“Anh đã từng yêu ai chưa?”
Trong buổi tự học tối thứ sáu, Cố Quyết nhận được tin nhắn như này.
Anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giấu điện thoại trong trang sách và trả lời: [Chưa.]
[Anh đã hôn ai chưa?]
[Chưa.]
[Anh có biết cảm giác hôn như thế nào không?]
[Tôi không biết.]
[Vậy anh đã bao giờ tưởng tượng hôn như nào không?]
Mặt Cố Quyết nóng lên: [Chưa từng.]
Vài phút sau, cô gái gửi tin đến: [Em đã tưởng tượng rồi. Em nghĩ chắc sẽ giống như lưỡi mình khuấy kem trong miệng, hoặc giống như ăn kẹo bông gòn ấy.]
Cố Quyết chưa bao giờ ăn kẹo bông, anh chỉ ăn bánh kem một lần vào ngày sinh nhật của mình, rất ngấy và hương vị không ngon lắm.
Anh không thích.
Ngón tay an ấn nhẹ vào màn hình, không biết nên nói gì.
Rất nhanh, đầu bên kia lại gửi thêm tin nhắn: [Cố Quyết à, em đã nhiều lần tưởng tượng được hôn anh, rồi em luôn cảm thấy lúc anh hôn em rất dịu dàng. Nhưng có một đêm em mơ thấy anh đánh mông em, rất đau luôn á, vừa bắt em gọi anh là anh trai vừa đánh em.]
Lần này khuôn mặt anh đỏ bừng, thậm chí còn đến tận cổ, tim anh đập điên cuồng không kiểm soát được.
Chuông reo đúng lúc lớp học kết thúc.
Bước ra khỏi lớp học, đi trong hành lang tối tăm ồn ào, Cố Quyết cầm điện thoại, chậm rãi gõ chữ: [Cậu đừng có mơ những thứ vớ vẩn nữa.]
Đầu bên kia không kịp trả lời, Cố Quyết đi theo người trước mặt xuống cầu thang, đám người thong thả di chuyển, ánh đèn lờ mờ.
Anh gần như không thể nhìn thấy con đường dưới chân mình.
Nhưng anh có thể cảm nhận một sự mệt mỏi ẩn giấu trong giọng nói của mọi người xung quanh.
Trong bóng tối, cảm giác của những giác quan khác được khuếch đại vô hạn, những giọng nói từ mọi mọi ngóc ngách liên tục khuếch đại bên tai anh, trở nên ồn ào và mất trật tự.
Sau đó, có một sự tiếp xúc cực kỳ ngắn ngủi.
Mềm mại và hơi lạnh khi chạm vào.
Giống như bàn tay của một cô gái, ở sau lưng anh, chạm nhẹ vào cẳng tay anh.
Gần như không thể nhận ra, anh cũng không thể cảm nhận được.
Cho đến khi bàn tay bắt kịp lần thứ hai, chạm vào xương cổ tay anh, nhẹ nhàng giữ lấy.
Tim anh đập thình thịch.
Anh vô thức quay người lại, nhưng bị cô gái chặn vai lại
“Cố Quyết “
Đó là giọng nói của cô ấy. Sau khi rời khỏi rào cản hiện tại, trời dường như còn lạnh hơn giữa đám đông lộn xộn.
“Đừng quay đầu lại’’
Anh tiếp tục di chuyển từng bước theo đám đông.
Cùng lúc đó, bàn tay của cô gái từ từ xuống dọc theo mạch máu bên trong cổ tay anh, cô dùng sức duỗi ngón tay ra để nắm tay anh.
Những mảnh bóng đen mờ ảo lắc lư, đan xen trước mắt.
Anh không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Cho đến khi tia sáng và bóng tối cuối cùng cũng biến mất, tầm nhìn hoàn toàn trở nên tối đen.
Giọng nói bắt đầu khuấy động, ùa vào tai anh—
“Bà nó! Lại mất điện nữa hả!’’
“Trường học còn ổn không vậy? Công tắc điện có tuổi thọ 500 năm à?!”
“Ai mang điện thoại không? Cho tao mượn cái’’
“Này, ê, mày giẫm lên chân tao rồi!”
“Mày giẫm tao trước mà!”
“……”
Một tiếng cười khúc khích không thích hợp vang lên từ phía sau anh, xen lẫn một chút ngọt ngào.
Cố Quyết vô thức giữ tay cô lại trong bóng tối.
Nhưng giây tiếp theo, cô kéo anh ra khỏi đám đông, đến góc chết trong hành lang
Sau đó, một cơ thể mềm mại lao vào trong ngực anh, cô gái kiễng chân lên, đặt tay lên vai anh, động tác ngây ngô mang theo một chút sức mạnh liều lĩnh của cô.
Cho đến sau này, rất nhiều năm về sau.
Cố Quyết nghĩ đến đêm nay, nhớ đến nụ hôn đầu tiên đột nhiên bị cướp đi, anh vẫn còn nhớ tiếng ồn ào trong hành lang tối tăm và hơi ấm còn sót lại ở đêm cuối hè.
Nhớ người con gái mềm mại, nhẹ nhàng, mong manh như mây.
Đầu tiên cô khẽ hôn lên mặt anh một cách ngập ngừng, tiếng thở hổn hển phát ra từ cổ họng cô.
Sau đó, đôi môi cô cọ vào cằm anh rồi di chuyển đến khóe môi.
“Cố Quyết……”
Cuối cùng, cô gọi tên anh và hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc đó, Cố Quyết cảm thấy trái tim mình đột nhiên mất đi sức lực, mềm nhũn đến mức khó duy trì nhịp đập.
Môi cô mềm mại và ngọt ngào, một nụ hôn vô dùng dịu dàng mà trước đây anh chưa bao giờ thử.
Đám đông đang tràn không ngừng xô đẩy họ, lúc này Cố Quyết muốn ôm cô và bảo vệ cô, một tia sáng nhỏ mờ nhạt đột nhiên sáng lên trước đám đông.
Có vẻ như ai đó đã bật đèn pin trong điện thoại của họ.
Cố Quyết cúi đầu xuống, còn chưa kịp nhìn rõ mọi chuyện, anh đã bị cô bịt mắt.
Tiếp theo là một nụ hôn nhẹ nhàng lên má phải của anh.
“Lần sau sẽ mở mắt ra nhé.’’ Nói xong, anh cảm thấy cô gái rời khỏi vòng tay của mình, mùi thơm trong trẻo kia dần dần biến mất.
Đẩy đám đông ồn ào náo nhiệt sang một bên, Bùi Gia Mạt đi xuống tầng không dừng lại, trong đêm tối, thân thể và hơi thở của những người xa lạ như thủy triều nhạt dần từ hai phía, cô không dám giảm tốc độ, sợ nhịp tim của mình sắp tan vào trong cái nóng thiêu đốt này.
Mãi cho đến khi ánh đèn trên đường phố bên ngoài trường học xua tan bóng tối của màn đêm, cô mới dần dần đi chậm lại và ngửi thấy mùi hương ẩm ướt tươi tốt của cây cối.
Dọc đường đi qua những vệt nước khô cạn.
Khi làn gió nhẹ thổi qua, váy cô khẽ tung bay theo bóng cây.
Tại một ngã rẽ vào một góc phố, cô dừng lại.
Trời lại bắt đầu mưa, những giọt mưa mỏng lướt qua khuôn mặt cô.
Cô hít một hơi, đè nén trái tim đang đập thình thịch để cầu xin ông trời tha thứ cho mình.
Trong buổi tự học tối thứ sáu, Cố Quyết nhận được tin nhắn như này.
Anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giấu điện thoại trong trang sách và trả lời: [Chưa.]
[Anh đã hôn ai chưa?]
[Chưa.]
[Anh có biết cảm giác hôn như thế nào không?]
[Tôi không biết.]
[Vậy anh đã bao giờ tưởng tượng hôn như nào không?]
Mặt Cố Quyết nóng lên: [Chưa từng.]
Vài phút sau, cô gái gửi tin đến: [Em đã tưởng tượng rồi. Em nghĩ chắc sẽ giống như lưỡi mình khuấy kem trong miệng, hoặc giống như ăn kẹo bông gòn ấy.]
Cố Quyết chưa bao giờ ăn kẹo bông, anh chỉ ăn bánh kem một lần vào ngày sinh nhật của mình, rất ngấy và hương vị không ngon lắm.
Anh không thích.
Ngón tay an ấn nhẹ vào màn hình, không biết nên nói gì.
Rất nhanh, đầu bên kia lại gửi thêm tin nhắn: [Cố Quyết à, em đã nhiều lần tưởng tượng được hôn anh, rồi em luôn cảm thấy lúc anh hôn em rất dịu dàng. Nhưng có một đêm em mơ thấy anh đánh mông em, rất đau luôn á, vừa bắt em gọi anh là anh trai vừa đánh em.]
Lần này khuôn mặt anh đỏ bừng, thậm chí còn đến tận cổ, tim anh đập điên cuồng không kiểm soát được.
Chuông reo đúng lúc lớp học kết thúc.
Bước ra khỏi lớp học, đi trong hành lang tối tăm ồn ào, Cố Quyết cầm điện thoại, chậm rãi gõ chữ: [Cậu đừng có mơ những thứ vớ vẩn nữa.]
Đầu bên kia không kịp trả lời, Cố Quyết đi theo người trước mặt xuống cầu thang, đám người thong thả di chuyển, ánh đèn lờ mờ.
Anh gần như không thể nhìn thấy con đường dưới chân mình.
Nhưng anh có thể cảm nhận một sự mệt mỏi ẩn giấu trong giọng nói của mọi người xung quanh.
Trong bóng tối, cảm giác của những giác quan khác được khuếch đại vô hạn, những giọng nói từ mọi mọi ngóc ngách liên tục khuếch đại bên tai anh, trở nên ồn ào và mất trật tự.
Sau đó, có một sự tiếp xúc cực kỳ ngắn ngủi.
Mềm mại và hơi lạnh khi chạm vào.
Giống như bàn tay của một cô gái, ở sau lưng anh, chạm nhẹ vào cẳng tay anh.
Gần như không thể nhận ra, anh cũng không thể cảm nhận được.
Cho đến khi bàn tay bắt kịp lần thứ hai, chạm vào xương cổ tay anh, nhẹ nhàng giữ lấy.
Tim anh đập thình thịch.
Anh vô thức quay người lại, nhưng bị cô gái chặn vai lại
“Cố Quyết “
Đó là giọng nói của cô ấy. Sau khi rời khỏi rào cản hiện tại, trời dường như còn lạnh hơn giữa đám đông lộn xộn.
“Đừng quay đầu lại’’
Anh tiếp tục di chuyển từng bước theo đám đông.
Cùng lúc đó, bàn tay của cô gái từ từ xuống dọc theo mạch máu bên trong cổ tay anh, cô dùng sức duỗi ngón tay ra để nắm tay anh.
Những mảnh bóng đen mờ ảo lắc lư, đan xen trước mắt.
Anh không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Cho đến khi tia sáng và bóng tối cuối cùng cũng biến mất, tầm nhìn hoàn toàn trở nên tối đen.
Giọng nói bắt đầu khuấy động, ùa vào tai anh—
“Bà nó! Lại mất điện nữa hả!’’
“Trường học còn ổn không vậy? Công tắc điện có tuổi thọ 500 năm à?!”
“Ai mang điện thoại không? Cho tao mượn cái’’
“Này, ê, mày giẫm lên chân tao rồi!”
“Mày giẫm tao trước mà!”
“……”
Một tiếng cười khúc khích không thích hợp vang lên từ phía sau anh, xen lẫn một chút ngọt ngào.
Cố Quyết vô thức giữ tay cô lại trong bóng tối.
Nhưng giây tiếp theo, cô kéo anh ra khỏi đám đông, đến góc chết trong hành lang
Sau đó, một cơ thể mềm mại lao vào trong ngực anh, cô gái kiễng chân lên, đặt tay lên vai anh, động tác ngây ngô mang theo một chút sức mạnh liều lĩnh của cô.
Cho đến sau này, rất nhiều năm về sau.
Cố Quyết nghĩ đến đêm nay, nhớ đến nụ hôn đầu tiên đột nhiên bị cướp đi, anh vẫn còn nhớ tiếng ồn ào trong hành lang tối tăm và hơi ấm còn sót lại ở đêm cuối hè.
Nhớ người con gái mềm mại, nhẹ nhàng, mong manh như mây.
Đầu tiên cô khẽ hôn lên mặt anh một cách ngập ngừng, tiếng thở hổn hển phát ra từ cổ họng cô.
Sau đó, đôi môi cô cọ vào cằm anh rồi di chuyển đến khóe môi.
“Cố Quyết……”
Cuối cùng, cô gọi tên anh và hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc đó, Cố Quyết cảm thấy trái tim mình đột nhiên mất đi sức lực, mềm nhũn đến mức khó duy trì nhịp đập.
Môi cô mềm mại và ngọt ngào, một nụ hôn vô dùng dịu dàng mà trước đây anh chưa bao giờ thử.
Đám đông đang tràn không ngừng xô đẩy họ, lúc này Cố Quyết muốn ôm cô và bảo vệ cô, một tia sáng nhỏ mờ nhạt đột nhiên sáng lên trước đám đông.
Có vẻ như ai đó đã bật đèn pin trong điện thoại của họ.
Cố Quyết cúi đầu xuống, còn chưa kịp nhìn rõ mọi chuyện, anh đã bị cô bịt mắt.
Tiếp theo là một nụ hôn nhẹ nhàng lên má phải của anh.
“Lần sau sẽ mở mắt ra nhé.’’ Nói xong, anh cảm thấy cô gái rời khỏi vòng tay của mình, mùi thơm trong trẻo kia dần dần biến mất.
Đẩy đám đông ồn ào náo nhiệt sang một bên, Bùi Gia Mạt đi xuống tầng không dừng lại, trong đêm tối, thân thể và hơi thở của những người xa lạ như thủy triều nhạt dần từ hai phía, cô không dám giảm tốc độ, sợ nhịp tim của mình sắp tan vào trong cái nóng thiêu đốt này.
Mãi cho đến khi ánh đèn trên đường phố bên ngoài trường học xua tan bóng tối của màn đêm, cô mới dần dần đi chậm lại và ngửi thấy mùi hương ẩm ướt tươi tốt của cây cối.
Dọc đường đi qua những vệt nước khô cạn.
Khi làn gió nhẹ thổi qua, váy cô khẽ tung bay theo bóng cây.
Tại một ngã rẽ vào một góc phố, cô dừng lại.
Trời lại bắt đầu mưa, những giọt mưa mỏng lướt qua khuôn mặt cô.
Cô hít một hơi, đè nén trái tim đang đập thình thịch để cầu xin ông trời tha thứ cho mình.