Cái tên và tin nhắn đến quá đột ngột, Quý Thính vô thức nhớ lại cách Thư Tiêu quay đầu gọi tên cô khi còn đi học, đồng thời nhớ lại cái tên xinh đẹp viết trên sổ của cô ấy.
Mái tóc đuôi ngựa của cô ấy nhẹ lướt qua bàn của Đàm Vũ Trình, lướt qua quyển vở với nét chữ đậm và mạnh mẽ của Đàm Vũ Trình.
Quý Thính vô thức ngước mắt nhìn về phía chiếc bàn cách cửa chính không xa, dáng người cao lớn quay lưng về phía cửa chính, tay anh đang đặt trên tay vịn nghịch nghịch bật lửa. Quý Thính nhìn mấy giây sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn vào điện thoại đầu ngón tay gõ tin nhắn trả lời.
Quý Thính: [Thư Tiêu, đã lâu không gặp, tối nay giao thừa nên tớ có hơi bận, có chuyện gì thế]
Khung chat hiện lên đã gửi, Thư Tiêu nhanh chóng tiếp lời.
Thư Tiêu: [Đã lâu không gặp, Quý Thính. Đúng rồi ngày mai là Tết Nguyên Đán, cửa hàng của cậu mới khai trương đúng không?]
Quý Thính: [Đúng vậy.]
Thư Tiêu: [Buôn may bán đắt nhé.]
Quý Thính: [Cảm ơn.]
Thư Tiêu: [Đúng rồi, tớ muốn làm phiền cậu một chuyện.]
Thư Tiêu: [Tớ được nhà trường cử đi có thể sẽ đến đại học Lê Thành làm trợ giảng, ký túc xá của trường không còn chỗ trống có lẽ phải thuê nhà một thời gian, tớ không quen thuộc Lê Thành cũng chưa từng đến đó, nơi đó hơi xa lạ. Tớ đã tìm nhà trên mạng nhưng hình ảnh không có cảm giác chân thật nên muốn nhờ cậu giúp đỡ. Khi nào cậu có thời gian có thể giúp tớ xem nhà được không?]
Cô ấy gõ hồi lâu, khi tin nhắn đến Quý Thính sửng sốt, cô tựa người vào quầy đầu ngón tay dừng lại trên phím một lúc lâu.
Không đợi cô trả lời.
Thư Tiêu lại nhắn tin: Tớ biết sẽ mang phiền phức cho cậu, nhưng nghĩ hai ta cũng khá gần gũi, Chung Du không ở Lê Thành nên không thể giúp được tớ.
Khi Thư Tiêu còn học cấp ba ngoài mối quan hệ thân thiết với Chung Du, cô ấy còn thỉnh thoảng trò chuyện với Quý Thính, hai người cũng trở nên thân thiết hơn sau vụ trèo tường. Trong những năm đó, cô ấy cũng thường xuyên quay đầu gọi Quý Thính. Mỗi khi Quý Thính ngẩng đầu lên đều bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, bên cạnh cô là Đàm Vũ Trình đang ôm cánh tay ngủ say.
Có một người nào đó còn quen thuộc hơn với cô ấy, nhưng cô ấy không tìm anh mà tìm cô.
Đầu ngón tay của Quý Thính vẫn còn đặt trên bàn phím, phải rất lâu mới trả lời sau tin nhắn này.
Cô trả lời: [Tớ có thể giúp cậu đi xem, nhưng hai ngày này tớ rất bận nên có thể mất vài ngày, cậu đợi được không?]
Thư Tiêu: [Không sao đâu, tớ cũng không cần gấp.]
Thư Tiêu: [Cảm ơn cậu, Quý Thính.]
Quý Thính: [Không có gì.]
Gửi tin nhắn này xong Quý Thính ngẩng đầu lên, ngoài cửa tấp nập người lúc nào cũng có khách ra vào, xung quanh là tiếng xúc đá lạnh và tiếng máy in đơn hàng, cô tỉnh táo lại để điện thoại lên quầy hàng. Vừa lúc có một vị khách bước vào ngó quanh không biết đang tìm gì, Quý Thính chăm chú nhìn anh ta: “Xin chào? Có cần chúng tôi giúp gì không?”Người khách ngẩng lên gãi đầu cười hỏi: “Xin hỏi ở đây có nhà vệ sinh không?”
Quý Thính nghe vậy, mỉm cười chỉ ra phía ngoài nói: “Anh ra cửa rẽ trái, phía sau thư viện Tùng Sơn có một cái.”
“Được, cảm ơn.” Vị khách nghe xong lập tức quay người đi ra ngoài, lúc đầu bước đi còn vững vàng sau đó lại chạy như điên ra khỏi cửa. Quý Thính mỉm cười, Tiểu Uyển nhìn vào màn hình máy tính nói: “Khu phố của chúng ta lên hot search rồi.”
Quý Thính nhìn sang.
#Lê Thành 1981 Khu phố văn hóa#
Dưới hot search còn có một cái tên “dòng chảy hữu hạn” được thêm vào, máy bay không người lái đã xuất hiện tuyên truyền toàn diện trên bầu trời, hình ảnh cửa tiệm Hoàng Hôn và chú mèo thần tài to lớn, đáng yêu trong cửa hàng của Quý Thính cũng được đưa vào video. Ánh đèn trên toàn bộ khu phố nhìn từ xa giống hình 1981, đám đông phía dưới bàn luận rất sôi động.
Tiểu Uyển nhận đơn đặt hàng, nhìn rồi cười nói: “Chị Thính, họ nói một ly không đủ uống.”
Quý Thính nhìn qua, thấy nhóm Long Không đã gọi thêm vị cà phê khác, đồng thời còn bổ sung thêm hai phần mousse sô cô la. Cà phê phải đợi pha, nhưng mousse sô cô la đã có sẵn. Quý Thính cầm khay, lấy trong tủ lạnh ra hai chiếc bánh rồi bước ra ngoài.
Nhìn qua đã thấy Long Không và Phong Dĩnh Dĩnh đổi chỗ, anh nghiêng người về phía trước để nói chuyện với Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình không dựa vào lưng ghế nữa mà cầm một chiếc bật lửa bằng đầu ngón tay thon dài và ngồi hướng về phía trước, lắng nghe Long Không nói chuyện. Khi anh ngồi như vậy cổ áo hơi mở ra có chút hoang dã, áo vest cũng được đặt trên ghế của Quý Thính.
Quý Thính nhìn anh mấy giây sau đó đi tới đặt bánh lên bàn, là Vu Hy và Mộng Gia gọi. Vu Hy kéo Mộng Gia chơi Người sói, Mộng Gia rất thiếu kiên nhẫn bộ dáng như kiểu tôi chính là người sói đây khiến Vu Hy cảm thấy mình không thể cân nổi cô ấy.
Đàm Vũ Trình nhận thấy cô đi đến liền đưa tay hạ ghế xuống.
Quý Thính cũng thuận thế ngồi xuống, dựa gần ngay bên cạnh áo khoác của anh, điếu thuốc của anh trên bàn còn chưa châm lửa, anh đang đáp lại lời Long Không, đại khái là tạm thời sẽ không tiếp quản công ty của bố. Anh không thấy hứng thú.
Long Không tặc lưỡi hai lần nói: “Hạn hán chết vì khô, lũ lụt cũng chết vì úng nước”.
Anh ta ước gì nhà mình cũng có một công ty để cho anh có thể nghỉ việc tiếp quản, công việc tổng giám đốc hiện tại đòi hỏi anh ta phải tăng ca liên tục và vô cùng mệt mỏi còn phải đi xa, lại có những người được gọi là sếp nhưng vẫn nhàn nhã. Sẽ thật tuyệt nếu có một công ty của gia đình để cho anh ta tiếp quản.
Đàm Vũ Trình cười nhạt một tiếng.
Quý Thính tựa lưng vào ghế cầm ly cà phê đã hơi nguội nghe hai người nói chuyện, ánh mắt rơi vào khuôn mặt anh cô nhớ tới tin nhắn WeChat mình nhận được, hai chữ “Thư Tiêu” khiến cô lại căng thẳng.
Cà phê mới được mang đến, Đàm Vũ Trình lấy thêm một ly latte, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Quý Thính. Quý Thính đang định uống, khẽ chớp mắt bắt gặp ánh mắt của anh dưới ánh đèn neon, tầm mắt họ chạm nhau.
Đàm Vũ Trình nhìn thấy cô mặc bộ quần áo đồng phục màu xanh nhạt, thời tiết ngày càng lạnh cô vẫn để lộ đôi chân dài trắng. Yết hầu anh khẽ động, “Đang nhìn gì vậy?”
Lông mi Quý Thính khẽ chớp, lắc đầu: “Không có gì.”
Đàm Vũ Trình cầm ly cà phê đưa cho cô: “Em uống cái này đi.”
Quý Thính hơi sửng sốt, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi gọi hơi nhiều.”
Quý Thính không nghĩ ngợi gì đặt ly trở lại bàn nhận lấy chiếc ly anh đưa, ly latte nóng trên đầu ngón tay cô có cảm giác ấm áp. Sau khi Đàm Vũ Trình đưa cà phê cho cô anh quay người nói chuyện tiếp với Long Không, vừa nói vừa châm điếu thuốc rồi hút.
Phong Dĩnh Dĩnh không biết mình bị đổi chỗ từ khi nào, cô ta ngồi đó hai má nóng bừng có chút ngượng nghịu, vì vậy cô ta dựa lưng vào ghế không ngừng tập trung vào người sói trong tay Mộng Gia, không dám nhìn lại hướng bên này. Vu Hy chơi game khá giỏi, nhưng Mộng Gia lại rất thiếu kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại nói một câu.
“S-sii cái đồ chết tiệt…”
Vu Hy suy nghĩ một chút, nói: “Đại tiểu thư, cậu có thể kiên nhẫn chút được không? Cậu là người sói, không có kiên nhẫn, cho cậu là thường dân, cũng không có kiên nhẫn…Tớ thấy mệt rồi đấy.”
Long Không nghe xong mỉm cười nói: “Cậu ấy vẫn thích hợp chơi Anipop thôi.”
Mộng Gia: “Biến.”
Khoảng thời gian vừa qua, người dân đến khu văn hóa ngày càng đông, các tòa nhà lân cận cũng sáng đèn, nhìn từ xa có thể thấy nhiều cư dân ra ngoài ban công đón giao thừa và tham gia lễ hội cùng nhau.
Tại quán bar trung tâm, anh chàng DJ đã chơi suốt đêm, đeo tai nghe và cực kỳ kiên nhẫn, DJ được mời đến đội mũ lưỡi trai, đeo găng tay đen, mặc quần áo ngắn tay, thỉnh thoảng lại cầm micro nói với một giọng lớn, khàn khàn nhưng rất vang. Đây là lễ hội dành cho giới trẻ và cho tất cả mọi người muốn góp vui.
Trong mười phút cuối cùng của năm cũ.
Long Không giơ ly cà phê trong tay lên, cười nói: “Chúc mừng chúng ta.”
Quý Thính giơ chiếc ly ấm áp lên, Vu Hy, Mộng Gia và Phong Dĩnh Dĩnh đều tiến tới chạm vào, Đàm Vũ Trình cầm ly cà phê lạnh chưa uống của Quý Thính nghiêng người cũng tùy tiện chạm vào.
Long Không mỉm cười nói: “Chúc chúng ta một năm mới càng ngày càng tốt đẹp.”
Vu Hy mỉm cười nói: “Được!”
Khi đặt ly xuống màn hình LED ngoài trời trên tầng hai của quán bar nhấp nháy, giao diện đổi thành đếm số ngược, máy bay không người lái ngay lập tức bay lên bầu trời, mọi người có mặt tại đây đều đứng dậy.
Số 10 bắt đầu xuất hiện trên màn hình LED.
DJ cầm micro, giọng nói khàn khàn xuyên qua bầu trời đêm: “10, 9, 8,…”
Quý Thính nhìn màn hình LED, Đàm Vũ Trình ở phía sau anh dập thuốc lá rồi đứng dậy. Quý Thính ngẩng đầu chờ đợi giây cuối cùng, gáy cô chạm vào bả vai Đàm Vũ Trình, cô sửng sốt một chút rồi quay lại.
Ở giây cuối cùng.
DJ hét lên: “Chúc mừng năm mới – Chúc mọi người năm 2024 khỏe mạnh và giàu sang”.
Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn cô, giữa âm thanh lễ hội và tiếng la hét khắp nơi, anh nói với cô bằng giọng trầm và lười biếng: “Chúc mừng năm mới.”
Quý Thính nhìn anh trong ánh sáng mờ ảo và âm thanh ồn ào, nhẹ nhàng trả lời: “Năm mới vui vẻ.”
“Bùm!”
Một quả pháo hoa khổng lồ nổ tung giữa không trung.
1981
Sau đó bầu trời tràn ngập pháo hoa do máy bay không người lái bắn, hơi khác so với pháo hoa thật nhưng vẫn đủ sống động, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của Quý Thính và Đàm Vũ Trình. Hai người nhìn thấy khuôn mặt của đối phương trong không gian cực kỳ nhỏ bé này, tim Quý Thính đập thình thịch cô quay đầu nhìn pháo hoa khổng lồ trên bầu trời, Đàm Vũ Trình cũng ngước mắt lên nhìn. Vai anh bị tóc cô cọ xát, anh đút một tay vào túi quần đứng vững như núi.
“Chúc mừng năm mới, Quý Thính…” Vu Hy vui vẻ quay lại ôm Quý Thính.
Mộng Gia nhếch môi muốn bước tới làm gì đó, cô chen qua nhìn Đàm Vũ Trình nói: “Chúc mừng năm mới, Đàm Vũ Trình.”
Đàm Vũ Trình cụp mắt xuống, thản nhiên liếc nhìn cô ta ừm một tiếng.
Mộng Gia nghiến răng nghiến lợi.
Quý Thính ôm Vu Hy cười nói: “Chúc mừng năm mới, hy vọng năm mới gặp được người yêu.”
“Cần thiết, cậu cũng vậy!” Vu Hy rất hưng phấn.
Quý Thính mỉm cười vỗ vỗ cô ấy, ngước mắt lên, nhìn thấy Lục Hải ở cách đó không xa anh đang ôm một cô gái đứng đó, mỉm cười với cô, họ đang mừng năm mới ở cửa hàng bên cạnh.
Quý Thính có chút ngạc nhiên, mỉm cười với anh.
Đàm Vũ Trình ngước mắt nhìn thấy Lục Hải, anh khẽ nhướng mày.
–
Sau lễ hội cũng là lúc phải ra về, những vị khách đến cũng theo từng đợt rời đi, xe chạy ngang qua, Quý Thính tiễn Mộng Gia, Vu Hy, Long Không, Phong Dĩnh Dĩnh rồi bắt đầu chỉ dẫn Tiểu Uyển và những người khác thu dọn bàn ghế, bàn ghế đặt bên ngoài của các quán khác cũng được thu về đúng chỗ. Lối vào khu phố có an ninh, nhìn chung không có trộm cắp nên chỉ cần sắp xếp bàn ghế đúng vị trí là được.
Tiểu Uyển và những người khác bận rộn cả một ngày đã rất mệt mỏi, Quý Thính đưa cho mỗi người một phong bao lì xì lớn màu đỏ, sau khi nhận được bao lì xì họ càng chăm chỉ năng nổ hơn để dọn dẹp. Cuối cùng, Tiểu Uyển và cả những người ở cửa hàng chính cũng đến đây để giúp đỡ, đêm giao thừa năm nay ở Trác Duyệt không náo nhiệt như ở khu văn hóa.
Dọn dẹp xong cửa hàng ngay khi cánh cửa được kéo xuống, Tiểu Uyển và những người khác rời đi.
Quý Thính ôm hoa hồng trong ngực, mang theo vài món quà, quay đầu lại cô nhìn thấy một chiếc SUV màu đen đỗ ở đối diện cửa tiệm, Đàm Vũ Trình dựa vào cửa xe khoanh tay ngước mắt nhìn cô.
Hai người chỉ cách nhau có vài người lác đác đi trên khu phố
Vài giây sau.
Quý Thính đi tới chỗ anh, Đàm Vũ Trình buông cánh tay xuống mở cửa ghế lái phụ, Quý Thính bước lên xe trong ngực còn ôm nhiều món quà, Đàm Vũ Trình duỗi tay giúp cô.