Gần đây, trước sự “nhiệt tình” của Lâm Dược, Bùi Gia Mạt đã bị quấy rầy đến mức phải trốn trên sân thượng để hóng gió sau giờ học, không ngờ lại gặp phải cảnh này.
Khi đi qua ngã rẽ cầu thang, cô nhìn thấy Cố Quyết bị một nữ sinh chặn lại ở lối thoát hiểm tầng tiếp theo.
Vào một ngày rất lạnh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang mặc váy dài đến đầu gối, đầu gối bị gió thổi ửng hồng, cô gái ngẩng đầu lên nhìn Cố Quyết bằng ánh mắt đỏ bừng.
Không biết cô ta nói nhỏ gì với anh.
Đột nhiên cô ta cúi xuống, đưa ra một cái gì đó.
“Đàn anh, mong anh nhận ạ.’’ Giọng nói đột ngột cất lên run rẩy rất thích hợp với sự hồi hộp của lời tỏ tình,
Khi cô ta cúi đầu xuống, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn là một cô gái dễ thương.
Cố Quyết có lẽ hiếm khi gặp phải tư thế tỏ tình như này, anh đứng tại chỗ mặt không biểu cảm, như vẫn đang tiêu hóa tin tức này.
Trong sự im lặng chết chóc, ánh mắt của Bùi Gia Mạt rơi vào thứ cô gái đang cầm trên tay.
Cô âm thầm siết chặt hàm.
Thư tình.
Rất tốt.
Còn màu hồng nữa.
Một số cảm xúc không thể kiểm soát đang nhanh chóng bừng lên trong lòng cô, như thể nó sắp nổ tung.
Ghen tuông xen lẫn oán giận.
Cô khó có thể kiểm soát được bản thân.
Ngay lúc Cố Quyết giơ tay lên, chuẩn bị nhận thư tình.
Tiếng đóng sầm cửa trên mái nhà đột nhiên vang lên.
Đàn em bé nhỏ dễ thương đột nhiên sợ hãi, nhanh chóng nhét bức thư vào tay Cố Quyết rồi chạy xuống lầu mà không quay đầu lại.
Trong ánh sáng lạnh lẽo của mùa thu, Cố Quyết ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Gia Mạt từ trên sân thượng đi xuống.
Ánh mắt cô lướt qua anh.
Nhìn từ trên xuống dưới.
Khóe miệng Cố Quyết mím chặt một lúc.
Cảm giác đó lại đến.
Trong ánh mắt không che giấu của cô, Cố Quyết lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác quen thuộc kia, khinh thường kiêu ngạo và trịch thượng.
Cuối cùng, khi cô đi ngang qua anh, Cố Quyết rõ ràng nghe thấy một tiếng chế giễu cực kỳ khinh miệt phát ra từ cổ họng cô.
Người cả đời làm việc thiện, tích đức khi đi bộ trên đường bị xe không giấy phép tông chết cũng không hoang mang như anh vào lúc này.
Bùi Gia Mạt trông có vẻ rất ghét anh.
Nhưng tại sao vậy?
Anh đã đắc tội cô lúc nào sao?
Cố Quyết, người không bao giờ có thể tìm ra nguồn gốc của vấn đề, quay trở lại lớp học và có hơi khó chịu.
Cho nên, khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Dược, anh trực tiếp ném thư tình lên bàn học.
–
Trong giờ tự học
Nhìn bầu trời tối tăm cô đơn bên ngoài cửa sổ, Bùi Gia Mạt lại cắn móng tay đến khi chúng gãy và chảy máu.
Trước đó, cô ngồi chỗ của mình cả buổi chiều ở trường, thậm chí không có thời gian để ăn tối
Chu Tư Viên cảm nhận được bầu không khí bất ổn này. Nhẹ nhàng đẩy tay cô xuống, cẩn thận nói: “Gia Mạt, cậu đừng cắn móng tay nữa, tay cậu chảy máu rồi kìa”
Cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Siết chặt đầu ngón tay.
Có một chút vết máu ở giữa đôi môi đầy đặn.
Dưới ánh sáng mờ ảo của lớp học trong đêm mưa, nó hiện lên một vẻ đẹp kì lạ và bệnh hoạn.
Chu Tư Viên nắm tay cô kéo đến bàn mình, từ trong cặp lấy ra một miếng băng cá nhân, cẩn thận dán vào cho cô.
“Lần sau cậu đừng làm thế nữa, biết không?”
Bùi Gia Mạt chậm rãi giật đầu
Dường như cô không quen với việc được quan tâm như này nên nhẹ nhàng rút tay lại.
“Tớ đi ra ngoài chút.”
Tầng thượng
Bầu trời ảm đạm vào một đêm mưa mùa thu.
Khắp nơi yên tĩnh, một cơn gió thu lạnh lẽo thổi qua, nước mưa dưới lan can bắn lên cô.
Bùi Gia Mạt ngơ ngác dựa vào bức tường gạch
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên.
Cô vuốt màn hình ra, nhìn thấy tin nhắn anh gửi: “Hôm nay cậu khỏe hơn chưa?”
Trong đầu nhớ lại một màn sang nay, một cảm giác bồn chồn bất an đột nhiên dâng lên.
Im lặng một lúc, Bùi Gia Mạt quay người lại dập tắt ngọn lửa yếu ớt trên tay.
Nhẹ nhàng nhấn vào màn hình: [Năm phút nữa, lên sân thượng.]
Cố Quyết sau hai phút rưỡi đã đến sân thượng.
Anh đã lâu không gặp được người mình mong ngóng.
Vài giây sau.
Điện thoại anh nhận được một tin nhắn mới
[Tiếp tục đi thẳng dọc theo lan can.]
Sau khi xác nhận rằng đó không phải là một trò đùa, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng, khi đến cuối sân thượng, anh nghe thấy một tiếng ho nhẹ từ phòng tiện ích bên trái.
Đẩy mở cánh cửa gỗ đã cũ.
Anh nhìn thấy những đồ linh tinh nằm rải rác sang một bên.
Những đồ cũ bị bỏ hoang có mùi rỉ sét.
Khoảnh khắc anh bước vào rồi đóng cửa lại, tầm nhìn của anh bị bóng tối nuốt chửng.
Im lặng, anh đi theo hơi thở nhẹ nhàng của cô gái, đi ra phía sau cánh cửa.
Bùi Gia Mạt ngồi xổm trong góc, ôm đầu gối.
Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao em lại trốn ở đây thế?”
Cô không nói gì.
Hơi ẩm từ cơn mưa bám vào tóc cô. Anh có thể ngửi thấy mùi hương của cô khác hẳn trước đây.
Hương thơm ngào ngạt nay lại có chút cảm giác xa lạ khó chịu.
Đầu ngón tay anh đến gần, chạm vào mặt cô.
“Hôm nay em không vui à?”
Bóng tối khuếch đại tất cả mọi giác quan. Cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay anh, Bùi Gia Mạt vô thức né tránh.
Cố Quyết sững sờ một hồi, cảm thấy có chút buồn bực.
Anh rụt tay lại, không dám chạm vào cô nữa.
Khi anh chuẩn bị đứng dậy, cô vòng tay qua cổ anh rồi ôm anh thật chặt.
“Đừng đi!” Cô khẩn trương nói.
Cố Quyết mỉm cười xoa đầu cô. Anh ôm lấy eo rồi nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Anh rất cao, khi anh bế cô lên, chân của Bùi Gia Mạt gần như lơ lửng một nửa trong không khí.
Anh giữ cô ở tư thế này một lúc trước khi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
“Anh ơi……” Tiếng thở dốc vùi vào cổ anh rất nhỏ.
Anh nghiêng người về phía trước, cúi đầu xuống.
“Tôi đây”.
Chóp mũi anh dường như chạm vào hơi thở của cô.
Cố Quyết hôn lên mái tóc vương vãi trên má cô: “Tôi làm em không vui à?”
Cô vùi đầu sâu hơn.
Khuôn mặt mềm mại vùi vào hõm cổ anh, cọ xát như mèo con.
Mặc dù không nói lời nào nhưng sự im lặng lúc này khiến anh cảm thấy bình yên.
Cuộc sống hiếm có khoảnh khắc như thế, trái tim mềm mại đến mức tưởng chừng như sắp tan chảy vào đêm mùa thu này.
Giữa nhịp thở và nhịp tim hỗn loạn của anh, Cố Tuyệt đột nhiên muốn gọi cô là “Bé yêu”
Nhưng anh đã không làm thế.
Bởi vì anh đã hôn lên môi cô.
Khi hơi thở ấm áp ùa về, Bùi Gia Mạt sững sờ trong một giây, nhận lấy nụ hôn của anh. Cô nhẹ nhàng mở miệng, đầu lưỡi thân mật quấn lấy anh.
Cố Quyết cuối cùng cũng nếm được hơi thở ngọt ngào như anh mong muốn.
Gió thổi cánh cửa gỗ lắc lư, khi cô chuẩn bị tách khỏi anh, đôi môi Cố Quyết lại đuổi theo, lần này nụ hôn của anh mang tính săn mồi, anh siết chặt cánh tay để trói cô lại trong vòng tay mình, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quanh cô.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng anh cũng hiểu được hơi thở kì lạ đó đến từ đâu.
Đó là mùi của thuốc lá và nicotine.
Cô hút thuốc. Trước khi anh đến.
Khi đi qua ngã rẽ cầu thang, cô nhìn thấy Cố Quyết bị một nữ sinh chặn lại ở lối thoát hiểm tầng tiếp theo.
Vào một ngày rất lạnh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang mặc váy dài đến đầu gối, đầu gối bị gió thổi ửng hồng, cô gái ngẩng đầu lên nhìn Cố Quyết bằng ánh mắt đỏ bừng.
Không biết cô ta nói nhỏ gì với anh.
Đột nhiên cô ta cúi xuống, đưa ra một cái gì đó.
“Đàn anh, mong anh nhận ạ.’’ Giọng nói đột ngột cất lên run rẩy rất thích hợp với sự hồi hộp của lời tỏ tình,
Khi cô ta cúi đầu xuống, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn là một cô gái dễ thương.
Cố Quyết có lẽ hiếm khi gặp phải tư thế tỏ tình như này, anh đứng tại chỗ mặt không biểu cảm, như vẫn đang tiêu hóa tin tức này.
Trong sự im lặng chết chóc, ánh mắt của Bùi Gia Mạt rơi vào thứ cô gái đang cầm trên tay.
Cô âm thầm siết chặt hàm.
Thư tình.
Rất tốt.
Còn màu hồng nữa.
Một số cảm xúc không thể kiểm soát đang nhanh chóng bừng lên trong lòng cô, như thể nó sắp nổ tung.
Ghen tuông xen lẫn oán giận.
Cô khó có thể kiểm soát được bản thân.
Ngay lúc Cố Quyết giơ tay lên, chuẩn bị nhận thư tình.
Tiếng đóng sầm cửa trên mái nhà đột nhiên vang lên.
Đàn em bé nhỏ dễ thương đột nhiên sợ hãi, nhanh chóng nhét bức thư vào tay Cố Quyết rồi chạy xuống lầu mà không quay đầu lại.
Trong ánh sáng lạnh lẽo của mùa thu, Cố Quyết ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Gia Mạt từ trên sân thượng đi xuống.
Ánh mắt cô lướt qua anh.
Nhìn từ trên xuống dưới.
Khóe miệng Cố Quyết mím chặt một lúc.
Cảm giác đó lại đến.
Trong ánh mắt không che giấu của cô, Cố Quyết lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác quen thuộc kia, khinh thường kiêu ngạo và trịch thượng.
Cuối cùng, khi cô đi ngang qua anh, Cố Quyết rõ ràng nghe thấy một tiếng chế giễu cực kỳ khinh miệt phát ra từ cổ họng cô.
Người cả đời làm việc thiện, tích đức khi đi bộ trên đường bị xe không giấy phép tông chết cũng không hoang mang như anh vào lúc này.
Bùi Gia Mạt trông có vẻ rất ghét anh.
Nhưng tại sao vậy?
Anh đã đắc tội cô lúc nào sao?
Cố Quyết, người không bao giờ có thể tìm ra nguồn gốc của vấn đề, quay trở lại lớp học và có hơi khó chịu.
Cho nên, khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Dược, anh trực tiếp ném thư tình lên bàn học.
–
Trong giờ tự học
Nhìn bầu trời tối tăm cô đơn bên ngoài cửa sổ, Bùi Gia Mạt lại cắn móng tay đến khi chúng gãy và chảy máu.
Trước đó, cô ngồi chỗ của mình cả buổi chiều ở trường, thậm chí không có thời gian để ăn tối
Chu Tư Viên cảm nhận được bầu không khí bất ổn này. Nhẹ nhàng đẩy tay cô xuống, cẩn thận nói: “Gia Mạt, cậu đừng cắn móng tay nữa, tay cậu chảy máu rồi kìa”
Cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Siết chặt đầu ngón tay.
Có một chút vết máu ở giữa đôi môi đầy đặn.
Dưới ánh sáng mờ ảo của lớp học trong đêm mưa, nó hiện lên một vẻ đẹp kì lạ và bệnh hoạn.
Chu Tư Viên nắm tay cô kéo đến bàn mình, từ trong cặp lấy ra một miếng băng cá nhân, cẩn thận dán vào cho cô.
“Lần sau cậu đừng làm thế nữa, biết không?”
Bùi Gia Mạt chậm rãi giật đầu
Dường như cô không quen với việc được quan tâm như này nên nhẹ nhàng rút tay lại.
“Tớ đi ra ngoài chút.”
Tầng thượng
Bầu trời ảm đạm vào một đêm mưa mùa thu.
Khắp nơi yên tĩnh, một cơn gió thu lạnh lẽo thổi qua, nước mưa dưới lan can bắn lên cô.
Bùi Gia Mạt ngơ ngác dựa vào bức tường gạch
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên.
Cô vuốt màn hình ra, nhìn thấy tin nhắn anh gửi: “Hôm nay cậu khỏe hơn chưa?”
Trong đầu nhớ lại một màn sang nay, một cảm giác bồn chồn bất an đột nhiên dâng lên.
Im lặng một lúc, Bùi Gia Mạt quay người lại dập tắt ngọn lửa yếu ớt trên tay.
Nhẹ nhàng nhấn vào màn hình: [Năm phút nữa, lên sân thượng.]
Cố Quyết sau hai phút rưỡi đã đến sân thượng.
Anh đã lâu không gặp được người mình mong ngóng.
Vài giây sau.
Điện thoại anh nhận được một tin nhắn mới
[Tiếp tục đi thẳng dọc theo lan can.]
Sau khi xác nhận rằng đó không phải là một trò đùa, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng, khi đến cuối sân thượng, anh nghe thấy một tiếng ho nhẹ từ phòng tiện ích bên trái.
Đẩy mở cánh cửa gỗ đã cũ.
Anh nhìn thấy những đồ linh tinh nằm rải rác sang một bên.
Những đồ cũ bị bỏ hoang có mùi rỉ sét.
Khoảnh khắc anh bước vào rồi đóng cửa lại, tầm nhìn của anh bị bóng tối nuốt chửng.
Im lặng, anh đi theo hơi thở nhẹ nhàng của cô gái, đi ra phía sau cánh cửa.
Bùi Gia Mạt ngồi xổm trong góc, ôm đầu gối.
Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao em lại trốn ở đây thế?”
Cô không nói gì.
Hơi ẩm từ cơn mưa bám vào tóc cô. Anh có thể ngửi thấy mùi hương của cô khác hẳn trước đây.
Hương thơm ngào ngạt nay lại có chút cảm giác xa lạ khó chịu.
Đầu ngón tay anh đến gần, chạm vào mặt cô.
“Hôm nay em không vui à?”
Bóng tối khuếch đại tất cả mọi giác quan. Cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay anh, Bùi Gia Mạt vô thức né tránh.
Cố Quyết sững sờ một hồi, cảm thấy có chút buồn bực.
Anh rụt tay lại, không dám chạm vào cô nữa.
Khi anh chuẩn bị đứng dậy, cô vòng tay qua cổ anh rồi ôm anh thật chặt.
“Đừng đi!” Cô khẩn trương nói.
Cố Quyết mỉm cười xoa đầu cô. Anh ôm lấy eo rồi nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Anh rất cao, khi anh bế cô lên, chân của Bùi Gia Mạt gần như lơ lửng một nửa trong không khí.
Anh giữ cô ở tư thế này một lúc trước khi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
“Anh ơi……” Tiếng thở dốc vùi vào cổ anh rất nhỏ.
Anh nghiêng người về phía trước, cúi đầu xuống.
“Tôi đây”.
Chóp mũi anh dường như chạm vào hơi thở của cô.
Cố Quyết hôn lên mái tóc vương vãi trên má cô: “Tôi làm em không vui à?”
Cô vùi đầu sâu hơn.
Khuôn mặt mềm mại vùi vào hõm cổ anh, cọ xát như mèo con.
Mặc dù không nói lời nào nhưng sự im lặng lúc này khiến anh cảm thấy bình yên.
Cuộc sống hiếm có khoảnh khắc như thế, trái tim mềm mại đến mức tưởng chừng như sắp tan chảy vào đêm mùa thu này.
Giữa nhịp thở và nhịp tim hỗn loạn của anh, Cố Tuyệt đột nhiên muốn gọi cô là “Bé yêu”
Nhưng anh đã không làm thế.
Bởi vì anh đã hôn lên môi cô.
Khi hơi thở ấm áp ùa về, Bùi Gia Mạt sững sờ trong một giây, nhận lấy nụ hôn của anh. Cô nhẹ nhàng mở miệng, đầu lưỡi thân mật quấn lấy anh.
Cố Quyết cuối cùng cũng nếm được hơi thở ngọt ngào như anh mong muốn.
Gió thổi cánh cửa gỗ lắc lư, khi cô chuẩn bị tách khỏi anh, đôi môi Cố Quyết lại đuổi theo, lần này nụ hôn của anh mang tính săn mồi, anh siết chặt cánh tay để trói cô lại trong vòng tay mình, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quanh cô.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng anh cũng hiểu được hơi thở kì lạ đó đến từ đâu.
Đó là mùi của thuốc lá và nicotine.
Cô hút thuốc. Trước khi anh đến.