Mặc Yểm nghe Bạch Bạch nói xong, thần tình trên mặt cứng đờ.
Khỉ thật! Hắn tung hoành bụi hoa hơn một ngàn năm, lần đầu tiên thấy thực mất mặt, sau khi mây mưa qua đi lại bị bạn gái phê bình "Không tốt một chút nào"! Quả thực chính là sỉ nhục nam tính tự tôn của hắn nghiêm trọng .
Tuy vậy, nghĩ đến trường hợp đặc thù của Bạch Bạch, Mặc Yểm miễn cưỡng phải ngưng nỗi buồn bực đầy mình lại, tiện tay sửa sang tóc của nàng an ủi: "Đây là lần đầu tiên của nàng, có chút không thoải mái là chuyện bình thường, lần tới sẽ tốt hơn. Những ngày này nàng sẽ có cảm giác giống như công lực bị hạ thấp, qua mấy tháng sẽ khôi phục, càng mạnh hơn so với trước kia."
Trong mấy tháng này, lấy tiên đan tiên thảo cho hồ ly ngốc bồi bổ, còn sợ mấy trăm năm công lực không bổ sung trở lại? Để tránh Bạch Bạch phát hiện mình không ổn tiến tới sinh ra nghi kị, Mặc Yểm che giấu chân tướng là việc trọng yếu nhất, tạm thời trấn an nàng trước.
Hắn còn chưa ngán tiểu hồ ly này để mà rời đi, không nghĩ cùng nàng vì một việc nhỏ "bé xíu không đáng kể" mà náo trở mình, lừa nàng trước đã.
Bạch Bạch rất dễ dàng tin lời Mặc Yểm, tuy trong nội tâm nàng hết sức e ngại đối với Mặc Yểm, nhưng biết rõ thực lực của hắn so với mình mạnh gấp quá nhiều lần, thật sự không cần phải để ý đến chút chân nguyên pháp lực này của nàng.
Tuy nhiên, lời của Mặc Yểm khiến nàng lo lắng một gánh nặng khác: "Khi Thiên kiếp đến thì làm sao bây giờ……" Nếu như trong vòng mấy tháng thân thể của nàng đều kém như vậy, khi Thiên kiếp đến một chút cơ hội trốn tránh nàng cũng đều không có. Khó trách xà tinh xấu xa kia muốn Mặc Yểm hỗ trợ mới bằng lòng cùng hắn luyện song tu phương pháp, thì ra luyện qua có thể trở nên như vậy!
Mặc Yểm không rõ lắm những suy đoán liên tiếp sai lầm trong lòng Bạch Bạch, nếu không hắn không thể không tức giận đến thổ huyết! Không biết bao nhiêu mỹ nhân thần tiên yêu tinh hàng đầu tự tiến cử việc giường chiếu với hắn, một con xà tinh thì tính gì, nhớ ngày đó chính là Thanh nhi mặt dày mày dạn giở hết công phu quyến rũ mới bò được lên giường của hắn.
"Không có việc gì, mấy tháng này nàng đi theo bên cạnh ta, kiếp gì cũng không hại được đến nàng!" Mặc Yểm mỉm cười hứa hẹn, một bên lấy quần áo Bạch Bạch ra, mặc vào cho nàng – hồ ly ngốc yêu mến thân cáo, trước hết để cho nàng biến trở về đã, nghỉ ngơi thật tốt một ngày, buổi tối lại…… Đồng thân của nàng đã phá, căn cơ đã tổn hại, từ nay về sau sẽ không bị cái này hạn chế, tận tình hưởng thụ hoan lạc nam nữ.
Cởi áo nới dây lưng cho nữ nhân còn tính là sở trường của hắn, còn việc hầu hạ nữ nhân mặc quần áo là lần đầu tiên của hắn, loay hoay nửa ngày mới miễn cưỡng mặc xong, tình cờ phát hiện ra, chiếu cố việc ăn mặc cho tiểu sủng vật của mình như vậy, dường như cũng thật thú vị.
Bạch Bạch mặc quần áo xong, quả nhiên luồng ánh sáng lóe lên, đã biến trở về hồ ly, chỉ là lần này ánh sáng rõ ràng đã ảm đạm đi không ít. Mặc Yểm vuốt ve bộ lông trên người nàng, cảm giác dường như không sáng bóng mềm mượt bằng hôm trước, lại nhìn thấy bộ dạng ủ rũ phờ phạc của nàng, trong lòng hắn ngầm hạ quyết định, phải chuẩn bị nhanh một chút nguyên liệu tốt hơn cho nàng bồi bổ.
Chính hắn cũng không ý thức được rằng động tác của mình thật ôn nhu dịu dàng. Ôm lấy Bạch Bạch để vào bên trong túi tay áo, xác định tư thế của nàng thoải mái thích hợp để ngủ, Mặc Yểm vuốt ve nhẹ nhàng cái đầu nhỏ của nàng, nói: "Ngoan ngoãn ngủ, ta chuẩn bị cho nàng được ăn ngon!"
Vùng Đan Hà gần đây hình như có vị Đan Hà đại tiên gì đó, nghe nói trên tay có vài loại đan dược luyện mấy trăm năm, bình thường phàm nhân ăn vào có thể khởi tử hồi sinh, cải lão hoàn đồng, người tu đạo ăn một viên có thể gia tăng một giáp (*60 năm) công lực, dù yêu tinh hay là tiên nhân ăn vào cũng đều rất có ích lợi, vừa vặn muốn cho con tiểu vật cưng của hắn ăn!
Cách xa đó vài trăm dặm, Đan Hà đại tiên, sáng sớm vừa tỉnh dậy mũi liền giật giật, tự mình bói một quẻ, khảm thượng tốn hạ (*một quẻ gồm 2 phần: trên và dưới – trên khảm dưới tốn), xem xét tỉ mỉ chính là quẻ tỉnh trong phệ hạp quẻ! Đan Hà đại tiên không thể nhịn được nữa lại hắt xì to một cái.
Quẻ này giống như có điềm đại xấu, đúng là ám chỉ hắn trong mấy ngày tới tất sẽ tổn thất lớn tài vật!
Đan Hà đại tiên lúc này tâm tình băn khoăn, giương giọng gọi tiểu thư đồng đến, muốn kiểm kê những vật đáng giá trong động phủ để cất chứa cẩn thận trước rồi nói sau.
Kêu vài tiếng không thấy ai trả lời, Đan Hà đại tiên dậm chân một cái, một tay nhấc chòm râu bạc dài đến mắt cá chân, ngày ngày bảo dưỡng, đi ra sảnh muốn giáo huấn đồng tử tinh nghịch, chỉ biết chơi đùa lười biếng, không biết sư phụ phân ưu làm việc.
Vừa đi đến trước đại môn (*cửa lớn ra vào), đột nhiên một thân đỏ rực vọt tới trước mặt, đụng thẳng vào ông ta đến mức lảo đảo. Kẻ đỏ rực kia ngẩng đầu lên, hô to gọi nhỏ nói: "Sư phụ sư phụ, không hay rồi, bên ngoài có một yêu quái áo đen đến đây, rất lợi hại!"
Đan Hà đại tiên trụ vững thân thể đang lung la lung lay, tức giận nói: "Vô liêm sỉ! Nôn na nôn nóng, sư phụ nói với ngươi bao nhiêu lần rồi mà không được, thân là tiên nhân, dáng vẻ phải luôn bình tĩnh hiểu không?! Có Thái Sơn sụp trước mặt cũng phải không thay đổi sắc mặt!"
"Có thể, chính là…… Yêu quái kia……" Thư đồng cảm thấy ủy khuất, đều lúc nào rồi mà sư phụ còn ở nơi này ra dáng vẻ thượng tiên.
"Câm miệng! Ban ngày ban mặt, một tiểu yêu quái mà cũng dám đến động phủ của thần tiên làm nháo hay sao?" Đan Hà đại tiên vừa trừng mắt quát mắng đồ nhi, vừa đưa mười ngón tay lên, thừa dịp "yêu quái áo đen" còn chưa đến, nhanh chóng vuốt lại chòm râu có phần hơi toán loạn vì vừa mới bị đụng.
Thân là một vị thần tiên vương giả, đức cao vọng trọng được tôn sùng, phải bảo trì hình tượng ưu nhã đoan nghiêm trong từng thời khắc, thế mới không phụ lòng chúng sinh kính ngưỡng hâm mộ đối với ông ta. Đối với loại quỷ quái ngu ngốc dám can đảm tìm tới cửa, càng muốn cho chúng nó lâm vào tự ti mặc cảm trước hình tượng chói lọi của mình, hoàn thành bước đầu tiên – đả kích tâm lý đối với bọn chúng.
Thư đồng vừa mới nghe hết ý, đang định học theo gương, làm y chang dáng vẻ nghiêm túc, thì đã nghe thấy một giọng nam dễ nghe vọng đến từ tiểu viện trước cửa: "Đan Hà lão đạo?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định. Đan Hà đại tiên hình dáng tướng mạo quá mức đặc biệt, ngoại trừ thọ tinh công bên ngoài, thần tiên có râu bạc dài như vậy cũng chỉ có ông ta.
Đan Hà đại tiên nghe thấy giọng nói ấy thì toàn thân liền chấn động, vừa mới chuẩn bị tốt bảo tướng trang nghiêm, trong nháy mắt sụp đổ, biến thành như cha mẹ chết. Nguồn truyện:
"Yểm, Yểm quân?!" Muốn chết mất, sát tinh này tại sao lại tìm đến trên đầu hắn?!
"Phải, khó tin được ông còn nhớ rõ ta, hôm nay đi ngang qua, vừa vặn có chuyện quan trọng với ông." Mặc Yểm liếc mắt nhìn ông ta, đối với dạng lão nhân có tiếng yêu thích giả bộ này, hắn một chút ý tứ quanh co lòng vòng, hàn huyên khách khí đều không có.
Đi ngang qua? Làm sao lại đi ngang qua? Mình ở phương viên này năm mươi dặm xung quanh không có danh lam thắng cảnh, cũng không có động phủ của thần tiên, sào huyệt yêu quái khác, dùng một từ hình dung thì phải nói là hoang tàn vắng vẻ, nếu như nhất định phải dùng ý thơ miêu tả, thì là "Chúng điểu cao phi tẫn, cô vân độc khứ nhàn" (*Chim bay cao đến vô tận, mây nhàn nhã trôi một mình) cũng đúng, nói trắng ra chính là gà không sinh đẻ, điểu không sót thỉ, con rùa đen không được bờ.
Gương mặt Đan Hà đại tiên vốn căng trẻ bóng loáng không tìm được một vết nhăn giờ phút này xanh mét giống như khổ qua (*quả mướp đắng nhăn nhúm đó) bình thường, có thể chảy xuống vài giọt nước khổ qua bất cứ lúc nào. Vị Đại Sát tinh này, lai lịch các vị thần tiên trên Thiên giới có người nào không biết a! Trận chiến hơn nghìn năm trước ấy, nếu như không phải có Minh Ất đại tiên, chỉ sợ cả Tiên giới đều bị hắn quẳng đi, trình độ khủng bố so với Tôn hầu tử (*chính là Tôn Ngộ Không a) cũng không kém.
Đáng sợ nhất chính là, Tôn hầu tử còn có Phật Như Lai trấn áp được, vị trước mắt này, Như Lai Phật Tổ chẳng những không quản, mà còn khiến cho Quan Âm Bồ Tát nói ngon ngọt khuyên bảo, khiến cho đến bây giờ cũng không có người dám trông nom, mà cũng không người nào có thể trông nom nổi.
May mắn hắn cũng không có dã tâm gì, chỉ cần không trêu chọc, hắn cũng sẽ không chủ động khiêu khích…… Hôm nay đến tìm tới cửa, thật sự chỉ là "chuyện quan trọng" gì đó? Đơn giản như vậy? Vậy không phải là chỉ…… cái kia ư!
Đan Hà đại tiên không dám so sánh Mặc Yểm với thổ phỉ, không có lí do thoái thác, run giọng nói: "Không biết Yểm quân định muốn cái gì?"
"Cửu diễm đan." (*loại linh đơn đã trải qua 9 lần luyện trong lò lửa)