Dạ Tuyến trả lời : “ Có thể nha “ sau đó bỗng trong không trung xuất hiện quyển sách từ từ bay đến trước mặt ta .
. Ta nghe xong nhàn nhạt ' ừ ' một tiếng , không nói 2 lời dựt quyển sách đang lơ lửng xuống , trực tiếp mở ra xem
Dạ Tuyết oán thầm trong lòng ' chủ nhân thật không dịu dàng chút nào ' T.T thật làm nó thương tâm nha
. Ta chả quản tâm tình sủng vật nhà mình , nghĩ nghĩ trực tiếp xoay người ra ra không gian trở về phòng mình , đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên , ta cảm thấy thật đúng lúc nha khỏi phải tốn công ta đi tìm đã có sẵn rồi , ta xoay qua ngồi xuống so pha sau đó mở miệng nói : “ Vào đi “
Lần này chỉ có Mị Diễm tiến vào còn Vô Dật ở ngoài canh cửa , lần trước tiến vào là vì lo lắng cho ta mà thôi . Mị Diễm để khoay đồ ăn xuống , cung kính nói : “ cô chủ , mời dùng cơm từ tối đến giờ cô chủ không ăn rồi “
. Ta nhìn lên đồng hồ 11h trưa rồi tuy không cảm thấy đói nhưng ngẫm lại 1 hồi còn phải luyện tập nữa nên cầm đũa lên bắt đầu ăn , vừa ăn vừa nói : “ Diễm , ngươi đi chuẩn bị cho ta 1 bịch hạt đậu đen cho ta “
Mị Diễm nghe vậy cung kính gập đầu sau đó đi qua Vô Dật ra hiệu hắn ở lại là đc , còn nàng rời đi lấy đồ cô chủ yêu cầu tuy không hiểu cô chủ muốn làm gì nhưng dù cô chủ yêu cầu chuyện gì miễn nàng và hắn có thể làm tuyệt đối sẽ làm kể cả mạng của họ vì mạng này là do Cô lượm lại nên họ đã thề tuyệt đối phục tùng .
Ta sau khi ăn xong ưu nhã chùi mép cũng là lúc Mị Diễm tiến vào cung kính đưa bịch đậu , ta cũng rất nể mặt đưa tay tiếp nhận sau đó nhàn nhạt mở miệng nói : “ Diễm lui ra đi “
Sau khi Mị Diễm đi ra và đóng cửa lại thì ta cũng xoay người vào không gian rồi đi đến linh tuyền đếm đủ 50 hạt bỏ vào túi gấm sau đó thả xuống , theo chỉ dẫn trong sách thỉ cần phải ngâm 1 canh giờ nên ta tranh thủ vào linh phủ tập luyện nhưng chưa kịp dựa theo kí ức của Cô thì 1 đoạn kí ức khác tua chậm truyền vào “ Cô từ từ tiến vào Thanh Long bang đôi mắt điên cuồng nhưng nụ cười trên môi không giảm trực tiếp gặp người nào là vung kiếm xẻ dọc người đó ra làm 2 lục phũ ngũ tạng bị cắt ra não cũng bị bổ đôi ra , huyết nhục làm nhiễm đỏ bộ váy trắng như tuyết một ít dính trên mặt Cô mà nụ cười treo trên mặt không giảm nhìn không khác gì Tu La đến từ địa ngục vung kiếm là trực tiếp đòi mạng người “ Ta tiếp nhận xong bụng một trận cồn cào , tuy ta thích phim kinh dị nhưng phim chỉ là phim , còn đây là đánh thẳng vào não ta đây mà .
Dạ Tuyến trả lời : “ Có thể nha “ sau đó bỗng trong không trung xuất hiện quyển sách từ từ bay đến trước mặt ta .
. Ta nghe xong nhàn nhạt ' ừ ' một tiếng , không nói lời dựt quyển sách đang lơ lửng xuống , trực tiếp mở ra xem
Dạ Tuyết oán thầm trong lòng ' chủ nhân thật không dịu dàng chút nào ' T.T thật làm nó thương tâm nha
. Ta chả quản tâm tình sủng vật nhà mình , nghĩ nghĩ trực tiếp xoay người ra ra không gian trở về phòng mình , đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên , ta cảm thấy thật đúng lúc nha khỏi phải tốn công ta đi tìm đã có sẵn rồi , ta xoay qua ngồi xuống so pha sau đó mở miệng nói : “ Vào đi “
Lần này chỉ có Mị Diễm tiến vào còn Vô Dật ở ngoài canh cửa , lần trước tiến vào là vì lo lắng cho ta mà thôi . Mị Diễm để khoay đồ ăn xuống , cung kính nói : “ cô chủ , mời dùng cơm từ tối đến giờ cô chủ không ăn rồi “
. Ta nhìn lên đồng hồ h trưa rồi tuy không cảm thấy đói nhưng ngẫm lại hồi còn phải luyện tập nữa nên cầm đũa lên bắt đầu ăn , vừa ăn vừa nói : “ Diễm , ngươi đi chuẩn bị cho ta bịch hạt đậu đen cho ta “
Mị Diễm nghe vậy cung kính gập đầu sau đó đi qua Vô Dật ra hiệu hắn ở lại là đc , còn nàng rời đi lấy đồ cô chủ yêu cầu tuy không hiểu cô chủ muốn làm gì nhưng dù cô chủ yêu cầu chuyện gì miễn nàng và hắn có thể làm tuyệt đối sẽ làm kể cả mạng của họ vì mạng này là do Cô lượm lại nên họ đã thề tuyệt đối phục tùng .
Ta sau khi ăn xong ưu nhã chùi mép cũng là lúc Mị Diễm tiến vào cung kính đưa bịch đậu , ta cũng rất nể mặt đưa tay tiếp nhận sau đó nhàn nhạt mở miệng nói : “ Diễm lui ra đi “
Sau khi Mị Diễm đi ra và đóng cửa lại thì ta cũng xoay người vào không gian rồi đi đến linh tuyền đếm đủ hạt bỏ vào túi gấm sau đó thả xuống , theo chỉ dẫn trong sách thỉ cần phải ngâm canh giờ nên ta tranh thủ vào linh phủ tập luyện nhưng chưa kịp dựa theo kí ức của Cô thì đoạn kí ức khác tua chậm truyền vào “ Cô từ từ tiến vào Thanh Long bang đôi mắt điên cuồng nhưng nụ cười trên môi không giảm trực tiếp gặp người nào là vung kiếm xẻ dọc người đó ra làm lục phũ ngũ tạng bị cắt ra não cũng bị bổ đôi ra , huyết nhục làm nhiễm đỏ bộ váy trắng như tuyết một ít dính trên mặt Cô mà nụ cười treo trên mặt không giảm nhìn không khác gì Tu La đến từ địa ngục vung kiếm là trực tiếp đòi mạng người “ Ta tiếp nhận xong bụng một trận cồn cào , tuy ta thích phim kinh dị nhưng phim chỉ là phim , còn đây là đánh thẳng vào não ta đây mà .