Mưa rơi vào chiều tối ngày hôm nay. Đứng trước cổng sân số 27 đường Vân Công chờ đợi, Bùi Gia Mạt nắm chặt tay Cố Quyết.
Cánh cửa mở ra từ bên trong. Dì giúp việc cầm ô từ trong nhà đi ra, mỉm cười ấm áp với họ: “Hai đứa đã về rồi à.”
Cố Quyết gật đầu hỏi: “Bố mẹ cháu có ở nhà không ạ?”
“Phu nhân đang họp trong phòng làm việc, còn ông chủ thì chưa về, nhưng biết hôm nay cháu sẽ đến đây nên ông ấy đã gọi điện nói sẽ về nhà trước bữa tối.”
“Vâng ạ.”
Cùng nhau đi qua con đường lát sỏi, trước khi bước vào cửa, mưa bỗng trở nên nặng hạt hơn, mưa to ập vào bậc thềm trước hiên nhà, dì vội vàng đi theo sau Bùi Gia Mạt cầm ô cho cô: “Vào nhanh đi, cẩn thận kẻo bị ướt.”
“Cảm ơn dì.”
Căn phòng sáng sủa, rộng rãi và yên tĩnh, có gió lùa qua khe cửa sổ khép hờ, ánh sáng từ chiếc đèn chum chiếu sang những cành lá ướt đẫm mưa đang đung đưa bên ngoài cửa sổ.
Bùi Gia Mạt ngồi ở góc sô pha, ngón tay nhẹ nhàng động đậy, nhỏ giọng nói với Cố Quyết: “Trước đây em cũng từng ở gần đây.”
“Anh biết.” Cố Quyết nhìn cô, nói: “Em đã đến đây nhiều lần rồi à?”
“Vâng.”
Cô nhớ nhiều đêm sau khi tan trường, cô lén lút đi theo Cố Quyết đến trước biệt thự, nhìn anh bước vào cánh cửa sắt chạm khắc, trong khoảng thời gian đó, trong nhà thường chỉ có anh một mình, vài phút sau khi anh bước vào cửa, căn biệt thự tối tăm và im lặng lần lượt sáng lên.
Căn phòng cuối hành lang tầng hai là phòng ngủ của anh, Bùi Gia Mạt thường đứng dưới gốc cây đa già ở góc phố, nhìn bóng dáng anh hiện ra trong màn đêm màu cam ấm áp.
Cô chỉ trốn trong bóng tối và nhìn trộm cho đến khi anh tắt đèn rồi mới rời đi.
Lúc đó, có lẽ cô không ngờ rằng sẽ có một ngày mình được mời đến ngôi nhà này với tư cách là bạn gái của anh.
Dì bưng món tráng miệng tới, Bùi Gia Mạt cố ý giữ im lặng.
Món thạch mâm xôi trong suốt được dọn ra một chiếc đĩa tròn ngắn, có quả mâm xôi trang trí ở hai bên, dì mỉm cười nhìn cô: “Cháu có muốn ăn gì nữa không?”
“Không cần phiền phức như thế đâu ạ, cảm ơn dì.”
Sau khi dì đi rồi, Cố Quyết nắm lấy tay cô nói “Lúc đó, em đang nghĩ gì vậy?”
Cô đang nghĩ gì khi đi theo anh mà không nhận được phản hồi hay thậm chí còn biết đến sự tồn tại của anh?
“Em không có ý gì đâu, em chỉ muốn ở gần anh hơn thôi.”
Không phải là cô không biết điều đó là xấu.
Cô cô đơn quá.
Cô đơn đến mức chỉ cần nhìn thấy Cố Quyết, cho dù chỉ nhìn thấy ánh sáng trong phòng anh, cô cũng cảm thấy mình không cô đơn trên thế giới này.
Lúc cô cắn vào quả mâm xôi, vị chua chát liền tràn ngập trong miệng, cô cau mày, đang định nuốt thì nhìn thấy Cố Quyết đưa tay lên môi cô nói: “Nhanh nhổ ra đi em.”
Nhưng cô không làm vậy mà thay vào đó cô nắm lấy cánh tay anh và hôn lên môi anh.
Quả mâm xôi cắn dở được cô dùng đầu lưỡi đưa vào miệng anh, bị hơi thở nóng hổi ngọt ngào của cô chạm vào, ngay cả vị chua cũng giảm đi một báct.
Khi hơi thở tách ra, Cố Quyết nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh phát hiện ra một nốt ruồi son nhỏ gần gò má của cô, anh đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào: “Sau này em không được làm chuyện đó nữa, biết không em?”
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Chuyện nào ạ?”
“Em không được gửi tin nhắn tùy tiện cho người lạ, không được lén lút chụp ảnh người khác, không được theo dõi người khác một mình vào ban đêm.” Anh nhìn cô, thở dốc: “Nguy hiểm lắm.”
Trong góc không có người bác ý, Bùi Giai Mạt lặng lẽ nắm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng không có ai khác, chỉ có anh thôi.”
Trước đây cô cũng nói câu tương tự như thế.
Cố Quyết vừa định trả lời thì một dì giúp việc khác từ trên lầu đi xuống, dừng lại cách họ một mét, nói với Bùi Gia Mạt: “Phu nhân bảo cháu vào phòng làm việc.”
Khi Bùi Gia Mạt mở cửa phòng làm việc trên tầng hai, cô không nhìn thấy Cố Bội Cẩn. Đi được hai bước vào trong, cô thấy bà ấy đang đứng ngoài sân thượng nói chuyện điện thoại với ai đó.
Mẹ Cố Quyết hôm nay ăn mặc trang trọng hơn ngày đầu gặp mặt, tóc búi thấp sau đầu, nhận ra ánh mắt của cô gái, Cố Bội Cẩn gật đầu ra hiệu cho cô đợi.
Bùi Gia Mạt ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt rơi vào tài liệu dịch thuật và sách ngoại ngữ rải rác trên bàn, không nhìn quá nhiều.
Vài phút sau, cửa ngoài ban công mở ra, một cơn gió thổi vào phòng, lập tức lật tung chiếc bàn đầy rẫy bản thảo.
Một số rơi xuống dưới chân Bùi Gia Mạt, khi cô cúi xuống nhặt lên, cô bị dòng chữ trên tờ giấy dịch thu hút, gần như im lặng đọc ra: “Tồn tại dẫn tới cái chết.”
Một giọng phụ nữ vang lên từ phía sau cô, “Cháu đã đọc Heidegger chưa?”
Trong tầm nhìn, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt bà ấy, che giấu sự ngạc nhiên nhất thời.
Bùi Gia Mạt đặt tài liệu dịch thuật lại trên bàn rồi nói: “Trước kia cháu đã mượn một bản sao khi cháu nghiên cứu bản đồ thành phố ạ.”
“Cháu có hứng thú với văn học Đức không?”
Bùi Gia Mạt vô thức lắc đầu, lại không biết đang nghĩ gì mà gật đầu hai cái. Sau hành động này, nụ cười trên mặt Cố Bội Cẩn càng sâu hơn.
Nhưng cô cụp mắt xuống, dè dặt như một đứa trẻ mắc lỗi: “Trước đây cháu đã đọc tuyển tập tiểu luận của Heidegger trong phòng làm việc của bác, nhưng cháu chỉ đọc một xíu thôi.” Có trời mới biết cô chỉ đọc những thứ này để khi giao tiếp với mẹ Cố Quyết còn có thể nói thêm vài câu nữa, nhưng vào thời điểm quan trọng, mọi thứ trong đầu cô đều biến thành một đám hỗn loạn. “Cháu đã lấy nó để đọc mà không có sự đồng ý của cô, cháu xin lỗi ạ.”
“Không sao đâu” Cố Bội Cẩn nhìn cô rũ mi “Bác nghe A Quyết nói cháu học rất giỏi, trong kỳ thi ở trường cháu luôn đứng nhất nhỉ.”
Cô ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Vâng ạ.”
“Ngồi đi.” Tay người phụ nữ tự nhiên chạm vào vai cô.
Trà nóng vừa mới pha được mang đến cho cô, nhận ra cô có hơi khẩn trương, Cố Bội Cẩn nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài buông xõa trên vai cô, “Cháu có biết vừa rồi bác đang nghĩ gì không?”
“Gì ạ?” Cô ngồi trước bàn, vẻ mong đợi trong mắt khiến người ta mềm lòng.
“Bác đã nghĩ, nếu cháu là học sinh của bác thì tuyệt lắm. Cháu rất thông minh còn ngoan ngoãn nữa. Không giống như đống học sinh bác dạy bây giờ, đứa nào đứa nấy đều rất khó dạy.”
“Bác có vất vả không ạ?”
“Nếu học sinh mà như cháu thì bác đỡ vất vả hơn nhiều.” Cố Bội Cẩn nhìn cô, đột nhiên nhớ ra ra điều gì đó, bà đứng dậy đi về phía bên kia phòng làm việc, lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ từ trong ngăn tủ thứ ba của kệ sách.
Chiếc gói nhung màu xanh đậm được mở từ giữa ra, bên trong là một đôi bông tai đính đá: “Đây là quà dành cho cháu.”
Đường cắt của ngọc lục bảo không quá lấp lánh nhưng đủ rõ ràng và hấp dẫn.
“Cái này quá quý giá.” Cô gái buông tay xuống bên cạnh, lắc đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng: “Cháu không thể nhận được ạ.”
“Không đắt lắm đâu, lần trước cô thấy cháu đeo khuyên đinh bên tai rất đẹp. Lúc về bác cùng bố Cố Quyết đi chọn đấy.” Vừa nói xong bà đứng bên cạnh Bùi Gia Mạt: “ Để bác đeo cho cháu nhé?”
Cô gái do dự một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên và nói lời cảm ơn hai lần.
Lúc xuống lầu, bố Cố Quyết vừa bước vào nhà.
Ánh mắt ông dừng lại ở bậc thang cuối cùng nơi Bùi Gia Mạt đang đứng.
Từ một khoảng cách cũng không quá gần, Bùi Gia Mạt cúi người về phía ông nói: “Cháu chào bác ạ.”
“Chào cháu.” Bố Cố Quyết từ xa nhìn thấy cô mỉm cười nói: “Cháu đến đây lâu chưa?”
“Cháu vừa mới đến ạ.”
Cố Quyết lúc này cũng đi tới trước mặt cô, lập tức nhìn thấy đôi khuyên tai mới của cô, anh nhẹ nhàng mở miệng khen: “Đẹp quá.”
Cố Bội Cẩn đi tới cửa ra vào, cầm lấy chiếc ô từ tay bố Cố Quyết, đặt sang một bên, “Biết hôm nay Gia Mạt sẽ đến nhưng sao ông lại về muộn thế”
“Anh xin lỗi, lúc về vướng phải một số chuyện. Mấy ngày trước, khi Tiểu Lâm lái xe qua đường Vĩnh Khang, ông ấy nói bánh bí đỏ ở đó rất ngon nên anh bảo ông ấy mua hai cái trước khi tan làm.”
“Anh lại Tiểu Lâm làm việc này việc kia, nếu đã là giờ tan ca thì đừng lúc nào cũng ép người ta quá.”
“Anh biết rồi, lần sau anh không dám nữa.” Ông mỉm cười đồng ý, như một lời xin lỗi, ngoài hai chiếc bánh, ông còn nhẹ nhàng hôn lên má vợ mình.
Lúc bắt đầu bữa tối, chiếc ghế chính vốn luôn thường được mẹ Cố Quyết ngồi giờ để lại cho Bùi Gia Mạt.
Cô đứng trước bàn chống cự hồi lâu, cuối cùng Cố Bội Cẩn ấn vai cô ngồi xuống.
Dì đang bận chuẩn bị bữa ăn.
Cha Cố Quyết thay quần áo rồi đi xuống lầu, tình cờ nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi cháu, vị trí này trong nhà chúng ta lần lần lượt thay phiên nhau mà, lần sau ta ăn tối tiếp thì đến lượt A Quyết ngồi.”
Hơi nóng trên mặt vẫn chưa nguôi ngoai, Bùi Gia Mạt lặng lẽ nhìn người bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thật không anh?”
Cố Quyết vừa sắp xếp đồ ăn vừa dừng lại, thành thật nói: “Đâu, anh chưa ngồi chỗ đó bao giờ.” Sau đó, anh đặt chiếc thìa cuối cùng xuống và nói thêm: “Bố anh cũng chưa bao giờ ngồi chỗ đó.”
Không khí bữa ăn rất hòa thuận, phần lớn là bố mẹ anh bắt chuyện và nói về cô rất nhiều, nhưng không bao giờ nói về gia đình và bố mẹ cô.
Chỉ có Cố Quyết hiếm khi lên tiếng.
Bùi Gia Mạt không khỏi thắc mắc, bố mẹ anh đều là những người rất hòa nhã và hay nói nhiều, nhưng anh là người duy nhất từ đầu đến cuối im lặng, như thể anh không thuộc về thế giới của họ.
Ăn tối xong, mưa tạnh một lúc.
Họ ngồi vào chiếc bàn tròn ngoài vườn, bố Cố Quyết đột nhiên hỏi: “Nhân tiện, Gia Mạt à, Đại học Bắc Kinh và Đại học R có gần nhau không cháu?”
Cô đặt cốc xuống và nói: “Có ạ, gần lắm. Hình như chỉ cách vài km thôi. Đi ô tô hoặc xe đạp rất thuận tiện.”
“Thế à.” Cha Cố Quyết sửng sốt, nhìn theo bóng lưng vợ con cách đó không xa, trầm ngâm nói: “Khó trách lúc đó thằng con của bác từ chối đến đại học J, còn nói không muốn ở lại thành phố này nữa cơ. Haiz……Thằng nhóc này cái gì cũng giỏi, chỉ là hơi ít nói.”
“Không sao đâu ạ.” Bùi Gia Mạt không nhịn được cười.
Gió đêm mang theo hơi ẩm mát nhẹ, suy nghĩ của bố anh dần trôi đi: “Không biết A Quyết có kể cho cháu nghe hồi nhỏ nó sống với ông bà ngoại không, lúc đó nó mới 4, 5 tuổi. Khi đó mẹ nó đang học tiến sĩ, bác cũng bận lắm, hai bác chỉ có thể ở bên nó vào những ngày nghỉ lễ, mỗi lần kỳ nghỉ kết thúc là nó lại tự nhốt mình trong phòng ngủ còn không nói gì, dù ông bà có gọi thế nào đi nữa, cũng không ra ngoài.”
“Thật ạ?”
“Thật đấy, đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy rồi. Bác còn nhớ hồi nhỏ nó có mang một con vịt nhỏ ở trang trại nào đó về nhà, nó rất thích, ngày nào cũng cầm thứ đó trên tay, mang nó theo khi đi ngủ hay đi tắm.”
“Sau đó thì sao ạ?” Bùi Gia Mạt vô thức giảm tốc độ chớp mắt của mình xuống.
“Sau đó… nó nuôi con vật đó bị chết, vì thằng bé luôn tắm cho vịt con còn cho nó ăn quá nhiều. Bác không biết nó chết vì kiệt sức hay vì bệnh tật, vì chuyện này mà thằng bé buồn rất lâu nên không bao giờ nuôi thêm thú cưng nào nữa. Cho đến mấy năm trước bác nhìn thấy nó mang một con mèo hoang về…” Lời nói bị cắt ngang bởi một loạt tiếng chuông điện thoại ngắn ngủi, bố của Cố Quyết đứng thẳng lên, nói với cô: “Xin lỗi cháu, bác đi nghe điện thoại.”
“Vâng ạ.”
Ở phía bên kia sân, Cố Quyết, người đang giúp mẹ trồng hoa lan, nhìn thấy bố mình đi vào nhà nên anh đã tháo găng tay rồi bước tới.
“Em đang nói chuyện gì thế?” Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Bùi Gia Mạt, dưới ánh đèn đêm, bóng hình to lớn của anh phản chiếu xuống bên cạnh.
“Nói về anh.”
“Nói cái gì về anh?” Anh cúi đầu và cọ cánh tay cô bằng chóp mũi đầy mồ hôi của mình.
“Bác nói lúc nhỏ anh rất đáng yêu.” Bùi Gia Mạt sờ đầu anh, đầu ngón tay lau mồ hôi trên mặt anh.
Thấy xung quanh không có ai, cô cúi người lén lút hôn lên môi anh.
“Bố anh nói chuyện hơi khoa trương.”
“Không, em nghĩ bác ấy nói chuyện rất thú vị đấy chứ.”
“Ừm.”
Cố Quyết vươn tay ôm lấy eo cô, trước khi cô chạm vào gáy anh, anh đã nhẹ nhàng tựa mặt mình vào chân cô, sau đó không biết đang nghĩ gì mà im lặng mỉm cười.
Bắt gặp nụ cười khó phát hiện ra của anh, Bùi Gia Mạt hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của anh, “Anh cười cái gì thế”
Anh nhớ lại sự việc xảy ra lúc xuất tinh lần đầu vào đêm năm anh 13 tuổi. Bố anh đã dạy anh một bài học giáo dục giới tính kéo dài ba giờ. Cảm giác thật kỳ lạ, một người đàn ông một năm không gặp mấy lần đột nhiên về nhà, kéo anh vào phòng làm việc và hướng dẫn anh cách sử dụng bao cao su.
“Cuối cùng, ông còn đe dọa anh nói đàn ông mà không thực hiện các biện pháp an toàn khi quan hệ tình dục với con gái sẽ phải xuống địa ngục.”
“Chắc không phải anh tin chuyện này đấy chứ.”
Đôi mắt anh bị màn đêm che phủ, anh nhìn cô và gật đầu.
Anh còn nói, khi còn nhỏ, con người luôn phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng nên một thời gian sau, cái câu “Nếu quan hệ tình dục với con gái mà không dùng bao cao su thì sẽ xuống địa ngục.” đã được anh tự động phóng đại rồi tưởng tượng là “Chỉ cần quan hệ tình dục với con gái, anh sẽ lập tức xuống địa ngục ngay.”
Bùi Gia Mạt cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào đôi tai nóng bừng của anh, “Vậy chẳng phải chúng ta mỗi ngày đều phải xuống địa ngục sao?”
Anh mỉm cười không nói.
“Vậy đây có phải là lý do khiến anh không thân thiết với con gái không?”
Anh lắc đầu. Xương tai bị cô vuốt ve có hơi ngứa.
“Nguyên nhân tiềm ẩn.” Ý tưởng ngớ ngẩn này thỉnh thoảng chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn.
“Lí do thực sự là gì vậy?” Sau khi hỏi xong câu hỏi này, Bùi Giai Mạt bị ánh mắt dịu dàng và ngây thơ của anh hấp dẫn, cô cúi xuống hôn lên môi anh.
Lúc này, tiếng hôn triền miên còn đọng lại ẩn trong làn gió đêm trong vườn.
Những viên đá trong thùng đựng rượu vang lạnh lẽo đang tan chảy.
Trong hơi nóng dâng cao, anh nhẹ nhàng nói: “Lúc đó chưa gặp được em.”
Cánh cửa mở ra từ bên trong. Dì giúp việc cầm ô từ trong nhà đi ra, mỉm cười ấm áp với họ: “Hai đứa đã về rồi à.”
Cố Quyết gật đầu hỏi: “Bố mẹ cháu có ở nhà không ạ?”
“Phu nhân đang họp trong phòng làm việc, còn ông chủ thì chưa về, nhưng biết hôm nay cháu sẽ đến đây nên ông ấy đã gọi điện nói sẽ về nhà trước bữa tối.”
“Vâng ạ.”
Cùng nhau đi qua con đường lát sỏi, trước khi bước vào cửa, mưa bỗng trở nên nặng hạt hơn, mưa to ập vào bậc thềm trước hiên nhà, dì vội vàng đi theo sau Bùi Gia Mạt cầm ô cho cô: “Vào nhanh đi, cẩn thận kẻo bị ướt.”
“Cảm ơn dì.”
Căn phòng sáng sủa, rộng rãi và yên tĩnh, có gió lùa qua khe cửa sổ khép hờ, ánh sáng từ chiếc đèn chum chiếu sang những cành lá ướt đẫm mưa đang đung đưa bên ngoài cửa sổ.
Bùi Gia Mạt ngồi ở góc sô pha, ngón tay nhẹ nhàng động đậy, nhỏ giọng nói với Cố Quyết: “Trước đây em cũng từng ở gần đây.”
“Anh biết.” Cố Quyết nhìn cô, nói: “Em đã đến đây nhiều lần rồi à?”
“Vâng.”
Cô nhớ nhiều đêm sau khi tan trường, cô lén lút đi theo Cố Quyết đến trước biệt thự, nhìn anh bước vào cánh cửa sắt chạm khắc, trong khoảng thời gian đó, trong nhà thường chỉ có anh một mình, vài phút sau khi anh bước vào cửa, căn biệt thự tối tăm và im lặng lần lượt sáng lên.
Căn phòng cuối hành lang tầng hai là phòng ngủ của anh, Bùi Gia Mạt thường đứng dưới gốc cây đa già ở góc phố, nhìn bóng dáng anh hiện ra trong màn đêm màu cam ấm áp.
Cô chỉ trốn trong bóng tối và nhìn trộm cho đến khi anh tắt đèn rồi mới rời đi.
Lúc đó, có lẽ cô không ngờ rằng sẽ có một ngày mình được mời đến ngôi nhà này với tư cách là bạn gái của anh.
Dì bưng món tráng miệng tới, Bùi Gia Mạt cố ý giữ im lặng.
Món thạch mâm xôi trong suốt được dọn ra một chiếc đĩa tròn ngắn, có quả mâm xôi trang trí ở hai bên, dì mỉm cười nhìn cô: “Cháu có muốn ăn gì nữa không?”
“Không cần phiền phức như thế đâu ạ, cảm ơn dì.”
Sau khi dì đi rồi, Cố Quyết nắm lấy tay cô nói “Lúc đó, em đang nghĩ gì vậy?”
Cô đang nghĩ gì khi đi theo anh mà không nhận được phản hồi hay thậm chí còn biết đến sự tồn tại của anh?
“Em không có ý gì đâu, em chỉ muốn ở gần anh hơn thôi.”
Không phải là cô không biết điều đó là xấu.
Cô cô đơn quá.
Cô đơn đến mức chỉ cần nhìn thấy Cố Quyết, cho dù chỉ nhìn thấy ánh sáng trong phòng anh, cô cũng cảm thấy mình không cô đơn trên thế giới này.
Lúc cô cắn vào quả mâm xôi, vị chua chát liền tràn ngập trong miệng, cô cau mày, đang định nuốt thì nhìn thấy Cố Quyết đưa tay lên môi cô nói: “Nhanh nhổ ra đi em.”
Nhưng cô không làm vậy mà thay vào đó cô nắm lấy cánh tay anh và hôn lên môi anh.
Quả mâm xôi cắn dở được cô dùng đầu lưỡi đưa vào miệng anh, bị hơi thở nóng hổi ngọt ngào của cô chạm vào, ngay cả vị chua cũng giảm đi một báct.
Khi hơi thở tách ra, Cố Quyết nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh phát hiện ra một nốt ruồi son nhỏ gần gò má của cô, anh đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào: “Sau này em không được làm chuyện đó nữa, biết không em?”
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Chuyện nào ạ?”
“Em không được gửi tin nhắn tùy tiện cho người lạ, không được lén lút chụp ảnh người khác, không được theo dõi người khác một mình vào ban đêm.” Anh nhìn cô, thở dốc: “Nguy hiểm lắm.”
Trong góc không có người bác ý, Bùi Giai Mạt lặng lẽ nắm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng không có ai khác, chỉ có anh thôi.”
Trước đây cô cũng nói câu tương tự như thế.
Cố Quyết vừa định trả lời thì một dì giúp việc khác từ trên lầu đi xuống, dừng lại cách họ một mét, nói với Bùi Gia Mạt: “Phu nhân bảo cháu vào phòng làm việc.”
Khi Bùi Gia Mạt mở cửa phòng làm việc trên tầng hai, cô không nhìn thấy Cố Bội Cẩn. Đi được hai bước vào trong, cô thấy bà ấy đang đứng ngoài sân thượng nói chuyện điện thoại với ai đó.
Mẹ Cố Quyết hôm nay ăn mặc trang trọng hơn ngày đầu gặp mặt, tóc búi thấp sau đầu, nhận ra ánh mắt của cô gái, Cố Bội Cẩn gật đầu ra hiệu cho cô đợi.
Bùi Gia Mạt ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt rơi vào tài liệu dịch thuật và sách ngoại ngữ rải rác trên bàn, không nhìn quá nhiều.
Vài phút sau, cửa ngoài ban công mở ra, một cơn gió thổi vào phòng, lập tức lật tung chiếc bàn đầy rẫy bản thảo.
Một số rơi xuống dưới chân Bùi Gia Mạt, khi cô cúi xuống nhặt lên, cô bị dòng chữ trên tờ giấy dịch thu hút, gần như im lặng đọc ra: “Tồn tại dẫn tới cái chết.”
Một giọng phụ nữ vang lên từ phía sau cô, “Cháu đã đọc Heidegger chưa?”
Trong tầm nhìn, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt bà ấy, che giấu sự ngạc nhiên nhất thời.
Bùi Gia Mạt đặt tài liệu dịch thuật lại trên bàn rồi nói: “Trước kia cháu đã mượn một bản sao khi cháu nghiên cứu bản đồ thành phố ạ.”
“Cháu có hứng thú với văn học Đức không?”
Bùi Gia Mạt vô thức lắc đầu, lại không biết đang nghĩ gì mà gật đầu hai cái. Sau hành động này, nụ cười trên mặt Cố Bội Cẩn càng sâu hơn.
Nhưng cô cụp mắt xuống, dè dặt như một đứa trẻ mắc lỗi: “Trước đây cháu đã đọc tuyển tập tiểu luận của Heidegger trong phòng làm việc của bác, nhưng cháu chỉ đọc một xíu thôi.” Có trời mới biết cô chỉ đọc những thứ này để khi giao tiếp với mẹ Cố Quyết còn có thể nói thêm vài câu nữa, nhưng vào thời điểm quan trọng, mọi thứ trong đầu cô đều biến thành một đám hỗn loạn. “Cháu đã lấy nó để đọc mà không có sự đồng ý của cô, cháu xin lỗi ạ.”
“Không sao đâu” Cố Bội Cẩn nhìn cô rũ mi “Bác nghe A Quyết nói cháu học rất giỏi, trong kỳ thi ở trường cháu luôn đứng nhất nhỉ.”
Cô ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Vâng ạ.”
“Ngồi đi.” Tay người phụ nữ tự nhiên chạm vào vai cô.
Trà nóng vừa mới pha được mang đến cho cô, nhận ra cô có hơi khẩn trương, Cố Bội Cẩn nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài buông xõa trên vai cô, “Cháu có biết vừa rồi bác đang nghĩ gì không?”
“Gì ạ?” Cô ngồi trước bàn, vẻ mong đợi trong mắt khiến người ta mềm lòng.
“Bác đã nghĩ, nếu cháu là học sinh của bác thì tuyệt lắm. Cháu rất thông minh còn ngoan ngoãn nữa. Không giống như đống học sinh bác dạy bây giờ, đứa nào đứa nấy đều rất khó dạy.”
“Bác có vất vả không ạ?”
“Nếu học sinh mà như cháu thì bác đỡ vất vả hơn nhiều.” Cố Bội Cẩn nhìn cô, đột nhiên nhớ ra ra điều gì đó, bà đứng dậy đi về phía bên kia phòng làm việc, lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ từ trong ngăn tủ thứ ba của kệ sách.
Chiếc gói nhung màu xanh đậm được mở từ giữa ra, bên trong là một đôi bông tai đính đá: “Đây là quà dành cho cháu.”
Đường cắt của ngọc lục bảo không quá lấp lánh nhưng đủ rõ ràng và hấp dẫn.
“Cái này quá quý giá.” Cô gái buông tay xuống bên cạnh, lắc đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng: “Cháu không thể nhận được ạ.”
“Không đắt lắm đâu, lần trước cô thấy cháu đeo khuyên đinh bên tai rất đẹp. Lúc về bác cùng bố Cố Quyết đi chọn đấy.” Vừa nói xong bà đứng bên cạnh Bùi Gia Mạt: “ Để bác đeo cho cháu nhé?”
Cô gái do dự một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên và nói lời cảm ơn hai lần.
Lúc xuống lầu, bố Cố Quyết vừa bước vào nhà.
Ánh mắt ông dừng lại ở bậc thang cuối cùng nơi Bùi Gia Mạt đang đứng.
Từ một khoảng cách cũng không quá gần, Bùi Gia Mạt cúi người về phía ông nói: “Cháu chào bác ạ.”
“Chào cháu.” Bố Cố Quyết từ xa nhìn thấy cô mỉm cười nói: “Cháu đến đây lâu chưa?”
“Cháu vừa mới đến ạ.”
Cố Quyết lúc này cũng đi tới trước mặt cô, lập tức nhìn thấy đôi khuyên tai mới của cô, anh nhẹ nhàng mở miệng khen: “Đẹp quá.”
Cố Bội Cẩn đi tới cửa ra vào, cầm lấy chiếc ô từ tay bố Cố Quyết, đặt sang một bên, “Biết hôm nay Gia Mạt sẽ đến nhưng sao ông lại về muộn thế”
“Anh xin lỗi, lúc về vướng phải một số chuyện. Mấy ngày trước, khi Tiểu Lâm lái xe qua đường Vĩnh Khang, ông ấy nói bánh bí đỏ ở đó rất ngon nên anh bảo ông ấy mua hai cái trước khi tan làm.”
“Anh lại Tiểu Lâm làm việc này việc kia, nếu đã là giờ tan ca thì đừng lúc nào cũng ép người ta quá.”
“Anh biết rồi, lần sau anh không dám nữa.” Ông mỉm cười đồng ý, như một lời xin lỗi, ngoài hai chiếc bánh, ông còn nhẹ nhàng hôn lên má vợ mình.
Lúc bắt đầu bữa tối, chiếc ghế chính vốn luôn thường được mẹ Cố Quyết ngồi giờ để lại cho Bùi Gia Mạt.
Cô đứng trước bàn chống cự hồi lâu, cuối cùng Cố Bội Cẩn ấn vai cô ngồi xuống.
Dì đang bận chuẩn bị bữa ăn.
Cha Cố Quyết thay quần áo rồi đi xuống lầu, tình cờ nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi cháu, vị trí này trong nhà chúng ta lần lần lượt thay phiên nhau mà, lần sau ta ăn tối tiếp thì đến lượt A Quyết ngồi.”
Hơi nóng trên mặt vẫn chưa nguôi ngoai, Bùi Gia Mạt lặng lẽ nhìn người bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thật không anh?”
Cố Quyết vừa sắp xếp đồ ăn vừa dừng lại, thành thật nói: “Đâu, anh chưa ngồi chỗ đó bao giờ.” Sau đó, anh đặt chiếc thìa cuối cùng xuống và nói thêm: “Bố anh cũng chưa bao giờ ngồi chỗ đó.”
Không khí bữa ăn rất hòa thuận, phần lớn là bố mẹ anh bắt chuyện và nói về cô rất nhiều, nhưng không bao giờ nói về gia đình và bố mẹ cô.
Chỉ có Cố Quyết hiếm khi lên tiếng.
Bùi Gia Mạt không khỏi thắc mắc, bố mẹ anh đều là những người rất hòa nhã và hay nói nhiều, nhưng anh là người duy nhất từ đầu đến cuối im lặng, như thể anh không thuộc về thế giới của họ.
Ăn tối xong, mưa tạnh một lúc.
Họ ngồi vào chiếc bàn tròn ngoài vườn, bố Cố Quyết đột nhiên hỏi: “Nhân tiện, Gia Mạt à, Đại học Bắc Kinh và Đại học R có gần nhau không cháu?”
Cô đặt cốc xuống và nói: “Có ạ, gần lắm. Hình như chỉ cách vài km thôi. Đi ô tô hoặc xe đạp rất thuận tiện.”
“Thế à.” Cha Cố Quyết sửng sốt, nhìn theo bóng lưng vợ con cách đó không xa, trầm ngâm nói: “Khó trách lúc đó thằng con của bác từ chối đến đại học J, còn nói không muốn ở lại thành phố này nữa cơ. Haiz……Thằng nhóc này cái gì cũng giỏi, chỉ là hơi ít nói.”
“Không sao đâu ạ.” Bùi Gia Mạt không nhịn được cười.
Gió đêm mang theo hơi ẩm mát nhẹ, suy nghĩ của bố anh dần trôi đi: “Không biết A Quyết có kể cho cháu nghe hồi nhỏ nó sống với ông bà ngoại không, lúc đó nó mới 4, 5 tuổi. Khi đó mẹ nó đang học tiến sĩ, bác cũng bận lắm, hai bác chỉ có thể ở bên nó vào những ngày nghỉ lễ, mỗi lần kỳ nghỉ kết thúc là nó lại tự nhốt mình trong phòng ngủ còn không nói gì, dù ông bà có gọi thế nào đi nữa, cũng không ra ngoài.”
“Thật ạ?”
“Thật đấy, đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy rồi. Bác còn nhớ hồi nhỏ nó có mang một con vịt nhỏ ở trang trại nào đó về nhà, nó rất thích, ngày nào cũng cầm thứ đó trên tay, mang nó theo khi đi ngủ hay đi tắm.”
“Sau đó thì sao ạ?” Bùi Gia Mạt vô thức giảm tốc độ chớp mắt của mình xuống.
“Sau đó… nó nuôi con vật đó bị chết, vì thằng bé luôn tắm cho vịt con còn cho nó ăn quá nhiều. Bác không biết nó chết vì kiệt sức hay vì bệnh tật, vì chuyện này mà thằng bé buồn rất lâu nên không bao giờ nuôi thêm thú cưng nào nữa. Cho đến mấy năm trước bác nhìn thấy nó mang một con mèo hoang về…” Lời nói bị cắt ngang bởi một loạt tiếng chuông điện thoại ngắn ngủi, bố của Cố Quyết đứng thẳng lên, nói với cô: “Xin lỗi cháu, bác đi nghe điện thoại.”
“Vâng ạ.”
Ở phía bên kia sân, Cố Quyết, người đang giúp mẹ trồng hoa lan, nhìn thấy bố mình đi vào nhà nên anh đã tháo găng tay rồi bước tới.
“Em đang nói chuyện gì thế?” Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Bùi Gia Mạt, dưới ánh đèn đêm, bóng hình to lớn của anh phản chiếu xuống bên cạnh.
“Nói về anh.”
“Nói cái gì về anh?” Anh cúi đầu và cọ cánh tay cô bằng chóp mũi đầy mồ hôi của mình.
“Bác nói lúc nhỏ anh rất đáng yêu.” Bùi Gia Mạt sờ đầu anh, đầu ngón tay lau mồ hôi trên mặt anh.
Thấy xung quanh không có ai, cô cúi người lén lút hôn lên môi anh.
“Bố anh nói chuyện hơi khoa trương.”
“Không, em nghĩ bác ấy nói chuyện rất thú vị đấy chứ.”
“Ừm.”
Cố Quyết vươn tay ôm lấy eo cô, trước khi cô chạm vào gáy anh, anh đã nhẹ nhàng tựa mặt mình vào chân cô, sau đó không biết đang nghĩ gì mà im lặng mỉm cười.
Bắt gặp nụ cười khó phát hiện ra của anh, Bùi Gia Mạt hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của anh, “Anh cười cái gì thế”
Anh nhớ lại sự việc xảy ra lúc xuất tinh lần đầu vào đêm năm anh 13 tuổi. Bố anh đã dạy anh một bài học giáo dục giới tính kéo dài ba giờ. Cảm giác thật kỳ lạ, một người đàn ông một năm không gặp mấy lần đột nhiên về nhà, kéo anh vào phòng làm việc và hướng dẫn anh cách sử dụng bao cao su.
“Cuối cùng, ông còn đe dọa anh nói đàn ông mà không thực hiện các biện pháp an toàn khi quan hệ tình dục với con gái sẽ phải xuống địa ngục.”
“Chắc không phải anh tin chuyện này đấy chứ.”
Đôi mắt anh bị màn đêm che phủ, anh nhìn cô và gật đầu.
Anh còn nói, khi còn nhỏ, con người luôn phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng nên một thời gian sau, cái câu “Nếu quan hệ tình dục với con gái mà không dùng bao cao su thì sẽ xuống địa ngục.” đã được anh tự động phóng đại rồi tưởng tượng là “Chỉ cần quan hệ tình dục với con gái, anh sẽ lập tức xuống địa ngục ngay.”
Bùi Gia Mạt cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào đôi tai nóng bừng của anh, “Vậy chẳng phải chúng ta mỗi ngày đều phải xuống địa ngục sao?”
Anh mỉm cười không nói.
“Vậy đây có phải là lý do khiến anh không thân thiết với con gái không?”
Anh lắc đầu. Xương tai bị cô vuốt ve có hơi ngứa.
“Nguyên nhân tiềm ẩn.” Ý tưởng ngớ ngẩn này thỉnh thoảng chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn.
“Lí do thực sự là gì vậy?” Sau khi hỏi xong câu hỏi này, Bùi Giai Mạt bị ánh mắt dịu dàng và ngây thơ của anh hấp dẫn, cô cúi xuống hôn lên môi anh.
Lúc này, tiếng hôn triền miên còn đọng lại ẩn trong làn gió đêm trong vườn.
Những viên đá trong thùng đựng rượu vang lạnh lẽo đang tan chảy.
Trong hơi nóng dâng cao, anh nhẹ nhàng nói: “Lúc đó chưa gặp được em.”