Sợ Diệp Tố Huân không chịu đi Trình gia, Hoa Ẩn Dật không đi được, dẫn đến ồn áo, Trình phu nhân vừa muốn vừa định chửi thẳng mặt ông thì Ngu Diệu Sùng mời Trình phu nhân chờ trong sảnh, tự mình tới Lê Viên, dặn Diệp Tố Huân đi theo Trình phu nhân tới Trình gia chơi, đứng đấy đợi Diệp Tố Huân và Hoa Ẩn Dật đi theo mình.
Hoa Ẩn Dật đang muốn tìm Trình phu nhân hỏi biện pháp, bà cũng không cần mang thêm gì, đến Trình gia, Trình phu nhân sẽ chuẩn bị tốt, Ngu Diệu Sùng nói xong, bà không về phòng mà đi theo giúp Diệp Tố Huân thu dọn đồ đạc.
Ngu Quân Duệ sợ Diệp Tố Huân ưu phiền, không Diệp Tố Huân dì Mạnh là Hoa Ẩn Dật nhưng mà sau khi biết Trình phu nhân từng hạ dược mất trí nhớ với mình, thiện cảm của Diệp Tố Huân với Trình phu nhân giảm nhiều, thậm chí còn bất mãn, nàng không muốn đi Trình gia, nhưng Ngu Diệu Sùng chờ dưới lầu, thật sự không tiện thoái thác.
Cửa chính Trình phủ đứng một mình đón gió, gương mặt tái nhợt, lông mi dài cụp xuống che mất nửa con mắt đen nhánh. Trong mắt, sầu muộn dày đặc như sương mù, tròng mắt đen như mực sáng ngời thản nhiên, thừa thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần, ống tay áo nhẹ bay theo chiều gió, hình như tất cả ánh mặt trời rực rỡ nhất đọng lại trên người hắn, dáng vẻ càng sặc sỡ lóa mắt.
”Nương, dì Mạnh.” Trình Sâm đi đến trước kiệu, nhẹ nhàng có lễ vươn tay đỡ Hoa Ẩn Dật và Trình phu nhân hạ kiệu, sau khi hai người đứng vững, hắn hơi ngưng lại, nghênh đón Diệp Tố Huân.
”Tố Huân muội muội đã đến rồi.”
Một bàn tay trắng đẹp đưa tới, bản thân quả thật có thể dựa theo lực của người, đi ra khỏi cỗ kiệu, nhưng! Diệp Tố Huân không được tự nhiên, đừng nói phối hợp với Trình Sâm, dù gọi một tiếng Sâm biểu ca, nàng cũng không tình nguyện.
Trước khi mất trí nhớ, cảm động và nhớ nhung Trình phu nhân yêu thương mình, gọi dì, gọi biểu ca Trình Sâm, nay khôi phục trí nhớ, gặp dì và biểu ca không có cơ sở này không được tự nhiên.
”Tố Huân muội muội, cẩn thận chút.” Trình Sâm nhìn nàng, ôn nhu nói, làm ra tư thế kéo đỡ, cũng không thu hồi.
Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy cái tay ôn nhuận như ngọc trước mặt giống như than trong lò sưởi, chạm vào thì khó chịu, không đáp lại thì quá thất lễ.
Phía trước có tiếng nói chuyện, Diệp Tố Huân chớp mắt, nhìn Trình Sâm, nói: “Sâm biểu ca, dì đang gọi biểu ca kìa.”
”Hình như huynh không nghe thấy gì mà.” Trình Sâm quay đầu nhìn, Diệp Tố Huân rất nhanh đã rời kiệu, lúc Trình Sâm quay đầu lại, nàng đã bước qua cán kiệu, đứng cạnh hắn rồi.
”Là muội nghe lầm hả?” Diệp Tố Huân giả vờ hồ đồ, cười nói: “Chúng ta mau tới thôi, đã muộn, dì sẽ gọi đó.”
Bốn người chậm rãi vào phủ, Trình phu nhân hỏi: “Lúc tỷ tới Diệp Nhi không ở trong phủ, đi làm gì rồi à?”
Hoa Ẩn Dật lắc đầu, sao bà có thể biết chứ, nghiêng đầu nhìn Trình Sâm và Diệp Tố Huân sóng vai đi, cười nói: “Muội nhớ Sâm Nhi còn lớn hơn Diệp Nhi một, đã có hôn sự chưa?”
”Không có.” Trình phu nhân lắc đầu, mọi thứ của nhi tử tốt nhưng hôn sự lại khiến bà phiền lòng, nhắc hắn đã nhiều lần nhưng vẫn không thấy hắn nhắc đến ai.
”Hai lần đến đây cũng không gặp Trình phủ (dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính), bận nhiều việc lắm sao?” Hoa Ẩn Dật nhìn mày Trình phu nhân nhăn lại, không muốn nhắc lại hôn sự của Trình Sâm khiến bà không vui, cười chuyển chủ đề.
”Không biết mấy ngày nay ông ấy bị làm sao, suốt ngày ở trong nhà không gặp người khác.” Trình phu nhân càng nhíu chặt mày hơn.
”Có chuyện gì à?”
”Không nói tới ông ấy nữa, Tuyết Nghi, đi thôi, tỷ sai người tìm được đàn Cửu Tiêu, mua với giá cao, muội xem có thích không?”
Năm đó tên Hoa Ẩn Dật nổi khắp Giang Ninh, ngoại trừ vì dung mạo xinh đẹp không ai bằng, cũng bởi vì có một tay đàn tốt, ai nghe cũng say mê.
”Thu Tuyền, đã hai mươi năm muội chưa đàn rồi.” Hoa Ẩn Dật thấp giọng nói. Thứ đã mất hai mươi năm trước, ngoại trừ trinh tiết và tôn nghiêm còn có sở thích.
Giọng Hoa Ẩn Dật không cao cũng không tận lực lảng tránh, Diệp Tố Huân và Trình Sâm cũng nghe thấy, Trình Sâm chợt nói: “Dì Mạnh, cháu luôn khổ luyện kỹ năng đánh đàn, xin dì Mạnh chỉ bảo.”
Giọng hắn rất ôn nhu, như tình nhân nói năng nhỏ nhẹ, Diệp Tố Huân hơi ngốc, không nhịn được gõ vào trán mình, xem ra Trình Sâm vẫn luôn nói chuyện như thế, đối với ai cũng chân thành, nhu tình, mình phòng bị quá rồi.
Hoa Ẩn Dật mỉm cười, gật đầu nói tốt, rõ ràng khuôn mặt rất xấu nhưng khi thêm sự vui vẻ lại muôn vàn tao nhã như có như không, Trình Sâm thấy thì ngây dại. Diệp Tố Huân thấy hắn nhìn Hoa Ẩn Dật giống như khi nhìn mình, trong lòng lập tức thoải mái.
Hoa Ẩn Dật cũng chỉ quay đầu lại nở nụ cười tỏ vẻ sẵn lòng chỉ bảo Trình Sâm, bước chân bốn người cũng không dừng lại, chậm rãi tiến vào Mộc Tuyết Cư.
Mộc Tuyết Cư là chỗ ở trước kia của Hoa Ẩn Dật, sau này Trình phu nhân cho rằng Hoa Ẩn Dật đã chết nên yêu thương Diệp Tố Huân có cùng dung mạo với bà, nay Hoa Ẩn Dật trở về rồi, đương nhiên Mộc Tuyết Cư sẽ không cho Diệp Tố Huân ở.
Sau khi vào cửa, Trình phu nhân nói với Diệp Tố Huân: “Tố Huân, chỗ này cho dì Mạnh ở, cháu ở Dư Hương Trai nhé. Sâm Nhi, con mang Tố Huân đến đó đi.”
”Sâm biểu ca còn muốn mời dì Mạnh dạy đàn, cứ để nha hoàn đưa cháu đi là được.” Mặc dù Trình Sâm đều nhu tình chân thành với tất cả mọi người nhưng Diệp Tố Huân vẫn không muốn ở cùng Trình Sâm.
”Cũng được.” Trình phu nhân gọi một nha hoàn: “Ngươi đưa Diệp tiểu thư đi Dư Hương Trai.”
Trình Sâm nhìn Diệp Tố Huân lại nhìn Hoa Ẩn Dật, có phần khó chọn lựa, muốn đánh đàn để Hoa Ẩn Dật coi trọng lại muốn ở cùng Diệp Tố Huân nhìn xấu hổ nôn nóng, đang do dự thì Diệp Tố Huân đã đi xa với nha hoàn.
Trong Mộc Tuyết Cư cũng trồng không ít hoa cúc, nhiều màu sắc rực rỡ, khóm cúc muôn hình muôn dạng, sắc vàng phủ lên cỏ non, cầm Cửu Tiêu đặt trên bàn, thân đàn sáng chói trang nghiêm, đường hoa văn uốn lượn như sừng rồng, chữ khắc vào đồ vật tỉ mỉ sinh động, thật là tinh xảo.
Hoa Ẩn Dật gẩy dây đàn, khen: “Âm vận (chỉ thanh, vận, điệu trong chữ Hán) réo rắt du dương, quả là đàn tuyệt thế.”
”Tuyết Nghi thử một chút xem.” Trình phu nhân nói.
Hoa Ẩn Dật cười khổ, lông mày đầy sương, cầm sắt hài hòa, đó là một đoạn thời gian không dám nhớ lại.
Nhìn bi oán giữa lông mày Hoa Ẩn Dật, ngực Trình Sâm run rẩy, si ngốc duỗi tay, muốn vuốt lên lông mày nhíu chặt, đúng lúc này, một tiếng “boong”, Hoa Ẩn Dật đánh lên âm cao, mãnh liệt vang dội giống như tiếng chuông báo.
”Sâm Nhi, đây là tiếng đàn có một không hai, đích thị là âm sắc bất phàm.” Hoa Ẩn Dật dừng tay, nở tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, để Trình Sâm khảy đàn.
Vừa rồi bà có thấy mình luống cuống hay không, Trình Sâm chết lặng, nhưng cứng đờ chỉ chốc lát, hít một hơi thật sâu là trấn định lại, ngồi trước đàn, thử thử, một khúc “Hoa núi rừng Hồ Nam trong mưa” vang lên.
* *
Xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài còn chưa tới Dư Hương Trai trong miệng Trình phu nhân, Diệp Tố Huân đang định hỏi nha hoàn có còn xa lắm không thì đụng phải một thân cẩm bào đỏ thẫm.
Tiểu nha hoàn dừng chân đứng một bên, khi người kia đến thì cúi người hành lễ nói: “Lão gia.”
Đây là trượng phu Trình phu nhân - Anh quốc công, Diệp Tố Huân vội nhẹ thi lễ theo: “Tố Huân bái kiến dượng.”
Trình phủ đang đi rất nanh, tùy ý gật đầu một cái, lướt qua hai bước, chợt quay đầu lại, hỏi: “Tố Huân? Tên ngươi là Diệp Tố Huân?”
”Vâng.” Diệp Tố Huân cúi đầu nói.
”Ngẩng đầu lên cho ta nhìn.” Trình phủ bước đến trước mặt Diệp Tố Huân, tay lớn vươn ra, muốn giơ cằm Diệp Tố Huân, hình như cảm thấy không ổn, lại thu về.
Một mùi hương như có như không truyền đến, Diệp Tố Huân hơi mê hoặc, mùi thơm này cực kỳ quen thuộc. Không kiềm được mà nghĩ, Trình phủ lên tiếng, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.
”Cũng không phải một mỹ nhân tuyệt sắc gì!”
Diệp Tố Huân nghe Trình phủ thì thào, hình như rất khó hiểu.
Có lẽ có người nhắc tới mình trước mặt ông, nghe lời này, lời người nói với ông ta, chỉ sợ không phải lời khen.
Trình phủ lắc đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Là ai nói với ông về mình hứ? Nghe khẩu khí không phải là Trình phu nhân, Diệp Tố Huân hơi khó hiểu, mùi hương ít ỏi nơi chóp mũi vẫn chưa tan, khiến lòng nàng nôn nóng bất an.
Trình phủ không xuất hiện trên bàn tiệc tối, trong nhà họ Trình, ngoại trừ mẫu thân đã qua đời của Trình Hạo thì không có di nương khác, Trình Hạo về nhà bị Trình phu nhân răn dạy vài câu, xem ra tình cảm giữa mẹ cả và con riêng không tồi.
Diệp Tố Huân bị hương thơm quen thuộc quấy nhiễu, lúc nói chuyện phiếm sau khi ăn xong, nàng dò hỏi: “Dì, xế chiều nay cháu đã thấy dượng rồi, Sâm biểu ca và Hạo biểu ca đều không giống dượng tí nào.”
”Hạo Nhi giống nương nó, Sâm Nhi giống dì hơn, nếu giống cha nó, sẽ không tuấn tú lắm, không lấy được nàng dâu đẹp.” Trình phu nhân cười đắc ý, xem ra rất hài lòng tướng mạo nhi tử.
”Miệng của Thu Tuyền tỷ vẫn không bỏ qua người khác như thế.” Hoa Ẩn Dật cười nói. Diệp Tố Huân cũng cười theo, trước mặt khách và con trai, Trình phu nhân phê bình trượng phu xấu khiến Diệp Tố Huân mở rộng tầm mắt.
Thật ra ngay cả một phần nhỏ của Trình phu nhân, Trình Sâm cũng không có, nhưng tốt hơn bà nhiều, tướng mạo Trình phủ cũng không tính là xấu, mày rậm mắt to, môi dày, nhưng làn da hơi đen, thoạt nhìn hơi dọa người.
”Nương, người nói bề ngoài cha xấu, coi chừng cha tìm mỹ nhân tuyệt sắc ở bên ngoài trở về khoe khoang.” Trình Hạo cười nói.
Xem ra Trình phu nhân thường xuyên chê trượng phu, con cái cũng tập mãi thành thói quen, Trình Hạo nói xong, bóc vỏ cam, sau khi bóc xong, rất quen thuộc tạch một múi đưa tới miệng Trình phu nhân.
”Mỹ nhân tuyệt sắc!” Trình phu nhân cười nhạo, nói: “Năm đó vẫn là nương con làm chủ cho cha con nạp thiếp đấy, dựa vào mình cha con ấy à?” Bà hé miệng, Trình Hạo đút một múi vào trong miệng bà, Trình phu nhân nói tiếp: “Lúc đó nương con kêu trời trách đất không muốn hầu hạ, nếu không làm sao nương có Sâm Nhi chứ, dù sao cũng phải ủy khuất một người, bà ấy theo ta từ nhà mẹ để đến, ủy khuất bà còn có thể ủy khuất ai?”
Hóa ra nương Trình Hạo là nha hoàn hồi môn của Trình phu nhân, khó trách hắn sau khi nương hắn chết, Trình phu nhân rất tốt với hắn, Trình Hạo sáng sủa lạc quan, thoạt nhìn còn thân hơn Trình Sâm và Trình phu nhân.
Diệp Tố Huân nói xen vào: “Dượng không giống Sâm biểu ca, Hạo biểu ca, cháu lại chưa từng thấy ông ấy, suýt chút không biết chào hỏi như thế nào, hình như dượng cũng chưa nghe nói đến cháu.”
”Lần trước cháu đi vội, mấy ngày nay dượng cũng bề bộn, rất ít khi ở trong phủ, dì còn chưa kịp nhắc tới cháu với ông ấy.” Trình phu nhân nói. Lúc trước đau Diệp Tố Huân là bởi vì bề ngoài nàng có chút tương tự Hoa Ẩn Dật, sau đó Hoa Ẩn Dật trở về, bà tâm niệm muốn bóc lột da mặt Diệp Tố Huân để khôi phục dung mạo Hoa Ẩn Dật, không có ý yêu thương Diệp Tố Huân đương nhiên sẽ không kể cho trượng phu.
Nói vậy, thực không phải Trình phủ nghe Trình phu nhân nói về mình, bất an trong lòng Diệp Tố Huân tăng lên.
”Dù muội không chào hỏi cha huynh, ông cũng không để ý đâu.” Trình Hạo cười nói, lại bóc một múi, đưa tới bên môi Diệp Tố Huân, nói đùa: “Tố Tố muội muội, há miệng nào, Hạo ca ca đút muội ăn.”
Tuy biết hắn đùa nhưng Diệp Tố Huân vẫn nổi da gà, nhíu mày hất tay Trình Hạo, cả giận nói: “Xin Trình công tử tự trọng.”
Trình Hạo nhún vai, cũng không tức giận, cười cười hì hì, tiếp tục bó múi cam cho Trình phu nhân ăn, lại bó cho Hoa Ẩn Dật, Hoa Ẩn Dật nghiêng mặt, Trình phu nhân lại ngăn cản bà, cười nói: “Con khỉ này được tỷ che chở mới không bị phụ thân đánh, rất hiếu thuận, Tuyết Nghi, an tâm hưởng thụ.”
Tình cảm của hai mẹ con này thật tốt, Diệp Tố Huân mở rộng tầm mắt, khóe mắt liếc Trình Sâm chỉ ngồi không, đôi mắt Trình Sâm lạnh như băng, khóe môi hơi nhếch, mang theo ôn nhu và vui vẻ, ngón tay thon dài để trên cẩm bào nhẹ nhàn huy động, hắn giống như thanh thản nghe mẫu thân đệ đệ nói chuyện nhưng khi lông mi đen khẽ nháy, lại tạo ra ảm đạm không tiếng động, mất mát nửa ẩn nửa hiện trên mặt.
Hắn ngồi ở góc khuất, gần trong gang tấc lại giống như xa tận chân trời, trái với cảnh mẫu tử tỷ muội vui vẻ là cảnh một cô nhi đau khổ giống như không nơi nương tựa.
Diệp Tố Huân không kìm được lòng nhìn hắn, tim đập như tiếng trống, thình thịch, thình thịch.
Hoa Ẩn Dật đang muốn tìm Trình phu nhân hỏi biện pháp, bà cũng không cần mang thêm gì, đến Trình gia, Trình phu nhân sẽ chuẩn bị tốt, Ngu Diệu Sùng nói xong, bà không về phòng mà đi theo giúp Diệp Tố Huân thu dọn đồ đạc.
Ngu Quân Duệ sợ Diệp Tố Huân ưu phiền, không Diệp Tố Huân dì Mạnh là Hoa Ẩn Dật nhưng mà sau khi biết Trình phu nhân từng hạ dược mất trí nhớ với mình, thiện cảm của Diệp Tố Huân với Trình phu nhân giảm nhiều, thậm chí còn bất mãn, nàng không muốn đi Trình gia, nhưng Ngu Diệu Sùng chờ dưới lầu, thật sự không tiện thoái thác.
Cửa chính Trình phủ đứng một mình đón gió, gương mặt tái nhợt, lông mi dài cụp xuống che mất nửa con mắt đen nhánh. Trong mắt, sầu muộn dày đặc như sương mù, tròng mắt đen như mực sáng ngời thản nhiên, thừa thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần, ống tay áo nhẹ bay theo chiều gió, hình như tất cả ánh mặt trời rực rỡ nhất đọng lại trên người hắn, dáng vẻ càng sặc sỡ lóa mắt.
”Nương, dì Mạnh.” Trình Sâm đi đến trước kiệu, nhẹ nhàng có lễ vươn tay đỡ Hoa Ẩn Dật và Trình phu nhân hạ kiệu, sau khi hai người đứng vững, hắn hơi ngưng lại, nghênh đón Diệp Tố Huân.
”Tố Huân muội muội đã đến rồi.”
Một bàn tay trắng đẹp đưa tới, bản thân quả thật có thể dựa theo lực của người, đi ra khỏi cỗ kiệu, nhưng! Diệp Tố Huân không được tự nhiên, đừng nói phối hợp với Trình Sâm, dù gọi một tiếng Sâm biểu ca, nàng cũng không tình nguyện.
Trước khi mất trí nhớ, cảm động và nhớ nhung Trình phu nhân yêu thương mình, gọi dì, gọi biểu ca Trình Sâm, nay khôi phục trí nhớ, gặp dì và biểu ca không có cơ sở này không được tự nhiên.
”Tố Huân muội muội, cẩn thận chút.” Trình Sâm nhìn nàng, ôn nhu nói, làm ra tư thế kéo đỡ, cũng không thu hồi.
Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy cái tay ôn nhuận như ngọc trước mặt giống như than trong lò sưởi, chạm vào thì khó chịu, không đáp lại thì quá thất lễ.
Phía trước có tiếng nói chuyện, Diệp Tố Huân chớp mắt, nhìn Trình Sâm, nói: “Sâm biểu ca, dì đang gọi biểu ca kìa.”
”Hình như huynh không nghe thấy gì mà.” Trình Sâm quay đầu nhìn, Diệp Tố Huân rất nhanh đã rời kiệu, lúc Trình Sâm quay đầu lại, nàng đã bước qua cán kiệu, đứng cạnh hắn rồi.
”Là muội nghe lầm hả?” Diệp Tố Huân giả vờ hồ đồ, cười nói: “Chúng ta mau tới thôi, đã muộn, dì sẽ gọi đó.”
Bốn người chậm rãi vào phủ, Trình phu nhân hỏi: “Lúc tỷ tới Diệp Nhi không ở trong phủ, đi làm gì rồi à?”
Hoa Ẩn Dật lắc đầu, sao bà có thể biết chứ, nghiêng đầu nhìn Trình Sâm và Diệp Tố Huân sóng vai đi, cười nói: “Muội nhớ Sâm Nhi còn lớn hơn Diệp Nhi một, đã có hôn sự chưa?”
”Không có.” Trình phu nhân lắc đầu, mọi thứ của nhi tử tốt nhưng hôn sự lại khiến bà phiền lòng, nhắc hắn đã nhiều lần nhưng vẫn không thấy hắn nhắc đến ai.
”Hai lần đến đây cũng không gặp Trình phủ (dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính), bận nhiều việc lắm sao?” Hoa Ẩn Dật nhìn mày Trình phu nhân nhăn lại, không muốn nhắc lại hôn sự của Trình Sâm khiến bà không vui, cười chuyển chủ đề.
”Không biết mấy ngày nay ông ấy bị làm sao, suốt ngày ở trong nhà không gặp người khác.” Trình phu nhân càng nhíu chặt mày hơn.
”Có chuyện gì à?”
”Không nói tới ông ấy nữa, Tuyết Nghi, đi thôi, tỷ sai người tìm được đàn Cửu Tiêu, mua với giá cao, muội xem có thích không?”
Năm đó tên Hoa Ẩn Dật nổi khắp Giang Ninh, ngoại trừ vì dung mạo xinh đẹp không ai bằng, cũng bởi vì có một tay đàn tốt, ai nghe cũng say mê.
”Thu Tuyền, đã hai mươi năm muội chưa đàn rồi.” Hoa Ẩn Dật thấp giọng nói. Thứ đã mất hai mươi năm trước, ngoại trừ trinh tiết và tôn nghiêm còn có sở thích.
Giọng Hoa Ẩn Dật không cao cũng không tận lực lảng tránh, Diệp Tố Huân và Trình Sâm cũng nghe thấy, Trình Sâm chợt nói: “Dì Mạnh, cháu luôn khổ luyện kỹ năng đánh đàn, xin dì Mạnh chỉ bảo.”
Giọng hắn rất ôn nhu, như tình nhân nói năng nhỏ nhẹ, Diệp Tố Huân hơi ngốc, không nhịn được gõ vào trán mình, xem ra Trình Sâm vẫn luôn nói chuyện như thế, đối với ai cũng chân thành, nhu tình, mình phòng bị quá rồi.
Hoa Ẩn Dật mỉm cười, gật đầu nói tốt, rõ ràng khuôn mặt rất xấu nhưng khi thêm sự vui vẻ lại muôn vàn tao nhã như có như không, Trình Sâm thấy thì ngây dại. Diệp Tố Huân thấy hắn nhìn Hoa Ẩn Dật giống như khi nhìn mình, trong lòng lập tức thoải mái.
Hoa Ẩn Dật cũng chỉ quay đầu lại nở nụ cười tỏ vẻ sẵn lòng chỉ bảo Trình Sâm, bước chân bốn người cũng không dừng lại, chậm rãi tiến vào Mộc Tuyết Cư.
Mộc Tuyết Cư là chỗ ở trước kia của Hoa Ẩn Dật, sau này Trình phu nhân cho rằng Hoa Ẩn Dật đã chết nên yêu thương Diệp Tố Huân có cùng dung mạo với bà, nay Hoa Ẩn Dật trở về rồi, đương nhiên Mộc Tuyết Cư sẽ không cho Diệp Tố Huân ở.
Sau khi vào cửa, Trình phu nhân nói với Diệp Tố Huân: “Tố Huân, chỗ này cho dì Mạnh ở, cháu ở Dư Hương Trai nhé. Sâm Nhi, con mang Tố Huân đến đó đi.”
”Sâm biểu ca còn muốn mời dì Mạnh dạy đàn, cứ để nha hoàn đưa cháu đi là được.” Mặc dù Trình Sâm đều nhu tình chân thành với tất cả mọi người nhưng Diệp Tố Huân vẫn không muốn ở cùng Trình Sâm.
”Cũng được.” Trình phu nhân gọi một nha hoàn: “Ngươi đưa Diệp tiểu thư đi Dư Hương Trai.”
Trình Sâm nhìn Diệp Tố Huân lại nhìn Hoa Ẩn Dật, có phần khó chọn lựa, muốn đánh đàn để Hoa Ẩn Dật coi trọng lại muốn ở cùng Diệp Tố Huân nhìn xấu hổ nôn nóng, đang do dự thì Diệp Tố Huân đã đi xa với nha hoàn.
Trong Mộc Tuyết Cư cũng trồng không ít hoa cúc, nhiều màu sắc rực rỡ, khóm cúc muôn hình muôn dạng, sắc vàng phủ lên cỏ non, cầm Cửu Tiêu đặt trên bàn, thân đàn sáng chói trang nghiêm, đường hoa văn uốn lượn như sừng rồng, chữ khắc vào đồ vật tỉ mỉ sinh động, thật là tinh xảo.
Hoa Ẩn Dật gẩy dây đàn, khen: “Âm vận (chỉ thanh, vận, điệu trong chữ Hán) réo rắt du dương, quả là đàn tuyệt thế.”
”Tuyết Nghi thử một chút xem.” Trình phu nhân nói.
Hoa Ẩn Dật cười khổ, lông mày đầy sương, cầm sắt hài hòa, đó là một đoạn thời gian không dám nhớ lại.
Nhìn bi oán giữa lông mày Hoa Ẩn Dật, ngực Trình Sâm run rẩy, si ngốc duỗi tay, muốn vuốt lên lông mày nhíu chặt, đúng lúc này, một tiếng “boong”, Hoa Ẩn Dật đánh lên âm cao, mãnh liệt vang dội giống như tiếng chuông báo.
”Sâm Nhi, đây là tiếng đàn có một không hai, đích thị là âm sắc bất phàm.” Hoa Ẩn Dật dừng tay, nở tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, để Trình Sâm khảy đàn.
Vừa rồi bà có thấy mình luống cuống hay không, Trình Sâm chết lặng, nhưng cứng đờ chỉ chốc lát, hít một hơi thật sâu là trấn định lại, ngồi trước đàn, thử thử, một khúc “Hoa núi rừng Hồ Nam trong mưa” vang lên.
* *
Xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài còn chưa tới Dư Hương Trai trong miệng Trình phu nhân, Diệp Tố Huân đang định hỏi nha hoàn có còn xa lắm không thì đụng phải một thân cẩm bào đỏ thẫm.
Tiểu nha hoàn dừng chân đứng một bên, khi người kia đến thì cúi người hành lễ nói: “Lão gia.”
Đây là trượng phu Trình phu nhân - Anh quốc công, Diệp Tố Huân vội nhẹ thi lễ theo: “Tố Huân bái kiến dượng.”
Trình phủ đang đi rất nanh, tùy ý gật đầu một cái, lướt qua hai bước, chợt quay đầu lại, hỏi: “Tố Huân? Tên ngươi là Diệp Tố Huân?”
”Vâng.” Diệp Tố Huân cúi đầu nói.
”Ngẩng đầu lên cho ta nhìn.” Trình phủ bước đến trước mặt Diệp Tố Huân, tay lớn vươn ra, muốn giơ cằm Diệp Tố Huân, hình như cảm thấy không ổn, lại thu về.
Một mùi hương như có như không truyền đến, Diệp Tố Huân hơi mê hoặc, mùi thơm này cực kỳ quen thuộc. Không kiềm được mà nghĩ, Trình phủ lên tiếng, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.
”Cũng không phải một mỹ nhân tuyệt sắc gì!”
Diệp Tố Huân nghe Trình phủ thì thào, hình như rất khó hiểu.
Có lẽ có người nhắc tới mình trước mặt ông, nghe lời này, lời người nói với ông ta, chỉ sợ không phải lời khen.
Trình phủ lắc đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Là ai nói với ông về mình hứ? Nghe khẩu khí không phải là Trình phu nhân, Diệp Tố Huân hơi khó hiểu, mùi hương ít ỏi nơi chóp mũi vẫn chưa tan, khiến lòng nàng nôn nóng bất an.
Trình phủ không xuất hiện trên bàn tiệc tối, trong nhà họ Trình, ngoại trừ mẫu thân đã qua đời của Trình Hạo thì không có di nương khác, Trình Hạo về nhà bị Trình phu nhân răn dạy vài câu, xem ra tình cảm giữa mẹ cả và con riêng không tồi.
Diệp Tố Huân bị hương thơm quen thuộc quấy nhiễu, lúc nói chuyện phiếm sau khi ăn xong, nàng dò hỏi: “Dì, xế chiều nay cháu đã thấy dượng rồi, Sâm biểu ca và Hạo biểu ca đều không giống dượng tí nào.”
”Hạo Nhi giống nương nó, Sâm Nhi giống dì hơn, nếu giống cha nó, sẽ không tuấn tú lắm, không lấy được nàng dâu đẹp.” Trình phu nhân cười đắc ý, xem ra rất hài lòng tướng mạo nhi tử.
”Miệng của Thu Tuyền tỷ vẫn không bỏ qua người khác như thế.” Hoa Ẩn Dật cười nói. Diệp Tố Huân cũng cười theo, trước mặt khách và con trai, Trình phu nhân phê bình trượng phu xấu khiến Diệp Tố Huân mở rộng tầm mắt.
Thật ra ngay cả một phần nhỏ của Trình phu nhân, Trình Sâm cũng không có, nhưng tốt hơn bà nhiều, tướng mạo Trình phủ cũng không tính là xấu, mày rậm mắt to, môi dày, nhưng làn da hơi đen, thoạt nhìn hơi dọa người.
”Nương, người nói bề ngoài cha xấu, coi chừng cha tìm mỹ nhân tuyệt sắc ở bên ngoài trở về khoe khoang.” Trình Hạo cười nói.
Xem ra Trình phu nhân thường xuyên chê trượng phu, con cái cũng tập mãi thành thói quen, Trình Hạo nói xong, bóc vỏ cam, sau khi bóc xong, rất quen thuộc tạch một múi đưa tới miệng Trình phu nhân.
”Mỹ nhân tuyệt sắc!” Trình phu nhân cười nhạo, nói: “Năm đó vẫn là nương con làm chủ cho cha con nạp thiếp đấy, dựa vào mình cha con ấy à?” Bà hé miệng, Trình Hạo đút một múi vào trong miệng bà, Trình phu nhân nói tiếp: “Lúc đó nương con kêu trời trách đất không muốn hầu hạ, nếu không làm sao nương có Sâm Nhi chứ, dù sao cũng phải ủy khuất một người, bà ấy theo ta từ nhà mẹ để đến, ủy khuất bà còn có thể ủy khuất ai?”
Hóa ra nương Trình Hạo là nha hoàn hồi môn của Trình phu nhân, khó trách hắn sau khi nương hắn chết, Trình phu nhân rất tốt với hắn, Trình Hạo sáng sủa lạc quan, thoạt nhìn còn thân hơn Trình Sâm và Trình phu nhân.
Diệp Tố Huân nói xen vào: “Dượng không giống Sâm biểu ca, Hạo biểu ca, cháu lại chưa từng thấy ông ấy, suýt chút không biết chào hỏi như thế nào, hình như dượng cũng chưa nghe nói đến cháu.”
”Lần trước cháu đi vội, mấy ngày nay dượng cũng bề bộn, rất ít khi ở trong phủ, dì còn chưa kịp nhắc tới cháu với ông ấy.” Trình phu nhân nói. Lúc trước đau Diệp Tố Huân là bởi vì bề ngoài nàng có chút tương tự Hoa Ẩn Dật, sau đó Hoa Ẩn Dật trở về, bà tâm niệm muốn bóc lột da mặt Diệp Tố Huân để khôi phục dung mạo Hoa Ẩn Dật, không có ý yêu thương Diệp Tố Huân đương nhiên sẽ không kể cho trượng phu.
Nói vậy, thực không phải Trình phủ nghe Trình phu nhân nói về mình, bất an trong lòng Diệp Tố Huân tăng lên.
”Dù muội không chào hỏi cha huynh, ông cũng không để ý đâu.” Trình Hạo cười nói, lại bóc một múi, đưa tới bên môi Diệp Tố Huân, nói đùa: “Tố Tố muội muội, há miệng nào, Hạo ca ca đút muội ăn.”
Tuy biết hắn đùa nhưng Diệp Tố Huân vẫn nổi da gà, nhíu mày hất tay Trình Hạo, cả giận nói: “Xin Trình công tử tự trọng.”
Trình Hạo nhún vai, cũng không tức giận, cười cười hì hì, tiếp tục bó múi cam cho Trình phu nhân ăn, lại bó cho Hoa Ẩn Dật, Hoa Ẩn Dật nghiêng mặt, Trình phu nhân lại ngăn cản bà, cười nói: “Con khỉ này được tỷ che chở mới không bị phụ thân đánh, rất hiếu thuận, Tuyết Nghi, an tâm hưởng thụ.”
Tình cảm của hai mẹ con này thật tốt, Diệp Tố Huân mở rộng tầm mắt, khóe mắt liếc Trình Sâm chỉ ngồi không, đôi mắt Trình Sâm lạnh như băng, khóe môi hơi nhếch, mang theo ôn nhu và vui vẻ, ngón tay thon dài để trên cẩm bào nhẹ nhàn huy động, hắn giống như thanh thản nghe mẫu thân đệ đệ nói chuyện nhưng khi lông mi đen khẽ nháy, lại tạo ra ảm đạm không tiếng động, mất mát nửa ẩn nửa hiện trên mặt.
Hắn ngồi ở góc khuất, gần trong gang tấc lại giống như xa tận chân trời, trái với cảnh mẫu tử tỷ muội vui vẻ là cảnh một cô nhi đau khổ giống như không nơi nương tựa.
Diệp Tố Huân không kìm được lòng nhìn hắn, tim đập như tiếng trống, thình thịch, thình thịch.