người đời uốn éo trăm đường hay sao. Người ta có đầu nghĩ suy, có miệng nói, nàng chẳng thể cấm được, chẳng buồn cãi nhau với bọn họ, nàng chỉ im lặng tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện. CHỉ là không phục nàng tu vi còn yếu kém đã vào được chủ điện, chỉ cần nàng tăng thực lực lên là bịn họ chẳng còn gì để nói nữa.
... ....
Mọi người thấy một đạo bóng dáng trước mặt, tất cả đều ngậm miệng lại.
“Các ngươi đang làm cái gì? Thân là đồng môn đệ tử phải hài hòa ở chung mới đúng.”Một bộ bạch bào càng làm cho Lăng Lạc Trần không giống phàm nhân, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy lạnh nhạt.
“Sư huynh nói phải.”
“Sư huynh nói rất đúng, là chúng ta sai.” Người điện Thanh Long đồng thời đứng lên nhận lỗi, bên trong lời nói không có một tia không phục, trong mắt nhìn về phía Lăng Lạc Trần mang theo một tia sùng bái.
Lăng Lạc Trần gật đầu, trên khuôn mặt như trích tiên cũng lộ ra một tia hài lòng: “Đinh sư muội đã đến đây tu luyện thì cũng là người của điện Thanh Long chúng ta, các ngươi thân là sư huynh sư tỷ hẳn là đối với nàng chỉ bảo, trợ giúp mà không phải như vậy mới đúng.”
Ở trong mắt đệ tử, danh vọng của Lăng Lạc Trần quả thực so với Điện chủ còn cao hơn. Mệnh lệnh Điện chủ bọn họ không thể vi phạm, mà lời nói của Lăng Lạc Trần bọn họ cũng không muốn vi phạm, so sánh hai người với nhau sẽ nhìn ra sự khác biệt. Ở trong mắt mọi người, thực lực Lăng Lạc Trần đáng cho bọn họ tôn trọng, Lăng Lạc Trần là thần tượng của bọn họ là mục tiêu bọn họ phấn đấu, hy vọng có một ngày có thể trở thành nhân vật giống như Lăng Lạc Trần.
.... ....
Một bóng trắng, một bóng đỏ đang ngồi lưng chừng núi, vừa ngắm cảnh sắc vừa trò chuyện.
“Thục Nghi, mấy ngày nay ta đang bế quan, bỏ lỡ so quý, bỏ lỡ màn tỷ thí của ngươi, nghe nói rất dặc sắc. Phải rồi, hiện tại ngươi đã tiến vào chủ điện Thanh Long, có gì phiền toái, cần giúp đỡ thì cứ nói với ta” Lần trước nhận thấy được sự đột phá nên hắn nhân cơ hội đi bế quan, không nghĩ tới lần này bế quan thế nhưng lại tốn nhiều thời gian như vậy.
“Xem ra danh vọng của ngươi tại Thần Quyết cung cũng khá cao đấy chứ, bọn họ rất sùng bái ngươi. Ta muốn ăn cháo ngô, khoai nướng, cá xốt chua ngọt ngươi làm”.
“Cũng hơn tháng rồi ta chưa có vào bếp, không biết tay nghề có bị xuống hay không.”
Ngày trước nàng dạy hắn Lăng Ba Vi Bộ, có yêu cầu hắn đích thân vào bếp nấu ăn đồ ăn cho nàng. Chỉ là trêu đùa hắn chút thôi, muốn thấy bộ dáng phiêu dật, thanh cao như tiên nhân của hắn lúi húi bên bếp xào nấu trông thế nào.
Không ngờ tên này quá ư thành thật, hai ngày lại vào bếp một lần.
Lại nói người tu luyện, nhu cầu ăn uống không nhiều, vốn bếp cũng không có nhiều thực phẩm, thế là dể làm ra món ăn nàng yêu cầu, nhiều khi hắn phải vào rừng hái rau, hái quả, bắt cá, săn thú mới có đủ nguyên liệu nấu nướng.
Ban đầu đồ ăn Lăng Lạc Trần nấu rất khó nuốt, cái thì quá cứng, thứ lại quá nhũn, không thì quá ngọt, quá cay, hoặc là nhiều dầu mỡ. Những thứ phế phẩm đó nàng chỉ nếm thử, còn lại toàn bộ được hồng hồ ly Hỏa Nhi giải quyết.
Hiện tại sau gần nửa năm tôi luyện tay nghề nấu nướng của hắn cũng đã tiến bộ đáng kể, đã nấu được một số món vừa vị, thỏa mãn đầu lưỡi cùng cái dạ dày của nàng.
Hỏa Nhi oán trách, chủ nhân vô lương tâm, đồ ăn mình không muốn ăn thì bắt nó phải giải quyết sạch sẽ. Có đồ ăn ngon thì người lại không có để phần cho nó.
Thần Quyết cung.
Còn tháng nữa là đến thời gian các chủ điện trao đổi vũ kỹ, khi đó vũ kỹ đường sẽ mở cho các đệ tử điện khác tự do vào tìm hiểu, song không phải dành cho tất cả đệ tử, mỗi điện sẽ chọn ra người được đặc quyền tham gia. Lần này phương thức cạnh tranh là săn bắt yêu thú Mị Ảnh Thần Điêu- yêu thú đặc trưng của Lăng Hoàn quốc. Vì thế hiện tại đệ tử điện thuộc Thần Quyết cung đang thi nhau chạy đến Lăng Hoàn quốc, hy vọng mình sẽ nằm trong danh sách người đầu tiên bắt được Mị Ảnh Thần Điêu.
... ...
Đinh Thục Nghi cũng không có ở trong điện, nàng cũng không chạy đến Hoàn Lăng quốc. Vậy nàng ở đâu???
Hiện tại Đinh Thục Nghi đi cùng Lăng Lạc Trần và mấy vị bằng hữu của hắn đi qua các thành trì náo nhiệt của Cuồng Khuynh quốc. Chuyện này chỉ có cung chủ và mấy vị điện chủ là biết, còn các đệ tử khác chỉ hay là bọn họ đang bế quan tu luyện mà thôi.
Từ sạp hàng ven đường đến cửa hàng sang trọng, từ hàng bán đồ ăn đến ngọc ngà, đồ trang điểm, phấn son, y phục, không gì không có.... Trên đường ngựa xe đông đúc, người người vội vã... nam thanh nữ tú, quần là áo lụa, ăn mặc sang quý....
Quả không hổ danh là đại vương quốc, chỉ một trung đẳng thành trì đã phồn hoa như vậy. Nơi đây cũng có khá nhiều sản nghiệp của Thần Quyết cung, rải rác ở hầu hết các trung đẳng thành trì, thường là một hai cái tửu lâu hoặc khách điếm, làm ăn cũng khá được. Chưởng quầy, chưởng quỹ, chủ nhân ra mặt đều là đệ tử Chủ điện thuộc điện: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, thực lực của bọn họ đều ở Thiên Huyền cảnh, đến tiểu nhị và Canh cửa cũng là cao thủ Ngự Thiên cảnh.
Do đó chỉ trừ kẻ không hiểu biết, còn lại chẳng ai dám đến gây sự, phá việc làm ăn buôn bán tương đối thuận lợi. Lăng Lạc Trần nói sản nghiệp tại Cuồng Khuynh quốc chiếm phân nửa mạch máu kinh tế của Thần Quyết cung, cung cấp lượng tiền tài cho chi tiêu trong môn phái bọn họ.
Xem ra cơ cấu cũng tương tự như Thần Nguyệt giáo của nàng ... có thực mới vực được đạo.
Đại vương quốc giàu có, lớn mạnh vậy mà còn chịu ảnh hưởng của Thần Quyết cung, quả không hổ là trong môn phái đứng đầu Thiên Huyền đại lục.
Tên của mấy chỗ này thường là Thanh Thanh tửu lâu, Bạch Bạch tửu lâu, Long Môn điếm, Hổ Môn điếm, .... Đinh Thục Nghi nghe xong không biết nói gì.
Được cái bọn họ đi đến những chỗ này, chỉ đưa ra thạch ấn đại biểu cho đệ tử Thần Quyết cung là được phục vụ chu đáo, lại không phải trả tiền. Phiền nỗi mấy vị đệ tử xa môn phái một thời gian túm được bọn họ là hỏi Đông, hỏi Tây, hỏi các vị điện chủ, hỏi đệ tử mới, lại kể chuyện mấy năm bọn họ ở đây, giới thiệu đặc sản, phong tục tập quán, thuần phong mỹ tục.... Tóm lại là lỗ tai không được yên chút nào hết. Khác với đám đệ tử trên núi, mấy vị sư huynh, sư tỷ này không có bị ảnh hưởng chút nào bởi vẻ ngoài lạnh nhạt của Lăng Lạc Trần, không quản đối phương có nguyện ý nghe không cứ nói liên hồi. Cuối cùng phải đánh nhau một chập bọn họ mới chịu yên tĩnh một hồi.
Lăng Lạc Trần dẫn Đinh Thục Nghi đến Cuồng Khuynh quốc đương nhiên không phải làm quen với các vị đồng môn rời núi từ lâu, hay tìm hiểu sản nghiệp... mà là tìm nơi thích hợp cho nàng tu luyện thiên lực hệ Phong. Đám hảo bằng hữu ngây ngốc trong môn phái đã lâu, thấy thật buồn chán nên kiếm cớ đi theo, nói là ra ngoài lịch lãm, thu kinh nghiệm.
Tại Cuồng Khuynh quốc, không chỉ có núi có sông mà còn có biển, có đảo. Nghe nói Phong đảo ở vùng biển phía Đông thường xuyên có gió xoáy, do vậy rất ít thuyền bè qua lại. Mục tiêu lần này của hai người là đến Phong đảo, song không có truyền tống trận đến trực tiếp, nên bọn họ phải đi qua từng thành trì, tiện thể qua các vị sư huynh sư tỷ kia hỏi thông tin về Phong đảo, cách đi đến đó.
... ....
Đi qua thành trì nữa, tiến về phía Đông là ra đến vùng biển Đông của Cuồng Khuynh quốc.
....
Sóng biển xanh biếc rì rầm vỗ vào bờ cát trắng, như vô tận vô cùng, từng đàn chim biển chao nghiêng bắt mồi. Xa xa là những con thuyền của ngư dân ra khơi trở về. Chiều xuống, mặt trời lặn xuống biển, nhuộm hồng một phương trời.
Cả đời trước cộng gần năm đời này, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy biển xanh, sóng trắng, chỉ mải ngắm nhìn, tâm tình cũng nhẹ nhàng, vui tươi lên.
Nhìn từng con sóng nhấp nhô, Đinh Thục Nghi cảm xúc dâng trào, liền thốt lên phần lời đầu của khúc tiêu “ Bích Hải Triều sinh khúc” do Hoàng Dược Sư nghĩ ra. Nàng là nhìn thấy được lời cùng cầm phổ trong tàng thư các trên Hắc Mộc Nhai, song không hứng thú với cầm tiêu nên cũng chỉ là xem cho đỡ nhàm mà thôi.
“Dạt dào sóng biển nhấp nhô
Chút hơi nồng mặn gió xô bốn bề
Không gian như có hương mê
Chân đà ngại bước đường về muốn xa
Phương tây bóng ngả tà tà
Chim trời mỏi mệt là đà cánh nghiêng
Vô tâm gió vẫn triền miên
Biển ùa con nước vỗ miền cát hoang
Xuyến xao xin tiễn ngày tàn
Hoàng hôn vừa tắt trăng vàng đã treo
Biển đêm bóng khách vắng teo
Đại dương trơ trọi sóng reo ầm ì”
Lăng Lạc Trần thấy lời thơ, ý thơ thật hợp cảnh, hợp tình, hòa cùng tiếng sóng biển ngân vang, liền rút cây sáo ngọc ra thổi thành một khúc phổ nhạc cho lời thơ kia.