Bùi Gia Mạt quay người trốn vào một góc tối.
Cô không muốn Cố Quyết nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát tức giận của mình lúc này.
Gió lạnh thổi qua, tiếng bước chân trong hẻm chậm rãi đến gần, đồng thời, bóng đen cao lớn bao phủ lấy cơ thể cô từng chút một.
Như thể đang ôm cô, giấu trong vòng tay anh.
Nhưng cô không nhìn lại, vẫn quay lưng về phía anh.
Tâm trạng suy sụp trước đó vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, “Em tưởng anh đi rồi bởi vì tối nay anh có buổi tập luyện. Em xin lỗi…Em không cố ý để anh đợi lâu như vậy. Anh hẳn đã biết là em đã đến trường đi học rồi……. Thực sự… Em thực sự xin lỗi.”
Giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa trong đó một cảm giác run rẩy nhẹ.
Bao gồm cả cơ thể.
Cố Quyết chưa bao giờ thấy một Bùi Gia Mạt như vậy.
Khi bị bóng tối che phủ, cảm xúc cố gắng nhẫn nhịn của cô giống như chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng bị vỡ vụn.
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giữ nguyên ở đó như muốn an ủi cô.
“Anh biết, không sao đâu, Bùi Gia Mạt.” Cố Quyết nhẹ nhàng nói, tay trái hơi dùng sức, xoay cô đối mặt với anh, giơ tay lên: “Nhìn xem, anh mang bé mèo đến cho em nè.”
Bùi Gia Mạt cúi đầu xuống, con mèo béo mà anh đang ôm trong tay lặng lẽ nhìn cô vô cùng ngoan ngoãn.
Trong lòng lập tức tràn ngập chua chát.
Cho nên anh đã ôm con mèo đợi cô trong gió lạnh suốt 2 tiếng.
Không thúc giục hay tức giận.
Con mèo trong lòng Cố Quyết đúng lúc nhảy ra khỏi vòng tay Cố Quyết, nó vòng quanh và ngập ngừng thận trọng cuộn tròn dưới chân Bùi Gia Mạt.
Trong màn đêm mờ ảo, hai bóng hình kết hợp với nhau.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Quyết rất ấm áp, nhẹ nhàng rơi vào trái tim cô.
“Sao anh lại mang nó theo?” Không phải ngay từ đầu anh ấy đã có ý định đi tập luyện sao? Chỉ vì cô nói khi về muốn gặp anh ư?
“Nhóc này nhớ em nhiều lắm.”
Nói một câu, đôi mắt của Bùi Gia Mạt trở nên ẩm ướt.
“Anh à, anh còn nhớ…..”
“Đúng vậy.” Cố Quyết đến gần cô, dùng thân mình che chắn cho cô khỏi cơn gió lạnh trong ngõ, nói: “ Anh nhớ ra đó là em. Phải mất nhiều thời gian anh mới tìm được cô gái đã cứu con mèo vào đêm mưa ấy.”
Sương mù trong mắt cô dần dần dâng lên.
Đêm nay trời không mưa, nhưng mắt cô đã ướt.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Bùi Gia Mạt bình tĩnh lại vài giây trước khi nói: “Em đi lấy áo khoác cho anh nhé, ở gần đây thôi, anh có muốn đi cùng em không?”
“Được”
Đi cạnh nhau trong con hẻm tối tăm chật chội, Cố Quyết cảm thấy vạt áo khoác của mình bị ai đó chạm nhẹ, anh quay đầu lại nhìn thấy cô gái đang đi bên cạnh mình, lông mi rũ xuống, nghĩ rằng anh không chú ý, một tay đã nắm chặt lấy góc áo của anh
Là sợ anh bỏ cô lại một mình rồi rời đi sao?
Cố Quyết sững sờ một lúc, im lặng.
Càng đi sâu vào ngõ, con đường càng hẹp, không có đèn đường nên chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt từ các tòa dân cư gần đó. Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà cũ, đèn kích hoạt bằng giọng nói trước hành lang cảm ứng kém, người phải bước lên bậc thang nó mới từ từ bật lên.
Cố Quyết chưa bao giờ đến một ngôi nhà như này.
Anh lớn lên sống ở khu giàu có, anh không biết rằng ở thành phố này vẫn tồn tại một khu vực đổ nát và mục nát ẩn bên dưới những tòa nhà cao tầng.
Cầu thang gỗ ướt đẫm hơi ẩm từ mùa mưa đã ố màu, hai người có thể cảm nhận được sự run rẩy dưới chân mỗi khi bước cạnh nhau.
Cô mở cửa bằng một chùm chìa khóa rỉ sét.
Trước khi bước vào bóng tối, Bùi Gia Mạt hướng về phía cửa nói: “Con đã về rồi.”
Cố Quyết sững người tại chỗ.
Anh nhỏ giọng nói: “Ở nhà có ai không?”
“Không.”
Đèn trong nhà bật sáng.
Trong đêm dài chờ đợi này, Cố Quyết lần đầu tiên nhìn rõ mặt cô.
Anh cố gắng nắm bắt mọi biểu cảm bất thường trên khuôn mặt cô, sự nhẫn nại, chán nản, hoảng sợ và tức giận mà anh tưởng sẽ xuất hiện trên khuôn mặt cô đều lặng lẽ biến mất.
Lúc này Bùi Gia Mạt chỉ bình tĩnh nhìn anh bằng đôi mắt xinh đẹp ướt át.
Cô ấy quá xinh đẹp đến mức người khác không thể bỏ qua, thậm chí khó diễn tả bằng lời, giống như sự cám dỗ khiến người ta cảm thấy hụt hẫng sau khi ánh mắt chạm nhau.
Hơi thở của anh dừng lại vài giây.
Anh vô thức nhìn đi chỗ khác.
“Trong nhà không có dép nam.” Vừa nói, Bùi Gia Mạt vừa lấy đôi dép cô định đi vào mùa hè trong tủ giày ra, ngồi xổm xuống đặt dưới chân anh, như thể đang nghĩ đến khả năng anh sẽ đi chúng không. “À……Có vẻ như không cần đi đâu….Anh mang giày vào cũng được.”
Anh liếc nhìn sàn nhà gọn gàng sạch sẽ trong nhà, có hơi lúng túng nói: “Sẽ bẩn nhà mất, anh cứ đứng ở đây cũng được.”
Bùi Gia Mạt cúi đầu mỉm cười, nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo anh từ ngoài hiên nhà đi vào: “Đứng ở đó dọa người ta đấy.”
“À.” Bị cô dùng chút sức, Cố Quyết cúi người xuống bước vào nhà.
Cạch.
Cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng anh.
“Anh đợi ở đây nhé, em sẽ đi lấy áo khoác cho anh.”
“Ừm”
Cố Quyết nhìn Mập Mập nhảy ra khỏi vòng tay của mình theo cô vào phòng ngủ, cửa không đóng chặt, mà chỉ hơi hé mở.
Anh cố gắng duy trì phép lịch sự thích hợp và không nhìn xung quanh.
Nhưng mọi thứ ở đây đều mang lại cho anh cảm giác quen thuộc. Bởi vì anh đã nhìn thấy ngôi nhà này nhiều lần trong video với cô ấy.
Chẳng bao lâu, Bùi Gia Mạt bước ra ngoài.
Khi cô nhét áo khoác vào tay anh, Cố Quyết phát hiện dưới lớp áo có một chồng tiền dày.
Im lặng một hồi, một giọng nói nhỏ vang lên trước mặt anh: “Cảm ơn anh đã đặt khách sạn cho em.”
Cố Quyết hơi sững sờ, cầm áo khoác trong tay, hồi lâu không lên tiếng.
Cuối cùng, anh chỉ nhìn đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt không chút máu của cô trong ánh sáng mờ ảo.
Anh đưa tay ra và chạm vào trán cô.
“Em cảm thấy không khỏe à? Em bị sốt rồi.”
Bùi Gia Mạt sững người, lắc đầu nói: “Em không biết.” Cô không nhận ra trong cơ thể mình khó chịu.
“Chóng mặt không?”
“…..Hình như có hơi.”
Anh cau mày sâu hơn, anh nắm tay cô kiểm tra nhiệt độ lòng bàn tay, nhưng không ngờ lại phát hiện một vết máu thật sâu trên mu bàn tay cô.
Vết máu đã đông đặc lại rồi.
Anh im lặng thở dài.
Anh không hỏi vết thương đã bị trầy xước ở đâu.
Chỉ hỏi, “Trong nhà em có cồn hay thuốc sát trùng không?”
“Có ạ”
“Đi lấy đi.”
Cô không muốn Cố Quyết nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát tức giận của mình lúc này.
Gió lạnh thổi qua, tiếng bước chân trong hẻm chậm rãi đến gần, đồng thời, bóng đen cao lớn bao phủ lấy cơ thể cô từng chút một.
Như thể đang ôm cô, giấu trong vòng tay anh.
Nhưng cô không nhìn lại, vẫn quay lưng về phía anh.
Tâm trạng suy sụp trước đó vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, “Em tưởng anh đi rồi bởi vì tối nay anh có buổi tập luyện. Em xin lỗi…Em không cố ý để anh đợi lâu như vậy. Anh hẳn đã biết là em đã đến trường đi học rồi……. Thực sự… Em thực sự xin lỗi.”
Giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa trong đó một cảm giác run rẩy nhẹ.
Bao gồm cả cơ thể.
Cố Quyết chưa bao giờ thấy một Bùi Gia Mạt như vậy.
Khi bị bóng tối che phủ, cảm xúc cố gắng nhẫn nhịn của cô giống như chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng bị vỡ vụn.
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giữ nguyên ở đó như muốn an ủi cô.
“Anh biết, không sao đâu, Bùi Gia Mạt.” Cố Quyết nhẹ nhàng nói, tay trái hơi dùng sức, xoay cô đối mặt với anh, giơ tay lên: “Nhìn xem, anh mang bé mèo đến cho em nè.”
Bùi Gia Mạt cúi đầu xuống, con mèo béo mà anh đang ôm trong tay lặng lẽ nhìn cô vô cùng ngoan ngoãn.
Trong lòng lập tức tràn ngập chua chát.
Cho nên anh đã ôm con mèo đợi cô trong gió lạnh suốt 2 tiếng.
Không thúc giục hay tức giận.
Con mèo trong lòng Cố Quyết đúng lúc nhảy ra khỏi vòng tay Cố Quyết, nó vòng quanh và ngập ngừng thận trọng cuộn tròn dưới chân Bùi Gia Mạt.
Trong màn đêm mờ ảo, hai bóng hình kết hợp với nhau.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Quyết rất ấm áp, nhẹ nhàng rơi vào trái tim cô.
“Sao anh lại mang nó theo?” Không phải ngay từ đầu anh ấy đã có ý định đi tập luyện sao? Chỉ vì cô nói khi về muốn gặp anh ư?
“Nhóc này nhớ em nhiều lắm.”
Nói một câu, đôi mắt của Bùi Gia Mạt trở nên ẩm ướt.
“Anh à, anh còn nhớ…..”
“Đúng vậy.” Cố Quyết đến gần cô, dùng thân mình che chắn cho cô khỏi cơn gió lạnh trong ngõ, nói: “ Anh nhớ ra đó là em. Phải mất nhiều thời gian anh mới tìm được cô gái đã cứu con mèo vào đêm mưa ấy.”
Sương mù trong mắt cô dần dần dâng lên.
Đêm nay trời không mưa, nhưng mắt cô đã ướt.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Bùi Gia Mạt bình tĩnh lại vài giây trước khi nói: “Em đi lấy áo khoác cho anh nhé, ở gần đây thôi, anh có muốn đi cùng em không?”
“Được”
Đi cạnh nhau trong con hẻm tối tăm chật chội, Cố Quyết cảm thấy vạt áo khoác của mình bị ai đó chạm nhẹ, anh quay đầu lại nhìn thấy cô gái đang đi bên cạnh mình, lông mi rũ xuống, nghĩ rằng anh không chú ý, một tay đã nắm chặt lấy góc áo của anh
Là sợ anh bỏ cô lại một mình rồi rời đi sao?
Cố Quyết sững sờ một lúc, im lặng.
Càng đi sâu vào ngõ, con đường càng hẹp, không có đèn đường nên chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt từ các tòa dân cư gần đó. Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà cũ, đèn kích hoạt bằng giọng nói trước hành lang cảm ứng kém, người phải bước lên bậc thang nó mới từ từ bật lên.
Cố Quyết chưa bao giờ đến một ngôi nhà như này.
Anh lớn lên sống ở khu giàu có, anh không biết rằng ở thành phố này vẫn tồn tại một khu vực đổ nát và mục nát ẩn bên dưới những tòa nhà cao tầng.
Cầu thang gỗ ướt đẫm hơi ẩm từ mùa mưa đã ố màu, hai người có thể cảm nhận được sự run rẩy dưới chân mỗi khi bước cạnh nhau.
Cô mở cửa bằng một chùm chìa khóa rỉ sét.
Trước khi bước vào bóng tối, Bùi Gia Mạt hướng về phía cửa nói: “Con đã về rồi.”
Cố Quyết sững người tại chỗ.
Anh nhỏ giọng nói: “Ở nhà có ai không?”
“Không.”
Đèn trong nhà bật sáng.
Trong đêm dài chờ đợi này, Cố Quyết lần đầu tiên nhìn rõ mặt cô.
Anh cố gắng nắm bắt mọi biểu cảm bất thường trên khuôn mặt cô, sự nhẫn nại, chán nản, hoảng sợ và tức giận mà anh tưởng sẽ xuất hiện trên khuôn mặt cô đều lặng lẽ biến mất.
Lúc này Bùi Gia Mạt chỉ bình tĩnh nhìn anh bằng đôi mắt xinh đẹp ướt át.
Cô ấy quá xinh đẹp đến mức người khác không thể bỏ qua, thậm chí khó diễn tả bằng lời, giống như sự cám dỗ khiến người ta cảm thấy hụt hẫng sau khi ánh mắt chạm nhau.
Hơi thở của anh dừng lại vài giây.
Anh vô thức nhìn đi chỗ khác.
“Trong nhà không có dép nam.” Vừa nói, Bùi Gia Mạt vừa lấy đôi dép cô định đi vào mùa hè trong tủ giày ra, ngồi xổm xuống đặt dưới chân anh, như thể đang nghĩ đến khả năng anh sẽ đi chúng không. “À……Có vẻ như không cần đi đâu….Anh mang giày vào cũng được.”
Anh liếc nhìn sàn nhà gọn gàng sạch sẽ trong nhà, có hơi lúng túng nói: “Sẽ bẩn nhà mất, anh cứ đứng ở đây cũng được.”
Bùi Gia Mạt cúi đầu mỉm cười, nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo anh từ ngoài hiên nhà đi vào: “Đứng ở đó dọa người ta đấy.”
“À.” Bị cô dùng chút sức, Cố Quyết cúi người xuống bước vào nhà.
Cạch.
Cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng anh.
“Anh đợi ở đây nhé, em sẽ đi lấy áo khoác cho anh.”
“Ừm”
Cố Quyết nhìn Mập Mập nhảy ra khỏi vòng tay của mình theo cô vào phòng ngủ, cửa không đóng chặt, mà chỉ hơi hé mở.
Anh cố gắng duy trì phép lịch sự thích hợp và không nhìn xung quanh.
Nhưng mọi thứ ở đây đều mang lại cho anh cảm giác quen thuộc. Bởi vì anh đã nhìn thấy ngôi nhà này nhiều lần trong video với cô ấy.
Chẳng bao lâu, Bùi Gia Mạt bước ra ngoài.
Khi cô nhét áo khoác vào tay anh, Cố Quyết phát hiện dưới lớp áo có một chồng tiền dày.
Im lặng một hồi, một giọng nói nhỏ vang lên trước mặt anh: “Cảm ơn anh đã đặt khách sạn cho em.”
Cố Quyết hơi sững sờ, cầm áo khoác trong tay, hồi lâu không lên tiếng.
Cuối cùng, anh chỉ nhìn đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt không chút máu của cô trong ánh sáng mờ ảo.
Anh đưa tay ra và chạm vào trán cô.
“Em cảm thấy không khỏe à? Em bị sốt rồi.”
Bùi Gia Mạt sững người, lắc đầu nói: “Em không biết.” Cô không nhận ra trong cơ thể mình khó chịu.
“Chóng mặt không?”
“…..Hình như có hơi.”
Anh cau mày sâu hơn, anh nắm tay cô kiểm tra nhiệt độ lòng bàn tay, nhưng không ngờ lại phát hiện một vết máu thật sâu trên mu bàn tay cô.
Vết máu đã đông đặc lại rồi.
Anh im lặng thở dài.
Anh không hỏi vết thương đã bị trầy xước ở đâu.
Chỉ hỏi, “Trong nhà em có cồn hay thuốc sát trùng không?”
“Có ạ”
“Đi lấy đi.”