Quý Thính không lên tiếng.
Tiểu Chu bưng cà phê qua. Cô uống một ngụm, ly của cô là latte nóng, uống xong rất ấm áp. Thư Tiêu nhìn ly cà phê, hỏi, “Thính Thính, cậu thích uống loại cà phê gì vậy?”
Quý Thính đặt ly xuống, ngẩng đầu, “Latte nóng.”
“Tại sao vậy?”
Quý Thính nhướng mày, “Vì trong đó có sữa.”
Thư Tiêu nắm chặt ly americano đá trong tay, khẽ hỏi, “Vậy cậu có vì một người mà thay đổi khẩu vị của mình không?”
Nghe thấy lời này, Quý Thính nhìn sang ly cà phê của cô ấy, “Sẽ không.”
Thư Tiêu càng nắm chặt hơn. Cô cười cười, chuyển chủ đề, “Tôi chuyển về kí túc của trường rồi.”
Quý Thính bất ngờ hỏi, “Chuyển từ khi nào vậy?”
“Vừa chuyển xong, kí túc của sinh viên nghiên cứu còn chỗ nên tôi chuyển qua. Nhưng chỗ đó có hơi hẻo lánh, ngay cạnh núi không khí khá trong lành, cứ ở khách sạn mãi cũng không tiện.”
Nghe vậy, Quý Thính đáp, “Như vậy cũng khá tốt, điều kiện kí túc cho sinh viên nghiên cứu của Đại học Lê Thành không tồi, cũng an toàn.”
Thư Tiêu ừm một tiếng.
Quý Thính thấy cô ấy như vậy, hỏi, “Mạo muội hỏi cậu một câu, bây giờ người kia còn gửi tin nhắn cho cậu không? Cậu biết tình hình của anh ta ở bên kia không?”
Thư Tiêu ngẩng đầu, cười một tiếng, “Mẹ tôi tìm người giải quyết rồi, bây giờ anh ta không thể rời New York được, bố mẹ anh ta đã tìm người trông chừng.”
Quý Thính nghe vậy thì thở phào, gật đầu, “Vậy thì tốt, cậu có thể yên tâm ở đây làm việc rồi.”
“Ừm.” Thư Tiêu cười cười.
Cô lại uống một ngụm americano, còn Quý Thính thì uống latte. Trời bên ngoài dần đổi sắc, mây hồng kéo đến nửa bầu trời, Thư Tiêu cũng nhìn thấy, cô quay đầu qua nhìn. Lúc đám mây hồng hiện lên không ít người ở ngoài tiệm cà phê dừng lại bước chân vội vã, ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm ấy.
Sau cơn mưa có mây hồng, khung cảnh thật đẹp, mọi người cầm điện thoại lên chụp hình. Tiểu Chu lau tay đi đến bên cửa sổ chụp ảnh. Còn Quý Thính chỉ ngồi đó ngắm nhìn.
Thư Tiêu nhìn một lát, thu lại tầm mắt nhìn sang Quý Thính, “Thính Thính, tối tay tôi còn có tiết học cần chuẩn bị, tôi đi trước đây.”
Quý Thính thu lại ánh mắt, nhìn cô ấy gật đầu, “Chú ý an toàn nhé.”
Thư Tiêu ừm một tiếng, cầm cà phê xoay người rời đi. Quý Thính uống một ngụm cà phê, thất thần nhìn đám mây hồng.
Nhìn từng tầng mây chồng lên nhau. Quý Thính đột nhiên nhớ ra một chuyện, kí túc xá đại học Lê Thành ở sát núi, khá xa. Diện tích trường vốn đã rộng, kí túc xá ở phía nam phía ngược lại với nhà của Đàm Vũ Trình, không giống như trước kia ở khu nhà cũ đi ra ngoài là chỉ cách nhà anh có một con phố. Trong vô thức, hình như đã có gì đó thay đổi rồi.
Trái tim Quý Thính đập mạnh. Lúc này, điện thoại ở quầy rung lên, Quý Thính cầm ly cà phê đi qua, có tin nhắn từ chiếc ảnh đại diện màu đen.
Đàm: Tối nay có sao băng, cùng đi xem nhé.
Quý Thính khựng lại, nhìn bầu trời đầy mây hồng cô trả lời.
Quý Thính: Anh không cần tăng ca à?
Đàm: Nghỉ một hôm.Đàm: 9 rưỡi gặp.
Quý Thính yên tĩnh một lát: Được.
Buổi tối không ít bạn bè đăng ảnh chụp ráng chiều. Buổi tối bận rộn hơn, thêm việc cửa thuỷ tinh dính vệt nước vì vậy Tiểu Chu và Tiểu Uyển ở bên ngoài lau, trong tiệm chỉ có Quý Thính và Trương Dương nên có hơi bận, bận xong đơn giao hàng cuối cùng Quý Thính tắt ứng dụng đặt giao hàng đi. Sau đó cô cho mọi người tan làm.
Tiểu Chu và Tiểu Uyển cũng biết tin tối nay sẽ có sao băng, hẹn nhau cùng đi xem. Điện thoại của Trương Dương kêu lên vài lần có lẽ là bạn gái đang giục, để mọi người tan làm sớm cũng hợp lý.
Bó hoa hồng 999 bông kia vẫn còn rất tươi, Quý Thính đi vào phòng nghỉ lấy túi xách, ngón tay khẽ lướt qua cánh hoa. Sau đó cô đóng cửa lại đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng bên ngoài cửa kính.
Tiểu Chu và Tiểu Uyển khoác tay nhau đi ra, nhìn thấy anh cười chớp mắt nhìn Quý Thính. Quý Thính mím môi, Tiểu Chu và Tiểu Uyển đi qua Đàm Vũ Trình, còn chào anh hai tiếng.
Quý Thính đóng cửa xong, đi về phía anh, “Ở đây có chỗ nào xem sao băng được?”
Đàm Vũ Trình rũ mắt nhìn cô, cong môi, “Không phải rất đơn giản sao? Đỉnh núi.”
Quý Thính ngây người, “Đỉnh núi nào?”
Đàm Vũ Trình nhướng mày, “Ở đây còn có núi nào nữa?”
Anh xoay người đi về phía sau, Quý Thính đi cùng anh. Con đường phía trước rất quen thuộc, đi qua công viên Tử Thuý, Quý Thính hiểu ra, “Núi Tử Thuý à.”
Đàm Vũ Trình cởi áo khoác ra, vắt lên cánh tay, quay đầu nhìn cô, “Ừm, chính là núi em từng đi cùng Long Không đến.”
Giọng điệu chậm rãi, có chút hờn dỗi.
Quý Thính quay sang nhìn anh. Ở giữa con đường trong công viên, hai người nhìn nhau, Quý Thính lườm anh một cái, ánh mắt Đàm Vũ Trình mang theo ý cười. Tối qua giày vò như vậy cô không tránh anh, như vậy đã yên tâm hơn nhiều rồi.
Đến chân núi.
Tối nay đường lên núi đều sáng đèn, không ít người đến đây xem sao băng, bên cạnh khá đông người qua lại.
Quý Thính nhìn đường lên núi, lại nhìn giày của anh cũng như bộ tây trang trên người, cô ngẩng đầu ánh mắt như đang dò hỏi “Anh chắc chứ?”
Đàm Vũ Trình nhướng mày, ra hiệu cho Quý Thính nhìn về phía bên kia. Quý Thính quay đầu nhìn sang thấy có không ít người đi dép lê đến, căn bản là do núi này không quá cao, chỉ giống như ngọn đồi mà thôi. Quý Thính cúi đầu nhìn giày của mình có đế hơi cao, nhưng vẫn đi được.
Đàm Vũ Trình nhìn cô, “Anh cõng em nhé?”
Quý Thính ngẩng đầu lên.
Có chút gió thổi khiến cổ áo anh hơi loạn, hai người nhìn nhau, đều nhớ đến năm kia đi cùng bố mẹ lên núi uống trà. Phòng trà ấy ở giữa lưng núi, bố mẹ một mực muốn đi thử, hai nhà cùng tới. Lúc xuống núi Quý Thính trẹo chân không đi được, hai bố mẹ đều xót ruột, mà Quý Lâm Đông lại say trà không cõng con gái được. Lúc đó Đàm Vũ Trình mặc bộ đồ đen thoải mái, đứng bên cạnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, rồi anh đi lên phía trước khom lưng cõng cô lên.
Lúc nhìn thấy bờ vai rộng lớn trái tim Quý Thính đập thật nhanh, đưa tay ôm cổ anh, hai người dựa càng gần hơn.
Quý Thính nhớ lại, vành tai hơi nóng lên. Từ bên cạnh anh đi qua, “Không cần, tôi tự đi được.”
Đàm Vũ Trình nhìn cô đi qua, khẽ thở dài một tiếng. Có hơi thất vọng.
Anh đi đến bên cạnh cô, hai người đi dần lên trên. Mặc dù mọi người không mặc đồ thể thao, nhưng ít người giống như anh cả người là tây trang. Không ít ánh mắt nhìn qua, nhưng người đàn ông chân dài vai rộng, thân hình rất đẹp, lại còn đẹp trai nữa. Quý Thính đi ở bên trong, thấy những ánh nhìn cô liếc anh.
Đàm Vũ Trình bình lặng bước đi, cúi đầu nhìn cô. Quý Thính hỏi, “Anh mà lại muốn xem sao băng.”
Giọng Đàm Vũ Trình rất thấp, “Là em muốn xem.”
Quý Thính giật mình đột nhiên nhớ đến một chuyện. Năm tư khi tốt nghiệp, cô và Vu Hy cùng leo lên ngọn núi cao nhất ở Bắc Kinh, ở đó cả một đêm nhưng không thấy được sao băng, sau khi xuống núi đúng lúc gặp Đàm Vũ Trình tham gia cuộc thi trở về, Trần Phi cười hỏi họ đi đâu. Quý Thính dựa vào Vu Hy, bất đắc dĩ nói: Muốn xem sao băng nhưng không thấy.
Vài năm trôi qua về Lê Thành lập nghiệp bận rộn, cô rất ít khi quan tâm đ ến tin tức về sao băng nữa. Năm cô hai mươi bảy tuổi hình như có một tin đồn sẽ có một trận mưa sao băng, nhưng khi ấy Quý Thính đến tháng nằm ở chung cư cả ngày. Còn Đàm Vũ Trình thì đến Bắc Kinh công tác, biết cô đến tháng anh nhắn hỏi cô có còn đau không? Nếu không chịu được thì để anh gọi cho mẹ cô.
Không ngờ anh vẫn còn nhớ đến nỗi tiếc nuối khi không săn được sao băng của cô. Quý Thính nhìn con đường lên núi, nghĩ ngợi lung tung, lại quay sang nhìn anh.
Hai người cùng đi lên đ ỉnh núi.
Lúc này đỉnh núi rất đông, hầu hết đều là các cặp đôi, cũng có bạn bè cùng đến, có vài người đã bắt đầu chụp ảnh. Ở đây có thể nhìn thấy được tất cả các toà nhà gần Trác Việt và Trác Nhiên đều sáng đèn. Quý Thính tìm một chỗ đứng, Đàm Vũ Trình đứng bên cạnh cô, cởi cúc ống tay áo ra.
Quý Thính đã leo núi Tử Thuý không ít lần, nhưng đây là lần đầu đi vào lúc tối muộn như vậy, thì ra buổi đêm ở dưới núi lại phồn hoa như vậy đèn sáng rực rỡ. Quý Thính cầm điện thoại ra chụp ảnh, Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần rũ mi nhìn cô, Quý Thính vừa chụp vừa nói, “Anh nói mấy giờ thì có sao băng nhỉ?”
“10 giờ 20.”
Quý Thính ồ một tiếng, “Vậy cũng sắp rồi.”
Chụp vài tấm ảnh xong Quý Thính cất điện thoại, không cẩn thận nhìn thấy ảnh đại diện của anh, anh gần như ít khi đăng bài chỉ để một dòng giới thiệu. Cô nhìn dòng chữ ấy do dự vài giây, buông điện thoại xuống lấy dũng khí quay sang nhìn anh.
Đàm Vũ Trình cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn sang, Quý Thính hỏi, “Vòng bạn bè của anh, Con thuyền đi qua vạn ngọn núi, nghĩa là gì?”
Đàm Vũ Trình khựng lại sau đó hiểu ra, giọng anh rất tuỳ ý, “Ý trên mặt chữ.”
“Đối với anh mà nói, đi được đến ngày hôm nay, chính là con thuyền đã đi qua vạn ngọn núi.”
Quý Thính nhìn vào mắt anh, “Bọn tôi đều tưởng rằng anh đang đợi Thư Tiêu.”
Đàm Vũ Trình nghe vậy nhướng mày, “Bọn em biết tưởng tượng thật đấy.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh anh đỡ Thư Tiêu từ trên tường xuống, hai người họ nhìn nhau. Mà cô đứng dậy nhìn thấy họ nhìn nhau, hương nước hoa nhàn nhạt trên người Thư Tiêu phả đến, ngọn gió mùa hạ thổi qua mang theo hơi thở ngọt ngào.
Quý Thính yên lặng nhìn anh, trong mắt cô đầy sự nghiêm túc. Thái độ của Đàm Vũ Trình cũng rất nghiêm túc, anh nắm lấy cổ tay cô theo phản xạ tránh để người xung quanh không đụng vào cô, sau đó kéo cô về phía mình.
Cô yên lặng nhìn anh, vài giây sau, “Anh có từng nghĩ sẽ đợi cậu ấy không?”
Đàm Vũ Trình nhìn vào mắt cô, nghiêm túc trả lời, “Chưa từng.”
Anh đột nhiên nhận ra Quý Thính giúp Thư Tiêu theo đuổi anh là vì cảm thấy họ sẽ quay lại, không phải chỉ đơn giản là ‘tưởng rằng’, mà là chấp niệm của cô.
Anh nắm chặt cổ tay cô kéo sang một bên, rũ mi nhìn cô giọng điệu nghiêm túc, “Anh chỉ hướng về phía trước.”
“Cô ta không nên là người cản trở chúng ta.”
Cô ta.
Không nên là người cản trở chúng ta.
Em, tôi. Cô ta.
Vị trí đã thay đổi rồi.
Trong lúc Quý Thính ngây người, trên trời đã có một vệt sao băng vụt qua sau đầu cô. Đàm Vũ Trình ngẩng đầu lên Quý Thính cũng nhìn theo, thấy một ngôi sao băng bay qua thật nhanh nhưng cũng thật đẹp, nhanh chóng vụt qua bầu trời.
Bên cạnh vang lên tiếng kinh ngạc của mọi người.
Cách bốn năm, Quý Thính đã ở Lê Thành nhìn thấy sao băng rồi. Mọi người bắt đầu ước nguyện, trong mắt cô cũng lấp lánh ánh sao. Cô đã hỏi ra câu hỏi luôn không dám hỏi, nhận được một đáp án mới, cũng khiến bản thân trở nên dũng cảm hơn.
Cô và anh, thật sự sẽ có cơ hội đúng không…
“Em nghĩ gì vậy?”
Giọng Đàm Vũ Trình vang lên, Quý Thính quay sang nhìn anh, “Không cần anh phải quản.”
Đàm Vũ Trình nhướng mày, “Ngắm sao băng xong rồi, mình về thôi.”
Quý Thính đáp, “Ừm.”
Mọi người ngắm sao xong cũng dần đi xuống, Quý Thính và Đàm Vũ Trình đứng đó đợi mọi người đi trước. Cô chỉ chụp được chút đuôi sao băng vào ngay lúc nó lướt qua, như một mũi tên vụt trên bầu trời.
Quý Thính vừa đợi mọi người vừa chỉnh ảnh, chỉnh xong cô nhìn anh, “Gửi cho anh nhé?”
Đàm Vũ Trình nhìn điện thoại của cô, gật đầu, “Được.”
Trên đường xuống núi, cô gửi ảnh cho anh. Đàm Vũ Trình vẫn để cô đi ở phía bên trong, anh đi bên cạnh cô. Cho đến khi đến dưới nhà chung cư cô, vài tiệm ở Trác Duyệt vẫn chưa đóng cửa, mọi người đang dọn dẹp dần.
Quý Thính nhìn anh, “Anh về sớm nhé.”
Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần nhìn thang máy sau lưng cô, lại nhìn cô, “Em đói không?”
Quý Thính lắc đầu, “Không đói lắm.”
Đàm Vũ Trình gật đầu, “Anh nhìn em đi lên.”
“Ừm, anh cũng về nghỉ sớm đi.” Quý Thính xoay người đi vào thang máy.
Đàm Vũ Trình đứng đó nhìn cô đi vào, cánh cửa thang máy khép lại, điện thoại anh rung lên.
Đàm Vũ Trình cầm điện thoại nhấc máy, Trần Phi hỏi, “Anh Đàm, giáo sư Trần bảo anh gọi cho thầy, thầy đang tìm anh.”
Đàm Vũ Trình đi về phía bãi đỗ xe, trả lời, “Lát nữa tôi sẽ gọi cho thầy.”
“Chị Thính thấy sao băng chưa?’
Đàm Vũ Trình ngồi lên xe, “Thấy rồi.”
Trần Phi ‘hey’ một tiếng.
Ngày anh Đàm theo đuổi được chị Thính, thật đáng mong chờ.
Sau khi vào nhà, Quý Thính rót một ly nước ấm uống rồi lấy quần áo đi tắm, tắm xong sấy tóc đi ra vẫn còn sớm. Tối qua có sấm, cô vẫn chưa kịp dọn dẹp nhà cửa. Thu dọn xong bàn trà, cô ngồi xuống sô pha cầm máy tính bảng ra.
Màn hình dừng lại ở vòng bạn bè, ảnh đại diện màu đen đăng một tấm ảnh.
Là một trong những tấm cô gửi cho anh.