Động vật máu lạnh
Lúc Lục Khải Ân đi vào phòng, vừa nhìn liền chú ý thấy chậu thực vật nọ trên sàn phòng khách, thế là hất cằm một cái, hỏi: “Thứ gì vậy?”
Kỷ Tư cởi áo khoác ra, tùy ý quăng lên sofa, trả lời: “Hoa quỳnh á.”
“Nở chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Kỷ Tư đi tới bên cạnh Lục Khải Ân, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ lên phiến lá màu xanh lục đậm, “Tôi từng canh liên tiếp một tuần, chỉ để đợi nó nở, kết quả cuối cùng một đêm không cẩn thận ngủ mất, tỉnh lại thì hoa đã tàn.”
Lục Khải Ân nhếch khóe môi cười lạnh, “Có nhớ câu tôi đã từng nói không, cậu quả nhiên là đồ xui xẻo.”
Kỷ Tư nhún vai không hề gì, trên mặt chẳng có lấy một tia ảm đạm tiếc nuối, trông vẫn phấn khởi như thường.
Đây là Kỷ Tư, cho dù kết quả có ra sao đi nữa thì y cũng có thể hưởng thụ trong quá trình tham gia.