Diệp Nhiên nhớ đến cái người luôn khoác một cái áo đỏ, tính nết nóng nảy táo bạo như lửa, mặt lại căn bản không dấu được chuyện gì.
Ai ngờ lời này vừa hỏi ra, Tiêu Tuấn liền buồn cười.
“Ha hả, Thiếu chủ...... Lời này ngươi mà giáp mặt hỏi Phi Dương, hắn nhất định sẽ tức giận đến mức đập bát.”
“Nga, sao lại thế?”
“Phi Dương a, là đồ đệ của Dược cung độc tiên, từ nhỏ đã đi theo cạnh độc tiên học tập độc thuật, nề hà, độc dược dùng chính là xuất thần nhập hóa, tâm mắt cũng không dài nổi, cả người đơn thuần như một trang giấy trắng. Cung chủ mười lăm tuổi đã giết Trần Hoa Phong, trên giang hồ thanh danh như sấm, thường sẽ có mấy kẻ không biết sống chết đến khiêu chiến. Phi Dương theo độc cung chuồn ra, thiếu niên tâm tính, nghe giang hồ đồn đãi, cũng lên núi khiêu chiến, người chúng ta phái ra đều bị hắn phất dược ngã, ta cũng trúng dược, toàn thân không thể nhúc nhích, hắn ở cửa kêu la, muốn Cung chủ đi ra nhận khiêu chiến, nếu ai thua, thì kẻ đó phải làm nô tài cả đời cho người thắng. Cung chủ ra tay, chỉ cần một chiêu đã quăng ngã hắn. Ha hả...... Phi Dương tuy rằng cuồng ngạo bất kham, nhưng cũng nói chuyện giữ lời, chết sống ở lại trong cung không đi, tự cho mình là nô tài của Cung chủ, ai tới đuổi thì kê đơn kẻ đó, sau lại Cung chủ lười để ý đến, liền tùy hắn. Kết quả Phi Dương mỗi ngày quấn quít lấy ta hỏi, Cung chủ vì sao không sợ độc của hắn. Ha hả...... Sau khi hắn biết nguyên nhân, Cung chủ vì luyện Ngưng Ngọc quyết, căn bản không sợ độc dược, tức giận hô to mắc mưu...... Cho nên, chỉ cần có người nhắc tới việc này, hắn liền tức giận không thôi......”
Tiêu Tuấn nói thần tình đầy ý cười, Phi Dương cũng có thể coi là một kẻ dở hơi.
Diệp Nhiên nghe mi loan loan, mắt loan loan, thần cũng loan loan.
Quả nhiên mỗi người đều có một chuyện xưa của mình!
“Vậy Tiêu Tuấn các ngươi sống trong Ngạo Hàn Cung vui vẻ không?”
Chỉ vì một lời thề mà khóa bên một người khác suốt đời, bọn họ sẽ vui vẻ chứ?
Tiêu Tuấn giật mình, vẻ mặt thận trọng nhìn Diệp Nhiên.
Vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, hỏi tiểu nhân, cũng chỉ là đơn thuần hỏi sống có vui hay không, hỏi đại nhân, chính là về vấn đề có cam tâm tình nguyện hay không.
Nhưng, Thiếu chủ y...... có cái tâm tư như thế không?
Hài tử nho nhỏ kia, nhìn y, vẻ mặt cười thật ôn hòa, môi luôn cong lên, một người ôn nhu như vậy a, sẽ có một tâm cơ như thế sao?
“Hẳn cũng không tệ lắm! Cung chủ tuy rằng tính tình khá lạnh, rất ít hỏi đến chuyện trong cung, nhưng chưa từng trách móc nặng nề thuộc hạ. Hơn nữa có bọn An Thành, Phi Dương, tuy rằng không biết về sau sẽ ra sao, nhưng hiện tại, thuộc hạ rất vừa lòng với cuộc sống bây giờ.”
Cuối cùng, Tiêu Tuấn vẫn là lựa chọn tin tưởng hài tử mình trong nom từ nhỏ đến lớn, nói ra lời thật tâm của mình.
“Ân, vui vẻ là tốt rồi! Phụ thân không hiểu, ta lại hiểu, ta không hy vọng vì một cái gọi là lời thề, mà bức các ngươi lưu lại, nếu có một ngày các ngươi không vui, muốn ly khai, chỉ cần nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ nói phụ thân đồng ý cho các ngươi đi.”
Lời này nói ra, nếu là người bên ngoài tất sẽ quỳ xuống mà nói cái gì thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành …, Tiêu Tuấn cùng Thiệu Hoa đang thi kim cho Diệp Nhiên lại không có, chỉ nhẹ nhàng”Ân” một tiếng, không vì cái gì khác, chỉ vì hài tử kia còn nhỏ như thế, mà đã có tâm tư muốn săn sóc người khác như thế, cũng đủ để không thể cự tuyệt!
“Thiếu chủ, được rồi. Thiếu chủ vận nội lực thử xem, nếu không có trở ngại, liền vô sự.”
Rút ra một cây ngân châm cuối cùng, Thiệu Hoa đứng một bên, nhận khăn mặt Tiêu Tuấn đưa đến, lau mồ hôi trên trán.
“Ân, vất vả.”
Cho nội lực vận hành tới kinh mạch toàn thân, thấy không có trở ngại gì, Diệp Nhiên ngẩng đầu hướng Thiệu Hoa cười.
Tiêu Tuấn vỗ vỗ tay, cửa Dược các lập tức bị mở ra, mấy nô bộc nâng một dũng nước ấm tiến vào đặt hảo, rồi kéo qua một bình phong che khuất đục dũng, đoàn người chậm rãi lui ra.
Diệp Nhiên vào đại dũng chứa đầy nước sạch, tẩy đi dược thủy củng vụn dược dính trên người.
Ngửi ngửi, vẫn còn một cỗ dược vị, ngâm dược dục suốt hai năm, trên người thủy chung mang theo một cỗ dược vị tẩy không đi, hoàn hảo không khó ngửi!
Cầm lấy y phục xếp chỉnh tề đặt bên cạnh, từng kiện từng kiện mặc lên người, đang cúi đầu thắt đai lưng, bổng nghe thấy thanh âm cửa mở, trước mắt bóng trắng chợt lóe, bàn tay lạnh lẻo tiếp nhận động tác trên tay y.
“Phụ thân.”
Diệp Nhiên ý cười trong suốt nhìn đối phương giúp y sửa sang hảo y phục, thấy hảo đai lưng.
“Ân”Một tiếng, Diệp Minh Hàn lấy cái khăn một bên lau tóc cho Diệp Nhiên.
“Phụ thân Ngưng Ngọc quyết đột phá tầng thứ năm rồi nhỉ.”
Ngón tay lạnh lẻo xuyện qua làn tóc, lại nhẹ nhàng ôn nhu không làm cho người ta thấy có chút nào không thoải mái.
“Ân.”
Vẫn là khẽ ân, Diệp Minh Hàn buông khăn, lấy lược gỗ bên cạnh chải mái tóc còn ươn ướt của Diệp Nhiên.
Trong thiên hạ có thể hưởng thụ Diệp Minh Hàn đối đãi như thế, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Diệp Nhiên.
Ngưng Ngọc quyết tầng thứ năm a, phụ thân quả nhiên cũng lạnh hơn!
Diệp Nhiên vươn tay nhỏ bé ấm áp, khẽ vuốt lên gương mặt càng thêm băng lãnh của đôi phương, lại bị Diệp Minh Hàn vươn tay gạt ra.
“Đừng chạm, lạnh.”
Nhẹ nhàng ba chữ, lại làm Diệp Nhiên giật mình.
Nhìn thấy Diệp Minh Hàn vẫn cẩn thận chải mái tóc dài đến thắt lưng của mình, trên gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình, Diệp Nhiên đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ.
Nhảo lên, ôm lấy cổ Diệp Minh Hàn, gương mặt ấm áp cố chấp dán lên khuông mặt không chút độ ấm kia.
“Phụ thân, về sau không cần luyện nữa, được không?”
Nhiệt độ của ta đã sắp không thể làm ngươi ấm áp được nữa, cho nên, không cần luyện nữa, được không? Ta sợ về sau có một ngày, ngươi sẽ quên đi cảm giác ấm áp.
Diệp Minh Hàn cảm giác được thân hình nho nhỏ kia sítsao ôm lấy cổ mình, cảm xúc ấm áp trên mặt tựa hồ ngay cả hàn băng trong lòng cũng có thể hòa tan.
“Hảo, không luyện.”
Chỉ cần ngươi mở miệng, mặc kệ là chuyện gì ta cũng đáp ứng.
“Ân.”
Cảm giác bị Diệp Minh Hàn bế lên, Diệp Nhiên cũng không cử động, vẫn gắt gao tựa vào bên cổ Diệp Minh Hàn.
Diệp Minh Hàn ôm y, lập tức đi đến đại sảnh, Tiêu Tuấn đã đứng đợi bên ngoài, trong tay mang theo một bao phục nhỏ.
Thấy Diệp Minh Hàn tiến vào, Tiêu Tuấn chắp tay nói: “Cung chủ, đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể đi rồi.”
“Ân.”
Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên đi đến cửa cung, Tiêu Tuấn mang theo bao phục nhỏ, theo sát phía sau.
“Phụ thân, chúng ta đi đâu?”
Diệp Nhiên kinh ngạc trừng mắt, từ y đến Ngạo Hàn Cung, năm năm nay, y chưa từng rời cung bao giờ.
“Đi Dạ thành.”
Dạ thành? Đó là nơi nào? Đi làm gì?
“Tiêu Diêu Tán Nhân định ra quy củ, các đệ tử năm năm phải tụ họp một lần, Cung chủ lần này đi Dạ thành là để phó ước, về phần Dạ thành...... Thuộc hạ trên đường sẽ tiếp tục giảng giải cho Thiếu chủ nghe.”
Tiêu Tuấn theo phía sau, lên tiếng giải thích.
Không có biện pháp, lời nói của Cung chủ rất quý giá, đành phải để thuộc hạ thay làm!
Hết Đệ nhất quyển – Ngạo Hàn vãng sự (Chuyện xưa của Ngạo Hàn) [Hạ]