Ngu Diệu Sùng và Diêu Nghiệp đã lập thành hôn thư của Ngu Quân Duệ và Diêu Ý Chân xong, hai người đang tán gẫu thì Diêu Ý Chân xông tới, nhoáng cái đã xé hôn thư.
“Chân Nhi, con...” Diêu Nghiệp sững sờ nhìn cảnh ấy, không mắng cũng không ngăn cản.
“Cha, con là người muốn gả cho ai cũng được sao?” Nói câu này, Diêu Ý Chân xoay người định rời đi.
“Vậy... Diệu Sùng huynh, chờ ta một ít, ta hỏi nó xem có chuyện gì xảy ra.” Diêu Nghiệp chắp tay tạ lỗi với Ngu Diệu Sùng, vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Chân Nhi, không phải con đã nói từ đầu người con vừa ý là Ngu Quân Duệ, lui hôn sự với Ngu Quân Diệp vừa đúng ý con sao?”
“Giờ con thay đổi rồi, hừ, gia huynh Ngu gia lật đi lật lại, chẳng lẽ lại để nhà họ Ngu kia tùy ý xếp đặt tân lang cho con ư?”
“Chân Nhi, năm nay con đã tròn hai mốt tuổi rồi...”
...
Giọng Diêu Nghiệp thấp giần, dù cố tập trung suy nghĩ nhưng Ngu Diệu Sùng không tài nào nghe nổi, mắt ông trừng lớn, thật đúng là được mở rộng tầm mắt mà, trước mặt cha mình mà dáng vẻ của Diêu Ý Chân còn chỉ tay năm ngón như thế, Diêu Nghiệp chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu hữu ích, đôi lúc lại lấy tay xoa trán, dường như rất khẩn trương.
Cưới một nữ nhân như thế vào cửa làm thê tử, đừng nói Lưu thị, chỉ sợ ngay cả mình nàng ta cũng không để vào mắt. Ngu Diệu Sùng lau mồ hôi đang rỉ ra, nhìn hôn thư đã bị xé thành từng mảnh nhỏ dưới đất, trong lòng không rõ có cảm giác gì, như nuối tiếc như vui mừng.
“Diệu Sùng huynh, tiểu nữ ngang bướng, khiến huynh chê cười rồi.” Diêu Nghiệp đã quay lại, trên mặt là nụ cười cứng ngắc.
“Lệnh thiên kim tính tình chất phác, không sao không sao.” Ngu Diệu Sùng cười lớn nói.
“Thế...” Diêu Nghiệp cà lăm mãi mới nói: “Diệu Sùng huynh, hôn sự này chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn sau nhé.”
“Bàn bạc kĩ hơn? Được! Được! Theo lời Diêu huynh.”
Không nghị thành hôn sự, nước trà vốn thơm cũng biến thành đắng chát, Diêu Nghiệp ỉu xìu đáp qua loa, Ngu Diệu Sùng cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ hôn sự không thành ảnh hưởng đến con đường làm quan của bản thân.
“Diêu huynh, mấy ngày nay tiểu đệ sinh bệnh, không biết khoa khảo thế nào rồi?” Sau vài ly trà, Ngu Diệu Sùng thấy Diêu Nghiệp phờ phạc, có ý tiễn khách, thì hít sâu một hơi lấy dũng khí rồi nói.
“À, cái này...” Diêu Nghiệp ngẩn người, đáp: “Mấy ngày huynh vắng mặt, ta đã tạ lỗi thay huynh với hoàng thượng rồi, mai lại vào triều nói sau...”
Tức là không bị ảnh hưởng, Ngu Diệu Sùng nhẹ nhàng thở ra, hàn huyên thêm vài câu, sau khi đạt được mục đích cũng không dây dưa, chắp tay cáo từ, Diêu Nghiệp cũng không giữ lại, ngược lại rất thân thiện, tự mình đưa Ngu Diệu Sùng xuất phủ.
Hoa Ẩn Dật nghe theo Ngu Diệu Sùng, mặc dù đã nói rõ thân phận với trượng phu, nhưng vẫn cực lực che dấu trước mặt Ngu Quân Diệp. Nhìn ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của con trai, trong lòng vừa chua xót vừa an ủi, chỉ có thể nhỏ giọng nói cho Ngu Quân Diệp biết, cha hắn đồng ý từ hôn, những thứ khác cũng không nói.
Ngu Quân Diệp vốn nhận định dì Mạnh là mẹ ruột mình, nóng ruột ngóng trông, từng tiếng mẫu thân nghẹn trong cổ họng, nghe xong lời Hoa Ẩn Dật, tuy có mừng rỡ vì được từ hôn, chỉ là nghĩ đến dì Mạnh và phụ thân hắn nói chuyện lâu đến thế, lại không nói là mẹ ruột mình khi đi ra, chẳng lẽ y đã đoán sai? Niềm vui từ việc có thể từ hôn phai nhạt không ít, mệt mỏi nói cảm ơn, sau khi trở lại Lan Viên lại trằn trọc, trời sáng mới bắt đầu ngủ, ngày hôm đó ngủ cả ngày không rời giường.
Chạng vạng, Ngu Quân Diệp mới tỉnh ngủ, Ngu Diệu Sùng đã trở về từ Diêu gia, sai người truyền lời cho hắn, đã lui hôn sự, Ngu Quân Diệp cực kì vui vẻ, vội chạy tới Lê Viên kể cho Hoa Ẩn Dật.
Ngu Diệu Sùng đã ở Lê Viên, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
“Cha, sao vậy?” Ngu Quân Diệp tiến lên, có chút bất an hành lễ.
Ngu Diệu Sùng trầm mặt không nói lời nào, Hoa Ẩn Dật nói nhỏ: “Sáng nay chủ tớ ba người Tố Huân đã rời đi rồi.”
“Đi rồi ư?” Ngu Quân Diệp buồn vô cớ hỏi một câu, nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Có phải Quân Duệ đi cùng các nàng không? Thật không tôn trọng trưởng bối mà, ngay cả bẩm báo với phụ thân một tiếng cũng không.”
Chỉ là không gặp để cáo từ, Xán Nhi nói nàng có đi Cúc Viên từ biệt, Ngu Diệu Sùng cũng không thèm để ý, khiến ông tái mặt chính là vì vừa rồi Ngu Tân báo Diệp Dương thị không có trong phòng.
Đêm qua vợ Ngu Tân tới, thấy dáng người trên giường, cho rằng Diệp Dương thị đang ngủ, không dám quấy rầy, mãi đến trưa hôm nay, Diệp Dương thị vẫn chưa có động tĩnh, mới đi gọi người, phát hiện không có Diệp dương thị mới vội về phủ hồi báo, lúc ấy, Ngu Diệu Sùng đang ở Diêu gia.
Một bên không thấy Diệp Dương thị, nay Diệp Tố Huân lại cáo biệt, Ngu Diệu Sùng liên hệ qua loa, cũng biết là chuyện tốt con thứ hai làm, quỷ gặp tối qua, đích thị là do hắn giả trang.
Diệp Tố Huân quan tâm mẫu thân mình, không thực hiện theo kế hoạch của Ngu Quân Duệ, khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hôn sự giữa nàng và Ngu Quân Duệ, từ đầu Ngu Diệu Sùng còn có ý cho phép, nếu theo sự sắp xếp của Ngu Quân Duệ, chỉ cần Ngu Diệu Sùng chưa đoạt được Diệp Dương thị, muốn Ngu Diệu Sùng gật đầu đồng ý không khó, nay mọi chuyện bộc phát, dù thế nào Ngu Diệu Sùng cũng sẽ không đồng ý.
Ngu Quân Diệp phiền muộn một hồi, khồng kiềm chế được niềm hoan hỷ khi có mẹ ruốt, cũng không để ý Ngu Diệu Sùng mựt lạnh, nhìn Hoa Ẩn Dật nhìn phụ thân, lắp bắp nói: “Phụ thân, có phải nên cho mẫu thân... mẫu thân con....”
Cha à, nên cho mẫu thân danh phận, công khai thừa nhận thân phận mẫu thân con, bỏ rơi ả đàn bà Lưu Thị bụng dạ nham hiểm kia. Ngu Quân Diệp gào thét trong lòng, ánh mắt di động giữa hai người Hoa Ẩn Dật và Ngu Diệu Sùng, mặc dù không nói thẳng ra miệng, nhưng ý tứ biểu đạt đã rõ ràng.
Không thể bỏ Lưu Thị, chưa kể đến bà có một anh trai là thái y, chỉ nói tới hai mươi năm gả vào Ngu gia, không đi sai bước nhầm, lại nuôi một nhi tử trưởng thành, đã không có khả năng bỏ rơi, ông đang nghĩ có nhận Hoa Ẩn Dật hay không.
Nhìn mặt Hoa Ẩn Dật chằng chịt vết xước, Ngu Diệu Sùng gần muốn nôn oẹ, lại nhớ tới khuôn mặt kiều diễm của Diệp Dương thị, cơ thể nhu nhược không xương, rên rỉ sợ hãi xin tha, yêu ghét tức khắc rõ ràng.
“Cha. . .” Ngu Quân Diệp lại thúc dục một tiếng.
Ngu Diệu Sùng đột nhiên thanh thản, một ý nghĩ nổi lên - coi Diệp Dương thị là Hoa Ẩn Dật đón vào Ngu gia sủng ái.
Người Hoa Ẩn Dật quyến luyến, trừ mình ra chỉ còn nhi tử, nếu mình vô tình vô nghĩa, nhi tử cũng không nhận bà, chắc chắn bà sẽ nản lòng thoái chí rồi rời đi. Ngu Diệu Sùng lập tức hạ quyết tâm, ép Hoa Ẩn Dật rời đi, đón Diệp Dương thị vào cửa.
“Diệp Nhi, con đến đây nói chuyện với phụ thân một lát.”
“Diệp Nhi, nhiều năm như thế chưa cho con nhìn bức vẽ mẫu thân con, là phụ thân có khổ tâm riêng, bởi vì, mẫu thân con vốn chưa qua đời, bà chỉ mất tích thôi.”
“Phụ thân, giờ mẫu thân đã về, người nên thừa nhận bà chứ, đừng tổn thương mẫu thân!” Ngu Quân Diệp thấp giọng nói, nóng bỏng nhìn Ngu Diệu Sùng.
Ngu Diệu Sùng không đáp lời Ngu Quân Diệp, rút ra một bức vẽ, “Diệp Nhi, đây là bức họa vẽ mẫu thân con, bà ấy rất đẹp.”
“Không thể nào? Sao bà ấy lại là mẫu thân con?” Bức họa trong tay Ngu Quân Diệp rơi xuống đất, “Phụ thân, người này con đã từng thấy, bà ấy là mẫu thân của Huân Nhi.”
“Phụ thân cũng vừa mới tra được, sau khi mẫu thân con mất tích, không biết hà cớ gì lại mất trí nhớ, sau đó gả vào Diệp gia.” Ngu Diệu Sùng vỗ vỗ tay còn trai, trầm giọng nói.
“Diệp bá mẫu là mẫu thân, vậy còn dì Mạnh?” Ngu Quân Diệp lẩm bẩm, mở to mắt, cũng không nháy mắt mà chỉ chăm chăm nhìn Ngu Diệu Sùng.
“Dì Mạnh là ai phụ thân cũng không biết, Diệp Nhi, ta chỉ nói một câu thôi, mẫu thân con tuyệt sắc vô song, nổi danh cả giang Ninh, bộ dáng dì Mạnh, giống sao?”
Bộ dáng dì Mạnh, xú danh Giang Ninh còn tạm, Ngu Quân Diệp giật mình lặng thinh, hồi lâu sau nhỏ giọng nói: “Thế nhưng mà, phụ thân, bà ấy rất tốt với con, con thấy bà ấy mới là mẫu thân.”
“Diệp Nhi, đó là do con quá nhớ mẫu thân rồi.” Ngu Diệu Sùng ngàn vạn cảm khái mà nói: “Diệp Nhi, con yên tâm, đã tra được mẫu thân con, dù bà ấy từng lập gia đình, sinh con dưỡng cái, thì bà ấy vẫn là mẫu thân con, là người thương của ta, nhất định ta sẽ đón bà ấy về Ngu gia.”
“Dì Mạnh thực sự không phải mẫu thân ư?” Ngu Quân Diệp vẫn không tin, lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Ngươi muốn nhận một người không liên quan làm mẫu thân, không để ý thân nương, ta cũng không thể ép buộc.” Ngu Diệu Sùng phất tay áo, hầm hầm bước ra ngoài, sau khi bước khỏi cửa thì quay đầu lại, tức giận không thôi nói: “Vị trí phu nhân Hầu phủ không thể để hai nữ nhân ngồi, chuyện này ngươi tự xử lí đi, nếu không đuổi dì Mạnh đi, đừng hòng ta tìm thân nương ngươi về.”
“Đuổi dì Mạnh đi?” Ngu Quân Diệp ngây người.
“Chứ còn gì nữa, nữ nhân này khiến ngươi nhận làm thân nương, không đuổi đi thì làm thế nào?”
Ngu Diệu Sùng dứt khoát rời đi, để lại Ngu Quân Diệp cô đơn, không biết làm thế nào.
Chậm rãi nhặt bức họa trên đất lên, Ngu Quân Diệp yên lặng nhìn, người này mới là thân nương mình ư? Ngu Quân Diệp kiệt lực hồi tưởng đến Diệp Dương thị đã từng gặp mặt ở Diệp gia.
Khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói dịu dàng ấm áp, mặc dù có được mỹ mạo quốc sắc thiên hương, Diệp Dương thị vẫn khó thu hút ánh mắt mọi người.
Cùng khuôn mặt ấy, cùng cái miệng cái mũi, nhưng thần thái trong tranh lại rực rỡ, tao nhã khôn cùng. Mà thiếu phụ trong Diệp phủ lại nhát gan đáng thương, vâng vâng dạ dạ.
Ngu Quân Diệp cuộn tranh lại, ngơ ngác đi ra Cúc Viên.
Mẫu thân trong lòng y vẫn luôn là đẹp nhất, không ai có thể vượt trội hơn. Dì Mạnh rất xấu, nhưng tình yêu của dì lại như gió khẽ thổi, làm người ta dễ chịu tựa mưa xuân, bù vào lỗ hổng khát vọng tình thương mẫu thân trong trái tim y mười mấy năm qua.
Thế nhưng, thực sự Diệp Dương thị là thân nương của mình ư? Mẹ mình biến thành bộ dáng yếu ớt như thế, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Sao mình có thể vứt bỏ không để ý thân nương đây?
“Quân Diệp.” Giọng nói xen lẫn bất an vang lên, Ngu Quân Diệp giương mắt, chỉ thấy dì Mạnh đang đứng trước mặt y.
“Dì Mạnh sao lại ở chỗ này?” Ngu Quân Diệp cười lớn nói.
“Con đang cầm gì thế?” Nhìn nhi tử làm ra vẻ xa cách, lòng Hoa Ẩn Dật trầm xuống, vừa rồi trượng phu nói muốn cho nhi tử nhìn tranh bà liền thấy bất an lo sợ, có lẽ trượng phu không muốn nhận lại bà, nhưng chỉ cần nhi tử nhận lại người mẫu thân này, bà liền không kiêng dè, chỉ sợ....
“Là một bức họa.”
“Có thể cho dì Mạnh nhìn không?” Hoa Ẩn Dật khẽ nói, mắt nhìn Ngu Quân Diệp không chuyển động.
“Chỉ là bức tranh thôi ạ, chẳng có gì đẹp cả.” Ngu Quân Diệp có chút bối rối có chút bối rối, để bức tranh ra phía sau, y sợ giai nhân như ngọc đả kích Hoa Ẩn Dật.
Hoa Ẩn Dật lại hiểu khác, cho là nhi tử xem thường mình giờ đây xấu xí, trong lòng đau khổ, nước mắt như muốn rơi xuống.
“Ừm... Dì Mạnh...” Ngu Quân Diệp chân tay luống cuống, cũng chẳng biết tại sao, trong lúc đó bật thốt: “Dì Mạnh, Huân Nhi về rồi, một mình dì ở Lê Viên rất cô đơn à? Không bằng cháu đưa dì tới chỗ dì Tuyền ở vài ngày nhé.”
“Chân Nhi, con...” Diêu Nghiệp sững sờ nhìn cảnh ấy, không mắng cũng không ngăn cản.
“Cha, con là người muốn gả cho ai cũng được sao?” Nói câu này, Diêu Ý Chân xoay người định rời đi.
“Vậy... Diệu Sùng huynh, chờ ta một ít, ta hỏi nó xem có chuyện gì xảy ra.” Diêu Nghiệp chắp tay tạ lỗi với Ngu Diệu Sùng, vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Chân Nhi, không phải con đã nói từ đầu người con vừa ý là Ngu Quân Duệ, lui hôn sự với Ngu Quân Diệp vừa đúng ý con sao?”
“Giờ con thay đổi rồi, hừ, gia huynh Ngu gia lật đi lật lại, chẳng lẽ lại để nhà họ Ngu kia tùy ý xếp đặt tân lang cho con ư?”
“Chân Nhi, năm nay con đã tròn hai mốt tuổi rồi...”
...
Giọng Diêu Nghiệp thấp giần, dù cố tập trung suy nghĩ nhưng Ngu Diệu Sùng không tài nào nghe nổi, mắt ông trừng lớn, thật đúng là được mở rộng tầm mắt mà, trước mặt cha mình mà dáng vẻ của Diêu Ý Chân còn chỉ tay năm ngón như thế, Diêu Nghiệp chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu hữu ích, đôi lúc lại lấy tay xoa trán, dường như rất khẩn trương.
Cưới một nữ nhân như thế vào cửa làm thê tử, đừng nói Lưu thị, chỉ sợ ngay cả mình nàng ta cũng không để vào mắt. Ngu Diệu Sùng lau mồ hôi đang rỉ ra, nhìn hôn thư đã bị xé thành từng mảnh nhỏ dưới đất, trong lòng không rõ có cảm giác gì, như nuối tiếc như vui mừng.
“Diệu Sùng huynh, tiểu nữ ngang bướng, khiến huynh chê cười rồi.” Diêu Nghiệp đã quay lại, trên mặt là nụ cười cứng ngắc.
“Lệnh thiên kim tính tình chất phác, không sao không sao.” Ngu Diệu Sùng cười lớn nói.
“Thế...” Diêu Nghiệp cà lăm mãi mới nói: “Diệu Sùng huynh, hôn sự này chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn sau nhé.”
“Bàn bạc kĩ hơn? Được! Được! Theo lời Diêu huynh.”
Không nghị thành hôn sự, nước trà vốn thơm cũng biến thành đắng chát, Diêu Nghiệp ỉu xìu đáp qua loa, Ngu Diệu Sùng cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sợ hôn sự không thành ảnh hưởng đến con đường làm quan của bản thân.
“Diêu huynh, mấy ngày nay tiểu đệ sinh bệnh, không biết khoa khảo thế nào rồi?” Sau vài ly trà, Ngu Diệu Sùng thấy Diêu Nghiệp phờ phạc, có ý tiễn khách, thì hít sâu một hơi lấy dũng khí rồi nói.
“À, cái này...” Diêu Nghiệp ngẩn người, đáp: “Mấy ngày huynh vắng mặt, ta đã tạ lỗi thay huynh với hoàng thượng rồi, mai lại vào triều nói sau...”
Tức là không bị ảnh hưởng, Ngu Diệu Sùng nhẹ nhàng thở ra, hàn huyên thêm vài câu, sau khi đạt được mục đích cũng không dây dưa, chắp tay cáo từ, Diêu Nghiệp cũng không giữ lại, ngược lại rất thân thiện, tự mình đưa Ngu Diệu Sùng xuất phủ.
Hoa Ẩn Dật nghe theo Ngu Diệu Sùng, mặc dù đã nói rõ thân phận với trượng phu, nhưng vẫn cực lực che dấu trước mặt Ngu Quân Diệp. Nhìn ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của con trai, trong lòng vừa chua xót vừa an ủi, chỉ có thể nhỏ giọng nói cho Ngu Quân Diệp biết, cha hắn đồng ý từ hôn, những thứ khác cũng không nói.
Ngu Quân Diệp vốn nhận định dì Mạnh là mẹ ruột mình, nóng ruột ngóng trông, từng tiếng mẫu thân nghẹn trong cổ họng, nghe xong lời Hoa Ẩn Dật, tuy có mừng rỡ vì được từ hôn, chỉ là nghĩ đến dì Mạnh và phụ thân hắn nói chuyện lâu đến thế, lại không nói là mẹ ruột mình khi đi ra, chẳng lẽ y đã đoán sai? Niềm vui từ việc có thể từ hôn phai nhạt không ít, mệt mỏi nói cảm ơn, sau khi trở lại Lan Viên lại trằn trọc, trời sáng mới bắt đầu ngủ, ngày hôm đó ngủ cả ngày không rời giường.
Chạng vạng, Ngu Quân Diệp mới tỉnh ngủ, Ngu Diệu Sùng đã trở về từ Diêu gia, sai người truyền lời cho hắn, đã lui hôn sự, Ngu Quân Diệp cực kì vui vẻ, vội chạy tới Lê Viên kể cho Hoa Ẩn Dật.
Ngu Diệu Sùng đã ở Lê Viên, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
“Cha, sao vậy?” Ngu Quân Diệp tiến lên, có chút bất an hành lễ.
Ngu Diệu Sùng trầm mặt không nói lời nào, Hoa Ẩn Dật nói nhỏ: “Sáng nay chủ tớ ba người Tố Huân đã rời đi rồi.”
“Đi rồi ư?” Ngu Quân Diệp buồn vô cớ hỏi một câu, nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Có phải Quân Duệ đi cùng các nàng không? Thật không tôn trọng trưởng bối mà, ngay cả bẩm báo với phụ thân một tiếng cũng không.”
Chỉ là không gặp để cáo từ, Xán Nhi nói nàng có đi Cúc Viên từ biệt, Ngu Diệu Sùng cũng không thèm để ý, khiến ông tái mặt chính là vì vừa rồi Ngu Tân báo Diệp Dương thị không có trong phòng.
Đêm qua vợ Ngu Tân tới, thấy dáng người trên giường, cho rằng Diệp Dương thị đang ngủ, không dám quấy rầy, mãi đến trưa hôm nay, Diệp Dương thị vẫn chưa có động tĩnh, mới đi gọi người, phát hiện không có Diệp dương thị mới vội về phủ hồi báo, lúc ấy, Ngu Diệu Sùng đang ở Diêu gia.
Một bên không thấy Diệp Dương thị, nay Diệp Tố Huân lại cáo biệt, Ngu Diệu Sùng liên hệ qua loa, cũng biết là chuyện tốt con thứ hai làm, quỷ gặp tối qua, đích thị là do hắn giả trang.
Diệp Tố Huân quan tâm mẫu thân mình, không thực hiện theo kế hoạch của Ngu Quân Duệ, khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hôn sự giữa nàng và Ngu Quân Duệ, từ đầu Ngu Diệu Sùng còn có ý cho phép, nếu theo sự sắp xếp của Ngu Quân Duệ, chỉ cần Ngu Diệu Sùng chưa đoạt được Diệp Dương thị, muốn Ngu Diệu Sùng gật đầu đồng ý không khó, nay mọi chuyện bộc phát, dù thế nào Ngu Diệu Sùng cũng sẽ không đồng ý.
Ngu Quân Diệp phiền muộn một hồi, khồng kiềm chế được niềm hoan hỷ khi có mẹ ruốt, cũng không để ý Ngu Diệu Sùng mựt lạnh, nhìn Hoa Ẩn Dật nhìn phụ thân, lắp bắp nói: “Phụ thân, có phải nên cho mẫu thân... mẫu thân con....”
Cha à, nên cho mẫu thân danh phận, công khai thừa nhận thân phận mẫu thân con, bỏ rơi ả đàn bà Lưu Thị bụng dạ nham hiểm kia. Ngu Quân Diệp gào thét trong lòng, ánh mắt di động giữa hai người Hoa Ẩn Dật và Ngu Diệu Sùng, mặc dù không nói thẳng ra miệng, nhưng ý tứ biểu đạt đã rõ ràng.
Không thể bỏ Lưu Thị, chưa kể đến bà có một anh trai là thái y, chỉ nói tới hai mươi năm gả vào Ngu gia, không đi sai bước nhầm, lại nuôi một nhi tử trưởng thành, đã không có khả năng bỏ rơi, ông đang nghĩ có nhận Hoa Ẩn Dật hay không.
Nhìn mặt Hoa Ẩn Dật chằng chịt vết xước, Ngu Diệu Sùng gần muốn nôn oẹ, lại nhớ tới khuôn mặt kiều diễm của Diệp Dương thị, cơ thể nhu nhược không xương, rên rỉ sợ hãi xin tha, yêu ghét tức khắc rõ ràng.
“Cha. . .” Ngu Quân Diệp lại thúc dục một tiếng.
Ngu Diệu Sùng đột nhiên thanh thản, một ý nghĩ nổi lên - coi Diệp Dương thị là Hoa Ẩn Dật đón vào Ngu gia sủng ái.
Người Hoa Ẩn Dật quyến luyến, trừ mình ra chỉ còn nhi tử, nếu mình vô tình vô nghĩa, nhi tử cũng không nhận bà, chắc chắn bà sẽ nản lòng thoái chí rồi rời đi. Ngu Diệu Sùng lập tức hạ quyết tâm, ép Hoa Ẩn Dật rời đi, đón Diệp Dương thị vào cửa.
“Diệp Nhi, con đến đây nói chuyện với phụ thân một lát.”
“Diệp Nhi, nhiều năm như thế chưa cho con nhìn bức vẽ mẫu thân con, là phụ thân có khổ tâm riêng, bởi vì, mẫu thân con vốn chưa qua đời, bà chỉ mất tích thôi.”
“Phụ thân, giờ mẫu thân đã về, người nên thừa nhận bà chứ, đừng tổn thương mẫu thân!” Ngu Quân Diệp thấp giọng nói, nóng bỏng nhìn Ngu Diệu Sùng.
Ngu Diệu Sùng không đáp lời Ngu Quân Diệp, rút ra một bức vẽ, “Diệp Nhi, đây là bức họa vẽ mẫu thân con, bà ấy rất đẹp.”
“Không thể nào? Sao bà ấy lại là mẫu thân con?” Bức họa trong tay Ngu Quân Diệp rơi xuống đất, “Phụ thân, người này con đã từng thấy, bà ấy là mẫu thân của Huân Nhi.”
“Phụ thân cũng vừa mới tra được, sau khi mẫu thân con mất tích, không biết hà cớ gì lại mất trí nhớ, sau đó gả vào Diệp gia.” Ngu Diệu Sùng vỗ vỗ tay còn trai, trầm giọng nói.
“Diệp bá mẫu là mẫu thân, vậy còn dì Mạnh?” Ngu Quân Diệp lẩm bẩm, mở to mắt, cũng không nháy mắt mà chỉ chăm chăm nhìn Ngu Diệu Sùng.
“Dì Mạnh là ai phụ thân cũng không biết, Diệp Nhi, ta chỉ nói một câu thôi, mẫu thân con tuyệt sắc vô song, nổi danh cả giang Ninh, bộ dáng dì Mạnh, giống sao?”
Bộ dáng dì Mạnh, xú danh Giang Ninh còn tạm, Ngu Quân Diệp giật mình lặng thinh, hồi lâu sau nhỏ giọng nói: “Thế nhưng mà, phụ thân, bà ấy rất tốt với con, con thấy bà ấy mới là mẫu thân.”
“Diệp Nhi, đó là do con quá nhớ mẫu thân rồi.” Ngu Diệu Sùng ngàn vạn cảm khái mà nói: “Diệp Nhi, con yên tâm, đã tra được mẫu thân con, dù bà ấy từng lập gia đình, sinh con dưỡng cái, thì bà ấy vẫn là mẫu thân con, là người thương của ta, nhất định ta sẽ đón bà ấy về Ngu gia.”
“Dì Mạnh thực sự không phải mẫu thân ư?” Ngu Quân Diệp vẫn không tin, lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Ngươi muốn nhận một người không liên quan làm mẫu thân, không để ý thân nương, ta cũng không thể ép buộc.” Ngu Diệu Sùng phất tay áo, hầm hầm bước ra ngoài, sau khi bước khỏi cửa thì quay đầu lại, tức giận không thôi nói: “Vị trí phu nhân Hầu phủ không thể để hai nữ nhân ngồi, chuyện này ngươi tự xử lí đi, nếu không đuổi dì Mạnh đi, đừng hòng ta tìm thân nương ngươi về.”
“Đuổi dì Mạnh đi?” Ngu Quân Diệp ngây người.
“Chứ còn gì nữa, nữ nhân này khiến ngươi nhận làm thân nương, không đuổi đi thì làm thế nào?”
Ngu Diệu Sùng dứt khoát rời đi, để lại Ngu Quân Diệp cô đơn, không biết làm thế nào.
Chậm rãi nhặt bức họa trên đất lên, Ngu Quân Diệp yên lặng nhìn, người này mới là thân nương mình ư? Ngu Quân Diệp kiệt lực hồi tưởng đến Diệp Dương thị đã từng gặp mặt ở Diệp gia.
Khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói dịu dàng ấm áp, mặc dù có được mỹ mạo quốc sắc thiên hương, Diệp Dương thị vẫn khó thu hút ánh mắt mọi người.
Cùng khuôn mặt ấy, cùng cái miệng cái mũi, nhưng thần thái trong tranh lại rực rỡ, tao nhã khôn cùng. Mà thiếu phụ trong Diệp phủ lại nhát gan đáng thương, vâng vâng dạ dạ.
Ngu Quân Diệp cuộn tranh lại, ngơ ngác đi ra Cúc Viên.
Mẫu thân trong lòng y vẫn luôn là đẹp nhất, không ai có thể vượt trội hơn. Dì Mạnh rất xấu, nhưng tình yêu của dì lại như gió khẽ thổi, làm người ta dễ chịu tựa mưa xuân, bù vào lỗ hổng khát vọng tình thương mẫu thân trong trái tim y mười mấy năm qua.
Thế nhưng, thực sự Diệp Dương thị là thân nương của mình ư? Mẹ mình biến thành bộ dáng yếu ớt như thế, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Sao mình có thể vứt bỏ không để ý thân nương đây?
“Quân Diệp.” Giọng nói xen lẫn bất an vang lên, Ngu Quân Diệp giương mắt, chỉ thấy dì Mạnh đang đứng trước mặt y.
“Dì Mạnh sao lại ở chỗ này?” Ngu Quân Diệp cười lớn nói.
“Con đang cầm gì thế?” Nhìn nhi tử làm ra vẻ xa cách, lòng Hoa Ẩn Dật trầm xuống, vừa rồi trượng phu nói muốn cho nhi tử nhìn tranh bà liền thấy bất an lo sợ, có lẽ trượng phu không muốn nhận lại bà, nhưng chỉ cần nhi tử nhận lại người mẫu thân này, bà liền không kiêng dè, chỉ sợ....
“Là một bức họa.”
“Có thể cho dì Mạnh nhìn không?” Hoa Ẩn Dật khẽ nói, mắt nhìn Ngu Quân Diệp không chuyển động.
“Chỉ là bức tranh thôi ạ, chẳng có gì đẹp cả.” Ngu Quân Diệp có chút bối rối có chút bối rối, để bức tranh ra phía sau, y sợ giai nhân như ngọc đả kích Hoa Ẩn Dật.
Hoa Ẩn Dật lại hiểu khác, cho là nhi tử xem thường mình giờ đây xấu xí, trong lòng đau khổ, nước mắt như muốn rơi xuống.
“Ừm... Dì Mạnh...” Ngu Quân Diệp chân tay luống cuống, cũng chẳng biết tại sao, trong lúc đó bật thốt: “Dì Mạnh, Huân Nhi về rồi, một mình dì ở Lê Viên rất cô đơn à? Không bằng cháu đưa dì tới chỗ dì Tuyền ở vài ngày nhé.”