Xin thưa, căn cứ theo trả lời của một người có kinh nghiệm, chuyện này trừ giả vờ chưa có gì xảy ra thì không còn biện pháp khác.
Sáng sớm, Văn Khê thừa dịp Bạch Húc Thần còn đang ngủ say liền mặc quần áo rồi đi khỏi, trong lòng anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì, làm cũng đã làm rồi, là hai người nam nhân, tôi tình anh nguyện, cũng không phải trốn tránh trách nhiệm.
Thật ra, anh không biết rằng Bạch Húc Thần đã thức dậy rất lâu rồi. Vừa mở mắt ra hắn đã nhìn thấy Văn Khê trần như nhộng ngủ bên cạnh mình, doạ hắn sợ đến nhắm tịt hai mắt.
Văn Khê làm ra bộ dạng như không có gì, cũng không tìm đến Bạch Húc Thần sinh sự, nhưng anh cùng Bạch Húc Thần chính là hai người không cùng thế giới, nếu không vì Tiếu Vân thì hai người căn bản sẽ không liên quan gì nhau, cho nên một khi đã khôi phục lại cuộc sống không có Tiếu Vân thì tự nhiên hai người cũng không có lý do gặp mặt.
Từ sau khi có bạn trai, Tiếu Vân cũng không chuyển ra khỏi nhà Văn Khê, kỳ thực tập của cậu còn chưa chấm dứt nên chuyện của cậu và y không tiện công khai.
Mỗi ngày Văn Khê cùng Tiếu Vân đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng lại không có loại xấu hổ như tưởng tượng, anh cảm thấy căn bản mình không quá thích Tiếu Vân, chẳng qua khi đó biết Tiếu Vân thích một người khác, tâm lý hiếu thắng của anh bị khiêu kích mà thôi.
Có mấy lần anh xém kiềm chế không nổi muốn hỏi Tiếu Vân “Gần đây cậu và học trưởng thế nào.” nhưng cảm giác hỏi như vậy có hơi mạo muội nên thôi, anh cùng Bạch Húc Thần là quan hệ cựu tình địch, đột nhiên đi quan tâm như vậy dù có dùng lý do gì cũng thấy gượng ép.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày từ đêm đó, lúc Văn Khê đang họp ở công ty, thư ký đột nhiên đặt bên tay anh một hộp quà nhỏ, hình dạng giống với hộp quà kẹp sữa cho trẻ em, được bao lại cẩn thận, đẹp đẽ.
Sau khi trở lại văn phòng anh nhanh chóng mở quà, phát hiện ở bên trong là một thuốc bôi hạ nhiệt, chuyên dùng cho mặt sau, bởi vì sợ bị người khác nhìn thấy nên cố tình bao lại giống như một món quà sang trọng.
Văn Khê không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là do ai mang đến, chỉ là một đêm thôi mà hắn lại có thể cẩn thận chăm sóc đến mức này, như vậy đoá cúc của mình cũng không phải đã trao lầm người.
Mấy đêm sau khi Văn Khê rời khỏi nhà mình, Bạch Húc Thần đều ngủ không ngon, bắt đầu là say rượu đau đầu, sau đó là tâm phiền ý loạn.
Hắn không rõ lúc đó chính mình đã nghĩ gì lại ngủ với Văn Khê, nhưng mà chuyện này cũng phát sinh tự nhiên, khi đó anh cũng có vẻ không do dự hôn cuồng nhiệt.
Lúc đầu hắn còn lo lắng Văn Khê nhất thời tức giận mà đi mua dao về giết mình, nhưng sau này nghĩ lại, tối đó Văn Khê cũng rất tự nguyện, chủ động quấn lấy mình, biểu hiện dục cầu bất mãn kia vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
Lúc này cứ giả vờ như không có gì xảy ra có vẻ là biện pháp tốt nhất, đợi sự việc trôi qua một thời gian thì hắn cùng Văn Khê đã không còn một chút quan hệ gì, xem đó như một đoạn mộng xuân đẹp đẽ là được rồi.
Ngoài miệng thì Bạch Húc Thần nói vậy nhưng sau đó lại không tự chủ được mà mua thuốc mỡ cho Văn Khê, còn đặc biệt gói thật đẹp mới đem qua tặng.
Ngày đó, Bạch Húc Thần ở dưới lầu công ty Văn Khê cũng muốn lên thăm một chút, nhìn anh một chút cũng tốt, ân cần hỏi thăm một câu cũng được, nhưng hắn vắt hết óc cũng không tìm ra lý do quấy rầy Văn Khê, cũng không thể nói “Tôi đến an ủi cúc hoa của cậu.”, nói không chừng còn bị Văn Khê xem như bao cát đánh đến chết.
Một tháng sau, vào một buổi tối, Bạch Húc Thần tan làm, đi mua đồ rồi trở về nhà, còn chưa kịp cất đồ thì di động đột nhiên nhận được tin nhắn từ dãy số lạ
[Chào, tôi là Văn Khê, hôm nay Tiếu Vân cùng tên tròn một chút đó kỷ niệm một tháng, không bằng chúng ta đi theo dõi bọn họ đi, mấy năm qua cậu ấy xem chúng ta như lốp dự phòng, chúng ta không thể tha cho cậu ấy dễ dàng như vậy.]
Bạch Húc Thần nhìn tin nhắn kia, ngón tay hơi run run, cảm giác tim đột ngột dừng một chút rồi lại đập, cảm giác rõ ràng từng mạch máu trong cơ thể.
[Chúng ta gặp mặt ở đâu]
Văn Khê gửi một hình bản đồ cho hắn
[Tôi nhìn thấy cậu ấy mua vé xem phim trên web, tôi cũng mua cùng suất với họ, vị trí ngay phía sau. Bây giờ tôi đi, anh nhanh đến đây, đến muộn phải mời cơm.]
Bạch Húc Thần bỏ toàn bộ thịt cùng đồ ăn vào tủ lạnh rồi ra cửa, đi đến dưới lầu thì quay lại nhà lấy một cái dù bỏ vào balo, sau đó nhanh chóng chạy đi, phát hiện đoạn đường đó đang kẹt, vì thế chạy bộ 2km đến bến tàu điện ngầm, chen lên xe.
Hôm nay Văn Khê ăn mặc có chút khác với bình thường, không biết là vì được nghỉ một ngày nên ăn mặc tuỳ tiện hay do muốn theo dõi Tiếu Vân nên cải trang một chút.
Anh mặc một cái áo lông cao cổ màu nâu nhạt, cổ áo mềm mềm chạm vào dưới cằm, gương mặt nhìn qua có chút đáng yêu, lúc anh nhìn thấy Bạch Húc Thần đi đến tâm tình lại biến động, lỗ tai không biết vì sao lại nóng, có chút không tự nhiên quay mặt đi nơi khác:
“Đến muộn, mời tôi ăn bắp rang đi, vị caramel.”
Bạch Húc Thần nghe anh nói liền hí hửng đi mua bắp, lúc trở lại, Văn Khê lập tức xoay người, giống như không thèm quan tâm hắn, nắm chặt vé phim trong tay, lạnh lùng nói:
“Đi thôi, nhanh lên, phim chiếu được 5 phút rồi.”
Văn Khê nhìn vào cuốn vé, sau đó thò ngón tay ra từ áo lông, chỉ chỉ vào hai cái ghế, ý bảo đó là vị trí của họ.
Bạch Húc Thần gật gật đầu, hắn cũng không có tâm tư đi rình Tiếu Vân cùng bạn trai, ánh mắt hắn lúc nào cũng dán lên người Văn Khê, cảm giác qua một tháng không gặp, đối phương có chút gầy, không biết có phải không ăn được đồ ăn hắn làm nên mới gầy vậy không.
Bạch Húc Thần lấy một viên bắp caramel, sợ Văn Khê làm bẩn tay nên lấy từng viên đút cho Văn Khê, Văn Khê cũng không thấy gì không ổn, mở miệng tiếp nhận thứ được đưa đến, vô tình nhai trúng một hạt bắp chưa nở hết, người kia liền đưa tay cho anh phun ra, cũng không hề chê anh ghê tởm.
Văn Khê yên lặng ăn bắp, tầm mắt đặt ở màn hình lớn, nam nữ chính trong phim yêu đến chết đi sống lại, ở phía trước, Tiếu Vân dựa vào vai Viên Dật Điểm khóc lóc, nhưng không biết tại sao hắn lại cười.
Cuối cùng, chờ Văn Khê ăn xong, Bạch Húc Thần liếm ngón tay có vị caramel của mình, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm mỗi ngón tay một lần.
Không biết vì sao Văn Khê lại mẫn cảm với hành động đó, xoay qua kề miệng vào tai hắn, âm thầm nói:
“Nơi này cũng ngọt, liếm đi.”
Sau đó Bạch Húc Thần ngoan ngoãn xoay sang liến môi anh, liếm đến kích động cắn một chút, bị Văn Khê cho một quyền vào bụng.
Sau khi ra khỏi rạp phim, Viên Dật Điểm cùng Tiếu Vân đi đến một quán lẩu nổi tiếng, Văn Khê và Bạch Húc Thần cũng đi theo, hai người gọi một nồi lẩu, Văn Khê kiên trì muốn ăn cay, Bạch Húc Thần giữ chặt menu nhất định không chịu cho Văn Khê ăn cay, hắn nói anh hay thức đêm, dạ dày không tốt, dễ thượng hoả nên không thể ăn cay, vì thế Văn Khê cũng đành chiều hắn.
Món ăn được dọn lên, Bạch Húc Thần luôn gắp thịt cho Văn Khê, làm cho anh ăn liên tục cũng chưa hết, còn hắn tự gắp rau xanh cho mình.
“Có phải anh cảm thấy tôi rất phiền không”
Văn Khê cắn một khối thịt bò, hàm hàm hồ hồ hỏi Bạch Húc Thần.
Bạch Húc Thần sửng sốt một chút:
“A Không có, sao anh lại nghĩ vậy”
Văn Khê liếm môi dưới, né tránh tầm mắt nóng cháy của đối phương, nhìn làn khói trắng lượn lờ bốc lên từ nồi lẩu:
“Vậy sao anh lại làm bộ dạng ăn nói khép nép với tôi, không phải anh sợ tôi còn giận chuyện lúc trước sao. Tôi sao lại là một người nhỏ mọn như vậy được, ngày đó là do tôi tự câu dẫn anh trước.”
Nói đến khúc sau, âm thanh anh không tự giác nhỏ lại.
Bỗng nhiên Bạch Húc Thần nóng mặt:
“Tôi không có, chăm sóc người khác là thói quen của tôi, tôi nhìn anh ăn no, không giận tôi, tôi sẽ cảm thấy yên tâm. Đúng rồi, anh….có hối hận hay không”
“Hối hận cái gì, cũng không phải tôi không thích.”
Văn Khê nâng tầm mắt, chạm tầm mắt của hắn, đột nhiên trên mặt tràn ngập ý cười.
Đột nhiên Văn Khê nhớ tới việc người ngày luôn là như vậy, đi ăn thịt nướng, vừa nướng được một miếng thịt đã gấp ngay vào chén Tiếu Vân, lo cho người khác ăn no quên luôn chính mình còn chưa ăn gì, chưa bao giờ che giấu tâm ý lo cho người khác.
Bỗng dưng anh như hiểu rõ chuyện gì.
Sau khi ăn lẩu xong, Bạch Húc Thần muốn đưa anh về nhà, bên ngoài đổ mưa, dưới mặt đất phản chiếu lại ánh đèn neon. Bạch Húc Thần mở dù, dùng tay trái giơ dù, cho Văn Khê đứng bên trái mình, che cho cả người Văn Khê không bị ướt còn mình để lộ nửa thân ở bên ngoài, dường như hắn hoàn toàn không để ý, chỉ lo che cho Văn Khê không để anh ra khỏi dù.
Hai người trầm mặc sánh vai đi đến nhà ga, Văn Khê đột nhiên nắm áo Bạch Húc Thần, nghé vào lỗ tai hắn, nói:
“Hay là đêm nay tôi qua đêm ở nhà anh nha, tôi sợ trở về sẽ gặp họ, vừa rồi hình như bọn họ vừa ghé vào cửa hàng tiện lợi.”
Còn một chương nữa thôi là hoàn rồi m/