Giọng điệu của Ngọc Lưu Ly yêu phi có phần bình thản hơn : « Nam nhân chẳng phải đều như thế sao ? Ta còn tưởng hắn đối với Bạch Bạch toàn tâm toàn ý, không ngờ… » Trong giọng nói nhàn nhạt có chút thất vọng.
« Bạch tiểu thư so với tiện nhân kia xinh đẹp hơn nhiều ! Kỳ lạ, sao dạo này không thấy bóng nàng đâu nhỉ ? » Huyền Minh yêu dơi có ấn tượng rất tốt đối với Bạch Bạch, trong lòng hắn thấy khó hiểu, chủ nhân pháp lực cao cường như vậy, lại có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sao lại còn đi trêu chọc loại yêu phụ đê tiện âm hiểm kia ?
Ngọc Lưu Ly yêu phi ngày ấy cùng chơi với Bạch Bạch, tuy về sau không đến nữa và cũng từ bỏ ý định với Mặc Yểm. Trong nội tâm nàng coi trọng Bạch Bạch, hơn nữa cảm thấy cuộc sống hiện tại không có mấy hứng thú, cho nên không còn ý đồ câu dẫn Mặc Yểm. Nhưng không hề nghĩ nàng không có ý đồ với Mặc Yểm thì lại có người khác, hơn nữa có ai đến thì Mặc Yểm cũng không hề cự tuyệt.
Trong thâm tâm nàng có chút tức giận, nhưng thất vọng nhiều hơn, nam nhân cùng lắm đều như vậy sao, mình chủ động đi theo họ thì còn ra gì ?
Bạch Bạch và Vân Cảnh phát hiện có người đến đều không hẹn mà vểnh tai nghe bọn họ nói gì, không ngờ tới lại nghe được tin tức động trời như thế, Mặc Yểm cùng người khác kết thân ?
Vân Cảnh càng nghe sắc mặt càng khó coi, một mặt lén lút dò xét vẻ mặt của Bạch Bạch, lo sợ Tiểu sư muội bị tổn thương. Trong lòng oán hận mắng : Khá lắm Mặc Yểm, Tiểu sư muội độc nhất vô nhị xinh đẹp vô song như thế này còn chưa đủ, lại còn dám ra ngoài câu tam đáp tứ! (*ý chỉ bồ bịch lăng nhăng)
Thần sắc Bạch Bạch có chút nghi hoặc nhưng không hề thương tâm.
Chỉ nghe thấy Ngọc Lưu Ly yêu phi thản nhiên nói : « Bạch Bạch không thấy cũng tốt, đỡ cho nàng phải phiền lòng »
Huyền Minh yêu dơi hiển nhiên còn có chút tức giận bất bình : « Tiện nhân kia thật là xấu xa, tự cho mình là tuyệt đại mỹ nhân, phải cho nàng ta gặp Bạch Bạch mới biết thế nào là tự ti mặc cảm ! Ta chỉ sợ chủ nhân nghe theo lời nàng ta, giúp cho nàng ta ngày càng lớn mạnh, lúc đó nàng ta còn nghe lời chủ nhân nữa hay không ? »
Ngọc Lưu Ly yêu phi nhìn hắn một cái, không nói gì, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ Mặc Yểm cố ý mê luyến nàng ta ?
Huyền Minh yêu dơi vốn cố ý kéo Ngọc Lưu Ly yêu phi đến đây là để tìm Bạch Bạch, mách với nàng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu, trong lòng thất vọng, dậm chân một cái cùng với Ngọc Lưu Ly yêu phi quay về tiền điện.
Thấy bọn họ biến khỏi cửa điện, lúc này Vân Cảnh mới bộc phát : « Phì phì ! May mắn là Nhị sư huynh có tính toán từ trước, để ngươi ở lại chỗ Mặc Yểm bảo dưỡng thân thể, chứ không thì bọn này đừng hòng chiếm tiện nghi ! Đúng là cái loại hoa tâm hóa sắc, lòng tham không đáy đáng ghét ! » Đến thủ hạ của hắn cũng thấy bất công thay cho Bạch Bạch, cái tên đáng ghét này có Bạch Bạch rồi mà vẫn còn đi trêu chọc yêu nữ khác, quả thật là không thể tha thứ !
Vốn huynh đệ bọn họ đã từng nghĩ nếu như hắn đối với Bạch Bạch là thật tâm, khảo sát thử xem có thể để Bạch Bạch ở cùng một chỗ với hắn không, hiện tại xem ra hắn thất bại!
Hừ hừ ! Bạch Bạch xinh đẹp đáng yêu, còn sợ không tìm được người toàn tâm toàn ý với nàng hay sao ?!
Bạch Bạch nghiêng đầu hỏi Vân Cảnh : « Sư huynh, huynh giận dữ cái gì thế ? »
Vân Cảnh ngơ ngẩn, kinh ngạc nói : « Mặc Yểm ở cùng một chỗ với các nữ nhân khác, ngươi không thấy tức giận à ?»
« Tại sao ta phải giận dữ ? » Bạch Bạch kinh ngạc hỏi.
Vân Cảnh vò đầu nói : « Ngươi không thích Mặc Yểm à ? Ngươi không tức khi hắn ở chung với các nữ nhân khác sao ? Ngươi không thấy đố kỵ hay khó chịu à ? »
« Yêu mến Mặc Yểm ? Hình như là có yêu mến a… Hắn thường xuyên ở cùng một chỗ với các nữ nhân khác, đố kỵ khó chịu… Hình như cũng có một chút. » Bạch Bạch thoáng nghi hoặc nhưng chính nàng cũng không thể xác định được trong lòng cảm nhận như thế nào.
Nàng chỉ nhớ khi Mặc Yểm cùng với Hoa Lan tỷ tỷ vụng trộm ôm hôn nhau, cùng nhau chơi hôn nhẹ thì nàng cảm thấy không được vui, nhưng như vậy có phải là đố kỵ hay không thì nàng không biết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vân Cảnh trợn mắt há mồm nhìn Bạch Bạch, nếu như không phải do Bạch Bạch không yêu thương Mặc Yểm thì chỉ có thể là do tấm lòng nàng vô cùng quảng đại.
Những hồng nhan tri kỷ của hắn chứng kiến hắn cùng với những tri kỷ khác thân thiết thì không có một ai, không có người nào có thể bình tĩnh như Bạch Bạch, nếu không phải là nổi trận lôi đình thì cũng là hai mắt đẫm lệ. Nói chung thì không để cho hắn yên ổn mà sống.
« Sư muội a ! Tại sao trước đây ta không gặp được nữ nhân nào đại lượng như muội vậy ? » Vân Cảnh vẻ mặt u oán không cam lòng.
Hôm đó Mặc Yểm lại đêm khuya mới trở về, trên người hắn mang theo mùi phấn son giống như mấy ngày trước, nhưng hương vị mỗi lúc một rõ rệt hơn, lúc đầu nàng không hề tự hỏi xem mùi này ở đâu ra, nhưng hôm nay trong hoa viên nghe Quế Nhi tỷ tỷ và Huyền Minh yêu dơi nói, nàng chợt hiểu, hóa ra ngày nào hắn cũng thân cận cùng nữ nhân này, chẳng trách mỗi buổi tối trở về, trên người đều mang theo mùi phấn son này.
Trong nội tâm thấy khó chịu ư? Hình như có một chút…
Trong ánh mắt Bạch Bạch như đang phân vân điều gì làm Mặc Yểm thấy có chút kỳ quái, đưa tay ôm nàng hỏi: " Làm sao vậy?"
"Có phải ngươi thân cận cùng với những nữ nhân khác không?" Từ trước đến nay các câu hỏi của Bạch Bạch đều gọn gàng, dứt khoát, không hề che giấu.
Một người một hồ đang ngồi trong chén trà tắm, Bạch Bạch ngồi trên đầu gối Mặc Yểm, chỉ có nửa đầu lộ ra khỏi mặt nước, còn cái đuôi thì tự do vung vẩy, khỏa nước bắn tung tóe. Hơi nước mờ ảo, một đôi mắt hồ ly sáng long lanh, khờ dại giống như đang hỏi chuyện đồng loại một vấn đề bình thường như: "Ngươi có ăn cơm không" vậy.
Mặc Yểm nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, thanh âm có chút hỗn loạn: "Ai nói cho nàng nghe?"