Sáng sớm, khi nắng sớm chiếu vào phòng khách, nhẹ nhàng rọi lên mặt An Hân, An Hân đột nhiên tỉnh lại, cậu bật người dậy, nhìn bên ngoài ánh mặt trời tươi đẹp, trong lòng lập tức kinh hoảng, vội vội vàng vàng bắt đầu tìm di động khắp nơi, cậu lo lắng bản thân có phải ngủ quên rồi hay không, nhưng lại bởi vì ngủ rất say nên không nghe được điện thoại của học trưởng…
May mắn trước khi gọi điện thoại qua cho học trưởng, An Hân nhìn thấy con số thật bự trên màn hình chờ của di động, thế mới biết, hóa ra là mới có hơn năm giờ mà thôi. An Hân thế này mới an tâm, ôm di động nằm vật xuống sofa lại.
Mùa hè ở thủ đô bình minh đến rất sớm, mặt trời cũng mọc sớm, không duyên không cớ khiến cậu hoảng hốt một phen.
Hiện tại tuy rằng còn chút buồn ngủ, nhưng mà nhắm mắt lại thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ. An Hân nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dáng chậu xương rồng tắm mình trong ánh sáng mặt trời, cậu cũng lăn tới lăn lui trên sofa, trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ, làm thực vật cũng rất tốt, tắm nắng rồi đi ngủ. Bản thân biến thành một cây xương rồng, học trưởng mua thêm một cái chậu trồng luôn cậu thì tốt rồi.
Nhưng mà học trưởng cứ quên tưới nước, Tôn học trưởng lại cứ thích tưới nước, ừm, đây là một vấn đề…
An Hân miên man suy nghĩ, bất tri bất giác thời gian cũng chậm rãi đến sáu giờ, chuông báo vừa mới vang lên nửa tiếng đã bị tiêu diệt. An Hân xoay người ngồi dậy, cả người tựa như bôi dầu, trực tiếp mặc quần áo vô cùng có thứ tự vào người. Đầu tiên túm lấy quần, lúc nhảy lên kéo quần tiện tay kéo luôn khóa kéo, cài nút, động tác một đường lưu loát. Hơn nữa mang tất vào, mang giày, toàn bộ hành động chỉ dùng không tới ba phút đồng hồ, thị phạm hoàn mỹ cái gọi là giáo trình siêu cấp dành cho thanh niên 2B (ngốc bức) làm thế nào nhanh chóng mặc quần áo để đào thoát trong cơn hỏa hoạn.
Thời gian ước định với Liễu Quý Bạch là bảy giờ, hiện tại vẫn còn rất sớm, mặc dù cậu đã chải qua chải lại vài lần từng cái răng đủ 360 độ, nhưng lúc rửa mặt xong cũng chỉ mới sáu giờ mười mà thôi. Tiếng ngáy của Đinh Mão từ trong phòng truyền ra, vô cùng hòa hợp với tiết tấu của đồng hồ trên tường, khiến hết thảy trong phòng đều im lặng đến mức có thể nghe thấy cả thanh âm không khí lưu động.
An Hân bởi vì lo lắng động tác của mình quá chậm khiến học trưởng đợi lâu cho nên chỉnh đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, nhưng cậu không ngờ bản thân không chỉ ngủ đến năm giờ đã dậy, hơn nữa nhanh như vậy đã chuẩn bị xong, cho nên thời gian kế tiếp trở nên cực kỳ lâu lắc nhàm chán, mỗi giây mỗi phút đều đặc biệt gian nan, An Hân thậm chí hoài nghi kim giây của cái đồng hồ trên tường có phải linh kiện bị hỏng rồi mới có thể chạy chậm như vậy hay không.
An Hân mở máy tính, chán đến chết tìm tòi trên mạng một lúc, hoàn toàn không dậy nổi hứng thú. Ngược lại khi An Hân đi đến trang web đăng truyện [Từng ái phi ái] của mình xem lại, mới hơi chút dời đi lực chú ý của cậu một chút.
An Hân kinh ngạc phát hiện độc giả tên ‘Hủ nhi mặc tư’ kia cư nhiên mỗi chương đều để lại bình luận, trên thực tế, 90% bình luận trong truyện đều là của cô. Chẳng qua, nội dung vẫn tích cực từ trong các đoạn tự thuật của An Hân tìm kiến các loại khả năng nam chính là kẻ thù giết cha của nữ chính. Cho tới hiện tại truyện đã sắp kết thúc, ‘Hủ nhi mặc tư’ tựa hồ cũng bắt đầu phát giác đây có thể thật sự chỉ là một truyện ngôn tình, mấy bình luận cuối cùng tựa hồ có chút thất vọng.
Không khó nhìn ra, mỗi một chương ‘Hủ nhi mặc tư’ đều đọc rất cẩn thận, đối với một vài chi tiết trong truyện cũng phần tích rất tinh tế, An Hân đột nhiên thực không muốn khiến ‘Hủ nhi mặc tư’ thất vọng, lần đầu tiên sinh ra ý tưởng muốn sửa lại kết cục.
Phỏng chừng là quen với việc sử dụng thủ pháp viết truyện trinh thám, lúc An Hân đột nhiên chuyển sang viết ngôn tình cũng không kịp chuyển đổi giọng văn. Trong truyện cậu chỉ nhắc đến rất nhiều năm trước nam chính đã từng gặp nữ chính, vốn thật sự chỉ muốn nói trước đây bọn họ từng xem như hàng xóm trên cùng một con đường, cũng không ám chỉ cái gì khác. Nhưng mà đọc giả vẫn luôn cho rằng trong đó nhất định có bí mật nào đó không thể cho ai biết…
Còn nếu nói nam chính có thể là kẻ thù giết cha của nữ chính… Trước đây nam chính thật sự có xảy ra chút chuyện nhỏ với nữ chính, vốn chẳng qua là từ trước lúc nam chính cố ý hù họa nữ chính, nữ chính bị hoảng sợ kết quả không cẩn thận từ sườn núi té lăn xuống, bị rách một bên tai mà thôi. Việc nhà của nữ chính chỉ là ngoài ý muốn, mà nữ chính bởi vì cãi nhau với ba mẹ nên vẫn luôn áy náy, căn bản không có quan hệ gì với nam chính cả.
Nếu thật sự muốn đổi thành truyện trinh thám cũng không phải là chuyện đặc biệt khó khăn, dù sao trước đó thật sự cũng có chút ý tưởng đó. Chỉ là, nếu sửa kết cục lại có thể sẽ hơi lừa gạt một chút… Đoạn trước đó vẫn nên sửa lại một chút nữa mới được.
Nghĩ là nghĩ như vậy, bất quá hiện tại, An Hân không có thời gian, mắt thấy kim phút trên đồng hồ rốt cục nhảy đến sáu giờ bốn mươi. An Hân liền bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, lại kiểm tra toàn thân cao thấp thêm một lần, cậu vừa nghe đến tiếng xe liền lập tức chạy vội ra ban công nhìn, thấy không phải lại thất vọng trở vào phòng.
Đợi đến lúc Liễu Quý Bạch rốt cục lái xe rẽ vào ngõ, anh đã thấy An Hân đứng trên ban công lầu hai đi tới đi lui.
An Hân liếc mắt một cái đã nhận ra xe của Liễu Quý Bạch, đứng trên ban công liều mạng vẫy vẫy tay.
≧▽≦/~~~
Nhưng đợi đến lúc Liễu Quý Bạch dừng xe lại, ngẩng đầu lên nhìn, trên ban công sớm đã không còn bóng người, chỉ nghe bên trong hàng hiên đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang rầm rầm, sau đó là thanh âm An Hân liên tục xin lỗi. Liễu Quý Bạch nhấc chân vừa muốn bước qua, đã thấy An Hân từ bên trong vọt qua, trên trán có chút ửng đỏ, trên T-shirt màu trắng còn dính chút bụi.
“Học trưởng, chào buổi sáng!” An Hân quy củ đứng trước mặt Liễu Quý Bạch, trên mặt che dấu không được cao hứng.
Liễu Quý Bạch giơ tay phủi phủi bụi cho cậu, vừa nói, “Không cần gấp như vậy, khu bán thú cưng cây cảnh đến tám giờ mới mở cửa.”
“Ha ha.” An Hân ngượng ngùng cười cười, giơ tay xoa xoa đầu, “Cũng không phải quá gấp, chỉ là lúc xuống lầu đi hơi nhanh một chút, kết quả không nhìn rõ liền đụng vào đồ người ta để ngoài hàng hiên thôi.”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch vừa lòng nhìn T-shirt trắng đã được phủi sạch, thế này mới nói, “Đi thôi, chúng ta trước đi ăn sáng một chút đã.”
“Được ~”
Tâm tình Liễu Quý Bạch cũng rất tốt, còn thuận tay giúp An Hân mở cửa xe, An Hân thụ sủng nhược kinh vội vàng cúi thấp người chui vào trong xe, sống lưng thẳng tắp hai tay đặt trên đầu gối ngoan ngoãn ngồi yên.
Liễu Quý Bạch vốn chỉ định giúp cậu mở cửa xe mà thôi, lúc này nhìn thấy cậu đã làm tốt hết rồi, Liễu Quý Bạch lại thu hồi bước chân đã bước ra một nửa về.
Thấy bộ dáng bé ngoan này của An Hân, Liễu Quý Bạch chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, khóe miệng cong lên, cúi thấp eo, kéo dây an toàn qua tự tay gài lại cho cậu.
Liễu Quý Bạch đột nhiên tới gần, An Hân lập tức đỏ mặt, Liễu Quý Bạch ncàng hìn càng cảm thấy An Hân hôm nay đặc biệt đáng yêu, trong đầu bỗng nhiên trở nên trống rỗng, tiếng tim đập đinh tai nhức óc kia cũng không biết là của An Hân hay là của mình, nhìn đôi môi mềm mại của An Hân, tựa như bị mê hoặc tâm hồn dần dần nghiêng người tới.
Đúng lúc này, đột nhiên từ trong hàng hiên truyền đến thanh âm trò chuyện, là người dậy tập thể dục buổi sáng.
Liễu Quý Bạch lập tức tỉnh táo lại, khụ một tiếng che dấu lúng túng của bản thân, vội vàng lui người về, đóng cửa lại cho An Hân.
Ngay tại thời điểm Liễu Quý Bạch đi một vòng trước xe trở về ghế lái, An Hân hận không thể thật sự biến thành một cây xương rồng. Xương rồng dù sao cả thân cây đều là màu xanh lục, sẽ không ai nhìn ra được sắc mặt của cậu đỏ đến mức sắp nhỏ máu hiện giờ.
(QAQ) Sao cậu lại có thể nghĩ rằng học trưởng muốn hôn mình chứ?!! Trời ơi, nếu để học trưởng nhìn ra, cậu thật sự là không còn mặt mũi sống trên thế giới này nữa mà!!!
Mà sắc mặt Liễu Quý Bạch tuy rằng thực bình thường, nhưng trong lòng đã sớm như sóng cuộn biển gầm, anh gần đây rốt cục là bị làm sao vậy!! Nhìn đi, học đệ đều bị anh dọa rồi… Nếu bình thưỡng đã sớm bô lô ba la nói chuyện. Xong rồi, xong rồi, đêm qua còn mơ thấy học đệ, chẳng lẽ anh thật sự có tư tưởng không an phận đối với học đệ sao?! Qua hôm nay, có khi nào không thể gặp lại nữa rồi hay không?
Mãi đến khi ăn điểm tâm, hai người mới rốt cục đánh vỡ cục diện bế tắc. Liễu Quý Bạch vẫn không quen ăn thức ăn có rau thơm, vừa không lưu ý đã quên dặn quán, kết quả đợi đến khi thức ăn được dọn ra bàn mới nhìn thấy một tầng màu xanh lục rải bên trên, đành phải từng chút từng chút một gắp rau thơm ra bỏ.
An Hân nhìn thấy, đột nhiên nói: “Học trưởng không ăn rau thơm?”
“Ừ.”
“Chẳng lẽ… Học trưởng anh cũng có nghe lời đồn kia sao?” An Hân thần thần bí bí hỏi.
Liễu Quý Bạch dừng đũa lại một chút, “Lời đồn gì?”
“Mấy năm trước lời đồn đó đặc biệt lưu hành mà, nói là ăn đồ ăn có rau thơm sẽ làm liệt dương.”
“…”
“Kỳ thật mấy lời này căn bản là vô căn cứ, tôi có tra thử rồi, trên thực tế rau thơm đối với đàn ông không chỉ không có hại, hơn nữa ngược lại còn có tác dụng xúc tiến!” An Hân tương đối nghiêm túc nói, “Cho nên, học trưởng hoàn toàn không cần lo lắng đâu.”
“…” Liễu Quý Bạch lại lần nữa tìm về loại tình trạng dở khóc dở cười thường xuyên xuất hiện khi cùng một chỗ với An Hân, “Không phải, tôi chỉ là không thích mùi này thôi.”
“Không thích mùi này?!” An Hân thực kinh ngạc, “Sao có thể chứ…”
“Ừ.”
“A… Vậy không bằng cho tôi đi!” An Hân đẩy đẩy tô của mình qua, “Tôi thích nhất là đồ ăn có rau mùi! Năm đó lúc nghe được lời đồn kia, tôi phải nhịn một trận thật lâu nữa đó!”
“Ừ, vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Vì có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, xấu hổ trước đó của hai người liền trở thành hư không. Liễu Quý Bạch không phải lần đầu tiên đến mua chậu hoa, chẳng qua trước nay đều là trực tiếp đi vào khu bán thú cưng cây cảnh này, sau đó tùy tiện tìm một tiệm hỏi giá, mua được chậu là lập tức xách về nhà. Lần này bởi vì có An Hân, hai người một đường dạo quanh, thời gian ngắm chó con mèo con, vây xem chim sáo vẹt này nọ so với thời gian xem chậu hoa còn dài hơn, bất quá Liễu Quý Bạch cảm thấy vui vẻ đắc ý là được.
An Hân đặc biệt khiến đám động vật nhỏ thích, lúc đi vào một tiệm bán thỏ con, đám thỏ trong lồng liền lập tức vứt bỏ nhóm khách nhân khác đang trêu chọc chúng nó mà chen chúc đến trước mặt An Hân. Mà An Hân thì sao, hai mắt cũng sắp biến thành hình trái tim hết rồi, ôm một con lên cọ cọ vào mặt, sau đó cả hai đều là vẻ mặt thỏa mãn nhìn về phía Liễu Quý Bạch.
Thỏ thường không giống mèo con chó con thân cận với con người, một đám đều là bộ dạng tự mình chơi với mình. Có lẽ chủ tiệm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thỏ thân cân với khách như vậy, khen An Hân vài câu, khen đến cái đuôi nhỏ của An Hân cũng phải phất lên đến trời rồi.
An Hân lại ôm lấy một con khác cọ cọ vào mặt, nhóc thỏ xoay qua vươn đôi móng vuốt nho nhỏ đè mặt An Hân, lại duỗi đầu ra ngửi ngửi mấy cái, tựa như đang hôn lên mặt An Hân vậy.
罒▽罒
“Học trưởng, chúng nó thật sự rất thích tôi ~”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch gật gật đầu, “Có lẽ là bản năng tìm kiếm đồng loại của động vật.”
= =
“Tôi mới không phải thỏ.” An Hân phồng má biện giải, “Nếu muốn nói giống thỏ, bạn nối khố của tôi mới phải, trước đây câu ta đi đường cứ nhảy nhảy, hơn nữa cậu ấy còn kêu là Mão Mão.”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch nghe được An Hân nhắc tới Đinh Mão, đã thập phần không muốn nghe, “Đi thôi, chúng ta đi mua chậu hoa.”
“A, được.” An Hân lưu luyến không rời buông con thỏ ra, “Nếu không phải nhà Mão Mão không thích hợp nuôi thú cưng, tôi thật muốn mua một con cho cậu ta.”
“Nếu không thích hợp nuôi, vậy vẫn là đừng tặng, khiến người ta khó xử.” Liễu Quý Bạch lập tức hạ kết luận.
“Cũng phải.”
Quyết định đi mua chậu, tuy rằng Liễu Quý Bạch không trực tiếp mua đại một cái rồi đi, nhưng mà bởi vì Liễu Quý Bạch cũng không cần thứ gì quá lạ mắt, cho nên một đám chậu đủ kiểu dáng nhìn đi nhìn lại cũng không có gì khác biệt, mới mười giờ hai người đã mua xong hai cái chậu hoa.
May mắn trước khi gọi điện thoại qua cho học trưởng, An Hân nhìn thấy con số thật bự trên màn hình chờ của di động, thế mới biết, hóa ra là mới có hơn năm giờ mà thôi. An Hân thế này mới an tâm, ôm di động nằm vật xuống sofa lại.
Mùa hè ở thủ đô bình minh đến rất sớm, mặt trời cũng mọc sớm, không duyên không cớ khiến cậu hoảng hốt một phen.
Hiện tại tuy rằng còn chút buồn ngủ, nhưng mà nhắm mắt lại thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ. An Hân nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dáng chậu xương rồng tắm mình trong ánh sáng mặt trời, cậu cũng lăn tới lăn lui trên sofa, trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ, làm thực vật cũng rất tốt, tắm nắng rồi đi ngủ. Bản thân biến thành một cây xương rồng, học trưởng mua thêm một cái chậu trồng luôn cậu thì tốt rồi.
Nhưng mà học trưởng cứ quên tưới nước, Tôn học trưởng lại cứ thích tưới nước, ừm, đây là một vấn đề…
An Hân miên man suy nghĩ, bất tri bất giác thời gian cũng chậm rãi đến sáu giờ, chuông báo vừa mới vang lên nửa tiếng đã bị tiêu diệt. An Hân xoay người ngồi dậy, cả người tựa như bôi dầu, trực tiếp mặc quần áo vô cùng có thứ tự vào người. Đầu tiên túm lấy quần, lúc nhảy lên kéo quần tiện tay kéo luôn khóa kéo, cài nút, động tác một đường lưu loát. Hơn nữa mang tất vào, mang giày, toàn bộ hành động chỉ dùng không tới ba phút đồng hồ, thị phạm hoàn mỹ cái gọi là giáo trình siêu cấp dành cho thanh niên 2B (ngốc bức) làm thế nào nhanh chóng mặc quần áo để đào thoát trong cơn hỏa hoạn.
Thời gian ước định với Liễu Quý Bạch là bảy giờ, hiện tại vẫn còn rất sớm, mặc dù cậu đã chải qua chải lại vài lần từng cái răng đủ 360 độ, nhưng lúc rửa mặt xong cũng chỉ mới sáu giờ mười mà thôi. Tiếng ngáy của Đinh Mão từ trong phòng truyền ra, vô cùng hòa hợp với tiết tấu của đồng hồ trên tường, khiến hết thảy trong phòng đều im lặng đến mức có thể nghe thấy cả thanh âm không khí lưu động.
An Hân bởi vì lo lắng động tác của mình quá chậm khiến học trưởng đợi lâu cho nên chỉnh đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, nhưng cậu không ngờ bản thân không chỉ ngủ đến năm giờ đã dậy, hơn nữa nhanh như vậy đã chuẩn bị xong, cho nên thời gian kế tiếp trở nên cực kỳ lâu lắc nhàm chán, mỗi giây mỗi phút đều đặc biệt gian nan, An Hân thậm chí hoài nghi kim giây của cái đồng hồ trên tường có phải linh kiện bị hỏng rồi mới có thể chạy chậm như vậy hay không.
An Hân mở máy tính, chán đến chết tìm tòi trên mạng một lúc, hoàn toàn không dậy nổi hứng thú. Ngược lại khi An Hân đi đến trang web đăng truyện [Từng ái phi ái] của mình xem lại, mới hơi chút dời đi lực chú ý của cậu một chút.
An Hân kinh ngạc phát hiện độc giả tên ‘Hủ nhi mặc tư’ kia cư nhiên mỗi chương đều để lại bình luận, trên thực tế, 90% bình luận trong truyện đều là của cô. Chẳng qua, nội dung vẫn tích cực từ trong các đoạn tự thuật của An Hân tìm kiến các loại khả năng nam chính là kẻ thù giết cha của nữ chính. Cho tới hiện tại truyện đã sắp kết thúc, ‘Hủ nhi mặc tư’ tựa hồ cũng bắt đầu phát giác đây có thể thật sự chỉ là một truyện ngôn tình, mấy bình luận cuối cùng tựa hồ có chút thất vọng.
Không khó nhìn ra, mỗi một chương ‘Hủ nhi mặc tư’ đều đọc rất cẩn thận, đối với một vài chi tiết trong truyện cũng phần tích rất tinh tế, An Hân đột nhiên thực không muốn khiến ‘Hủ nhi mặc tư’ thất vọng, lần đầu tiên sinh ra ý tưởng muốn sửa lại kết cục.
Phỏng chừng là quen với việc sử dụng thủ pháp viết truyện trinh thám, lúc An Hân đột nhiên chuyển sang viết ngôn tình cũng không kịp chuyển đổi giọng văn. Trong truyện cậu chỉ nhắc đến rất nhiều năm trước nam chính đã từng gặp nữ chính, vốn thật sự chỉ muốn nói trước đây bọn họ từng xem như hàng xóm trên cùng một con đường, cũng không ám chỉ cái gì khác. Nhưng mà đọc giả vẫn luôn cho rằng trong đó nhất định có bí mật nào đó không thể cho ai biết…
Còn nếu nói nam chính có thể là kẻ thù giết cha của nữ chính… Trước đây nam chính thật sự có xảy ra chút chuyện nhỏ với nữ chính, vốn chẳng qua là từ trước lúc nam chính cố ý hù họa nữ chính, nữ chính bị hoảng sợ kết quả không cẩn thận từ sườn núi té lăn xuống, bị rách một bên tai mà thôi. Việc nhà của nữ chính chỉ là ngoài ý muốn, mà nữ chính bởi vì cãi nhau với ba mẹ nên vẫn luôn áy náy, căn bản không có quan hệ gì với nam chính cả.
Nếu thật sự muốn đổi thành truyện trinh thám cũng không phải là chuyện đặc biệt khó khăn, dù sao trước đó thật sự cũng có chút ý tưởng đó. Chỉ là, nếu sửa kết cục lại có thể sẽ hơi lừa gạt một chút… Đoạn trước đó vẫn nên sửa lại một chút nữa mới được.
Nghĩ là nghĩ như vậy, bất quá hiện tại, An Hân không có thời gian, mắt thấy kim phút trên đồng hồ rốt cục nhảy đến sáu giờ bốn mươi. An Hân liền bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, lại kiểm tra toàn thân cao thấp thêm một lần, cậu vừa nghe đến tiếng xe liền lập tức chạy vội ra ban công nhìn, thấy không phải lại thất vọng trở vào phòng.
Đợi đến lúc Liễu Quý Bạch rốt cục lái xe rẽ vào ngõ, anh đã thấy An Hân đứng trên ban công lầu hai đi tới đi lui.
An Hân liếc mắt một cái đã nhận ra xe của Liễu Quý Bạch, đứng trên ban công liều mạng vẫy vẫy tay.
≧▽≦/~~~
Nhưng đợi đến lúc Liễu Quý Bạch dừng xe lại, ngẩng đầu lên nhìn, trên ban công sớm đã không còn bóng người, chỉ nghe bên trong hàng hiên đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang rầm rầm, sau đó là thanh âm An Hân liên tục xin lỗi. Liễu Quý Bạch nhấc chân vừa muốn bước qua, đã thấy An Hân từ bên trong vọt qua, trên trán có chút ửng đỏ, trên T-shirt màu trắng còn dính chút bụi.
“Học trưởng, chào buổi sáng!” An Hân quy củ đứng trước mặt Liễu Quý Bạch, trên mặt che dấu không được cao hứng.
Liễu Quý Bạch giơ tay phủi phủi bụi cho cậu, vừa nói, “Không cần gấp như vậy, khu bán thú cưng cây cảnh đến tám giờ mới mở cửa.”
“Ha ha.” An Hân ngượng ngùng cười cười, giơ tay xoa xoa đầu, “Cũng không phải quá gấp, chỉ là lúc xuống lầu đi hơi nhanh một chút, kết quả không nhìn rõ liền đụng vào đồ người ta để ngoài hàng hiên thôi.”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch vừa lòng nhìn T-shirt trắng đã được phủi sạch, thế này mới nói, “Đi thôi, chúng ta trước đi ăn sáng một chút đã.”
“Được ~”
Tâm tình Liễu Quý Bạch cũng rất tốt, còn thuận tay giúp An Hân mở cửa xe, An Hân thụ sủng nhược kinh vội vàng cúi thấp người chui vào trong xe, sống lưng thẳng tắp hai tay đặt trên đầu gối ngoan ngoãn ngồi yên.
Liễu Quý Bạch vốn chỉ định giúp cậu mở cửa xe mà thôi, lúc này nhìn thấy cậu đã làm tốt hết rồi, Liễu Quý Bạch lại thu hồi bước chân đã bước ra một nửa về.
Thấy bộ dáng bé ngoan này của An Hân, Liễu Quý Bạch chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, khóe miệng cong lên, cúi thấp eo, kéo dây an toàn qua tự tay gài lại cho cậu.
Liễu Quý Bạch đột nhiên tới gần, An Hân lập tức đỏ mặt, Liễu Quý Bạch ncàng hìn càng cảm thấy An Hân hôm nay đặc biệt đáng yêu, trong đầu bỗng nhiên trở nên trống rỗng, tiếng tim đập đinh tai nhức óc kia cũng không biết là của An Hân hay là của mình, nhìn đôi môi mềm mại của An Hân, tựa như bị mê hoặc tâm hồn dần dần nghiêng người tới.
Đúng lúc này, đột nhiên từ trong hàng hiên truyền đến thanh âm trò chuyện, là người dậy tập thể dục buổi sáng.
Liễu Quý Bạch lập tức tỉnh táo lại, khụ một tiếng che dấu lúng túng của bản thân, vội vàng lui người về, đóng cửa lại cho An Hân.
Ngay tại thời điểm Liễu Quý Bạch đi một vòng trước xe trở về ghế lái, An Hân hận không thể thật sự biến thành một cây xương rồng. Xương rồng dù sao cả thân cây đều là màu xanh lục, sẽ không ai nhìn ra được sắc mặt của cậu đỏ đến mức sắp nhỏ máu hiện giờ.
(QAQ) Sao cậu lại có thể nghĩ rằng học trưởng muốn hôn mình chứ?!! Trời ơi, nếu để học trưởng nhìn ra, cậu thật sự là không còn mặt mũi sống trên thế giới này nữa mà!!!
Mà sắc mặt Liễu Quý Bạch tuy rằng thực bình thường, nhưng trong lòng đã sớm như sóng cuộn biển gầm, anh gần đây rốt cục là bị làm sao vậy!! Nhìn đi, học đệ đều bị anh dọa rồi… Nếu bình thưỡng đã sớm bô lô ba la nói chuyện. Xong rồi, xong rồi, đêm qua còn mơ thấy học đệ, chẳng lẽ anh thật sự có tư tưởng không an phận đối với học đệ sao?! Qua hôm nay, có khi nào không thể gặp lại nữa rồi hay không?
Mãi đến khi ăn điểm tâm, hai người mới rốt cục đánh vỡ cục diện bế tắc. Liễu Quý Bạch vẫn không quen ăn thức ăn có rau thơm, vừa không lưu ý đã quên dặn quán, kết quả đợi đến khi thức ăn được dọn ra bàn mới nhìn thấy một tầng màu xanh lục rải bên trên, đành phải từng chút từng chút một gắp rau thơm ra bỏ.
An Hân nhìn thấy, đột nhiên nói: “Học trưởng không ăn rau thơm?”
“Ừ.”
“Chẳng lẽ… Học trưởng anh cũng có nghe lời đồn kia sao?” An Hân thần thần bí bí hỏi.
Liễu Quý Bạch dừng đũa lại một chút, “Lời đồn gì?”
“Mấy năm trước lời đồn đó đặc biệt lưu hành mà, nói là ăn đồ ăn có rau thơm sẽ làm liệt dương.”
“…”
“Kỳ thật mấy lời này căn bản là vô căn cứ, tôi có tra thử rồi, trên thực tế rau thơm đối với đàn ông không chỉ không có hại, hơn nữa ngược lại còn có tác dụng xúc tiến!” An Hân tương đối nghiêm túc nói, “Cho nên, học trưởng hoàn toàn không cần lo lắng đâu.”
“…” Liễu Quý Bạch lại lần nữa tìm về loại tình trạng dở khóc dở cười thường xuyên xuất hiện khi cùng một chỗ với An Hân, “Không phải, tôi chỉ là không thích mùi này thôi.”
“Không thích mùi này?!” An Hân thực kinh ngạc, “Sao có thể chứ…”
“Ừ.”
“A… Vậy không bằng cho tôi đi!” An Hân đẩy đẩy tô của mình qua, “Tôi thích nhất là đồ ăn có rau mùi! Năm đó lúc nghe được lời đồn kia, tôi phải nhịn một trận thật lâu nữa đó!”
“Ừ, vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Vì có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, xấu hổ trước đó của hai người liền trở thành hư không. Liễu Quý Bạch không phải lần đầu tiên đến mua chậu hoa, chẳng qua trước nay đều là trực tiếp đi vào khu bán thú cưng cây cảnh này, sau đó tùy tiện tìm một tiệm hỏi giá, mua được chậu là lập tức xách về nhà. Lần này bởi vì có An Hân, hai người một đường dạo quanh, thời gian ngắm chó con mèo con, vây xem chim sáo vẹt này nọ so với thời gian xem chậu hoa còn dài hơn, bất quá Liễu Quý Bạch cảm thấy vui vẻ đắc ý là được.
An Hân đặc biệt khiến đám động vật nhỏ thích, lúc đi vào một tiệm bán thỏ con, đám thỏ trong lồng liền lập tức vứt bỏ nhóm khách nhân khác đang trêu chọc chúng nó mà chen chúc đến trước mặt An Hân. Mà An Hân thì sao, hai mắt cũng sắp biến thành hình trái tim hết rồi, ôm một con lên cọ cọ vào mặt, sau đó cả hai đều là vẻ mặt thỏa mãn nhìn về phía Liễu Quý Bạch.
Thỏ thường không giống mèo con chó con thân cận với con người, một đám đều là bộ dạng tự mình chơi với mình. Có lẽ chủ tiệm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thỏ thân cân với khách như vậy, khen An Hân vài câu, khen đến cái đuôi nhỏ của An Hân cũng phải phất lên đến trời rồi.
An Hân lại ôm lấy một con khác cọ cọ vào mặt, nhóc thỏ xoay qua vươn đôi móng vuốt nho nhỏ đè mặt An Hân, lại duỗi đầu ra ngửi ngửi mấy cái, tựa như đang hôn lên mặt An Hân vậy.
罒▽罒
“Học trưởng, chúng nó thật sự rất thích tôi ~”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch gật gật đầu, “Có lẽ là bản năng tìm kiếm đồng loại của động vật.”
= =
“Tôi mới không phải thỏ.” An Hân phồng má biện giải, “Nếu muốn nói giống thỏ, bạn nối khố của tôi mới phải, trước đây câu ta đi đường cứ nhảy nhảy, hơn nữa cậu ấy còn kêu là Mão Mão.”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch nghe được An Hân nhắc tới Đinh Mão, đã thập phần không muốn nghe, “Đi thôi, chúng ta đi mua chậu hoa.”
“A, được.” An Hân lưu luyến không rời buông con thỏ ra, “Nếu không phải nhà Mão Mão không thích hợp nuôi thú cưng, tôi thật muốn mua một con cho cậu ta.”
“Nếu không thích hợp nuôi, vậy vẫn là đừng tặng, khiến người ta khó xử.” Liễu Quý Bạch lập tức hạ kết luận.
“Cũng phải.”
Quyết định đi mua chậu, tuy rằng Liễu Quý Bạch không trực tiếp mua đại một cái rồi đi, nhưng mà bởi vì Liễu Quý Bạch cũng không cần thứ gì quá lạ mắt, cho nên một đám chậu đủ kiểu dáng nhìn đi nhìn lại cũng không có gì khác biệt, mới mười giờ hai người đã mua xong hai cái chậu hoa.