Đem cô đặt vào sảnh bên trong, để thân thể cô tựa vào cửa, bàn tay áp lên trán cô, đặt ngón tay dưới mũi cô, hơi thở ra nóng hổi, trán cũng nóng hầm hập, tiếng hít thở cũng có vẻ khò khè và nặng trĩu. Quả nhiên cô đã bị sốt, vậy mà còn ngoan cố dầm mưa ra ngoài nữa, tận trách cũng không nhất thiết phải như vậy. Nếu không phải anh thấy cô có vẻ bất thường và lên tìm, không phải cô sẽ nằm đó đến tối chứ.
Giờ ngất đến độ gọi hai ba lần vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ở đây ngoài cô ra cũng chi có mỗi mình anh, ánh mắt dời xuống bộ váy nữ hầu đang sũng nước tí tách của cô, từng thớ vải dính sát vào người làm lộ ra đường cong cơ thể yêu kiều xinh đẹp, mày rậm liền nhíu lại một đường, vỗ vỗ nhẹ lên má cô, không có động tĩnh gì.
Con ngươi lam xẹt qua một tia khó xử, cánh tay anh chần chờ rồi vươn ra về phía cô, đầu tiên anh kéo dây buộc tạp dề, sau đó là từng cúc áo, từng chút, từng chút da thịt hồng hào xinh đẹp cứ hiện ra trước mắt anh, cổ, xương quai xanh, bụng, đến cả hai bắp chân cũng lộ ra ngay khi anh cởi bỏ váy dài, giày đen, vớ chân, chỉ còn lại quần áo lót.
Cánh tay anh liền giơ ra với tay lấy một chiếc khăn đã khô ráo gần đó, đem cơ thể cô ôm lấy, để người cô áp vào chính mình, cúi đầu động ngay lên móc khóa áo lót, nó liền bung ra, trượt theo hai bên cánh tay cô rơi xuống đất, bên trong có thứ gì đó ngay lập tức áp lên người anh, không có cách ào khác hơn, anh liền đem khăn tắm choàng lại, bên dưới rút một bên dây quần lót nó liền tách ra, rơi xuống đất, đôi mắt lam thấy được bờ mông tròn trịa trắng hồng.
“ Khụ khụ.” Hơn nữa, anh cảm nhận thấy được hai khối thịt trước ngực cô cáchn lớp vải đang phậm phồng lên xuống theo từng nhịp thở mà nó lại đang dán lên người mình, cánh tay anh vội với ra lấy một chiếc áo sơ mi chính mình ở gần đó, khoác vào hai cánh tay rồi cài lại đàng hoàng cho cô, lại rút khăn tắm bên trong ra, sau đó ôm cô đặt lên trên ghế dài gần đó.
Bản thân anh cũng bị ướt, may mà quần áo khô đều có sẵn ở đây, ánh mắt lướt nhìn qua phía cô, anh cũng không quá để tâm, đem bản thân nhanh chóng thay quần áo một lần, đem quần áo ướt quăng tạm vào rỗ đựng gần kề, sau đó đi về phía cô, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, nhìn lướt qua bóng dáng nho nhỏ, gương mặt thanh thuần lúc ngủ của cô, lòng anh mềm mại một chút rồi lại sinh ra chút phiền muộn, như thế này có gì khác hôm trước đâu chứ.
Đáng lẽ ra anh phải lạnh nhạt với cô, phải thờ ơ với cô mà, phải như trước đây, anh cứ làm chuyện anh làm, cô lại làm chuyện cô làm, nhưng hiện tại, anh lại quan tâm tới cô rồi và lúc cô thức dậy, anh nên nói cái gì đây?
Tất nhiên là anh không thể thừa nhận anh có chút để tâm với cô được?!
Bước chân anh vẫn bước đi trong lúc anh còn đang chìm trong suy nghĩ, ý định vừa muốn đem cô trở lại phòng ngủ của nữ hầu, nhớ lại căn phòng sạch sẽ mà có chút cũ kĩ đó, bước chân anh lại rẽ vào phòng mình, cứ coi như vì cô đang bị bệnh và vì sự phụng sự hết sức trung thành, tận tụy của cô mà anh cho cô đặc ân này vậy. Nghĩ xong, anh nhìn đến thì phát hiện cả hai đều ở trong phòng, bước chân anh còn thành thục hơn là suy nghĩ, anh hơi ngạc nhiên một chút, rối đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, lại gọi điện cho người đến xem bệnh cho cô.
Lúc Tề tiên sinh vội vã và cuống quýt chạy đến, không biết vì sao Hoắc đại thiếu gia lại gọi mình, đã lâu ông chưa gặp lại anh, từ lần cuối đến nay cũng đã vài năm. Tề gia bao đời làm bác sĩ cho Hoắc gia, trung thành bao nhiêu năm, trải qua bao thế hệ làm bác sĩ niềm trung thành và sự chuyên cần với nghề với những chủ nhân của Hoắc gia chưa từng đổi, mặc cho nhiều biến cố xảy ra, người lên người xuống vai vế, danh vọng có thăng trầm đi chăng nữa, mãi mãi vẫn tận trung như vậy. Bởi vậy, đối với một người đã thất thế như anh, trong mắt Tề tiên sinh vĩnh viễn vẫn là thiếu niên bản lĩnh hơn người ngày nào.
Vào tới nơi, cảnh ông thấy lại là một người đàn ông, không nhiều năm qua có thể làm mắt ông nhòe đi, nhưng chắc chắn đường nét gương mặt này không ai khác chính là anh, Hoắc đại thiếu gia. Người thiếu niên như thần năm ấy, ngần ấy năm thất thế vẫn không mất đi vẻ anh tuấn và khí chất bất phàm, đôi mắt lam vẫn sắc bén và tinh anh như ngày nào, nhưng việc anh đang làm lại khiến ông hơi ngạc nhiên một chút.
Trên giường, cô gái nằm im thim thiếp, trên người được đắp chăn kĩ lưỡng, chỉ mỗi cổ áo lộ ra, có thể nhìn đến là của một cái áo sơ mi nam, mái đầu cô lại gối lên chân anh, mái tóc ướt được anh xõa ra rồi dùng khăn tắm lau cho khỏi ướt, thấy ông bước vào, ánh mắt anh chỉ liếc qua rồi buông mái tóc cô ra, bạc môi mỏng mấp máy. “ Tề tiên sinh nhờ ông xem cho cô ấy.”
“ Vâng... vâng.” Tề tiên sinh vội tiến lên, cánh tay anh rút nhiệt kế trong người cô ra, đưa cho ông, để ông nhìn lên nhiệt kế, xem xét gương mặt hơi hơi đỏ của cô một chút.
“ Thưa thiếu gia, chỉ là cảm nhẹ, có thể vì thời tiết thay đổi và bị mắc mưa nên dẫn đến nặng thêm, chỉ cần theo dõi và uống thuốc một hai ngày là được.” Biết anh đã nghe được những gì mình nói, Tề tiên sinh liền lấy trong hộp thuốc mà mình mang đến ra một vài viên thuốc đặc trị nhỏ, đưa cho anh căn dặn thời gian uống rõ ràng, cuối lời, trước khi rời đi, ông vẫn cẩn thận hỏi dò anh một câu. “ Không biết, thiếu gia có cần thêm người không. Không nhất thiết phải là người Hoắc gia...”
Đối với chuyện anh thất thế, ông cảm thấy vô cùng nuối tiếc, sự việc năm đó cũng không rõ ràng, thái độ Hoắc lão càng không minh bạch, cuối cùng người bị lạnh nhạt nhất lại chính là anh, thấy cuộc sống hai người đơn giản và có phần thiếu thốn của anh khiến ông cảm thấy rất chạnh lòng, huống hồ năm đó, Tiền Hoắc phu nhân còn là đại ân nhân của ông, năm đó, Tề gia cũng từng nhờ anh giúp đỡ mới có được như ngày hôm nay.
Nghe hiểu ý tốt của ông, anh chỉ cười trừ, chuyện xảy ra năm đó, Tề gia không gió chiều nào theo chiều ấy là anh đã cảm kích lắm rồi, huống hồ anh vốn không để tâm chuyện ân nghĩa. Vả lại, nếu chuyện Tề gia âm thâm giúp đỡ anh, tuy hiện tại anh không có bất kì nguy hại gì với đám người kia, nhưng đến tai bọn họ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, với lại nguyên bản, anh cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt. Cho nên với thiện ý của ông, anh cười đáp lời. “ Không cần, tự tôi có thể lo liệu được.”
Thấy anh không đồng ý, ông dù muốn giúp đỡ nhưng biết lời từ chối của anh chính là muốn tốt cho mình, ông đành ngậm ngùi nói lời từ biệt, lúc rời đi, không khỏi nhìn gương mặt cô gái nằm trên chân anh một lần. Người có thể được Hoắc đại thiếu gia bỏ công sức và thì giờ nhiều như vậy để tâm đến, chắc chắn vị trí của cô trong lòng anh, không phải đơn giản chỉ là chủ tớ, bạn bè, hay thậm chí là hơn nữa.
Cảm giác khi ông nhìn thấy sự chăm sóc của anh dành cho cô, ánh mắt chuyên chú và hơi hướm chiếm hữu cao độ đó, nếu là người từng phục vụ nhiều thế hệ Hoắc gia đặc biệt là những người đàn ông đứng đầu sẽ rõ, biểu hiện đó chỉ có thể là dành cho một người rất đặc biệt với mình và ông có dự đoán, vào một ngày không xa, vì cô, anh sẽ trở lại thời hoàng kim chói sáng của chính mình.
---
Đến tầm buổi chiều tối thì cô tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, ánh mắt nhập nhòe và lờ mờ không rõ, cô chỉ nhớ bản thân có cảm giác không khỏe cho lắm, sáng còn làm bữa ăn sáng cho thiếu gia, sau đó trời mưa, chính mình ra dọn quần áo, sau đó thì sao nữa cô không nhớ rõ, sao cô không nhớ gì hết vậy, không nhìn rõ xung quanh nhưng vẫn nhận ra được ánh đèn điện. Trời bên ngoài đã tối rồi sao? Vậy là tới giờ thiếu gia ăn nhẹ, còn có chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm, còn có ủi áo cho thiếu gia nữa, lau dọn... nhiều thứ quá! Cô phải làm ngay mới được!!!
Vừa chống tay lên định ngồi dậy, cô mới phát hiện sức lực bản thân cô rút đi đâu hết, cổ họng nóng rát, cố hết hơi sức mới có thể đủ sức vịn đầu giường, toan bước xuống đất, chân chống đã chạm đất, nhưng vừa đặt cơ thể lên sức nặng đôi chân thì cô lại không đủ sức chịu đựng mà khụy xuống, thân thể bỗng chốc không có điểm tựa liền ngã sắp, nhưng nửa chừng lại được một cánh tay to lớn vươn ra, tóm lấy vòng eo và bên dưới cánh tay vừa đỡ cô dậy vừa nhất bổng cô lên, cô lại rơi vào trong lồng ngực rộng lớn quen thuộc. “ Cô lại muốn làm gì?”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, lạnh lẽo và uy nghiêm như vậy, cơn bệnh làm cô quên mất thói quen lạnh nhạt và cung kính như thường lệ mà lộ ra chút yếu ớt, mà thông thường theo cô chính là không đáng có, có vẻ anh không vui, cô liền cúi đầu thật thấp, khô cổ ho nhỏ vài tiếng gấp rút, rồi trong ngực anh, mềm yếu đáp lời. “ Thiếu gia...~ Khụ khụ...” Cô cảm thấy bị anh ôm như thế này thật là áp lực, giọng nói anh gần bên tai làm cô cảm thấy rất áp bách, nên cô nhúc nhich mong từ trong người anh thoát ra. “... ăn tối... thiếu gia, để Tiểu... khụ khụ...” Cô còn phải làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện, hôm nay cô còn chưa có làm xong gì đâu.
“ Cô đi còn không vững đừng để ý mấy chuyện đó.” Anh vừa nói, vừa nhấc bước chân đi, cứ như vậy bế cô xuống tầng, còn cô im thin thít không dám động đậy nữa.
P/s: Đã cố gắng hết sức, nhưng chắc lịch post là 1chương/tuần nhá, chừng nào có nghĩ lễ hoặc lịch học thư thả, tác giả sẽ viết thêm.
Đây có lẽ lần đầu tiên anh yêu cầu cô đến nói chuyện với anh. Anh không phải là người kiệm lời, nhưng sẽ không nói những lời bừa bãi không có mục đích, nếu đã muốn nói chuyện, anh chắc chắn phải có nội dung và quy định những gì sẽ nói rõ ràng, nguyên tắc là vậy, cho nên trong mắt người ngoài mà nói, anh cũng không khác một người kiệm lời cho lắm. Nhưng người đàn ông luôn có thói quen lập trình đối thoại hiện tại đang không biết nên nói với cô những gì, lúc nãy, chỉ là anh muốn cô nhanh làm xong chuyện của mình thôi, cảm giác cô cứ khúm núm và tòng mệnh ấy lần đầu tiên khiến anh cảm thấy thật khó chịu.
Cô vẫn thường như thế, nhưng sao hôm nay anh lại đặc biệt chú ý đến vậy.
Trên sàn gỗ cách cách nhẹ nhàng tiếng bước chân của hai người, một lớn một nhỏ, dường như cùng cất chung một bước. Đột nhiên anh ngừng lại, cô cũng đồng thời ngừng lại, khi cô còn không biết lí do vì sao chưa tới nơi thỉ đột nhiên anh quay đầu, lạnh nhạt hỏi. " Có phải tôi quá nghiêm khắc với cô không?" Có thể nguyên nhân bắt đầu không phải là cô mà có thể là anh, vì anh quá lãnh cảm chăng, điều này bị ảnh hưởng đến cô và cô cũng trở nên như vậy?
Mái đầu vẫn cuối trước mặt anh, ở một tư thế mà anh không nhìn thấy rõ gương mặt, cô hiện lên một vẻ lúng túng, nhưng lại không cho sự bối rối của bản thân dễ dàng để lộ, âm thanh vẫn dõng dạc nhưng lạnh lùng như thường lệ. " Không có thưa thiếu gia." Tràn đầy cung kính và nể trọng. Đối với cô việc danh chính ngôn thuận tồn tại bên cạnhanh đó đã là một điều tuyệt vời rồi, cô cũng không ham gì thêm và chưa từng cảm thấy bản thân thiếu thốn.
Hơn nữa, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy anh, có thể chăm sóc anh, có thể làm hầu nữ chuyên dụng của anh, đối với một người phục vụ trung thành và tận tụy, đó là một phúc phần chứ không phải là đày ải, cô cảm thấy đó là một vinh hạnh to lớn và dù anh có lạnh nhạt hay thờ ơ với cô thì như vậy cũng đã là một sự ban ơn rồi.
Lời nói cô vừa dứt, anh đã mở cửa phòng mình rồi bước vào, bóng dáng của cô nhanh chân theo sau, còn thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, buông chốt cẩn thận đến mức hầu như khó nghe ra một âm thanh gì. Trong lòng cô đang âm thầm lo lắng, không biết anh hỏi cô như vậy là vì mục đích gì? Có phải cô đã làm phật ý gì anh không? Lo lắng, nhưng bản thân cô biết, chính mình không có quyền lên tiếng hỏi trước mặt anh, cho nên cô im lặng, chờ anh phân phó.
Ngồi trên giường, anh nhìn chầm chầm cô, lại nhớ đến bộ dáng chật chội trong bộ đồ nữ hầu kia, lòng anh hơi chùng xuống chút, anh tuy là một người lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ để cho người thân cận gần như là duy nhất của mình phải chịu ấm ức như vậy, anh quan tâm đến cô, nhưng lại không thể nào mở lời rõ ràng được,anh không muốn thể hiện sự quan tâm đó quá rõ rệt, điều đó sẽ khiến anh và cô đều rơi vào lúng túng, hơn nữa chuyện anh vô tình đi vào phòng của cô ấy, đáng ra không nên xảy ra. Do vậy, anh đành hỏi sang một vấn đề không chút liên quan khác. " Cô hình như quen với cậu ta?"
Cậu ta? Chắc là người thanh niên giao hàng mà ban nãy rồi? Vậy là anh đã nhìn thấy cô và cậu ta nói chuyện với nhau. " Thưa thiếu gia, có một chút." Cậu ta là người giao hàng mới của Hoắc gia, cũng đã làm việc được tháng, cô đã gặp cậu ta mấy lần, cũng có hay nói chuyện, tuy trong quy định về nữ hầu không có quy tắc không cho phép liên hệ với người bên ngoài phạm vi của chủ nhân chính mình, nhưng nếu khiến anh cảm thấy không hài lòng, cô tất nhiên sẽ không kéo dài nữa.
Quả nhiên là có quen biết. " Tôi đang cần cung cấp thêm vài thứ. Để tôi viết xong thì đưa cô đưa cho cậu ta chuẩn bị." Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt cảm nhận được bóng dáng cứng ngắt của cô cũng có chút buông nhẹ, tai nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô, biết là cô nghĩ lung tung, nhưng anh cũng không quá để tâm, phân phó thêm. " Nhân đó, cô cũng nên lấy thêm váy áo mới. Tôi đã hứa là sẽ đem cô ra ngoài nên không được làm mất mặt tôi." Coi như chặn lại mấy câu từ chối của cô vậy.
" Vâng thưa thiếu gia." Cô cuối đầu, nhưng biết được ý tốt của anh, tuy rằng có phải anh thực sự quan tâm cô không, cô không biết, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Còn về chuyện ra ngoài, trước đây và hiện tại cô chưa bao giờ nuôi ý định này, nếu được anh đem ra ngoài, cô nhất định phải luôn đi bên cạnh để phục vụ anh mọi lúc mọi nơi.
Buổi tối đó, vừa ăn tối xong anh liền lên tầng, cô thì ở bên dưới dọn dẹp bát đĩa, vừa định bưng chúng đi rửa thì bên ngoài có tiếng bấm chuông, mày mảnh dẻ nhíu lại một đường, rõ ràng có người nhấn chuông cửa, nhưng giờ này đã muộn thì có ai đến được nhỉ? Có khi nào là khách của thiếu gia không, hay là người ta lại đem đồ gì tới.
Mà động tĩnh này cũng khiến cho người đàn ông trên tầng kia cũng hơi ngạc nhiên, bọn họ sống ở đây đã nhiều năm, ngoài người giao hàng ra thì hầu như không ai đến nơi này, dù là khách hay là người thân của anh cũng chưa một lần ghé qua, đủ hiu quạnh. " Để tôi mở cửa, cô cứ làm chuyện của mình đi." Thấy cô định buông mớ bát đĩa trên tay xuống, ra mở, anh liền ngăn lại, không quên cấp cho cô một ánh mắt lạnh lùng đầy uy nghiêm, khiến cho bước chân vừa định nhấc lên của cô lại đành phải quay lại lủi thủi đi làm chuyện của mình.
Đến lúc cô xong việc, liền nắp trong góc nhìn người khách không biết là ai đến đây. Nhìn bóng lưng thì chắc chắn là là một cô gái rồi, nước da trắng noãn, lúc nói chuyện mái đầu hơi cúi xuống một chút, cánh tay đều đặt về phía trước cẩn thận bao lấy cốc sữa nóng, lâu lâu lại nhấp một ngụm, giọng nói cũng có vẻ dễ nghe. Cô gái này là bạn của thiếu gia? Thiếu gia có rất ít bạn, nếu có chắc chắn cô sẽ biết, nhưng sao cô lại không biết cô ta vậy?
Ráng nhích một chút nhìn cho rõ, đã bị ánh mắt màu lam nhạt kia không tiếng động bắt được cái nhìn của mình, cô liền lúng túng thu lại người lại rúc vào trong góc, thiếu gia nhìn thấy cô rồi!!! (/T^T)/ Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, không biết thiếu gia có trách phạt không? Cô đúng là không nên làm chuyện này mà, nhưng trách nhiệm của cô là quán xuyến mọi chuyện của thiếu gia cho nên... không thể không nhìn.
Lúc anh bước vào, đập vào mắt chính là bộ dáng hết sức ngốc nghếch của cô trong góc khuất, vừa bức rứt cắn cắn môi, vừa xoắn xuýt ngón tay, muốn nhìn ra ngoài, chỉ là đến khi cô nhận ra, thì bóng đỗ của anh đã che mất đi bóng dáng của cô, anh đứng khoanh tay trước mặt cô, lạnh nhạt hỏi. " Muốn nhìn?" Anh vốn là đã phát hiện cô từ sớm, nhưng bản thân lại muốn chờ xem cô có làm chuyện gì không, nhưng ngoài lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhỏ ra nhìn nhìn.
Thấy anh đột ngột xuất hiện trước mặt mình, theo thói quen, đầu cô cuối gầm xuống, ngoan ngoãn nhận tội. " Xin lỗi thiếu gia, Tiểu Vân không nên nhìn lén." Thật ra trong lòng cô đã âm thầm rơi lệ ào ào rồi, nhưng vì không để bản thân làm phiền đến anh nên cô vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Nhưng nếu anh không vui hay tức giận với cô thì gương mặt lạnh nhạt này cũng không duy trì được lâu.
Môi anh đang mấp máy định nói cái gì thêm, thì phía ngoài truyền đến tiếng bước chân và giọng nói dịu dàng của cô gái. " A Hoắc, có chuyện gì sao?"
Mày anh nhíu lại, mối quan hệ của anh và cô gái này khá phức tạp, anh không hi vọng cô ta biết chuyện có người nhìn lén cuộc đối thoại giữa họ, hoặc giả là hiện tại vẫn không thể cho cô ta biết. Nghĩ đến, anh liền đẩy cô ra sau lưng mình tạo thành một tường chắn không để cho cô ta bước vào và phát hiện sự có mặt của cô.
Anh nhìn cô ta lạnh nhạt nói. " Không có chuyện gì, để anh gọi người của Lâm gia đưa em về." Nếu là nhiều năm trước đây, có lẽ anh và co ta còn có thể hòa hoãn nói chuyện với nhau một chút, nhưng sau sự kiện năm đó, mặc dùanh biết cô ta không hề dính dáng đến chuyện này, nhưng bản thân anh không thể chấp nhận được chuyện người khác, cứ năm lần bảy lượt, lợi dụng mối quan hệ của anh và cô ta để làm chuyện mờ ám. Hơn nữa, giữa anh và cô ta còn chưa vượt qua giới hạn bạn bè. Huống hồ với tình thế của anh hiện tại, vốn không đáng để cô ta kết thân.
" Anh vậy là muốn đuổi em đi sao?" Gương mặt cô gái bày ra vẻ ấm ức, khóe mắt nhìn thấy được gấu váy lỡ lộ ra của một người đứng sau lưng anh, khóe mắt lộ ra tia sáng lạnh, nhưng khi nhìn về phía anh lại tràn đầy nhu tình. " Người ta đi nước ngoài hơn năm, khó khăn lắm mới trở về nước Y sao anh lại có thể gặp mặt một chút là muốn chia tay rồi." Ánh mắt lóng lánh lệ như muốn khóc đến nơi, cô ta biết sự việc năm đó chắc chắn khiến anh hận mình, nhưng bản thân cô ta cũng là người bị lường gạt không phải sao? Nếu không phải trăm mưu nghìn kế lừa đám người kia ngăn không cho mình về, cô ta cũng không muốn để anh cứ bị thế giới lãng quên như vậy.
Trong mắt cô ta, anh cũng không khác người thiếu niên nổi trội năm ấy là mấy, chỉ càng trở nên thành thục và cuốn hút hơn thôi. " A Hoắc, chỉ cần chúng ta hợp tác, em tin tưởng với khả năng của anh và sự hỗ trợ của Lâm gia, anhsẽ lại trở về như ngày xưa." Trong số các đại gia tộc xếp sau Hoắc gia, Lâm gia chính là gia tộc đứng đầu và có uy thế nhất, tuy không thể so thân phận địa vị, nhưng chắc chắn tiềm năng và sức mạnh của gia tộc này không thể xem thường được.
" Tiểu Lâm, chuyện đã nhiều năm trôi qua, tôi không nghĩ là có cơ hội biến chuyển..." Anh vốn không còn hứng thú với mị chuyện đấu đá đó nữa, cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình, chỉ cần không động đến điểm yếu mệnh của anh, anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.
" A Hoắc, không sao hiện tại có thể anh không có lòng tin, nhưng em đã trở về, em sẽ tiếp thêm động lực và hi vọng cho anh được không?" Cô ta cười hì hì nói, sau đó lúng túng nhỏ giọng. " Lần này em về còn chưa báo với gia đình,anh cũng đừng nói với người của Lâm gia, em đã sắp xếp chỗ rồi, không cần lo cho em." Nói xong nhìn đồng hồ trên tay, đã quá giờ, cô ta thấy cũng không nên làm phiền anh thêm đành nói lời chào tạm biệt rồi đi về.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe đỗ trước cửa biệt viện đã chạy đi mất hút, anh mới nhíu mày quay đầu lại, đã thấy cô theo thói quen dọn dẹp ly tách trên bàn.
" Lâm tiểu thư..." Dù sao, cô cũng thấy nhiệt tình của Lâm tiểu thư ia đúng là chân thực, muốn nói một vài ý tốt về cô ta lại bị anh ngăn lại...
" Lần sau muốn nghe nói chuyện thì cứ đứng bên cạnh tôi, không cần nấp đâu cả." Mặc dù nhìn bộ dáng nghe lỏm của cô cũng có gì đó hơi đáng yêu, nhưng anh cứ có cảm giác bản thân đang làm gì mờ ám mà bị người ta nhìn trộm, cho nên cô cứ đường đường chính chính đứng bên cạnh anh là được, cô là hầu chuyên dụng của anh, cô có quyền đó làm vậy.
" Vâng thưa thiếu gia." Cô vẫn đạm mạc đáp lời, nhưng không khó nghe ra trong đó có chút cao hứng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đem cô đặt vào sảnh bên trong, để thân thể cô tựa vào cửa, bàn tay áp lên trán cô, đặt ngón tay dưới mũi cô, hơi thở ra nóng hổi, trán cũng nóng hầm hập, tiếng hít thở cũng có vẻ khò khè và nặng trĩu. Quả nhiên cô đã bị sốt, vậy mà còn ngoan cố dầm mưa ra ngoài nữa, tận trách cũng không nhất thiết phải như vậy. Nếu không phải anh thấy cô có vẻ bất thường và lên tìm, không phải cô sẽ nằm đó đến tối chứ.
Giờ ngất đến độ gọi hai ba lần vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ở đây ngoài cô ra cũng chi có mỗi mình anh, ánh mắt dời xuống bộ váy nữ hầu đang sũng nước tí tách của cô, từng thớ vải dính sát vào người làm lộ ra đường cong cơ thể yêu kiều xinh đẹp, mày rậm liền nhíu lại một đường, vỗ vỗ nhẹ lên má cô, không có động tĩnh gì.
Con ngươi lam xẹt qua một tia khó xử, cánh tay anh chần chờ rồi vươn ra về phía cô, đầu tiên anh kéo dây buộc tạp dề, sau đó là từng cúc áo, từng chút, từng chút da thịt hồng hào xinh đẹp cứ hiện ra trước mắt anh, cổ, xương quai xanh, bụng, đến cả hai bắp chân cũng lộ ra ngay khi anh cởi bỏ váy dài, giày đen, vớ chân, chỉ còn lại quần áo lót.
Cánh tay anh liền giơ ra với tay lấy một chiếc khăn đã khô ráo gần đó, đem cơ thể cô ôm lấy, để người cô áp vào chính mình, cúi đầu động ngay lên móc khóa áo lót, nó liền bung ra, trượt theo hai bên cánh tay cô rơi xuống đất, bên trong có thứ gì đó ngay lập tức áp lên người anh, không có cách ào khác hơn, anh liền đem khăn tắm choàng lại, bên dưới rút một bên dây quần lót nó liền tách ra, rơi xuống đất, đôi mắt lam thấy được bờ mông tròn trịa trắng hồng.
“ Khụ khụ.” Hơn nữa, anh cảm nhận thấy được hai khối thịt trước ngực cô cáchn lớp vải đang phậm phồng lên xuống theo từng nhịp thở mà nó lại đang dán lên người mình, cánh tay anh vội với ra lấy một chiếc áo sơ mi chính mình ở gần đó, khoác vào hai cánh tay rồi cài lại đàng hoàng cho cô, lại rút khăn tắm bên trong ra, sau đó ôm cô đặt lên trên ghế dài gần đó.
Bản thân anh cũng bị ướt, may mà quần áo khô đều có sẵn ở đây, ánh mắt lướt nhìn qua phía cô, anh cũng không quá để tâm, đem bản thân nhanh chóng thay quần áo một lần, đem quần áo ướt quăng tạm vào rỗ đựng gần kề, sau đó đi về phía cô, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, nhìn lướt qua bóng dáng nho nhỏ, gương mặt thanh thuần lúc ngủ của cô, lòng anh mềm mại một chút rồi lại sinh ra chút phiền muộn, như thế này có gì khác hôm trước đâu chứ.
Đáng lẽ ra anh phải lạnh nhạt với cô, phải thờ ơ với cô mà, phải như trước đây, anh cứ làm chuyện anh làm, cô lại làm chuyện cô làm, nhưng hiện tại, anh lại quan tâm tới cô rồi và lúc cô thức dậy, anh nên nói cái gì đây?
Tất nhiên là anh không thể thừa nhận anh có chút để tâm với cô được?!
Bước chân anh vẫn bước đi trong lúc anh còn đang chìm trong suy nghĩ, ý định vừa muốn đem cô trở lại phòng ngủ của nữ hầu, nhớ lại căn phòng sạch sẽ mà có chút cũ kĩ đó, bước chân anh lại rẽ vào phòng mình, cứ coi như vì cô đang bị bệnh và vì sự phụng sự hết sức trung thành, tận tụy của cô mà anh cho cô đặc ân này vậy. Nghĩ xong, anh nhìn đến thì phát hiện cả hai đều ở trong phòng, bước chân anh còn thành thục hơn là suy nghĩ, anh hơi ngạc nhiên một chút, rối đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, lại gọi điện cho người đến xem bệnh cho cô.
Lúc Tề tiên sinh vội vã và cuống quýt chạy đến, không biết vì sao Hoắc đại thiếu gia lại gọi mình, đã lâu ông chưa gặp lại anh, từ lần cuối đến nay cũng đã vài năm. Tề gia bao đời làm bác sĩ cho Hoắc gia, trung thành bao nhiêu năm, trải qua bao thế hệ làm bác sĩ niềm trung thành và sự chuyên cần với nghề với những chủ nhân của Hoắc gia chưa từng đổi, mặc cho nhiều biến cố xảy ra, người lên người xuống vai vế, danh vọng có thăng trầm đi chăng nữa, mãi mãi vẫn tận trung như vậy. Bởi vậy, đối với một người đã thất thế như anh, trong mắt Tề tiên sinh vĩnh viễn vẫn là thiếu niên bản lĩnh hơn người ngày nào.
Vào tới nơi, cảnh ông thấy lại là một người đàn ông, không nhiều năm qua có thể làm mắt ông nhòe đi, nhưng chắc chắn đường nét gương mặt này không ai khác chính là anh, Hoắc đại thiếu gia. Người thiếu niên như thần năm ấy, ngần ấy năm thất thế vẫn không mất đi vẻ anh tuấn và khí chất bất phàm, đôi mắt lam vẫn sắc bén và tinh anh như ngày nào, nhưng việc anh đang làm lại khiến ông hơi ngạc nhiên một chút.
Trên giường, cô gái nằm im thim thiếp, trên người được đắp chăn kĩ lưỡng, chỉ mỗi cổ áo lộ ra, có thể nhìn đến là của một cái áo sơ mi nam, mái đầu cô lại gối lên chân anh, mái tóc ướt được anh xõa ra rồi dùng khăn tắm lau cho khỏi ướt, thấy ông bước vào, ánh mắt anh chỉ liếc qua rồi buông mái tóc cô ra, bạc môi mỏng mấp máy. “ Tề tiên sinh nhờ ông xem cho cô ấy.”
“ Vâng... vâng.” Tề tiên sinh vội tiến lên, cánh tay anh rút nhiệt kế trong người cô ra, đưa cho ông, để ông nhìn lên nhiệt kế, xem xét gương mặt hơi hơi đỏ của cô một chút.
“ Thưa thiếu gia, chỉ là cảm nhẹ, có thể vì thời tiết thay đổi và bị mắc mưa nên dẫn đến nặng thêm, chỉ cần theo dõi và uống thuốc một hai ngày là được.” Biết anh đã nghe được những gì mình nói, Tề tiên sinh liền lấy trong hộp thuốc mà mình mang đến ra một vài viên thuốc đặc trị nhỏ, đưa cho anh căn dặn thời gian uống rõ ràng, cuối lời, trước khi rời đi, ông vẫn cẩn thận hỏi dò anh một câu. “ Không biết, thiếu gia có cần thêm người không. Không nhất thiết phải là người Hoắc gia...”
Đối với chuyện anh thất thế, ông cảm thấy vô cùng nuối tiếc, sự việc năm đó cũng không rõ ràng, thái độ Hoắc lão càng không minh bạch, cuối cùng người bị lạnh nhạt nhất lại chính là anh, thấy cuộc sống hai người đơn giản và có phần thiếu thốn của anh khiến ông cảm thấy rất chạnh lòng, huống hồ năm đó, Tiền Hoắc phu nhân còn là đại ân nhân của ông, năm đó, Tề gia cũng từng nhờ anh giúp đỡ mới có được như ngày hôm nay.
Nghe hiểu ý tốt của ông, anh chỉ cười trừ, chuyện xảy ra năm đó, Tề gia không gió chiều nào theo chiều ấy là anh đã cảm kích lắm rồi, huống hồ anh vốn không để tâm chuyện ân nghĩa. Vả lại, nếu chuyện Tề gia âm thâm giúp đỡ anh, tuy hiện tại anh không có bất kì nguy hại gì với đám người kia, nhưng đến tai bọn họ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, với lại nguyên bản, anh cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt. Cho nên với thiện ý của ông, anh cười đáp lời. “ Không cần, tự tôi có thể lo liệu được.”
Thấy anh không đồng ý, ông dù muốn giúp đỡ nhưng biết lời từ chối của anh chính là muốn tốt cho mình, ông đành ngậm ngùi nói lời từ biệt, lúc rời đi, không khỏi nhìn gương mặt cô gái nằm trên chân anh một lần. Người có thể được Hoắc đại thiếu gia bỏ công sức và thì giờ nhiều như vậy để tâm đến, chắc chắn vị trí của cô trong lòng anh, không phải đơn giản chỉ là chủ tớ, bạn bè, hay thậm chí là hơn nữa.
Cảm giác khi ông nhìn thấy sự chăm sóc của anh dành cho cô, ánh mắt chuyên chú và hơi hướm chiếm hữu cao độ đó, nếu là người từng phục vụ nhiều thế hệ Hoắc gia đặc biệt là những người đàn ông đứng đầu sẽ rõ, biểu hiện đó chỉ có thể là dành cho một người rất đặc biệt với mình và ông có dự đoán, vào một ngày không xa, vì cô, anh sẽ trở lại thời hoàng kim chói sáng của chính mình.
---
Đến tầm buổi chiều tối thì cô tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, ánh mắt nhập nhòe và lờ mờ không rõ, cô chỉ nhớ bản thân có cảm giác không khỏe cho lắm, sáng còn làm bữa ăn sáng cho thiếu gia, sau đó trời mưa, chính mình ra dọn quần áo, sau đó thì sao nữa cô không nhớ rõ, sao cô không nhớ gì hết vậy, không nhìn rõ xung quanh nhưng vẫn nhận ra được ánh đèn điện. Trời bên ngoài đã tối rồi sao? Vậy là tới giờ thiếu gia ăn nhẹ, còn có chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm, còn có ủi áo cho thiếu gia nữa, lau dọn... nhiều thứ quá! Cô phải làm ngay mới được!!!
Vừa chống tay lên định ngồi dậy, cô mới phát hiện sức lực bản thân cô rút đi đâu hết, cổ họng nóng rát, cố hết hơi sức mới có thể đủ sức vịn đầu giường, toan bước xuống đất, chân chống đã chạm đất, nhưng vừa đặt cơ thể lên sức nặng đôi chân thì cô lại không đủ sức chịu đựng mà khụy xuống, thân thể bỗng chốc không có điểm tựa liền ngã sắp, nhưng nửa chừng lại được một cánh tay to lớn vươn ra, tóm lấy vòng eo và bên dưới cánh tay vừa đỡ cô dậy vừa nhất bổng cô lên, cô lại rơi vào trong lồng ngực rộng lớn quen thuộc. “ Cô lại muốn làm gì?”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, lạnh lẽo và uy nghiêm như vậy, cơn bệnh làm cô quên mất thói quen lạnh nhạt và cung kính như thường lệ mà lộ ra chút yếu ớt, mà thông thường theo cô chính là không đáng có, có vẻ anh không vui, cô liền cúi đầu thật thấp, khô cổ ho nhỏ vài tiếng gấp rút, rồi trong ngực anh, mềm yếu đáp lời. “ Thiếu gia...~ Khụ khụ...” Cô cảm thấy bị anh ôm như thế này thật là áp lực, giọng nói anh gần bên tai làm cô cảm thấy rất áp bách, nên cô nhúc nhich mong từ trong người anh thoát ra. “... ăn tối... thiếu gia, để Tiểu... khụ khụ...” Cô còn phải làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện, hôm nay cô còn chưa có làm xong gì đâu.
“ Cô đi còn không vững đừng để ý mấy chuyện đó.” Anh vừa nói, vừa nhấc bước chân đi, cứ như vậy bế cô xuống tầng, còn cô im thin thít không dám động đậy nữa.
P/s: Đã cố gắng hết sức, nhưng chắc lịch post là 1chương/tuần nhá, chừng nào có nghĩ lễ hoặc lịch học thư thả, tác giả sẽ viết thêm.