Giữa trưa, trong lớp học đột nhiên bị cúp điện.
Làm gió nóng ngột ngạt bay vào căn phòng qua kẽ hở trên ô cửa sổ hé mở, những chiếc quạt cũ kỹ trên cao dần dần ngừng hoạt động với tiếng rè rè.
Đây là lần thứ ba kể từ đầu khai giảng, lớp học thường ngày yên tĩnh lại tràn ngập những lời phàn nàn liên tục.
“Cái đệch mợ? Mất điện nữa hả?”
“Mạch điện bị hỏng mà ai mà ngăn cản nổi.”
‘’Chiều nóng vãi l ra sao mà tụi này học được đâyyyyy?’’
Hơi nóng khó tiêu tan, tiếng la hét không ngừng khiến không khí nóng bức vốn đã ngột ngạt trong lớp tăng lên không ngừng.
Lớp trưởng bước lên bục giảng giữa đám đông phàn nàn, bất lực duy trì trật tự: “Được rồi, được rồi, trong giờ tự học hãy im lặng, im hết giùm!”
“Tụi này mà bị xỉu vì nắng ai chịu trách nhiệm đây!”
“Đủ rồi, câm miệng, đừng nói nữa!”
Ở góc hàng cuối cùng của lớp, Cố Quyết đang nằm trên bàn chợt tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, nghe thấy tiếng điện thoại trên bàn rung ngắn ngủi.
Là âm thanh thông báo tin nhắn
Anh vô thức giơ tay trái đỡ xương trán, lấy điện thoại ra click vào.
Lại nhìn thấy số lạ, Cố Quyết vẫn im lặng không phản ứng.
Nhưng dòng chữ vừa nhảy ra lập tức đập mắt khiến anh cảm thấy bối rối, bất lực, cho đến khi một luồng hơi nóng khó chịu chưa từng thấy nhanh chóng lan từ đến tai rồi khuôn mặt anh.
[ Thật muốn làm tình cùng anh trong lớp khi mất điện]
Lưng Cố Quyết cứng đờ, anh dùng trái tay che màn hình trên bàn. Quay đầu lại, mặt anh không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
–
[ Vừa rồi, em nằm mơ thấy anh. ]
Tiết học đầu tiên vào chiều thứ năm, hơn nửa lớp đã gục đầu xuống bàn, mặc dù không ai trả lời nhưng thầy giáo hói đầu vẫn đứng trên bục giảng phun nước miếng tứ tung.
Buổi chiều tràn ngập tiếng ve sầu, tất cả học sinh đều đã ngủ hết, cái nóng như địa ngục mùa hè nhấn chìm khiến mọi người rơi vào trạng thái buồn chán và mệt mỏi không thể thoát ra.
Tuy nhiên, Cố Quyết đã thay đổi thói quen ngủ trong giờ toán, sống lưng thẳng tắp nghiêm chỉnh ngồi trên ghế. Nhưng nếu hướng tầm mắt lên gương mặt của anh sẽ thấy rằng lỗ tai của chàng trai trầm tính lạnh lùng cả ngày này đã đỏ bừng lên, các đốt ngón tay của anh ấy đã siết chặt đến trắng bệch.
Một lúc sau, điện thoại trong sách lại rung lên. Cố Quyết hoảng sợ, nhưng sau vài giây, anh vẫn không khỏi nhìn vào điện thoại
[ Trong mơ anh đã hôn em. Hôn từ trán, gương mặt và đôi môi rồi đến ngực và cổ em nữa. Đôi môi của anh rất mềm mại, ướt át và nóng bỏng, mọi thứ trong giấc mơ đều dịu dàng như nụ hôn của anh. Cuối cùng, giống như vô số lần trước, em mơ thấy anh vùi vào giữa hai chân em, liếm mút rồi hôn vào nơi đó của em, rồi anh nói anh thích “chỗ đó”, đúng không Cố Quyết? ]
Ánh mắt anh nhanh chóng quét qua những lời nói xấu hổ và tục tĩu, nhịp tim anh giấu trong lồng ngực, đập thình thịch liên tục.
Ngày 67.
Đây là ngày thứ 67 kể từ khi anh nhận được tin nhắn quấy rối khó hiểu này. Dãy số xa lạ, cũng như sự cố chấp bệnh hoạn dưới những dòng tin nhắn đó, tiếp tục xuất hiện dưới những hình thức mới sau khi bị chặn, chẳng có cách nào chặn hết được.
Ban đầu, cô gái bên kia điện thoại chỉ nói chào buổi sáng, buổi trưa và chúc ngủ ngon với anh đúng giờ mỗi ngày, thỉnh thoảng nói một vài điều vụn vặt, so với quấy rối thì giống như tâm sự một chiều hơn, mà lời nói của cô lộ ra cảm giác cô đơn và đáng thương, điều đó khiến người ta vô thức cảm thấy mềm lòng. Vì vậy Cố Quyết cũng chẳng quan tâm chuyện này lắm.
Nhưng có lẽ chính sự im lặng và đồng tình của anh đã âm thầm dung túng và cổ vũ cho tâm tư của cô gái. Sau đó, dần dần, tin nhắn của cô gái gửi đi ngày càng trở nên mùi mẫn lộ liễu hơn.
Từ câu đầu tiên “Anh đã từng yêu ai chưa?” và “Anh thích kiểu con gái như thế nào?” đến “Anh có thủ dâm không?” và “Lúc anh thủ dâm anh nghĩ gì?”
Thậm chí, có lần Cố Quyết nhận được một hình ảnh tấm ga trải giường tối màu ướt đẫm.
Anh ngây ngốc nhìn một hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu sao. Cho đến khi cô gái gửi tiếp [ Đêm qua em mơ thấy anh, lúc sáng em tỉnh dậy thì ga giường đã như thế rồi ]
Lúc này anh mới chậm chạp nhận ra hàm ý tình dục trong lời nói của mình, bỗng nhiên mặt đỏ đến mức không nói được lời nào.
Cố Quyết cảm thấy vô cùng xấu hổ vì chuyện này, anh chưa từng có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như thế này. Nói cách khác, anh đã 19 tuổi thậm chí chưa bao giờ chạm vào tay con gái, bây giờ anh lại bị một người lạ trêu chọc như thế này.
Sau khi bị chặn hết lần này đến lần khác, cô gái đã thông minh hơn. Không biết từ ngày nào, bàn học của Cố Quyết thường có mấy thứ nhỏ chưa từng thấy bao giờ, một cái kẹo cứng vị trái cây, một chai nước uống thể thao, hoặc một chiếc lá vàng khô héo, hoặc một hòn đá có hình thù kỳ lạ. Thỉnh thoảng còn thêm tờ note: “Gửi cho Cố Quyết yêu dấu của em.”
Đối mặt với tình yêu xa lạ, Cố Quyết không bao giờ đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Cô gái thất vọng nhanh chóng học được thủ đoạn mới, cô ấy sẽ gửi tin nhắn đau buồn vào đêm khuya: [ Anh có thể để ý đến em được không? Xin anh đấy Cố Quyết, em thật sự rất yêu anh ]
Hoặc sau một buổi học thể dục, cô gái gửi ảnh đầu gối bầm tím của mình cho anh, chiếc váy mỏng mùa hè mờ dần trên đầu gối, vô tình để lộ tay chân trắng nõn mảnh mai của cô gái, cùng vết thương không ngừng chảy máu, thật đáng sợ.
Cố Quyết nhớ lại khoảng thời gian đó, anh xém chút nữa đã trả lời cô, nhưng khi chuẩn bị nhấn nút gửi, anh đột nhiên cảm thấy một cảm xúc không thể giải thích được đang từ từ len lỏi vào trái tim mình, rồi lại chuyền đi theo dòng máu chảy khắp trong cơ thể. Nhưng khi anh tỉnh táo lại, tâm trí lấy lại bình tĩnh, sức nóng ban đầu nhanh chóng mất nhiệt độ cho đến khi nó nguội lạnh.
[ Đến bệnh viện xử lý đi ] Anh đè xuống ý muốn trả lời, cuối cùng, Cố Quyết xóa tin nhắn từng chữ một.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, buổi chiều trôi qua một cách uể oải, những suy nghĩ không chính đáng của chàng trai đã sớm bị tiếng chuông tan học cắt đứt.
Cố Quyết cất điện thoại vào túi trong cùng của balo, rồi anh bước ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Hành lang ồn ào rất khó chịu, đám người lôi kéo chen chúc nhau rồi lại bị mắc kẹt.
Năm đó, nhà trường bố trí phòng học cho học sinh cuối cấp trên tầng cao nhất, hàng ngày học sinh phải trải qua những đợt chen chúc và đám đông tăng vọt sau giờ học.
Vào buổi chiều, ánh nắng mờ ảo bị những khe hở trên khung cửa sổ quét qua khuôn mặt của mọi người, nhưng Cố Quyết đột nhiên nghĩ đến cô gái bí mật trong điện thoại của mình, tự hỏi liệu có phải sau giờ học ngày nào cô ấy cũng đi qua hành lang đông đúc thế này không…
Cô gái đó có thể là ai chứ?
Bọn họ đã gặp nhau bao giờ chưa? Bọn họ đã nói chuyện với nhau chưa?
Trong trường có rất nhiều người, tại sao cô lại thích anh?
Thực tế, anh không phải là người thích giao tiếp, ngoại hình của anh không đáp ứng các tiêu chuẩn và thẩm mỹ mà các cô gái muốn theo đuổi. Anh có tính cách rất lạnh lùng, luôn khép kín và rất ít nói.
Nếu có gì đặc biệt ở anh thì có lẽ là gia đình khá giàu, có năng khiếu thể thao và chơi tennis giỏi.
Nhưng có ích gì đâu? Anh chưa bao giờ là mẫu người được các cô gái yêu thích.
Ngay lúc chàng trai đang chìm đắm trong suy nghĩ, đám đông đang di chuyển chậm chạp đều bao vây lối ra của hành lang
Tiếng xì xào không ngừng truyền đến tai Cố Quyết, anh ngẩng đầu nhìn thấy trên bảng thông báo đăng một tin mới.
Anh liếc mắt nhìn, bắt gặp dòng chữ như “Lớp cao cấp”, “Giải thưởng huy chương vàng Olympic ” và một bức ảnh của một cô gái xa lạ.
Khuôn mặt mơ hồ, lạnh lùng và xinh đẹp.
Cố Quyết không có hứng thú với chuyện này, anh nhớ ra 7h tối có buổi huấn luyện nên đi vòng qua đám người náo nhiệt, một mình rời đi.
–
Ban đêm.
Buổi tập hàng ngày của đội tennis đã kết thúc lúc 9h30.
Tháo chiếc băng quấn cổ tay, Cố Quyết bước đến bể bơi, cúi người xuống rửa sạch mồ hôi trên đầu, sau đó cất vợt vào góc gọn gàng, vừa định chuẩn bị rời khỏi sân, điện thoại anh trong túi lại rung lên.
Vuốt mở màn hình, có một bức ảnh chưa download xuất hiện trước mắt anh, anh không kịp nhìn kỹ—-
“A Quyết ơi” Lâm Dược không biết từ lúc nào bước đến trước mặt anh, thân mật đặt tay lên vai anh, “Tối nay mày có muốn đi uống rượu với tụi này không?”
“Không” Anh vừa nói, liền tắt màn hình không để lại dấu vết, giọng điệu bình thường nói: “Muộn rồi”
“Đi chơi cùng tụi này cho vui đi, giờ này mà về chán lắm”
“Mày biết là tao không uống rượu mà”
Đã nói đến mức này, Lâm Dược cũng không ép buộc: “Được rồi, ngày mai gặp ở trường nhé.”
“Ừm”
Đi qua một con hẻm tắt dài và tối tăm bên ngoài sân tập, Cố Quyết lại lấy điện thoại ra, lúc này trong lòng anh đã cảm thấy bình tĩnh hơn rồi, nghĩ rằng cho dù cô gái có nói xúc phạm anh đến đâu, anh cũng sẽ không tức giận.
Tuy nhiên, lần này anh bật điện thoại không còn là những lời chào thông thường hay ám chỉ tình dục rõ ràng nữa.
Đó là một đống ảnh ghi lại sự riêng tư hàng ngày của anh, được chụp lén khi anh đang nghe giảng, ngơ ngác, ngủ trưa, tập thể dục và thậm chí còn uống nước giữa giờ học.
Một trong những bức ảnh rõ nét nhất là cảnh anh vén góc áo lên lau mồ hôi sau một trận bóng. Những cơ bắp căng cứng khắp cơ thể do tập luyện cường độ cao trông rất dữ dội, những đường hằn sâu đầy mồ hôi, rồi con đường gân màu xanh uốn lượn hiện lên ở bụng dưới đến tận sâu trong quần đùi.
Anh hoảng hốt một hồi, tiếp theo là cảm giác xấu hổ và khó chịu khi bị theo dõi một cách tùy tiện, và cảm giác áp bức không bao giờ rũ bỏ được, Cố Quyết đứng im một lúc lâu không thể khôi phục lại tỉnh táo, cố gắng hít một hơi thật sâu để ổn định suy nghĩ, Nhưng trong lúc bàng hoàng, mọi thứ vẫn chưa được giải quyết, anh không biết khuôn mặt của cô gái đó, nhưng anh cảm thấy cô ở khắp mọi nơi, sự xâm phạm quá mức này khiến toàn thân anh run rẩy.
Cho nên, đây là lần đầu tiên và anh cũng hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng, Cố Quyết gõ tin trả lời cho bên kia: [ Dù bạn là ai, hãy dừng hành vi nhàm chán này ngay lập tức. ]
Đã quá lâu, đầu kia im lặng dường như bị ngắt kết nối.
Mãi cho đến khi Cố Quyết về đến nhà, bước ra khỏi phòng tắm, anh mới nhận được tin nhắn từ cô gái.
Một vocie
Anh nhấp vào nó rồi nghe.
“Em xin lỗi……” Giọng nói của cô gái dễ chịu không tưởng tưởng được, rơi xuống rất nhẹ nhàng xuyên qua một hàng rào dòng điện tinh tế.
Rõ ràng cô ấy nói xin lỗi, nhưng giọng điệu lại tỏ ra rất tủi thân.
Cố Quyết hoảng hốt, lúng túng đứng tại chỗ, tất cả những thắc mắc và tức giận đều biến mất trong giây phút anh nghe thấy giọng nói của cô.
Anh chưa bao giờ nói chuyện riêng với con gái nào, cũng chẳng có con gái nào nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy. Cho nên, anh không hiểu tại sao lại mềm lòng khi cô gái ở đầu dây bên kia xin lỗi anh.
Trong lúc im lặng, anh mơ hồ nghe thấy tiếng mưa xào xạc ở đầu bên kia điện thoại, chỉ là chút mưa nhỏ yếu ớt và mỏng manh này, hoàn toàn phá vỡ tâm trí không chút đề phòng của anh.
Giọng nói bên tai tiếp tục.
Cô gái thận trọng gọi tên anh: [ Cố Quyết, anh tức giận à?]
Giây tiếp theo, anh giật mình tắt điện thoại.
Một vệt nước nông trên cửa sổ tối màu đang rơi xuống, chảy dọc theo mép cửa sổ, đồng thời một luồng nóng ngột ngạt dường như muốn tách anh ra khỏi màn đêm xung quanh, mọi tiếng ồn dần dần biến mất, hơi thở của anh trở nên ẩm ướt.
Một hồi lâu, Cố Quyết mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Thành phố này có mưa không nhỉ?
Làm gió nóng ngột ngạt bay vào căn phòng qua kẽ hở trên ô cửa sổ hé mở, những chiếc quạt cũ kỹ trên cao dần dần ngừng hoạt động với tiếng rè rè.
Đây là lần thứ ba kể từ đầu khai giảng, lớp học thường ngày yên tĩnh lại tràn ngập những lời phàn nàn liên tục.
“Cái đệch mợ? Mất điện nữa hả?”
“Mạch điện bị hỏng mà ai mà ngăn cản nổi.”
‘’Chiều nóng vãi l ra sao mà tụi này học được đâyyyyy?’’
Hơi nóng khó tiêu tan, tiếng la hét không ngừng khiến không khí nóng bức vốn đã ngột ngạt trong lớp tăng lên không ngừng.
Lớp trưởng bước lên bục giảng giữa đám đông phàn nàn, bất lực duy trì trật tự: “Được rồi, được rồi, trong giờ tự học hãy im lặng, im hết giùm!”
“Tụi này mà bị xỉu vì nắng ai chịu trách nhiệm đây!”
“Đủ rồi, câm miệng, đừng nói nữa!”
Ở góc hàng cuối cùng của lớp, Cố Quyết đang nằm trên bàn chợt tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, nghe thấy tiếng điện thoại trên bàn rung ngắn ngủi.
Là âm thanh thông báo tin nhắn
Anh vô thức giơ tay trái đỡ xương trán, lấy điện thoại ra click vào.
Lại nhìn thấy số lạ, Cố Quyết vẫn im lặng không phản ứng.
Nhưng dòng chữ vừa nhảy ra lập tức đập mắt khiến anh cảm thấy bối rối, bất lực, cho đến khi một luồng hơi nóng khó chịu chưa từng thấy nhanh chóng lan từ đến tai rồi khuôn mặt anh.
[ Thật muốn làm tình cùng anh trong lớp khi mất điện]
Lưng Cố Quyết cứng đờ, anh dùng trái tay che màn hình trên bàn. Quay đầu lại, mặt anh không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
–
[ Vừa rồi, em nằm mơ thấy anh. ]
Tiết học đầu tiên vào chiều thứ năm, hơn nửa lớp đã gục đầu xuống bàn, mặc dù không ai trả lời nhưng thầy giáo hói đầu vẫn đứng trên bục giảng phun nước miếng tứ tung.
Buổi chiều tràn ngập tiếng ve sầu, tất cả học sinh đều đã ngủ hết, cái nóng như địa ngục mùa hè nhấn chìm khiến mọi người rơi vào trạng thái buồn chán và mệt mỏi không thể thoát ra.
Tuy nhiên, Cố Quyết đã thay đổi thói quen ngủ trong giờ toán, sống lưng thẳng tắp nghiêm chỉnh ngồi trên ghế. Nhưng nếu hướng tầm mắt lên gương mặt của anh sẽ thấy rằng lỗ tai của chàng trai trầm tính lạnh lùng cả ngày này đã đỏ bừng lên, các đốt ngón tay của anh ấy đã siết chặt đến trắng bệch.
Một lúc sau, điện thoại trong sách lại rung lên. Cố Quyết hoảng sợ, nhưng sau vài giây, anh vẫn không khỏi nhìn vào điện thoại
[ Trong mơ anh đã hôn em. Hôn từ trán, gương mặt và đôi môi rồi đến ngực và cổ em nữa. Đôi môi của anh rất mềm mại, ướt át và nóng bỏng, mọi thứ trong giấc mơ đều dịu dàng như nụ hôn của anh. Cuối cùng, giống như vô số lần trước, em mơ thấy anh vùi vào giữa hai chân em, liếm mút rồi hôn vào nơi đó của em, rồi anh nói anh thích “chỗ đó”, đúng không Cố Quyết? ]
Ánh mắt anh nhanh chóng quét qua những lời nói xấu hổ và tục tĩu, nhịp tim anh giấu trong lồng ngực, đập thình thịch liên tục.
Ngày 67.
Đây là ngày thứ 67 kể từ khi anh nhận được tin nhắn quấy rối khó hiểu này. Dãy số xa lạ, cũng như sự cố chấp bệnh hoạn dưới những dòng tin nhắn đó, tiếp tục xuất hiện dưới những hình thức mới sau khi bị chặn, chẳng có cách nào chặn hết được.
Ban đầu, cô gái bên kia điện thoại chỉ nói chào buổi sáng, buổi trưa và chúc ngủ ngon với anh đúng giờ mỗi ngày, thỉnh thoảng nói một vài điều vụn vặt, so với quấy rối thì giống như tâm sự một chiều hơn, mà lời nói của cô lộ ra cảm giác cô đơn và đáng thương, điều đó khiến người ta vô thức cảm thấy mềm lòng. Vì vậy Cố Quyết cũng chẳng quan tâm chuyện này lắm.
Nhưng có lẽ chính sự im lặng và đồng tình của anh đã âm thầm dung túng và cổ vũ cho tâm tư của cô gái. Sau đó, dần dần, tin nhắn của cô gái gửi đi ngày càng trở nên mùi mẫn lộ liễu hơn.
Từ câu đầu tiên “Anh đã từng yêu ai chưa?” và “Anh thích kiểu con gái như thế nào?” đến “Anh có thủ dâm không?” và “Lúc anh thủ dâm anh nghĩ gì?”
Thậm chí, có lần Cố Quyết nhận được một hình ảnh tấm ga trải giường tối màu ướt đẫm.
Anh ngây ngốc nhìn một hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu sao. Cho đến khi cô gái gửi tiếp [ Đêm qua em mơ thấy anh, lúc sáng em tỉnh dậy thì ga giường đã như thế rồi ]
Lúc này anh mới chậm chạp nhận ra hàm ý tình dục trong lời nói của mình, bỗng nhiên mặt đỏ đến mức không nói được lời nào.
Cố Quyết cảm thấy vô cùng xấu hổ vì chuyện này, anh chưa từng có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như thế này. Nói cách khác, anh đã 19 tuổi thậm chí chưa bao giờ chạm vào tay con gái, bây giờ anh lại bị một người lạ trêu chọc như thế này.
Sau khi bị chặn hết lần này đến lần khác, cô gái đã thông minh hơn. Không biết từ ngày nào, bàn học của Cố Quyết thường có mấy thứ nhỏ chưa từng thấy bao giờ, một cái kẹo cứng vị trái cây, một chai nước uống thể thao, hoặc một chiếc lá vàng khô héo, hoặc một hòn đá có hình thù kỳ lạ. Thỉnh thoảng còn thêm tờ note: “Gửi cho Cố Quyết yêu dấu của em.”
Đối mặt với tình yêu xa lạ, Cố Quyết không bao giờ đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Cô gái thất vọng nhanh chóng học được thủ đoạn mới, cô ấy sẽ gửi tin nhắn đau buồn vào đêm khuya: [ Anh có thể để ý đến em được không? Xin anh đấy Cố Quyết, em thật sự rất yêu anh ]
Hoặc sau một buổi học thể dục, cô gái gửi ảnh đầu gối bầm tím của mình cho anh, chiếc váy mỏng mùa hè mờ dần trên đầu gối, vô tình để lộ tay chân trắng nõn mảnh mai của cô gái, cùng vết thương không ngừng chảy máu, thật đáng sợ.
Cố Quyết nhớ lại khoảng thời gian đó, anh xém chút nữa đã trả lời cô, nhưng khi chuẩn bị nhấn nút gửi, anh đột nhiên cảm thấy một cảm xúc không thể giải thích được đang từ từ len lỏi vào trái tim mình, rồi lại chuyền đi theo dòng máu chảy khắp trong cơ thể. Nhưng khi anh tỉnh táo lại, tâm trí lấy lại bình tĩnh, sức nóng ban đầu nhanh chóng mất nhiệt độ cho đến khi nó nguội lạnh.
[ Đến bệnh viện xử lý đi ] Anh đè xuống ý muốn trả lời, cuối cùng, Cố Quyết xóa tin nhắn từng chữ một.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, buổi chiều trôi qua một cách uể oải, những suy nghĩ không chính đáng của chàng trai đã sớm bị tiếng chuông tan học cắt đứt.
Cố Quyết cất điện thoại vào túi trong cùng của balo, rồi anh bước ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Hành lang ồn ào rất khó chịu, đám người lôi kéo chen chúc nhau rồi lại bị mắc kẹt.
Năm đó, nhà trường bố trí phòng học cho học sinh cuối cấp trên tầng cao nhất, hàng ngày học sinh phải trải qua những đợt chen chúc và đám đông tăng vọt sau giờ học.
Vào buổi chiều, ánh nắng mờ ảo bị những khe hở trên khung cửa sổ quét qua khuôn mặt của mọi người, nhưng Cố Quyết đột nhiên nghĩ đến cô gái bí mật trong điện thoại của mình, tự hỏi liệu có phải sau giờ học ngày nào cô ấy cũng đi qua hành lang đông đúc thế này không…
Cô gái đó có thể là ai chứ?
Bọn họ đã gặp nhau bao giờ chưa? Bọn họ đã nói chuyện với nhau chưa?
Trong trường có rất nhiều người, tại sao cô lại thích anh?
Thực tế, anh không phải là người thích giao tiếp, ngoại hình của anh không đáp ứng các tiêu chuẩn và thẩm mỹ mà các cô gái muốn theo đuổi. Anh có tính cách rất lạnh lùng, luôn khép kín và rất ít nói.
Nếu có gì đặc biệt ở anh thì có lẽ là gia đình khá giàu, có năng khiếu thể thao và chơi tennis giỏi.
Nhưng có ích gì đâu? Anh chưa bao giờ là mẫu người được các cô gái yêu thích.
Ngay lúc chàng trai đang chìm đắm trong suy nghĩ, đám đông đang di chuyển chậm chạp đều bao vây lối ra của hành lang
Tiếng xì xào không ngừng truyền đến tai Cố Quyết, anh ngẩng đầu nhìn thấy trên bảng thông báo đăng một tin mới.
Anh liếc mắt nhìn, bắt gặp dòng chữ như “Lớp cao cấp”, “Giải thưởng huy chương vàng Olympic ” và một bức ảnh của một cô gái xa lạ.
Khuôn mặt mơ hồ, lạnh lùng và xinh đẹp.
Cố Quyết không có hứng thú với chuyện này, anh nhớ ra 7h tối có buổi huấn luyện nên đi vòng qua đám người náo nhiệt, một mình rời đi.
–
Ban đêm.
Buổi tập hàng ngày của đội tennis đã kết thúc lúc 9h30.
Tháo chiếc băng quấn cổ tay, Cố Quyết bước đến bể bơi, cúi người xuống rửa sạch mồ hôi trên đầu, sau đó cất vợt vào góc gọn gàng, vừa định chuẩn bị rời khỏi sân, điện thoại anh trong túi lại rung lên.
Vuốt mở màn hình, có một bức ảnh chưa download xuất hiện trước mắt anh, anh không kịp nhìn kỹ—-
“A Quyết ơi” Lâm Dược không biết từ lúc nào bước đến trước mặt anh, thân mật đặt tay lên vai anh, “Tối nay mày có muốn đi uống rượu với tụi này không?”
“Không” Anh vừa nói, liền tắt màn hình không để lại dấu vết, giọng điệu bình thường nói: “Muộn rồi”
“Đi chơi cùng tụi này cho vui đi, giờ này mà về chán lắm”
“Mày biết là tao không uống rượu mà”
Đã nói đến mức này, Lâm Dược cũng không ép buộc: “Được rồi, ngày mai gặp ở trường nhé.”
“Ừm”
Đi qua một con hẻm tắt dài và tối tăm bên ngoài sân tập, Cố Quyết lại lấy điện thoại ra, lúc này trong lòng anh đã cảm thấy bình tĩnh hơn rồi, nghĩ rằng cho dù cô gái có nói xúc phạm anh đến đâu, anh cũng sẽ không tức giận.
Tuy nhiên, lần này anh bật điện thoại không còn là những lời chào thông thường hay ám chỉ tình dục rõ ràng nữa.
Đó là một đống ảnh ghi lại sự riêng tư hàng ngày của anh, được chụp lén khi anh đang nghe giảng, ngơ ngác, ngủ trưa, tập thể dục và thậm chí còn uống nước giữa giờ học.
Một trong những bức ảnh rõ nét nhất là cảnh anh vén góc áo lên lau mồ hôi sau một trận bóng. Những cơ bắp căng cứng khắp cơ thể do tập luyện cường độ cao trông rất dữ dội, những đường hằn sâu đầy mồ hôi, rồi con đường gân màu xanh uốn lượn hiện lên ở bụng dưới đến tận sâu trong quần đùi.
Anh hoảng hốt một hồi, tiếp theo là cảm giác xấu hổ và khó chịu khi bị theo dõi một cách tùy tiện, và cảm giác áp bức không bao giờ rũ bỏ được, Cố Quyết đứng im một lúc lâu không thể khôi phục lại tỉnh táo, cố gắng hít một hơi thật sâu để ổn định suy nghĩ, Nhưng trong lúc bàng hoàng, mọi thứ vẫn chưa được giải quyết, anh không biết khuôn mặt của cô gái đó, nhưng anh cảm thấy cô ở khắp mọi nơi, sự xâm phạm quá mức này khiến toàn thân anh run rẩy.
Cho nên, đây là lần đầu tiên và anh cũng hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng, Cố Quyết gõ tin trả lời cho bên kia: [ Dù bạn là ai, hãy dừng hành vi nhàm chán này ngay lập tức. ]
Đã quá lâu, đầu kia im lặng dường như bị ngắt kết nối.
Mãi cho đến khi Cố Quyết về đến nhà, bước ra khỏi phòng tắm, anh mới nhận được tin nhắn từ cô gái.
Một vocie
Anh nhấp vào nó rồi nghe.
“Em xin lỗi……” Giọng nói của cô gái dễ chịu không tưởng tưởng được, rơi xuống rất nhẹ nhàng xuyên qua một hàng rào dòng điện tinh tế.
Rõ ràng cô ấy nói xin lỗi, nhưng giọng điệu lại tỏ ra rất tủi thân.
Cố Quyết hoảng hốt, lúng túng đứng tại chỗ, tất cả những thắc mắc và tức giận đều biến mất trong giây phút anh nghe thấy giọng nói của cô.
Anh chưa bao giờ nói chuyện riêng với con gái nào, cũng chẳng có con gái nào nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy. Cho nên, anh không hiểu tại sao lại mềm lòng khi cô gái ở đầu dây bên kia xin lỗi anh.
Trong lúc im lặng, anh mơ hồ nghe thấy tiếng mưa xào xạc ở đầu bên kia điện thoại, chỉ là chút mưa nhỏ yếu ớt và mỏng manh này, hoàn toàn phá vỡ tâm trí không chút đề phòng của anh.
Giọng nói bên tai tiếp tục.
Cô gái thận trọng gọi tên anh: [ Cố Quyết, anh tức giận à?]
Giây tiếp theo, anh giật mình tắt điện thoại.
Một vệt nước nông trên cửa sổ tối màu đang rơi xuống, chảy dọc theo mép cửa sổ, đồng thời một luồng nóng ngột ngạt dường như muốn tách anh ra khỏi màn đêm xung quanh, mọi tiếng ồn dần dần biến mất, hơi thở của anh trở nên ẩm ướt.
Một hồi lâu, Cố Quyết mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Thành phố này có mưa không nhỉ?