"Sư muội! Tiểu sư muội! Bạch Bạch!" Từng hồi tiếng kêu từ đàng xa truyền đến, dường như rất quen thuộc.
Bạch Bạch mở to mắt, phát hiện mình lại đang ngủ mơ mơ màng màng, giẫm lên đám mây dưới chân, phóng mắt nhìn ánh ma trơi lập lòe bốn phía, mây đen lượn lờ bốn phía, đúng là Địa phủ Âm ti! Trí nhớ từng chút từng chút một trở lại trong đầu, nàng nhớ rõ Tam sư huynh dạy mình đạp gió cưỡi mây, sau đó mình lúc sau càng bay càng nhanh, sau đó….. Không biết sao lại ngủ mất.
"Sư muội! Tiểu sư muội! Bạch Bạch!" Tiếng kêu lần nữa truyền đến, lần này Bạch Bạch nghe rõ ràng, là các sư huynh, vội vàng lớn tiếng kêu lên:
"Muội ở trong này!"
Chữ "Trong" vừa mới ra khỏi miệng, trước mắt thoáng thấy một bóng người, liền bắt gặp Tam sư huynh đang hoảng loạn xuất hiện trước mặt nàng, không khỏi phân trần đem nàng ôm lấy nàng dùng sức vỗ nhẹ vài cái nói:
"Bạch Bạch, muội trốn đi đâu vậy, báo hại sư huynh phải đi tìm! Nếu tìm không ra muội, Đại sư huynh sẽ đem huynh đánh chết a!"
"Không lẽ ngươi không đáng đánh sao?" giọng nói của Vân Sơ truyền đến sau đó, mấy sư huynh đệ trong nháy mắt liền tới đủ. Mọi người đều không khỏi thắc mắc, Bạch Bạch mơ hồ cũng không rõ ràng lắm tại sao mình lại buồn ngủ, cuối cùng bị sắc mặt nghiêm nghị củaĐại sư huynh, vẻ mặt cứng rắn đến răn dạy một trận.
Bạch Bạch ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, thái độ rất ngoan ngoãn làm Vân Sơ cũng không nỡ nói thêm gì nữa, đành phải miễn cưỡng lạnh lùng giáo huấn từ nay về sau chưa được cho phép không được rời đi khỏi tầm mắt của các sư huynh.
Vân Hư thấy Đại sư huynh bớt giận, liền xoay người ôm lấy Bạch Bạch an ủi một hồi, sợ là thái độ hung dữ của Vân Sơ sẽ làm tổn thương tâm lý yếu đuối của Bạch Bạch.
Vân Khởi một tay kéo Vân Sơ, thấp giọng nói:
"Bạch Bạch có thể là bị người ta làm phép xóa đi một ít trí nhớ."
Vân Sơ gật đầu nói:
"May là trên người nàng cũng không có bị thương gì, không biết người này đối Bạch Bạch là thiện ý hay là ác ý."
Vân Khởi nói:
"Cho dù là thế nào, có lẽ nên mau chóng dạy Tiểu sư muội một ít pháp thuật phòng thân, nơi này cách Quỷ Môn Quan cũng không xa, tiếp theo chúng ta lại phải đối phó với rất nhiều dạng yêu ma quỷ quái khác nhau nữa."
Vân Sơ cũng không có ý kiến nào khác, cùng Vân Khởi thương lượng thỏa đáng xong liền mang theo các sư huynh đệ đi thẳng tới trước Quỷ Môn Quan.
Quỷ Môn Quan mỗi ngày đều rất náo nhiệt, vô số vong hồn trên nhân gian từ nơi này tiến vào Địa phủ Âm ti, sau đó cứ chiếu theo nhân quả của mọi người khi còn sống, mà hoặc đầu thai hoặc tiến vào trong mười tám tầng Địa ngục chịu phạt những ác nghiệt đã gây ra khi còn sống.
Quỷ Môn Quan có hai cửa chính, bên trái là âm bên phải là dương, cửa bên trái Quỷ Hồn có thể đi vào mà không thể ra, quanh năm rộng mở, cửa bên phải Quỷ Hồn có thể ra mà không thể vào, chỉ có đến bảy tháng, Dương Môn mới có thể mở rộng ra, một số ít những vong hồn chưa đầu thai có cơ hội trở về nhân gian hưởng thụ hương khói cung phụng, nhưng khi hết tháng bảy, Dương Môn sẽ đóng lại.
Qua khỏi giờ tý tối nay chính là tháng bảy, Dương Môn mở rộng ra, Địa phủ Âm ti lại mất hết quản chế, không ít ác quỷ yêu ma trong tầng mười tám Địa ngục đào thoát đi ra ngoài làm chuyện ác.
Thập Điện Diêm La, bất hạnh thay đã bị yêu ma đánh cho hồn phi phách tán, từ Phán Quan đến Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường tình trạng cũng không khả quan, cả Địa phủ không còn hoạt động bình thường như trước nữa. Những loại quỷ mới vào không có người dẫn đầu phán xét cũng chẳng thể đi đầu thai.
Càng có một số ít u linh vong hồn khi còn sống oán niệm rất nặng hoặc nghiệp chướng rất nặng đã nhân cơ hội bỏ chạy, những người này cùng với ác quỷ trong tầng mười támĐịa ngục trốn lẫn tới trong một chỗ, thế lực càng ngày càng lớn mạnh, chẳng những phá hỏng luân hồi bình thường, lại chuẩn bị chờ tới thời khắc Dương Môn vừa mở sẽ liền lao ra khỏi Âm ti Địa phủ, trở lại thế gian làm ác, thậm chí đánh lên Thiên Đình.
Thiên Đế phái xuống thiên binh thiên tướng cùng bọn họ giao chiến liên tục thất bại, hiện tại chỉ đành phải tử thủ (cố sống chết để giữ lấy) ở Quỷ Môn Quan mặc cho số phận.
Vân Sơ trước đây ở trong Địa phủ Âm ti tìm kiếm và cứu chữa những tiên hữu (bạn tiên) bị thương lẫn mất tích, đối với tình huống này rất là quen thuộc, hắn mang theo các sư đệ nhanh chóng tìm được người hiện đang tạm thời trấn thủ Quỷ Môn Quan, Đại tướng Thiên đình Vũ Khúc Tinh Quân.
Vũ Khúc Tinh Quân dẫn theo hai tiên Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ đóng tại bốn phía dò xét, nhìn thấy Vân Sơ dẫn viện binh đến, kích động đến thiếu chút nữa lệ rơi tại chỗ, cứu tinh ngàn trông vạn trông cuối cùng đã tới! Tuy không phải Minh Ất chân nhân, nhưng đệ tử Thanh Lương Quan mỗi người đều là cao thủ, nói lỡ dại, nếu bọn họ cũng không được, Minh Ất chân nhân chẳng lẽ còn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhìn đệ tử nhà mình chết hay sao?
Vân Sơ theo thứ tự giới thiệu qua các sư đệ sư muội, lúc giới thiệu đến Bạch Bạch, Thiên Lý Nhãn đột nhiên ồ lên một tiếng nói:
"Không phải tiên nữ mới vừa xông vào Mê Hồn Trận cùng Âm Dương Song Yêu sao? Chẳng lẽ nhanh như vậy giải quyết xong bọn chúng rồi sao?"
Vừa rồi hắn từ xa trông thấy một con bạch hồ tiên xông vào Mê Hồn Trận, cho rằng nhất định chỉ có chết chứ không sống nổi, hắn cũng không phải là không muốn cứu, mà là không sao vượt qua được một đám quỷ vội vàng tấn công, không thể thoát thân ra được, chỉ đành phải cảm thán hai tiếng rồi quay đầu đối phó với địch.
Trí nhớ Bạch Bạch đều bị Mặc Yểm xóa sạch, nên hoàn toàn đối với chuyện Âm Dương Song Yêu, Mê Hồn Trận không hề ấn tượng, nghe vậy lắc lắc đầu nói:
"Không có, ta không có gặp được cái gì Âm Dương Song Yêu, thúc thúc ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không?"
Thiên Lý Nhãn tức giận nói:
"Bổn tiên sao có thể nhìn lầm chứ? Bổn tiên đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Thiên Lý Nhãn là đây! Cho dù bên ngoài xa ngàn dặm một con ruồi nhỏ là đực hay là cái bổn tiên cũng đều có thể thấy rất rõ ràng!"