Diêu Ý Chân đã dặn thái y tới phủ công chúa chờ từ trước.
“Khởi bẩm công chúa, không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị va đập, quá đau đớn nên nhất thời bị hôn mê, vi thần đắp thuốc lên vết thương rồi băng bó một chút, lại đi sắc một thang thuốc, chiều nay Hoa phu nhân sẽ tỉnh lại ngay.”
Ngu Quân Diệp mừng đến mức ôm Diêu Ý Chân lắc điên cuồng, Trình Sâm tựa vào giường, ôm Hoa Ẩn Dật ảm đạm tang tóc khóc rống lên. Ngu Quân Duệ cười lắc đầu, làm thế tay với thái y, đưa thái y ra ngoài.
“Đại nhân, chuyện Hoa phu còn ở nhân thế, mong rằng đại nhân có thể giữ bí mất.” Ngu Quân Duệ lấy một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra nhét vào tay thái y, cười nói, “Đây cũng là ý của công chúa.”
“Hạ quan đã rõ, Ngu nhị công tử hãy an tâm, xin chuyển lời cho công chúa, hạ quan nhất định sẽ giữ kín miệng.”
Diêu Ý Chân kéo Ngu Quân Diệp rời đi, Trình Sâm ngồi trước giường, ngẩn ngơ ngắm Hoa Ẩn Dật.
Đồng hồ cát phát ra tiếng tích tắc nhỏ, ánh nến lập lòe trong màn đêm tĩnh lặng, đêm sâu dần, Trình Sâm chậm rãi úp mặt xuống mép giường.
Trong mơ màng, Trình Sâm nghe thấy Ngu Quân Diệp nói Tuyết Nghi chết rồi.
“Ngươi nói dối, không thể nào, rõ ràng Tuyết Nghi chưa chết, thái y nói nàng còn sống cơ mà.”
“Mẫu thân ta vẫn sống khi rời điện Kim Loan, nhưng sau khi tỉnh lại, bà ấy nói mình không đáng sống tiếp, bà ấy không muốn làm lỡ huynh, cũng không muốn khiến ta bị người khác chế nhạo, bà lại tự vẫn rồi.” Ngu Quân Diệp the thé gào thét, giọng y giống như tiếng rống đau đớn của sói!
Trình Sâm như người mất hồn, tự lẩm bẩm một mình: “Ta không tin, ta không tin Tuyết Nghi thực sự đã chết.”
“Thật sự đã qua đời rồi, huynh xem đi, đó là phần mộ của mẫu thân.”
Trong giây phút ấy, Trình Sâm mới phát hiện, y và Ngu Quân Diệp đang đứng dưới chân núi Huyền Không, nhìn theo hướng tay Ngu Quân Diệp chỉ, đúng là có một gò đất mới, trên bia mộc giản dị có viết: Mộ của mẫu thân Hoa thị Tuyết Nghi.
Máu toàn thân Trình Sâm như đông lại, khối bia mộ kia biến thanh cái vừa sắc vừa nhọn ghim sâu vào trái tim y, tự động châm sâu dần sâu dần, mãi đến khi trái tim ấy đầm đìa máu tươi.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, trời đất u ám, bầu không khí nặng nề bao trùm khắp nơi, không chút sức sống. Đau khổ tựa như một cơn lốc xoáy, quấn phăng y vào trong nó.
Trình Sâm bây giờ bất lực giống như một đứa bé vậy, chỉ biết ngơ ngác ôm chặt lấy bia mộ.
“Trình Sâm, huynh còn trẻ, mẫu thân ta nói, sau vài năm, huynh sẽ quên lãng bà ấy, sau đó, lấy một cô nương có tuổi tác và diện mạo tương xứng, cùng nhau trải qua một cuộc sống hạnh phúc.” Dù mặt mũi tái nhợt, nhưng Ngu Quân Diệp vẫn an ủi y.
“Tuyết Nghi nghĩ thế ư, vậy ta sẽ hành động, để chứng minh cho nàng ấy biết, ta chỉ yêu nàng, không tài nào quên nàng.” Trình Sâm kéo tầng xiêm y bên ngoài ra, móng tay hóa thành đao nhọn sắc bén, thoáng cái đã đâm xuyên ngực mình, móc ra một trái tim máu tươi đầm đìa.
“Ngu Quân Diệp, ta đi theo Tuyết Nghi đây, xin huynh chôn cất ta và nàng ấy cùng một chỗ, được không?”
“Đừng hòng, mẫu thân ta cũng không nói sẽ để ngươi hợp táng, ta không đồng ý.” Ngu Quân Diệp xoay người rồi cất bước đi xa dần.
“Ngu Quân Diệp, ta xin huynh mà, hợp táng cho ta và Tuyết Nghi.” Trình Sâm mang theo trái tim đầy máu dốc sức đuổi theo ở phá sau. Một cơn gió thổi qua, Ngu Quân Diệp đã biến mất, Trình Sâm thê thảm gào thét: “Ngu Quân Diệp, mau quay lại, ta xin huynh, hợp táng ta và Tuyết Nghi.”
“Trình Sâm, Trình Sâm.” Ai đó đẩy y, giọng điệu vừa gấp vừa rất đỗi dịu dàng.
“Tuyết Nghi.” Trình Sâm hoảng hốt ngẩng đầu, Hoa Ẩn Dật đang lo lắng nhìn y, Trình Sâm giữ lấy tay bà, buồn bã cầu khẩn: “Tuyết Nghi, nàng mau nói với Quân Diệp, để ta và nàng hợp táng, được không? Nàng thấy không, ta thật sự rất yêu nàng, đây là trái tim ta, ta cho nàng xem này.” Trình Sâm giơ tay lên, nhưng trên tay trống trơn, “Trái tim ta đâu rồi? Rõ ràng ta đã móc nó rồi!” Trình Sâm tìm kiếm khắp nơi.
Tim Hoa Ẩn Dật nhói lên! Đau quá!
Rất nhiều năm trước, khi tỉnh lại ở chỗ thần y, khi đó bà thật hi vọng biết bao, giá mà phu quân ở bên cạnh, hôn môi an ủi bà, nhưng Ngu Diệu Sùng không có bên cạnh bà, khi đó, bà rất đau đớn, nhưng giờ, khi ở cạnh Trình Sâm, bà lại càng đau khổ hơn.
Khi tỉnh dậy sau hôn mê, bà nghe thấy Trình Sâm không ngừng la hét, y đang gặp ác mộng, rồi tự moi tim mình ra, không chút lưu luyến vứt bỏ mạng sống, chỉ vì để hợp táng với bà.
Mặt y tái nhợt, không chút máu, trán nhễ nhại mồ hôi, nhưng vẫn cố tìm trái tim đã bị mất trong mơ..
Hoa Ẩn Dật vô lực cầm chặt đôi tay đang run rẩy của Trình Sâm, hạ giọng nói: “Trình Sâm, vừa rồi ngươi nằm mơ thôi, đó là mơ...”
“Ta nằm mơ sao? Trong mơ, nàng chết, không, nàng chưa chết, đúng không?” Trình Sâm ngơ ngác cầm ngược lại tay Hoa Ẩn Dật, không dám tin.
“Phải, ta chưa chết.”
Chưa chết! Mới vừa rồi là nằm mơ, thật may, may sao chỉ là giấc mơ!
“Thế nhưng mà, Tuyết Nghi, sao trái tim ta nhói đau thế này?” Trình Sâm kéo tay đè Hoa Ẩn Dật đè lên nơi trái tim đang đập thình thịch.
Bàn tay đang giữ tay bà thon dài như được gọt giũa tỉ mỉ, rất đẹp, song lại có phần nhợt nhạt dưới ánh nến u ám, Hoa Ẩn Dật định rút tay lại, nhưng lại không có sức.
Sắc mặt Trình Sâm dần dần đỏ lên, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Hoa Ẩn Dật vừa sợ vừa đau, trong đau đớn xen lẫn si mê đắng chát khó tả.
“Tuyết Nghi, nàng chưa chết, tốt quá rồi.” Trình Sâm cởi giày, lên giường, Hoa Ẩn Dật hoảng loạn định đẩy y ra, Trình Sâm lại không hề lui bước, y giữ chặt vai bà, im lặng nhìn bà chăm chú, y dõng dạc nói: “Tuyết Nghi, có phải ta chết rồi, nàng mới tin tưởng ta yêu nàng vĩnh viễn không đổi?”
Từng chữ nồng nàn tình cảm nặng hơn nghìn quân, trong lúc nhất thời, Hoa Ẩn Dật giật mình, vô lực nghĩ: Dù vĩnh viễn không đổi thay thì đã sao? Miệng người đáng sợ, bà có thể thừa nhận, nhưng còn nhi tử? Bà không thể để nó không ngẩng đầu lên trước mặt người khác.
“Tuyết Nghi, đồng ý gả cho ta, nhé?” Trình Sâm ôm Hoa Ẩn Dật thật chặt, hỏi với giọng khàn khàn.
Trong chớp mắt ấy, Hoa Ẩn Dật rất muốn trả lời Trình Sâm một tiếng được, nhưng mà, ánh mắt khinh thường của chúng thần trong điện Kim Loan lại hiện lên trước mắt bà.
“Trình Sâm, nếu không vì ngươi tranh chấp đau khổ, không để ý luân lí làm người, hôm nay ta cũng sẽ không mang tiếng xấu, ngươi hại ta đến nước này còn chưa đủ ư?” Hoa Ẩn Dật đẩy Trình Sâm ra.
Vì khiến Trình Sâm tuyệt vọng, lần đẩy này Hoa Ẩn Dật dùng toàn bộ sức lực, Trình Sâm chưa kịp chuẩn bị, “A” một tiếng, ngã nhào từ trên giường xuống đất.
“Trình Sâm.” Hoa Ẩn Dật kinh hãi kêu lên, vọt ra méo giường, vươn tay muốn kéo Trình Sâm, đột nhiên nhớ tới mong muốn ban đầu, lại vội vàng rút tay về, rất nhanh lui người về chỗ vũ.
Lúc Trình Sâm rơi xuống đất, tâm như tro tàn, song tiếng kinh hô đầy hoảng loạn của Hoa Ẩn Dật lại giống như ánh sáng phá vỡ tầng mây đen chằng chịt trên bầu trời, khiến y dấy lên hi vọng.
Trình Sâm chậm chạp đỡ eo đứng dậy, chậm rãi cởi đai lưng xuống, Hoa Ẩn Dật lại càng hoảng sợ, đang định ngăn cản y, thì thấy Trình Sâm cũng không nhìn mình, chỉ kéo áo xuống qua vai, sau khi xiêm y được cởi bỏ, lộ ra một mảng máu ứ đọng lớn.
Da y rất trắng, khiến cho mảng bầm tím đó rất rợn người. Hoa Ẩn Dật xấu hổ một lúc, thấy Trình Sâm mấy phen đưa tay ra kiểm tra nhưng không với tới, Hoa Ẩn Dật đau lòng, cắn môi, nói: “Tới đây, ta xoa bóp hộ ngươi.”
Trình Sâm không nói lời nào, nhưng phục tùng úp sấp người xuống gối. Hoa Ẩn Dật kéo cổ áo y ra, chất vải mềm trơn trượt không được cố định, vì vậy bà vừa một tay kéo, tay kia nhẹ nhàng xoa bóp ở vùng máu ứ đọng, vừa mới chạm vào, Trình Sâm đã hít sâu một hơi, cơ thể hơi run rẩy.
“Đau lắm hả?” Ngón tay Hoa Ẩn Dật cũng run theo, cổ áo bị lới lỏng, lại rơi xuống.
“Đau.” Trình Sâm rên khẽ, ngồi dậy, cởi cả áo ngoài lẫn áo trong ra. Mặt Hoa Ẩn Dật đỏ tới mang tai, tim đập rộn, che mắt kêu: “Mau mặc vào, thời tiết lạnh như thế, coi chừng bị cảm.”
“Vậy nàng hãy làm nóng người cho ta.” Trình Sâm kéo tay đè Hoa Ẩn Dật đặt trên lồng ngực mình, rồi lại dời xuống từng chút từng chút một, xuống đến cổ, Hoa Ẩn Dật định co tay về nhưng bị Trình Sâm giữ chặt, mãi đến khi tới cái bao đang phình lên trên.
Trong lòng bàn tay là dục vọng nóng rực, Hoa Ẩn Dật hô hấp dồn dập, miệng đắng lưỡi khô.
“Tuyết Nghi...” Trình Sâm trầm thấp kêu, tiếng nói khàn khàn, trong mắt là tình cảm thắm thiết và ham muốn tột bậc, đầu độc Hoa Ẩn Dật.
Ngay lúc Hoa Ẩn Dật hơi lờ đờ, Trình Sâm nhanh như hổ đói vồ mồi, mạnh mẽ dùng sức ôm rồi áp đảo bà xuống giường.
“Trình Sâm...” Hoa Ẩn Dật bị mê hoặc bởi con mắt đen sâu hút của Trình Sâm, ý loạn tình mê, đầu óc trống rỗng.
“Tuyết Nghi...” Trình Sâm khẽ gọi một tiếng, kéo tầng xiêm y bên trên ra, môi lưỡi gấp gáp dán lên trong im lặng.
Hơi nóng bốc lên, cơ thể vừa đắm say, Hoa Ẩn Dật chợt thấy rét buốt trong lòng, cắn môi thở gấp đẩy Trình Sâm, y lại mất khống chế, xoay người một cái ôm lấy bà, mãnh liệt hôn bà với tốc độ nhanh hơn sét đánh, động tác ngang ngược thô lỗ, đầu lưỡi không ngừng càn quét trong miệng bà, dùng răng cắn môi bà ê ẩm, có mùi máu tươi tản ra trong miệng, không biết là của y hay của bà?
Hoa Ẩn Dật yên lặng khóc, vừa buồn vừa khó chịu, Trình Sâm dịu dàng hôn sạch nước mắt còn vương trên khuôn mặt ấy, ngón tay dài vuốt ve quả anh đào đứng thẳng, trầm giọng hỏi: “Tuyết Nghi, nàng không thích ta chút nào ư?”
Nếu không thích y, sao có thể mặc y làm ẩu hết lần này đến lần khác? Hoa Ẩn Dật không nói câu nào, chỉ cắn mạnh lên vai Trình Sâm một cái, lời nói tắc nghẽn nơi cổ họng, hai vai run rẩy không ngừng.
Vì sao không chặn chuyện này ngay từ đầu?
“Tuyết Nghi, chúng ta tới gian nhà trước đó nàng ở trong núi, nhé?” Trình Sâm gấp gáp ôm Hoa Ẩn Dật, dịu dàng hỏi ý kiến.
Y muốn quy ẩn nơi núi rừng cùng mình, Hoa Ẩn Dật hơi ngẩn ra, đột nhiên khóc òa lên, lạc cả giọng, khắp người bại liệt không có sức.
Trình Sâm hôn lên nước mắt bà, tiếng nỉ non của y vang lên bên tai: “Tuyết Nghi, không có nàng, ta sẽ chết mất.”
Suy nghĩ của Hoa Ẩn Dật rối như tơ vò, đau tới mức muốn lịm đi, nước mắt cứ trào ra như nước sông vỡ đê.
“Tuyết Nghi, đừng khóc, chúng ta đi thôi, rời khỏi Giang Ninh, đến chốn sơn lâm sinh hoạt, không ai quen biết chúng ta, nàng chẳng cần lo Quân Diệp sẽ bị người khác nhạo báng, tin tức nàng chưa chết vẫn không có ai biết đâu.”
“Không ai hay ta chưa chết ư?” Hoa Ẩn Dật hơi hé miệng, có chút không dám tin tưởng nhìn Trình Sâm.
“Ừm.” Trình Sâm kể lại một lượt chuyện Diêu Ý Chân dặn dò thái y giấu diếm tin Hoa Ẩn Dật còn sống, lại nói: “Quân Diệp cũng không phản đối hai chúng ta đến với nhau. Nếu nàng bằng lòng, bên hắn sẽ giả vờ xử lí tang sự, khiến cho thế nhân nghĩ rằng nàng đã qua đời, còn chúng ta, mai danh ẩn tích, ung dung tự tại sống trong núi, thế nào?”
“Diệp Nhi không phản đối hai chúng ta?” Hoa Ẩn Dật run rẩy hỏi.
Trình Sâm chắc chắn gật đầu, nói: “Nếu phản đối, sao ta có thể đứng canh trước giường nàng chứ?”
Nhi tử không phản đối, lại có thể giả chết ở ẩn, miệng Hoa Ẩn Dật mở rộng, có chút không làm sao cho phải.
Đầu lưỡi Trình Sâm thừa cơ lẻn tiến vào, khi Hoa Ẩn Dật thất thần, phía dưới bị một vật cứng chống lên.
“Ta lớn hơn chàng nhiều như thế, sau này chàng sẽ phải hối hận.”
Trình Sâm thoả mãn thở hắt ra, tiếng y nhỏ đi nhưng giọng điệu chắc nịch: “Ta thề với trời, ta đây tuy không sinh cùng một ngày với nàng, nhưng ta sẽ cùng chết với nàng.”
Yêu rồi, sẽ không oán không hối, tình này mãi chẳng đổi thay!
Cảm động, chua xót, ngọt ngào,... Trăm ngàn cảm xúc hội tụ, Hoa Ẩn Dật chặn môi Trình Sâm, cánh tay mềm mại vòng qua cổ Trình Sâm, đáp lại tình cảm nồng nàn thắm thiết của y!
Cuối cùng, họ phá tan lớp sương mù trùng trùng điệp điệp giữa trời và đất, dung hòa làm một....
“Khởi bẩm công chúa, không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị va đập, quá đau đớn nên nhất thời bị hôn mê, vi thần đắp thuốc lên vết thương rồi băng bó một chút, lại đi sắc một thang thuốc, chiều nay Hoa phu nhân sẽ tỉnh lại ngay.”
Ngu Quân Diệp mừng đến mức ôm Diêu Ý Chân lắc điên cuồng, Trình Sâm tựa vào giường, ôm Hoa Ẩn Dật ảm đạm tang tóc khóc rống lên. Ngu Quân Duệ cười lắc đầu, làm thế tay với thái y, đưa thái y ra ngoài.
“Đại nhân, chuyện Hoa phu còn ở nhân thế, mong rằng đại nhân có thể giữ bí mất.” Ngu Quân Duệ lấy một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra nhét vào tay thái y, cười nói, “Đây cũng là ý của công chúa.”
“Hạ quan đã rõ, Ngu nhị công tử hãy an tâm, xin chuyển lời cho công chúa, hạ quan nhất định sẽ giữ kín miệng.”
Diêu Ý Chân kéo Ngu Quân Diệp rời đi, Trình Sâm ngồi trước giường, ngẩn ngơ ngắm Hoa Ẩn Dật.
Đồng hồ cát phát ra tiếng tích tắc nhỏ, ánh nến lập lòe trong màn đêm tĩnh lặng, đêm sâu dần, Trình Sâm chậm rãi úp mặt xuống mép giường.
Trong mơ màng, Trình Sâm nghe thấy Ngu Quân Diệp nói Tuyết Nghi chết rồi.
“Ngươi nói dối, không thể nào, rõ ràng Tuyết Nghi chưa chết, thái y nói nàng còn sống cơ mà.”
“Mẫu thân ta vẫn sống khi rời điện Kim Loan, nhưng sau khi tỉnh lại, bà ấy nói mình không đáng sống tiếp, bà ấy không muốn làm lỡ huynh, cũng không muốn khiến ta bị người khác chế nhạo, bà lại tự vẫn rồi.” Ngu Quân Diệp the thé gào thét, giọng y giống như tiếng rống đau đớn của sói!
Trình Sâm như người mất hồn, tự lẩm bẩm một mình: “Ta không tin, ta không tin Tuyết Nghi thực sự đã chết.”
“Thật sự đã qua đời rồi, huynh xem đi, đó là phần mộ của mẫu thân.”
Trong giây phút ấy, Trình Sâm mới phát hiện, y và Ngu Quân Diệp đang đứng dưới chân núi Huyền Không, nhìn theo hướng tay Ngu Quân Diệp chỉ, đúng là có một gò đất mới, trên bia mộc giản dị có viết: Mộ của mẫu thân Hoa thị Tuyết Nghi.
Máu toàn thân Trình Sâm như đông lại, khối bia mộ kia biến thanh cái vừa sắc vừa nhọn ghim sâu vào trái tim y, tự động châm sâu dần sâu dần, mãi đến khi trái tim ấy đầm đìa máu tươi.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, trời đất u ám, bầu không khí nặng nề bao trùm khắp nơi, không chút sức sống. Đau khổ tựa như một cơn lốc xoáy, quấn phăng y vào trong nó.
Trình Sâm bây giờ bất lực giống như một đứa bé vậy, chỉ biết ngơ ngác ôm chặt lấy bia mộ.
“Trình Sâm, huynh còn trẻ, mẫu thân ta nói, sau vài năm, huynh sẽ quên lãng bà ấy, sau đó, lấy một cô nương có tuổi tác và diện mạo tương xứng, cùng nhau trải qua một cuộc sống hạnh phúc.” Dù mặt mũi tái nhợt, nhưng Ngu Quân Diệp vẫn an ủi y.
“Tuyết Nghi nghĩ thế ư, vậy ta sẽ hành động, để chứng minh cho nàng ấy biết, ta chỉ yêu nàng, không tài nào quên nàng.” Trình Sâm kéo tầng xiêm y bên ngoài ra, móng tay hóa thành đao nhọn sắc bén, thoáng cái đã đâm xuyên ngực mình, móc ra một trái tim máu tươi đầm đìa.
“Ngu Quân Diệp, ta đi theo Tuyết Nghi đây, xin huynh chôn cất ta và nàng ấy cùng một chỗ, được không?”
“Đừng hòng, mẫu thân ta cũng không nói sẽ để ngươi hợp táng, ta không đồng ý.” Ngu Quân Diệp xoay người rồi cất bước đi xa dần.
“Ngu Quân Diệp, ta xin huynh mà, hợp táng cho ta và Tuyết Nghi.” Trình Sâm mang theo trái tim đầy máu dốc sức đuổi theo ở phá sau. Một cơn gió thổi qua, Ngu Quân Diệp đã biến mất, Trình Sâm thê thảm gào thét: “Ngu Quân Diệp, mau quay lại, ta xin huynh, hợp táng ta và Tuyết Nghi.”
“Trình Sâm, Trình Sâm.” Ai đó đẩy y, giọng điệu vừa gấp vừa rất đỗi dịu dàng.
“Tuyết Nghi.” Trình Sâm hoảng hốt ngẩng đầu, Hoa Ẩn Dật đang lo lắng nhìn y, Trình Sâm giữ lấy tay bà, buồn bã cầu khẩn: “Tuyết Nghi, nàng mau nói với Quân Diệp, để ta và nàng hợp táng, được không? Nàng thấy không, ta thật sự rất yêu nàng, đây là trái tim ta, ta cho nàng xem này.” Trình Sâm giơ tay lên, nhưng trên tay trống trơn, “Trái tim ta đâu rồi? Rõ ràng ta đã móc nó rồi!” Trình Sâm tìm kiếm khắp nơi.
Tim Hoa Ẩn Dật nhói lên! Đau quá!
Rất nhiều năm trước, khi tỉnh lại ở chỗ thần y, khi đó bà thật hi vọng biết bao, giá mà phu quân ở bên cạnh, hôn môi an ủi bà, nhưng Ngu Diệu Sùng không có bên cạnh bà, khi đó, bà rất đau đớn, nhưng giờ, khi ở cạnh Trình Sâm, bà lại càng đau khổ hơn.
Khi tỉnh dậy sau hôn mê, bà nghe thấy Trình Sâm không ngừng la hét, y đang gặp ác mộng, rồi tự moi tim mình ra, không chút lưu luyến vứt bỏ mạng sống, chỉ vì để hợp táng với bà.
Mặt y tái nhợt, không chút máu, trán nhễ nhại mồ hôi, nhưng vẫn cố tìm trái tim đã bị mất trong mơ..
Hoa Ẩn Dật vô lực cầm chặt đôi tay đang run rẩy của Trình Sâm, hạ giọng nói: “Trình Sâm, vừa rồi ngươi nằm mơ thôi, đó là mơ...”
“Ta nằm mơ sao? Trong mơ, nàng chết, không, nàng chưa chết, đúng không?” Trình Sâm ngơ ngác cầm ngược lại tay Hoa Ẩn Dật, không dám tin.
“Phải, ta chưa chết.”
Chưa chết! Mới vừa rồi là nằm mơ, thật may, may sao chỉ là giấc mơ!
“Thế nhưng mà, Tuyết Nghi, sao trái tim ta nhói đau thế này?” Trình Sâm kéo tay đè Hoa Ẩn Dật đè lên nơi trái tim đang đập thình thịch.
Bàn tay đang giữ tay bà thon dài như được gọt giũa tỉ mỉ, rất đẹp, song lại có phần nhợt nhạt dưới ánh nến u ám, Hoa Ẩn Dật định rút tay lại, nhưng lại không có sức.
Sắc mặt Trình Sâm dần dần đỏ lên, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Hoa Ẩn Dật vừa sợ vừa đau, trong đau đớn xen lẫn si mê đắng chát khó tả.
“Tuyết Nghi, nàng chưa chết, tốt quá rồi.” Trình Sâm cởi giày, lên giường, Hoa Ẩn Dật hoảng loạn định đẩy y ra, Trình Sâm lại không hề lui bước, y giữ chặt vai bà, im lặng nhìn bà chăm chú, y dõng dạc nói: “Tuyết Nghi, có phải ta chết rồi, nàng mới tin tưởng ta yêu nàng vĩnh viễn không đổi?”
Từng chữ nồng nàn tình cảm nặng hơn nghìn quân, trong lúc nhất thời, Hoa Ẩn Dật giật mình, vô lực nghĩ: Dù vĩnh viễn không đổi thay thì đã sao? Miệng người đáng sợ, bà có thể thừa nhận, nhưng còn nhi tử? Bà không thể để nó không ngẩng đầu lên trước mặt người khác.
“Tuyết Nghi, đồng ý gả cho ta, nhé?” Trình Sâm ôm Hoa Ẩn Dật thật chặt, hỏi với giọng khàn khàn.
Trong chớp mắt ấy, Hoa Ẩn Dật rất muốn trả lời Trình Sâm một tiếng được, nhưng mà, ánh mắt khinh thường của chúng thần trong điện Kim Loan lại hiện lên trước mắt bà.
“Trình Sâm, nếu không vì ngươi tranh chấp đau khổ, không để ý luân lí làm người, hôm nay ta cũng sẽ không mang tiếng xấu, ngươi hại ta đến nước này còn chưa đủ ư?” Hoa Ẩn Dật đẩy Trình Sâm ra.
Vì khiến Trình Sâm tuyệt vọng, lần đẩy này Hoa Ẩn Dật dùng toàn bộ sức lực, Trình Sâm chưa kịp chuẩn bị, “A” một tiếng, ngã nhào từ trên giường xuống đất.
“Trình Sâm.” Hoa Ẩn Dật kinh hãi kêu lên, vọt ra méo giường, vươn tay muốn kéo Trình Sâm, đột nhiên nhớ tới mong muốn ban đầu, lại vội vàng rút tay về, rất nhanh lui người về chỗ vũ.
Lúc Trình Sâm rơi xuống đất, tâm như tro tàn, song tiếng kinh hô đầy hoảng loạn của Hoa Ẩn Dật lại giống như ánh sáng phá vỡ tầng mây đen chằng chịt trên bầu trời, khiến y dấy lên hi vọng.
Trình Sâm chậm chạp đỡ eo đứng dậy, chậm rãi cởi đai lưng xuống, Hoa Ẩn Dật lại càng hoảng sợ, đang định ngăn cản y, thì thấy Trình Sâm cũng không nhìn mình, chỉ kéo áo xuống qua vai, sau khi xiêm y được cởi bỏ, lộ ra một mảng máu ứ đọng lớn.
Da y rất trắng, khiến cho mảng bầm tím đó rất rợn người. Hoa Ẩn Dật xấu hổ một lúc, thấy Trình Sâm mấy phen đưa tay ra kiểm tra nhưng không với tới, Hoa Ẩn Dật đau lòng, cắn môi, nói: “Tới đây, ta xoa bóp hộ ngươi.”
Trình Sâm không nói lời nào, nhưng phục tùng úp sấp người xuống gối. Hoa Ẩn Dật kéo cổ áo y ra, chất vải mềm trơn trượt không được cố định, vì vậy bà vừa một tay kéo, tay kia nhẹ nhàng xoa bóp ở vùng máu ứ đọng, vừa mới chạm vào, Trình Sâm đã hít sâu một hơi, cơ thể hơi run rẩy.
“Đau lắm hả?” Ngón tay Hoa Ẩn Dật cũng run theo, cổ áo bị lới lỏng, lại rơi xuống.
“Đau.” Trình Sâm rên khẽ, ngồi dậy, cởi cả áo ngoài lẫn áo trong ra. Mặt Hoa Ẩn Dật đỏ tới mang tai, tim đập rộn, che mắt kêu: “Mau mặc vào, thời tiết lạnh như thế, coi chừng bị cảm.”
“Vậy nàng hãy làm nóng người cho ta.” Trình Sâm kéo tay đè Hoa Ẩn Dật đặt trên lồng ngực mình, rồi lại dời xuống từng chút từng chút một, xuống đến cổ, Hoa Ẩn Dật định co tay về nhưng bị Trình Sâm giữ chặt, mãi đến khi tới cái bao đang phình lên trên.
Trong lòng bàn tay là dục vọng nóng rực, Hoa Ẩn Dật hô hấp dồn dập, miệng đắng lưỡi khô.
“Tuyết Nghi...” Trình Sâm trầm thấp kêu, tiếng nói khàn khàn, trong mắt là tình cảm thắm thiết và ham muốn tột bậc, đầu độc Hoa Ẩn Dật.
Ngay lúc Hoa Ẩn Dật hơi lờ đờ, Trình Sâm nhanh như hổ đói vồ mồi, mạnh mẽ dùng sức ôm rồi áp đảo bà xuống giường.
“Trình Sâm...” Hoa Ẩn Dật bị mê hoặc bởi con mắt đen sâu hút của Trình Sâm, ý loạn tình mê, đầu óc trống rỗng.
“Tuyết Nghi...” Trình Sâm khẽ gọi một tiếng, kéo tầng xiêm y bên trên ra, môi lưỡi gấp gáp dán lên trong im lặng.
Hơi nóng bốc lên, cơ thể vừa đắm say, Hoa Ẩn Dật chợt thấy rét buốt trong lòng, cắn môi thở gấp đẩy Trình Sâm, y lại mất khống chế, xoay người một cái ôm lấy bà, mãnh liệt hôn bà với tốc độ nhanh hơn sét đánh, động tác ngang ngược thô lỗ, đầu lưỡi không ngừng càn quét trong miệng bà, dùng răng cắn môi bà ê ẩm, có mùi máu tươi tản ra trong miệng, không biết là của y hay của bà?
Hoa Ẩn Dật yên lặng khóc, vừa buồn vừa khó chịu, Trình Sâm dịu dàng hôn sạch nước mắt còn vương trên khuôn mặt ấy, ngón tay dài vuốt ve quả anh đào đứng thẳng, trầm giọng hỏi: “Tuyết Nghi, nàng không thích ta chút nào ư?”
Nếu không thích y, sao có thể mặc y làm ẩu hết lần này đến lần khác? Hoa Ẩn Dật không nói câu nào, chỉ cắn mạnh lên vai Trình Sâm một cái, lời nói tắc nghẽn nơi cổ họng, hai vai run rẩy không ngừng.
Vì sao không chặn chuyện này ngay từ đầu?
“Tuyết Nghi, chúng ta tới gian nhà trước đó nàng ở trong núi, nhé?” Trình Sâm gấp gáp ôm Hoa Ẩn Dật, dịu dàng hỏi ý kiến.
Y muốn quy ẩn nơi núi rừng cùng mình, Hoa Ẩn Dật hơi ngẩn ra, đột nhiên khóc òa lên, lạc cả giọng, khắp người bại liệt không có sức.
Trình Sâm hôn lên nước mắt bà, tiếng nỉ non của y vang lên bên tai: “Tuyết Nghi, không có nàng, ta sẽ chết mất.”
Suy nghĩ của Hoa Ẩn Dật rối như tơ vò, đau tới mức muốn lịm đi, nước mắt cứ trào ra như nước sông vỡ đê.
“Tuyết Nghi, đừng khóc, chúng ta đi thôi, rời khỏi Giang Ninh, đến chốn sơn lâm sinh hoạt, không ai quen biết chúng ta, nàng chẳng cần lo Quân Diệp sẽ bị người khác nhạo báng, tin tức nàng chưa chết vẫn không có ai biết đâu.”
“Không ai hay ta chưa chết ư?” Hoa Ẩn Dật hơi hé miệng, có chút không dám tin tưởng nhìn Trình Sâm.
“Ừm.” Trình Sâm kể lại một lượt chuyện Diêu Ý Chân dặn dò thái y giấu diếm tin Hoa Ẩn Dật còn sống, lại nói: “Quân Diệp cũng không phản đối hai chúng ta đến với nhau. Nếu nàng bằng lòng, bên hắn sẽ giả vờ xử lí tang sự, khiến cho thế nhân nghĩ rằng nàng đã qua đời, còn chúng ta, mai danh ẩn tích, ung dung tự tại sống trong núi, thế nào?”
“Diệp Nhi không phản đối hai chúng ta?” Hoa Ẩn Dật run rẩy hỏi.
Trình Sâm chắc chắn gật đầu, nói: “Nếu phản đối, sao ta có thể đứng canh trước giường nàng chứ?”
Nhi tử không phản đối, lại có thể giả chết ở ẩn, miệng Hoa Ẩn Dật mở rộng, có chút không làm sao cho phải.
Đầu lưỡi Trình Sâm thừa cơ lẻn tiến vào, khi Hoa Ẩn Dật thất thần, phía dưới bị một vật cứng chống lên.
“Ta lớn hơn chàng nhiều như thế, sau này chàng sẽ phải hối hận.”
Trình Sâm thoả mãn thở hắt ra, tiếng y nhỏ đi nhưng giọng điệu chắc nịch: “Ta thề với trời, ta đây tuy không sinh cùng một ngày với nàng, nhưng ta sẽ cùng chết với nàng.”
Yêu rồi, sẽ không oán không hối, tình này mãi chẳng đổi thay!
Cảm động, chua xót, ngọt ngào,... Trăm ngàn cảm xúc hội tụ, Hoa Ẩn Dật chặn môi Trình Sâm, cánh tay mềm mại vòng qua cổ Trình Sâm, đáp lại tình cảm nồng nàn thắm thiết của y!
Cuối cùng, họ phá tan lớp sương mù trùng trùng điệp điệp giữa trời và đất, dung hòa làm một....