*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Hải đi nhà vệ sinh, Quý Thính uống xong ly rượu quay người nhìn ca sĩ trên sân khấu đang hát, một hai người đàn ông nhân lúc Lục Hải không có ở đây tới xin WeChat cô.
Quý Thính từ chối, vừa đặt điện thoại lên bàn đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ phía sau, nó giống như tiếng khóa kéo bị bung ra cả người cô đông cứng lại. Cô đang mặc một chiếc váy ống, bên trong chỉ có áo lót, Quý Thính quyết định rất nhanh, cầm điện thoại trên bàn, bước xuống khỏi bàn cao, đang định đi vào phòng toilet, vừa quay người thì nhìn thấy Lục Hải trở lại.
*váy ống: hình minh hoạ
Trên quầy cũng có một người đứng lên chính là Đàm Vũ Trình, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, ánh mắt hai người chạm nhau, Đàm Vũ Trình đút một tay vào túi quần nhướng mày nhìn cô. Giây trước anh định gọi cho cô, giây tiếp theo lại gặp cô ở quán bar.
Quý Thính muốn nói gì đó nhưng đã không còn kịp, khóa kéo hình như bị rách. Lục Hải cũng đi tới gần cạnh Đàm Vũ Trình, mở miệng gọi Quý Thính. Quý Thính không còn cách nào khác đành phải đưa ra một lựa chọn, cô nhanh chóng bước tới vùi mình trong vòng tay của Đàm Vũ Trình, dùng thân hình cao lớn của anh để chặn ánh sáng trước mặt cô.
Dãy ghế dài rơi vào tĩnh lặng.
Đàm Vũ Trình sửng sốt, giây tiếp theo cúi đầu nhìn xuống thấy khoá kéo sau lưng cô bị rách ra, váy bó chặt quá, sau khi khoá kéo bị rách anh liền chạy thẳng về phía trước, có thể tưởng tượng được tình cảnh của cô.
Đàm Vũ Trình lập tức duỗi tay ôm lấy cô, giọng nói trầm khàn: “Sao lại thế này? Váy như vậy mà cậu cũng dám mặc à?”
Quý Thính cảm thấy bất lực, tựa vào người anh nói: “Ăn béo lên rồi.”
Yết hầu Đàm Vũ Trình khẽ chuyển động, anh cười khẽ vén tóc cô ra sau lưng, quay người nói với mấy người trên hàng ghế dài: “Áo khoác.”
Trần Phi và những người khác không rõ nguyên do, nhưng thấy có gì đó không ổn họ lập tức xôn xao rồi tìm một chiếc áo khoác mỏng ném cho Đàm Vũ Trình. Sau khi Đàm Vũ Trình rũ một cái anh quấn nó quanh người Quý Thính. Nhưng tình huống của Quý Thính lại không mấy lạc quan, cô đang mặc váy bên trong chỉ có đồ lót, nếu phần trên váy không giữ chặt cả chiếc váy sẽ rơi xuống. Mọi thứ bên trong cô sẽ bị phơi bày.
Đàm Vũ Trình quấn cô lại xong, nói: “Tôi đưa cậu về.”
Quý Thính gật đầu.
Dưới ánh sáng mờ ảo chiếc áo sơ mi mỏng manh của anh áp sát vào ngực cô, vì miếng dán ngực của cô vô tình bị nâng lên cao gần như không thể che được gì, Đàm Vũ Trình cũng nhận ra điều đó siết cánh tay, ôm chặt lấy eo cô. Anh ngước mắt lên nhìn Lục Hải.
Lục Hải ngơ ngác nhưng rất nhanh đã hiểu được sự tình, tuy rằng không hiểu vì sao Quý Thính không đi tìm mình, nhưng anh cũng có thể thấy được Quý Thính biết người này thậm chí có quan hệ thân thiết, mà anh nhận ra người đàn ông này chính là ông chủ của [Lại một nhà hàng nữa], Đàm Vũ Trình trầm giọng nói: “Phiền anh đi gọi tài xế.”
Lục Hải hoàn hồn, thái độ của Đàm Vũ Trình khiến anh cảm thấy giữa bọn họ không phải quan hệ nam nữ linh tinh, nếu không sẽ không nhờ anh đi gọi tài xế mà sẽ là lên xe của anh để đi cùng.
Lục Hải lập tức gật đầu nói: “Được.”Anh lấy chìa khóa xe rồi quay người rời đi trước.
Trần Phi và những người khác đứng dậy quây lại để Quý Thính chỉnh trang lại một chút, Quý Thính hơi nhích người khỏi Đàm Vũ Trình và kéo khoá lên, sau đó cô kéo và buộc váy lại rồi thắt nút sau lưng. Làm xong mặt cô đỏ bừng, nhìn Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn cô, nhướng mày: “Mấy ngày nay không gặp, cậu bị anh ta vỗ béo à?”
Quý Thính nghe xong hơi đẩy anh.
Đàm Vũ Trình mỉm cười hỏi: “Có thể đi được không?”
“Có thể.”
Mặc dù bên trong áo khoác không có gì, nhưng chiếc áo khoác đen này có thể che được, váy rách và buộc lại, tuy không ra thể thống gì nhưng ít nhất đủ che chắn. Đàm Vũ Trình che cho cô xuống lầu, Quý Thính vội vàng chào Trần Phi và những người khác.
Bên ngoài gió khá mạnh.
Lục Hải đã bảo tài xế mang xe tới đậu trước cửa Thanh Ba, xuống xe mở cửa cho Quý Thính.
Quý Thính cúi người định lên xe hơi kéo tay áo Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn sau đó cúi người ngồi vào cùng cô.
Lục Hải liếc nhìn bọn họ đóng cửa xe lại, đi vòng qua ghế lái phụ rồi khởi động xe.
Quý Thính ngồi sang một bên, gấp áo khoác lại, cảm thấy không an toàn. Đàm Vũ Trình ngồi bên cạnh nhìn cô. Quý Thính đối diện với ánh nhìn của anh tai hơi nóng lên.
Đàm Vũ Trình vui vẻ cười: “Lần sau đừng ăn nhiều như vậy.”
Chủ đề này thật khó mà lờ đi, Quý Thính đá anh một cái.
Lục Hải nhìn hai người qua kính ô tô, do dự vài giây rồi hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Đàm Vũ Trình cũng nhìn thấy ánh mắt của Lục Hải qua gương phía trước, tựa lưng vào ghế không trả lời. Quý Thính nói với Lục Hải: “Cậu ta là bạn cùng lớp của tôi, chúng tôi quen nhau từ hồi cấp ba.”
Lục Hải chợt nhận ra: “Thì ra là bạn cùng lớp.”
“Vậy nên nước trái cây anh tặng cho chúng tôi trong bữa ăn trước không phải là một phần hoạt động của cửa hàng, mà là cố ý chiếu cố bạn cùng lớp à?”
Quý Thính mỉm cười, nhìn Đàm Vũ Trình, nói: “Ừ.”
Đàm Vũ Trình cụp mắt xuống, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô rồi nhướng mày.
Lục Hải nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi, tên anh là gì?”
Đàm Vũ Trình ngước mắt nhìn Lục Hải: “Đàm Vũ Trình.”
“Xin chào, anh Đàm.”
Đàm Vũ Trình gật đầu, coi như là chào hỏi.
Chiếc xe màu trắng đến Trác Duyệt rồi dừng lại, Quý Thính xuống xe, Đàm Vũ Trình và Lục Hải cũng xuống xe, Quý Thính ăn mặc chẳng ra hình thù gì trông rất xấu hổ và chật vật, cô phải nhanh chóng lên lầu.
Cô xoay người và vẫy tay với họ, Đàm Vũ Trình đút một tay vào túi quần nhìn cô đi.
Lục Hải đứng ở bên cạnh Đàm Vũ Trình, anh thấp hơn Đàm Vũ Trình một chút, nhìn Quý Thính rồi nói: “Chậm một chút.”
Quý Thính mỉm cười có chút xấu hổ quay người đi vào thang máy.
Sau đó bóng dáng xinh đẹp đó biến mất. Bầu không khí trở nên im lặng xung quanh hai người đàn ông đang đứng đó.
Dù có là gì đi chăng nữa, Lục Hải vẫn có chút để ý tới tình huống ban nãy Quý Thính nhào vào lòng một người đàn ông khác, tuy là bạn cùng lớp nhưng nam nữ đều có sự khác biệt, trong lòng anh cảm thấy lẽ ra mình nên là sự lựa chọn đầu tiên của cô.
“Anh Đàm.” Lục Hải mở miệng.
Đàm Vũ Trình xoay người đi ra ngoài, cúi đầu châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Vào ban đêm đèn ở Trác Duyệt và các vì sao sáng lấp lánh, gió thổi mạnh làm rối tung mái tóc của người đàn ông, trông anh có chút thâm sâu khó lường không giống với dáng vẻ vừa gặp đã trêu chọc Quý Thính như ban nãy.
Lục Hải trầm mặc mấy giây, sau đó cười hỏi: “Quý Thính vẫn luôn đáng yêu như vậy sao?”
“Cũng tạm.” Đàm Vũ Trình đáp.
Lục Hải lại cười nói: “Tối nay cô ấy mặc rất đẹp. Ai mà biết lại xảy ra chuyện không mong muốn như thế này? Chắc đã rất hoảng hốt. Hai người quen nhau từ hồi cấp ba, vậy là cũng gần mười năm rồi.”
“Ừm.”
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên nói: “Có chuyện gì, cứ nói thẳng.”
Lục Hải do dự một chút, nói: “Mối quan hệ giữa hai người…”
“Chúng tôi chưa từng ở bên nhau.” Đàm Vũ Trình ngắt lời anh.
Lục Hải nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc anh đang định hỏi một câu nữa thì ở ngã tư có một chiếc SUV màu đen chạy tới, kêu bíp bíp hai lần, chính là xe tới đón Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình nhìn Lục Hải: “Còn có chuyện gì sao?”
Lục Hải dừng một chút, lắc đầu: “Không có, tối nay cảm ơn anh.”
“Ừm.”
Sau khi Đàm Vũ Trình trả lời, anh bước tới chiếc SUV, mở cửa, ngồi vào ghế phụ, kéo cửa sổ lên, tiện thể dập tắt điếu thuốc lá. Trần Phi còn chưa uống rượu nên lái xe, xe phóng đi.
Lục Hải đứng đó mấy giây, ngẩng đầu nhìn căn hộ phía trên tầng của Trác Duyệt rồi lên xe. Mặc dù có cảm giác bị đe doạ nhưng anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Anh rất thích Quý Thính.
–
Sau khi vào nhà, Quý Thính mới thở phào một hơi, cô kéo rèm trong phòng, chậm rãi cởi cúc áo khoác, là một chiếc áo khoác mỏng kiểu áo bánh mì, thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu.
Sau khi cởi bỏ, hiện rõ bóng người bên trong không sót một cái gì, dáng người cô cao thẳng, vừa rồi đứng trước mặt Đàm Vũ Trình váy tuột xuống cả người cũng nằm trong vòng tay anh. Trong hai đến ba giây, khoảng cách với ngực anh gần như bằng không.
Quý Thính không khỏi đỏ mặt, xoay người đặt lại áo khoác lên ghế sô pha, vào nhà lấy bộ đồ ngủ trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, váy trượt đến eo. Vòng eo thon gọn và làn da trắng trẻo, Quý Thính đứng dưới vòi hoa sen bắt đầu tắm. Tóc ướt dính sau lưng, từng giọt nước đang chảy xuống.
Liếc qua, cô nhìn thấy mình trong gương mờ mịt sương nước làn da đỏ bừng, cô thu ánh mắt lại, nhắm mắt ngẩng đầu cảm thụ dòng nước nóng, ánh sáng mờ ảo tối nay và biểu tình trên khuôn mặt anh lại hiện lên trong tâm trí. Dường như không có thay đổi gì thậm chí không có một chút ngạc nhiên nào. Làm bạn nhiều năm như vậy cô đã sớm biết anh sẽ không bao giờ nhìn cô nhiều hơn một lần.
Sau khi tắm xong, toàn thân Quý Thính đỏ ửng, sau đó cầm cái váy lên ngơ ngác bước ra khỏi phòng tắm ngồi xuống ghế sô pha lau tóc, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Cô lật váy, cầm chiếc điện thoại di động gần đó lên chụp một bức ảnh gửi cho Vu Hy