Bóng tối sinh ra ham muốn mãnh liệt và nóng bỏng.
Hơi thở của cô ngay gần bên môi.
Cố Quyết cúi đầu xuống, theo luồng không khí ấm áp nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Một lúc sau, họ nhanh chóng tách ra.
“Không sao chứ?” Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng cơ thể trong bóng tối lại run rẩy khó phát hiện.
Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ.
Cô chồm tới ôm anh, nhẹ nhàng nói, “Hôn em nữa đi, được không?”
Anh không thể làm gì được cô.
Anh cúi xuống hôn cô một cách vụng về và cứng ngắc lần nữa.
Đúng lúc anh định rút ra thì anh chợt cảm nhận được sau vai mình có lực cản, cô dùng hai tay ôm chặt lấy anh, nhón chân lên, hôn sâu vào.
Đôi môi ấm áp, ẩm ướt làm anh tan chảy.
Môi cô thật mềm mại, giống như cánh hoa mỏng manh ướt đẫm trong mưa xuân, tham lam liếm mút anh.
Trong căn phòng tối tăm mờ mịt, Cố Quyết lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim mình đang đập loạn xạ, trong cơn hoảng loạn lòng bàn tay chạm vào eo cô.
Anh muốn rút tay lại bởi vì anh cảm thấy hành động như vậy quá đột ngột và phản cảm.
Tuy nhiên, anh lại luyến tiếc một thoáng đụng chạm kia.
Nhiệt độ nóng bỏng đọng lại trong lòng bàn tay và đi thẳng đến khoang tim.
Anh thật khó khăn.
Giây đầu tiên hôn cô, phía dưới của anh liền không nhịn được mà cứng lên. Sự hớ hênh mà trước đây chưa từng gặp phải khiến anh vô cùng lo lắng
Tâm trí đang đấu tranh giữa ham muốn và lý trí.
“Đủ rồi.” Cố Quyết khàn giọng dùng hai tay ôm eo cô.
Khó có thể lùi lại phía sau, sau một tiếng động nhỏ, lưng anh va vào giá sách đổ nát, suýt nữa làm đổ những chồng sách cao.
“Cẩn thận.” Cô thì thầm, tiến lên một bước nắm lấy cánh tay anh. Nhưng anh vô thức xoay người lại để bám vào giá sách đổ nát phía sau, khuỷu tay anh va vào phía trước của cô.
Một cảm giác mềm mại và không xác định.
“A…… Đau quá……”
Lúc này Cố Quyết không quan tâm đến gì khác, đưa tay ra trong bóng tối chạm cơ thể đang khom lưng vì đau đớn của cô, trong chốc lát trái tim anh tội lỗi đến mức thắt lại, “Xin lỗi, tôi đã va vào cậu đúng không”.
Cô ngừng nói, tiếng rên cũng dừng lại.
Cố Quyết có thể cảm nhận được sự tủi thân của cô.
“Tôi xin lỗi.” Anh khẽ lặp lại, bàn tay nắm lấy xương cổ tay của cô rồi kéo đến trước mặt mình, “Cậu đau ở đâu? Có cần tôi giúp nhìn xem không?”
“Không sao đâu.” Giọng nói của cô không giấu được sự mất mát “Em biết anh ghét em.”
Cô thoát khỏi xiềng xích trong vòng tay anh, rút tay ra, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Em đi đây.”
Trong sự im lặng, hơi thở của cô từ từ xa dần.
“Đừng đi mà.” Anh đột ngột nói.
“Hả?” Cô dừng lại.
“Em đừng đi.” Cố Quyết tiến lên hai bước, chạm cánh tay cô, yếu ớt giữ chặt qua lớp áo cô, “Là lỗi của tôi…..”
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng đường nét khuôn mặt anh, “Đáng lẽ tôi không nên tránh em. “
“Không phải vì anh ghét em sao?” Cô thì thầm rồi lùi lại một cách đáng thương.
Cố Quyết đột nhiên mềm lòng đến mức không nói nên lời, anh nắm chặt tay cô, lúc lâu sau mới tìm được giọng điệu bình thường của mình: “Không, tôi không ghét em.”
Nghe anh nói như vậy, cô thận trọng duỗi tay ra nắm lấy góc áo anh, “Vậy anh ôm em đi.”
Cố Quyết nghe theo lời cô ôm cô vào lòng, cô vừa ngẩng mặt lên xoa má anh, thân mật như một con thú nhỏ.
“Anh vừa đánh em đau lắm đấy. “
“Ở đâu?” Anh lo lắng hỏi.
Bùi Gia Mạt ngừng nói. Cô nắm tay anh từ từ nâng lên theo dọc eo và bụng.
Cuối cùng dừng lại ở nơi mềm mại nhất.
“Ở đây, ngực em vừa bị khuỷu tay của anh đụng vào.”
Hô hấp của Cố Quyết cứng lại, anh sợ tới mức lập tức rút tay về, lại bị cô giữ lấy.
Lòng bàn tay ấm áp, ướt đẫm mồ hôi chạm lên bầu ngực cô.
“Anh đã nói sẽ không trốn em rồi mà.” Cô đến gần, mỉm cười nhìn anh: “Anh à, anh xoa bóp giúp em được không?”
Hơi thở bên tai anh dần trở nên nặng nề hơn
Cô nâng bộ ngực tròn trịa mềm mại của mình xoa vào bàn tay anh, cô chủ động nâng tay anh lên rồi dạy anh xoa ngực cô.
“Ha….Ưm…… Ở đây, anh à di chuyển ngón tay đi, Ah…… Đúng, như vậy đó.”
Cố Quyết cảm thấy khó nuốt, lúc này lòng bàn tay to lớn của anh chỉ có thể cọ xát thô bạo qua lớp áo cô, nếu dùng thêm lực bầu ngực trắng nõn sẽ bung ra khỏi cúc áo đồng phục, cọ xát vào người anh, thịt mềm trong tay anh không ngừng thay đổi hình dạng.
Bầu ngực của con gái đang dậy thì là nơi sản sinh ra ham muốn tình dục của đám con trai.
Cố Quyết cũng khó tránh được.
Anh thừa nhận anh rất thích. Thích đến nỗi anh muốn nhéo cô, khiến cô tiếp tục phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ đó. Để cho cô biết cô không thể thách thức tính xấu của đàn ông theo ý muốn.
Nhưng anh quên mất rằng cô gái này so với anh thì bạo dạn hơn nhiều.
Những tưởng tượng tình dục bẩn thỉu và đồi trụy trong đầu cô có thể lấp đầy hàng trăm cái thư viện như này.
“Em thấy đỡ hơn chưa?” Một lúc sau, Cố Quyết phải ép mình dừng lại, giọng nói khàn khàn.
Bàn tay anh vẫn đặt trên ngực cô.
Cô vòng tay qua eo anh, mỉm cười hôn lên cổ anh, “Vẫn còn đau lắm, nhưng bị anh xoa càng đau hơn.”
Trong đêm thu mát mẻ, anh lại đổ mồ hôi khắp người, nếu không phải dựa lưng vào giá sách, chân anh có lẽ đã mềm đến mức đứng không vững.
Tia lý trí cuối cùng trong đầu anh bị nhiệt độ cao liên tục đốt cháy, anh phát ra một tiếng nuốt nước bọt rất lớn, cơ thể anh không nhịn được mà chống cự lại cô: “Vậy phải làm gì đây?”
Cô dường như đang chờ đợi câu này.
Cố Quyết trong bóng tối chờ chỉ dẫn tiếp theo của cô.
Sau một tiếng xào xạc, tay trái anh lại bị cô nắm lên. Tuy nhiên, thứ anh chạm vào lần này không còn là bầu ngực được ngăn cách bởi một lớp vải nữa mà bầu ngực đầy đặn mềm mại trần trụi thật, được cô kéo lớp vải che phủ, cô nắm lấy tay anh đặt lên đó.
“Anh mút nó đi.” Cô nói.
Hơi thở của cô ngay gần bên môi.
Cố Quyết cúi đầu xuống, theo luồng không khí ấm áp nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Một lúc sau, họ nhanh chóng tách ra.
“Không sao chứ?” Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng cơ thể trong bóng tối lại run rẩy khó phát hiện.
Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ.
Cô chồm tới ôm anh, nhẹ nhàng nói, “Hôn em nữa đi, được không?”
Anh không thể làm gì được cô.
Anh cúi xuống hôn cô một cách vụng về và cứng ngắc lần nữa.
Đúng lúc anh định rút ra thì anh chợt cảm nhận được sau vai mình có lực cản, cô dùng hai tay ôm chặt lấy anh, nhón chân lên, hôn sâu vào.
Đôi môi ấm áp, ẩm ướt làm anh tan chảy.
Môi cô thật mềm mại, giống như cánh hoa mỏng manh ướt đẫm trong mưa xuân, tham lam liếm mút anh.
Trong căn phòng tối tăm mờ mịt, Cố Quyết lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim mình đang đập loạn xạ, trong cơn hoảng loạn lòng bàn tay chạm vào eo cô.
Anh muốn rút tay lại bởi vì anh cảm thấy hành động như vậy quá đột ngột và phản cảm.
Tuy nhiên, anh lại luyến tiếc một thoáng đụng chạm kia.
Nhiệt độ nóng bỏng đọng lại trong lòng bàn tay và đi thẳng đến khoang tim.
Anh thật khó khăn.
Giây đầu tiên hôn cô, phía dưới của anh liền không nhịn được mà cứng lên. Sự hớ hênh mà trước đây chưa từng gặp phải khiến anh vô cùng lo lắng
Tâm trí đang đấu tranh giữa ham muốn và lý trí.
“Đủ rồi.” Cố Quyết khàn giọng dùng hai tay ôm eo cô.
Khó có thể lùi lại phía sau, sau một tiếng động nhỏ, lưng anh va vào giá sách đổ nát, suýt nữa làm đổ những chồng sách cao.
“Cẩn thận.” Cô thì thầm, tiến lên một bước nắm lấy cánh tay anh. Nhưng anh vô thức xoay người lại để bám vào giá sách đổ nát phía sau, khuỷu tay anh va vào phía trước của cô.
Một cảm giác mềm mại và không xác định.
“A…… Đau quá……”
Lúc này Cố Quyết không quan tâm đến gì khác, đưa tay ra trong bóng tối chạm cơ thể đang khom lưng vì đau đớn của cô, trong chốc lát trái tim anh tội lỗi đến mức thắt lại, “Xin lỗi, tôi đã va vào cậu đúng không”.
Cô ngừng nói, tiếng rên cũng dừng lại.
Cố Quyết có thể cảm nhận được sự tủi thân của cô.
“Tôi xin lỗi.” Anh khẽ lặp lại, bàn tay nắm lấy xương cổ tay của cô rồi kéo đến trước mặt mình, “Cậu đau ở đâu? Có cần tôi giúp nhìn xem không?”
“Không sao đâu.” Giọng nói của cô không giấu được sự mất mát “Em biết anh ghét em.”
Cô thoát khỏi xiềng xích trong vòng tay anh, rút tay ra, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Em đi đây.”
Trong sự im lặng, hơi thở của cô từ từ xa dần.
“Đừng đi mà.” Anh đột ngột nói.
“Hả?” Cô dừng lại.
“Em đừng đi.” Cố Quyết tiến lên hai bước, chạm cánh tay cô, yếu ớt giữ chặt qua lớp áo cô, “Là lỗi của tôi…..”
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng đường nét khuôn mặt anh, “Đáng lẽ tôi không nên tránh em. “
“Không phải vì anh ghét em sao?” Cô thì thầm rồi lùi lại một cách đáng thương.
Cố Quyết đột nhiên mềm lòng đến mức không nói nên lời, anh nắm chặt tay cô, lúc lâu sau mới tìm được giọng điệu bình thường của mình: “Không, tôi không ghét em.”
Nghe anh nói như vậy, cô thận trọng duỗi tay ra nắm lấy góc áo anh, “Vậy anh ôm em đi.”
Cố Quyết nghe theo lời cô ôm cô vào lòng, cô vừa ngẩng mặt lên xoa má anh, thân mật như một con thú nhỏ.
“Anh vừa đánh em đau lắm đấy. “
“Ở đâu?” Anh lo lắng hỏi.
Bùi Gia Mạt ngừng nói. Cô nắm tay anh từ từ nâng lên theo dọc eo và bụng.
Cuối cùng dừng lại ở nơi mềm mại nhất.
“Ở đây, ngực em vừa bị khuỷu tay của anh đụng vào.”
Hô hấp của Cố Quyết cứng lại, anh sợ tới mức lập tức rút tay về, lại bị cô giữ lấy.
Lòng bàn tay ấm áp, ướt đẫm mồ hôi chạm lên bầu ngực cô.
“Anh đã nói sẽ không trốn em rồi mà.” Cô đến gần, mỉm cười nhìn anh: “Anh à, anh xoa bóp giúp em được không?”
Hơi thở bên tai anh dần trở nên nặng nề hơn
Cô nâng bộ ngực tròn trịa mềm mại của mình xoa vào bàn tay anh, cô chủ động nâng tay anh lên rồi dạy anh xoa ngực cô.
“Ha….Ưm…… Ở đây, anh à di chuyển ngón tay đi, Ah…… Đúng, như vậy đó.”
Cố Quyết cảm thấy khó nuốt, lúc này lòng bàn tay to lớn của anh chỉ có thể cọ xát thô bạo qua lớp áo cô, nếu dùng thêm lực bầu ngực trắng nõn sẽ bung ra khỏi cúc áo đồng phục, cọ xát vào người anh, thịt mềm trong tay anh không ngừng thay đổi hình dạng.
Bầu ngực của con gái đang dậy thì là nơi sản sinh ra ham muốn tình dục của đám con trai.
Cố Quyết cũng khó tránh được.
Anh thừa nhận anh rất thích. Thích đến nỗi anh muốn nhéo cô, khiến cô tiếp tục phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ đó. Để cho cô biết cô không thể thách thức tính xấu của đàn ông theo ý muốn.
Nhưng anh quên mất rằng cô gái này so với anh thì bạo dạn hơn nhiều.
Những tưởng tượng tình dục bẩn thỉu và đồi trụy trong đầu cô có thể lấp đầy hàng trăm cái thư viện như này.
“Em thấy đỡ hơn chưa?” Một lúc sau, Cố Quyết phải ép mình dừng lại, giọng nói khàn khàn.
Bàn tay anh vẫn đặt trên ngực cô.
Cô vòng tay qua eo anh, mỉm cười hôn lên cổ anh, “Vẫn còn đau lắm, nhưng bị anh xoa càng đau hơn.”
Trong đêm thu mát mẻ, anh lại đổ mồ hôi khắp người, nếu không phải dựa lưng vào giá sách, chân anh có lẽ đã mềm đến mức đứng không vững.
Tia lý trí cuối cùng trong đầu anh bị nhiệt độ cao liên tục đốt cháy, anh phát ra một tiếng nuốt nước bọt rất lớn, cơ thể anh không nhịn được mà chống cự lại cô: “Vậy phải làm gì đây?”
Cô dường như đang chờ đợi câu này.
Cố Quyết trong bóng tối chờ chỉ dẫn tiếp theo của cô.
Sau một tiếng xào xạc, tay trái anh lại bị cô nắm lên. Tuy nhiên, thứ anh chạm vào lần này không còn là bầu ngực được ngăn cách bởi một lớp vải nữa mà bầu ngực đầy đặn mềm mại trần trụi thật, được cô kéo lớp vải che phủ, cô nắm lấy tay anh đặt lên đó.
“Anh mút nó đi.” Cô nói.