Vốn dĩ xung quanh khá ồn ào chỉ có trong góc này là yên tĩnh, trong những tiếng bước chân ấy, Quý Thính đưa tay nắm lấy cổ áo anh theo phản xạ nhón chân lên. Tiếng gọi của Vu Hy đột ngột truyền đến, Quý Thính lập tức sặc mà ngả về phía trước, Đàm Vũ Trình nhanh tay ôm lấy eo giữ cô vào lòng. Hai người cùng ngoảnh đầu qua nhìn.
Ở lối vào góc, bên cạnh Vu Hy là Long Không, phía sau Long Không là Thư Tiêu, còn Mộng Gia chậm một bước. Ở phía sau Vu Hy, bốn người đứng đó ánh mắt thay đổi, góc sân vận động yên lặng lạ thường.
Vài giây sau.
Vu Hy nói “ôi trời” một tiếng, khẽ vỗ đầu mình, “Thật hay giả vậy? A? Aaaaa….”
Sắc mặt Thư Tiêu tái đi như muốn sụp đổ.
Đàm Vũ Trình thoải mái lên tiếng, “Là thật.”
Anh nói với Vu Hy.
Lúc này Long Không mới phản ứng lại, khẽ thốt lên, “Ôi mẹ ơi.”, gần như không thể tin nổi.
Tim Quý Thính đập thình thịch không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, nhất thời không biết nói gì. Mộng Gia có cảm giác như dự cảm thành công, không kìm được cảm giác muốn bùng nổ, khoanh tay lại hừ một tiếng.
“Không phải, đợi đã.” Sau khi phản ứng lại, Long Không lại tự mình hoài nghi.
Vu Hy kinh ngạc đến mức không thốt nên lời cũng không để ý đến thứ khác được nữa, đi lên kéo lấy cánh tay Quý Thính, “Không được, tớ phải nói chuyện riêng với cậu.”
Quý Thính bị kéo đi cũng hiểu được sao cô ấy lại kích động, cô nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình nhìn cô, Quý Thính cười một cái anh buông cô ra.
Vu Hy kéo cô đến lối vào, lướt qua bả vai Thư Tiêu. Thư Tiêu yên lặng nhìn Quý Thính mắt ửng lệ, Quý Thính nhìn vào mắt cô ấy, lúc này trông Thư Tiêu vô cùng yếu đuối. Nhưng rất nhanh ánh mắt Quý Thính lại vô cùng kiên định, nhìn cô ấy một giây xong thu lại ánh mắt, bị Vu Hy kéo ra.
Long Không cũng nhìn Đàm Vũ Trình, “Nói chuyện chút đi?”
Đàm Vũ Trình gật đầu cả hai cùng đi ra ngoài, đàn ông với nhau càng đơn giản. Đàm Vũ Trình đi ra hoàn toàn không nhìn đến Thư Tiêu, Long Không cũng không còn sức để ý đến cô ấy nữa, vội vàng đi cùng Đàm Vũ Trình.
Thư Tiêu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh, vài giây sau nhanh chóng đi ra ngoài.
Mộng Gia nhìn bóng lưng mỏng manh của cô ta, cong môi bước lên đi đến bên cạnh Thư Tiêu cười lạnh, “Bất ngờ lắm à?”
“Cũng không bất ngờ chút nào, nhưng cô không chơi chung với chúng tôi, ví dụ như bốn năm đại học anh ấy đối với Quý Thính vô cùng tốt.”
Bước chân của Thư Tiêu khựng lại, nhìn Mộng Gia.
Mộng Gia khoanh tay nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn, “Cô trở lại, đeo vòng tay kia nhưng có biết rằng anh ấy chưa từng đeo hay không?”
Cả người Thư Tiêu run lên.
Mộng Gia nhìn cô ta, “Chỉ có mình cô vẫn đang nằm mơ, muốn quay lại với anh ấy.”
“Nếu anh ấy muốn quay lại với cô thì đã làm như Phó Diên, đeo vòng tay kia cho đến khi cô trở về rồi nhưng anh ấy đã không.”
Thư Tiêu không biết những điều ấy. Cô ấy biết câu chuyện của Phó Diên và Ôn Nam Tịch, nhưng không biết Phó Diên còn vì Ôn Nam Tịch mà xăm hình, đeo vòng hạt, che đi nội tâm của mình.
Thư Tiêu càng run hơn, sắc mặt trắng bệch.
Mộng Gia cười lạnh, “Tôi còn vì anh ấy mà nhớ tới cô một chút, nhưng anh ấy hoàn toàn không. Bởi trước khi cô về nước, anh ấy đã cùng Quý Thính dây dưa không rõ rồi.”
Thư Tiêu lắc đầu, không dám tin.
“Cô đừng có không tin, nhiều năm như vậy tôi thấy rõ hết. Không nhớ là đại học năm nào tôi tới Bắc Kinh tìm họ, hôm đó Quý Thính đến tháng nên ở lại kí túc xá nghỉ ngơi, anh ấy đến thẳng kí túc nữ tìm cô ấy, pha nước đường đỏ, ở bên cạnh trông cô ấy ngủ, lúc đó tôi đứng bên ngoài cửa.”
Thư Tiêu nhìn Mộng Gia, mặt tái nhợt không lên tiếng.
Mộng Gia nghĩ ngợi, “Nhiều chi tiết lắm, tôi tuỳ tiệt nhớ lại cũng nhớ ra được vài chuyện, sau đó tôi hiểu rồi, trong mắt anh ấy chỉ có Quý Thính mà thôi!”
Thư Tiêu cắn chặt răng, mở miệng, “Không phải cô cũng theo đuổi anh ấy sao? Không phải cô cũng thích anh ấy à, cô không ghét Quý Thính sao?”
Nghe vậy, Mộng Gia nhướng mày bật cười nhìn Thư Tiêu, “So với cậu ấy thì tôi càng ghét cô hơn. Tôi không ghét nổi cậu ấy nhưng cô thì không, cô càng thảm hại tôi càng vui.”“Tôi kinh tởm nhất việc cô tự coi mình là bạch nguyệt quang, sao mặt cô dày vậy?”
Mộng Gia thẳng lưng, nhìn Thư Tiêu.
Thư Tiêu mím môi, “Tôi cũng rất ghét cô.”
Mộng Gia vẫy tay, “Như nhau thôi.”
Thời cấp ba bao nhiêu lần chuẩn bị tranh chấp cũng đều không thành, nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trở mặt thành công. Mộng Gia không cần phải để ý đến điều gì khác nữa, Thư Tiêu cũng nói ra được nội tâm của mình, cảm xúc được giấu đi dưới vẻ ngoài lương thiện ấy. Thư Tiêu cắn chặt răng, đi về phía trước. Mộng Gia không đi cùng nữa, khoanh tay rời đi.
–
Vu Hy kéo Quý Thính đến cạnh một chiếc cột. Lúc này mới nhận ra tối nay Quý Thính vô cùng xinh đẹp, mái tóc xoăn lơi, hợp với bộ váy cô mặc.
Vu Hy lên tiếng, “Chiếc váy này của cậu đẹp thật đấy.”
Quý Thính dựa lưng vào chiếc cột cười, “Sau đó thì sao?”
Vu Hy nhìn Quý Thính, “Đột nhiên phát hiện, hình như tối nay cậu và Đàm Vũ Trình mặc đồ đôi.”
Quý Thính giật mình, nhận ra tối nay anh mặc sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, cô cũng trên trắng dưới đen, “Hình như là vậy.”
Vu Hy yên tĩnh vài giây, nhìn Quý Thính xinh đẹp như vậy đột nhiên cảm thấy Đàm Vũ Trình thích cô hình như cũng là chuyện bình thường. Vừa rồi hình ảnh hai người hôn nhau trông vô cùng tự nhiên hài hoà.
Cô bình tĩnh lại, lập tức thốt lên, “Hai người hẹn hò từ khi nào? Ai là người tỏ tình trước? Ai theo đuổi trước? Khai mau.”
Quý Thính cười cười, “Anh ấy theo đuổi cũng như tỏ tình trước, vừa mới hẹn hò không lâu.”
Vu Hy lại chửi thề một tiếng, “Không ngờ đó không ngờ đó, cậu ấy giấu kĩ như vậy. Thật có mắt nhìn, thích Thính Thính của chúng ta, cậu ấy đúng là sói xám mà. Ôi, sao tớ không phát hiện ra chứ, cứu mạng…”
Vu Hy vò đầu, Quý Thính cười ngăn cô ấy lại. Thái độ của Vu Hy khiến cô cảm thấy ấm áp.
Vu Hy nói tiếp, “Hai cậu trông rất đẹp đôi. Trước kia tớ chưa từng nghĩ đến, chủ yếu là cả hai đều không thể hiện ra cứ như sẽ không bao giờ có khả năng vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cậu ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu, hai người hẹn hò cũng là bình thường.”
Quý Thính nhìn Vu Hy, “Không phải cậu luôn nghĩ là Thư Tiêu sao?”
Vu Hy khựng lại đáp, “Tớ không có cảm giác gì với cậu ấy cả, chỉ tưởng vậy mà thôi, nhưng sau khi Thư Tiêu về nước Đàm Vũ Trình cũng không có ý gì nên tớ cũng không nghĩ nhiều nữa. Chủ yếu là do dạo này bận quá, Thính Thính, cậu biết không tớ chỉ để ý đến cậu, bây giờ hai cậu hẹn hò rồi, Thư Tiêu chính là kẻ địch của tớ.”
“Nếu như cậu ta dám làm gì, tớ sẽ giải quyết ngay.”
Quý Thính bất đắc dĩ cười, “Không không không, cậu ấy chưa làm gì cả, chỉ là tớ khá vui.”’
Cô dịu dàng nhìn Vu Hy.
Vu Hy cũng cười, “Chẳng trách tối nay Đàm Vũ Trình lại muốn mời mọi người uống rượu.”
“Nhưng Long Không…” Vu Hy chớp mắt.
–
Đàm Vũ Trình và Long Không tìm một chỗ ngồi xuống. Ở sân vận động vẫn còn ghế nhân viên để lại, Long Không ngồi ở phía đối diện Đàm Vũ Trình, hai người nhìn nhau.
Long Không lên tiếng, “Bó hoa đó là cậu tặng sao?”
Đàm Vũ Trình gật đầu.
Long Không khẽ chửi một tiếng, nhớ ra một chuyện, “Hôm đó cậu xuất hiện tại Hoàng Hôn không phải là trùng hợp, mà đến xem tình hình đúng không?”
Đàm Vũ Trình lại thoải mái gật đầu.
Long Không nổi khùng lên, “Chẳng trách, tôi bảo tại sao cậu lại lái xe lên đó chứ, gầm xe hỏng rồi đúng không?”
Đàm Vũ Trình gật đầu, “Hỏng rồi.”
“Đệch…” Long Không lại chửi một tiếng, lại cảm thấy anh quá tự nhiên. Long Không cắn răng, nhưng nhớ đến việc mình theo đuổi Quý Thính thực ra cũng không nói với Đàm Vũ Trình.
Một là đều là bạn thân nhiều năm, nói ra hơi ngại.
Hai là anh cảm thấy nếu nói ra không chừng sẽ bị trêu chọc, như vậy càng ngại hơn. Vì hiển nhiên giữa mấy người chơi với nhau, Đàm Vũ Trình và Quý Thính thân thiết nhất, giống như có một chiếc bánh anh đưa tay ra lấy Đàm Vũ Trình sẽ gõ một cái, vì vậy chỉ đành lấy trộm. Thì ra giác quan thứ sáu của anh là đúng, điểm không được chạm đến cũng là thật.
Long Không thở dài dựa lưng ra sau ghế, nhìn Đàm Vũ Trình, “Cậu thích Quý Thính từ khi nào vậy?”
Đàm Vũ Trình yên lặng vài giây rồi mới trả lời, “Không nhớ rõ thời gian nữa.”
“Là sao?”
Đàm Vũ Trình ngẫm nghĩ, “Khá lâu rồi, không biết rung động từ khi nào, chắc là thời đại học.”
Long Không kinh ngạc.
Đàm Vũ Trình nhìn Long Không, “Vì vậy cũng không rõ là khi nào.”
Long Không lại chửi bật một tiếng, vài giây sau ngẩng lên nhìn Đàm Vũ Trình, “Cậu theo đuổi Thính Thính, có phải đã dùng thủ đoạn khá hèn hạ không?”
“Hèn hạ thì làm sao? Không thể theo đuổi được à?” Đàm Vũ Trình nhướng mày.
Long Không nghiến răng.
Được.
Hai người lại yên lặng một lát.
Đàm Vũ Trình nhìn Long Không, “Vẫn làm bạn chứ.”
Long Không dựa vào ghế, bảo anh hỏi thừa à. Nếu như người này là Đàm Vũ Trình, anh có thể chấp nhận được.
Đàm Vũ Trình nói, “Cảm ơn cậu.”
Long Không đứng lên, “Hôm nay không uống rượu được rồi, để lần sau cậu mời.”
Đàm Vũ Trình gật đầu. Anh cũng đứng lên, hai người đã là bạn bè lâu năm, tình bạn vẫn còn đó, hơn nữa Long Không cũng hy vọng Quý Thính sẽ hạnh phúc. Đàm Vũ Trình luôn đối tốt với Quý Thính.
–
Sau khi Long Không rời đi, Đàm Vũ Trình đi tìm Quý Thính. Quý Thính và Vu Hy cũng nói chuyện xong, đứng ở chỗ cột đợi anh. Vu Hy thấy Đàm Vũ Trình đến, cong môi cười, “Tớ về với Long Không đây, tối nay không uống rượu được rồi.”
Quý Thính thấy Đàm Vũ Trình đi một mình đến cũng hiểu được tình hình trước mắt, cô ừm một tiếng.
Vu Hy buông tay Quý Thính ra, cười nói với Đàm Vũ Trình, “Lần sau cậu mời nhé.”
Đàm Vũ Trình gật đầu.
Vu Hy xoay người rời đi. Đúng lúc Long Không lái xe đến bên ngoài đợi cô ấy, Vu Hy đi về phía xe.
Đàm Vũ Trình tới cạnh nắm lấy tay cô, hai người nhìn nhau, sau đó cùng nhìn ra bên ngoài.
Long Không hạ cửa sổ xe xuống, Vu Hy ngồi ở ghế lái phụ vẫy tay tạm biệt. Long Không nhìn qua không nhịn được mà hừ một tiếng, sau đó lái xe rời đi.
Buổi tối gió khá mát.
Sân vận động vẫn còn nhân viên, Đàm Vũ Trình nắm tay Quý Thính đi ra ngoài. Đột nhiên công khai như vậy không nằm trong dự kiến, nhưng cũng không tồi. Bọn họ chỉ cần nói với Long Không, Vu Hy. Quý Thính vốn tưởng rằng Mộng Gia sẽ tìm cô nhưng lại không, cô không biết tình hình thế nào.
Lên xe, Quý Thính cài dây an toàn, đi chơi cả buổi cô có hơi mệt. Đàm Vũ Trình khởi động xe, dừng lại ở một gian cà phê bên đường mua một ly cà phê nóng, sau đó đưa cho cô. Quý Thính nhận lấy uống một ngụm sau đó để vào ngăn giữa xe, Đàm Vũ Trình lái xe, lúc đèn đỏ anh đưa tay cầm ly lên cũng uống một ngụm. Quý Thính thấy anh uống má nóng lên, nhìn về con đường phía trước. Giữa hai người yêu nhau vốn đã thân mật như vậy, thân mật đến mức cùng uống chung một ly nước.
Trên đường về có hơi kẹt xe.
Vu Hy gửi tin nhắn cho Mộng Gia: Đang ở đâu vậy?
Mộng Gia trả lời: Ở nhà.
Vu Hy kinh ngạc: Nhanh vậy, xe của cậu bay được đấy à?
Mộng Gia: Ừm, sớm hơn cậu.
Vu Hy: ừm.
Vu Hy: À, Thư Tiêu đâu.
Lúc đó cô thấy hai người đi với nhau.
Mộng Gia: Cút rồi.
Vu Hy: …Được rồi.
Cô cũng muốn nhắc đến chuyện của Quý Thính xem ý của Mộng Gia thế nào, nhưng nhớ đến trước kia cô ấy cũng theo đuổi Đàm Vũ Trình nên không nói nữa. Hy vọng Mộng Gia sớm ngày nghĩ thông.
Đặt điện thoại xuống.
–
Về đến chung cư của Quý Thính đã là tối muộn. Trên đường kẹt xe cô có mơ màng ngủ, Đàm Vũ Trình đắp áo khoác lên cho cô, lúc tỉnh dậy xe đang lái vào hầm để xe.
Cô cầm áo của anh xuống xe, Đàm Vũ Trình nắm tay cô lên lầu. Anh đặt đồ ăn từ trước, lúc này ngoài cửa có đồ được giao đến Đàm Vũ Trình ra cầm vào nhà. Quý Thính treo áo của anh lên, sau đó đi qua ngồi xuống bên cạnh. Đàm Vũ Trình mở hộp ra cháo nóng hổi bốc lên, Quý Thính múc một thìa lên ăn, vô cùng sảng khoái. Đàm Vũ Trình nhìn cô cười cởi cúc cổ áo ra, cũng bưng phần của anh lên.
Ăn tối xong.
Lần lượt đi tắm, Quý Thính uống cà phê nên không buồn ngủ. Cô mặc đồ ngủ dựa lưng vào sô pha lau tóc, chân trần dẫm lên thảm trải sàn. Đàm Vũ Trình mở cửa phòng tắm đi ra, lấy khăn trên tay cô giúp cô lau tóc. Quý Thính chống cằm xem ảnh tối nay chụp, Đàm Vũ Trình lau tóc cho cô xong ngồi xuống đưa tay ôm lấy eo cô. Quý Thính chỉnh sửa ảnh, Đàm Vũ Trình tiện tay lướt vòng bạn bè. Sau khi về nhà Long Không vẫn có chút chấp niệm, đăng một bài viết.
Long Không: Tôi thật là….Đàm Vũ Trình yêu thầm Quý Thính nhiều năm như vậy rồi.
Lập tức, vòng bạn bè bùng nổ.
A Tang:???
A Tang: Gì cơ?
Khương Lý: Gì vậy, Long Không, anh say rồi à?
Vu Hy: Thật đó.
Phong Dĩnh Dĩnh: Gì á?
Bạn học XX: Hả? Ôi mẹ ơi.
Chung Du: Gì?
Rất rất nhiều câu hỏi dồn dập tới.
Đàm Vũ Trình nhìn qua vòng bạn bè yên lặng vài giây, ôm chặt Quý Thính hơn, “Long Không nói anh yêu thầm em.”
Quý Thính ngây người, lúc này cô nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại của anh tim đập mạnh, họ đang nói gì vậy.
Quý Thính ngẩng đầu lên nhìn anh, Đàm Vũ Trình cúi đầu nhìn cô, “Cũng không sai.”
Anh hôn lên môi cô, “Quả thực là.”
“Anh yêu thầm thành công rồi.”
Quý Thính ngẩng đầu lên, tim đập càng nhanh hơn. Em mới là người yêu thầm thành công.