Gáy bị anh giữ lấy, Quý Thính không có chỗ nào trốn, trong lúc bất cẩn để anh đi vào, có lẽ là do hai người đã lâu không hôn nhau sâu như vậy, dưới mi mắt là sống mũi cao thẳng của anh, gần trong gang tấc. Để cô có thể tiếp nhận, anh hơi nâng cằm lên, động tác có chút dịu dàng, nhịp tim Quý Thính đập thình thịch sau đó mơ hồ nhắm mắt lại.
Cô cảm nhận lòng bàn tay anh ấn vào quai hàm mình, giữ chặt chúng với một chút lực rồi lại dán vào làn da ấm áp của cô.
Trong sự mơ màng.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Đàm Vũ Trình hơi rời đi một chút, lông mi Quý Thính run rẩy mở mắt ra, nhìn nhau ở khoảng cách gần trong mắt Quý Thính ngập tràn nước, cô như thế này cực kỳ xinh đẹp.
Đàm Vũ Trình nhìn cô, siết chặt vòng tay nói: “Anh thích em, Quý Thính.”
“Em sẽ thích anh chứ?”
Anh thích em, Quý Thính.
Điều này khiến nước mắt Quý Thính nhảy dựng lên, cô nhìn vào mắt anh, anh không né tránh, ánh mắt đen láy chỉ nhìn cô. Bàn tay Quý Thính đặt trên thân anh, vô thức kéo mạnh cổ tay áo anh.
Đàm Vũ Trình bình tĩnh nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Quý Thính lại chỉ chú ý đến câu đầu. Đàm Vũ Trình không chờ câu trả lời, quai hàm nghiến chặt, giọng nói trầm thấp: “Hỏi em đó.”
Quý Thính định thần lại, ánh mắt cô lại lần nữa gặp ánh mắt anh, a một tiếng.
Đàm Vũ Trình mím chặt đôi môi mỏng, ôm cổ cô hỏi: “Anh hỏi em, em có thích anh không? Có khả năng không?”
Quý Thính đã hiểu, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh. Đang nghĩ thầm, không thích còn để yên cho anh hôn sao?
Nhưng cô không đáp như vậy mà trả lời anh: “Có thể.”
Nhận được câu trả lời như thế, Đàm Vũ Trình bật cười, có lẽ trước đây anh chưa thật sự ở bên người phụ nào nên lúc này cảm thấy buồn cười, xem ra cũng có lý.
Nếu cô thật sự có lòng với anh.
Từ lúc lời nói muốn dừng lại được đưa ra cho đến nay, mọi chuyện chưa hề diễn ra như vậy.
Anh vùi mình vào cổ cô, khẽ phát ra âm thanh trầm thấp: “Em thật phiền phức.”
Quý Thính mím môi. Anh mới là người phiền phức.
Cô không nói gì, bị anh ôm tâm trạng lúc lên lúc xuống. Trong phòng rất yên tĩnh, Quý Thính buông tay xuống, chạm vào lòng bàn tay anh, cơ thể căng thẳng của cô hơi thả lỏng một chút, dựa vào ngực anh. Cảnh tượng này khá quen thuộc, sau trận cãi vã ngày hôm đó, anh đã ôm cô như thế này rồi vùi vào cổ cô mà ngủ.
Quý Thính nhớ lại lần anh đến căn hộ của cô. Anh từ công ty về, lúc đó đã là nửa đêm.
Quý Thính hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn ngủ không?”
“Anh ôm em một lát.” Anh nói với giọng mơ hồ, “Em từ chối Long Không đi.”
Anh bổ sung thêm điều này. Giọng điệu không ngang ngạnh như lúc ban đầu nhưng vẫn có cảm giác áp bức.
Quý Thính không trả lời anh.
Cô cũng có chút mệt mỏi buồn ngủ, chủ yếu là vì vòng tay anh quá ấm áp. Nhưng cô vẫn chưa tắm, đầu óc hỗn loạn đang suy nghĩ đủ thứ, mà lúc này điện thoại của cả hai đều rung lên. Quý Thính quay đầu lại nhìn.
Trên điện thoại di động màu đen của anh có tin nhắn WeChat, là Thư Tiêu.
Tim lỡ nhịp, cô nhìn cái tên kia dùng cùi chỏ chọc vào cơ bụng anh. Đàm Vũ Trình ngồi thẳng dậy lông mày có vài phần buồn ngủ, anh quay đầu nhìn không phản ứng, thu ánh mắt lại nhìn Quý Thính. Quý Thính cũng nhìn anh.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, “Sao vậy? Chờ anh trả lời cô ta à?”
Quý Thính mím môi, không trả lời.
Đàm Vũ Trình cười khẽ một tiếng. Anh lấy điện thoại ra bấm vào khung trò chuyện, trên màn hình tràn ngập tin nhắn mà Thư Tiêu gửi cho anh nhưng không có phản hồi, mãi đến tối nay anh mới trả lời cô ta.
Hỏi cô ta: Ai đã nói cho cô về trò chơi này?Thư Tiêu nhắn một lần hai tin nhắn. Giờ lại gửi thêm hai tin nhắn nữa, hỏi anh có chơi game không, anh ngủ rồi sao.
Đàm Vũ Trình gõ chữ trả lời.
Đàm: Cô phiền thật đấy.
Gửi xong.
Thư Tiêu ở bên kia không trả lời nữa.
Đàm Vũ Trình nhìn về phía Quý Thính. Quý Thính cũng thấy anh nhắn mấy lời đó, cô nhìn vào mắt anh, ý tứ khác của lời này là “biến”. Chỉ là đổi sang cách nói lịch sự và khéo léo chút thôi. Quý Thính cũng phát hiện ra trước đó anh chưa hề trả lời tin nhắn.
Có lẽ đó cũng là lòng tự trọng của anh, dù sao thì người này có đôi khi nói năng rất khó nghe.
Quý Thính vẫn còn bối rối. Cô nói: “Đã muộn rồi, tôi còn chưa tắm, anh về trước đi?”
Đàm Vũ Trình nhìn cô nói: “Được.”
Anh buông eo cô ra, Quý Thính đứng dậy. Áo của anh có chút lộn xộn, đôi chân dài ẩn bên trong quần, bị cô ngồi lên mà quần cũng không hề nhăn vẫn ngay ngắn phẳng phiu.
Đàm Vũ Trình nhặt chiếc áo vest trên tay ghế sô pha lên, lấy điện thoại di động, nhìn cô một cái rồi nói: “Đi ngủ sớm chút.”
Quý Thính gật đầu.
Đàm Vũ Trình đi về phía cửa, áo sơ mi và cà vạt buông thõng hai bên, tạo cho anh vẻ thản nhiên và tuỳ ý. Anh bước ra ngoài, Quý Thính tiến tới đóng cửa, Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn cô.
Nhìn nhau, Quý Thính lặng lẽ đóng cửa, khóa lại. Cạch một tiếng, căn phòng lại yên tĩnh trở lại, Quý Thính quay lại nhìn căn hộ.
Lúc trước thuê cũng không có gì, cô đã tự mình mua sắm hết đồ đạc, lúc đó Đàm Vũ Trình đang đi công tác ở Kinh Thị nên gọi Trần Phi đến giúp cô dọn dẹp. Long Không và Vu Hy cũng tranh thủ thời gian tới giúp thu dọn đồ đạc, bất giác, đã mấy năm trôi qua.
Quý Thính chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô và Đàm Vũ Trình sẽ có thay đổi gì khác. Lần duy nhất có lẽ là khi Mộng Gia nói rằng chỉ quan tâm đ ến những gì có được, mà lúc ấy cô và anh uống rượu với ý định an ủi anh, cuối cùng ý niệm tham lam đã khiến cô chủ động hôn anh. Sau đó mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát.
Anh nói anh thích cô. Quý Thính cảm thấy không chân thật.
Đó có lẽ là một sự nghi ngờ trong tiềm thức. Quý Thính biết cô rất thiếu tự tin vào bản thân, nhưng tạm thời không có cách nào lập tức thoát ra. Đúng như anh nói sẽ cân nhắc, nếu thay đổi thân phận cô cũng không dám dễ dàng gật đầu. Bạn thân trở thành người yêu là một điều rất khó khăn, nhất là khi bố mẹ cả hai có quan hệ rất thân thiết với nhau. Mà cả hai đã làm bạn với nhau quá lâu, cô hiểu rõ nhất tình cảm của mình dành cho anh, đó không phải là mối quan hệ bình đẳng. Ngược lại, điều anh nhắc đến cuối cùng là quay trở lại trạng thái làm người yêu, sự an toàn càng ít hơn.
Quý Thính đi vào phòng ngủ lấy đồ đi tắm, vẫn có chút lơ đãng. Ngẫm lại, anh mới chỉ nói thích mà cô đã như vậy, vậy về sau phải làm thế nào đây. Quý Thính muốn cười, nhưng cũng cảm thấy có chút chua xót. Sau khi tắm xong, nằm xuống cũng đã rất muộn. Suy nghĩ của Quý Thính vẫn còn mơ hồ, cô trằn trọc rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy muộn nhưng không có ai gọi cô đến cửa tiệm. Quý Thính nhanh chóng đứng dậy, tắm rửa, đánh răng, thay quần áo rồi đi xuống lầu. Bánh su kem giao tới đã được cho vào tủ lạnh, nhân tiện cô mang xuống lầu đến cửa tiệm cho Tiểu Uyển và mọi người ăn.
Vừa vào cửa, Quý Thính đưa bánh su kem cho Tiểu Uyển. Tiểu Uyển nhận lấy, đang định gọi cơm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía sau Quý Thính, trợn mắt kinh ngạc che miệng: “Wow. “
Quý Thính kinh ngạc, quay đầu lại nhìn.
Một chiếc xe tải của người bán hoa dừng lại, vài người họ hợp lực mang xuống một bó hoa hồng ngoại cỡ, kiểm tra bằng mắt hẳn phải có 999 bông. Trước đó cô đã thấy Mộng Gia đăng lên WeChat hình ảnh này một lần, ba người lấy ra bó hoa lớn này. Ông chủ cùng ba nhân viên, không nhìn thấy mặt giống như một con rùa đi về phía cửa tiệm Hoàng Hôn. Tiểu Uyển sửng sốt: “Họ mang đến chỗ của chúng ta sao?”
“Ôi trời.” Trương Dương chạy ra, trong tay còn dính đầy bột mì, khách hàng đang uống cà phê bên trong cũng quay lại nhìn.
Quý Thính nhướng mày, nhìn Trương Dương và Tiểu Uyển.
Trương Dương xua tay: “Em không mua nổi.”
Tiểu Uyển chớp chớp mắt: “Chắc chắn không phải em, nếu có người cầu hôn như vậy thì em sẽ đồng ý với anh ta ngay lập tức.”
Tiểu Uyển do dự vài giây, nhìn Quý Thính: “Chị Thính, là của chị à?”
Quý Thính cũng muốn phản bác.
Lúc này Tiểu Uyển a lên ba tiếng, Quý Thính quay người lại thì thấy ba chàng trai cùng bó hoa ngoại cỡ bị kẹt không vào được, ba người đổi phương hướng, quay lại đi một vòng vẫn không thể vào được. Cửa quán cà phê quá nhỏ, Tiểu Uyển bước tới, lấy tấm thiệp vàng đen ánh kim tuyến từ trong đó ra với vẻ tò mò. Mở ra thì thấy không có gì, chỉ có một chú danh.
Đàm.
Ngoài anh trai Đàm Vũ Trình ra thì còn ai nữa.
Tiểu Uyển kinh ngạc nhìn Quý Thính, lắc lắc tấm thiệp nói: “Anh Đàm Vũ Trình đặt.”
Quý Thính thấy cái tên này, không thể tin được anh lại trắng trợn như vậy. Hơn nữa ba người ở cửa đều bị mắc kẹt ở đó, không ngừng thay đổi góc độ đi vào. Đang là giờ làm việc, có rất nhiều người đi ngang qua cửa tiệm…tất cả đều dừng lại và nhìn.
Bởi vì không có ghi chú là dành cho ai, Tiểu Uyển lại bước tới, hỏi ba chàng trai tội nghiệp kia: “Chỗ hoa này là dành cho ai vậy? Có phải gửi nhầm người rồi không?”
Một chàng trai nói: “Không sai đâu, bà chủ của Hoàng Hôn, Quý Thính.”
Tiểu Uyển ngơ ngác nhìn Quý Thính. Đôi mắt lấp lánh vẻ hóng chuyện và sự phấn khích.
Nói xong, thanh niên kia nhìn Quý Thính hỏi: “Bà chủ Quý, chị nghĩ cách xem, chỗ này bị kẹt rồi nên làm thế nào bây giờ?”
Quý Thính nhắm mắt lại. Cô xoay người, lấy điện thoại di động trên quầy bấm số của người đàn ông đó. Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.
Đàm Vũ Trình vừa vào văn phòng, bước chân vội vàng nói: “Alo.”
Quý Thính hỏi: “Anh đặt hoa à?”
“Đã nhận được rồi sao?” Anh đặt tập tài liệu xuống. Quý Thính nhìn ba người bị mắc kẹt cùng bó hoa lớn, có chút buồn cười, cô nói: “Anh đặt một bó hoa lớn như vậy, bây giờ bị kẹt ở cửa không vào được.”
Đàm Vũ Trình trầm mặc mấy giây, một lát sau mới cười nhẹ nói: “Em nghĩ cách đi.”
Quý Thính nhẹ giọng hỏi: “Không thể trả hàng được sao? Trong cửa hàng nào còn chỗ trống?”
“Gửi đến siêu thị nhà em vậy?”
Quý Thính: “….”
Quý Thính nhắm mắt trực tiếp cúp điện thoại, trong khi xung quanh có mấy người nhìn cô, Trương Dương, Tiểu Uyển và ba người thanh niên. Trên mặt Tiểu Uyển tràn đầy vẻ hưng phấn, trong mắt Trương Dương cũng lộ ra vẻ thích thú.
Ý của anh Đàm là gì vậy? Có phải là điều cậu ta đang nghĩ không?
Quý Thính nhìn ba thanh niên, liếc nhìn khung cửa, nói: “Mấy cậu thử đặt sang một bên xem. Người không cần vào, cứ để hoa vào đi. Trương Dương, Tiểu Uyển, chúng ta đỡ giúp họ đi.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Được rồi, để em tháo găng tay ra.”
Cậu ấy chạy đến quầy, ném găng tay vào thùng rác rồi đi ra. Ba chàng trai đã cố gắng đổi hướng chỉ đẩy những bông hoa vào trong, Quý Thính và Tiểu Uyển bước tới đỡ phía bên này, Trương Dương cũng đi tới. Những bông hồng đỏ lộng lẫy được buộc dải ruy băng, thoang thoảng mùi hoa khi đến gần, cuối cùng cả ba người cũng đỡ được nó.
Quý Thính nói: “Để ở phòng nghỉ.”
Vì vậy, ba người không buông tay, trực tiếp nâng vào phòng nghỉ. Ba chàng thanh niên nhanh chóng đi theo vào giúp cắm hoa, đặt ở cửa sổ phòng nghỉ. Sau đó, một thanh niên lấy hoá đơn đưa cho Quý Thính. Quý Thính nhận lấy và ký tên. Ba chàng trai rời đi.
Tiểu Uyển đến gần chỗ những bông hoa, oa một tiếng, cô ấy không dám chạm vào nó mà chỉ nhìn Quý Thính và nói: “Nó đẹp thật. Đây là lần đầu tiên trong đời em nhìn thấy phiên bản thật của 999 đoá hoa hồng.”
“Chị Thính, có phải anh Đàm thích chị đúng không?”
Quý Thính nhìn số hoa, không nói gì. Cô nói với Tiểu Uyển: “Làm việc trước đã.”
“Được ạ.” Tiểu Uyển vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài, nhìn đôi mày xinh đẹp của Quý Thính nói: “Em và Tiểu Chu đoán xem, liệu anh Đàm Vũ Trình có thích chị không.”
“Dù sao thì anh ấy cũng rất tốt với chị, chị Thính à.”
Quý Thính nhìn cô ấy nhưng không trả lời.
Hai người đi ra ngoài, có một số vị khách vào cũng là vì thấy đoá hồng ở cửa quán cà phê, thấy buồn cười nên vào gọi một ly cà phê. Có người biết Quý Thính, thậm chí còn trêu chọc cô. Quý Thính mỉm cười, cố gắng nhẫn nhịn trả lời họ.
Sau khi tiễn những vị khách đó đi. Cửa hàng dần dần trở nên bận rộn hơn, đơn hàng mang về cũng nhiều hơn.
Sau khi Quý Thính rửa tay và nhìn thấy Tiểu Uyển đang chụp ảnh bó hoa, cô liền nhắc nhở: “Đừng đăng lên vòng bạn bè đó.”
Lần trước Tiểu Uyển đã đăng bó hoa hồng của Long Không. Lúc ấy có không ít khách tò mò hỏi Quý Thính, Lộ Tinh Dao cũng hỏi.
Tiểu Uyển ngạc nhiên sau đó gật đầu cười nói: “Vậy em chỉ chụp ảnh thôi.”
Quý Thính ừ một tiếng, nhìn những bông hồng.
Quý Thính có thể yêu cầu Tiểu Uyển không đăng, nhưng buổi sáng cũng không ngăn cản được khách hàng đăng bài. Có một tiệm cà phê ở mấy tòa nhà văn phòng, có người đã chụp ảnh bông hồng kẹt ở cửa đăng lên vòng bạn bè. Trong lúc uống trà chiều, trong nhóm có không ít người đang thảo luận.
“Chủ quán Cafe Hoàng Hôn xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi cũng là chuyện bình thường.”
“Hình như lần trước cũng có người theo đuổi, tặng cô ấy những bông hồng màu sâm panh.”
“Hahahahaha, lần này buồn cười thật. Hoa bị kẹt ở cửa, người tặng chắc chắn không ngờ tới, hahaha.”
“Không biết là ông chủ nào, nhưng lần này rất hào phóng. Đoá này là của thương hiệu SW, gần 3 vạn tệ.” (khoảng 104 triệu đồng)
“Ba vạn? Ôi trời.”
“Freud.”
“Các chị em, có thị lực tốt, đã nhận ra được chưa?”
“Không, tôi chỉ nghiên cứu một chút, nằm mơ cũng không dám nghĩ.”
“Hahahaha, tôi rất muốn biết ông chủ nào đã tặng cho cô ấy, thật tuyệt vời.”
Trong nhóm bọn họ đang thảo luận sôi nổi, Tiểu Uyển liên tục xem tin nhắn, trong lòng ngứa ngáy muốn nói chuyện nhưng phải cố nhịn. Nhóm này hiếm khi sôi nổi như vậy, bình thường chỉ gọi đồ ăn, trò chuyện, trêu chọc Trương Dương, thỉnh thoảng là trêu Quý Thính, sau đó tag cô ấy và Tiểu Chu vào nói chuyện phiếm, cô một lời tôi một lời.
Chủ đề hôm nay là về hoa hồng.
Tiểu Uyển biết rất rõ, Đàm Vũ Trình cũng nổi danh ở khu vực này. Anh có ngoại hình đẹp trai, gia thế tốt, có thể nói chắc chắn có rất nhiều cô gái muốn nói về anh. Trong công ty Diên Tục, bản thân bọn họ cũng đều là những chàng trai trẻ có ngoại hình rất bắt mắt, chưa kể đến ngoại hình của Đàm Vũ Trình, từng có người xếp hạng anh ấy là người khó nắm bắt nhất.
Lúc này, anh chính là ông chủ lớn mà mọi người đang nhắc đến. Tiểu Uyển sao có thể không hưng phấn? Nhưng cuối cùng cô ấy cũng không nói gì, đành phải nghe lời chị Thính.
—
Có một nhóm làm việc bán thời gian ở Lê Thành, địa điểm chính của nhóm này là ở khu vực Trác Duyệt. Nhóm làm việc bán thời gian này cũng được biết rằng bà chủ rất xinh đẹp của Hoàng Hôn đang bị 999 đoá hồng kẹt trước cửa tiệm, ảnh chụp đang lan truyền trong vòng bạn bè.
Thư Tiêu đã trở lại trường học.
Dù vẫn ở khách sạn nhưng đang thương lượng với hiệu trường của nhà trường xem liệu có thể để trống một ký túc xá của trường cho cô ấy hay không, thậm chí là ký túc xá dành cho sinh viên sau đại học cũng được.
Ở khách sạn lâu cũng không tốt và khá bất tiện.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, đi ngang qua mấy sinh viên đang chụm đầu nói chuyện phiếm ở đó nghe thấy từ “Hoàng Hôn” liền nghĩ đến Quý Thính, Thư Tiêu bước tới hỏi ba sinh viên xem họ đang nói chuyện gì. Ba nam sinh không kịp đề phòng, xấu hổ khi nhìn thấy giảng viên xinh đẹp, một người trong số họ đưa bức ảnh và nói: “Chị Thính của Hoàng Hôn đang được theo đuổi. Chị ấy được tặng một bó hoa lớn như vậy còn bị mắc kẹt ở cửa. Mọi người đều cười.”
Thư Tiêu nhìn bức ảnh, những bông hồng ngoại cỡ rất đẹp. Hóa ra là có người tặng hoa hồng cho Quý Thính, cũng không phải chuyện gì to tát cô ấy gật đầu nhìn lại đoá hồng. Tạm biệt ba nam sinh, bước xuống bậc thang rồi rời đi.
Đúng lúc này điện thoại Quý Thính reo lên, tay đang ướt nước cô lau khô một tay rồi lấy điện thoại ra khỏi quầy. Tin nhắn của Thư Tiêu hiện lên phía trên.
Thư Tiêu: Quý Thính, có người đang theo đuổi cậu à, hoa hồng đều dán ở cửa?
Quý Thính nhìn một lúc, trả lời: Sao cậu biết?
Thư Tiêu: Có sinh viên trong trường làm việc bán thời gian chỗ cậu.
Quý Thính lập tức hiểu ra. Cô nhìn tên Thư Tiêu, để điện thoại lại trên quầy không trả lời nữa.
Nếu không bị kẹt ở cửa thì có lẽ đã được lặng lẽ đưa vào cửa tiệm, cho dù có người biết chuyện cũng sẽ không nói nhiều. Nhưng vô tình lại bị kẹt như thế này, thành ra tạo nên chủ đề trò chuyện cho mọi người.
Vu Hy cũng gửi tin nhắn tới: Quý Thính, Long Không hào phóng như vậy sao, mua tặng cậu cả một bó hồng lớn như vậy?!
Vu Hy: Xem ra cậu ta rất nghiêm túc với chuyện này, nếu cậu ta đã nghiêm túc như vậy, cậu có cân nhắc không?
Quý Thính:…
Cô không trả lời, không biết phải trả lời thế nào.
Tin tức này như có cánh bay đi, ngay cả Vu Hy ở khu khác cũng đã biết.