Tiêu Hòa cầm lấy ngọc bội, tinh tế cảm nhận cảm giác kỳ diệu ngọc bội truyền đến.
A Phúc cũng tò mò vươn đầu nhìn. Tảng đá vỡ như vậy thì có gì đẹp chứ? Ăn không được mà chơi cũng chẳng xong. A Phúc nhanh chóng mất đi hứng thú với khối ngọc bội này.
Trong khối ngọc này chắc chắn có gì đó. Tiêu Hòa có thể khẳng định. Sau hai phút bàn tay của hắn tiếp xúc với ngọc bội, hắn đã có thể thấy rõ hình dáng của vật thể vẩn đục trong khối ngọc kia, hình tròn, màu đỏ thẫm.
Viêm Chuyên từ phía sau đi tới cầm ngọc bội lên tùy tiện nhìn nhìn, lại ném trở về cho Tiêu Hòa.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho nhân viên cửa hàng muốn ngăn cũng không kịp.
“Vị tiên sinh này, xin ngài đừng…”
Muốn mua? Chẳng phải hết tiền sao?
Tiêu Hòa không trả lời Viêm Chuyên mà thở dài, vẻ mặt tiếc hận nói: “Thật là đáng tiếc.”
Lông mày gã nhân viên không thể ức chế mà giật giật.
“Chàng trai này cũng có nghiên cứu về ngọc thạch?” Lão giả đột nhiên bắt chuyện với Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa mỉm cười đáp lễ, “Không quá am hiểu, chỉ là nghịch chơi mà thôi.”
“Cậu vừa mới nói đáng tiếc, là chỉ?” Lão tiên sinh nhìn về phía ngọc bội trong tay Tiêu Hòa. Ông không có hảo cảm cũng không có ác cảm đối với Tiêu Hòa, chỉ là làm người trong nghề mà nói, ông cũng không muốn thấy có người lấy giá cao đi mua một khối ngọc nát vụn ngay trước mặt mình.
“Hừ, một tên lái taxi thì biết cái quái gì về ngọc với nghiếc.” Quý phu nhân ở bên cạnh thấp giọng châm chọc.
Tiêu Hòa làm bộ không nghe thấy, giải thích với lão giả: “Tôi nói đáng tiếc, là chỉ khối ngọc này ngoại trừ kỹ thuật chạm trổ có thể miễn cưỡng vừa mắt ra, cho dù nó thật sự là cổ ngọc Tống Triều cũng chỉ đáng giá công điêu khắc, chỉ tiếc nó lại có vết nứt. Cái này bất luận là sưu tầm hay đeo cũng đều không thích hợp.”
Lão giả nghe được gật đầu liên tục. Đừng nhìn người ta lái taxi, kiến thức cũng chẳng phải là hạng tay mơ, kết quả phân tích gần như giống hệt ông.
“Có điều nếu giá cả phù hợp, tôi vẫn là tính toán mua về.”
Nhân viên cửa hàng vốn đã vô cùng thất vọng, ánh mắt chợt sáng lên, có cửa rồi.
“A? Nhưng mà vừa rồi cậu nói khối ngọc bội này không thích hợp để sưu tầm.” Lão giả khó hiểu.
Tiêu Hòa chớp đúng thời cơ, có chút ngượng ngùng cười cười, “Cha tôi không hiểu về mấy thứ này, nhưng cũng rất thích đồ cổ. Tôi lại không có nhiều tiền cho lắm, nếu giá cả khối ngọc bội này thích hợp, tôi tính toán mua về để cho ông cụ có cái đề tài tán gẫu với mấy người bạn già mà thôi.”
Vẻ mặt Viêm Chuyên bất động, chỉ là cảm thấy lợi có chút ngứa.
Lão giả hiểu ra, ngoài miệng chưa nói cái gì, trong lòng lại nổi lên hảo cảm với người thanh niên tướng mạo thông minh lanh lợi này. Người khi về già ai lại không hy vọng con cái hiếu thuận?
“Được được, vậy cậu hỏi thử xem khối ngọc này bán thế nào, nếu vượt quá năm nghìn thì đừng có mua.”
Một câu khiến nhân viên cửa hàng thiếu chút nữa muốn giết người. Nói là vượt quá năm nghìn đừng có mua, vậy ông còn bảo anh ta hỏi giá làm cái gì?
Tiêu Hòa mỉm cười, thuận nước đẩy thuyền hỏi nhân viên: “Xin hỏi, khối ngọc bội này bán như thế nào?”
Nhân viên cửa hàng không tự chủ được nhìn về phía chưởng quầy cách đó không xa.
Chưởng quầy từ lúc đi ra tới giờ thấy nhân viên trông tiệm vẫn phát huy rất khá nên không cần lại đây, nhưng hắn luôn luôn phân tâm lưu ý bên này, thấy nhân viên cửa hàng dùng ánh mắt hỏi hắn nên lo liệu thế nào, nghĩ nghĩ, giơ một bàn tay lên.
“Giá cả chúng tôi mua vào cũng không chỉ năm nghìn.” Nhân viên cửa hàng cười khổ với Tiêu Hòa, “Đây chính là cổ ngọc thời Tống hàng thật giá thật, chỉ riêng niên đại cũng đã vượt qua cái giá này rồi.”
Tiêu Hòa nhún nhún vai, “Tôi không học khảo cổ, cũng chẳng am hiểu cổ vật cho lắm. Cậu nói là cổ ngọc thời Tống, nhưng ai mà biết là thật hay giả. Nếu là thật, tôi không tin cửa hàng các cậu dám lấy ra bán như vậy. Chúng ta là người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, năm nghìn tệ, cậu xem nếu bán được thì tôi mua, nếu không bán được thì thôi.”
Nhân viên cửa hàng không cam lòng, hắn phát huy nửa ngày, kết quả chỉ bán được chút tiền như vậy, còn muốn tiếp tục cò kè thêm tí chút.
Nào ngờ giọng điệu Tiêu Hòa thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi lắm miệng, nhưng mà với phẩm chất của khối ngọc bội này, đừng nói người trong nghề, ngay cả người không chuyên nhìn qua cũng sẽ chả chịu móc một đống tiền ra mà mua. Năm nghìn đã là giá trên trời rồi. Nếu không phải thấy danh tiếng cửa hàng này cũng không tệ lắm, hơn nữa tôi cũng không muốn gạt cha tôi thì tôi thà lấy năm nghìn tới cửa hàng mua một viên ngọc hạng trung có giấy chứng nhận giả làm cổ ngọc đem tặng cha tôi rồi. Nói không chừng nó còn tăng giá trị cũng nên.”
Nhân viên cửa hàng thấy Tiêu Hòa đã có ý định đi, cũng hiểu được Tiêu Hòa nói không sai. Mặc dù cũng có người coi tiền như rác, nhưng không phải ngày nào cũng gặp được. Khối ngọc bội này đặt ở trong tiệm đã hơn ba năm vẫn chưa bán nổi. Nếu không phải hắn nghĩ ra cách dùng cố sự về đình canh gác để tiến hành tô điểm cho mấy khối ngọc vụn thu mua giá thấp này, còn không biết phải chờ tới bao giờ mới có người hỏi thăm. Hơn nữa vừa rồi chưởng quầy cũng ra chỉ thị cho hắn, thấy được là làm, năm nghìn thì năm nghìn.
“Vị tiên sinh này, nhìn tướng mạo của ngài liền biết tương lai ngài chắc chắn là người đại phú đại quý, sau này phát tài cũng đừng quên thỉnh thoảng ghé qua cửa hàng nhỏ này của chúng tôi. Khối ngọc bội này hôm nay chúng tôi nửa bán nửa tặng, coi như kết thêm một bằng hữu là ngài đây. Năm nghìn tệ, lại tặng thêm cho ngài một chiếc hộp gỗ.”
“Đa tạ. Có thể quét thẻ chứ?”
“Thật có lỗi, chúng tôi chỉ thu tiền mặt.”
Tiêu Hòa xoay người giao thẻ ngân hàng cho Viêm Chuyên, bảo y tới cây ATM gần nhất nhanh chóng rút năm nghìn tệ tiền mặt mang về đây.
Lúc Tiêu Hòa đưa thẻ cho Viêm Chuyên thì ghé vào tai y hưng phấn nói: “Tiểu Viêm, hình như tôi mở Thiên Nhãn. Không xong, lần này chúng ta phải phát tài rồi.”
Thiên Nhãn? Viêm Chuyên sững sờ. Thính lực của tên tiểu nhân này còn chưa thể khống chế hoàn toàn, thị lực cư nhiên đã xuất hiện, sẽ không để lại di chứng gì chứ?
Nói thật, Viêm Chuyên sợ.
“Sững sờ cái gì? Thấy ông đây có dị năng nên đố kỵ phải không?” Tiêu Hòa đắc ý thấp giọng cười: “Tôi sớm đã nghe nói một số người đặc biệt trước khi chết đột nhiên sẽ xuất hiện năng lực kỳ lạ, không ngờ là ứng nghiệm ngay trên người tôi, ha ha ha! Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau đi lấy tiền đi.”
Viêm Chuyên tiếp nhận thẻ xoay người rời đi. Lại một lần nữa y hoài nghi một cách nghiêm trọng liệu mình có trúng phải pháp thuật cổ quái của tên tiểu nhân âm hiểm nào đó không, nếu không tại sao y lại chọn người này làm bạn lữ cơ chứ? Cho dù người này là một nửa kia mà y đã nhận định, y vẫn nhịn không được muốn ra tay đập cho hắn một trận.
Được cái vừa rồi nhìn thoáng qua y cũng phát hiện trong ngọc bội có chút cổ quái, không cần lo lắng tên tiểu nhân âm hiểm này nhầm coi ảo giác thành mở Thiên Nhãn.
Lão giả mượn cơ hội này tới gần A Phúc, ho khan một tiếng, cười với hắn: “Cậu bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
A Phúc trưng ánh mắt như kiểu đang nhìn một tên lừa đảo mà trừng lão giả. Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Hòa thấy lão giả bắt chuyện với A Phúc, vội vàng chen vào cười nói: “Ngại quá, đây là A Phúc, cháu của tôi, năm nay mới mười sáu tuổi, bẩm sinh đã bị câm nên không nói được.”
“A!” Lão giả sợ hãi than, “Xin lỗi, tôi không biết. Ai nha, thật sự là đáng tiếc cho một cậu bé ngoan thế này.”
“Ha ha, không có việc gì. Chính nó cũng không thèm để ý, bình thường ở nhà nó vẫn học tập được mà.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. A Phúc phải không? Bác Lý tặng thứ gì đó cho cháu chơi nhé.” Lão giả thấy bộ dạng cảnh giác của A Phúc rất thú vị, lại càng muốn trêu chọc hắn, lấy một chiếc hộp bằng gỗ nho nhỏ từ trong túi áo ra nhét vào trong tay hắn. Đây là chuỗi Phật châu ông vừa mua trong cửa hàng ngọc thạch, chỉ là một vật nhỏ chẳng đáng tiền, vốn định đưa cho lái xe Tiểu Uông Uông.
A Phúc lập tức trốn ra phía sau Tiêu Hòa, tức giận mắng: “Tiêu Tiêu, đừng để ý tới ông ta, chắc chắn ông ta là kẻ lừa đảo buôn bán người đó! Mân Côi nói đám buôn người đều dụ dỗ kẻ khác như vậy!”
Tiêu Hòa mỉm cười, may mắn là nhân loại bình thường nghe không hiểu A Phúc nói gì. Hắn vỗ vỗ mu bàn tay A Phúc an ủi: “Không có việc gì, bác Lý này không phải là người xấu đâu.”
Lập tức lại nói với lão giả: “Thằng bé không hiểu chuyện cho lắm, trước giờ chưa gặp người lạ mà. Tôi thay nó cám ơn ngài, có điều ngài vẫn là nên thu lại thứ này đi. Thằng bé nhận không nổi đâu.”
Lão tiên sinh không miễn cưỡng, nhìn A Phúc híp mắt cười.
Cười đến mức A Phúc rất muốn làm thịt ông ta luôn.
“Tiêu Tiêu, tôi không được ăn ông ta sao?”
“Khụ khụ, trẻ ngoan không được ăn uống bậy bạ, sẽ bị tiêu chảy đấy.” Tiêu Hòa trấn định trả lời.
“Nha.” A Phúc hung hăng trừng mắt liếc lão giả một cái, nghĩ thầm nếu ông ta còn dám có ý định lừa gạt hắn, hắn sẽ hạ độc luôn.
Quý phu nhân kỳ quái tại sao chồng bà lại cảm thấy hứng thú với một gã thiếu niên như vậy, ghé vào lỗ tai chồng nói gì đó.
Lão giả tùy ý trả lời một câu, đại ý nói thằng bé đơn thuần đáng yêu gì gì đó.
Quý phu nhân liếc A Phúc hai cái, không nói thêm gì nữa. Con cái là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà và chồng, may mắn chồng bà là một người thấu tình đạt lý, cho dù về sau bà không sinh con được nữa thì vẫn đối xử với bà như trước. Nhưng mà trong lòng bà vẫn có cảm giác có lỗi với chồng, cảm giác đám chị em dâu với hàng xóm ở sau lưng nói bà là con gà mái không biết đẻ trứng còn chiếm lấy ổ. Mà chuyện này cũng làm cho tính cách của bà càng ngày càng đa nghi, quái gở.
“Trên đầu cậu ta có thứ gì vậy?” Quý phu nhân đột nhiên hỏi, cái cục tròn vo trắng muốt kia rất khiến cho người ta chú ý, vừa rồi bà đã muốn hỏi, lại không bỏ xuống được thể diện.
Tiêu Hòa sờ sờ đỉnh đầu, đang kỳ quái tại sao cái tên chuyên gây sự nhà bọn họ lại ngoan ngoãn như vậy, vừa nắm xuống nhìn, vật nhỏ đang ngủ đến ngon lành.
“Đây là giống gì thế?” Lão giả nhìn chằm chằm Tiểu Hổ trong lòng bàn tay Tiêu Hòa tò mò hỏi. Phu nhân cũng sáp lại nhìn, thứ đáng yêu gì gì đó đối với phụ nữ mà nói vĩnh viễn là vô địch, cho dù tính cách người phụ nữ kia có ác liệt thế nào.
“Ách, giống tạp giao.”
“A? Là giống mèo nào lai với giống mèo nào? Nhìn màu lông nó chắc hẳn là có huyết thống mèo Ba Tư đúng không?”
Tiêu Hòa nói thầm trong lòng: Tiểu Viêm, không phải chỉ một người nói con của cậu giống mèo đâu đấy nhé.
“Ha ha, tôi cũng không biết rốt cuộc cha nó là giống gì, chắc là một loài dã sinh nào đó chăng.” Tiêu Hòa cười, tiện tay nhét Tiểu Hổ vào trong túi.
Quý phu nhân nhìn thấy, vội vàng âm thầm kéo kéo tay áo của chồng.
“Chàng trai trẻ quý danh là gì?” Lão giả hiểu ý, vỗ vỗ tay vợ.
“Tôi họ Tiêu.”
“Cậu Tiêu, tôi thấy rất có hứng thú với con mèo nhỏ này, không biết cậu có thể từ bỏ thứ mình yêu thích được không?”
Những lời này vừa nói ra, Tiêu Hòa làm cha còn chưa phản ứng gì, A Phúc đã nhảy dựng lên tại chỗ.
“Hổ Hổ là của ta! Ngươi dám đụng vào nó, ta độc chết!”
Tiêu Hòa hiểu được A Phúc, biết câu “Hổ Hổ là của ta” kia không có ý tứ nào khác, nếu lão giả muốn Tiêm Đầu hoặc Mân Côi, hắn cũng sẽ nhảy dựng lên như vậy thôi.
“Thật có lỗi, Tiểu Hổ là con tôi, thuộc về hàng không bán.”
Lão tiên sinh hiểu ý cười cười, không cưỡng cầu. Dạo này có khá nhiều người coi chó mèo như con cái, luyến tiếc cũng là chuyện bình thường. Nếu ông có một vật nhỏ đáng yêu như vậy bầu bạn bên người, chắc chắn cũng không nỡ đem nhường cho kẻ khác.
Cũng may là ông ta không cưỡng cầu, A Phúc ở bên cạnh đã sắp bạo tạc, nếu lão giả tiếp tục nói thêm một câu nữa, rất có thể thằng bé sẽ trực tiếp nhào tới luôn.
Trong nháy mắt, Viêm Chuyên đã đem tiền trở lại.
Tiêu Hòa nhìn thấy Tiểu Viêm lập tức tiến ra đón, lúc tiếp nhận tiền đồng thời ghé vào tai y cúi đầu nói một câu.
Tiền trao cháo múc, Tiêu Hòa xác nhận không có lấy nhầm hàng, lúc thu hồi ngọc bội lại không cẩn thận lỡ tay làm rớt nó.
“A!” Mọi người kêu lên sợ hãi.
Tay Tiêu Hòa nhanh, tay Viêm Chuyên còn nhanh hơn, đáng tiếc là vẫn trượt tay, còn làm cho ngọc bội đập vào góc quầy thủy tinh.
Một tiếng gãy thanh thúy vang lên, ngọc bội vỡ thành hai khối.
Làm tốt lắm. Tiêu Hòa ở trong lòng khen ngợi Tiểu Viêm nhà hắn. Trước khi ngọc bội đụng tới tủ thủy tinh đã bị Tiểu Viêm dùng lực ngầm vạch một đường nhỏ ở giữa, đập vào cái là vỡ.
Viêm Chuyên đưa ngọc bội vừa mới vỡ thành hai mảnh rơi xuống tay y tới trước mặt Tiêu Hòa.
Đây là điều ngươi cần?
Trong chớp mắt Tiêu Hòa đã thấy rõ thứ trong lòng bàn tay Viêm Chuyên, cố nén cao hứng và kích động, thật sự trưng ra bộ mặt như cha chết mẹ chết.
“A! Năm nghìn tệ của tôi!”
Tận mắt nhìn thấy ngọc bội rơi xuống, chính tai nghe thấy tiếng ngọc bội vỡ vụn, nhân viên cửa hàng cùng các du khách đồng thời dùng ánh mắt phức tạp “Tiếc hận và thương hại là chính, vui sướng khi người gặp họa là phụ” nhìn về phía Tiêu Hòa.
Trong lòng mỗi người đều không hẹn mà cùng nghĩ: Người này đúng thật là xui xẻo!
“Ai nha!” Lão giả cũng phát ra tiếng cảm thán thương tiếc, đi tới vỗ vỗ bả vai Tiêu Hòa, an ủi:
“Thôi quên đi, chớ để ở trong lòng, năm nghìn tệ mà thôi. Cậu cho tôi xem khối ngọc bội kia, nếu không nát quá tôi mua lại với giá gốc cho.”
“Trí Vân!” Quý phu nhân phát giận, bà không rõ tại sao chồng mình lại đối tốt với một gã tài xế taxi nho nhỏ như vậy, hơn nữa tên tài xế này vừa rồi chẳng những cự tuyệt chở bọn họ, còn không chịu bán con mèo kia cho bà. Nếu với tính tình của bà lúc trẻ, đừng nói là giúp người này, bà nhất định sẽ cho cái tên lái xe nghèo mạt rệp không biết điều kia chịu không nổi mà phải cuốn gói ra đi.
Lão giả không để ý đến bà. Năm nghìn tệ với ông ta mà nói căn bản chẳng đáng gì, một món quà ông tùy tiện mua để tặng người ta cũng có giá cao hơn thế này.
“Đây là cái gì vậy?” Tiêu Hòa hợp thời phát ra tiếng kêu sợ hãi, vươn tay tóm lấy ngọc bội trong tay Viêm Chuyên.
Chỉ thấy xuất phát từ vết nứt ban đầu, khối ngọc bội chạm cá bị vỡ thành hai mảnh, lộ ra một vật kẹp ở giữa ngọc thạch.
“A!”
Trong tiệm lại không ngừng xuất hiện tiếng kêu sợ hãi. Có điều lần này ý nghĩa trong đó đã hoàn toàn bất đồng.
Lão giả ở ngay bên cạnh Tiêu Hòa, đương nhiên nhìn thấy vật trong tay Tiêu Hòa trước tiên.
Ở giữa khối ngọc bội bị vỡ đôi là một vật thể màu đỏ thẫm, ngọc bội tựa như một cái bao, bọc vật thể kia vào chính giữa, hiện tại ngọc bội chia thành hai mảnh, vật thể đỏ thẫm này vẫn cắm một nửa trong ngọc bội, một nửa còn lại lộ ra bên ngoài.
“Đây là?” Lão tiên sinh có chút kích động.
Ánh mắt của nhân viên cửa hàng, du khách, thậm chí cả chưởng quầy đều bị thu hút về phía này. Ai mà ngờ được một khối cổ ngọc bình thường lại còn bao hàm đồ vật khác cơ chứ.
Tiêu Hòa cẩn thận rút vật thể đỏ thẫm này ra khỏi khối ngọc, đặt nó trong lòng bàn tay.
“Huyết ngọc?” Ánh mắt của gã nhân viên cửa hàng trợn trừng, không khống chế nổi mà kích động kêu.
Một tiếng kêu này hoàn toàn thu hút sự hứng thú của tất cả mọi người trong tiệm. Gần như cả đám người đồng loạt chen về phía Tiêu Hòa.
Lão tiên sinh ỷ vào việc mình đứng gần Tiêu Hòa nhất, vội vàng nghiêng đầu sang nhìn cho kỹ.
Chỉ thấy kích cỡ của vật thể này ước chừng chỉ bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ, hình tròn, màu đỏ, hơi hơi thẫm lại, nhưng trong sắc thẫm ấy lại có ánh sáng, chỉ là màu sắc nhìn qua thì cho người ta cảm giác trơn nhuận tinh tế. Chẳng trách nhân viên cửa hàng lại buột miệng thốt lên hai chứ “Huyết ngọc”, vật này bất luận là về tính chất hay là về màu sắc, quả thật đều giống y hệt huyết ngọc trong truyền thuyết.
Có điều miếng ngọc hình tròn này tuy rằng có màu đỏ thẫm, nhưng cũng không phải toàn bộ miếng ngọc đều vậy, mà là do hai màu đỏ đậm nhạt hình thành nên. Màu đỏ nhạt làm lớp lót, màu đỏ đậm tạo ra những đường vân trải rộng khắp toàn bộ bên trong miếng ngọc. Ngoại trừ màu sắc hiếm có ra, hoa văn điêu khắc bên rìa cũng cực kỳ tinh xảo. Mặt trước là một đồ án nhỏ xíu được khắc bằng phương pháp chạm nổi, mang phong cách cổ xưa.
Hình dạng của đồ án khá kỳ lạ, không phải hình vẽ động vật hoặc văn tự thông thường mà là một hình chạm nổi na ná như biểu tượng, phía trên cùng là một cái sừng sơn dương hoặc sừng trâu phân nhánh, ở giữa phân nhánh có một đồ hình giống như là bông lúa, bên dưới cái sừng là một khuôn mặt vô cùng trừu tượng.
Lão tiên sinh nhíu mày, ông cảm giác đã thấy qua đồ án chạm nổi này ở nơi nào đó.
Chủ cửa hàng chen chúc về phía này.
“Người anh em, có thể cho tôi xem sao?” Vừa nói ông ta vừa lôi cặp kính từ trong túi ra.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy tất cả công cụ quan sát từ dưới mặt quầy, chỉ chờ Tiêu Hòa mang miếng ngọc lại đây.
Khuôn mặt Tiêu Hòa hợp thời lộ ra một tia do dự, Viêm Chuyên im lặng đi đến bên cạnh hắn. Dáng người cao lớn cùng sự lãnh khốc và dã tính bao trùm khắp toàn thân y mang đến áp lực tương đối lớn cho người xung quanh. A Phúc cũng cảm giác được có chuyện bất thường, khẩn trương dán lấy Tiêu Hòa không rời.
“Tôi thấy cứ để anh bạn trẻ này cầm cho chúng ta xem đi.” Lão giả nhận thấy được sự lo lắng của khó xử của Tiêu Hòa, đưa ra một đề nghị tương đối an toàn.
Tiêu Hòa gật gật đầu, dựng thẳng viên ngọc màu đỏ thẫm lên.
“A!” Lần này người sợ hãi kêu thành tiếng lại là lão tiên sinh.
Vừa rồi lúc viên ngọc được đặt nằm trong lòng bàn tay thì còn chưa chú ý, đợi tới khi Tiêu Hòa dựng thẳng nó lên, những đường vân đỏ thẫm nằm rải rác khắp toàn bộ miếng ngọc lại trở nên vô cùng rõ ràng khi có ánh sáng rọi vào.
Lão tiên sinh đương nhiên không phải kêu lên sợ hãi bởi vì có thể thấy rõ đường vân, ông là nhìn thấy những đường vân vốn tưởng rằng hỗn độn kia không ngờ lại là một dãy núi hiểm trở khí thế hào hùng. Ngọn núi, thân núi, chân núi, ngay cả những đám mây trên sườn núi đều rành mạch, rõ ràng.
Đây, đây, đây là hình thành một cách tự nhiên hay là do con người tạo ra vậy?
Nếu là do con người tạo ra, vậy kỹ thuật chạm khắc này quả thực là khéo léo đến tột đỉnh. Nhưng nếu như là tác phẩm của con người, tại sao đường vân lại chìm trong miếng ngọc? Mà nếu trời sinh đã như thế, vậy giá trị của miếng ngọc này…
“Người anh em, xin mời đi ra đằng sau.” Chưởng quầy cũng đã nhìn ra những điều này, đè xuống cảm giác kích động, lên tiếng.
Tiêu Hòa bày ra dáng vẻ do dự.
Chưởng quầy là người sáng suốt, lập tức đưa mắt ra hiệu cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng hiểu ý, lúc này đi ra từ phía sau quầy thủy tinh, chắp tay thi lễ nói với các du khách trong tiệm: “Các vị, cửa hàng của chúng tôi có việc tạm thời đóng cửa. Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến thăm. Các vị, xin mời.”
Các du khách không biết đã xảy ra chuyện gì thì ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng, những người đã biết đâu chịu rời đi ngay lúc này, người nọ nhìn người kia, chính là không chịu nhấc chân.
Còn có người trực tiếp kêu lên: “Kia rốt cuộc là thứ gì vậy? Chúng tôi ở lại xem chút không được sao?”
Nhân viên cửa hàng nhìn về phía Tiêu Hòa, ánh mắt ngoại trừ đố kỵ còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Tài vật đã lộ rõ, nhìn coi anh lo liệu thế nào đây?
Tiêu Hòa có Viêm Chuyên làm chỗ dựa, chẳng sợ làm cho người ta biết hắn nhặt được bảo bối, tương phản còn ước gì càng nhiều người biết hắn nhặt được bảo bối càng tốt. Nếu không hắn cũng đã không để cho tài vật lộ ra tại chỗ một cách vô ích.
Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc? Tâm tình Tiêu Hòa sảng khoái vô cùng.
Nhìn Tiêu Hòa không có phản ứng, chưởng quầy cũng không cưỡng cầu du khách rời đi nữa, dù sao bảo bối xuất hiện trong tiệm của ông ta thì cũng có lợi cho việc buôn bán. Chỉ là muốn xem thứ mới xuất hiện này có giá trị đến mức nào, nếu quá quý giá thì lại thành họa chứ chẳng phải phú nữa.
Đợi trong cửa hàng thoáng an tĩnh lại, lão tiên sinh đè nén tâm tình kích động nói với Tiêu Hòa: “Phiền cậu lật sang bên kia.”
Tiêu Hòa nghe lời lật miếng ngọc lại cho lão giả nhìn.
Đường vân màu đỏ sậm sau lưng vẫn là ngọn núi, dường như bất luận là nhìn từ mặt trước hay từ mặt sau thì đều giống nhau như đúc. Đồng thời lão tiên sinh cũng chú ý tới bên mép mặt ngọc thạch này cũng có một đồ án, mà đồ án này…
“Đây là tạng văn (tiếng Tây Tạng), không, không đúng, có chút bất đồng với tạng văn hiện đại. Không, có thể khẳng định đây là tạng văn, tạng văn cổ xưa.” Lão tiên sinh thì thào lẩm bẩm.
“Miếng ngọc màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì vậy?” Có người nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng dán mắt vào ngọc thạch trong tay Tiêu Hòa, càng xem lại càng hối hận, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên nhìn ra là khối ngọc thạch này bất phàm. Chỉ trong chốc lát, vẻ hối hận và đố kỵ trên mặt kia đã không che giấu được, nhất là nhân viên cửa hàng, người đã bán ngọc bội đi.
Mẹ nó! Cái khối ngọc bội rách nát này đặt ở trong tiệm hơn ba năm mà sao chả có đứa nào phát hiện ra trong đó còn ẩn giấu một khối ngọc khác cơ chứ!
Miếu cổ ở thành phố N nghe nói đã có hơn một ngàn sáu trăm năm lịch sử, tương truyền nó được xây dựng trong thời kỳ Đông Tấn, về sau lại bị hủy bởi chiến tranh, nhưng bởi vì vị trí địa lý đặc thù, hơn nữa phong cảnh cực kỳ đẹp nên hơn một nghìn năm qua nó vẫn luôn là chốn tiêu pha được lựa chọn hàng đầu tại thành phố N.
Lấy đình canh gác ở giữa miếu làm trung tâm, khu miếu được chia ra làm hai phần. Bên trái chủ yếu là nơi ăn chơi, khách sạn, tiệm cơm, hàng quán mọc lên như nấm, thỏa mãn nhu cầu căn bản của mọi người; bên phải lại là một khu chợ văn hóa cỡ lớn, lấy mục tiêu chủ yếu là thăng hoa thế giới tinh thần của mọi người, các cửa hiệu đồ cổ tranh chữ, ngọc thạch, hàng thêu thùa, thư tịch vân vân dày đặc như sao, thậm chí ngay cả xưởng phân tích ngọc thạch cũng có.
Mà khu dân cư trái phải miếu cổ cũng rất thú vị, bên trái nhà cao tầng san sát, bên phải lại là tứ hợp viện mái ngói màu xanh cong cong. Khu dân cư bên phải bởi vì có niên đại đã lâu, liên quan đến phạm vi bảo hộ văn vật nên nó là khu nhà trệt duy nhất trong trung tâm thành phố N, kiến trúc cao nhất cũng không quá ba tầng. Đương nhiên, giá cả phòng ốc nơi này cũng theo kiểu nước lên thì thuyền lên, ngoại trừ dân bản xứ ra thì không phải người bình thường nào cũng có thể vào ở được.
A Phúc bám lấy cửa kính xe ngó ra bên ngoài, Tiểu Hổ ngồi trên đỉnh đầu hắn cũng tò mò mà dán đầu vào cửa sổ thủy tinh, mọi thứ bên ngoài đối với nó mà nói đều rất mới lạ.
“Nhà Hắc Đầu ở ngay trong tứ hợp viện phía sau chợ đồ cổ. Có hai đường dẫn tới đó, thứ nhất là vào từ cổng chính của tứ hợp viện, phải đi qua một con phố gọi là Thái Bình, tất cả đều là nhà dân, xe có thể đi vào; thứ hai là từ hẻm nhỏ chỗ khu phố cổ cũng có thể tới nơi, có điều đó là cửa sau. Mặt khác nơi đó là khu đi bộ, xe không vào được.” Viêm Chuyên dừng xe tại bãi đỗ khu miếu cổ, nói với Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa vừa mở cửa vừa gọi A Phúc cùng nhau xuống xe. Vốn hắn cũng không muốn mang hai tên này theo, nhưng mà Tiểu Hổ sống chết đòi đi, A Phúc cũng ôm chặt cánh tay hắn mà làm nũng, chịu không nổi hai tầng tra tấn này, hắn đành phải dẫn tất theo. Ai, hắn thật sự rất chán việc nuôi con mà.
Tiểu Hổ nhảy từ đỉnh đầu A Phúc vào trong lòng cha, bởi vì hình thể quá nhỏ nên bị cha nó thuận tay nhét vào túi áo. Tiểu Hổ thò cái đầu nhỏ ra khỏi túi áo, tràn ngập tò mò đánh giá thế giới này.
“Hắt xì!” Vật nhỏ đột nhiên hắt hơi một cái, làm cho cả gia đình đồng thời quay đầu nhìn về phía nó.
Vật nhỏ đáng thương ngẩng đầu, chỗ này nhiều bụi quá.
Tiêu Hòa cười, sờ sờ cái lỗ tai mềm mềm của nó.
Viêm Chuyên liếc Tiểu Hổ một cái, nếu đã lựa chọn đi vào thế gian này, vậy nó phải học được cách thích ứng. Làm một người cha, y có thể bảo hộ nó, dưỡng dục nó, nhưng cũng không thể thay thế nó làm hết thảy. Đây cũng là cha y dạy cho y.
“Chỉ có một mình Hắc Đầu ở trong tứ hợp viện kia?” Tiêu Hòa ngẩng đầu hỏi.
Viêm Chuyên “Ừ” một tiếng, thấy cả nhà đã ra hết rồi mới khóa xe lại.
“Tôi dám đánh cuộc chắc chắn tên gia khỏa này bức hết mấy hộ gia đình sống trong tứ hợp viện kia đi hết rồi. Nếu không thời buổi này làm gì có ai có được nguyên cả một cái tứ hợp viện nữa.”
“Rất nhiều tay chân của hắn cũng ngụ ở đó.” Viêm Chuyên bổ sung.
Đây không phải là lần đầu tiên A Phúc tới miếu cổ, nhưng nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, Tiêu Hòa vội vàng túm lấy tay hắn, không cho hắn chạy loạn.
“Cậu có chú ý xem liệu có người canh gác trước cửa vào buổi tối hay không không?”
Ánh mắt Viêm Chuyên lướt qua nắm tay giao nhau của Tiêu Hòa và A Phúc, lơ đãng trả lời: “Cả ban ngày lẫn ban đêm đều có.”
”Cậu tới chợ đồ cổ bao giờ chưa?”
“Chưa.” Viêm Chuyên bày ra bộ dạng “Không phải ta cố ý nha”, nghiêng người cầm lấy bàn tay còn lại của Tiêu Hòa.
“Vậy tại sao lại biết hẻm ở phố đồ cổ có thể dẫn tới cổng sau nhà hắn?” Tiêu Hòa lại không đặc biệt để ý, chỉ là cảm thấy có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là nơi công cộng người đến người đi, lại còn là giữa ban ngày ban mặt. Có điều bảo hắn buông tay thì hắn lại luyến tiếc.
“Khách đi tới nhà Hắc Đầu nói.”
Cũng đúng, ai lại đề phòng tài xế taxi cơ chứ. Tiêu Hòa âm thầm tự cảnh cáo mình, sau này nếu gọi taxi nhất định không được nói lung tung trên xe.
“Vậy chúng ra tới chợ đồ cổ đi dạo trước đã.”
Viêm Chuyên không nói gì thêm, đi lên trước dẫn đường.
Tiêu Hòa ngẩn ra, dở khóc dở cười. Rốt cuộc ai mới là dân bản địa đây? Có điều hắn cũng phải thừa nhận, hiện tại quả thật Tiểu Viêm còn quen thuộc với thành phố N hơn hắn nhiều lắm. Người này chính là tên trâu bò trong vòng một buổi tối đã ghi nhớ kỹ toàn bộ đường sá ngóc ngách lớn nhỏ ở thành phố N mà. Chậc chậc, yêu quái đúng là yêu quái.
Mỗi kẻ dắt một tên, cả nhà còn chưa rời xe được hai bước đã nghe thấy xa xa có người gọi.
“Chờ một chút, taxi!”
Có người vừa lớn tiếng kêu bọn họ vừa nhanh chóng chạy tới. Hai nam một nữ, một trẻ hai già.
Tiêu Hòa dừng bước, khiến cho Viêm Chuyên cũng phải ngừng lại. A Phúc tò mò nhìn về phía mấy người đang tới. Tiểu Hổ… Nó rất bận, xung quanh có nhiều thứ lắm, nó không có thời gian để mắt tới bên này.
Người chạy phía trước gọi xe là một thanh niên quần áo mộc mạc, vẻ mặt chính trực; hai kẻ chậm rãi đi ở phía sau coi bộ là một đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông tuổi hơi lớn một chút, tóc đã hoa râm, mặc một bộ Đường trang cổ, thoạt nhìn rất có phong cách. Người phụ nữ mặc một bộ đồ bó sát, có thể mơ hồ thấy được mỹ mạo khi xưa, môi khẽ mím, bộ dạng cẩn trọng.
“Tài xế, phiền anh đưa hai người này tới khách sạn Kim Tư Lợi.” Nam thanh niên vừa chạy tới đã kéo cửa sau xe.
Nam thanh niên ngay từ đầu cũng không phải là gọi Tiêu Hòa, cậu ta gọi xe taxi. Nhưng mà kéo một hồi cửa không mở, lại nhìn vào trong xe không thấy tài xế đâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng bên cạnh xe.
Viêm Chuyên lãnh đạm, ngay cả nói chuyện cũng làm biếng.
Ánh mắt nam thanh niên lướt qua hai người một vòng, tầm nhìn nhanh chóng rơi xuống người Tiêu Hòa. Sử dụng phương pháp loại trừ, hình ảnh của Viêm Chuyên trong mắt cậu hoàn toàn không phù hợp với nghề lái xe taxi này, đương nhiên chỉ còn lại có Tiêu Hòa. Bộ dạng A Phúc vẫn còn là thiếu niên, đương nhiên bị gạt ra bên ngoài.
“Tài xế, có đi hay không vậy?”
Tiêu Hòa ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngại quá, tôi tới miếu cổ chơi, hôm nay không làm việc.”
Nam thanh niên gãi gãi đầu, vẻ mặt thất vọng. Cậu và vợ chồng họ Lý đã đợi gần năm phút ở giao lộ này, khó khăn lắm mới nhìn thấy một chiếc taxi trống, không ngờ chiếc xe này lại không chở người.
Trong lúc người thanh niên buồn khổ, đôi vợ chồng trung niên cũng đã đi tới.
“Tiểu Uông Uông, khách của chúng tôi đã tới khách sạn rồi.” Quý phu nhân mở miệng, trong giọng nói không có một chữ nào tỏ vẻ thúc giục, nhưng mà hàm ý trong đó cả thằng ngốc cũng hiểu được.
Nam thanh niên lập tức nghiêm người nhận tội: “Thực xin lỗi, đều do tôi không làm tốt công tác chuẩn bị. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp không làm chậm trễ công việc của hai vị.”
Tiêu Hòa nhìn tư thế và động tác của nam thanh niên, bỗng chốc liên tưởng tới nghề “Quân nhân”.
Quý phu nhân khẽ hừ một tiếng, giống như là tích lũy một bụng bất mãn. Lão tiên sinh bên cạnh bày ra vẻ mặt nhàn tản, như kiểu không thấy được sự mất kiên nhẫn của vợ mình.
A Phúc tò mò nhìn đôi vợ chồng trung niên, đối với hai người này, hắn có một cảm giác kỳ quái không thể nói rõ.
Ánh mắt của lão giả chuyển tới, vừa vặn chống lại A Phúc, thấy hắn vẫn còn là trẻ con nên thuận tiện trưng ra khuôn mặt tươi cười.
A Phúc theo bản năng rụt đầu lại, trốn phía sau Tiêu Hòa.
“Khụ, tài xế, chúng ta qua bên cạnh nói chuyện.” Thanh niên vươn tay ra kéo Tiêu Hòa.
Ánh mắt Viêm Chuyên phát lạnh.
Tiêu Hòa âm thầm khoát tay, cười híp mắt để cho thanh niên kéo hắn sang một bên, đồng thời làm yên lòng A Phúc, bảo hắn đứng ở bên cạnh đợi.
Nam thanh niên vẻ mặt chính trực tiến tới bên tai Tiêu Hòa vội vàng nói: “Hỗ trợ giùm chút, người anh em, tôi đây cũng là lái xe, vừa rồi tự dưng xe bị chết máy, căn bản không kịp sửa. Ai, đêm qua tôi mới kiểm tra xe, không biết tại sao sáng nay bị hỏng nữa. Thế này nhé, chỉ cần anh chịu đưa chúng tôi đi khách sạn, tôi trả cho anh một trăm đồng, không cần thối lại tiền lẻ cũng không cần hóa đơn.”
“Cậu rất gấp sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng gấp lắm.”
“Hả?”
“Tôi nợ ngân hàng hơn một ngàn vạn, hiện đang chuẩn bị tìm người để vay tiền. Nếu cậu có một ngàn vạn cho tôi mượn, đừng nói là đưa cậu đi Kim Tư Lợi, cho dù có chở cậu tới Taklamakan (tên một sa mạc thuộc địa phận Trung Quốc) tôi cũng đi.”
Thanh niên nhìn Tiêu Hòa ước chừng năm giây, xoay người rời đi.
Tiêu Hòa nhún nhún vai, quay đầu cười với Viêm Chuyên. Nhìn coi, giải quyết dễ dàng.
Không biết người thanh niên nói gì với đôi vợ chồng kia.
Ngay khi Tiêu Hòa kéo lấy Viêm Chuyên và A Phúc chuẩn bị rời đi thì vị quý phu nhân kia lại mở miệng:
“Cậu lái xe, mười phút trước xe của chúng tôi bị hỏng, mà chúng tôi lại có việc gấp cần tới khách sạn, không chờ được đến khi có xe mới lại đây. Nếu cậu chịu đưa chúng tôi đi, chúng tôi sẽ trả cho cậu năm trăm tệ.”
Tiêu Hòa có chút động tâm, có điều hắn cũng không muốn phá hư kế hoạch đã định sẵn. Còn hơn một ngàn sáu trăm vạn, năm trăm tệ kia ngay cả số lẻ chũng chưa đủ.
“Xin lỗi phu nhân, thật ngại quá. Hôm nay tôi với bạn tới đây là để làm việc, bà thử tiếp tục tìm một xe khác xem sao?” Tiêu Hòa lễ phép từ chối.
Ánh mắt Tiểu Hổ rơi xuống trên người quý phu nhân, màu sắc của quần áo đối phương khiến cho nó cảm thấy hứng thú.
Lão giả nhìn thấy cái đầu Tiểu Hổ chuyển động, lặng đi một chút. Ông còn tưởng rằng trong túi gã tài xế kia là một con rối, nhưng bây giờ nhìn kỹ, đúng là một động vật sống.
Con mèo nhỏ xinh xắn lanh lợi này lại còn rất đáng yêu, lão giả vừa thấy đã thích, không khỏi ngắm thêm vài lần.
A Phúc vẫn luôn trộm chú ý tới lão giả này, thấy lão giả chăm chăm nhìn ngực Tiêu Hòa, lập tức vươn tay ngăn trở. Không được đụng tới Tiểu Hổ nhà bọn ta.
Tiểu Hổ không cảm kích, vừa thấy tầm mắt bị chắn liền vung vuốt nhỏ ra ngoài. Có điều nó biết A Phúc là người một nhà, lại đối tốt với nó nên không chìa vuốt nhọn, chỉ dùng đệm thịt nho nhỏ vỗ vỗ lòng bàn tay A Phúc vài cái.
A Phúc cho rằng Tiểu Hổ đang chơi đùa với hắn, thò đầu ra từ vai Tiêu Hòa, vươn ngón tay đi nghịch Tiểu Hổ, nháy mắt đã quên luôn lão giả.
Tiêu Hòa cảm thấy Tiểu Hổ ngọ nguậy ở ngực hắn tới khó chịu, dứt khoát móc nó ra đặt ở trên vai.
“Hôm nay là thứ bảy.” Quý phu nhân khẽ nhíu mày mở miệng nói.
“Hả?” Tiêu Hòa nhất thời không chú ý.
“Chúng tôi đợi lâu lắm rồi.” Ngữ khí của quý phu nhân đã có chút mất kiên nhẫn.
Nam thanh niên cúi đầu, năm phút mà cũng gọi là lâu sao? Bình thường tôi chờ xe công cộng cũng mất mười lăm phút đó bà. Nhưng mà cậu nào dám nói lời này ra miệng, trừ khi cậu không muốn làm ở công ty nữa.
“Rất xin lỗi, tôi thật sự có việc.” Chờ lâu thì liên quan quái gì tới tôi?
Tiêu Hòa cảm thấy quái lạ. Bà già này có thời gian lằng nhằng với hắn, không bằng đến ven đường đón xe cho nhanh.
Quý phu nhân dường như cực kỳ không quen bị người khác cự tuyệt, xiết chặt cái ví của mình, cố nén giận nói: “Cậu thật sự không chịu chở?”
Tiêu Hòa trợn trắng mắt, “Phu nhân, tôi có việc. Trên đường nhiều xe taxi như vậy, nếu không có thì các người đi thêm một đoạn nữa tới đường cái mà đón, chờ vài phút chắc chắn sẽ gọi được.”
“Cậu! Tôi chưa từng thấy kẻ nào vô phép như cậu! Còn cự tuyệt lời thỉnh cầu của một vị phu nhân, công ty của các cậu dạy nhân viên kiểu gì vậy hả? Quá tệ!” Quý phu nhân giận dữ, giọng nói vốn cố ý khống chế cũng trở nên bén nhọn.
Tiêu Hòa càng cảm thấy ù ù cạc cạc. Bà già này đang ở thời kỳ mãn kinh hay sao vậy? Vì một chiếc taxi mà đáng giá làm thế sao? Nơi này tuy hơi ít taxi, nhưng mà chỉ cần tốn có năm phút đi ra khỏi con phố này là có thể nhìn thấy đường cái rồi.
Viêm Chuyên thấy tình huống dần dần phát triển theo chiều hướng không thể khống chế, tự nhiên mà đi tới phía sau Tiêu Hòa.
“Lái xe thành phố N này đều là loại người như vậy sao? Còn cậu nữa! Biết rõ hôm nay chúng tôi cần ra ngoài cả ngày mà sao không bảo dưỡng xe cho tốt hả? Tôi phải đi nói với tổng giám đốc để cho ông ta sa thải cậu!”
Nam thanh niên há to mồm, lại chậm rãi ngậm miệng.
“Bà già này bị sao thế?” Tiêu Hòa tiến tới bên tai người thanh niên hỏi.
Nam thanh niên quay về phía hắn cười khổ. Bắt đầu từ lúc đón đôi vợ chồng này ở khách sạn cho tới khu miếu cổ, dọc đường đi vị quý phu nhân này vẫn luôn oán hận không ngừng, cũng không biết là trước đó bà ta ôm một bụng tức ở nơi nào. Sau khi xe đột nhiên chết máy, cơn giận của bà ta bắt đầu bốc lên, lúc chờ xe taxi ở ven đường cũng đã tới cực hạn, lần này xem ra là tính toán bạo phát.
“Thật có lỗi.”
“Không sao, cậu mới vất vả.” Tiêu Hòa thông cảm vỗ vỗ vai nam thanh niên. Sướng a, hóa ra trên đời này kẻ xui xẻo không phải mỗi mình hắn.
“Các người đang thì thầm cái gì đấy? Có phải các người quen biết nhau trước không hả? Có phải các người đã cấu kết với nhau…”
“Được rồi! Ngọc Như, đừng quên thân phận của em.” Lão tiên sinh vẫn chưa nói câu nào từ đầu tới giờ thu hồi ánh mắt đánh giá A Phúc và Tiểu Hổ, cuối cùng mở miệng nói. Ông cảm thấy rất hứng thú với người thiếu niên dáng cao cao và con mèo bỏ túi kia, ông tin chắc khuôn mặt mình cũng không giống kẻ ác, nhưng mà đứa bé trai kia thoạt nhìn dường như đang tránh né ông?
Quý phu nhân vừa ngẩng đầu đã thấy ven đường có người đang nhìn về phía bên này, thậm chí đã có người ưa xem náo nhiệt vây lại đây, lúc này mới hít sâu một hơi, gắt gao mím chặt môi.
A Phúc liếc trộm quý phu nhân một cái, thấp giọng nói với Tiểu Hổ: “Hổ Hổ, người này dữ quá đi.”
“Ngao ô ngao ô.” Tiểu Hổ cũng lên án.
A Phúc ưu tư gật đầu.
Tiêu Hòa cười thầm.
“Tiểu Uông Uông, vừa rồi Ngọc Như nói nhảm đó, cậu bỏ qua cho. Cậu đi tìm xe đi, tôi mang Ngọc Như đi dạo một chút. Hai giờ sau cậu tới bãi đỗ xe này đón chúng tôi.” Lão tiên sinh hòa ái nói với nam thanh niên.
“Cái gì? Từ từ đã! Anh quên là anh họ em sắp tới khách sạn sao?”
Lão tiên sinh liếc vợ mình một cái, ý vị nói: “Ông ta là anh họ em, cũng là anh họ của anh nữa.”
“Vậy anh còn…”
“Để cho ông ta chờ đi.”
Quý phu nhân thấy lão giả có dấu hiệu tức giận, lập tức im miệng.
Cuối cùng đôi vợ chồng trung niên với nam thanh niên cũng rời đi, lúc đi lão giả lại nhìn A Phúc thêm vài lần, muốn nói gì đó lại nuốt trở vào, cuối cùng vẫn là rời khỏi cùng vợ.
Tiêu Hòa thở dài nói với Viêm Chuyên ở phía sau: “Đừng bảo là bình thường cậu vẫn đụng phải loại hành khách này đấy nhé.”
“Có, không nhiều lắm.”
“Không phải là cậu thủ tiêu một hai đứa trong số đó rồi tiếp tục hủy thi diệt tích đó chứ?”
“Không.” Viêm Chuyên nhìn chằm chằm cổ Tiêu Hòa, vươn ngón tay ra đếm. Hai tháng, hiện tại mới mười tám ngày trôi qua.
“Vậy cậu xử lý loại hành khách này như thế nào?” Tiêu Hòa tò mò, sờ sờ cổ xoay người hỏi. Tại sao đột nhiên hắn lại cảm thấy chỗ đó nóng rát nhỉ?
“Dẫn bọn họ đi lòng vòng.”
“… Tiểu Viêm, cậu học xấu.”
Trên phố đồ cổ khá nhiều người, có lẽ bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, ngoại trừ lượng lớn người da vàng ra, cũng có thể thấy không ít người da trắng. Tiêu Hòa còn nhìn tới hai ba đoàn du lịch tay cầm cờ nhỏ nữa.
“Là ngõ nào vậy?” Tiêu Hòa mua nước khoáng cho mọi người, vừa giả vờ ngắm mấy cửa hàng xung quanh vừa kéo lấy A Phúc thấp giọng hỏi Tiểu Viêm. Tiểu Hổ leo lên đỉnh đầu cha nó, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui nhìn ngó tứ phía không chớp mắt. Nhiều người ghê! Xanh xanh đỏ đỏ hồng hồng lam lam, quá đã.
Có người chú ý tới Tiểu Hổ ở trên đỉnh đầu Tiêu Hòa, vừa vội vàng chỉ cho người bên cạnh nhìn vừa thốt lên đáng yêu.
Tiểu Hổ bị mọi người nhìn chăm chú, chẳng những không sợ mà còn hăng hái vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Tiêu Hòa chỉa chỉa đỉnh đầu, ý bảo cha nó tiếp nhận thằng nhóc khiến người khác chú ý này đi.
Viêm Chuyên giả vờ không phát hiện, vươn tay chỉ: “Chắc là ở phía trước, nghe nói cạnh đó có tiệm tranh chữ kêu Cổ Đức.”
Tiêu Hòa giận. Có điều con hắn một khi đã coi trọng cái đỉnh đầu của hắn, lên rồi sẽ không chịu xuống nữa, so với Tiểu Viêm khi biến thành Hổ Tử trước kia còn bá đạo hơn.
Thuận theo dòng người đi khoảng ba phút, Tiêu Hòa tìm thấy cửa hàng tranh chữ Cổ Đức. Viêm Chuyên nói cái hẻm nhỏ thông tới cửa sau nhà Hắc Đầu ở ngay bên cạnh nó.
Lối vào con hẻm cực kỳ bé, ước chừng chỉ có thể đủ cho hai người lớn đồng thời đi qua, nhưng cho dù như vậy, trong hẻm vẫn có vài cái sạp nho nhỏ bày bán một ít thuốc lá, đồ uống, lạc rang húng lìu.
Tiêu Hòa có tật giật mình, không dám trực tiếp tiến tới, kéo lấy Viêm Chuyên và A Phúc quẹo vào cửa hàng tranh chữ trước tiên.
Diện tích cửa hàng tranh chữ này không nhỏ, bên trong cửa hàng được bố trí theo phong cách cổ kính, ánh đèn nhu hòa, thi họa treo đầy bốn vách tường, trong góc bày một ít sức phẩm làm từ gỗ lim. Chưa nói tới hàng hóa trong tiệm giá trị đến như thế nào, chỉ là một đôi tượng gỗ khắc cổ hình tròn dùng để trưng bày hàng hóa cũng đã có giá không nhỏ. Thứ duy nhất thoạt nhìn khá hiện đại trong tiệm là một chiếc quầy làm bằng thủy tinh, ngăn quầy bày ra không ít trang sức ngọc thạch khéo léo tinh xảo. Lúc này, nhân viên cửa hàng đang đứng ở bên cạnh quầy.
Trong tiệm có không ít du khách, hai người Tiêu Hòa tiến vào cũng không làm cho người khác chú ý. Chỉ là dáng người cao lớn, vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng của Viêm Chuyên khiến cho mấy nữ du khách không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nhân viên cửa hàng mặc trường bào mã quái (một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới khi cưỡi ngựa, thường là màu đen) đang giải thích gì đó cho một đoàn du khách. Tiêu Hòa kéo lấy Viêm Chuyên tiến đến.
“… Ngôi đình này rốt cuộc là được xây vào thời gian nào thì không thể xác định rõ được, nhưng hai triều đại Minh, Thanh đều có bản ghi chép về việc tiến hành tu sửa nó, đáng tiếc là đầu những năm bảy mươi lại bị phá hủy trong cách mạng văn hóa, về sau được trùng kiến trong giai đoạn giữa thập niên tám mươi.”
Mặc dù bỏ qua đoạn mở đầu, nhưng chỉ cần nghe lời thuyết minh của nhân viên cửa hàng như vậy, Tiêu Hòa làm dân bản xứ vẫn có thể nhận ra được thứ mà người nhân viên kia nói tới hẳn là đình canh gác, một trong những đặc trưng của miếu cổ.
“Có người nói đình canh gác được xây từ những năm đầu thời Bắc Tống.”
Quả nhiên. Tiêu Hòa không có ý định tiếp tục nghe, đang chuẩn bị chui sang bên cạnh tùy tiện xem.
“Điều này được chứng minh nhờ vào một bộ hài cốt.”
Hài cốt? Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói tới, Tiêu Hòa tò mò xoay người lại.
Viêm Chuyên không muốn chen vào đám người, liền đứng ở ngay bên ngoài. Hơn một năm nay y đã khá thành thạo trong việc thu liễm hơi thở của bản thân mình, không giống như trước kia, vừa đi vào đám đông thì xung quanh đã trống hươ trống hoác.
A Phúc thì Tiêu Hòa ở đâu hắn ở đó, dĩ nhiên là cùng Tiêu Hòa chen tới trước mặt nhân viên cửa hàng, các du khách xung quanh cũng bị khơi gợi hứng thú, đồng thời tiến lại đây.
Thấy các du khách cảm thấy hứng thú như vậy, vẻ mặt người nhân viên càng tỏ ra bí hiểm, ngay cả giọng điệu cũng dẫn theo vài phần tư vị kể chuyện.
“Bộ hài cốt này được phát hiện khi trùng kiến đình canh gác vào giữa thập niên tám mươi. Nó được chôn ở ở ngay dưới móng đình. Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng đã phát hiện án giết người, về sau cục công an chuyển qua cho cục khảo cổ khảo chứng mới biết được, bộ hài cốt này là thuộc về thời kỳ Bắc Tống. Về phần nguyên nhân vì sao dưới đình lại có hài cốt, các chuyên gia hoài nghi chuyện này tám chín phần là có liên quan tới việc đặt móng.”
“Oa! Tàn nhẫn quá.” Có nữ du khách không đành lòng.
Nhân viên cửa hàng cười híp mắt nói: “Ha ha, đúng thật là tàn nhẫn. Có điều ở thời cổ lúc thi công một vài công trình kiến trúc quả thật sẽ dùng người sống để tiến hành đặt móng, nghe nói cách đặt móng này có nguồn gốc từ đại sư Lỗ Ban. Đương nhiên rốt cuộc có phải do Lỗ Ban đưa ra hay không thì chẳng ai biết cả. Đều là truyền thuyết, mọi người nghe qua cho biết là được rồi.”
Nhân viên cửa hàng chuyển đề tài, “Lúc bộ hài cốt này bị phát hiện, kỳ thật còn có chút vật phẩm chôn theo.”
Tiêu Hòa dựng thẳng ngón cái, nhân tài a.
Du khách đi ngang qua nhìn thấy cửa tiệm này nhiều người, vốn theo tâm lý hàng tốt khách mới đông, mười người thì sẽ có ba người ghé vào tiệm dạo quanh một vòng. Nhìn thấy khách tăng nhiều, rèm bị xốc lên, một lão giả tuổi chừng năm mươi từ phía sau đi ra. Nhân viên cửa hàng kia mở cờ trong bụng, nói được càng hăng say.
“Đáng tiếc là sau khi đào bới xong không lâu, vật phẩm chôn theo người thời Tống này bị mất hơn phân nửa. Mà lúc đó người vây xem với tham gia đào nhiều lắm, cảnh sát có muốn điều tra cũng không điều tra nổi, cuối cùng đành phải sống chết mặc bay.”
“Kỳ quái, chuyện anh nói sao tôi không biết chút nào hết vậy? Tôi là người thành phố N, tới miếu cổ vô số lần rồi mà lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.” Đại khái cũng nhận ra được mục đích của nhân viên cửa hàng, du khách bản địa mất hứng vì bị lừa nên bắt đầu soi mói.
Nhân viên cửa hàng không có bất cứ chút hoảng hốt nào, không nhanh không chậm giải thích: “Đây chính là chuyện xảy ra giữa những năm tám mươi, vật phẩm chôn theo được phát hiện cũng không nhiều, không được đặc biệt đưa lên báo, đương nhiên là ít người biết rồi. Có điều nếu ai nhận thức cư dân sống lâu ở gần đây, chắc chắn có người có thể nhớ rõ việc này.”
“Vậy sao? Tôi thấy anh cũng đâu phải là người địa phương, sao lại biết rõ thế?” Nam thanh niên vừa soi mói xem ra cũng cũng là một gã cứng đầu, soi thì soi đến cùng.
Nhân viên cửa hàng không tức giận, vẫn dùng âm điệu không nhanh không chậm nói: “Tuy rằng tôi không phải người ở đây, nhưng ông chủ của chúng tôi thì có. Lúc trước khi người thời Tống bị dùng để đặt móng kia được đào ra, ông chủ của chúng tôi đã xuống tay chậm, nếu không… Ha ha.”
Các du khách đồng thời ngầm hiểu lẫn nhau nở nụ cười. Nam thanh niên soi mói kia thấy nhân viên vẫn luôn bảo trì hình dạng ôn hòa cũng không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn hàng được trưng bày trong quầy thủy tinh.
Ho khan một tiếng, nhân viên cửa hàng kia thuận thế vươn ngón tay chỉ về phía chiếc quầy.
“Đầu tháng trước, cửa hàng chúng tôi có được một ít tinh phẩm, trong đó có ba món sức phẩm bằng ngọc thạch khiến cho ông chủ của chúng tôi cảm thấy hứng thú. Xin mời mọi người nhìn xem, chính là ba sức phẩm được trưng bày ở góc trong cùng bên trái này, lần lượt là trâm cài tóc, ngọc bội và móc cài đai lưng. Đừng nhìn ba món đồ này nhỏ, đều là cổ ngọc hàng thật giá thật chế tạo từ thời sơ Tống cả đấy. Ông chủ của chúng tôi vừa nhìn đã cảm thấy giống như vật phẩm chôn theo người thời Tống ông ấy nhìn thấy lúc trước kia nên đã bỏ một số tiền lớn ra mua.”
“Thật hay giả vậy?” Không ít du khách ồn ào hỏi.
Nhân viên cửa hàng nghiêm mặt nói: “Suy xét đồ cổ thì chủ yếu là dùng ánh mắt, không ai dám bảo đảm là thật hay là giả. Lại nói đồ Thanh triều trước kia gì gì đó ai dám thật sự treo biển hành nghề đi ra bán. Người ta muốn tổ chức đấu giá cũng đấu giá vật phẩm tư nhân sưu tầm. Ông chủ của chúng tôi cảm thấy ba món sức phẩm này là hàng thật, về phần quý vị có cái nhìn như thế nào thì mỗi người có nhãn lực riêng của mình. Cho nên nói đồ cổ cần phải đào (ý nói đến nơi bán đồ cổ tìm và chọn mua đồ), đào được chính là phúc khí của các vị, cửa hàng chúng tôi cũng coi như có chút danh tiếng trong giới cổ vật tại thành phố N, rất nhiều người sưu tầm đều thích tới chỗ chúng tôi để đào hàng. Nếu bên trong không có hàng thật, cửa tiệm của chúng tôi đã không thể tồn tại hơn hai mươi năm trên con đường này. Các vị nói có đúng không?”
Tiêu Hòa gật gật đầu, nhân viên cửa hàng này thật lợi hại, nói một hồi làm cho người ta bắt không được nhược điểm, trước tiên tỏ vẻ chính mình không mua đi bán lại văn vật, lại điểm ra việc cửa hàng không lấy hàng giả để gạt người, hư hư thật thật, còn lại chỉ là phụ thuộc vào phán đoán của chính khách hàng.
Nghe nhân viên cửa hàng nói như vậy, một số du khách vốn không có ý định mua đồ, chỉ tiến vào xem náo nhiệt, giờ cũng nổi lên tâm tư hảo hảo nhìn xem đồ trong cửa tiệm này.
“Cửa hàng chúng tôi tuy rằng không dám cam đoan ba khối ngọc sức này là do người Tống đeo, cũng không dám khẳng định nó có thật sự xuất thân từ thời kỳ đầu Bắc Tống hay không, nhưng bất luận nhìn từ kiểu dáng ngọc sức, tỉ lệ hay là kỹ thuật chạm khắc, quả thật đều rất giống sản phẩm Đại Tống.”
Tiêu Hòa cho dù không có hứng thú với đồ cổ cũng nhịn không được cúi đầu cẩn thận quan sát ba món ngọc sức kia.
“Có thể lấy ra nhìn kỹ hơn không?” Một vị du khách cao tuổi mới tiến vào không lâu hỏi.
A Phúc cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn, ngay tức khắc đô miệng lên. Lại gặp đôi vợ chồng trung niên kia.
Lão giả cũng chú ý tới A Phúc, gật đầu mỉm cười với hắn.
A Phúc ngoảnh mặt làm ngơ.
Lão giả bị cái tính trẻ con của thiếu niên này chọc cho bật cười.
“Thật có lỗi, liên quan tới vấn đề an toàn, trừ phi là khách nhân thực sự muốn mua, nếu không xin hãy cứ quan sát như thế này.” Nhân viên cửa hàng lễ phép cự tuyệt.
Vừa nghe không thể lấy ra nhìn, đám du khách vây quanh trước quầy thủy tinh tán đi một nửa.
Đối với việc này, nhân viên cửa hàng không có chút biểu cảm mất mát nào, mua bán đồ cổ chính là như vậy, chỉ bán cho một người chứ không bán cho cả trăm người. Hắn làm nghề này đã nhiều năm, ai là khách hàng tiềm năng thật sự gần như liếc một cái là có thể nhìn ra. Một nửa đám người vừa đi kia chủ yếu là xem náo nhiệt, đương nhiên hắn chẳng cần.
Tiêu Hòa quay đầu, ánh mắt khựng lại. Giọng nói vừa rồi nghe quen tai, vừa nhìn quả nhiên là người quen. Vừa mới gặp nửa tiếng trước xong.
Tiêu Hòa lễ phép gật gật đầu với lão giả, lão tiên sinh cũng mỉm cười với hắn. Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu Hổ nằm trên đỉnh đầu cha nó ngáp một cái thật to, nâng vuốt nhỏ lên dụi dụi mắt, gục sấp xuống ngủ.
Tiêu Hòa đặc biệt chú ý tới vị quý phu nhân tính tình không tốt kia, bà ta đang ngửa đầu nhìn bình hoa trên kệ đồ cổ. Lúc này quý phu nhân hoàn toàn nhìn không ra vẻ cay nghiệt và sắc bén vừa nãy, có điều trong mắt Tiêu Hòa, vị này chính là một quả địa lôi chôn dưới đất, không giẫm lên thì không sao, giẫm một cái là toi đời.
Tiêu Hòa đưa ánh mắt xuống chiếc quầy thủy tinh một lần nữa, nói chính xác hơn là ánh mắt của hắn đã rơi vào khối ngọc bội lớn nhất trong ba món ngọc sức mà nhân viên cửa hàng vừa giới thiệu.
Mắt thấy mặt Tiêu Hòa càng ngày càng gần cái quầy thủy tinh, nhân viên cửa hàng nhịn không được mở miệng: “Vị tiên sinh này, nếu ngài thật sự cảm thấy hứng thú, tôi có thể lấy ra cho ngài xem xét.”
“A? Vậy cho tôi xem khối ngọc bội ở giữa kia.”
Viêm Chuyên đang nhàm chán quan sát tranh chữ, nghe Tiêu Hòa mở miệng, lập tức đi đến bên cạnh hắn.
Vị quý phu nhân kia chú ý tới Viêm Chuyên, nhân tiện cũng phát hiện luôn Tiêu Hòa, lúc này sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, sau khi nhìn thấy chồng mình cũng đã ở bên cạnh quầy thủy tinh liền lạnh mặt đi tới.
Nhân viên cửa hàng dùng chìa khóa mở cửa quầy, đeo một chiếc găng tay vào, thật cẩn thận lấy khối ngọc bội ra.
Nhìn thấy nhân viên cửa hàng lấy khối ngọc bội, vài vị du khách chưa rời khỏi quầy thủy tinh đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Nhân viên cửa hàng vô cùng thỏa mãn với ánh mắt hỗn tạp các loại ý nghĩa mà du khách lộ ra, thứ hắn muốn chính là loại hiệu quả này.
“Thật xin lỗi, ngài chỉ có thể quan sát trên tay tôi. Nếu ngài muốn xem xét vị trí nào, tôi có thể bày ra cho ngài nhìn. Có cần kính lúp không?”
Tiêu Hòa vẫy vẫy cổ tay, ý bảo nhân viên cửa hàng đưa tới gần hắn thêm một chút.
Hai tay người nhân viên bưng lấy ngọc bội đưa đến trước mặt Tiêu Hòa.
“Có thể dựng lên được không?”
“Được.” Nhân viên cửa hàng thuận theo yêu cầu, dùng hai ngón cái và ngón trỏ niết lấy rìa ngọc bội, dựng thẳng nó lên.
“Tôi cũng quan sát có được không?” Lão giả vừa tỏ vẻ hứng thú với ngọc sức hỏi.
“Đương nhiên là được.” Gã nhân viên chỉ mong sao có người cạnh tranh, lập tức chuyển ngọc bội tới trước mặt lão giả cho ông nhìn.
Lão giả ngắm kỹ, không nói gì.
Vừa rồi lúc khối ngọc bội này được đặt trong quầy thủy tinh, nhờ vào hiệu ứng ánh sáng và góc độ thì phẩm chất thoạt nhìn tương đối khá. Nhưng mà một khi lấy ra, nhất thời liền lộ tì vết.
Hình dạng ngược lại cực kỳ có kiểu dáng hình cá đặc thù của ngọc bội thời đại Tống Triều. Về chạm trổ tổng thể có thể nói là có phong cách cổ xưa phóng khoáng, nhưng độ tinh khiết của ngọc thật sự là chẳng ra gì. Nguyên cả khối ngọc bội ước chừng lớn bằng lòng bàn tay, nhưng mà ngoại trừ bên mép có chút cảm giác trong suốt ra, một mảng ở giữa đều khá vẩn đục. Đáng tiếc nhất là nơi dùng để xuyên dây qua lại xuất hiện một vết nứt, phá hủy hoàn toàn tính nguyên vẹn của ngọc bội.
Ánh mắt nhân viên cửa hàng khá sắc bén, vừa thấy vẻ mặt lão giả đã biết đối phương không có ý định mua cho lắm, lập tức thả toàn bộ tinh thần về trên người Tiêu Hòa.
“Tiên sinh, ngài xem, khối ngọc bội chạm cá này chính là kiểu dáng điển hình của ngọc bội thời Tống Triều, nếu ngài lo lắng nó là giả, có thể nhìn kỹ hoa văn của nó. Hoa văn hình cá trên ngọc bội thời Tống Triều khác với các triều đại khác, đầu tiên là có vảy với không có vảy cá, kiểu dáng có vảy là phong cách cổ xưa, có vẻ hơi cứng ngắc, vảy của nó là do các ô vuông tạo thành từ sợi lưới. Ngài lại nhìn miệng, mắt, vây, đuôi… của nó mà xem…”
Tiêu Hòa cũng không nhìn kỹ hình thức và phẩm chất của khối ngọc bội này, hắn đang nhìn một mảnh vẩn đục ở bên trong.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng mà về sau càng ngày càng thấy rõ ràng, ở trong đó chắc chắn có vật gì đó.
“Tôi rất thích khối ngọc bội này, có điều tôi còn muốn xem kỹ thêm chút nữa.”
“Đương nhiên.” Nhân viên cửa hàng ngầm hiểu, lấy một đôi găng tay màu trắng mới tinh từ trong túi ra đưa cho Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa đeo găng tay tiếp nhận ngọc bội, hắn phát hiện ánh mắt gã nhân viên kia không hề coi trọng khối ngọc bội này như vẻ mặt và động tác mà gã biểu hiện ra bên ngoài.
Gã nhân viên này đúng là biết diễn kịch nha. Tiêu Hòa cảm thán từ đáy lòng. Có lẽ nguồn gốc thực sự của khối ngọc bội này chính là một khối rác rưởi không biết từ đâu đào ra, nhưng nhờ vào phong cách cùng một màn ra sức “Biểu diễn” của gã, cho dù có người sinh ra hoài nghi đối với tư chất và niên đại của khối ngọc bội này cũng không khỏi thu hồi vài phần khinh thị.
Này đồng thời cũng chứng minh tầm quan trọng của việc đóng gói. Hàng hoá có kém thế nào, chỉ cần đóng gói tỉ mỉ thì lo gì bán không được. Tiêu Hòa tổng kết trong lòng.
++++++++++++++++++++++++
Tứ hợp viện: một hình thức cư trú của người dân Bắc Kinh, là một cụm kiến trúc hình chứ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn hướng nhà đó vây lại, ở giữa là một sân trời, hay chung cho có bốn hướng nhà.