Một cuộc họp kéo dài đến giữa trưa, còn muốn tiếp tục đến chiều. Khi cuộc họp dừng lại, mọi người đều đang gọi đồ ăn, Đàm Vũ Trình ngồi xuống, xem lại công việc trong máy tính xách tay của mình. Hộp thư của anh chứa đầy những bản tóm tắt cuối năm do ban quản lý gửi đến. Anh tuỳ tiện lướt bấm mở.
Trần Phi cầm điện thoại di động đến gần anh, hỏi: “Anh Đàm, anh muốn ăn cái gì? Chúng ta cùng gọi.”
Đàm Vũ Trình liếc nhìn màn hình, gọi một phần cơm bò. Những người khác đang thảo luận xem nên uống gì. Đàm Vũ Trình ngước mắt nhìn mọi người trong phòng họp, sau đó cầm điện thoại lên chuyển tệ vào tài khoản WeChat của Quý Thính.
Đàm: Ba mươi hai ly cà phê.
Sau khi gửi xong, anh ra hiệu cho Trần Phi báo cho mọi người biết.
Trần Phi cười nhẹ một tiếng, đứng dậy vỗ tay nói: “Không cần gọi đồ uống, anh Đàm mời, mọi người muốn uống gì cứ nói với tôi, tôi gọi cho.”
Mọi người lập tức hoan hô. Mấy ngày nay họ quá bận rộn, chuyện này vừa đúng lúc bọn họ định gọi cà phê.
Hôm nay những nhân viên làm bán thời gian và học việc không đến cửa hàng, trong cửa hàng chỉ có Tiểu Uyển, Tiểu Chu, Trương Dương và Quý Thính. Hoàng Hôn cũng đang chuẩn bị nghỉ trưa, cơm trưa là do Quý Thính mời. Tiểu Uyển và Tiểu Chu thích uống canh hầm nên cô đã đặt đồ ăn ở nhà bếp Vĩnh Hoà để thỏa mãn sở thích của họ, Trương Dương thì gọi món thịt ngỗng từ nhà hàng này, bốn người ngồi trên sô pha chung một bàn. Mọi người ăn trưa, thuận tiện bàn bạc về địa điểm ăn uống với chi nhánh trong hai ngày.
Lúc này điện thoại di động của Quý Thính vang lên. Cô bấm vào thì thấy tin nhắn được gửi đến từ một bức ảnh đại diện màu đen. Đầu tiên là số tiền được chuyển đến, sau đó nói về ba mươi hai ly cà phê.
Ngay sau đó là đủ loại cà phê, bao nhiêu cốc Americano, cappuccino, latte…
Anh hiếm khi đặt hàng cho cô thông qua WeChat. Đây xem như là lần đầu tiên, hơn nữa đơn hàng này khá lớn, Quý Thính vô thức đặt đũa xuống lấy sổ và bút viết ra danh sách đặt hàng.
Trương Dương nhìn sang hỏi: “Có đơn hàng tới à? Là công ty nào thế?”
Quý Thính vừa viết vừa nói: “Diên tục.”
“Wow, đơn hàng lớn nha.” Tiểu Uyển nhìn thấy thì kinh ngạc nói.
Quý Thính viết rất nhanh, cô nói: “Làm ngay bây giờ đi, ba mươi hai ly, lát nữa chúng ta sẽ lái xe đi giao.”
“Được.” Tiểu Chu vẫn còn đang gặm đùi gà liền tháo găng tay dùng một lần ra rồi đi rửa tay. Tiểu Uyển và Trương Dương cũng đứng dậy đi đến quầy, rửa tay xong thì bắt tay vào làm. Tiểu Chu lấy ra một bao hạt cà phê, dùng kéo cắt ra, nói: “Anh Đàm Vũ Trình tự mình nhắn đặt hàng với chị Quý Thính, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều phí phải trả cho ứng dụng đặt hàng.”
Trương Dương nói: “Nhưng chúng ta phải tự mình giao hàng.”
Tiểu Uyển: “Thì tự mình giao, gần như vậy, sợ cái gì?”
Tiểu Chu tiếp tục nói: “Đúng vậy.”
Trương Dương nhún vai, vâng, tôi biết thừa mấy người chỉ muốn gặp trai đẹp mà thôi.
Quý Thính viết ra các loại đồ uống, chia danh sách thành hai phần. Một phần được giao cho quầy, một phần lưu lại, sau khi cô dùng máy tính tính toán, số tiền của đơn hàng chưa tới một ngàn rưỡi. Cô nhắn cho anh.
Quý Thính:1024
Cô nhận số tiền, sau đó chuyển 1976 lại cho anh. Đàm Vũ Trình không nhận số tiền chuyển lại, mà hỏi dò.
Đàm: Em đã ăn gì chưa?
Quý Thính: Tôi đang ăn, còn anh thì sao?
Đàm: Tôi gọi đồ ăn tới.
Quý Thính: Ừm.
Đàm: Nghe nói buổi sáng em nhận được hoa?
Quý Thính bất ngờ: Sao anh lại biết?
Đàm: Muốn thì sẽ biết thôi.
Quý Thính:….
Tính tình quả là kỳ quái.
Quý Thính không trả lời lại, cô đặt điện thoại xuống đứng dậy đi tới quầy phía sau hỗ trợ, bốn người chia ra thì mỗi người phải làm tám ly. Tiểu Uyển nói: “Bốn tầng văn phòng của bọn họ đều đặt hàng à? Nhưng mà bốn tầng không ít người, hẳn là chỉ có ban quản lý đặt hàng. Nghe nói từ tầng năm đến tầng tám đều đã được Diên Tục thuê, nếu tiếp tục mở rộng như thế này, Diên Tục sẽ phải xây cho mình một toà nhà riêng.”
Trương Dương biết tương đối nhiều, lần trước Tiểu Ngôn phỏng vấn đã trúng tuyển. Trương Dương và Tiểu Ngôn vẫn thường xuyên giữ liên lạc, nên tự nhiên anh biết được rất nhiều từ chỗ Tiểu Ngôn.
“Oa, anh Đàm Vũ Trình sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ông chủ thôi.”
Trương Dương nhìn bộ dạng ham mê sắc đẹp của cô ấy, nói: “Tạm thời là vậy.”
Tiểu Uyển cười ha hả.
Quý Thính làm xong bảy ly, liền xoay người đóng gói lại. Ba người bọn họ lần lượt hoàn thành xong công việc của mình, Trương Dương đi vào phòng khách lấy ra một chiếc giỏ lớn chuyên dùng để giải quyết những đơn hàng lớn. Quý Thính đặt cà phê vào đó, đưa chìa khóa xe cho Trương Dương để cậu lái xe. Trương Dương sau khi lấy chìa khóa thì đến hầm gara, Quý Thính, Tiểu Uyển và Tiểu Chu bên này cũng đã đóng gói xong, cùng mang ra cửa đợi xe của Trương Dương đến, mở cốp xe rồi để vào trong. Tiểu Uyển và Tiểu Chu đi theo hỗ trợ. Giỏ không thể đựng được nhiều nên một số ly phải dùng tay xách.
Sau khi nhìn xe rời đi.
Quý Thính quay lại cửa hàng, đậy đồ ăn trên bàn lại rồi lấy phần của mình ra ăn.
Vu Hy gửi tin nhắn cho cô, nói: Tớ bận muốn chết rồi.Quý Thính: Hả?
Vu Hy: Hôm qua chúng tớ tổ chức tiệc cuối năm, còn sắp xếp công việc cho năm tới. Ban đầu dự định năm nay sẽ không quay về vì tớ không muốn đi xem mắt nữa, nhưng mẹ cứ khóc trong điện thoại bảo nhất định phải về. Tớ mềm lòng nên hôm nay đã xin nghỉ phép.
Quý Thính: Dì nhớ cậu đấy.
Vu Hy: Bà ấy muốn tớ về Nam An kết hôn, nhưng tớ không muốn đâu. Đàn ông ở đâu cũng vậy thôi, dù đến từ Nam An hay Lê Thành thì đều như nhau cả.
Quý Thính biết cô ấy đã bị Chu Chiếm làm tổn thương nên không còn ôm hy vọng gì nữa.
Quý Thính: Chúng ta đều còn trẻ nên cậu không cần phải vội.
Vu Hy: Tớ không vội, cũng có người đang đuổi theo nhưng bản thân lại không thích họ.
Quý Thính: Ừ.
Vu Hy: Nhân tiện, nói cho tớ biết, đêm qua có người đàn ông nào thêm WeChat cậu không?
Quý Thính dừng lại một lúc.
Nghĩ đến người bạn cùng lớp hôm qua đã thêm wechat của cô, cô trả lời: Có.
Vu Hy: Haha, tôi đoán đúng rồi.
Vu Hy: Cái váy kia vừa mới cầm lên tớ đã ngay lập tức cảm thấy nó hợp với cậu rồi. Dáng người tớ lớn hơn cậu một chút nên mặc không vừa, nhưng cậu nhất định mặc vừa.
Quý Thính: Váy đã được gửi đi giặt khô, sẽ trả lại cho cậu sau.
Vu Hy: Không cần, cậu giữ lại mặc đi.
Vu Hy: A, tớ phải đi đây. Cậu không biết đâu, hôm qua tớ trực tiếp được bổ nhiệm làm quản lý sảnh nên tạm thời phải đưa người lên thay. Người kia ban đầu là do tớ đề bạt, hiện giờ người đó thỉnh thoảng không hiểu cái này cái kia, toàn tới hỏi tớ…… điên ghê, tớ đi làm việc trước đây.
Quý Thính trở về thì tốt. Nhưng Vu Hy lại không trở về.
Cuối năm, hai cửa hàng không chỉ có liên hoan mà còn có team buiding với bao lì xì thưởng cuối năm…, thanh toán cho nhà cung cấp, tồn trữ cà phê hạt và tổng vệ sinh cả hai cửa hàng.
Sau kỳ nghỉ lễ quy mô lớn từ các tòa nhà văn phòng gần Trạc Duyệt, cửa hàng cũng dần chuẩn bị đóng cửa. Trong khoảng thời gian này, Khâu Đan gọi điện cho Quý Thính nói dì Tiếu và chú Đàm đã đến Lê Thành ăn tết, hai nhà dự định cùng nhau dùng bữa, bảo cô xong việc thì về sớm một chút.
Quý Thính đồng ý.
Nhưng vào buổi sáng đêm giao thừa, Quý Thính nhận được cuộc gọi từ giám đốc chi nhánh. Báo rằng khu văn hóa cần phải kiểm tra hỏa hoạn vì bên kia đều là các xưởng cũ được cải tạo. Việc kiểm tra phòng cháy chữa cháy phải được thực hiện trước Tết thì mọi người mới có thể về nhà đón Tết. Thế là Quý Thính đành phải chạy tới chi nhánh.
Việc chờ kiểm tra tại chi nhánh kéo dài và hoàn tất vào buổi chiều. Sau khi nhìn thanh tra rời đi, Quý Thính mới quay người, kéo cửa cuốn xuống và khóa lại. Nhìn thấy chú mèo chiêu tài ở cái hộp trong suốt bên cạnh, bàn tay mèo còn đang nhẹ nhàng vẫy vẫy. Trước khi quản lý chi nhánh rời đi, anh ấy đã thay hoa hồng nhạt và xanh bao quanh Mèo may mắn.
Quý Thính đi về phía trước, nhìn chú mèo chiêu tài, cúi người chào: “Xin chào.”
Chú mèo chiêu tài khờ khạo nhìn cô.
Quý Thính mỉm cười, quay người mở cửa lên xe, lái về phía Thiên Vực. Chiếc xe dừng lại sau chiếc xe màu đen, Quý Thính xuống xe đi thang máy lên lầu.
Đến trước cửa, cô bấm chuông.
Chưa đầy một giây cánh cửa đã mở ra, Đàm Vũ Trình đang đứng ở cửa cà vạt còn chưa cởi xong, anh nghiêng đầu nhìn cô. Quý Thính hơi bất ngờ, nhìn thấy anh mặc vest đi giày da, đối diện nhau vài giây.
Đàm Vũ Trình thấp giọng lười biếng hỏi: “Em không vào sao?”
Quý Thính hoàn hồn, gật đầu rồi đi vào thay giày. Trong phòng rất ồn ào. Hai bà mẹ đang nấu ăn trong bếp, còn hai ông bố thì đang trò chuyện ở cửa bếp, cô dò hỏi anh: “Anh cũng mới về à?”
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng, cởi cà vạt và cởi áo khoác rồi treo lên giá treo quần áo đằng kia. Quý Thính đi đến phòng khách nhỏ, cởi áo khoác để lên thành ghế sô pha, cũng đặt chiếc túi xách nhỏ sang một bên. Bố mẹ ở ngoài cửa bếp đang trò chuyện sôi nổi.
Căn phòng khách nhỏ thực sự rất yên tĩnh.
Đàm Vũ Trình xắn tay áo lên, rót một ly nước rồi quay lại đưa cho Quý Thính. Ly nước rất ấm, đầu ngón tay cô có chút lạnh. Cô cầm lấy uống một ngụm, nhìn anh, “Hôm nay anh vẫn phải đi tiếp khách sao?”
Đàm Vũ Trình đứng trước mặt cô, anh cao lớn, bờ vai rộng, nhìn cô nói: “Đưa khách hàng ra sân bay.”
Quý Thính à một tiếng, rồi cầm ly nước đi vào bếp tham gia cuộc vui.
Đàm Vũ Trình không đi mà ngồi xuống ghế sô pha dựa gần tay vin ghế, áo sơ mi của anh thỉnh thoảng cọ xát với áo khoác đặt trên tay vịn, quần áo tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Anh đang trả lời tin nhắn.
Quý Thính đi vào, hai ông bố đang nói chuyện buổi tối nên ăn gà như thế nào, nói rằng có thể hấp, Quý Thính thích ăn như thế có thể ăn hết một cái đùi gà to. Quý Thính lại gần trả lời: “Được ạ, con thích lắm.”
Hai ông bố giật mình, quay lại nhìn Quý Thính mặc chiếc áo len rộng thùng thình phối với váy, mỉm cười trừng mắt nhìn cô: “Con đến khi nào vậy?”
Quý Thính cười nói: “Con vào cửa đã lâu mà mọi người cũng không phát hiện ra.”
“Trong bếp ồn ào như vậy, làm sao có thể nghe thấy được?” Quý Lâm Đông liếc nhìn con gái một cái, hỏi: “Vũ Trình đâu? Vừa rồi không phải nó mới vào cửa sao?”
Quý Thính quay lại, liếc nhìn phòng khách nhỏ: “Ở bên kia ạ.”
Quý Lâm Đông nhìn sang. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại di động, ông nhìn Đàm Huy nói: “Sao dạo này nó bận ở công ty thế?”
Đàm Huy gật đầu: “Phó Diên mấy tháng nay không đến công ty.”
“Gì, giao hết cho nó à?”
Đàm Huy gật đầu: “Buổi chiều còn phải tiễn khách hàng ra sân bay.”
“Vất vả thật. Công ty của nó bây giờ bận rộn như vậy, nếu công ty được niêm yết cổ phiếu thì sẽ không bận rộn như vậy chứ?” Quý Lâm Đông hỏi Đàm Huy. Đàm Huy thở dài: “Mũi tên đã lên dây thì không thể không bắn.”
“Thôi không nói cái này nữa.”
Đàm Huy chuyển hướng sang Quý Thính, hỏi: “Thế nào? Hấp gà đúng không? Con xem dì Tiếu và mẹ con đang tranh luận không ngừng kìa.”
Quý Thính cười nói: “Vâng ạ.”
Đàm Huy nhìn hai người phụ nữ trong bếp nói: “Hai người có nghe thấy không? Quý Thính muốn ăn đồ hấp, tốt nhất là hấp với ít hành lá, hương vị sẽ càng ngon hơn.”
“Nghe rồi.” Khâu Đan đang nhổ lông gà, quay người trả lời.
Tiếu Hi mỉm cười lấy hành lá ra, cười nói: “Vậy cho đỡ rối, cứ nấu món Quý Thính thích ăn là được.”
Quý Thính mỉm cười uống nước.
Hai bà mẹ vào bếp từ rất sớm, đang bận rộn làm việc, còn hai ông bố đang trò chuyện bên ngoài. Trời tối, bữa cơm giao thừa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Quý Thính đặt mấy cái ly xuống, đi vào bếp phụ đem đồ ăn ra. Lúc cô bước ra ngoài, Đàm Vũ Trình đã đến bên cạnh bàn. Anh xắn tay áo sơ mi trắng màu anh hiếm khi mặc, bày từng bát đũa ra.
Quý Thính bước tới, đặt đ ĩa đồ ăn xuống. Cánh tay anh vừa lúc đặt chiếc đũa bên cạnh cô, trên cổ áo anh thoang thoảng mùi thuốc lá cùng với mùi gỗ mun. Đêm đó, cổ áo của anh cũng có mùi như thế này.
Quý Thính lại vào bếp giúp hai bà mẹ bưng thức ăn. Đàm Huy lấy ra hai chai rượu, mở nắp và rót từng chai một. Quý Thính rửa tay rồi đi ra ngoài, chỉ còn dư lại chiếc ghế bên cạnh Đàm Vũ Trình, cô ngồi xuống đó.
Cô nhìn rượu, không muốn uống. Đàm Vũ Trình ở bên kia có một chai nước trái cây, cô nhỏ giọng nói: “Lấy dùm tôi nước trái cây.”
Đàm Vũ Trình quay đầu nhìn cô, ngước mắt lên, lấy nước trái cây lại mở nắp rồi rót cho cô một ly, anh nhắc: “Đây là rượu vang đỏ, không say.”
Quý Thính gật đầu, nhưng vẫn nhất quyết đòi uống ly nước trái cây kia.
Đàm Vũ Trình phản ứng lại, anh nheo mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh. Bởi vì say nên đã cho anh cơ hội thừa nước đục thả câu, nên bây giờ một chút rượu cô cũng không uống, không muốn cho anh cơ hội, đúng không? Quai hàm anh nghiến chặt, anh nhìn đi chỗ khác.
Bố mẹ hai nhà cũng không để ý đến chuyện này, Quý Thính muốn uống gì cũng được họ không phản đối, cũng không ép buộc cô. Trước khi ăn, bốn vị phụ huynh đều đưa bao lì xì cho Quý Thính, nói: “Ngày nào còn chưa kết hôn thì vẫn có thể nhận được bao lì xì.”
Quý Thính nhận lì xì như những năm trước, nói: “Cảm ơn dì Tiếu, chú Đàm, mẹ và bố.”
Bốn vị phụ huynh cười tủm tỉm.
Khâu Đan thấy Quý Thính không bị ảnh hưởng bởi sự việc của Phương Vũ kia thì thở phào một hơi. Trên bàn hoà thuận vui vẻ ăn tất niên. Đàm Vũ Trình lấy một phong bì màu đỏ ra, thản nhiên đặt nó vào tay Quý Thính. Quý Thính đang uống nước trái cây, nhìn thấy phong bì màu đỏ, cô ngước mắt lên. Đàm Vũ Trình nhìn cô một cái rồi dời ánh mắt, cầm đũa gắp sườn ăn.
Quý Thính mím môi. Người đàn ông này tâm trạng không được tốt.
Cô liếc nhìn chiếc phong bì màu đỏ, năm ngoái cô cũng nhận được nó. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng hình như là năm đầu tiên họ ăn tất niên cùng nhau. Bố mẹ hai nhà đã chuẩn bị phong bao lì xì màu đỏ cho hai người. Tiếu Hi và Đàm Huy tặng cho Quý Thính một bao lì xì khá lớn, nói con gái phải yêu thương hơn một chút. Đàm Vũ Trình nhướng mày mỉm cười, sau đó anh cũng đưa một phong bì màu đỏ cho Quý Thính, lười biếng nói: “Phải yêu thương.”
Từ đó trở đi, nếu có cùng nhau ăn tất niên, bố mẹ hai bên sẽ tặng cô một bao, Đàm Vũ Trình cũng sẽ cho cô một cái. Thói quen này vẫn còn cho đến nay khi cô hai mươi chín tuổi. Quý Thính nhìn một lúc rồi nhận lấy, đặt nó sang một bên cùng với những chiếc phong bì màu đỏ khác.
Bữa tối đêm giao thừa.
Trong nhà đang chiếu tiết mục mừng xuân, hai ông bố đang rất hưng phấn, họ lấy bàn mạt chược trong phòng giải trí ra nói muốn chơi. Tiếu Hi ở phòng khách gọi điện video chúc mừng năm mới với mọi người trong nhà, ván bài thiếu một người nên Quý Thính bị Khâu Đan kéo vào nhập hội.
Quý Thính là tay mới, năm ngoái ở suối nước nóng, cô bị hành ra bã. Sau khi cô ngồi xuống, nhớ đến tình thế tiến thoái lưỡng nan khi không thắng nổi một trận nào năm ngoái, vô thức quay đầu lại nhìn Đàm Vũ Trình, anh cũng là một trong những đầu sỏ gây tội. Đàm Vũ Trình dựa vào tủ bấm điện thoại, bắt gặp ánh mắt của cô anh nhướng mày. Quý Thính nhìn mấy giây không nói gì, xoay người bắt đầu xếp bài.
Hai bố đang chơi bài một cách nghiêm túc, Khâu Đan nhìn Quý Thính hỏi: “Kỹ năng chơi bài của con năm nay có tiến bộ lên chút nào không?”
Quý Thính nhìn mẹ mình: “Con không biết.”
Hai ông bố và Khâu Đan đều cười. Năm ngoái Quý Thính thua đều làm cho mọi người không khỏi ấn tượng. Quý Thính vốn là một cô gái dịu dàng và ít nói, nhưng trong xương cốt lại có phần hiếu thắng. Năm ngoái cô bại dưới tay Đàm Vũ Trình nhiều nhất, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, khiến bốn vị phụ huynh bật cười. Hai người bố cũng bắt đầu trêu chọc cô.
Phát bài cho Quý Thính.
Quý Thính nhìn thấy bài thì rất thích chạm vào. Cô mở bài ra, nhìn những lá bài trên bàn, cô chạm vào một lá bài bảy, do dự nên đặt chín hay tám. Đàm Vũ Trình cất điện thoại đi về phía Quý Thính, hai tay đút túi quần cúi đầu nhìn cô đang do dự.
Đầu ngón tay của Quý Thính lơ lửng giữa hai tấm thẻ. Đàm Vũ Trình đưa tay ra, tay áo cọ qua gò má Quý Thính lấy thẻ bài số tám của cô, không cho cô cơ hội phản ứng liền lùi lại. Chỉ khi hoàn hồn cô mới nhận ra trên bàn đã có sẵn hai là bài số chín, cô hiểu rằng vẫn còn cơ hội cho một lá bài tám duy nhất. Đàm Vũ Trình đang đứng bên cạnh, lúc cô do dự thì anh dùng đầu ngón tay thon dài chỉ điểm. Quý Thính dần dần thành thạo. Mỗi lần anh đưa tay ra, cánh tay anh thỉnh thoảng lại chạm vào những sợi tóc lòa xòa trên má cô.
Tiếu Hi gọi điện thoại xong thì tới chỗ ngồi, Quý Thính nhanh chóng nhường chỗ ngồi cho Tiếu Hi.
Tiếu Hi cười hỏi Quý Thính: “Lần này cháu đã tiến bộ chưa?”
Quý Lâm Đông vừa phát bài vừa nói: “Vũ Trình dạy con bé mấy lần, con bé đã biết rồi, năm nay ít trò vui quá.”
Quý Thính bất lực.
Tiếu Hi cười nói: “Nghe nói là cháu rất thông minh.”
Đàm Huy trả lời: “Năm ngoái mọi người đều bắt nạt con bé.”
“Ai bắt nạt?” Tiếu Hi trừng mắt nhìn Đàm Huy, mỉm cười ôm bả vai Quý Thính, hỏi: “Không thì cháu tiếp tục đánh đi?”
Quý Thính lắc đầu: “Không được, dì Tiếu à, dì đánh đi.”
Đúng lúc đó điện thoại di động reo lên, cô nói: “Cháu đi nghe điện thoại.”
Cô bước đến bàn cà phê, cầm điện thoại lên và ngồi xuống ghế sô pha. Có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới và bài viết chúc mừng năm mới trong vòng bạn bè. Rất nhiều lượt thích và lời chúc. Bài viết cô đăng chính là hình bên ngoài hồ Thiên Vực, bên hồ rất nhiều đèn lồ ng được treo thành một hàng vô cùng đẹp mắt. Quý Thính trả lời tin nhắn, một trong số đó là của Thư Tiêu bị tin nhắn của Vu Hy đẩy xuống.
Thư Tiêu: Chúc mừng năm mới.
Quý Thính trả lời: Chúc mừng năm mới.
Thư Tiêu: Tôi vừa ăn tối ở khách sạn. Ở đây cũng rất yên tĩnh, không có người nào cả.
Quý Thính phản ứng lại, một mình cô ấy ở Lê Thành đón năm mới.
Cô vô thức liếc nhìn Đàm Vũ Trình ở bên kia, anh đang khoanh tay nói chuyện với Đàm Huy, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bài của ông. Tiếu Hi nói anh không được phép giúp bố mình gian lận, tối nay bà ấy phải thắng ông ấy mấy ván. Đàm Vũ Trình khẽ cười một tiếng.
Quý Thính quay đi, nhìn WeChat trả lời Thư Tiêu: Năm nay tầng hai của Trác Duyệt ở đó có một phòng thoát hiểm và có sự kiện đêm giao thừa. Nếu cậu rảnh thì có thể đến đó đi dạo một chút nó khá sôi động. Nhiều sinh viên từ Lê Đại đều đến đó đón năm mới.
Thư Tiêu: Thật sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đó.
Quý Thính: Ừ.
Cô trả lời tin nhắn của Vu Hy và Long Không, khoảng hơn mười phút sau, Thư Tiêu lại gửi cho cô một tin nhắn khác. Quý Thính bấm vào nó.
Thư Tiêu: Nghe này, cậu có ở Thiên Vực không? Tôi mang theo một ít đồ ăn tới, đang ở trước cổng khu dân cư, có một mình cô đơn quá nên tôi đến tìm cậu. Cậu có thể xuống dưới này không?
Quý Thính hơi khựng lại.
Thư Tiêu sau đó gửi cho cô một bức ảnh chụp một cửa hàng tiện lợi ở trước cửa khu dân cư Thiên Vực.
Quý Thính im lặng vài giây. Cô nhìn người đàn ông đằng kia, kêu lên: “Đàm Vũ Trình.”
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, vài giây sau anh bước tới, thân hình cao lớn chặn đi ánh sáng anh rũ mắt nhìn cô. Quý Thính ngước mắt lên nói:” Thư Tiêu đang ở trước cửa tiểu khu.”
Đàm Vũ Trình: “Cô ấy tới đây làm gì?”
“Cô ấy nói một mình ăn tết thì cô đơn quá nên mang đồ ăn tới đây tìm tôi.”
Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày nhưng không nói gì.
Quý Thính nghĩ đến tin nhắn mà anh gửi đến trong WeChat, cũng không biết nên làm thế nào. Quý Thính cầm lấy áo khoác trên tay ghế sô pha, nói: “Tôi xuống gặp cô ấy rồi quay lại.”
Cô mặc áo khoác, cất điện thoại vào túi rồi ra cửa.
Đàm Vũ Trình nhìn thấy cô đi ra ngoài cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Mau quay lại.”
Quý Thính bước ra khỏi cửa, dừng bước rồi quay lại nhìn anh một cái.
Đàm Vũ Trình ở đằng kia đang cúi người cầm một quả quýt lột vỏ. Quý Thính nhìn đi chỗ khác, xuống lầu đi đến cửa ra vào của khu dân cư. Khu dân cư Thiên Vực khá yên tĩnh, chỉ có vài cửa hàng mở cửa. Nhìn thấy Thư Tiêu trước cửa cửa hàng tiện lợi, Thư Tiêu mỉm cười bước tới, xách một túi thức ăn lớn. Trời lạnh, cô ấy lại quàng một chiếc khăn quàng cổ màu nâu, khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn. Tầm mắt cô ấy hướng về phía sau lưng Quý Thính. Không thấy bóng dáng nào khác, đầu ngón tay siết chặt trong mắt có chút thất vọng.
Quý Thính đưa cô ấy đến trước cửa cửa hàng tiện lợi ngồi xuống, hỏi: “Mẹ cậu đâu? Bà ấy không về à?”
Thư Tiêu lắc đầu: “Bà ấy sẽ không quay lại, bà ấy nói không có chuyện gì, còn bảo tôi về New York.”
Quý Thính có chút kinh ngạc.
Thư Tiêu đưa hai tay ra trước mặt cô, nắm lại, giọng nói rất nhỏ có chút mất mát: “Không biết anh ấy có còn hận tôi không mà vẫn luôn không để ý gì đến tôi?”
Quý Thính nghe thì ngạc nhiên, nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Thư Tiêu.
Thư Tiêu ngước mắt lên nhìn Quý Thính nói: “Tôi rất hối hận vì năm đó đã rời đi. Nếu nỗ lực thêm một chút nữa, cãi lại lời mẹ thì tôi đã có thể ở lại học đại học với anh ấy rồi đúng không?”
Rất nhiều cảnh tượng trong bữa tiệc hiện lên trong mắt Thư Tiêu. Dù không ghen tị với Quý Thính nhưng cũng vô cùng hâm mộ, cảm thấy Phong Dĩnh Dĩnh nói đúng, nếu cô ấy không rời đi thì hôm nay sẽ không như vậy. Cô ấy sẽ không cách xa anh đến như vậy.
Quý Thính không nói gì, chỉ rút khăn giấy trên bàn đưa cho Thư Tiêu.
Thư Tiêu lấy nó lau nước mắt ngước lên nhìn Quý Thính, nước mắt lưng tròng nói: “Tôi đã nghe chuyện hồi trước của Phó Diên và Ôn Nam Tịch, năm đó Ôn Nam Tịch cũng bỏ rơi Phó Diên đúng không, nhưng sau đó bọn họ lại quay lại với nhau.”
“Tôi cũng có thể làm được phải không?”
Quý Thính nhìn ánh mắt khẩn cầu kia của Thư Tiêu không biết nên nói gì. Cô nắm thật chặt bàn tay, mùa hạ năm đó mưa rất nhiều, nhưng cầu vồng chỉ xuất hiện một lần.
Cô nói: “Không thì cậu thử lại xem”.
Mà phía sau cách đó không xa, Đàm Vũ Trình tùy ý mặc một chiếc áo khoác dài, cổ áo sơ mi trắng bên trong dựng thẳng lên, trong tay anh cầm chiếc khăn quàng cổ của Quý Thính, chân rảo bước vào góc tối bên cạnh cửa hàng tiện lợi.
Những lời mà Quý Thính nói, anh đã nghe thấy!