Ta nhìn qua thì thấy Tố Tố đã tỉnh dậy , ra hiệu cho cô kêu bọn người kia thức . Cô thấy ta ra hiệu thì nhẹ gật đầu , bắt đầu kêu từng người dậy .
Còn ta thì thoát ra khỏi ngực của anh đi vào nhà vệ sinh , Mị Diễm thấy thế liền đi theo sau lưng ta . Anh và Vô Dật thấy thế bất đắc dĩ nhìn sau lắc đầu cũng tự đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nam .
Bọn họ cũng đã thức nên cũng tự sắp xếp lại chỗ của mình sau đó tự động tiến vào nhà vệ sinh , không ai nói ai 1 tiếng nào .
Như cũ là Mị Diễm canh ở ngoài cho ta , sau đó nàng cũng tự vệ sinh , sau đó cả 2 đi ra ngoài . Ta đi ra thì thấy Tố Tố đang đứng ở trước cửa nhà vệ sinh , ta xoay qua ra hiệu với Mị Diễm ý bảo nàng đi trước . Nàng hiểu ý gật đầu xoay người rời đi .
Ta nhìn cô , nhàn nhạt lên tiếng hỏi : " Có chuyện gì sao ?
Tố Tố lắc đầu : " tôi chỉ muốn bồi Băng Nhtiểu thư
Ta trực tiếp câm nín , thở dài nói : " Không cần đâu " Sau đó nhìn cô như nhớ tới việc gì bèn nói : " À , theo ta vào đây
Cô gật đẩu theo ta vào nhà vệ sinh cũng không quên xoay qua chốt cửa lại , ta nhìn thấy cô cẩn thận như vậy thì vừa lòng : " Tố Tố , ngươi có thể đưa ta vào không gian của ngươi không ?
Tố Tố thẳng thắng gật đầu , nếu cô đã tin tưởng thì sẽ không nghi ngờ . Tiến lên nắm lấy tay ta cùng tiến vào không gian của cô . Ta khẽ thở dài quả thật tính của cô cùng 2 người Diễm Dật rất giống nhau điều thích làm chứ không thích nói .
Ta nhìn không gian bề dài lẫn bề ngang đều chỉ 80 thước còn lại thì một mảnh màu đen thì khóe miệng run rẩy , đây mới đúng là thực lả không gian chỉ đựng được đồ nha !! . Ta xoay qua nhìn cô hỏi : " Chỉ có như vậy ?
Cô gật đẩu , nhìn xung quanh nói : " Chỉ có như vậy , còn những mảnh màu đen này tôi đã thử rồi nhưng không được
Ta nghe thế thì bỗng dưng nhớ đến , vội hỏi : " Di vật của mẹ cô là ngọc uyên ương sao ?
Cô nghĩ nghĩ rồi nói : " Đúng nha , hình như con 1 miếng ngọc do thanh mai trúc mã của mẹ tôi giữ , nói gì mà đây là vật đính ước của tôi và con của thanh mai trúc mã gì gì đó " cô vừa nói vừa tùy tiện nhún vai như chả liên quan mình .
Ta nghe thế thì chợt hiểu ra , hèn chi ta thấy không gian nảy rất lạ thì ra là vậy , trừ khi 2 miếng ngọc bội gộp lại với nhau mới thật sự mở ra không gian chân chính !! , thôi đành để duyên số quyết định vậy : " Ừm , đã hiểu , ngươi dời đống lộn xộn này đi , ta sẽ chia cho ngươi một chút vật tư " vừa nói vừa chỉ đống lộn xộn trên đất .
Cô tiến lên nhặt những đồ dưới đất làm gân xanh trên trán ta giật giật , hắc tuyến đầy mặt : " Ngươi không biết dùng niệm lực ??
Cô thành thật lắc đầu , niệm lực sao ? Tuy cô có đọc tiểu thuyết rồi nhưng không chắc cho lắm
Ta nhìn bộ dạng ngơ ngác như nai tơ của cô mà khẽ thở dài : " Haizz , để ta chỉ cho cô , hãy thử tập trung ý niệm vào đồ vật nào đó và muốn di chuyển đến nơi mình muốn thử xem "
Cô nghiêm túc gật đầu , nhìn chằm chằm vào gói mì trên đất muốn đưa nó vào trong thùng , lần thứ nhất .... Thất bại , lần thứ 2 .... Lại thất bại , đến lần thứ 3 thì gói mì cũng nằm vọn vẹn trong thùng , trong mắt cô lóe lên tia vui mừng tiếp tục xoay qua thử những đồ vật khác , cô như một đứa bé tìm được thứ mình thích chơi đến bất diện hồ điệp .
Ta quan sát thấy cô học hỏi rất nhanh thì vừa lòng , ừm , thu nhận cô là 1 hành động sáng suốt
Gần 1 tiếng đồ , cô cuối cùng cũng sắp xếp hết đống lộn xộn qua một bên , dùng niệm lực quá nhiều nên khuôn mặt cô hơi trắng , ta tiến lên kế bên chỗ để đống lộn xộn phất tay một cái một núi nhỏ vật tư cùng xăng dầu xuất hiện làm cô kinh hỉ không thôi , thầm nghĩ theo ta là 1 quyết định sáng suốt nhất đời .
Sau khi làm xong hết thẩy , ta cùng cô đi ra ngoài , nhìn cô 1 thân đồ hôm qua thì biết cô chưa tắm rửa rồi , bèn tốt bụng nhắc nhở : " Ở đây nước máy vẫn còn xài được " Nói xong đề lại ở đó trực tiếp xoay người mở cửa đi ra ngoài .
Cô không phải ngu , khi nghe ta nói như vậy cũng biết ta cố tình chỉnh nhóm người bọn họ , cũng may cô đã theo ta nếu không chắc ăn thiệt dài dài ...nhỉ ? . Thôi bỏ qua vấn đề khó tiêu hóa đi , tắm sạch sẽ mới là quan trọng nhất !
Ta đi ra thì thấy bọn họ đã chờ sẵn , cũng không vội mà thông dong đi lại , theo thói quen trực tiếp sà vào lòng anh tìm vị trí thoải mái mà nằm
Anh vuốt ve lưng ta , một bên hỏi : " Có việc ? "
Ta híp mắt hưởng thụ bàn tay ấm áp vuốt lưng mình , nghe anh nói thì biết anh nói về vụ gì rồi nên vẫn lười biếng mí mắt cũng buồn mở ra chỉ gật đầu : " Ừm , có việc
Anh nhìn ta bộ dáng như mèo lười thì bất đắc dĩ , tay cũng không quên làm công việc của mình , mùi sữa tắm nhàn nhạt của ta làm anh lâu rồi chưa được ăn thịt bỗng cảm thấy thèm khát không thôi , ai~~ anh thật muốn đè bà xã của mình ra ăn sạch mà .
Ta tất nhiên nhận thấy biến đổi của nơi nào đó , haha tục ngữ nói không sai buổi sáng là lúc đàn ông dễ động tình nhất mà , ta còn cố ý cọ cọ thêm quài cái , nhìn anh nén nhịn mà cười đến vô hại .
Anh cắn răng , cố gắng đè nén dục vọng của mình lại thế mà tiểu yêu tinh trước mặt còn cọ cọ quả thật muốn đi tìm chết mà : " Đừng động " anh ổn định ta lại tránh cho ta làm bậy nữa . Nếu không anh nhất định sẽ đem ta vào hung hăn trừng phạt cô gái nhỏ không biết sống chết một phen .
Ta cũng biết nguyên tắc không nên đùa với lửa quá có thể sẽ bị phỏng nên ta rất thành thật không quậy nữa , mất công lúc anh lôi được ta lên giừơng ta lại phải mấy ngày không xuống được giừơng nữa ..
Bọn họ đều đang rơi vào suy nghĩ của mình nên không ai để ý ta và anh đang làm gì chỉ có 2 người Diễm Dật dù bọn họ biết cũng xem như không thấy nên ta hơi yên tâm không thôi ta không biết giấu mặt mũi nơi nào nữa T.T
Ta đang chăm chú đọc truyện thì bỗng rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc , trái táo bị ta cắn dỡ đang bị người nào đó ăn một cách ngon lành , ta cũng chả thèm để ý mà tiếp tục đọc truyện của mình .
. Còn những người kia thấy một màn như vậy thì ghen tị , hâm mộ , .... Nhất là Lâm Sở Hạo nhìn anh đầy địch ý xen lẫn một tia sát ý cùng điên cuồng muốn cướp đoạt , trong lòng gã ta nghĩ chỉ có Lâm Sở Hạo hắn mới xứng đáng với người mạnh mẽ như Băng Như , Lâm Sở Hạo hắn nhất định phải cướp Băng Như từ tay Trần Ngạo Thiên bằng mọi giá .
. Anh cắn quả táo vừa giúp ta điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái rồi nhìn ta đang chăm chú đọc một quyển sách toàn chữ ( Mây : Tiểu thuyết mà lị ) , giọng cưng chiều nói : “ Tiểu Như , hôm nay em mệt rồi , đừng đọc sách nữa chúng ta ăn uống rồi nghỉ ngơi thôi “
Ta nghe thế cũng đồng ý ' ùm ' một tiếng , sau đó quăng quyển truyện đang đọc dỡ qua cho Mị Diễm cất vào không gian , rồi nhìn nàng nói : “ Đem cái bánh bao ra đây , thêm chai nước 'suối' nha “ ta đặc biệt nhắn mạnh chữ suối và hiển nhiên không muốn cho người khác ăn cùng .
. Mị Diễm sau khi cất sách vào không gian xong nghe ta phân phó thì cũng không nói nhiều mà làm theo lời ta lấy ra một cái đĩa đủ cái bánh bao nóng hổi do nàng làm trước đó và chai nước ' suối ' chia cho ta , anh và hắn mỗi người cái bánh bao và chai nước , sau đó tự động lấy phần của mình rồi dẹp đĩa vào không gian .
Bọn người Tống Tư Vũ đang ăn bánh mì bịch khi thấy bánh bao nóng hổi thì mắt sáng lên , vô thức nuốt một ngụm nước bọt đầy thèm thuồng , quả thật sau khi tận thế đến bọn họ chưa từng được ăn bánh bao nóng hổi như thế . Ánh mắt đầy cầu xin nhìn người Dật , Diễm .
. Vô Dật và Mị Diễm thấy ánh mắt cầu xin nhìn mình chỉ im lặng mà ăn không thèm để ý , cả đều biết rõ tính của ta trừ khi ta nhận định không thôi đừng hòng chiếm lợi ích từ ta , nên người tuyệtkhông lên tiếng dù biết lên tiếng ta sẽ nể mặt cả mà cho bọn họ .
. Còn về phần anh thì càng không cần phải nói , cả bọn ai mà không biết anh là thê nô chứ , nên bọn họ thông minh không cầu anh . Mà Anh thì vẫn trưng bộ ra bộ mặt băng sơn ngàn năm không đổi ... À phải nói là chỉ đổi vì người là ta mà ăn bánh bao .
. Ta nhìn một màn người xin ta làm ngơ mà buồn cười nhưng không nói gì , ta không phải thánh mẫu mà bố thí cho người đâu , trước khi xuyên ta luôn phải nhìn mặt người ta mà sống điều đã hiểu qua hết tình người ấm lạnh rồi cộng thêm trong nguyên tác chủ nhân thân thể này vì còn lòng thiện tâm mà cứu giúp bọn họ nhưng cuối cùng bị bọn họ ngược thê thảm nên khi thấy bọn họ như vậy ta mới có thể thản nhiên bình tĩnh .
. Tô Gia Hân thấy không ai để ý đến ánh mắt cầu xin thì hơi tức giận nhưng vẫn cắn răng tiến đến trước mặt ta bày ra bộ điềm đạm đáng yêu mà mở miệng cầu xin : “ Băng Như đồng học , hiện giờ đang là mạt thế nên chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn lần này , nên có thể cho tụi tôi bánh bao với , được không ? “
. Ta thản nhiên nhìn cô ta một cái , lạnh nhạt mở miệng : “ Ngươi cũng biết đây là mạt thế nhỉ ? Nên xin lỗi ta không có nghĩa vụ phải bố thí thức ăn cho kẻ không quen biết “
. Giang Tố Tố một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa lòng càng hy vọng ta ngược cô ta nhiều hơn . Tống Tư Vũ thì chỉ im lặng không nói gì . Còn Lâm Sở Hạo và Tiêu Đổng Y đều một bộ dáng không liên quan ta nhưng khoé mắt luôn lén theo dõi nhất cứ nhất động .
. Mị Diễm không khách khí cười lớn còn Vô Dật thì thì không thèm quan tâm chỉ vỗ lưng sợ nàng bị sặc vì cười trong lòng thầm than tiểu thư quá độc miệng rồi .
. Tô Gia Hân trước mạt thế luôn cao ngạo như kiểu ta là trung tâm làm sau mà chịu nổi lời của ta , thoáng chốc giận tím mặt , tính tiểu thư trực tiếp bùng nổ , chanh chua nói : “ Hừ , ngươi cũng chỉ dựa vào nam nhân mà sống thôi , đừng có ở đó mà lên mặt “ mà quên mất ai đã trực tiếp một con tang thi cấp dễ dàng .
. Bọn họ đều nhìn cô ta trong lòng thầm chửi ' ngu ngốc ' , ta thì nhướng mi dựa vào anh , tà tà nói : “ Phải không ? Ngươi ghen tỵ ? “ sau đó xoay qua hai mắt tròn xoe vô tội nhìn anh đang đen mặt : “ Em dựa vào anh mà sống được không ? “
. Anh sủng nịch xoa đầu ta , nhìn khuôn mặt ngây thơ của ta bèn ' bẹp ' hôn lên một cái ( Mây : Á .. Anh vại mòa lợi dụng ăn đậu hũ chị kìa lấy tay che mắt hiuhiu trả soái ca băng sơn lại cho mây a~~ ) , cười cười nói : “ Đương nhiên là được , chỉ cần em thích thì mạng sống của anh cũng cho em “ ( Mây : Oa .. Cảm động qá , mây cũm mún a~~ )
. Tô Gia Hân tính khiêu khích ta nhưng nhìn một màn như vậy khuôn mặt đỏ bừng hiển nhiên rất là tức giận , nhưng chẳng thể nào phản bác chỉ mở miệng nói ra được chữ : “ Các người ... Các người ... “
. Tống Tư Vũ đành tiến lên ánh mắt xin lỗi nhìn ta rồi đỡ cô ta đi xuống , trong lòng thầm chửi cô ta ngàn lần . Tô Gia Hân thấy thế cũng nhào vào lòng hắn ta khóc đến hoa lê đái vũ . Giang Tố Tố ( ta gọi bằng Cô nhé ) thì nhìn nhưng trong mắt không còn chấp niệm nữa mà là một mảnh bình tĩnh .
. Ta nhìn Giang Tố Tố như vậy mắt lóe lên tinh quang , người như cô cầm được buông được là một người thông minh rất đáng để ta thừa nhận , ta nhìn qua Mị Diễm ra hiệu một cái .
. Nàng hiểu ý gật đầu , tiến lên chỗ Cô đang ngồi đưa cho cô một cái bánh bao nóng và nửa chai nước ' suối ' . Ánh mắt cô từ ngạc nhiên chuyển sang đầy sự biết ơn , mở miệng nói : “ Cảm ơn “ . Sau khi ăn bánh bao xong , uống một ngụm nước ' suối ' đầu tiên cũng không có gì khác biệt chỉ cảm thấy nước hơi ngọt hơn thường thôi nhưng sau đó bụng cô đau quằn vại , vội chạy vào nhà vệ sinh dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người .
. Ta nhìn theo bóng lưng cô im lặng không nói gì , vì sợ cô không chịu nổi nên ta chỉ cho cô uống nửa chai mà không pha thêm nước suối vào . Có thể thức tỉnh thêm dị năng hay lên cấp không thì ta không chắc rồi .
Sau gần nửa tiếng thì cô đi ra , sắc mặt tuy hơi trắng nhưng lại thấy cô khác hơn nhưng bọn họ không biết cô khác chỗ nào .