Địa chỉ mà Lâm Vệ Minh đưa cho gã chính là một nhà máy bỏ hoang, Lục Khải Ân dừng xe ở phía xa, men con đường ngoằn ngoèo để tiếp cận, trước cửa nhà máy có một viên cảnh sát mặc đồng phục đang núp chính giữa những thùng dầu, ló đầu ra nhìn, Lục Khải Ân dùng cùi chỏ thụi hắn một cái, hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”
Đối phương hoảng hồn, lắc đầu úp úp mở mở: “Dạ không biết… à, ở cửa sổ có mấy bóng người, vừa nãy còn có người nổ súng…” Nhìn thấy chi viện đến nơi mà không ngờ người đó lại trưng vẻ mặt “Hay là tôi đi trước đây” ra.
Nếu như là Kỷ Tư thì y nhất định có thể phân tích đại khái có bao nhiêu nghi phạm và những vũ khí có thể dùng, hơn nữa phán đoán và thực tế cũng sẽ không khác nhau mấy.
Có phải là do đồ ngốc xung quanh nhiều quá mà mới khiến Kỷ Tư trở nên nổi bật hơn không? Lục Khải Ân thất thần rất không chuyên nghiệp.
“Có nhìn thấy Kỷ Tư không? Một cậu cảnh sát có dáng người cao ấy.”
“Dạ có, một mình xông vào trong rồi.”
“Xông vào trong… rồi?”
“Dạ…”
“Mẹ nó, cái thằng khốn hay gây rắc rối này!” Lục Khải Ân rít ra mấy chữ qua kẽ răng, sau đó quay đầu lại nhìn cảnh sát tuần tra rụt rụt rè rè kia, “Vậy tại sao cậu còn ở đây?”
“Sếp à anh đừng có giỡn chứ, em đang dùng.381 đó, hơn nữa chỉ có một băng đạn, anh đi xem mấy thằng thổ phỉ đó cầm cây gì kìa!”
“Cậu có hai sự lựa chọn, xông vào bị tụi nó giết chết, hoặc là ở đây bị tôi đánh chết.” Lục Khải Ân nghiêm túc hất cằm với hắn, hoàn toàn không phải đang đùa.
“Được rồi được rồi, không phải ai cũng liều mạng như anh đâu,” Lâm Vệ Minh dẫn theo vài cấp dưới không biết xuất hiện từ đâu ra, vứt cho gã một chiếc áo chống đạn, ngừng một chặp rồi bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, ngoại trừ Kỷ Tư ra.”
“Đưa cho tôi thêm một chiếc nữa.”
Lâm Vệ Minh nhìn gã rồi quay người lấy thêm một chiếc đưa qua.
Lục Khải Ân cảm ơn đơn giản, “Hiện trường giao cho cậu, tôi dẫn theo vài người vào trước.”
“Đội cảnh sách còn chưa tới…” Lâm Vệ Minh nói được một nửa thì tự động nuốt câu cuối, “Thôi, tùy anh.”
Lục Khải Ân chú ý thấy lầu hai có một tia phản quang rất nhỏ ở góc khuất nào đó, đó chính là tay bắn tỉa đang mai phục sẵn, mục tiêu chính là cửa chính.
Mấy cảnh lăn một cái là có thể tránh đạn, thành công đột nhập trong phim đều là xạo, tuy Lục Khải Ân không sợ chết, nhưng gã chẳng đến để tìm cái chết, nhất thời không thể tiến vào bằng cổng trước được.
Dường như là trùng hợp, đống thùng giấy trên bãi đất đột nhiên bị ngã, mũi súng của tay bắn tỉa lập tức nhạy cảm chuyển hướng đi, Lục Khải Ân nhân cơ hội đó gập người chạy nhanh hai bước, thuận lợi chuyển sang địa điểm an toàn.
Trên cầu thang có hai người đang cầm súng đi xuống, gã tặng cho mỗi người một phát đạn là đã giải quyết xong, chỉ là vị trí của bản thân gã cũng bị phát hiện, hỏa lực tấn công từ nhiều phương hướng, gã nhanh chóng nằm xuống, trườn bò đến chỗ thùng giấy dưới sự yểm hộ của vài cộng sự ở cửa.
Nếu như không đoán sai thì Kỷ Tư ở gần đây, Lục Khải Ân sẽ không thật sự nghĩ rằng mới nãy chỉ là “trùng hợp”.
“Nè!”
Một tiếng kêu gần như khó phát hiện được vang lên đằng sau máy chế biến loại hình lớn, Lục Khải Ân quay đầu lại, một phần khuôn mặt của Kỳ Tư từ sau ló ra, mỉm cười với gã.
Gã núp vào bóng dưới cửa sổ, bò qua.
Kỷ Tư “nhiệt tình” ào qua, nhưng lại lục tìm băng đạn trong túi của Lục Khải Ân.
Lục Khải Ân không phản ứng gì, trong mắt gã chỉ nhìn thấy chân trái được băng bó qua quít, bên trên còn có mảng máu ứa ra rất lớn.
“Cậu trúng đạn rồi?”
Kỷ Tư trợn trắng mắt, “Ai thế không biết, thời khắc quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Sao rồi.”
“Không nghiêm trọng lắm, có lẽ là động mạch chủ chưa bị vỡ.”
Lục Khải Ân liền yên tâm, trong quan niệm của gã là nếu như không chết được thì bị thương gì đó đều là chuyện nhỏ.
Nhưng một khi đã nghĩ như vậy thì “chuyện to” liền nổi lên trên mặt nước, gã hãy còn cười được, dùng giọng điệu chế nhạo để hỏi: “Vậy là do cuộc gọi của tôi khiến cậu bị lộ hành tung, hay là… cậu phân tâm?”
Kỷ Tư ngẩn ra thấy rõ.
“Nè, Kỷ Tư.” Lục Khải Ân bắt chước giọng điệu của đối phương tối hôm qua.
“…”
“Cậu yêu thầm tôi, thích tôi nhưng không dám cho tôi biết.”
“Mẹ…” Kỷ Tư đấu lưng với Lục Khải Ân, chậm rãi phun ra một từ chửi tục, sau đó quay đầu đi, gương mặt rất bình tĩnh, “Anh có thể đừng thảo luận vấn đề này ở tình cảnh không phù hợp thế này không? Hơn nữa tôi tưởng lần trước chúng ta đã có chung nhận thức về việc này rồi mà.”
Lục Khải Ân nhếch khóe miệng, dưới ánh sáng chập choạng, hai mắt của gã sáng quắc như dã thú, mang theo chút tà ác và áp lực, “Nè, Kỷ Tư, có dám cược một ván với tôi không.”
Kỷ Tư lưỡng lự nhìn gã.
“Luôn luôn ở bên cạnh tôi, xem coi cuối cùng tôi có yêu cậu hay không.”
Vẻ mặt luôn căng thẳng của Kỷ Tư dãn ra từng chút một, dần dần biến thành nụ cười, y nhướn mày khiêu khích, “Anh lấy gì ra để đánh cược với tôi?”
Lục Khải Ân giả vờ cẩn thận suy ngẫm một lúc, sau đó không nhanh không chậm nói ra đáp án: “Tôi vẫn còn hơn nửa đời người nhàm chán này, thế nào?”
Lục Khải Ân chưa từng ôm chút hy vọng gì với việc tình yêu có thể xuất hiện trong đời mình, gã không có hứng theo đuổi bất cứ sự hư ảo không thiết thực nào, gã nhiệt thành với cuộc sống mãnh liện sôi nổi của bản thân mình hơn là những thứ phù phiếm rỗng tuếch, mà gã biết rằng Kỷ Tư luôn có thể mang lại sự bất ngờ cho gã.
Nghĩ đến những cảnh thách thức thú vị có thể gặp phải sau này, máu trong người Lục Khải Ân cũng sắp bùng cháy.
Cuộc cá cược này tuyệt đối có lợi.
Cho dù kết quả sau cùng có là mình thua đi nữa.
Kỷ Tư ngồi tại chỗ im lặng chớp mắt mấy cái, đột nhiên đứng dậy giải quyết nốt một tên vừa mới ló đầu ra.
Y đứng đó, cao cao tại thượng nhìn xuống Lục Khải Ân, trên mặt là thần thái phóng túng kiêu ngạo đã lâu không thấy, cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy, chói mắt đến kinh hoàng, chưa từng thay đổi.
Y giơ tay chĩa họng súng vào ngay trán Lục Khải Ân, làm động tác bắn, miệng hô “pằng” một tiếng phụ họa, “Sếp Lục, anh… thua chắc rồi.”
Lục Khải Ân hạ giọng cười “ha ha”, đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy eo của Kỷ Tư, lăn một vòng, một loạt đạn sượt qua bên người cả hai.
Gã rốt cuộc cũng hiểu vì sao đối với gã, Kỷ Tư không giống với mọi người, đó chính là vì – Nếu như nói Lục Khải Ân là một con dã thú, thì Kỷ Tư chính là người bạn đồng hành đã định trước của gã.
Bản chất của bọn họ tuyệt đối giống nhau.
Tôi thật sự hơi thích cậu rồi. Lục Khải Ân thầm nói với bản thân như vậy.
Tính toán sơ bộ thì vẫn còn lại khoảng năm tên, tên nào cũng được trang bị đầy đủ.
Lục Khải Ân kiểm tra băng đạn của mình, rồi lại nhìn Kỷ Tư, “Bây giờ có hai lựa chọn, môt là chúng ta ngồi trong góc chờ chi viện đến giải quyết mấy thằng khốn này, hai là kệ xác đội Phi Hổ, hai người chúng ta xử lý hết, cậu chọn cái nào?”
Kỷ Tư nhíu mày, “Sếp Lục à, hôm nay anh nói nhảm nhiều quá.”
“Được rồi.” Lục Khải Ân gật đầu sáng tỏ, khoác chiếc áo chống đạn còn lại trên người lên đầu Kỷ Tư.
“Vậy chúng ta lên sân khấu thôi.”
Mười lăm phút sau, mọi chuyện cũng kết thúc.
Nhân viên cứu hộ nâng cáng cứu thương đến nhưng bị Kỷ Tư quả quyết gạt đi, “Tôi chưa có tàn phế mà.” Nói rồi khập khiễng bước về phía trước.
Lục Khải Ân ở kế bên tặc lưỡi một tiếng, bước dài mấy bước đến gần, quàng tay qua sau eo Kỷ Tư, bế cả người y lên.
Ngay lúc Hà Bội Nghi và những người khác tưởng rằng gã sẽ ôm theo kiểu công chúa lãng mạn thì Lục Khải Ân lại dùng sức khuân Kỷ Tư trên vai, dùng tư thế như vác bao tải vậy, không ngọt ngào gì sất.
Giữa những tiếng huýt sáo bùng phát xung quanh, gã vỗ mông của Kỷ Tư một cách ngả ngớn.
“Chúng ta về nhà thôi.”
1:.38 là một loại đạn có kích cỡ 38mm, dùng cho súng lục ổ xoay.
– Hết –
Địa chỉ mà Lâm Vệ Minh đưa cho gã chính là một nhà máy bỏ hoang, Lục Khải Ân dừng xe ở phía xa, men con đường ngoằn ngoèo để tiếp cận, trước cửa nhà máy có một viên cảnh sát mặc đồng phục đang núp chính giữa những thùng dầu, ló đầu ra nhìn, Lục Khải Ân dùng cùi chỏ thụi hắn một cái, hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”
Đối phương hoảng hồn, lắc đầu úp úp mở mở: “Dạ không biết… à, ở cửa sổ có mấy bóng người, vừa nãy còn có người nổ súng…” Nhìn thấy chi viện đến nơi mà không ngờ người đó lại trưng vẻ mặt “Hay là tôi đi trước đây” ra.
Nếu như là Kỷ Tư thì y nhất định có thể phân tích đại khái có bao nhiêu nghi phạm và những vũ khí có thể dùng, hơn nữa phán đoán và thực tế cũng sẽ không khác nhau mấy.
Có phải là do đồ ngốc xung quanh nhiều quá mà mới khiến Kỷ Tư trở nên nổi bật hơn không? Lục Khải Ân thất thần rất không chuyên nghiệp.
“Có nhìn thấy Kỷ Tư không? Một cậu cảnh sát có dáng người cao ấy.”
“Dạ có, một mình xông vào trong rồi.”
“Xông vào trong… rồi?”
“Dạ…”
“Mẹ nó, cái thằng khốn hay gây rắc rối này!” Lục Khải Ân rít ra mấy chữ qua kẽ răng, sau đó quay đầu lại nhìn cảnh sát tuần tra rụt rụt rè rè kia, “Vậy tại sao cậu còn ở đây?”
“Sếp à anh đừng có giỡn chứ, em đang dùng. đó, hơn nữa chỉ có một băng đạn, anh đi xem mấy thằng thổ phỉ đó cầm cây gì kìa!”
“Cậu có hai sự lựa chọn, xông vào bị tụi nó giết chết, hoặc là ở đây bị tôi đánh chết.” Lục Khải Ân nghiêm túc hất cằm với hắn, hoàn toàn không phải đang đùa.
“Được rồi được rồi, không phải ai cũng liều mạng như anh đâu,” Lâm Vệ Minh dẫn theo vài cấp dưới không biết xuất hiện từ đâu ra, vứt cho gã một chiếc áo chống đạn, ngừng một chặp rồi bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, ngoại trừ Kỷ Tư ra.”
“Đưa cho tôi thêm một chiếc nữa.”
Lâm Vệ Minh nhìn gã rồi quay người lấy thêm một chiếc đưa qua.
Lục Khải Ân cảm ơn đơn giản, “Hiện trường giao cho cậu, tôi dẫn theo vài người vào trước.”
“Đội cảnh sách còn chưa tới…” Lâm Vệ Minh nói được một nửa thì tự động nuốt câu cuối, “Thôi, tùy anh.”
Lục Khải Ân chú ý thấy lầu hai có một tia phản quang rất nhỏ ở góc khuất nào đó, đó chính là tay bắn tỉa đang mai phục sẵn, mục tiêu chính là cửa chính.
Mấy cảnh lăn một cái là có thể tránh đạn, thành công đột nhập trong phim đều là xạo, tuy Lục Khải Ân không sợ chết, nhưng gã chẳng đến để tìm cái chết, nhất thời không thể tiến vào bằng cổng trước được.
Dường như là trùng hợp, đống thùng giấy trên bãi đất đột nhiên bị ngã, mũi súng của tay bắn tỉa lập tức nhạy cảm chuyển hướng đi, Lục Khải Ân nhân cơ hội đó gập người chạy nhanh hai bước, thuận lợi chuyển sang địa điểm an toàn.
Trên cầu thang có hai người đang cầm súng đi xuống, gã tặng cho mỗi người một phát đạn là đã giải quyết xong, chỉ là vị trí của bản thân gã cũng bị phát hiện, hỏa lực tấn công từ nhiều phương hướng, gã nhanh chóng nằm xuống, trườn bò đến chỗ thùng giấy dưới sự yểm hộ của vài cộng sự ở cửa.
Nếu như không đoán sai thì Kỷ Tư ở gần đây, Lục Khải Ân sẽ không thật sự nghĩ rằng mới nãy chỉ là “trùng hợp”.
“Nè!”
Một tiếng kêu gần như khó phát hiện được vang lên đằng sau máy chế biến loại hình lớn, Lục Khải Ân quay đầu lại, một phần khuôn mặt của Kỳ Tư từ sau ló ra, mỉm cười với gã.
Gã núp vào bóng dưới cửa sổ, bò qua.
Kỷ Tư “nhiệt tình” ào qua, nhưng lại lục tìm băng đạn trong túi của Lục Khải Ân.
Lục Khải Ân không phản ứng gì, trong mắt gã chỉ nhìn thấy chân trái được băng bó qua quít, bên trên còn có mảng máu ứa ra rất lớn.
“Cậu trúng đạn rồi?”
Kỷ Tư trợn trắng mắt, “Ai thế không biết, thời khắc quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Sao rồi.”
“Không nghiêm trọng lắm, có lẽ là động mạch chủ chưa bị vỡ.”
Lục Khải Ân liền yên tâm, trong quan niệm của gã là nếu như không chết được thì bị thương gì đó đều là chuyện nhỏ.
Nhưng một khi đã nghĩ như vậy thì “chuyện to” liền nổi lên trên mặt nước, gã hãy còn cười được, dùng giọng điệu chế nhạo để hỏi: “Vậy là do cuộc gọi của tôi khiến cậu bị lộ hành tung, hay là… cậu phân tâm?”
Kỷ Tư ngẩn ra thấy rõ.
“Nè, Kỷ Tư.” Lục Khải Ân bắt chước giọng điệu của đối phương tối hôm qua.
“…”
“Cậu yêu thầm tôi, thích tôi nhưng không dám cho tôi biết.”
“Mẹ…” Kỷ Tư đấu lưng với Lục Khải Ân, chậm rãi phun ra một từ chửi tục, sau đó quay đầu đi, gương mặt rất bình tĩnh, “Anh có thể đừng thảo luận vấn đề này ở tình cảnh không phù hợp thế này không? Hơn nữa tôi tưởng lần trước chúng ta đã có chung nhận thức về việc này rồi mà.”
Lục Khải Ân nhếch khóe miệng, dưới ánh sáng chập choạng, hai mắt của gã sáng quắc như dã thú, mang theo chút tà ác và áp lực, “Nè, Kỷ Tư, có dám cược một ván với tôi không.”
Kỷ Tư lưỡng lự nhìn gã.
“Luôn luôn ở bên cạnh tôi, xem coi cuối cùng tôi có yêu cậu hay không.”
Vẻ mặt luôn căng thẳng của Kỷ Tư dãn ra từng chút một, dần dần biến thành nụ cười, y nhướn mày khiêu khích, “Anh lấy gì ra để đánh cược với tôi?”
Lục Khải Ân giả vờ cẩn thận suy ngẫm một lúc, sau đó không nhanh không chậm nói ra đáp án: “Tôi vẫn còn hơn nửa đời người nhàm chán này, thế nào?”
Lục Khải Ân chưa từng ôm chút hy vọng gì với việc tình yêu có thể xuất hiện trong đời mình, gã không có hứng theo đuổi bất cứ sự hư ảo không thiết thực nào, gã nhiệt thành với cuộc sống mãnh liện sôi nổi của bản thân mình hơn là những thứ phù phiếm rỗng tuếch, mà gã biết rằng Kỷ Tư luôn có thể mang lại sự bất ngờ cho gã.
Nghĩ đến những cảnh thách thức thú vị có thể gặp phải sau này, máu trong người Lục Khải Ân cũng sắp bùng cháy.
Cuộc cá cược này tuyệt đối có lợi.
Cho dù kết quả sau cùng có là mình thua đi nữa.
Kỷ Tư ngồi tại chỗ im lặng chớp mắt mấy cái, đột nhiên đứng dậy giải quyết nốt một tên vừa mới ló đầu ra.
Y đứng đó, cao cao tại thượng nhìn xuống Lục Khải Ân, trên mặt là thần thái phóng túng kiêu ngạo đã lâu không thấy, cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy, chói mắt đến kinh hoàng, chưa từng thay đổi.
Y giơ tay chĩa họng súng vào ngay trán Lục Khải Ân, làm động tác bắn, miệng hô “pằng” một tiếng phụ họa, “Sếp Lục, anh… thua chắc rồi.”
Lục Khải Ân hạ giọng cười “ha ha”, đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy eo của Kỷ Tư, lăn một vòng, một loạt đạn sượt qua bên người cả hai.
Gã rốt cuộc cũng hiểu vì sao đối với gã, Kỷ Tư không giống với mọi người, đó chính là vì – Nếu như nói Lục Khải Ân là một con dã thú, thì Kỷ Tư chính là người bạn đồng hành đã định trước của gã.
Bản chất của bọn họ tuyệt đối giống nhau.
Tôi thật sự hơi thích cậu rồi. Lục Khải Ân thầm nói với bản thân như vậy.
Tính toán sơ bộ thì vẫn còn lại khoảng năm tên, tên nào cũng được trang bị đầy đủ.
Lục Khải Ân kiểm tra băng đạn của mình, rồi lại nhìn Kỷ Tư, “Bây giờ có hai lựa chọn, môt là chúng ta ngồi trong góc chờ chi viện đến giải quyết mấy thằng khốn này, hai là kệ xác đội Phi Hổ, hai người chúng ta xử lý hết, cậu chọn cái nào?”
Kỷ Tư nhíu mày, “Sếp Lục à, hôm nay anh nói nhảm nhiều quá.”
“Được rồi.” Lục Khải Ân gật đầu sáng tỏ, khoác chiếc áo chống đạn còn lại trên người lên đầu Kỷ Tư.
“Vậy chúng ta lên sân khấu thôi.”
Mười lăm phút sau, mọi chuyện cũng kết thúc.
Nhân viên cứu hộ nâng cáng cứu thương đến nhưng bị Kỷ Tư quả quyết gạt đi, “Tôi chưa có tàn phế mà.” Nói rồi khập khiễng bước về phía trước.
Lục Khải Ân ở kế bên tặc lưỡi một tiếng, bước dài mấy bước đến gần, quàng tay qua sau eo Kỷ Tư, bế cả người y lên.
Ngay lúc Hà Bội Nghi và những người khác tưởng rằng gã sẽ ôm theo kiểu công chúa lãng mạn thì Lục Khải Ân lại dùng sức khuân Kỷ Tư trên vai, dùng tư thế như vác bao tải vậy, không ngọt ngào gì sất.
Giữa những tiếng huýt sáo bùng phát xung quanh, gã vỗ mông của Kỷ Tư một cách ngả ngớn.
“Chúng ta về nhà thôi.”
:. là một loại đạn có kích cỡ mm, dùng cho súng lục ổ xoay.
– Hết –