Nên thế nào bây giờ? Mặc Yểm đem Bạch Bạch ôm vào trong lòng, âu yếm vuốt ve từng chút từng chút. Pháp lực hiện tại của Bạch Bạch ít nhất là đã cao hơn trước đây sáu bảy lần, sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, không cần dựa vào pháp lực của Minh Ất hỗ trợ nàng chữa thương tu luyện, mà giờ phút này lại đang ở Địa phủ Âm ti, xa sự khống chế của Minh Ất, nếu mình muốn đem nàng mang về Mặc Đầm thật sự là một việc quá đơn giản
Nhưng hắn còn chưa hiểu Minh Ất rốt cuộc có âm mưu gì! Nếu như là nhằm vào hắn, có thể dựa vào thực lực để mà nói chuyện, Minh Ất cũng không thể nào làm gì được hắn, sợ là sợ, Minh Ất sẽ ở Bạch Bạch trên người động tay chân, đối với chuyện tình của mẫu thân hắn, mặc dù là do người của Thanh Lương Quan làm, nhưng là thủ đoạn hèn hạ của Thiên đình hắn cũng đã lĩnh giáo qua! Hắn không cho rằng Minh Ất sẽ quang minh chính đại hơn so với bọn người Thiên đế kia.
Hơn nữa, Bạch Bạch nói không chừng bây giờ còn hận hắn…… Mặc Yểm làm việc quyết cũng không ngại dùng thủ đoạn, nhưng là đối mặt người mình để ý, cũng bắt đầu do dự.
Trong ngực Bạch Bạch vô ý thức vặn vẹo uốn éo thân thể, mở mắt tỉnh lại, Mặc Yểm ba hồn ly thể, thời gian còn không đến một nén nhang nữa là phải rời đi, định là có ý cùng nàng gặp mặt một chút, xem phản ứng của nàng.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi Bạch Bạch thật sự mở to mắt nhìn về phía hắn thì hắn lại khẩn trương đến độ tim muốn ngừng đập…… Hắn rất sợ rất sợ lại nhìn thấy đôi mắt oán hận của Bạch Bạch.
Bạch Bạch ngơ ngác nhìn Mặc Yểm, tâm tình rất phức tạp, người này thương tổn nàng, lại lừa gạt nàng, ăn hiếp nàng, còn đánh Phụ thân nàng bị thương, nhưng là hắn hết lần này tới lần khác lại là kẻ mà ngoại trừ ra Phụ thân, là con đực đầu tiên mà nàng thân cận, lúc ở tại Mặc Đầm, hắn đối với nàng rất tốt, sư phụ cùng các sư huynh ở Thanh Lương Quan cũng rất yêu thương nàng, nhưng là nàng cảm thấy một loại cảm giác không giống nhau, cảm giác của nàng cùng Mặc Yểm so ra còn có vài phần khác biệt.
Pháp lực hiện tại trên người nàng, đều là do Mặc Yểm cho nàng ăn tiên thảo tiên dược mà có được, bản thân nếu như một mực trách cứ oán hận hắn, thì thiệt là không phải cho lắm. Nhưng mà…… Hắn có nói qua, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nàng…..
"Theo ta trở lại Mặc Đầm được không?" Mặc Yểm thật vui vì Bạch Bạch không có lộ ra vẻ chán ghét hắn, nhịn không được mở miệng hỏi.
Bạch Bạch đột nhiên nhớ lại cảnh ngày đó phụ thân bị hắn đả thương, liền giãy dụa muốn nhảy ra, lớn tiếng nói:
"Không muốn! Ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi!"
Mặc Yểm lòng đang tràn đầy vui mừng lại bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, thần sắc giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Bạch. Bạch Bạch tuy tự nhủ trong lòng phải dũng cảm, nhưng là không tự chủ được sợ hãi. Song phương giằng co một hồi, Mặc Yểm hừ lạnh một tiếng, đưa tay hướng đỉnh đầu của Bạch Bạch vỗ xuống một chưởng.