Lâm Hề mở mắt ra, cái trần nhà cùng đèn treo quen thuộc đập vào mắt, ngay sau đó đầu của Vô Song dí tới, đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi đưa đưa tay, vuốt động mạch cổ của cô, thì thầm: “Không sao rồi.” Anh nói nhỏ một câu khó để người khác có thể nghe thấy rồi thở dài, giống như đáy lòng căng thẳng rốt cục đã an tĩnh lại.
Lâm Hề ngồi dậy, mờ mịt nhìn một vòng xung quanh, kì quái hỏi: “Sao các người… lại ở nhà của tôi”
Độc Linh cười, giọng nói chế nhạo: “Không phải là bị bắt đến sao, Tử Thần truyền âm ngàn dặm uy hiếp chúng tôi tới đây hỗ trợ, chúng tôi nào dám không đến. Mới vừa rồi hắn còn phát cáu muốn đánh chúng tôi kìa. Nếu cô mà không tỉnh thì hắn đã giết tất cả ở đây luôn rồi. Thật là oan uổng.” Lâm Hề vừa quay đầu liền thấy tay Vô Song đang nắm chắc Nguyệt Liêm. Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Vô Song hừ lạnh một tiếng đem Nguyệt Liêm thu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Độc Linh sau đó quay đầu lại mắng Lâm Hề: “Trận đã phá nhưng không tỉnh, cô còn muốn đi chơi cho đã trong đấy à?”
Tự nhiên bị mắng, Lâm Hề cảm thấy thật oan ức, cô vừa há miệng định phản bác lại thì Tự Diễm tức giận nói: “Đi thôi chứ! Cô ta tỉnh cũng tỉnh rồi! Đi thôi.” Nói xong, anh ta nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Chậm đã.” Vô Song gọi hắn lại. “Tôi không thích nợ ai cái gì, vì vậy lần này được các người giúp đỡ, sau này có cơ hội tôi sẽ trả lại các người.”
“Lần sau ngươi không tranh giành Song Không Chi Tâm với chúng ta cũng tốt lắm rồi.”
Câu này của Độc Linh vốn chỉ là một câu nói đùa, bởi vì với Vô Song mà nói, buông tha cho Song Không Chi Tâm đồng nghĩa với việc anh đem quyền quyết định có thể quay về thế giới bên kia hay không giao cho bọn họ. Nói cách khác, đối với bản tính đề phòng của những người dự tuyển mà nói, đây đúng thực sự là một quyết định quan trọng.
Không ngờ Vô Song không chút do dự gật đầu nói: “Được, về sau nếu tìm được Song Không Chi Tâm, tôi liền đưa cho mấy người.” Thấy anh đáp ứng vô tư như vậy, cả ba đều ngẩn ra. Cuối cùng Độc Linh lên tiếng:
“Lời này của Tử Thần, chúng ta sẽ nhớ kỹ.”
Một trận gió lớn nổi lên, đảo mắt liền không thấy bóng dáng ba người như khi đến.
Căn phòng yên lặng trở lại, Vạn Tri không biết bị ai trói đứng thẳng như món đồ chơi trên bàn học, hắn dựa lên đèn bàn ngủ rất say.
Lâm Hề chần chừ hồi lâu rồi hỏi: “Anh không cần Song Không Chi Tâm nữa sao?”
Vô Song trầm mặc một lúc nói: “Cần, nhưng bây giờ đấy không phải việc cạnh tranh dự tuyển đơn giản như vậy nữa.” Trong đầu anh hỗn loạn, một chút manh mối nhỏ vụn đứt quãng như đang được chắp nối lại, từ việc làm cho Lâm Hề lâm vào huyễn cảnh, tìm Yểm Ma làm kẻ chết thay, cho đến việc kẻ kia đã biết Lâm Hề từ mười mấy năm trước, lại còn đoạn trí nhớ đã biến mất kia, còn có…
“Mộc Thư tôn giả chắc chắn đã từng tới thế giới này trước đây.” Lâm Hề đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, cô nhìn ảnh chụp trên tủ đầu giường của mình nói. “Trước đây có một bác sĩ chữa bệnh tự kỉ rất dịu dàng, tôi nhớ rõ mình thật quý mến bác sĩ kia, nhưng kì lạ là tôi làm thế nào cũng không thể nhớ được hình dáng của người đó, vừa rồi, dường như tôi nhớ lại thật rõ ràng… Tuy rằng không thấy rõ mặt của Mộc Thư tôn giả nhưng cái bộ dáng tươi cười kia tuyệt đối không thể nhầm được.”
Bức ảnh này, bên trong chính là bố mẹ cô cùng với cô, nhưng còn người đã chụp ảnh cho bọn họ không ai khác chính là vị bác sĩ kia, hoặc có thể nói Mộc Thư tôn giả.
Người bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho Lâm Hề… Manh mối lại nhiều thêm một cái. Vô Song buông mắt suy nghĩ sâu xa. Mộc Thư tôn giả đã tới thế giới này là chuyện đương nhiên, nhưng lại mau chóng trực tiếp giết chết Tông Kính tộc trưởng, sau đó lại trở lại thế giới kia thay mặt tộc trưởng tộc Tử Thần xử lí công việc, tuyên bố Tông Kính tộc trưởng chết vì bệnh… Mộc Thư nắm giữ nhiều quyền lợi như vậy, nuôi dạy anh, bây giờ lại muốn giết anh, rốt cuộc… là vì cái gì?
“Làm sao mà…” Tiếng Tạ Thục trên ghế sô pha tỉnh dậy từ bên ngoài chậm rãi truyền tới. “Cổ lại đau như vậy nhỉ?”
Không khí im lặng bị phá vỡ, Lâm Hề vừa nghe liền trừng mắt nhìn Vô Song, nhỏ giọng hỏi: “Anh đánh bà ấy?”
Vô Song nhíu mày một cái, chưa kịp nói “ngủ sớm một chút” đã nhảy ra ngoài cửa sổ, động tác mang theo sự vội vàng hoảng hốt.
“Hề Hề? Sao thế?” Vô Song nhảy ra cửa sổ, nghe thấy Tạ Thục chậm rãi đi vào phòng Lâm Hề, tiếng hai mẹ con nói chuyện với nhau truyền đến, Vô Song thả người nhảy, lập tức trở mình lên tầng thượng. Tô Tây đang nằm trên mặt đất ngủ thì tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng người nhảy lên nóc nhà hai mắt cô liền mở lộ ra ánh mắt trong suốt. cô xoay người ngồi dậy nhìn Vô Song hỏi: “Xong rồi?”
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
Tô Tây hiển nhiên biết người anh nói đến là ai, cô lắc đầu: “Suy nghĩ của Tôn Chủ đâu thể dễ dàng biết được.”
Thần sắc Vô Song lạnh lẽo: “Ông ta đang can thiệp đến việc cạnh tranh của những người dự tuyển, mặc dù ông ta là Tôn Chủ nhưng cũng phải bị xử phạt.”
Tô Tây gật đầu: “Đúng thế, nhưng tại vị bây giờ chính là Mộc Thư tôn giả. Là ông ta sẽ không làm thế.” Chỉ vì trong lịch sử mấy trăm năm của tổ chức chưa bao giờ có Tôn Chủ nào có tập quyền cao như Mộc Thư. Đặc quyền của ông ta đã vượt quá xa rất nhiều các Tôn Chủ trước kia.
Sắc mặt Vô Song lạnh lẽo, Tô Tây bình tĩnh nhìn anh một lúc nói: “Vô Song, động tình. Tôn Chủ sẽ không cho phép động tình.”
Vô Song ngẩn ra, lập tức cười lạnh một tiếng, cũng không che giấu mà lập tức thừa nhận nói: “Động thì đã sao, chút tình cảm ấy còn sợ tôi không dứt bỏ được à? Đã chấp thuận với Đọc tâm tộc rồi thì sẽ không đổi ý, cho nên cô cũng không cần bận tâm về việc này. Ký kết xong xuôi rồi thì cô cũng mau trở về đi, nhân tiện chuyển lời với ông ta là, ông ta muốn làm cái gì mặc kệ ông ta, nhưng mạng của tôi không phải ông ta nghĩ muốn lấy là có thể lấy.”
95.
Sáng sớm hôm sau Tạ Thục mang theo đồ đạc chuẩn bị đi, bà cùng Lâm Hề ở dưới lầu nói chuyện hồi lâu cuối cùng mới buông tha cho cô mà rời đi. Lâm Hề vẫn nhìn mẹ ngồi trên xe taxi sau đó chậm rãi khuất xa. Cô đứng yên lặng, người nọ đang nhìn cô từ trên mái nhà cũng không nhúc nhích.
Gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc của anh, giọng một nữ nhàn nhạt vang lên: “Anh mà lại phải đi rình coi người khác như vậy thật khiến tôi cảm thấy bất ngờ.”
“Tôi nói rồi, bất ngờ của cô còn nhiều lắm.”
Tô Tây dựa tường nhìn xuống, thấy Lâm Hề vỗ vỗ mặt mình như đang tự muốn mình tức giận. Tô Tây bỗng nhiên tò mò hỏi điều trong lòng đang nghĩ: “Vô Song, thích là cảm giác như thế nào?”
Vô Song liếc cô một cái: “Làm sao tôi biết.”
“Không phải anh đang ‘động tình’ với cô ta sao? Nói để tôi hình dung một chút.” Tô Tây nghiêm túc nhìn anh giống như đang hỏi chuyện đại sự. Vô Song không để ý cô, thoắt nhảy lên tường đang định nhảy xuống thì một bàn tay trắng nõn vươn tới bắt lấy vạt áo của anh, làm cái bộ dạng không nghe được đáp án thì không bỏ qua. Vô Song quay đầu lạnh lùng nhìn cô nói: “Nói vậy, sao cô không tự mình thử nghiệm đi.”
“Thử thế nào?”
“Đi tìm người cô thích.”
Tô Tây trầm ngâm trong chốc lát: “Đề nghị hay đấy, một khi đã như vậy, dù sao anh cũng là hôn phu của tôi, để tôi thử thích anh cũng được.”
Vô Song cười, gần như chỉ dùng lỗ mũi để nhìn Tô Tây: “Nếu cô thật sự muốn thế, tôi cũng không phản đối.”
Nghe vậy Tô Tây lập tức thả tay: “Không, tốt nhất là anh cứ thích đồng thể của mình đi.” Lời còn chưa dứt, Vô Song đã nhảy xuống. Tô Tây nhìn hai người đứng sóng vai dưới lầu, đưa tay chạm lên lồng ngực mình thản nhiên thì thầm: “Vui mừng, tức giận, đã làm người có địa vị cao thì phải dứt bỏ mọi cảm tình.” Thanh âm của Mộc Thư tôn giả như truyền từ trong đầu cô ra, đây sự giáo dục cô nhận được từ nhỏ, hết thảy mọi chuyện đều phải tuân theo, không thể có tư tâm, không thể có cảm tình, nếu không sẽ chỉ làm chính mình rơi vào vực sâu.
Nhưng mà… tại sao thoạt nhìn cái tên Vô Song kia đang rơi vào “vực sâu” lại trông vui vẻ hơn trước kia như vậy?
“Trở về nấu cơm.” Vô Song túm áo Lâm Hề kéo trở về. “Giằng co nhiều ngày rồi… hôm nay cô nên nghỉ ngơi tốt một chút.”
“Hả?” Lâm Hề giật mình hoàn hồn. “Nhưng những việc này thì thế nào? Còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết mà? Song Không Chi Tâm này, Mộc Thư tôn giả này…”
“Việc này cũng không thể giải quyết một sớm một chiều, chuyện bây giờ cô cần làm chỉ có việc lấp đầy bụng của tôi thôi.” Anh quay đầu nhìn cô. “Tôi muốn ăn thịt xào chua ngọt.”
Lời này của Vô Song nháy mắt đem Lâm Hề từ trong trạng thái mơ hồ trở lại hiện thực. Cô gật đầu: “Anh nói đúng, cũng đã mấy ngày rồi tôi không học bài! Xao lãng nhiều ngày như vậy rồi, tôi phải mau chóng ôn lại!”
Vô Song nhếch khóe miệng: “Tôi chỉ nói nghỉ ngơi mấy ngày, xong xuôi chúng ta lại bắt đầu đi tìm Song Không Chi Tâm…” Lời còn chưa dứt anh đã thấy Lâm Hề bắt tay lật mở mấy cuốn sách tham khảo.
Lần này Tạ Thục đến đây là kiên quyết muốn Lâm Hề phải thi đỗ, hơn nữa quyết tâm còn mạnh mẽ hơn những lần trước khiến cô vô cùng bối rối. Chỉ có điều cô lại bị mấy chuyện của Vô Song làm rối loạn suy nghĩ. Nhưng cô hiểu rõ, người sinh cô ra là mẹ, sau này chuyện của thế giới kia kết thúc, cô vẫn sẽ trở lại điểm ban đầu, trở lại cuộc sống của mình…
Trở lại cuộc sống của mình?
Nghĩ đến đây, Lâm Hề bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ, cuộc sống không có Vô Song. Sau khi Vô Song trở lại cái thế giới kia, con đường nối thông hai cái thế giới đóng cửa, cô sẽ mất đi tất cả kí ức về Vô Song, những ký ức trong thời gian này cũng sẽ không còn tồn tại, tựa như đoạn ký ức trước đây mà cô đã mất đi, tiếp tục cuộc sống của mình, không còn tình cảm. Nhưng…
Rồi cô sẽ không còn nhớ được khuôn mặt cùng lòng bàn tay ấm áp của anh, cũng sẽ không nhớ rõ anh từng liều mạng cứu cô bao nhiêu lần…
Lâm Hề dừng bước, vẻ mặt thoáng chốc mang theo vài phần sợ hãi và mờ mịt.
“Làm sao vậy?”
Lâm hề ngẩng đầu nhìn Vô Song. Ban ngày hành lang không bật đèn nên ánh sáng không tốt cho lắm, vì vậy cô không thấy rõ hiện trên gương mặt Vô Song lắm mà chỉ thấy trong ánh mắt anh mang theo một mảng trầm lặng. Lâm Hề bỗng cười khổ một tiếng: “Không sao… chắc tại hai hôm nay quá mệt mỏi, khiến tôi suy nghĩ hơi nhiều.” Cô nói xong lời này thì cũng không định tiếp tục nhưng chẳng hiểu sao suy nghĩ trong lòng của cô đột nhiên lại vọt ra khỏi miệng. “Vô Song, anh nói, sau này khi trở về bên kia, anh sẽ quên tôi sao?”
Vô Song sửng sốt: “Chắc là sẽ không.”
Lâm Hề vươn tay túm lấy ống tay áo của anh: “Vậy anh ngàn vạn lần không được quên tôi, bởi vì… nếu tôi nhất định phải quên anh mà anh cũng không nhớ được tôi, vậy chẳng phải sẽ không còn ai biết rằng chúng ta đã từng quen biết sao.”
Vô Song hạ mi mắt nhìn những ngón tay đang run rẩy giữ chặt lấy ống tay áo anh, anh trầm mặc một hồi lâu rồi nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Ừ, miễn cưỡng đáp ứng cô cho xong.”
“Không được nuốt lời.”
“Chậc, con gái thật phiền phức.”
96.
Mười một ngày nghỉ đã qua hết hai ngày, Lâm Hề vốn định ở nhà đọc sách nhưng thanh âm của tivi trong phòng khách lại càng lúc càng lớn khiến Lâm Hề thật sự không cách nào chịu đựng nổi liền đem sách cất vào trong túi, đi đến trước cửa bắt đầu mang giày. Vô Song đang ngồi trên ghế so pha lập tức quay ra nhìn cô: “Cô muốn đi đâu?”
“Đi tự học.” Lâm Hề tức giận trả lời. “Anh ở nhà xem tivi đi.” Đóng cửa xuống lầu, động tác của cô dứt khoát nhanh nhẹn. Nhưng cô mới vừa đi ra hành lang thì một bóng người màu đen nhảy “bộp” một cái từ trên lầu xuống, lập tức chắn phía trước người khiến cô phải đứng lại, Vô Song không nói hai lời liền đoạt lấy túi xách trên tay Lâm Hề, đi về phía trước.
Động tác của anh quá nhanh khiến Lâm Hề đứng nhìn anh đi thật xa một lúc mới hồi phục tinh thần kêu: “Anh làm gì vậy? Trả túi lại cho tôi!”
“Không phải cô muốn đi tự học à? Trường học đi hướng này phải không.” Ngữ khí Vô Song lạnh nhạt nhưng lại khiến Lâm Hề phút chốc đỏ mặt: “Sao, sao đột nhiên…” Biết quan tâm người khác như vậy cũng không phải là phong cách của Vô Song.
“Tôi có làm gì thì cô vẫn cứ đi tự học của cô đi. Tôi cũng lười tranh cãi với cô, hôm nay tôi độ lượng một chút, đi cùng cô cũng được.” Vô Song ngáp một cái, vừa nói vừa đi về phía trước. “Dù sao tôi cũng đang cầm túi của cô, cô cũng không thể đuổi tôi về.”
Người này… rõ ràng đang làm cái hành động quan tâm người ta, tại sao cuối cùng từ miệng anh nói ra lại là việc khiến người ta cảm thấy tức giận! Lâm Hề âm thầm nắm tay lại, thật sự không có biện pháp với Vô Song nên chỉ biết tức giận đi theo: “Anh đi chậm một chút không được à!”
Tô Tây trên mái nhà miễn cưỡng liếc mắt nhìn xuống một cái, thân mình có chút mệt mỏi dựa vào rào chắn. Ban ngày của thế giới này thật sự khiến người ta không thể thích ứng nổi, nhưng mà…
Gió thu lành lạnh thổi qua, lướt trên sợi tóc của cô, cô nhìn không khí buổi sáng trong lành của thành thị thầm nghĩ, so với bên kia mà nói, bên này thật đúng là rất hòa bình. Thì ra thế giới không có quân vương, không có cường quyền vẫn có thể vận động rất tốt…
Trong phòng tự học vắng vẻ, Lâm Hề ngồi ở chỗ mình vươn tay hướng về phía Vô Song, Vô Song hiểu ý, ngoan ngoãn trả túi cho cô rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng ném lại một câu: “Bao giờ ăn cơm thì gọi tôi.” Sau đó gục xuống bàn, ngủ.
Thật là… giống như một tên ăn chơi trác táng đến ngồi bên cạnh cô bạn gái đang tự học.
Lâm Hề thở dài một tiếng, vừa mở sách tham khảo ra liền chớp mắt lấy lại tâm tình, chăm chú đọc.
Gió nhẹ thổi vào phòng học, lá cây bạch quả từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay xuống. Lâm Hề chăm chú nhìn sách tham khảo, thỉnh thoảng khi suy nghĩ xuất thần còn dùng đầu bút miết lên cánh môi, ấn day cánh môi làm người khác nhìn mà muốn cắn một ngụm…
Tai Vô Song nóng lên, ánh mắt chuyển động nhìn về hướng khác. Anh chưa ngủ thật mà chỉ là vòng tay khoát lên trên đầu đi che ánh sáng rồi từ phía sau cánh tay lẳng lặng nhìn trộm Lâm Hề. Tất nhiên không phải anh cố tình nhìn trộm, chẳng qua anh chỉ vô tình nhìn thấy vẻ mặt thật này của Lâm Hề nên có chút… không thể di chuyển được ánh mắt đi nơi khác.
Đây là lần đầu tiên anh quan sát Lâm Hề nghiêm túc từ khoảng cách gần như vậy. Cô nhíu mày suy nghĩ, mang theo vài phần cố chấp khó gặp, vì giải được bài toán khó mà kiêu ngạo nhếch khoé môi, lộ ra vẻ tự tin hơn bình thường rất nhiều.
Tóc bên tai rủ xuống dưới, Lâm Hề vô thức lấy tay vén nó ra sau tai, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách, miệng lẩm bẩm cố nhớ lại mấy công thức để giải bài tập. Thì ra trong lĩnh vực mà chính mình am hiểu, cô gái này lại lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến anh nhịn không được mà thưởng thức…
“Tôn Chủ sẽ không cho phép anh động tình.” Giọng nói đạm mạc của Tô Tây vang lên trong đầu anh, Vô Song nhắm mắt lại, buồn bực ngoảnh đầu sang phía khác. Anh biết, làm sao anh lại không biết, người đàn ông kia từ nhỏ đã dạy anh phải vứt bỏ cảm xúc, bỏ qua chính mình, trở nên vô tình như những vị thần trên trời.
Mà anh cuối cùng cũng sẽ phải rời đi.
Cho nên, anh không được tiếp tục nhìn cô, không được nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy của cô gái này nữa, để chính mình không vì phương diện này của cô mà… khuynh đảo.
97.
“Vô Song, đi ăn cơm đi.”
Giải xong một bài, Lâm Hề hài lòng gấp sách lại. Quả nhiên học trong phòng tự học là có hiệu quả tốt nhất, cô khẽ gọi Vô Song một tiếng, Vô Song liền dụi mắt ngồi dậy: “Ừ, về đi.”
“Ấy, từ từ, buổi chiều tôi cũng muốn học ở đây. Trưa nay chúng ta ăn bên ngoài đi.”
Sắc mặt Vô Song trầm xuống vừa muốn nói không nhưng lại ngừng một chút, anh đứng lên thản nhiên gật đầu liền ra bên ngoài mặt đi. Anh nên dần dần đem Lâm Hề đặt vào vị trí người xa lạ, mà đối với người xa lạ, từ trước đến nay anh chẳng bao giờ có đòi hỏi gì.
Tâm tư Lâm Hề còn đang đắm chìm trong bài tập vừa mới giải nên cũng không để ý được Vô Song có gì không ổn. Ra khỏi phòng tự học, Vô Song đi trước nửa bước, trên đoạn đường đi hai người luôn im lặng, bây giờ Lâm Hề mới nhận ra không khí lúc này có điểm kỳ quái, đột nhiên trong lúc đó, một vật thể màu vàng không biết từ đâu bay mạnh tới, ngay lúc Lâm Hề không phòng bị mà đập một cái trúng ngay mũi của cô. Lâm Hề kêu lên một tiếng, lấy tay bịt mũi lại.
Lỗ mũi Vô Song đang đi phía trước cũng đồng thời lách tách nhỏ ra hai giọt máu tươi. Anh nheo mắt, quay đầu lại liền thấy Lâm Hề ôm mặt run rẩy, cách đó không xa có một người đang cầm thứ vũ khí kỳ quái chạy tới. Vô Song lau máu mũi đi, bước từng bước về phía trước nhưng ngay sau đó vạt áo hắn lại bị Lâm Hề liều mạng túm lại: “Đừng động thủ! Không phải là cố ý.”
“Ấy, thật có lỗi thật có lỗi! Đều do lưới bảo vệ đã bị phá, nhà trường vẫn chưa để ai tới dựng lại, hôm nay tôi vô ý đánh cầu ra đến đây, bạn học cậu không sao chứ?” Nam sinh cầm vợt tennis chạy tới, vẻ mặt áy náy.
Anh ta nhìn thoáng qua vẻ mặt tràn đầy sát khí cùng cái mũi đang đổ máu của Vô Song, lại nhìn thoáng qua nữ sinh đang bụm mặt sau lưng anh, nam sinh khó hiểu gãi gãi đầu: “Sao… một quả cầu lại đánh trúng đến hai người nhỉ?” Góc độ này… cũng không đúng. Nam sinh lo lắng nói. “Đều khiến hai bạn chảy máu mũi, thật sự xin lỗi. Để mình đưa hai bạn tới bệnh viện nhé?”
Vô Song liếc Lâm Hề ở phía sau một cái: “Không sao chứ?”
Lâm Hề lấy khăn tay trong túi ra lau: “Không sao đâu, chỉ chảy một tí máu thôi mà. Đi thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, đang định nhắc bọn họ sau này cẩn thận một chút thì Vô Song lại nói: “Chậc, xin lỗi là xong à?”
Nam sinh ngẩn ra, vô tội nói: “Thì mình nói để mình đưa hai bạn đến bệnh viện còn gì…”
“Hắn làm cho cô chảy máu thì cứ bỏ qua, nhưng máu của tôi cũng chẳng thể nào chảy phí như vậy.”
Haiz… Vô Song, lời này của anh nghe thật kỳ quái! Khóe miệng Lâm Hề run rẩy túm ống tay áo anh: “Không cần phải vậy, chúng ta đi ăn cơm đi.” Nói xong cô liền không báo trước mà kéo cánh tay của anh lôi đi. Tiếp tục đứng đây, tâm trạng của anh mà đột nhiên không tốt thì có khi anh còn đem liêm đao ra nữa.
Ánh mắt Vô Song bay tới sân tennis bên kia, thấy mấy người khác đang thi đấu, anh nhướn mi: “Hoạt động thi đấu thể thao à, vừa lúc, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, chúng ta cùng chơi một lúc.”
Nam sinh khó xử vò đầu: “Đươc thì được, nhưng bạn thật sự không có việc gì chứ?” Lâm Hề kéo anh: “Anh chưa học đánh tennis thế nào mà đòi đấu với người ta à, đi thôi!”
Tay Vô Song vừa chuyển đã dễ dàng thoát khỏi tay Lâm Hề, anh quay đầu nhìn cô: “Cậu ta nói có thể.”
Lâm Hề day day huyệt thái dương. Cái tên Vô Song không bao giờ để ý đến quy tắc này nếu đánh thua người ta có khi liền lấy liêm đao ra đem tennis cùng đối thủ ra cắt đôi cũng không chừng… Mới nghĩ đến cảnh tượng Vô Song đem người ta hành hạ đến chết thôi mà cô lạnh cả người. Đang nghĩ ngợi đến việc có nên đến ngăn cản Vô Song không thì đã thấy anh cầm lấy vợt tennis, Lâm Hề bất đắc dĩ định đi đến thì bỗng nhiên lưng cô bị ai đó vỗ một cái từ phía sau, Lâm Hề quay lại nhìn liền ngây ngẩn cả người:
“Ơ… Quý Nhiên.”
Lâm Hề mở mắt ra, cái trần nhà cùng đèn treo quen thuộc đập vào mắt, ngay sau đó đầu của Vô Song dí tới, đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi đưa đưa tay, vuốt động mạch cổ của cô, thì thầm: “Không sao rồi.” Anh nói nhỏ một câu khó để người khác có thể nghe thấy rồi thở dài, giống như đáy lòng căng thẳng rốt cục đã an tĩnh lại.
Lâm Hề ngồi dậy, mờ mịt nhìn một vòng xung quanh, kì quái hỏi: “Sao các người… lại ở nhà của tôi”
Độc Linh cười, giọng nói chế nhạo: “Không phải là bị bắt đến sao, Tử Thần truyền âm ngàn dặm uy hiếp chúng tôi tới đây hỗ trợ, chúng tôi nào dám không đến. Mới vừa rồi hắn còn phát cáu muốn đánh chúng tôi kìa. Nếu cô mà không tỉnh thì hắn đã giết tất cả ở đây luôn rồi. Thật là oan uổng.” Lâm Hề vừa quay đầu liền thấy tay Vô Song đang nắm chắc Nguyệt Liêm. Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Vô Song hừ lạnh một tiếng đem Nguyệt Liêm thu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Độc Linh sau đó quay đầu lại mắng Lâm Hề: “Trận đã phá nhưng không tỉnh, cô còn muốn đi chơi cho đã trong đấy à?”
Tự nhiên bị mắng, Lâm Hề cảm thấy thật oan ức, cô vừa há miệng định phản bác lại thì Tự Diễm tức giận nói: “Đi thôi chứ! Cô ta tỉnh cũng tỉnh rồi! Đi thôi.” Nói xong, anh ta nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Chậm đã.” Vô Song gọi hắn lại. “Tôi không thích nợ ai cái gì, vì vậy lần này được các người giúp đỡ, sau này có cơ hội tôi sẽ trả lại các người.”
“Lần sau ngươi không tranh giành Song Không Chi Tâm với chúng ta cũng tốt lắm rồi.”
Câu này của Độc Linh vốn chỉ là một câu nói đùa, bởi vì với Vô Song mà nói, buông tha cho Song Không Chi Tâm đồng nghĩa với việc anh đem quyền quyết định có thể quay về thế giới bên kia hay không giao cho bọn họ. Nói cách khác, đối với bản tính đề phòng của những người dự tuyển mà nói, đây đúng thực sự là một quyết định quan trọng.
Không ngờ Vô Song không chút do dự gật đầu nói: “Được, về sau nếu tìm được Song Không Chi Tâm, tôi liền đưa cho mấy người.” Thấy anh đáp ứng vô tư như vậy, cả ba đều ngẩn ra. Cuối cùng Độc Linh lên tiếng:
“Lời này của Tử Thần, chúng ta sẽ nhớ kỹ.”
Một trận gió lớn nổi lên, đảo mắt liền không thấy bóng dáng ba người như khi đến.
Căn phòng yên lặng trở lại, Vạn Tri không biết bị ai trói đứng thẳng như món đồ chơi trên bàn học, hắn dựa lên đèn bàn ngủ rất say.
Lâm Hề chần chừ hồi lâu rồi hỏi: “Anh không cần Song Không Chi Tâm nữa sao?”
Vô Song trầm mặc một lúc nói: “Cần, nhưng bây giờ đấy không phải việc cạnh tranh dự tuyển đơn giản như vậy nữa.” Trong đầu anh hỗn loạn, một chút manh mối nhỏ vụn đứt quãng như đang được chắp nối lại, từ việc làm cho Lâm Hề lâm vào huyễn cảnh, tìm Yểm Ma làm kẻ chết thay, cho đến việc kẻ kia đã biết Lâm Hề từ mười mấy năm trước, lại còn đoạn trí nhớ đã biến mất kia, còn có…
“Mộc Thư tôn giả chắc chắn đã từng tới thế giới này trước đây.” Lâm Hề đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, cô nhìn ảnh chụp trên tủ đầu giường của mình nói. “Trước đây có một bác sĩ chữa bệnh tự kỉ rất dịu dàng, tôi nhớ rõ mình thật quý mến bác sĩ kia, nhưng kì lạ là tôi làm thế nào cũng không thể nhớ được hình dáng của người đó, vừa rồi, dường như tôi nhớ lại thật rõ ràng… Tuy rằng không thấy rõ mặt của Mộc Thư tôn giả nhưng cái bộ dáng tươi cười kia tuyệt đối không thể nhầm được.”
Bức ảnh này, bên trong chính là bố mẹ cô cùng với cô, nhưng còn người đã chụp ảnh cho bọn họ không ai khác chính là vị bác sĩ kia, hoặc có thể nói Mộc Thư tôn giả.
Người bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho Lâm Hề… Manh mối lại nhiều thêm một cái. Vô Song buông mắt suy nghĩ sâu xa. Mộc Thư tôn giả đã tới thế giới này là chuyện đương nhiên, nhưng lại mau chóng trực tiếp giết chết Tông Kính tộc trưởng, sau đó lại trở lại thế giới kia thay mặt tộc trưởng tộc Tử Thần xử lí công việc, tuyên bố Tông Kính tộc trưởng chết vì bệnh… Mộc Thư nắm giữ nhiều quyền lợi như vậy, nuôi dạy anh, bây giờ lại muốn giết anh, rốt cuộc… là vì cái gì?
“Làm sao mà…” Tiếng Tạ Thục trên ghế sô pha tỉnh dậy từ bên ngoài chậm rãi truyền tới. “Cổ lại đau như vậy nhỉ?”
Không khí im lặng bị phá vỡ, Lâm Hề vừa nghe liền trừng mắt nhìn Vô Song, nhỏ giọng hỏi: “Anh đánh bà ấy?”
Vô Song nhíu mày một cái, chưa kịp nói “ngủ sớm một chút” đã nhảy ra ngoài cửa sổ, động tác mang theo sự vội vàng hoảng hốt.
“Hề Hề? Sao thế?” Vô Song nhảy ra cửa sổ, nghe thấy Tạ Thục chậm rãi đi vào phòng Lâm Hề, tiếng hai mẹ con nói chuyện với nhau truyền đến, Vô Song thả người nhảy, lập tức trở mình lên tầng thượng. Tô Tây đang nằm trên mặt đất ngủ thì tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng người nhảy lên nóc nhà hai mắt cô liền mở lộ ra ánh mắt trong suốt. cô xoay người ngồi dậy nhìn Vô Song hỏi: “Xong rồi?”
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
Tô Tây hiển nhiên biết người anh nói đến là ai, cô lắc đầu: “Suy nghĩ của Tôn Chủ đâu thể dễ dàng biết được.”
Thần sắc Vô Song lạnh lẽo: “Ông ta đang can thiệp đến việc cạnh tranh của những người dự tuyển, mặc dù ông ta là Tôn Chủ nhưng cũng phải bị xử phạt.”
Tô Tây gật đầu: “Đúng thế, nhưng tại vị bây giờ chính là Mộc Thư tôn giả. Là ông ta sẽ không làm thế.” Chỉ vì trong lịch sử mấy trăm năm của tổ chức chưa bao giờ có Tôn Chủ nào có tập quyền cao như Mộc Thư. Đặc quyền của ông ta đã vượt quá xa rất nhiều các Tôn Chủ trước kia.
Sắc mặt Vô Song lạnh lẽo, Tô Tây bình tĩnh nhìn anh một lúc nói: “Vô Song, động tình. Tôn Chủ sẽ không cho phép động tình.”
Vô Song ngẩn ra, lập tức cười lạnh một tiếng, cũng không che giấu mà lập tức thừa nhận nói: “Động thì đã sao, chút tình cảm ấy còn sợ tôi không dứt bỏ được à? Đã chấp thuận với Đọc tâm tộc rồi thì sẽ không đổi ý, cho nên cô cũng không cần bận tâm về việc này. Ký kết xong xuôi rồi thì cô cũng mau trở về đi, nhân tiện chuyển lời với ông ta là, ông ta muốn làm cái gì mặc kệ ông ta, nhưng mạng của tôi không phải ông ta nghĩ muốn lấy là có thể lấy.”
.
Sáng sớm hôm sau Tạ Thục mang theo đồ đạc chuẩn bị đi, bà cùng Lâm Hề ở dưới lầu nói chuyện hồi lâu cuối cùng mới buông tha cho cô mà rời đi. Lâm Hề vẫn nhìn mẹ ngồi trên xe taxi sau đó chậm rãi khuất xa. Cô đứng yên lặng, người nọ đang nhìn cô từ trên mái nhà cũng không nhúc nhích.
Gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc của anh, giọng một nữ nhàn nhạt vang lên: “Anh mà lại phải đi rình coi người khác như vậy thật khiến tôi cảm thấy bất ngờ.”
“Tôi nói rồi, bất ngờ của cô còn nhiều lắm.”
Tô Tây dựa tường nhìn xuống, thấy Lâm Hề vỗ vỗ mặt mình như đang tự muốn mình tức giận. Tô Tây bỗng nhiên tò mò hỏi điều trong lòng đang nghĩ: “Vô Song, thích là cảm giác như thế nào?”
Vô Song liếc cô một cái: “Làm sao tôi biết.”
“Không phải anh đang ‘động tình’ với cô ta sao? Nói để tôi hình dung một chút.” Tô Tây nghiêm túc nhìn anh giống như đang hỏi chuyện đại sự. Vô Song không để ý cô, thoắt nhảy lên tường đang định nhảy xuống thì một bàn tay trắng nõn vươn tới bắt lấy vạt áo của anh, làm cái bộ dạng không nghe được đáp án thì không bỏ qua. Vô Song quay đầu lạnh lùng nhìn cô nói: “Nói vậy, sao cô không tự mình thử nghiệm đi.”
“Thử thế nào?”
“Đi tìm người cô thích.”
Tô Tây trầm ngâm trong chốc lát: “Đề nghị hay đấy, một khi đã như vậy, dù sao anh cũng là hôn phu của tôi, để tôi thử thích anh cũng được.”
Vô Song cười, gần như chỉ dùng lỗ mũi để nhìn Tô Tây: “Nếu cô thật sự muốn thế, tôi cũng không phản đối.”
Nghe vậy Tô Tây lập tức thả tay: “Không, tốt nhất là anh cứ thích đồng thể của mình đi.” Lời còn chưa dứt, Vô Song đã nhảy xuống. Tô Tây nhìn hai người đứng sóng vai dưới lầu, đưa tay chạm lên lồng ngực mình thản nhiên thì thầm: “Vui mừng, tức giận, đã làm người có địa vị cao thì phải dứt bỏ mọi cảm tình.” Thanh âm của Mộc Thư tôn giả như truyền từ trong đầu cô ra, đây sự giáo dục cô nhận được từ nhỏ, hết thảy mọi chuyện đều phải tuân theo, không thể có tư tâm, không thể có cảm tình, nếu không sẽ chỉ làm chính mình rơi vào vực sâu.
Nhưng mà… tại sao thoạt nhìn cái tên Vô Song kia đang rơi vào “vực sâu” lại trông vui vẻ hơn trước kia như vậy?
“Trở về nấu cơm.” Vô Song túm áo Lâm Hề kéo trở về. “Giằng co nhiều ngày rồi… hôm nay cô nên nghỉ ngơi tốt một chút.”
“Hả?” Lâm Hề giật mình hoàn hồn. “Nhưng những việc này thì thế nào? Còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết mà? Song Không Chi Tâm này, Mộc Thư tôn giả này…”
“Việc này cũng không thể giải quyết một sớm một chiều, chuyện bây giờ cô cần làm chỉ có việc lấp đầy bụng của tôi thôi.” Anh quay đầu nhìn cô. “Tôi muốn ăn thịt xào chua ngọt.”
Lời này của Vô Song nháy mắt đem Lâm Hề từ trong trạng thái mơ hồ trở lại hiện thực. Cô gật đầu: “Anh nói đúng, cũng đã mấy ngày rồi tôi không học bài! Xao lãng nhiều ngày như vậy rồi, tôi phải mau chóng ôn lại!”
Vô Song nhếch khóe miệng: “Tôi chỉ nói nghỉ ngơi mấy ngày, xong xuôi chúng ta lại bắt đầu đi tìm Song Không Chi Tâm…” Lời còn chưa dứt anh đã thấy Lâm Hề bắt tay lật mở mấy cuốn sách tham khảo.
Lần này Tạ Thục đến đây là kiên quyết muốn Lâm Hề phải thi đỗ, hơn nữa quyết tâm còn mạnh mẽ hơn những lần trước khiến cô vô cùng bối rối. Chỉ có điều cô lại bị mấy chuyện của Vô Song làm rối loạn suy nghĩ. Nhưng cô hiểu rõ, người sinh cô ra là mẹ, sau này chuyện của thế giới kia kết thúc, cô vẫn sẽ trở lại điểm ban đầu, trở lại cuộc sống của mình…
Trở lại cuộc sống của mình?
Nghĩ đến đây, Lâm Hề bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ, cuộc sống không có Vô Song. Sau khi Vô Song trở lại cái thế giới kia, con đường nối thông hai cái thế giới đóng cửa, cô sẽ mất đi tất cả kí ức về Vô Song, những ký ức trong thời gian này cũng sẽ không còn tồn tại, tựa như đoạn ký ức trước đây mà cô đã mất đi, tiếp tục cuộc sống của mình, không còn tình cảm. Nhưng…
Rồi cô sẽ không còn nhớ được khuôn mặt cùng lòng bàn tay ấm áp của anh, cũng sẽ không nhớ rõ anh từng liều mạng cứu cô bao nhiêu lần…
Lâm Hề dừng bước, vẻ mặt thoáng chốc mang theo vài phần sợ hãi và mờ mịt.
“Làm sao vậy?”
Lâm hề ngẩng đầu nhìn Vô Song. Ban ngày hành lang không bật đèn nên ánh sáng không tốt cho lắm, vì vậy cô không thấy rõ hiện trên gương mặt Vô Song lắm mà chỉ thấy trong ánh mắt anh mang theo một mảng trầm lặng. Lâm Hề bỗng cười khổ một tiếng: “Không sao… chắc tại hai hôm nay quá mệt mỏi, khiến tôi suy nghĩ hơi nhiều.” Cô nói xong lời này thì cũng không định tiếp tục nhưng chẳng hiểu sao suy nghĩ trong lòng của cô đột nhiên lại vọt ra khỏi miệng. “Vô Song, anh nói, sau này khi trở về bên kia, anh sẽ quên tôi sao?”
Vô Song sửng sốt: “Chắc là sẽ không.”
Lâm Hề vươn tay túm lấy ống tay áo của anh: “Vậy anh ngàn vạn lần không được quên tôi, bởi vì… nếu tôi nhất định phải quên anh mà anh cũng không nhớ được tôi, vậy chẳng phải sẽ không còn ai biết rằng chúng ta đã từng quen biết sao.”
Vô Song hạ mi mắt nhìn những ngón tay đang run rẩy giữ chặt lấy ống tay áo anh, anh trầm mặc một hồi lâu rồi nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Ừ, miễn cưỡng đáp ứng cô cho xong.”
“Không được nuốt lời.”
“Chậc, con gái thật phiền phức.”
.
Mười một ngày nghỉ đã qua hết hai ngày, Lâm Hề vốn định ở nhà đọc sách nhưng thanh âm của tivi trong phòng khách lại càng lúc càng lớn khiến Lâm Hề thật sự không cách nào chịu đựng nổi liền đem sách cất vào trong túi, đi đến trước cửa bắt đầu mang giày. Vô Song đang ngồi trên ghế so pha lập tức quay ra nhìn cô: “Cô muốn đi đâu?”
“Đi tự học.” Lâm Hề tức giận trả lời. “Anh ở nhà xem tivi đi.” Đóng cửa xuống lầu, động tác của cô dứt khoát nhanh nhẹn. Nhưng cô mới vừa đi ra hành lang thì một bóng người màu đen nhảy “bộp” một cái từ trên lầu xuống, lập tức chắn phía trước người khiến cô phải đứng lại, Vô Song không nói hai lời liền đoạt lấy túi xách trên tay Lâm Hề, đi về phía trước.
Động tác của anh quá nhanh khiến Lâm Hề đứng nhìn anh đi thật xa một lúc mới hồi phục tinh thần kêu: “Anh làm gì vậy? Trả túi lại cho tôi!”
“Không phải cô muốn đi tự học à? Trường học đi hướng này phải không.” Ngữ khí Vô Song lạnh nhạt nhưng lại khiến Lâm Hề phút chốc đỏ mặt: “Sao, sao đột nhiên…” Biết quan tâm người khác như vậy cũng không phải là phong cách của Vô Song.
“Tôi có làm gì thì cô vẫn cứ đi tự học của cô đi. Tôi cũng lười tranh cãi với cô, hôm nay tôi độ lượng một chút, đi cùng cô cũng được.” Vô Song ngáp một cái, vừa nói vừa đi về phía trước. “Dù sao tôi cũng đang cầm túi của cô, cô cũng không thể đuổi tôi về.”
Người này… rõ ràng đang làm cái hành động quan tâm người ta, tại sao cuối cùng từ miệng anh nói ra lại là việc khiến người ta cảm thấy tức giận! Lâm Hề âm thầm nắm tay lại, thật sự không có biện pháp với Vô Song nên chỉ biết tức giận đi theo: “Anh đi chậm một chút không được à!”
Tô Tây trên mái nhà miễn cưỡng liếc mắt nhìn xuống một cái, thân mình có chút mệt mỏi dựa vào rào chắn. Ban ngày của thế giới này thật sự khiến người ta không thể thích ứng nổi, nhưng mà…
Gió thu lành lạnh thổi qua, lướt trên sợi tóc của cô, cô nhìn không khí buổi sáng trong lành của thành thị thầm nghĩ, so với bên kia mà nói, bên này thật đúng là rất hòa bình. Thì ra thế giới không có quân vương, không có cường quyền vẫn có thể vận động rất tốt…
Trong phòng tự học vắng vẻ, Lâm Hề ngồi ở chỗ mình vươn tay hướng về phía Vô Song, Vô Song hiểu ý, ngoan ngoãn trả túi cho cô rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng ném lại một câu: “Bao giờ ăn cơm thì gọi tôi.” Sau đó gục xuống bàn, ngủ.
Thật là… giống như một tên ăn chơi trác táng đến ngồi bên cạnh cô bạn gái đang tự học.
Lâm Hề thở dài một tiếng, vừa mở sách tham khảo ra liền chớp mắt lấy lại tâm tình, chăm chú đọc.
Gió nhẹ thổi vào phòng học, lá cây bạch quả từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay xuống. Lâm Hề chăm chú nhìn sách tham khảo, thỉnh thoảng khi suy nghĩ xuất thần còn dùng đầu bút miết lên cánh môi, ấn day cánh môi làm người khác nhìn mà muốn cắn một ngụm…
Tai Vô Song nóng lên, ánh mắt chuyển động nhìn về hướng khác. Anh chưa ngủ thật mà chỉ là vòng tay khoát lên trên đầu đi che ánh sáng rồi từ phía sau cánh tay lẳng lặng nhìn trộm Lâm Hề. Tất nhiên không phải anh cố tình nhìn trộm, chẳng qua anh chỉ vô tình nhìn thấy vẻ mặt thật này của Lâm Hề nên có chút… không thể di chuyển được ánh mắt đi nơi khác.
Đây là lần đầu tiên anh quan sát Lâm Hề nghiêm túc từ khoảng cách gần như vậy. Cô nhíu mày suy nghĩ, mang theo vài phần cố chấp khó gặp, vì giải được bài toán khó mà kiêu ngạo nhếch khoé môi, lộ ra vẻ tự tin hơn bình thường rất nhiều.
Tóc bên tai rủ xuống dưới, Lâm Hề vô thức lấy tay vén nó ra sau tai, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách, miệng lẩm bẩm cố nhớ lại mấy công thức để giải bài tập. Thì ra trong lĩnh vực mà chính mình am hiểu, cô gái này lại lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến anh nhịn không được mà thưởng thức…
“Tôn Chủ sẽ không cho phép anh động tình.” Giọng nói đạm mạc của Tô Tây vang lên trong đầu anh, Vô Song nhắm mắt lại, buồn bực ngoảnh đầu sang phía khác. Anh biết, làm sao anh lại không biết, người đàn ông kia từ nhỏ đã dạy anh phải vứt bỏ cảm xúc, bỏ qua chính mình, trở nên vô tình như những vị thần trên trời.
Mà anh cuối cùng cũng sẽ phải rời đi.
Cho nên, anh không được tiếp tục nhìn cô, không được nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy của cô gái này nữa, để chính mình không vì phương diện này của cô mà… khuynh đảo.
.
“Vô Song, đi ăn cơm đi.”
Giải xong một bài, Lâm Hề hài lòng gấp sách lại. Quả nhiên học trong phòng tự học là có hiệu quả tốt nhất, cô khẽ gọi Vô Song một tiếng, Vô Song liền dụi mắt ngồi dậy: “Ừ, về đi.”
“Ấy, từ từ, buổi chiều tôi cũng muốn học ở đây. Trưa nay chúng ta ăn bên ngoài đi.”
Sắc mặt Vô Song trầm xuống vừa muốn nói không nhưng lại ngừng một chút, anh đứng lên thản nhiên gật đầu liền ra bên ngoài mặt đi. Anh nên dần dần đem Lâm Hề đặt vào vị trí người xa lạ, mà đối với người xa lạ, từ trước đến nay anh chẳng bao giờ có đòi hỏi gì.
Tâm tư Lâm Hề còn đang đắm chìm trong bài tập vừa mới giải nên cũng không để ý được Vô Song có gì không ổn. Ra khỏi phòng tự học, Vô Song đi trước nửa bước, trên đoạn đường đi hai người luôn im lặng, bây giờ Lâm Hề mới nhận ra không khí lúc này có điểm kỳ quái, đột nhiên trong lúc đó, một vật thể màu vàng không biết từ đâu bay mạnh tới, ngay lúc Lâm Hề không phòng bị mà đập một cái trúng ngay mũi của cô. Lâm Hề kêu lên một tiếng, lấy tay bịt mũi lại.
Lỗ mũi Vô Song đang đi phía trước cũng đồng thời lách tách nhỏ ra hai giọt máu tươi. Anh nheo mắt, quay đầu lại liền thấy Lâm Hề ôm mặt run rẩy, cách đó không xa có một người đang cầm thứ vũ khí kỳ quái chạy tới. Vô Song lau máu mũi đi, bước từng bước về phía trước nhưng ngay sau đó vạt áo hắn lại bị Lâm Hề liều mạng túm lại: “Đừng động thủ! Không phải là cố ý.”
“Ấy, thật có lỗi thật có lỗi! Đều do lưới bảo vệ đã bị phá, nhà trường vẫn chưa để ai tới dựng lại, hôm nay tôi vô ý đánh cầu ra đến đây, bạn học cậu không sao chứ?” Nam sinh cầm vợt tennis chạy tới, vẻ mặt áy náy.
Anh ta nhìn thoáng qua vẻ mặt tràn đầy sát khí cùng cái mũi đang đổ máu của Vô Song, lại nhìn thoáng qua nữ sinh đang bụm mặt sau lưng anh, nam sinh khó hiểu gãi gãi đầu: “Sao… một quả cầu lại đánh trúng đến hai người nhỉ?” Góc độ này… cũng không đúng. Nam sinh lo lắng nói. “Đều khiến hai bạn chảy máu mũi, thật sự xin lỗi. Để mình đưa hai bạn tới bệnh viện nhé?”
Vô Song liếc Lâm Hề ở phía sau một cái: “Không sao chứ?”
Lâm Hề lấy khăn tay trong túi ra lau: “Không sao đâu, chỉ chảy một tí máu thôi mà. Đi thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, đang định nhắc bọn họ sau này cẩn thận một chút thì Vô Song lại nói: “Chậc, xin lỗi là xong à?”
Nam sinh ngẩn ra, vô tội nói: “Thì mình nói để mình đưa hai bạn đến bệnh viện còn gì…”
“Hắn làm cho cô chảy máu thì cứ bỏ qua, nhưng máu của tôi cũng chẳng thể nào chảy phí như vậy.”
Haiz… Vô Song, lời này của anh nghe thật kỳ quái! Khóe miệng Lâm Hề run rẩy túm ống tay áo anh: “Không cần phải vậy, chúng ta đi ăn cơm đi.” Nói xong cô liền không báo trước mà kéo cánh tay của anh lôi đi. Tiếp tục đứng đây, tâm trạng của anh mà đột nhiên không tốt thì có khi anh còn đem liêm đao ra nữa.
Ánh mắt Vô Song bay tới sân tennis bên kia, thấy mấy người khác đang thi đấu, anh nhướn mi: “Hoạt động thi đấu thể thao à, vừa lúc, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, chúng ta cùng chơi một lúc.”
Nam sinh khó xử vò đầu: “Đươc thì được, nhưng bạn thật sự không có việc gì chứ?” Lâm Hề kéo anh: “Anh chưa học đánh tennis thế nào mà đòi đấu với người ta à, đi thôi!”
Tay Vô Song vừa chuyển đã dễ dàng thoát khỏi tay Lâm Hề, anh quay đầu nhìn cô: “Cậu ta nói có thể.”
Lâm Hề day day huyệt thái dương. Cái tên Vô Song không bao giờ để ý đến quy tắc này nếu đánh thua người ta có khi liền lấy liêm đao ra đem tennis cùng đối thủ ra cắt đôi cũng không chừng… Mới nghĩ đến cảnh tượng Vô Song đem người ta hành hạ đến chết thôi mà cô lạnh cả người. Đang nghĩ ngợi đến việc có nên đến ngăn cản Vô Song không thì đã thấy anh cầm lấy vợt tennis, Lâm Hề bất đắc dĩ định đi đến thì bỗng nhiên lưng cô bị ai đó vỗ một cái từ phía sau, Lâm Hề quay lại nhìn liền ngây ngẩn cả người:
“Ơ… Quý Nhiên.”