Hôm nay là đầu thất của Trương Xuân Hoa, tuy lão không con cái nhưng lại là một trong những tú tài khan hiếm trong thôn, mà tư lịch (2) cũng rất cao nên toàn bộ thôn dân trong thôn đều giúp đỡ làm tang sự cho lão.
"Hừ, mấy ngày trước ta còn tiến vào thành cùng với ông Trương, lúc ấy thân thể của lão vẫn rất khỏe mạnh, sao có thể nói đi là đi được, ta thấy chắc chắn là con tiểu yêu nữ kia hại." Một người đàn ông tuổi trung niên tức giận bất bình mà nói.
"Không sai, không sai, lúc trước ta đã bảo lão không nên nhặt nó về rồi, chẳng qua do ông Trương lương thiện quá, cứ nhất quyết làm như thế, bọn ta cũng chẳng còn cách nào."
"Ai cũng không ngờ nó là kẻ giáng họa mà!"
"Đúng rồi, trước đó mấy ngày thành Hoài Dương có tà ma làm loạn, nghe nói chết cũng không ít người đâu."
"Những con yêu ma này đúng là đáng chết mà! Ngày đó không có ta ở đấy, không thì ta chắc chắn sẽ giết nó để báo thù cho ông Trương." Nói câu này cũng là gã đàn ông trung niên kia, trong mắt người đàn ông đó tràn ngập cừu hận với tiểu yêu nữ kia.
Bởi vì từ lúc nhỏ Trương Xuân Hoa đã đối đãi với gã như người thân.
Mọi người lời qua tiếng lại, dồn dập khiển trách yêu ma loạn lạc, trời xanh không có mắt.
"Được rồi, Trương cư sĩ (3) phải chôn cất rồi, mọi người bớt tranh cãi chút đi." Rốt cuộc lúc phải chính thức chôn Trương Xuân Hoa xuống để mồ yên mả đẹp thì tiên sinh chủ trì pháp sự được mời tới mới lên tiếng, mọi người ai cũng ngừng ồn ào.
Thật ra cũng không có lòng tính toán mời tới, nhưng lão già mù này sáng nay bỗng tự xuất hiện tại cửa thôn, sau đó được mọi người phát hiện nên mời qua luôn mà thôi.
Mặc dù thôn dân đều cho rằng Cửu Cửu là yêu tà, là yêu tinh hại người nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến việc Trương Xuân Hoa nhận nuôi Cửu Cửu cả, trái lại còn cảm thấy đồng tình với Trương Xuân Hoa.
Dù sao Trương Xuân Hoa được sinh đẻ ở đây, đồng thời còn là một cụ già đức cao trọng vọng, rất nhiều người ở đây khi còn bé đều đã được lão bồng qua.
Đã hiểu tận gốc rễ thì ai có thể đi trách lão chứ, muốn trách thì phải trách yêu tà hoành hành, thói đời hiểm ác mà thôi.
Vì Trương Xuân Hoa không có con cái nên phải chọn vài hậu bối thân cận với lão trong thôn để làm hiếu tử (4).
Đợi cho hiếu tử dập đầu ba lần rồi thì tiên sinh mới thắp hương, đốt nến, lại sai người đốt pháo, sau đó mới bắt đầu đi xung quanh mộ Trương Xuân Hoa để niệm chú.
"Tay nâng hạt ngũ cốc trời sanh, Thần Nông ban thưởng ta trăm vạn binh. Hôm nay đệ tử tự tay rãi, rãi đi năm phương để áp sát tinh."
Không biết vị tiên sinh này có phải đã phạm vào ngũ tệ tam khuyết hay không mà không chỉ bị mù một con mắt, ngay cả giọng nói cũng rất khản đặc.
Có điều cũng chẳng ai dám nói lời không phải gì vào lúc này, ai cũng đều tập trung nín thở, vẻ trang trọng nghiêm túc.
"Một rãi vào trong Chân Long trời giấu, vận chuyển thời gian đến vĩnh hằng. Hai rãi Thanh Long bảo vệ mộ quý, ngàn năm đời sau ấm no hạnh phúc."
Tiên sinh mù kia tiến từng bước huyền diệu, một bước lại niệm một câu, mỗi bước đều rãi ra một loại ngũ cốc, hễ một một loại ngũ cốc rơi xuống đất thì đất trời lại sinh ra một loại ăn ý không tên.
"Ba rãi rơi xuống nơi ở của Bạch Hổ tinh, phúc lộc theo đến cổng sân. Bốn rãi Chu Tước trấn áp ngoài sân, nhà hưng nghiệp thịnh hưng thịnh đến mãi sau."
Cuối cùng lão già mù bỗng hét lớn lên: "Năm rãi Huyền Vũ ngồi tại Bắc Đẩu, Bàn Long nằm tại Hổ Vận suốt nghìn thu."
Dần dần có gió nổi lên, càng lúc càng lớn.
Xem ra lão già mù nghe tiếng xa gần ngoài mười dặm tám hương này đúng là có chút bản lĩnh.
Mà lão già mù này niệm tụng là "Tịnh âm trạch biểu văn" của Đạo môn, chính là chú ngữ dùng để bình định chốn này, là một chú thuật dùng trong khi nhập táng.
Mà sau khi lão già mù này niệm xong câu cuối thì đồng thời kết thành một ấn pháp không biết tên rồi bỗng đè xuống mộ phần của Trương Xuân Hoa một cái, tựa hồ sức mạnh kì dị của đất trời từ xa xôi kéo đến, bình định nơi đây.
"Tiên sinh, chuyện này..."
Có một thiếu niên lần đầu tham dự tang lễ trố mắt ngoác mồm, muốn hỏi cho ra lẽ thì lại bị lão già mù kia phất tay cắt ngang.
Chuyện vẫn chưa xong, còn sớm lắm!
Sau đó lão già mù này lại tiếp tục lải nhải niệm mấy thần chú chẳng biết tên, thi triển không chỉ một bộ pháp, cuối cùng khi lão ta rốt cuộc cũng dừng lại.
Thì lại bỗng vỗ hiếu tử đang quỳ trước mộ phần Trương Xuân Hoa một cái, nghiêm nghị hét lên: "Dập đầu một cái, đưa vong người thong dong trở về."
"Lại dập đầu, đưa vong người dọc đường bình an."
Mặc dù hiếu tử chưa kịp hiểu gì thì đã bị đánh nhưng cũng vội dập đầu xuống hai cái, cũng coi như là thành khẩn dập đầu.
"Dập đầu ba lần, đưa vong người đắc đạo thành tiên, đảm bảo may mắn ngập nhà, phúc quý vô biên."
Đường núi mênh mông có định hướng, liệu trước nơi lành để thuận lợi, cư ngụ nơi dâng tặng, mãi nằm ở Nam Dương, cởi bỏ ràng buộc công việc, tự cho mình thanh cao. (5)
Buổi lễ kết thúc!
Nương theo lúc lão già mù bảo buổi lễ đã kết thúc thì nơi đây tựa hồ có một luồng khí trong vắt dâng lên, đi đến vãng sinh.
...
Ở một bên pháp sự có một bóng dáng nho nhỏ đang nấp trong bụi cỏ, chỉ một mực yên lặng nhìn chằm chằm, không làm quấy rầy đến ai cả, nhưng một khắc khi lão già mù kết thúc buổi lễ này, nó lại thấy một cái bóng mờ bay lên không.
Đó chính là mệnh hồn của Trương Xuân Hoa.
Cửu Cửu sửng sốt kêu lên: "Ông nội!"
Mà Trương Xuân Hoa tựa hồ cũng nghe thấy, quay về phía nó mà mỉm cười ôn hòa.
Thấy ông nội cười với nó thì hai cái tai lông mềm của Cửu Cửu bỗng dựng lên.
Tốt quá, ông nội đã thăng thiên thành tiên rồi.
Tốt quá, ông nội không trách mình.
Tốt quá rồi...
Nghĩ đi nghĩ lại một chập thì trên mặt Cửu Cửu bỗng có giọt lệ óng ánh chảy xuống.
"Không khóc, Cửu Cửu không thể khóc, Cửu Cửu không thể khóc trước mặt ông nội."
Sau đấy bóng dáng bé nhỏ đó liền lặng lẽ rời đi, lúc đi, chẳng mang theo một áng mây gì (6), mang đi, chỉ là một đoạn ký ức đã khắc cốt ghi tâm.
...
"Tiên sinh, còn chuyện gì nữa sao?"
Thấy lão già mù thất thần nhìn mãi về một hướng khiến trưởng thôn có chút tò mò, sau đấy lại là bức rức bất an, cuối cùng là mở miệng hỏi thăm.
Lão già mù bị trưởng thôn cắt ngang, sau khi kéo tinh thần về lại được thì cũng không nói gì cả, chỉ là nở một nụ cười có ý vị sâu xa.
"Chuyện này..."
"Không có gì, chỉ là phát hiện một tiểu gia hỏa đáng để đùa thôi, lão phu đi trước đây."
"Tiên sinh, ngài đi đâu chứ!"
"Ta có cảm giác mà đến, cũng có cảm giác phải đi."
"Vậy tiền công đức của ngài thì sao?"
"Không cần, hôm nay siêu độ được một người tốt, đã là vô lượng công đức rồi."
Nói xong, lão già mù hình như súc địa thành thốn (7), chốc lát đã ra ngoài vài chục dặm, một người nhanh chân chạy tới xem thì chỉ thấy một bóng lưng già nua lưu lại.
Mọi người ai cũng cảm thán, đúng là cao nhân.
Ai cũng không biết trong tay áo của lão già mù có một tờ đạo phù được gấp lại rất nhỏ phóng ra đi theo tiểu gia hỏa nào đó.
"Phật môn nói nhân quả, Đạo môn nói trách nhiệm, ta tu hành chưa đủ, nhưng cả đời này đã mạo phạm thiên cơ quá nhiều nên phải lãnh ngũ tệ tam khuyết, tứ xá lưỡng kiếp (8)."
Lão già mù ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, con mắt trái còn chưa mù kia lại có âm dương huyền biến, xảy ra dị tượng.
Cuối cùng trong mắt lão ta hiện ra một mái tóc đen dài, cô bé tai thú cùng đuôi màu xám trắng hiện ra.
"Yêu quái này, chính là chỗ then chốt để ta tránh được kiếp nạn."
***
(1) tam khuyết ngũ tệ: "tam khuyết" ý chỉ thiếu hụt "Tiền, mệnh, quyền","ngũ tệ" là "Góa vợ, góa chồng, mồ côi, đơn độc, tàn phế". Những người dò xét thiên cơ sẽ phải lãnh ngũ tệ tam khuyết.
(2) tư lịch: tư cách và sự từng trải.
(3) cư sĩ: người tu tại gia.
(4) hiếu tử: người đang chịu tang bố mẹ.
(5) đoạn này là biểu văn dùng để mai táng.
(6) không mang theo áng mây gì (không hữu đái hữu nhất phiến vân thải) ý nói nhẹ nhàng đến cũng nhẹ nhàng đi, biểu hiện rằng dù rất yêu nơi đây nhưng lại không muốn phá hoại nó.
(7) súc địa thành thốn: chỉ dị năng có thể thu gọn một khoảng cự li rất dài thành một khoảng ngắn.
(8) tứ xá lưỡng kiếp: "tứ xá" chỉ bốn thứ phải buông bỏ, theo thứ tự là "bỏ hình, bỏ dục, bỏ tim, bỏ tình"
"Lưỡng kiếp" là hai kiếp, nói dễ hiểu thì chia ra thành hai kiếp, "kiếp sát thân" và "kiếp đọa ma"
"Hừ, mấy ngày trước ta còn tiến vào thành cùng với ông Trương, lúc ấy thân thể của lão vẫn rất khỏe mạnh, sao có thể nói đi là đi được, ta thấy chắc chắn là con tiểu yêu nữ kia hại." Một người đàn ông tuổi trung niên tức giận bất bình mà nói.
"Không sai, không sai, lúc trước ta đã bảo lão không nên nhặt nó về rồi, chẳng qua do ông Trương lương thiện quá, cứ nhất quyết làm như thế, bọn ta cũng chẳng còn cách nào."
"Ai cũng không ngờ nó là kẻ giáng họa mà!"
"Đúng rồi, trước đó mấy ngày thành Hoài Dương có tà ma làm loạn, nghe nói chết cũng không ít người đâu."
"Những con yêu ma này đúng là đáng chết mà! Ngày đó không có ta ở đấy, không thì ta chắc chắn sẽ giết nó để báo thù cho ông Trương." Nói câu này cũng là gã đàn ông trung niên kia, trong mắt người đàn ông đó tràn ngập cừu hận với tiểu yêu nữ kia.
Bởi vì từ lúc nhỏ Trương Xuân Hoa đã đối đãi với gã như người thân.
Mọi người lời qua tiếng lại, dồn dập khiển trách yêu ma loạn lạc, trời xanh không có mắt.
"Được rồi, Trương cư sĩ (3) phải chôn cất rồi, mọi người bớt tranh cãi chút đi." Rốt cuộc lúc phải chính thức chôn Trương Xuân Hoa xuống để mồ yên mả đẹp thì tiên sinh chủ trì pháp sự được mời tới mới lên tiếng, mọi người ai cũng ngừng ồn ào.
Thật ra cũng không có lòng tính toán mời tới, nhưng lão già mù này sáng nay bỗng tự xuất hiện tại cửa thôn, sau đó được mọi người phát hiện nên mời qua luôn mà thôi.
Mặc dù thôn dân đều cho rằng Cửu Cửu là yêu tà, là yêu tinh hại người nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến việc Trương Xuân Hoa nhận nuôi Cửu Cửu cả, trái lại còn cảm thấy đồng tình với Trương Xuân Hoa.
Dù sao Trương Xuân Hoa được sinh đẻ ở đây, đồng thời còn là một cụ già đức cao trọng vọng, rất nhiều người ở đây khi còn bé đều đã được lão bồng qua.
Đã hiểu tận gốc rễ thì ai có thể đi trách lão chứ, muốn trách thì phải trách yêu tà hoành hành, thói đời hiểm ác mà thôi.
Vì Trương Xuân Hoa không có con cái nên phải chọn vài hậu bối thân cận với lão trong thôn để làm hiếu tử (4).
Đợi cho hiếu tử dập đầu ba lần rồi thì tiên sinh mới thắp hương, đốt nến, lại sai người đốt pháo, sau đó mới bắt đầu đi xung quanh mộ Trương Xuân Hoa để niệm chú.
"Tay nâng hạt ngũ cốc trời sanh, Thần Nông ban thưởng ta trăm vạn binh. Hôm nay đệ tử tự tay rãi, rãi đi năm phương để áp sát tinh."
Không biết vị tiên sinh này có phải đã phạm vào ngũ tệ tam khuyết hay không mà không chỉ bị mù một con mắt, ngay cả giọng nói cũng rất khản đặc.
Có điều cũng chẳng ai dám nói lời không phải gì vào lúc này, ai cũng đều tập trung nín thở, vẻ trang trọng nghiêm túc.
"Một rãi vào trong Chân Long trời giấu, vận chuyển thời gian đến vĩnh hằng. Hai rãi Thanh Long bảo vệ mộ quý, ngàn năm đời sau ấm no hạnh phúc."
Tiên sinh mù kia tiến từng bước huyền diệu, một bước lại niệm một câu, mỗi bước đều rãi ra một loại ngũ cốc, hễ một một loại ngũ cốc rơi xuống đất thì đất trời lại sinh ra một loại ăn ý không tên.
"Ba rãi rơi xuống nơi ở của Bạch Hổ tinh, phúc lộc theo đến cổng sân. Bốn rãi Chu Tước trấn áp ngoài sân, nhà hưng nghiệp thịnh hưng thịnh đến mãi sau."
Cuối cùng lão già mù bỗng hét lớn lên: "Năm rãi Huyền Vũ ngồi tại Bắc Đẩu, Bàn Long nằm tại Hổ Vận suốt nghìn thu."
Dần dần có gió nổi lên, càng lúc càng lớn.
Xem ra lão già mù nghe tiếng xa gần ngoài mười dặm tám hương này đúng là có chút bản lĩnh.
Mà lão già mù này niệm tụng là "Tịnh âm trạch biểu văn" của Đạo môn, chính là chú ngữ dùng để bình định chốn này, là một chú thuật dùng trong khi nhập táng.
Mà sau khi lão già mù này niệm xong câu cuối thì đồng thời kết thành một ấn pháp không biết tên rồi bỗng đè xuống mộ phần của Trương Xuân Hoa một cái, tựa hồ sức mạnh kì dị của đất trời từ xa xôi kéo đến, bình định nơi đây.
"Tiên sinh, chuyện này..."
Có một thiếu niên lần đầu tham dự tang lễ trố mắt ngoác mồm, muốn hỏi cho ra lẽ thì lại bị lão già mù kia phất tay cắt ngang.
Chuyện vẫn chưa xong, còn sớm lắm!
Sau đó lão già mù này lại tiếp tục lải nhải niệm mấy thần chú chẳng biết tên, thi triển không chỉ một bộ pháp, cuối cùng khi lão ta rốt cuộc cũng dừng lại.
Thì lại bỗng vỗ hiếu tử đang quỳ trước mộ phần Trương Xuân Hoa một cái, nghiêm nghị hét lên: "Dập đầu một cái, đưa vong người thong dong trở về."
"Lại dập đầu, đưa vong người dọc đường bình an."
Mặc dù hiếu tử chưa kịp hiểu gì thì đã bị đánh nhưng cũng vội dập đầu xuống hai cái, cũng coi như là thành khẩn dập đầu.
"Dập đầu ba lần, đưa vong người đắc đạo thành tiên, đảm bảo may mắn ngập nhà, phúc quý vô biên."
Đường núi mênh mông có định hướng, liệu trước nơi lành để thuận lợi, cư ngụ nơi dâng tặng, mãi nằm ở Nam Dương, cởi bỏ ràng buộc công việc, tự cho mình thanh cao. (5)
Buổi lễ kết thúc!
Nương theo lúc lão già mù bảo buổi lễ đã kết thúc thì nơi đây tựa hồ có một luồng khí trong vắt dâng lên, đi đến vãng sinh.
...
Ở một bên pháp sự có một bóng dáng nho nhỏ đang nấp trong bụi cỏ, chỉ một mực yên lặng nhìn chằm chằm, không làm quấy rầy đến ai cả, nhưng một khắc khi lão già mù kết thúc buổi lễ này, nó lại thấy một cái bóng mờ bay lên không.
Đó chính là mệnh hồn của Trương Xuân Hoa.
Cửu Cửu sửng sốt kêu lên: "Ông nội!"
Mà Trương Xuân Hoa tựa hồ cũng nghe thấy, quay về phía nó mà mỉm cười ôn hòa.
Thấy ông nội cười với nó thì hai cái tai lông mềm của Cửu Cửu bỗng dựng lên.
Tốt quá, ông nội đã thăng thiên thành tiên rồi.
Tốt quá, ông nội không trách mình.
Tốt quá rồi...
Nghĩ đi nghĩ lại một chập thì trên mặt Cửu Cửu bỗng có giọt lệ óng ánh chảy xuống.
"Không khóc, Cửu Cửu không thể khóc, Cửu Cửu không thể khóc trước mặt ông nội."
Sau đấy bóng dáng bé nhỏ đó liền lặng lẽ rời đi, lúc đi, chẳng mang theo một áng mây gì (6), mang đi, chỉ là một đoạn ký ức đã khắc cốt ghi tâm.
...
"Tiên sinh, còn chuyện gì nữa sao?"
Thấy lão già mù thất thần nhìn mãi về một hướng khiến trưởng thôn có chút tò mò, sau đấy lại là bức rức bất an, cuối cùng là mở miệng hỏi thăm.
Lão già mù bị trưởng thôn cắt ngang, sau khi kéo tinh thần về lại được thì cũng không nói gì cả, chỉ là nở một nụ cười có ý vị sâu xa.
"Chuyện này..."
"Không có gì, chỉ là phát hiện một tiểu gia hỏa đáng để đùa thôi, lão phu đi trước đây."
"Tiên sinh, ngài đi đâu chứ!"
"Ta có cảm giác mà đến, cũng có cảm giác phải đi."
"Vậy tiền công đức của ngài thì sao?"
"Không cần, hôm nay siêu độ được một người tốt, đã là vô lượng công đức rồi."
Nói xong, lão già mù hình như súc địa thành thốn (7), chốc lát đã ra ngoài vài chục dặm, một người nhanh chân chạy tới xem thì chỉ thấy một bóng lưng già nua lưu lại.
Mọi người ai cũng cảm thán, đúng là cao nhân.
Ai cũng không biết trong tay áo của lão già mù có một tờ đạo phù được gấp lại rất nhỏ phóng ra đi theo tiểu gia hỏa nào đó.
"Phật môn nói nhân quả, Đạo môn nói trách nhiệm, ta tu hành chưa đủ, nhưng cả đời này đã mạo phạm thiên cơ quá nhiều nên phải lãnh ngũ tệ tam khuyết, tứ xá lưỡng kiếp (8)."
Lão già mù ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, con mắt trái còn chưa mù kia lại có âm dương huyền biến, xảy ra dị tượng.
Cuối cùng trong mắt lão ta hiện ra một mái tóc đen dài, cô bé tai thú cùng đuôi màu xám trắng hiện ra.
"Yêu quái này, chính là chỗ then chốt để ta tránh được kiếp nạn."
***
(1) tam khuyết ngũ tệ: "tam khuyết" ý chỉ thiếu hụt "Tiền, mệnh, quyền","ngũ tệ" là "Góa vợ, góa chồng, mồ côi, đơn độc, tàn phế". Những người dò xét thiên cơ sẽ phải lãnh ngũ tệ tam khuyết.
(2) tư lịch: tư cách và sự từng trải.
(3) cư sĩ: người tu tại gia.
(4) hiếu tử: người đang chịu tang bố mẹ.
(5) đoạn này là biểu văn dùng để mai táng.
(6) không mang theo áng mây gì (không hữu đái hữu nhất phiến vân thải) ý nói nhẹ nhàng đến cũng nhẹ nhàng đi, biểu hiện rằng dù rất yêu nơi đây nhưng lại không muốn phá hoại nó.
(7) súc địa thành thốn: chỉ dị năng có thể thu gọn một khoảng cự li rất dài thành một khoảng ngắn.
(8) tứ xá lưỡng kiếp: "tứ xá" chỉ bốn thứ phải buông bỏ, theo thứ tự là "bỏ hình, bỏ dục, bỏ tim, bỏ tình"
"Lưỡng kiếp" là hai kiếp, nói dễ hiểu thì chia ra thành hai kiếp, "kiếp sát thân" và "kiếp đọa ma"