Hôm nay là thứ hai, sáng sớm Lục Khải Ân vừa bước vào phòng làm việc, ném một chồng bìa hồ sơ lên bàn, phun ra ba từ lời ít mà ý nhiều: “Quy tắc cũ.”
Cái gọi là “quy tắc cũ” chính là rút thăm, mọi người rút được vụ nào thì xử vụ đó.
Từ trước đến giờ Lục Khải Ân thân là tổ trưởng chẳng bảo giờ căn cứ vào độ khó dễ của vụ án và năng lực cao thấp của thành viên để phân công một cách chủ quan, mà để mỗi một người dựa vào bản lĩnh để phát huy hết sức mình, gặp phải nan đề không giải quyết được thì mới thương lượng với nhau. Trông cách lãnh đạo này tùy hứng và lỏng lẻo thoải mái nhưng thực ra lại hình thành bầu không khí tích cực lạc quan thân mật giúp đỡ lẫn nhau trong đội, cũng được xem là phong cách cá nhân của riêng Lục Khải Ân, là mặt tốt hiếm có của gã.
Trong tổ nhỏ, Hà Bội Nghi và Thẩm Chí Lương một mình một gánh, Trịnh Trung Thái là người tự do, dựa vào yêu cầu thực tế của công việc mà giúp qua giúp lại giữa hai người, còn Lục Khải Ân và Kỷ Tư đã dần dần trở thành cộng sự cố định không biết bắt đầu từ lúc nào.
Thẩm Chí Lương giở hồ sơ mình lấy được ra, quét mắt vài cái, bật ra một câu: “Chán ngắt.”
… Rõ ràng là bị tên điên nghiện vô cùng tận mấy sự kiện biến thái nào đó ảnh hưởng sâu sắc rồi.
Lục Khải Ân hung hăng trừng Kỷ Tư một cái, đổi là là một cái nhún vai xấu xa của y.
“Cô thì sao, chị hai?” Thẩm Chí Lương lại hỏi.
Hà Bội Nghi cũng nhìn hồ sơ, nhưng hai mắt của cô đờ đẫn, ánh mắt rời rạc, căn bản là không đặt tâm tư vào hồ sơ trong tay.
“Sao vậy Peggy?” Kỷ Tư chồm đến búng tay hai cái bên tai cô.
Hà Bội Nghi tỉnh lại, ngẩn ra rồi lập tức mệt mỏi cười một cái, “Hôm qua ngủ không ngon, thấy hơi mệt.”
“Vậy anh đi rót cho em cốc cà phê.”
Kỷ Tư mới đi được hai bước thì nghe thấy Lục Khải Ân sau lưng giả vờ ho khan một tiếng, “Ờ thì…”
“Biết rồi biết rồi,” Y khoát khoát tay, “Nửa viên đường đúng không?”
Lục Khải Ân hừ một tiếng, vẫn không hề biết cảm kích như cũ.
“Chúng ta là case gì?” Qua lúc sau, Kỷ Tư trở về với cơ thể thơm phức mùi cà phê sấy khô.
“Vụ án mưu sát mỹ nhân ngư hoàn mỹ.” Lục Khải Ân rút một tấm ảnh từ trong hồ sơ ra đưa tới trước mặt y.
“Chậc, đẹp thật.”
Trong ảnh là thi thể của một người đàn ông vớt từ dưới biển lên, *** nằm trên bờ, trên làn da trắng trẻo không có vết thương nào, bỏ qua việc phù thũng do bị ngâm quá lâu ra thì quả thật y hệt như một chàng trai xinh đẹp đang bình yên say ngủ.
Ống kính chỉ chụp nửa mặt bên của cậu ta, trông hơi quen mắt.
“Bốc Tồn Tai, hai mươi bảy tuổi, ca sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí IM.”
Cái tên Bốc Tồn Tai này Kỷ Tư đã từng nghe qua, trên thực tế có lẽ mọi người đều từng nghe qua, năm năm trước cậu đã từng một lần tỏa sáng không gì sánh bằng, nổi tiếng đến nỗi cho đến bây giờ cũng không thể tưởng tượng được.
Sau này bởi vì đủ thứ nguyên nhân mà dần dần hết thời, cho đến bây giờ có lẽ cũng chẳng còn ai nhớ.
“Thi thể đang ở phòng giải phẫu,” Lục Khải Ân uống một hơi hết cà phê trong cốc, sau đó đứng dậy, “Hay là cậu tính đi ăn cơm trưa trước?”
Kỷ Tư bật cười, “Anh tưởng tôi mới làm cảnh sát được ngày đầu tiên à?”
Đến phòng giải phẫu, Lục Khải Ân gõ cửa, chưa đợi trả lời đã đẩy cửa vào. Cánh cửa tự động rung vài cái, vừa khéo chặn Kỷ Tư ở bên ngoài.
“Cậu đúng là đồ ngốc.” Lục Khải Ân cắn răng.
“Rõ ràng là anh chỉ lo cho bản thân mình!” Kỷ Tư đỡ đầu sưng đỏ nhỏ giọng oán trách.
Lúc này pháp y đứng ở bên bàn phẫu thuật quay đầu lại, chỉ thấy hắn chớp mắt dùng ngón út kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt nhã nhặn hơi muốn cười.
“Tần Đạm Hải!”
Kỷ Tư phấn khởi kêu lên, trực tiếp vượt qua Lục Khải Ân bước nhanh về phía đối phương.
Lục Khải Ân không thể không nhíu mày.
“Kỷ Tư, lâu rồi không gặp.”
“Tôi mới rời khỏi khu A thì nghe nói cậu cũng xin điều sang khu B,” Kỷ Tư cười hi hi quàng vai Tần Đạm Hải, “Biết ngay là cậu yêu tôi mà.”
“Đúng vậy, tôi yêu cậu đến nỗi muốn giải phẫu cậu.”
Kỷ Tư đang định ôn chuyện thì Lục Khải Ân lại “không thức thời” lạ thường, chạy đến ngăn cản, gã ra vẻ không để ý xen giữa hai người, bước dài đến trước thi thể, “Tình trạng thế nào?”
Tần Đạm Hải nhìn Lục Khải Ân, rồi lại nhìn Kỷ Tư, lưỡng lự nói: “Anh đây là?”
Chủ động tự giới thiệu: “Tổ trọng án G Lục Khải Ân.”
“Ha.” Tần Đạm Hải khẽ cười, giọng điệu hơi chế giễu: “Nghe danh đã lâu.”
Quả nhiên là vật họp theo loài, nồi nào vung nấy, đến cả bạn bè của Kỷ Tư cũng chẳng có ai bình thường. Lục Khải Ân chẳng rảnh để làm rõ xem rốt cuộc mình đã làm gì để khiến hắn “nghe danh đã lâu”, chỉ hỏi lại lần nữa: “Tình trạng của thi thể thế nào?”
“Báo cáo ở đây.” Tần Đạm Hải lấy vài tờ giấy đưa cho gã, “Trong phổi không tích nước, không phải bị ngạt nước chết, có lẽ là bị người khác vứt xác, vẫn chưa xác định được hiện trường ban đầu. Vết thương chí mạng duy nhất là bị một vật cùn đập mạnh vào sau đầu, nghi ngờ hung khí là gậy hình tròn, ngoài chỗ này ra thì không tìm được bất cứ vết thương nào nữa, rõ ràng là người chết khi còn sống hoặc sau khi chết đã được đối xử tốt.”
“Đối xử tốt?” Lục Khải Ân hừ một tiếng.
Tần Đạm Hải lật thi thể đang úp mặt đó lại, tỉ mỉ thay cậu ta đắp vải trắng lên. Vết thương máu thịt lẫn lộn bị che lại, ngôi sao đã từng nổi danh vang dội trông vẫn hoàn mỹ không tì vết gì.
“Cậu cạo trọc tóc của anh ta.” Kỷ Tư ngẫm nghĩ hết nửa ngày, đột nhiên lại lên tiếng về một điểm chẳng ai buồn để ý.
“Nếu cậu muốn thì tôi có thể lén cho cậu mang về.” Tần Đạm Hải nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không biết năm đó có bao nhiêu người hâm mộ gương mặt này.”
Lục Khải Ân vừa đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, vừa không quên châm chọc Kỷ Tư: “Đừng có nói với tôi cậu còn tham gia fan club của anh ta nhé.”
Công việc tạm thời ngừng ở đây, Tần Đạm Hải chậm rãi mở miệng: “Gần đâu không về xem chút à?”
“Đâu?” Kỷ Tư không hiểu.
“Trường cảnh sát,” Tần Đạm Hải nhàn nhạt liếc y một cái, “Thầy Vương vẫn ở đó.”
Nghe đến đây, ánh mắt của Kỷ Tư thoáng chốc trở nên vi diệu, nhưng chỉ được một giây thì lại trở về bình thường. Y cố ý lớn tiếng không vui rầy rà với Tần Đạm Hải: “Cậu chưa từng học trường cảnh sát, sao mà cứ gọi thầy này thầy nọ thế?” Rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Tùy cậu,” Tần Đạm Hải cũng không miễn cưỡng, “Chỉ là ông ấy hay nhắc đến cậu với tôi, tôi mới nghĩ không biết có nên nói với cậu một tiếng không.”
“Biết rồi biết rồi.” Cuối cùng Kỷ Tư không nhịn được giở tay lên ra hiệu ngừng, trong giọng nói là sự mất kiên nhẫn không hề giấu giếm.
Lục Khải Ân không phải là thằng ngốc, Tần Đạm Hải và Kỷ Tư nói tới nói lui thế này cũng đã tương đối hiểu ra rồi, thầy giáo Vương kia và Kỷ tư tuyệt đối từng có gì đó với nhau.
Không lâu về trước, khi biết được ở lúc trường cảnh sát Kỷ Tư đã có chấp niệm với mình qua lời kể của y thì ngoài kinh ngạc ra Lục Khải Ân còn nảy sinh một sự vui mừng không thể nói rõ được, không ngờ thì ra là do gã nghĩ quá nhiều. Đối tượng oán trách ẩn chứa trong câu “nhưng thầy cứ nhắc đến tên anh mãi thôi” đó của Kỷ Tư không phải là mình mà là thầy hướng dẫn Vương mình chưa từng gặp mặt nhưng lại ở bên Kỷ Tư suốt hai năm…
Nghĩ đến đây, Lục Khải Ân lạnh lùng cười một cái.
Kỷ Tư đang nói chuyện trên trời dưới đất với Tần Đạm Hải gần đó đột nhiên lạnh run người.
Buổi chiều Lục Khải Ân và Kỷ Tư đến công ty giải trí I Music một chuyến, chuẩn bị bắt đầu điều tra từ đồng nghiệp bên cạnh Bốc Tồn Tai, tìm manh mối phá án. Sau khi bọn họ đi hỏi hết một vòng thì phát hiện, có một cái tên luôn được mọi người nhắc đến – Nguyên Dĩ Cận, quản lý của Bốc Tồn Tai.
Ông chủ nói: “Chuyện của Bốc Tồn Tai chúng tôi không rõ lắm, cái này anh phải đi hỏi Nguyên Dĩ Cận.”
Một ca sĩ nhỏ của công ty nói: “Điều kiện của Bốc Tồn Tai tốt như vậy mà không thể tiếp tục nổi tiếng, tất cả là tại Nguyên Dĩ Cận làm việc không hiệu quả, đừng tưởng rằng chỉ có mình tôi nghĩ như vậy, lúc trước Bốc Tồn Tai hay than vãn với tôi lắm.”
Chị gái trà nước nói: “Tôi sơ ý nghe thấy Bốc Tồn Tai cãi nhau với Nguyên Dĩ Cận ở phòng nghỉ ngơi, có lẽ là ba tháng trước.”
Đủ kiểu hết.
Vốn muốn đưa Nguyên Dĩ Cận về sở cảnh sát tiếp tục điều tra ngay lập tức nhưng được thông báo rằng sáng sớm hôm nay hắn đã xuất phát đi Đài Loan, nhanh nhất cũng phải hai ngày sau mới về.
Hai người chỉ có thể trắng tay quay về.
Ngồi vào trong xe, việc đầu tiên Kỷ Tư làm là mở máy lạnh đến mức cao nhất, “Thời tiết quỷ gì thế này.”
Lục Khải Ân cũng nóng nực, mặt mày bực bội nhíu mày không nói gì.
“A, muốn đi biển quá.”
“Đi biển làm gì, biến thành thịt nướng à?”
“Đương nhiên là uống nước ngọt, ngắm gái đẹp rồi.”
Trông Lục Khải Ân không mấy hứng thú.
Kỷ Tư vươn qua, “Nói thật đi sếp Lục, có muốn cùng đi không?”
“Hawaii?”
“Bãi biển vịnh Thâm Thủy.”
Chú thích ngoài lề: Bội Nghi trong tiếng hoa là 佩儀 (Pèiyí), nên cái tên Peggy có lẽ cũng từ đây mà ra.
Hôm nay là thứ hai, sáng sớm Lục Khải Ân vừa bước vào phòng làm việc, ném một chồng bìa hồ sơ lên bàn, phun ra ba từ lời ít mà ý nhiều: “Quy tắc cũ.”
Cái gọi là “quy tắc cũ” chính là rút thăm, mọi người rút được vụ nào thì xử vụ đó.
Từ trước đến giờ Lục Khải Ân thân là tổ trưởng chẳng bảo giờ căn cứ vào độ khó dễ của vụ án và năng lực cao thấp của thành viên để phân công một cách chủ quan, mà để mỗi một người dựa vào bản lĩnh để phát huy hết sức mình, gặp phải nan đề không giải quyết được thì mới thương lượng với nhau. Trông cách lãnh đạo này tùy hứng và lỏng lẻo thoải mái nhưng thực ra lại hình thành bầu không khí tích cực lạc quan thân mật giúp đỡ lẫn nhau trong đội, cũng được xem là phong cách cá nhân của riêng Lục Khải Ân, là mặt tốt hiếm có của gã.
Trong tổ nhỏ, Hà Bội Nghi và Thẩm Chí Lương một mình một gánh, Trịnh Trung Thái là người tự do, dựa vào yêu cầu thực tế của công việc mà giúp qua giúp lại giữa hai người, còn Lục Khải Ân và Kỷ Tư đã dần dần trở thành cộng sự cố định không biết bắt đầu từ lúc nào.
Thẩm Chí Lương giở hồ sơ mình lấy được ra, quét mắt vài cái, bật ra một câu: “Chán ngắt.”
… Rõ ràng là bị tên điên nghiện vô cùng tận mấy sự kiện biến thái nào đó ảnh hưởng sâu sắc rồi.
Lục Khải Ân hung hăng trừng Kỷ Tư một cái, đổi là là một cái nhún vai xấu xa của y.
“Cô thì sao, chị hai?” Thẩm Chí Lương lại hỏi.
Hà Bội Nghi cũng nhìn hồ sơ, nhưng hai mắt của cô đờ đẫn, ánh mắt rời rạc, căn bản là không đặt tâm tư vào hồ sơ trong tay.
“Sao vậy Peggy?” Kỷ Tư chồm đến búng tay hai cái bên tai cô.
Hà Bội Nghi tỉnh lại, ngẩn ra rồi lập tức mệt mỏi cười một cái, “Hôm qua ngủ không ngon, thấy hơi mệt.”
“Vậy anh đi rót cho em cốc cà phê.”
Kỷ Tư mới đi được hai bước thì nghe thấy Lục Khải Ân sau lưng giả vờ ho khan một tiếng, “Ờ thì…”
“Biết rồi biết rồi,” Y khoát khoát tay, “Nửa viên đường đúng không?”
Lục Khải Ân hừ một tiếng, vẫn không hề biết cảm kích như cũ.
“Chúng ta là case gì?” Qua lúc sau, Kỷ Tư trở về với cơ thể thơm phức mùi cà phê sấy khô.
“Vụ án mưu sát mỹ nhân ngư hoàn mỹ.” Lục Khải Ân rút một tấm ảnh từ trong hồ sơ ra đưa tới trước mặt y.
“Chậc, đẹp thật.”
Trong ảnh là thi thể của một người đàn ông vớt từ dưới biển lên, nằm trên bờ, trên làn da trắng trẻo không có vết thương nào, bỏ qua việc phù thũng do bị ngâm quá lâu ra thì quả thật y hệt như một chàng trai xinh đẹp đang bình yên say ngủ.
Ống kính chỉ chụp nửa mặt bên của cậu ta, trông hơi quen mắt.
“Bốc Tồn Tai, hai mươi bảy tuổi, ca sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí IM.”
Cái tên Bốc Tồn Tai này Kỷ Tư đã từng nghe qua, trên thực tế có lẽ mọi người đều từng nghe qua, năm năm trước cậu đã từng một lần tỏa sáng không gì sánh bằng, nổi tiếng đến nỗi cho đến bây giờ cũng không thể tưởng tượng được.
Sau này bởi vì đủ thứ nguyên nhân mà dần dần hết thời, cho đến bây giờ có lẽ cũng chẳng còn ai nhớ.
“Thi thể đang ở phòng giải phẫu,” Lục Khải Ân uống một hơi hết cà phê trong cốc, sau đó đứng dậy, “Hay là cậu tính đi ăn cơm trưa trước?”
Kỷ Tư bật cười, “Anh tưởng tôi mới làm cảnh sát được ngày đầu tiên à?”
Đến phòng giải phẫu, Lục Khải Ân gõ cửa, chưa đợi trả lời đã đẩy cửa vào. Cánh cửa tự động rung vài cái, vừa khéo chặn Kỷ Tư ở bên ngoài.
“Cậu đúng là đồ ngốc.” Lục Khải Ân cắn răng.
“Rõ ràng là anh chỉ lo cho bản thân mình!” Kỷ Tư đỡ đầu sưng đỏ nhỏ giọng oán trách.
Lúc này pháp y đứng ở bên bàn phẫu thuật quay đầu lại, chỉ thấy hắn chớp mắt dùng ngón út kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt nhã nhặn hơi muốn cười.
“Tần Đạm Hải!”
Kỷ Tư phấn khởi kêu lên, trực tiếp vượt qua Lục Khải Ân bước nhanh về phía đối phương.
Lục Khải Ân không thể không nhíu mày.
“Kỷ Tư, lâu rồi không gặp.”
“Tôi mới rời khỏi khu A thì nghe nói cậu cũng xin điều sang khu B,” Kỷ Tư cười hi hi quàng vai Tần Đạm Hải, “Biết ngay là cậu yêu tôi mà.”
“Đúng vậy, tôi yêu cậu đến nỗi muốn giải phẫu cậu.”
Kỷ Tư đang định ôn chuyện thì Lục Khải Ân lại “không thức thời” lạ thường, chạy đến ngăn cản, gã ra vẻ không để ý xen giữa hai người, bước dài đến trước thi thể, “Tình trạng thế nào?”
Tần Đạm Hải nhìn Lục Khải Ân, rồi lại nhìn Kỷ Tư, lưỡng lự nói: “Anh đây là?”
Chủ động tự giới thiệu: “Tổ trọng án G Lục Khải Ân.”
“Ha.” Tần Đạm Hải khẽ cười, giọng điệu hơi chế giễu: “Nghe danh đã lâu.”
Quả nhiên là vật họp theo loài, nồi nào vung nấy, đến cả bạn bè của Kỷ Tư cũng chẳng có ai bình thường. Lục Khải Ân chẳng rảnh để làm rõ xem rốt cuộc mình đã làm gì để khiến hắn “nghe danh đã lâu”, chỉ hỏi lại lần nữa: “Tình trạng của thi thể thế nào?”
“Báo cáo ở đây.” Tần Đạm Hải lấy vài tờ giấy đưa cho gã, “Trong phổi không tích nước, không phải bị ngạt nước chết, có lẽ là bị người khác vứt xác, vẫn chưa xác định được hiện trường ban đầu. Vết thương chí mạng duy nhất là bị một vật cùn đập mạnh vào sau đầu, nghi ngờ hung khí là gậy hình tròn, ngoài chỗ này ra thì không tìm được bất cứ vết thương nào nữa, rõ ràng là người chết khi còn sống hoặc sau khi chết đã được đối xử tốt.”
“Đối xử tốt?” Lục Khải Ân hừ một tiếng.
Tần Đạm Hải lật thi thể đang úp mặt đó lại, tỉ mỉ thay cậu ta đắp vải trắng lên. Vết thương máu thịt lẫn lộn bị che lại, ngôi sao đã từng nổi danh vang dội trông vẫn hoàn mỹ không tì vết gì.
“Cậu cạo trọc tóc của anh ta.” Kỷ Tư ngẫm nghĩ hết nửa ngày, đột nhiên lại lên tiếng về một điểm chẳng ai buồn để ý.
“Nếu cậu muốn thì tôi có thể lén cho cậu mang về.” Tần Đạm Hải nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không biết năm đó có bao nhiêu người hâm mộ gương mặt này.”
Lục Khải Ân vừa đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, vừa không quên châm chọc Kỷ Tư: “Đừng có nói với tôi cậu còn tham gia fan club của anh ta nhé.”
Công việc tạm thời ngừng ở đây, Tần Đạm Hải chậm rãi mở miệng: “Gần đâu không về xem chút à?”
“Đâu?” Kỷ Tư không hiểu.
“Trường cảnh sát,” Tần Đạm Hải nhàn nhạt liếc y một cái, “Thầy Vương vẫn ở đó.”
Nghe đến đây, ánh mắt của Kỷ Tư thoáng chốc trở nên vi diệu, nhưng chỉ được một giây thì lại trở về bình thường. Y cố ý lớn tiếng không vui rầy rà với Tần Đạm Hải: “Cậu chưa từng học trường cảnh sát, sao mà cứ gọi thầy này thầy nọ thế?” Rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Tùy cậu,” Tần Đạm Hải cũng không miễn cưỡng, “Chỉ là ông ấy hay nhắc đến cậu với tôi, tôi mới nghĩ không biết có nên nói với cậu một tiếng không.”
“Biết rồi biết rồi.” Cuối cùng Kỷ Tư không nhịn được giở tay lên ra hiệu ngừng, trong giọng nói là sự mất kiên nhẫn không hề giấu giếm.
Lục Khải Ân không phải là thằng ngốc, Tần Đạm Hải và Kỷ Tư nói tới nói lui thế này cũng đã tương đối hiểu ra rồi, thầy giáo Vương kia và Kỷ tư tuyệt đối từng có gì đó với nhau.
Không lâu về trước, khi biết được ở lúc trường cảnh sát Kỷ Tư đã có chấp niệm với mình qua lời kể của y thì ngoài kinh ngạc ra Lục Khải Ân còn nảy sinh một sự vui mừng không thể nói rõ được, không ngờ thì ra là do gã nghĩ quá nhiều. Đối tượng oán trách ẩn chứa trong câu “nhưng thầy cứ nhắc đến tên anh mãi thôi” đó của Kỷ Tư không phải là mình mà là thầy hướng dẫn Vương mình chưa từng gặp mặt nhưng lại ở bên Kỷ Tư suốt hai năm…
Nghĩ đến đây, Lục Khải Ân lạnh lùng cười một cái.
Kỷ Tư đang nói chuyện trên trời dưới đất với Tần Đạm Hải gần đó đột nhiên lạnh run người.
Buổi chiều Lục Khải Ân và Kỷ Tư đến công ty giải trí I Music một chuyến, chuẩn bị bắt đầu điều tra từ đồng nghiệp bên cạnh Bốc Tồn Tai, tìm manh mối phá án. Sau khi bọn họ đi hỏi hết một vòng thì phát hiện, có một cái tên luôn được mọi người nhắc đến – Nguyên Dĩ Cận, quản lý của Bốc Tồn Tai.
Ông chủ nói: “Chuyện của Bốc Tồn Tai chúng tôi không rõ lắm, cái này anh phải đi hỏi Nguyên Dĩ Cận.”
Một ca sĩ nhỏ của công ty nói: “Điều kiện của Bốc Tồn Tai tốt như vậy mà không thể tiếp tục nổi tiếng, tất cả là tại Nguyên Dĩ Cận làm việc không hiệu quả, đừng tưởng rằng chỉ có mình tôi nghĩ như vậy, lúc trước Bốc Tồn Tai hay than vãn với tôi lắm.”
Chị gái trà nước nói: “Tôi sơ ý nghe thấy Bốc Tồn Tai cãi nhau với Nguyên Dĩ Cận ở phòng nghỉ ngơi, có lẽ là ba tháng trước.”
Đủ kiểu hết.
Vốn muốn đưa Nguyên Dĩ Cận về sở cảnh sát tiếp tục điều tra ngay lập tức nhưng được thông báo rằng sáng sớm hôm nay hắn đã xuất phát đi Đài Loan, nhanh nhất cũng phải hai ngày sau mới về.
Hai người chỉ có thể trắng tay quay về.
Ngồi vào trong xe, việc đầu tiên Kỷ Tư làm là mở máy lạnh đến mức cao nhất, “Thời tiết quỷ gì thế này.”
Lục Khải Ân cũng nóng nực, mặt mày bực bội nhíu mày không nói gì.
“A, muốn đi biển quá.”
“Đi biển làm gì, biến thành thịt nướng à?”
“Đương nhiên là uống nước ngọt, ngắm gái đẹp rồi.”
Trông Lục Khải Ân không mấy hứng thú.
Kỷ Tư vươn qua, “Nói thật đi sếp Lục, có muốn cùng đi không?”
“Hawaii?”
“Bãi biển vịnh Thâm Thủy.”
Chú thích ngoài lề: Bội Nghi trong tiếng hoa là 佩儀 (Pèiyí), nên cái tên Peggy có lẽ cũng từ đây mà ra.