“Cảm ơn.” Ôm lấy cổ Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa kéo anh ta lại gần, sau đó mới ngẩng mặt, hôn lên cánh môi đạm nhạt của đối phương, nhẹ nhàng liếm mút, đầu lưỡi không ngừng mơn trớn theo từng đường nét nơi khuôn miệng người kia, “Anh nhớ sinh nhật em sao?” Đáy mắt Vân Mộ Hoa khẽ ánh lên một tia vui sướng.
“Anh làm sao dám quên chứ?”
“Cảm ơn anh đã không quên.”
“Anh đã đáp ứng sẽ nhất mực yêu thương em, cưng chiều em, sao lại có dung khí mà quên sinh nhật em được.” Âu Dương Thụy hôn đáp lại người kia một cái.
“Tập trung lái xe đi.” Vân Mộ Hoa đẩy anh ta ra.
Âu Dương Thụy ha ha cười một tiếng, một lần nữa khởi động động cơ, một tay nắm tay Vân Mộ Hoa, một tay lái xe đi về phía trước.
Vân Mộ Hoa nhìn dáng vẻ tràn đầy kinh nghiệm của anh ta, cố tình trêu chọc: “Anh trước đây cũng hay cầm tay bạn gái?”
“Không nói cho em biết.” Âu Dương Thụy khe khẽ lên tiếng trêu chọc cậu.
“Hừ.” Vân Mộ Hoa bực dọc mà hất tay anh ta ra “Không được đụng vào tay em, cái tên hoa hoa công tử này!”
“Ghen ư?” Âu Dương Thụy cười lớn, lần nữa nắm lấy tay của đối phương “Đùa thôi, em là người đầu tiên.”
“Gạt người.” Vân Mộ Hoa quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, trong lòng thầm nghĩ, chính mình thực sự là người đầu tiên sao?
“Hừ, ai gạt người là tiểu cẩu nha.”
“Anh vốn chính là một tiểu cẩu, không, là đại cẩu.”
“Vậy em không phải là vợ của tiểu cẩu sao? Hôm nay sinh nhật em, anh sẽ dẫn em tới một nơi.”
“Nơi nào?”
“Bí mật.”
Vân Mộ Hoa quay mặt ra phía trước xe, lại đảo mắt nhìn lên gương chiếu hậu, mơ hồ nhận ra một chiếc xe đang bám theo mình… chiếc xe kia tựa hồ rất quen mắt…
“Mộ Hoa, em đang nhìn gì vậy?” Âu Dương Thụy nhìn về phía cậu, thoáng siết chặt bàn tay của đối phương.
“Không có gì.” Vân Mộ Hoa có chút sững sờ, nhưng là đã dần lấy lại tinh thần.
“Tốt, hiện tại anh muốn bịt mắt em lại nha.” Âu Dương Thụy dừng xe, lấy ra một chiếc khăn, đưa cho cậu: “Tự mình ngoan ngoãn bịt mắt lại đi.”
“Đen thùi lùi, em không muốn.”
“Không được, nhất định phải bịt lại.” Âu Dương thụy nắm lấy cánh tay Vân Mộ Hoa, khiến cậu không cách nào cử động được, lại dùng khăn lụa bịt mắt đối phương.
Cứ như vậy, trước mắt Vân Mộ Hoa liền biến thanh một mảng tối đen như mực, cậu giùng giằng: “Này, không nên làm chuyện ngu ngốc a.”
“Phải bịt mắt của em lại.”
“Không muốn, em không nhìn thấy gì cả, mau gỡ khăn buộc ra.”
“Mục đích của anh chính là không để em thấy đường mà.”
Vân Mộ hoa đưa tay muốn kéo khăn lụa xuống, nhưng Âu Dương Thụy không thèm bận tâm đến kháng nghị của cậu, ngược lại đem khăn thắt chặt hơn.
“Khổ quá!” Vân Mộ Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm, sao lại thành như thế này.
“Không sao, một hồi thích nghi được sẽ tốt thôi.” Âu Dương Thụy vươn tay nhấn nút bật đĩa CD ở trong xe, âm nhạc bắt đầu vang lên. Sau đó chiếc xe cứ thế thẳng một đường nhắm về phía mục tiêu nào đó mà lao tới.
Thế nhưng, sau khi tới nơi, dừng xe lại, Âu Dương Thụy vẫn không tháo khăn bịt trên mắt của Vân Mộ Hoa ra.
“Thụy, vẫn chưa thể tháo khăn bịt mắt ra sao?” Em cái gì cũng không nhìn được thì làm sao bước đi?”
“Anh ôm em bước đi nhé?” Nói xong, Âu Dương Thụy ôm lấy vòng eo của cậu, ôm thật chật.
Vân Mộ Hoa cái gì cũng không thấy được, chỉ có thể dựa vào chỉ dẫn của Âu Dương Thụy mà bước dần từng bước. Thân thể Âu Dương Thụy rất ấm áp, cảm giác dựa vào bên người anh ta thật sự là vô cùng thoải mái.
Bốn phía yên ắng không có quá nhiều tiếng động, Vân Mộ Hoa ngoan ngoãn để Âu Dương Thụy dẫn đi một đoạn, tiếp đó, cậu nghe thấy tiếng sóng xô bờ truyền tới không ngừng.
Bước chân hai người cuối cùng cũng dừng lại.
“Đã tới chưa?”
“Ừ.”
“Vậy em tháo khăn lụa ra nha.”
Vân Mộ Hoa vừa định cởi khăn ra, Âu Dương Thụy đột nhiên cầm tay cậu: “Anh giúp em.”
“Kỳ thực, em có thể tự cởi ra được.”
“Không phải.” Âu Dương Thụy vừa nói vừa tháo khăn, dặn dò cậu: “Từ từ hãy mở mắt, không nên lập tức mở ra, sẽ bị chênh lệnh ánh sáng làm cho chói mắt.”
Vân Mộ Hoa nghe lời căn dặn tỉ mỉ của người kia, chậm rãi mở mắt, dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài, sau đó liền thấy được toàn bộ cảnh tượng ở trước mặt mình.
“A? Sao lại tới bờ biển?”
“Không nhớ nơi này sao?”
“Cái gì?” Vân Mộ Hoa hỏi, đồng thời nỗ lực lục lọi trong trí nhớ những hồi ức liên quan tới chỗ này.
“Em suy nghĩ kỹ một chút đi.” Âu dương Thụy ghé vào lỗ tai cậu nhắc nhở: “Em còn giúp anh chụp một tấm hình tại đây.”
Nguyên lai là chuyện thời trung học, Vân Mộ Hoa bất chợt nhớ tới tấm hình chụp Âu Dương Thụy mà cậu đặt trong phòng mình, hình như đúng là đã chụp ở nơi này.
“Làm gì đây? Ôn lại chuyện cũ sao?” Bờ biển tĩnh mịch, khu du lịch ở sát cạnh bên, Vân Mộ Hoa có thể ngửi thấy hương vị mặn mòi của biển khơi thấm nhuần trong không khí.
“Cũng không hẳn, chỉ là anh thực sự không biết đưa em đi đâu vào dịp sinh nhật thôi.”
“Không khí nơi này thật tốt.”
“Em là đang nhắc nhở anh sau này nên đưa em ra biển chơi nhiều hơn sao?”
“Em không nói như vậy.”
Ánh mắt chan chứa ôn nhu cùng hòa ái, Âu Dương Thụy ha ha cười một tiếng.
Trước mắt bọn họ là biển rộng mênh mông, xa xa là ánh tà dương rực rỡ.
“Nơi này thực sự là rất đẹp.”
“Đúng vậy, đó là lý do anh muốn đưa em tới đây ngắm cảnh một chút.”
Đại dương xanh thẳm một màu, ráng chiều đỏ rực tựa lửa thiêu, hai người kề vai sánh bước đi trên bờ cát trải dài, trên đời này còn cảnh gì đẹp hơn thế nữa?
“Âu Dương Thụy,”
“Anh đây.” Âu Dương Thụy ôm vai cậu.
“Có một câu, em chỉ nói một lần thôi, anh hãy nghe cho kỹ.”
“Là câu gì?”
“Em yêu anh.” Vân Mộ Hoa dần dần hiểu được con người Âu Dương Thụy, so với trước đây còn thấu triệt và tường tận hơn. Âu Dương Thụy trời sinh đã là một người trầm ổn, tâm tư tình cảm đều che dấu trong lòng, bằng không cậu cũng sẽ không bị anh ta làm cho si mê sâu sắc như vậy.
“Anh cũng vậy.” Âu Dương Thụy cúi đầu nhìn đối phương, cười nói: “Anh cũng có điều muốn nói với em.”
“Điều gì?” Vân Mộ Hoa nghi hoặc quay lại nhìn anh ta.
“Không được phép cùng người khác thân mật, mỗi ngày đều phải gọi điện cho anh, mỗi ngày tan tầm phải chờ anh tới đón.”
“…” Vân Mộ Hoa có hơi choáng váng, đây là cái loại hiệp ước bá đạo độc quyền gì?
Âu Dương Thụy nhe nhởn cười, lộ ra một hàm răng trắng muốt: “Em yêu anh, anh cũng yêu em, bảo bối à. Cho nên anh muốn nắm chắc lấy em, không cho em bất cứ cơ hội nào thoát ra hỏi vòng tay anh nữa.”
“…” Vân Mộ Hoa mới vừa tỏ tình lúc này lại có phần hối hận. Người đàn ông này thật là! Động một chút là giở thói bá đạo độc quyền như vậy… Vân Mộ Hoa mạnh miệng nói: “Tại sao không phải là anh mỗi ngày sẽ gọi điện cho em? Tại sao không phải tự bản thân anh phải giữ khoảng cách với người khác?” nói xong, Vân Mộ Hoa xoay người chạy đi, le lưỡi làm mặt quỷ nói: “Chờ anh làm tấm gương tốt đi rồi hãy nói em.”
“Anh còn chưa làm tấm gương tốt?” Âu Dương Thụy nhanh chóng đuổi theo, bắt người kia lại: “Em còn dám bỏ chạy.”
“Nhẹ tay chút, anh làm em đau.”
“Ai bảo em chạy loạn.”
“Em thích thì chạy nha.”
“Phải không?”
Âu Dương Thụy bất chợ ôm lấy eo Vân Mộ Hoa nhấc lên, khiến cả người cậu như bay lửng lơ giữa không khí. Vân Mộ Hoa kinh hãi kêu lên: “Này, đừng làm vậy, mau thả em xuống.”
“Trừ phi em nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của anh, nếu không anh sẽ không thả em.” Âu Dương Thụy vô cùng cố chấp nói, một chút cũng không cho phép cậu chối từ.
“Anh thả em xuống trước rồi nói.”
“Không, em phải nói ngay bây giờ.”
Gió biển mang theo khí tức của Âu Dương Thụy từ từ thổi vào trong khoang mũi của Vân Mộ Hoa.
Âu Dương Thụy ghé miệng lên lỗ tai cậu, nhẹ nhàng phả từng luồng hơi nóng, từng tiếng từng tiếng đều khiến người ta như muốn phát hỏa: “Mau nói ‘em là của anh, mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho anh, trong mắt chỉ có một mình anh, sẽ không bao giờ thân mất với bất luận một người nào khác’ đi!”
“Anh làm sao dám quên chứ?”
“Cảm ơn anh đã không quên.”
“Anh đã đáp ứng sẽ nhất mực yêu thương em, cưng chiều em, sao lại có dung khí mà quên sinh nhật em được.” Âu Dương Thụy hôn đáp lại người kia một cái.
“Tập trung lái xe đi.” Vân Mộ Hoa đẩy anh ta ra.
Âu Dương Thụy ha ha cười một tiếng, một lần nữa khởi động động cơ, một tay nắm tay Vân Mộ Hoa, một tay lái xe đi về phía trước.
Vân Mộ Hoa nhìn dáng vẻ tràn đầy kinh nghiệm của anh ta, cố tình trêu chọc: “Anh trước đây cũng hay cầm tay bạn gái?”
“Không nói cho em biết.” Âu Dương Thụy khe khẽ lên tiếng trêu chọc cậu.
“Hừ.” Vân Mộ Hoa bực dọc mà hất tay anh ta ra “Không được đụng vào tay em, cái tên hoa hoa công tử này!”
“Ghen ư?” Âu Dương Thụy cười lớn, lần nữa nắm lấy tay của đối phương “Đùa thôi, em là người đầu tiên.”
“Gạt người.” Vân Mộ Hoa quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, trong lòng thầm nghĩ, chính mình thực sự là người đầu tiên sao?
“Hừ, ai gạt người là tiểu cẩu nha.”
“Anh vốn chính là một tiểu cẩu, không, là đại cẩu.”
“Vậy em không phải là vợ của tiểu cẩu sao? Hôm nay sinh nhật em, anh sẽ dẫn em tới một nơi.”
“Nơi nào?”
“Bí mật.”
Vân Mộ Hoa quay mặt ra phía trước xe, lại đảo mắt nhìn lên gương chiếu hậu, mơ hồ nhận ra một chiếc xe đang bám theo mình… chiếc xe kia tựa hồ rất quen mắt…
“Mộ Hoa, em đang nhìn gì vậy?” Âu Dương Thụy nhìn về phía cậu, thoáng siết chặt bàn tay của đối phương.
“Không có gì.” Vân Mộ Hoa có chút sững sờ, nhưng là đã dần lấy lại tinh thần.
“Tốt, hiện tại anh muốn bịt mắt em lại nha.” Âu Dương Thụy dừng xe, lấy ra một chiếc khăn, đưa cho cậu: “Tự mình ngoan ngoãn bịt mắt lại đi.”
“Đen thùi lùi, em không muốn.”
“Không được, nhất định phải bịt lại.” Âu Dương thụy nắm lấy cánh tay Vân Mộ Hoa, khiến cậu không cách nào cử động được, lại dùng khăn lụa bịt mắt đối phương.
Cứ như vậy, trước mắt Vân Mộ Hoa liền biến thanh một mảng tối đen như mực, cậu giùng giằng: “Này, không nên làm chuyện ngu ngốc a.”
“Phải bịt mắt của em lại.”
“Không muốn, em không nhìn thấy gì cả, mau gỡ khăn buộc ra.”
“Mục đích của anh chính là không để em thấy đường mà.”
Vân Mộ hoa đưa tay muốn kéo khăn lụa xuống, nhưng Âu Dương Thụy không thèm bận tâm đến kháng nghị của cậu, ngược lại đem khăn thắt chặt hơn.
“Khổ quá!” Vân Mộ Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm, sao lại thành như thế này.
“Không sao, một hồi thích nghi được sẽ tốt thôi.” Âu Dương Thụy vươn tay nhấn nút bật đĩa CD ở trong xe, âm nhạc bắt đầu vang lên. Sau đó chiếc xe cứ thế thẳng một đường nhắm về phía mục tiêu nào đó mà lao tới.
Thế nhưng, sau khi tới nơi, dừng xe lại, Âu Dương Thụy vẫn không tháo khăn bịt trên mắt của Vân Mộ Hoa ra.
“Thụy, vẫn chưa thể tháo khăn bịt mắt ra sao?” Em cái gì cũng không nhìn được thì làm sao bước đi?”
“Anh ôm em bước đi nhé?” Nói xong, Âu Dương Thụy ôm lấy vòng eo của cậu, ôm thật chật.
Vân Mộ Hoa cái gì cũng không thấy được, chỉ có thể dựa vào chỉ dẫn của Âu Dương Thụy mà bước dần từng bước. Thân thể Âu Dương Thụy rất ấm áp, cảm giác dựa vào bên người anh ta thật sự là vô cùng thoải mái.
Bốn phía yên ắng không có quá nhiều tiếng động, Vân Mộ Hoa ngoan ngoãn để Âu Dương Thụy dẫn đi một đoạn, tiếp đó, cậu nghe thấy tiếng sóng xô bờ truyền tới không ngừng.
Bước chân hai người cuối cùng cũng dừng lại.
“Đã tới chưa?”
“Ừ.”
“Vậy em tháo khăn lụa ra nha.”
Vân Mộ Hoa vừa định cởi khăn ra, Âu Dương Thụy đột nhiên cầm tay cậu: “Anh giúp em.”
“Kỳ thực, em có thể tự cởi ra được.”
“Không phải.” Âu Dương Thụy vừa nói vừa tháo khăn, dặn dò cậu: “Từ từ hãy mở mắt, không nên lập tức mở ra, sẽ bị chênh lệnh ánh sáng làm cho chói mắt.”
Vân Mộ Hoa nghe lời căn dặn tỉ mỉ của người kia, chậm rãi mở mắt, dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài, sau đó liền thấy được toàn bộ cảnh tượng ở trước mặt mình.
“A? Sao lại tới bờ biển?”
“Không nhớ nơi này sao?”
“Cái gì?” Vân Mộ Hoa hỏi, đồng thời nỗ lực lục lọi trong trí nhớ những hồi ức liên quan tới chỗ này.
“Em suy nghĩ kỹ một chút đi.” Âu dương Thụy ghé vào lỗ tai cậu nhắc nhở: “Em còn giúp anh chụp một tấm hình tại đây.”
Nguyên lai là chuyện thời trung học, Vân Mộ Hoa bất chợt nhớ tới tấm hình chụp Âu Dương Thụy mà cậu đặt trong phòng mình, hình như đúng là đã chụp ở nơi này.
“Làm gì đây? Ôn lại chuyện cũ sao?” Bờ biển tĩnh mịch, khu du lịch ở sát cạnh bên, Vân Mộ Hoa có thể ngửi thấy hương vị mặn mòi của biển khơi thấm nhuần trong không khí.
“Cũng không hẳn, chỉ là anh thực sự không biết đưa em đi đâu vào dịp sinh nhật thôi.”
“Không khí nơi này thật tốt.”
“Em là đang nhắc nhở anh sau này nên đưa em ra biển chơi nhiều hơn sao?”
“Em không nói như vậy.”
Ánh mắt chan chứa ôn nhu cùng hòa ái, Âu Dương Thụy ha ha cười một tiếng.
Trước mắt bọn họ là biển rộng mênh mông, xa xa là ánh tà dương rực rỡ.
“Nơi này thực sự là rất đẹp.”
“Đúng vậy, đó là lý do anh muốn đưa em tới đây ngắm cảnh một chút.”
Đại dương xanh thẳm một màu, ráng chiều đỏ rực tựa lửa thiêu, hai người kề vai sánh bước đi trên bờ cát trải dài, trên đời này còn cảnh gì đẹp hơn thế nữa?
“Âu Dương Thụy,”
“Anh đây.” Âu Dương Thụy ôm vai cậu.
“Có một câu, em chỉ nói một lần thôi, anh hãy nghe cho kỹ.”
“Là câu gì?”
“Em yêu anh.” Vân Mộ Hoa dần dần hiểu được con người Âu Dương Thụy, so với trước đây còn thấu triệt và tường tận hơn. Âu Dương Thụy trời sinh đã là một người trầm ổn, tâm tư tình cảm đều che dấu trong lòng, bằng không cậu cũng sẽ không bị anh ta làm cho si mê sâu sắc như vậy.
“Anh cũng vậy.” Âu Dương Thụy cúi đầu nhìn đối phương, cười nói: “Anh cũng có điều muốn nói với em.”
“Điều gì?” Vân Mộ Hoa nghi hoặc quay lại nhìn anh ta.
“Không được phép cùng người khác thân mật, mỗi ngày đều phải gọi điện cho anh, mỗi ngày tan tầm phải chờ anh tới đón.”
“…” Vân Mộ Hoa có hơi choáng váng, đây là cái loại hiệp ước bá đạo độc quyền gì?
Âu Dương Thụy nhe nhởn cười, lộ ra một hàm răng trắng muốt: “Em yêu anh, anh cũng yêu em, bảo bối à. Cho nên anh muốn nắm chắc lấy em, không cho em bất cứ cơ hội nào thoát ra hỏi vòng tay anh nữa.”
“…” Vân Mộ Hoa mới vừa tỏ tình lúc này lại có phần hối hận. Người đàn ông này thật là! Động một chút là giở thói bá đạo độc quyền như vậy… Vân Mộ Hoa mạnh miệng nói: “Tại sao không phải là anh mỗi ngày sẽ gọi điện cho em? Tại sao không phải tự bản thân anh phải giữ khoảng cách với người khác?” nói xong, Vân Mộ Hoa xoay người chạy đi, le lưỡi làm mặt quỷ nói: “Chờ anh làm tấm gương tốt đi rồi hãy nói em.”
“Anh còn chưa làm tấm gương tốt?” Âu Dương Thụy nhanh chóng đuổi theo, bắt người kia lại: “Em còn dám bỏ chạy.”
“Nhẹ tay chút, anh làm em đau.”
“Ai bảo em chạy loạn.”
“Em thích thì chạy nha.”
“Phải không?”
Âu Dương Thụy bất chợ ôm lấy eo Vân Mộ Hoa nhấc lên, khiến cả người cậu như bay lửng lơ giữa không khí. Vân Mộ Hoa kinh hãi kêu lên: “Này, đừng làm vậy, mau thả em xuống.”
“Trừ phi em nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của anh, nếu không anh sẽ không thả em.” Âu Dương Thụy vô cùng cố chấp nói, một chút cũng không cho phép cậu chối từ.
“Anh thả em xuống trước rồi nói.”
“Không, em phải nói ngay bây giờ.”
Gió biển mang theo khí tức của Âu Dương Thụy từ từ thổi vào trong khoang mũi của Vân Mộ Hoa.
Âu Dương Thụy ghé miệng lên lỗ tai cậu, nhẹ nhàng phả từng luồng hơi nóng, từng tiếng từng tiếng đều khiến người ta như muốn phát hỏa: “Mau nói ‘em là của anh, mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho anh, trong mắt chỉ có một mình anh, sẽ không bao giờ thân mất với bất luận một người nào khác’ đi!”