Đây là bức ảnh bầu trời đêm mà cô đã chụp ở bữa tiệc nhà anh, sau đó anh lại đăng lên vòng bạn bè, cũng không ghi gì, chỉ đơn giản là đăng một bức ảnh. Đối với người cả năm gần như không đăng bất cứ bài viết gì lên vòng bạn bè, trang cá nhân chỉ để trang trí thì mỗi bài đăng xuất hiện giống như ong vỡ tổ, thu hút không ít người ấn thích và bình luận.
Chu Hùng: Không đúng, không đúng, lần trước cũng đăng ảnh bầu trời. Anh Đàm chắc chắn có chuyện gì rồi.
Trần Phi: Tôi chỉ cười không nói.
Vu Hy: Chậc, Đàm Vũ Trình, cậu cũng đi ngắm sao băng à?
Long Không: @Vu Hy, nhìn cậu ta giống người có thể làm việc này một mình à?
Vu Hy: @Long Không, vẫn là cậu hiểu rõ.
Phong Dĩnh Dĩnh, Mộng Gia, Chung Du, A Tang, Trần Phi và Long Không đều ấn nút thích. Thư Tiêu cũng nhìn thấy bức ảnh này trong vòng bạn bè. Bức ảnh là bầu trời đầy sao rộng lớn, thiên hà vô tận, sao băng rơi xuống làm tăng thêm vẻ lãng mạn. Mà một người như anh làm sao có thể một mình đi ngắm sao băng được, nhất định là có người đi cùng. Cô ấy không khỏi nghĩ đến hộp bao cao su trên xe và những vết xước trên cổ tay anh. Những vết xước đó có lẽ không phải do mèo cào mà là do móng tay của con người cào.
Vậy cô gái ấy là ai?
Hai sinh viên ở trong ký túc xá đang trò chuyện về sao băng tối nay. Một người trong số họ nói: “Tối nay ở núi Tử Thuý có rất nhiều người, rất đông đúc, thậm chí còn có mấy người nổi tiếng trên mạng phát sóng trực tiếp màn mưa sao băng nữa.”
“A, tớ có thấy, thật sự rất đẹp, đáng tiếc tớ không thể tới đó.”
“Không phải cậu đang ngủ à, lúc tớ gọi cậu đang ngủ như heo ấy.”
“Ây da, sao cậu lại nói vậy hả?”
“Nói cho cậu biết, tối nay khi tớ đi lên núi đã gặp được một anh chàng rất đẹp trai, rất rất đẹp trai, dáng người cao lớn, mặc một bộ vest đi lên núi, đẹp lắm.”
“Wow, thật sao? Vậy cậu có chụp ảnh không?”
“Tớ nào dám? Chỉ đã tận mắt nhìn rất lâu, bên cạnh còn có một cô gái, anh ấy luôn bảo vệ cô gái đó, để cô ấy đi phía trong.”
“Woa, nghe cậu nói vậy thì chắc là tổng tài bớt chút thời gian dẫn cô vợ nhỏ của mình lên núi ngắm sao băng rồi.”
Một cô gái khác bật cười, hai người nằm chen chúc nhau trên giường cười thành tiếng. Thư Tiêu ngồi bàn bên cạnh, im lặng nhìn những bạn học đang bàn tán trên vòng bạn bè.
Mộng Gia tag Quý Thính: Cậu có ngắm sao băng không?
Quý Thính bên kia không trả lời.
Sau khi Quý Thính lướt qua một vòng bạn bè, lại tình cờ nhìn thấy bức ảnh bầu trời đêm anh đăng. Bức ảnh do chính cô chụp lại và chỉnh màu. Lúc đó thời tiết rất đẹp, phía sau là tiếng bố mẹ hai bên đang chơi cờ và nói chuyện. Còn hai người ngồi trên chiếc ghế xếp ngoài ban công, thậm chí cô còn thử thuốc lá của anh. Dù sao thì anh cũng không phải là người tùy tiện đăng bài trên vòng bạn bè, nhưng lúc ấy anh đã đăng những bức ảnh do cô chụp.
Mọi người ở phần bình luận bên dưới sôi nổi suy đoán, cảm giác giống như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Anh biết đó là hiểu lầm nhưng vẫn làm. Giống như bây giờ anh bày tỏ tâm ý, đăng bức ảnh ngôi sao băng mà cô chụp lên vòng bạn bè, giống như anh đang ngầm bày tỏ chút gì đó, những chi tiết này đột nhiên hiện ra trong đầu Quý Thính.
Một hồi rung động nảy lên trong ngực. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt ánh lên niềm vui khi phát hiện ra những chi tiết này.
Tích tích.
Màn hình điện thoại thông báo tin nhắn của Mộng Gia, Quý Thính bấm vào.
Mộng Gia: Cậu đang làm gì vậy?
Quý Thính dừng lại một chút rồi mới trả lời: Đang ngồi rảnh rỗi thôi.
Mộng Gia: Tớ còn tưởng cậu lại xem bộ phim dở tệ kia nữa chứ.
Quý Thính:…Bộ phim dở tệ nào đó.
Mộng Gia: Sicily.
Quý Thính: Hiếm khi nào cậu nhớ rõ vậy.
Mộng Gia: Ngày nào Vu Hy chẳng đề cập tới.Quý Thính: Tớ đổi sang thích bộ phim khác rồi.
Mộng Gia: Ồ.
Mộng Gia: Gần đây tớ đang đi chơi ở Anh, trở về sẽ đi tìm các cậu.
Quý Thính trả lời OK với cô ấy.
Năm trước Mộng Gia cùng mẹ ra nước ngoài đón Tết, trước mắt vẫn chưa tính trở về. Cô ấy vẫn thường xuyên liên lạc với Vu Hy, trong vòng bạn bè cũng thường xuyên gửi tin nhắn, nhưng lại hiếm khi gửi tin nhắn riêng cho Quý Thính. Hiếm khi được một hoặc hai lần.
Ngày hôm sau thời tiết trong xanh, mặt trời lên cao, ngay cả cành lá ướt đẫm mưa cũng xanh hơn rất nhiều, trên mặt kính đã bị nước lau đi vẫn còn vài dấu vết nhỏ. Khi đến cửa hàng vào sáng sớm, Tiểu Chu đang dẫn nhân viên bán thời gian đi lau lại cửa kính, Quý Thính đẩy cửa bước vào thì Tiểu Chu cười nói: “Trên bàn có bữa sáng đó ạ.”
Quý Thính nhướng mày hỏi: “Do em làm à?”
“Đương nhiên không phải, đầu bếp riêng lầu trên đưa cháo tổ yến qua.” Tiểu Chu chớp mắt.
Quý Thính nghe vậy lập tức hiểu ra, bước vào đặt túi xách trong phòng nghỉ. Cô định tách cánh hoa ra và làm túi thơm hoa hồng. Cô rửa tay rồi bước ra ngoài, trên bàn có một phần cháo yến bắp do đầu bếp riêng làm rất ngon. Bên cạnh có phiếu giao hàng, số vẫn là số của anh.
Quý Thính ngồi xuống ăn. Khi đang bấm điện thoại, một tin nhắn đến từ ảnh đại diện màu đen gửi tới.
Đàm: [Chuyển khoản 5000 tệ]
Đàm: Mười lăm ly cà phê.
Quý Thính trả lời anh: Lần trước vẫn còn thừa tiền.
Đàm: Em cứ giữ đi.
Quý Thính:…
Quý Thính khẽ nhếch môi.
Đã nhận.
Cô hỏi anh muốn cà phê vị gì, anh nói cà phê Americano. Quý Thính nghĩ đến biểu hiện của Thư Tiêu ngày hôm qua khi uống Americano. Kỳ thật Thư Tiêu cũng giống như cô, rất thích đồ ngọt. Americano có mùi đắng nhẹ và chát, Thư Tiêu uống cũng không quen nhưng vẫn muốn nó. Cô ấy đang cố gắng thay đổi sở thích của mình vì Đàm Vũ Trình.
Buổi chiều Tiểu Uyển đến làm việc, Quý Thính giao cửa hàng cho hai người bọn họ. Cô vào phòng nghỉ xử lý cánh hoa hồng, sau đó Tiểu Uyển không có việc gì làm nên vào giúp Quý Thính. Nhiều hoa hồng như vậy có thể để làm một vài thứ, Tiểu Uyển nói: “Chị Thính, chị thật chu đáo. Muốn làm túi thơm từ số lượng lớn hoa hồng như vậy phải dùng xe bảo vệ môi trường tới chở đi.”
Quý Thính vừa hái hoa vừa nói: “Sau này chúng ta sẽ gọi xe bảo vệ môi trường tới dọn dẹp những thứ còn lại.”
“Đúng vậy.” Tiểu Uyển cuối cùng cũng ý thức được mình đang làm gì, cô ấy nhìn chằm chằm vào cành hoa phía dưới, ngồi xổm sang một bên nói: “Một bó hoa lớn như vậy, nếu chúng ta lấy thêm mấy bó nữa thì chắc cửa hàng sẽ chật kín chỗ mất thôi.”
Quý Thính cười nói: “Cho nên tỷ lệ rất nhỏ.”
Tiểu Uyển quay đầu nhìn Quý Thính, trong mắt lấp lánh sự tò mò: “Chị Thính, khi nào chị mới đồng ý với anh Đàm Vũ Trình thế?”
Đầu ngón tay đang hái hoa khựng lại, cô quay đầu nhìn Tiểu Uyển: “Tại sao lại là đồng ý mà không phải là từ chối?”
Đây là lần đầu tiên trong vài ngày qua cô đối mặt trực tiếp với chủ đề này.
Tiểu Uyển mở to mắt: “Nhưng trên đời này còn có người nào đối xử tốt với chị như vậy sao?”
Quý Thính nhướng mày.
Tiểu Uyển có lẽ đã bị mua chuộc bởi những bữa ăn mà Đàm Vũ Trình đưa đến mấy ngày nay. Anh còn gọi cơm bào ngư nấm và một vây cá cho mỗi người vào buổi trưa. Tiểu Uyển có để lại phần cô cho đến khi cô đi làm lúc hai giờ. Cả người Tiểu Uyển nhích sang chỗ Quý Thính, nói: “Chị Thính, chị có nhớ vào tháng 3 năm ngoái, trong lễ hội Thanh Minh, em đã cùng chị đi lấy vài túi hạt cà phê. Xe bị hỏng trên đường đi, mà anh Đàm Vũ Trình thì đang làm việc gần đó đã đến đón chúng ta. Xe bị chặn ở một con đường khác nên anh ấy cầm ô đến. Anh Đàm dẫn chị ra ngoài, trong ngực chị vẫn đang ôm túi cà phê, anh dẫn chị lên xe, nửa bên tay áo bị ướt nhưng tóc chị thậm chí còn không có chút hơi nước nào.”
“Chị còn nhớ không?”
Tiểu Uyển nói xong, không nhúc nhích nhìn Quý Thính.
Quý Thính ngắt một cành hoa, dừng một chút nhìn Tiểu Uyển: “Còn nhớ, sau đó thì sao?”
“Ồ! Lúc đó em đã nghĩ là, anh ấy đối với chị chính là rất tốt. Anh ấy biết túi cà phê không thể chạm nước, hơn nữa chị còn mặc váy nên cũng không để chị bị ướt, che chắn cho chị tới chỗ đỗ xe.”
Tiểu Uyển nhún nhún vai: “Em thì không may mắn như vậy, anh ấy bảo em tự mình chạy tới… Chị Thính, chị nhớ lại đi, em phải dùng túi nilong để che đó.”
Quý Thính: “…”
Cô nhớ hết.
Tiểu Uyển nhìn cô nói: “Chị xem, có rất nhiều chuyện có thể hiểu được.”
Trước đây cô ấy và Tiểu Chu cảm thấy quan hệ giữa chị Thính và anh Đàm rất thân thiết, nhưng họ nghĩ hai người chỉ là bạn tốt, nếu sau này chị Thính kết hôn không biết anh Đàm sẽ cảm thấy thế nào. Còn bây giờ thì tuyệt vời. Anh Đàm Vũ Trình cuối cùng đã bước được 99 bước.
Khoảng 4 giờ 30 chiều.
Mặt trời dần lặn về hướng Tây, ánh nắng chiếu lên tấm kính pha lê của cửa tiệm. Long Không ngồi xổm cách ngã tư bên ngoài không xa, vẻ mặt phiền muộn, lắc lắc cành cây.
Vu Hy xuống xe gọi xe trực tuyến, đi đến bên cạnh anh ấy quan sát rồi hỏi: “Sao cậu lại ngồi xổm ở đây?”
Long Không quay đầu lại nhìn cô ấy nói: “Tôi muốn vào nhưng không dám vào, cảm thấy thật là mất mặt.”
“Mất mặt cái gì chứ? Cậu tặng hoa mà cũng sợ mất mặt à?” Vu Hy cũng kinh ngạc. Một bó hoa lớn như vậy được gửi đến, hiện tại cũng tò mò không biết anh ta nghĩ gì nên cố ý dành ra một ngày tới sớm tìm Long Không nghe anh ta tâm sự. Long Không vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi chỉ có bó hoa hồng và rượu sâm panh đỏ, không mất mặt thì là gì? Có thể so sánh với 999 đoá Freud đó sao?”
Vu Hy trố mắt, bỏ túi xách khỏi vai, “Freud không phải là do cậu tặng?”
“Không phải tôi, tôi vốn muốn tặng, nhưng hiện tại nếu tặng không phải hơi bắt chước sao?”
Long Không quay đầu nhìn Vu Hy đang đứng ở một bên. Vu Hy vẻ mặt đầy kinh ngạc, vốn tưởng bó hoa đó là của Long Không nhưng hóa ra không phải, vậy là người khác à?
Vu Hy vẫn không nói gì.
Long Không do dự rồi hỏi: “Cậu nói xem, bây giờ tôi có thể tặng cô ấy thêm 999 bông hoa nữa được không?”
Không có Freud thì có thể đổi sang loại khác.
Vu Hy dừng một chút, sau đó ngồi xổm sang một bên, nhìn Long Không bên cạnh, “Cậu có chịu tiêu số tiền này không?”
Long Không lập tức nói: “Nói nhảm, đương nhiên là tôi có thể bỏ ra được.”
Anh ta đang ngồi xổm, nhưng thân hình vạm vỡ nhờ tập luyện cho thấy luôn chăm sóc bản thân rất tốt. Từ hồi cao trung tới giờ, đã 9 năm qua đi mà trông vẫn như vậy. Vu Hy học khác lớp với họ, nhưng Long Không không chỉ có thành tích tốt, giỏi thể thao, nổi tiếng mà còn là một chàng trai nghĩa khí trong trường. Nhờ có Quý Thính, cô ấy mới kết thân được với những học sinh hàng đầu này. Tất nhiên, người có mối quan hệ tốt với cô ấy nhất chính là Long Không. Hai người sống ở cùng một thành phố, mỗi lần xảy ra chuyện, cô lại không có xe đôi khi sẽ mượn xe của Long Không để di chuyển.
Lớp trưởng ban 1 là một người khá tốt, trước đây dường như cũng có chút manh mối mơ hồ về việc anh ấy có cảm tình với Quý Thính, nhưng cũng không rõ ràng như vậy. Họ là bạn tốt của nhau do đó rất khó phân biệt mức độ thân thiết này. Nhưng giờ anh ấy muốn theo đuổi Quý Thính, Vu Hy cũng không ngạc nhiên lắm. Tuy rằng cô quả thực bị 999 đóa Freud kia làm mờ mắt, tò mò không biết đó là do ông chủ nào ra tay. Nhưng với tư cách là bạn bè, Vu Hy vẫn đứng về phía Long Không.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu cậu đã sẵn lòng vậy thì ra tay đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ ngồi đây nghĩ mãi cũng không có kết quả.”
Long Không nghe, sửng sốt một lát: “Cũng đúng.”
Vu Hy liếc anh ta một cái, “Hơn nữa, dù sao cậu cũng phải hành động đi chứ? Trốn tránh có ích gì?”
Long Không nghe được lời nói của Vu Hy lập tức yên tâm. Ngày đó đã quá khẩn trương, sau khi nhét bông hồng hồng vào trong ngực Quý Thính thì liền bỏ chạy, mấy ngày sau đó cũng không dám liên hệ với cô. Kết quả là xuất hiện thêm một người đàn ông khác gióng trống khua chiêng mà theo đuổi Quý Thính, rầm rộ gửi bó hoa hồng kia đến, khiến những người theo đuổi khác phải câm nín. Suy cho cùng, tài chính của người kia quả thực không phải dạng vừa, cũng làm cho anh ta phải chấn động.
Nhưng lần này nếu anh ta ra tay, thứ nhất anh ta có thể biểu hiện thành ý, thứ hai anh ta cũng có thể nhìn ra thái độ của Quý Thính, xem xem lần này anh ta nên tiếp tục hay kết thúc. Nghĩ đến đây, Long Không nhấc điện thoại lên.
Vu Hy nghiêng đầu xem anh ta định làm gì, nhưng điện thoại của cô ấy lại vang lên, nhìn thấy ông chủ gọi đến, cô nhẹ nhàng chửi một câu đợi một lúc rồi định cúp máy. Nhưng đối phương vẫn gọi tiếp, đã vậy còn gửi tin nhắn, nhìn thấy ảnh đại diện kia Vu Hy biết mình trốn không được, nói với Long Không một tiếng: “Không được rồi, tôi phải về khách sạn đây, gần đây ông chủ khó tính muốn chết. Nếu có kết quả thì nhớ báo cho tôi biết.”
Long Không đang lướt di động, ngồi xổm ở chỗ đó suy nghĩ, nghe Vu Hy nói liền giơ tay vẫy vẫy, cũng không thèm nói thêm gì.
Vu Hy có chút tiếc nuối, nhìn về phía Hoàng Hôn. Cô ấy rất bận rộn. Vẫy một chiếc xe rồi rời đi.
–
Buổi tối, màn đêm buông xuống.
Quý Thính, Tiểu Uyển và những người khác đã ăn tối xong và đang xử lý một số đơn đặt hàng giao đi thì một chiếc xe tải nhỏ chạy đến cửa cửa hàng, che khuất một số đèn chiếu sáng. Chiếc xe đó là biển hiệu của một công ty pháo hoa nào đó, đằng sau có người bước ra khỏi xe, đó chính là Long Không.
Long Không một thân tây trang giày da, trên tay ôm một bó hoa hồng xanh ngoại cỡ bước tới.
Công ty pháo hoa này rất nổi tiếng. Trước đây họ đã từng thực hiện một buổi tỏ tình hoành tráng ở Kinh Thị và thương hiệu này đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Tiểu Uyển ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “A a a, chị Thính.”
Quý Thính ngước mắt lên liền nhìn thấy tấm biển tình yêu trên xe của công ty pháo hoa, hơn nữa còn có Long Không đang tiến đến cửa hàng. Quý Thính có chút hy vọng đó không phải sự thật, cô đứng hình vài giây.
Long Không đi tới cửa, trong mắt mỉm cười nhìn cô: “Thính Thính.”
Quý Thính dừng một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Chào buổi tối, cậu muốn uống cà phê à?”
Long Không mỉm cười: “Lần sau lại uống, cậu có thể ra ngoài được không?”
Tiểu Uyển và Tiểu Chu nhìn Quý Thính, cô mím môi lấy khăn giấy lau nước trên tay. Hôm nay cô dùng cây trâm đen kẹp tóc, vài sợi tóc vương trên má, trên người mặc bộ quần áo màu sắc nhẹ nhàng, cô bước ra ngoài trong lòng cân nhắc.
Tiểu Chu nhìn cô đi ra ngoài lập tức cầm điện thoại lên, mở tài khoản của Trần Phi, nhanh chóng gửi tin nhắn.
Hai tiếng bíp vang lên, chiếc điện thoại ở trên bàn rung lên một chút.
Trần Phi kéo ghế qua lấy điện thoại vừa nhìn thấy thì tay run lên, đưa tới trước mặt Đàm Vũ Trình. Anh đang chống hông đứng cạnh bàn chủ trì cuộc họp, đôi mắt đảo qua.
Anh bất động mấy giây, sau đó ngước mắt nhìn những người khác, vẻ mặt không thay đổi, ngón tay cầm bút, trầm giọng nói: “Cuộc họp kết thúc, Trần Phi sẽ làm nốt phần việc còn lại.”
Anh ném cây bút xuống, kéo cà vạt rồi bước ra ngoài.
Trần Phi nhìn nhóm quản lý, mỉm cười đứng lên nói: “Tôi đây tôi đây, anh ấy đi rồi, chúng ta thả lỏng một chút đi.”
Cơ thể căng thẳng của Chu Hùng được thả lỏng ra. Họ đều là những nhân viên kỳ cựu, nhưng khi đối mặt với Đàm Vũ Trình vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Sau khi đi qua văn phòng, Đàm Vũ Trình nới lỏng cà vạt, xuống lầu, sau đó trực tiếp rời đi bằng chiếc xe màu đen trong hầm đỗ xe. Lái xe băng qua cầu vượt, vòng qua ngã tư phía sau, lái thẳng đến tiệm cà phê của Quý Thính. Nhưng phía trước đã có một chiếc xe tải nhỏ đậu nên tạm thời không thể đậu ở chỗ đó, Đàm Vũ Trình đạp ga bẻ lái đầu xe, lái thẳng vào chỗ trống bên cạnh bảo vệ. Bánh xe quét mặt đường, ngừng lại bên cạnh tiệm cà phê Hoàng Hôn.
Tiếng phanh xe gấp vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Chu, Tiểu Uyển, Long Không và Quý Thính ở đằng kia. Long Không giơ bó hoa trong tay lên, đang định đưa cho Quý Thính, cô đang định nói vài lời trong lòng thì hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn chiếc xe hơi màu đen. Cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt ưu tú của Đàm Vũ Trình.
Tay Long Không run lên, anh ta sửng sốt một lát.
Anh Trình cũng tới đây à?
Khéo thật.
Tiểu Chu chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm, anh Đàm đã tới rồi. May mắn là đã đến kịp lúc.
Quý Thính tiếp xúc ánh mắt với Đàm Vũ Trình, trong mắt anh mang theo một mạch nước ngầm, có mấy phần lạnh lẽo. Quý Thính thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Long Không, bởi vì Long Không đã lên tiếng cười nói:
“Quý Thính, không biết tôi có vinh dự được mời cậu đi xem bắn pháo hoa không? Nó diễn ra ở công viên Phượng Hoàng ở ngoại ô. Tối nay tôi đã đặt vé rồi.”
Quý Thính hơi khựng lại.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Không. Đã nhiều ngày nay Long Không không liên lạc với cô, sau cái lần tặng bông hồng hôm đó, ngay cả ăn khuya anh ta cũng không ghé. Vậy mà tối nay lại xuất hiện với chiếc xe tải tình yêu loáng thoáng phía sau như vậy.
Quý Thính ngước mắt nhìn Long Không, nói: “Tối nay cửa hàng rất bận rộn, có rất nhiều đơn hàng đặt giao đi, tạm thời tôi không thể rời đi.”
Long Không khựng lại nhìn người trong cửa hàng, lúc này trong tiệm hầu như không có vị khách nào cả. Trương Dương, Tiểu Chu, Tiểu Uyển, còn có thêm một sinh viên bán thời gian ở đó. Long Không thiếu chút nữa là rút lui, nhưng giây tiếp theo vẫn lấy hết dũng khí nhìn về phía Quý Thính nói: “Chỉ mất một tiếng thôi, rất nhanh, nếu không thì tôi ở đây đợi, chờ cậu làm xong việc.”
Lời này vừa nói ra, cửa xe màu đen đằng kia mở ra, một đôi chân dài bước xuống. Quý Thính liếc mắt nhìn thấy đôi chân dài của người đàn ông kia, cô mím môi nhìn Long Không nhẹ nhàng nói: “Long Không, thật sự xin lỗi, tối nay tôi không có thời gian.”
Những lời này vừa nói ra cảm giác như thuỷ triều đã qua. Long Không ôm chặt bó hoa hồng trong tay nhìn Quý Thính. Trong mắt Quý Thính hiện lên vẻ áy náy mà cả hai người đều có thể hiểu được.