Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, mọi người nhấp vài ngụm trà, Triển Chiêu đứng dậy gọi tiểu nhị tính tiền, không ngờ tiểu nhị nói Triệu Phổ đã trả tiền rồi. Công Tôn hơi giật mình, Triệu Phổ từ nãy giờ vẫn ngồi đây ăn không hề rời chỗ, trả tiền từ khi nào chứ?
Triển Chiêu thì lại mỉm cười, chắp tay nói với Triệu Phổ, “Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy được?”
Triệu Phổ phất tay, cười nói, “Không muốn khiến Triển huynh phải tốn kém.”
Công Tôn nhíu mày, nhìn Triển Chiêu và Triệu Phổ ở bên kia giành qua giành lại, trong lòng có chút nghi hoặc, Triệu Phổ này… hình như không phải là một tên lưu manh tầm thường.
Sau khi ăn xong, mọi người lên đường đi đến nha môn tri phủ của Thanh Dương phủ.
Vừa ăn cơm xong nên Công Tôn dẫn Tiểu Tứ Tử chậm rãi đi bộ, Tiểu Tứ Tử vừa đi vừa dùng tay xoa cái bụng tròn, trái xoa mười hai lần, phải xoa mười hai lần.
Triệu Phổ thấy thật dễ thương, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi xoa bụng làm gì vậy?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nói với Triệu Phổ, “Dạ, tiêu thực.”
“Tiêu thực?” Triệu Phổ càng nghĩ càng thấy chơi vui.
Công Tôn thuận miệng nói, “Tiểu hài tử và lão nhân sau khi ăn, trước khi ngủ, nhẹ nhàng xoa bụng sẽ rất tốt cho thân thể.”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Công Tôn, “Tiên sinh dường như rất rõ về cách chăm sóc thân thể.”
Công Tôn cười cười, “Con người tốt nhất vẫn là không có bệnh, một khi có bệnh mới trị sẽ không kịp, trước tiên là phải phòng bệnh, cũng như trong chiến tranh, nên đề phòng trước khi xảy ra tai nạn.”
“Nói đến chiến tranh.” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Triệu Phổ, “Vùng biên ải phía bắc thế nào rồi? Ta nghe nói gần đây rất thái bình.”
“Ừ.” Triệu Phổ nhún nhún vai, “Người Liêu và người Tây Hạ không rảnh, cho nên một năm này hẳn là bình an vô sự… Còn những năm sau thì cũng chưa rõ, phải xem kẻ lên nắm quyền là ai.”
Công Tôn sờ sờ cằm, “Văn hóa Trung Nguyên luôn luôn dĩ hòa vi quý, thông thường đều là chủ thủ không chủ công, kỳ thực hiện tại là thời cơ tốt, nếu có thể nắm chặt thời cơ đàm phán điều kiện thì có thể hòa thuận nhiều năm.”
“A…” Triệu Phổ cười, phất phất tay, “Ngươi đúng mà mọt sách, đám mọi rợ này ai thèm nói lý lẽ với ngươi chứ, hôm nay đáp ứng, ngày mai liền trở mặt không nhận.”
Công Tôn nhíu mày, xoay mặt nghiêm túc đáp trả Triệu Phổ, “Ta không biết được bản chất của ngoại tộc có liên quan gì đến chuyện ta có phải mọt sách hay không? Sao ngươi có thể dựa vào một câu nói đã cho rằng ta là mọt sách?”
Triệu Phổ nhếch khóe miệng cười, “Vậy ngươi lấy gì nhận định ta là lưu manh?”
Công Tôn nheo nheo mắt, “Ngươi nửa đêm cùng hai tên dâm tặc tác quái trước cửa phòng chúng ta, lúc ăn cơm thì hành động vô lại, há mồm ngậm miệng thô tục kinh khủng, còn chối mình không phải lưu manh?”
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, nhìn sang Triển Chiêu thì thấy hắn hiếu kỳ nhìn ngược lại mình, ánh mắt đó đang hỏi —— Nga? Ngươi còn đồng lõa với dâm tặc?
“Uy, thư ngốc! Ngươi đừng nói bừa vô căn cứ có được không? Ta đã giải thích rõ là đêm đó ta nghe được động tĩnh mới chạy ra xem… Ta ở lại khách điếm đó là vì sợ bọn ác nhân làm hại các ngươi.” Triệu Phổ kêu oan, “Ta đâu có giống ngươi, hơn nửa đêm còn dạy nhi tử đá lưu manh, nói xấu sau lưng ta.”
Công Tôn vốn là sửng sốt, nhưng sau đó lại mở to hai mắt trừng hắn, “Ngươi… ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?”
………
Triệu Phổ chột dạ, thôi chết, nhất thời kích động nên lỡ mồm rồi, vội vàng chối, “Không… vách tường của khách điếm đó khá mỏng.”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ đầy căm ghét, càng chắc chắn tên này là lưu manh.
Triệu Phổ hết đường chối cãi, may mà phía trước đã là huyện nha, Triển Chiêu đúng lúc cắt ngang hai người, “Tới nha môn rồi.”
Mọi người vào huyện nha, huyện thái gia thấy Triển Chiêu trở về liền mang người ra nghênh đón, Triển Chiêu nói đã dẫn lang trung đến, muốn xem nhân chứng bị thương kia.
Công Tôn theo Triển Chiêu đi tới sương phòng trong tiểu viện, Triệu Phổ cũng nhàn nhã đi tới cửa, thăm dò nhìn vào bên trong.
Tiểu Tứ Tử cầm hòm thuốc trắng đi theo phía sau Công Tôn, Triệu Phổ đứng sau, nhẹ nhàng kéo bé một cái, Tiểu Tứ Tử suýt chút nữa đặt mông ngồi phịch xuống đất, cũng may Triệu Phổ kịp đỡ, nhỏ giọng hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi vào trong đó làm gì, hai ta ngồi ngoài nói chuyện đi.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, có chút do dự, bé kỳ thực rất thích Triệu Phổ, nghĩ thúc ấy trông thật oai phong, tuy rằng phụ thân nói thúc ấy là lưu manh, nhưng bé ngược lại cảm thấy Triệu Phổ là người tốt, liền hỏi, “Nói chuyện gì nha?”
Triệu Phổ thấp giọng hỏi bé “Hai ngươi đến Khai Phong làm gì?”
Tiểu Tứ Tử lại chớp chớp mắt, “Nga, bởi vì phụ thân nhận được phong thư…”
Còn chưa dứt lời, Triệu Phổ đã thấy trước mắt xuất hiện một ống tay áo trắng tinh, cánh tay trắng gầy của Công Tôn chặn ngang ngăn trước Tiểu Tứ Tử, che chở bé đi vào trong, không quên quay đầu lại hung dữ trừng mắt liếc Triệu Phổ.
Triệu Phổ nghiến răng… Tại sao nhi tử lại khả ái hơn phụ thân nhiều như vậy? Quả nhiên không phải thân sinh!
~
Vào phòng, Công Tôn xem xét bệnh tình của người nằm trên giường, vươn tay bắt mạch cho hắn, nhíu mày, “Quả nhiên là trúng độc.”
“Thật sự là trúng độc?” Triển Chiêu thấy có đầu mối cũng rất mừng rỡ, “Trúng độc gì, có thể trị được không?”
Công Tôn sờ sờ cằm, “Loại độc này cực mạnh… Hơn nữa hắn trúng là độc mạn tính, ít nhất đã hơn một năm.”
“Hơn một năm?” Triển Chiêu chấn động mạnh, “Nói vậy, kẻ hại hắn chính là kẻ đã ở chung với hắn hơn một năm… cũng chỉ có thể là quản gia của hắn, mà không phải là thê tử vừa cưới nửa năm nay?”
Công Tôn lắc đầu, “Nửa năm? Tuyệt đối không thể!”
“Vậy là được rồi.” Triển Chiêu nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, “Tiên sinh, có thể giải độc cho hắn hay không, ta cần hắn chính mồm xác nhận kẻ đã hại hắn.”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Công Tôn nói, bảo Tiểu Tứ Tử cầm hòm thuốc đến, mở hòm lấy ra một bộ ngân châm, bảy mươi hai mai ngân châm đồng loạt xếp thành một hàng, Công Tôn giúp người nọ châm cứu trừ độc, nói với Triển Chiêu, “Có thể mất đến một hai canh giờ, các ngươi ra ngoài ngồi uống chén trà trước đi.”
“Không sao.” Triển Chiêu khoát tay, “Ta ở đây giúp ngươi một tay.”
Công Tôn gật đầu, thầm nghĩ Triển Chiêu quả nhiên có phong độ của một đại hiệp, so với cái tên lưu manh kia khác xa một trời một vực! Nghĩ xong cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu chuyên tâm thi châm.
Sau đó hơn một canh giờ, Triển Chiêu ngồi cách đó không xa lẳng lặng chờ, Công Tôn ngồi thi châm, Tiểu Tứ Tử cầm một cái khăn sạch, thường xuyên lau lau cái trán cho Công Tôn, vừa chăm chú nghe Công Tôn giảng dạy, nghiêm túc học hỏi quy luật thi châm trên huyệt vị.
Triệu Phổ khoanh tay dựa vào cửa nhìn, vốn hắn nghĩ cứu trị người bệnh thì có cái gì hay đâu mà xem, chắc chắn là rất chán. Định liếc nhìn một cái rồi ra ngoài đi dạo, thế nhưng bất tri bất giác bị thần sắc chuyên chú của Công Tôn hấp dẫn, đứng cạnh cửa, nhìn đến xuất thần.
Mấy tên ảnh vệ ngồi trên tường viện khẽ nói nhỏ —— Vương gia có phải bị điểm huyệt rồi không? Sao lại đứng im ở chỗ kia lâu đến như vậy!
Hai canh giờ qua đi, trời đã sập tối, Công Tôn cũng đã thu hồi ngâm châm, thở ra một hơi dài.
Tiểu Tứ Tử trước tiên đưa đến cho Công Tôn một ly trà, sau đó lại nhu thuận lấy giấy bút đặt lên bàn, chấm bút lông vào mực nước, chờ.
Công Tôn đi tới, đề bút viết một phương thuốc, giao cho một nha dịch, bảo hắn đi bốc thuốc, sau đó năm chén nấu thành một chén, bưng đến.
Nha dịch lập tức cầm phương thuốc đi, trước khi hắn ra ngoài, Triệu Phổ đã kịp ngắm sơ qua phương thuốc kia —— Tuy hắn không phải văn nhân thi nhân, có điều… chữ trên phương thuốc thực sự rất đẹp, so với chữ của Hạ Nhất Hàng đẹp gấp trăm lần.
~
Xa xa ngoài biên quan ải bắc, Hạ Nhất Hàng đột nhiên hắt xì một cái, trời đông giá rét lạnh cóng, ôm noãn lô tiếp tục sự nghiệp viết chiết tử của hắn, các ảnh vệ lưu thủ ngoài cửa đồng tình nhìn hắn.
……
“Hắn đã an toàn.” Công Tôn thu hồi bút, xoa xoa bàn tay hơi lạnh của Tiểu Tứ Tử, nói với Triển Chiêu, “Thần trí trong chốc lát sẽ thanh tỉnh, bất quá thân thể còn chưa cử động được, phải uống thuốc để hoàn toàn trừ độc, đại khái bốn năm ngày là có thể đi lại, nhưng thân thể bị thương quá sâu nguyên khí tổn hao nặng, sợ rằng phải điều dưỡng nửa năm mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn. Hắn ở nhà có thê tử là tốt rồi, có thể chiếu cố được.”
Triển Chiêu gật đầu, lúc này, người bệnh kia đột nhiên ho mạnh ra hai tiếng, sau đó tỉnh lại.
Hắn chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi, thấy huyện thái gia vẻ mặt kinh ngạc ở trước mặt, hắn liền khóc lóc kể lể quá trình bị hãm hại —— Quả nhiên, kẻ hại hắn chính là gã quản gia, mục đích là vì tài sản.
Huyện thái gia liên tục tán thưởng Công Tôn là thần y, Công Tôn chỉ xua tay, Triển Chiêu liền hỏi người bệnh kia một vài đầu mối trọng yếu, cuối cùng cũng có thu hoạch, vui mừng khôn xiết.
Chạng vạng, Triển Chiêu từ biệt Công Tôn và Triệu Phổ, hắn còn phải tiếp tục dựa theo đầu mối đi tra án, vì vậy đi trước một bước.
“Triển Triển phải đi sao?” Tiểu Tứ Tử vươn tay túm góc áo của Triển Chiêu, tuy quen biết chưa lâu, nhưng có vẻ rất là lưu luyến.
Triển Chiêu nhéo nhéo hai má bé, “Tiểu Tứ Tử, các ngươi không phải muốn đi Khai Phong sao? Ta xong việc sẽ trở về đó, khi đó, ta sẽ dẫn ngươi đi du ngoạn Khai Phong, được không?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử vội vã gật đầu, cười thật tươi với Triển Chiêu.
Sau đó, mọi người từ biệt, Triển Chiêu lên ngựa chạy ra khỏi huyện nha, chỉ trong chớp mắt, đã như cơn gió thoảng qua không còn hình bóng.
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử dường như có chút thương cảm, liền an ủi, “Tiểu Tứ Tử, khi nào đến Khai Phong là có thể gặp mặt rồi, Triển thúc thúc của con có công sự phải làm.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, thần sắc vẫn tiu nghĩu, thất thần như cũ.
Triệu Phổ nhìn thấy bèn cười nói, “Tiểu Tứ Tử, Triển thúc thúc của ngươi là đại hiệp, người giang hồ đi lại như một cơn gió, đây gọi là hào hiệp… ngươi cũng nên hào hiệp một chút, gặp lại tùy duyên, không gặp cũng là duyên… vui vẻ tự tại.”
Công Tôn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Phổ, thầm nhủ —— Ngươi cũng có thể nói những điều có đạo lý như thế sao?
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu cân nhắc một chút, đột nhiên cảm thấy không buồn nữa, “Ừm, cũng đúng.”
Công Tôn ôm bé lên, “Không buồn nữa là tốt rồi, phụ thân dẫn con đi ăn cơm chiều có được không?”
“Được!” Tiểu Tứ Tử cười tít mắt, Công Tôn dẫn bé đi về hướng nam thành, Tiểu Tứ Tử quay đầu vẫy tay gọi Triệu Phổ đang ở phía sau do dự nên tiếp tục lên đường hay trọ lại kia, “Cửu Cửu, cùng đi ăn không?”
Nghe Tiểu Tứ Tử nói, Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ cũng sửng sốt.
Ban đầu, cả hai nghĩ mọi chuyện đã sáng tỏ, Triển Chiêu đã rời đi, bọn họ cũng nên mỗi người một ngả, dù sao cũng chẳng có giao tình. Công Tôn nghĩ Triệu Phổ là lưu manh, Triệu Phổ nghĩ Công Tôn là mọt sách… ở gần nhau cũng chỉ là nhìn nhau ghét nhau, tình cờ gặp gỡ, ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta.
Ai ngờ Tiểu Tứ Tử gọi Triệu Phổ cùng đi ăn, Triệu Phổ có phần do dự.
Công Tôn hơi bất mãn thì thầm với Tiểu Tứ Tử, “Sao lại gọi hắn cùng ăn?”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi thì thầm một câu, “Phụ thân, trưa hôm qua là Cửu Cửu trả tiền, không phải phụ thân nói không thể ăn không của người khác sao? Chúng ta mời lại chứ?”
Công Tôn sửng sốt —— Đúng vậy! Thiếu chút nữa đã quên! Không thể nợ ân tình của người khác.
Nghĩ tới đây bèn quay đầu nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cười cười phất tay, “Không cần.”
“Này.” Công Tôn ngăn hắn lại, “Có qua có lại, ta không muốn nợ nhân tình, hai ta không thân chẳng quen sao ta có thể ăn không của ngươi? Đi, ta mời lại!” Nói xong, cũng không chờ Triệu Phổ đồng ý đã bế Tiểu Tứ Tử xoay người đi.
Triệu Phổ thầm nhủ, ha, thư ngốc nhà ngươi thật độc tài.
Tiểu Tứ Tử đặt cằm dựa vào đầu vai Công Tôn, cười tủm tỉm ngoắc Triệu Phổ.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ, đi thì đi, tuy rằng thư ngốc thật là phiền, nhưng Tiểu Tứ Tử thật khả ái, cùng nhau ăn so với ăn một mình thì vui hơn.
Nghĩ xong, chậm chậm rì rì đi tới.
Công Tôn vì không muốn nợ nhân tình mà mời Triệu Phổ bữa cơm này, cũng không lường được lại xuất hiện phong ba.
Hôm nay y mới chân chính hiểu được câu lưu manh phân ra nhiều đẳng cấp, nếu như nói cường hào là lưu manh tam đẳng, ác bá là lưu manh lục đẳng, vậy thì Cửu Vương gia Triệu Phổ này, là tiêu tiêu chuẩn chuẩn lưu manh cửu đẳng!
Vì thế, Công Tôn hối hận thật lâu, mỗi lần hồi tưởng lại việc này, y đều xúc động muốn đánh vào cái mông của Tiểu Tứ Tử. Chính vì một hành động vô ý của Tiểu Tứ Tử nhỏ bé trắng nõn mập mạp mềm mềm kia, đã đem tới cho mình một phiền toái lớn, muốn vứt cũng vứt không được.