Loại ngọc giấu trong ngọc này, hơn nữa lại còn được giấu kỹ càng trong cổ ngọc như thế, dùng đầu ngón chân cũng biết được thứ đồ này trân quý đến cỡ nào.
Chưa nói tới chuyện rốt cuộc nó có phải là huyết ngọc trong truyền thuyết thật hay không, cũng không bàn tới việc nó là ngọc thạch nên bản thân nó đã có giá trị, mà chỉ riêng việc nó được giấu một cách bí mật như thế cũng biểu thị rõ rằng nó không phải là thứ mà tiền bạc có thể cân đong đo đếm được rồi.
Thời cổ mà lại dùng thủ pháp giấu ngọc bí mật này, chỉ có hai tình huống: Bí văn quân sự hoặc bí mật không thể để cho người khác biết.
Mà bất kể là loại tình huống nào đi chăng nữa, đối với giới khảo cổ và các nhà sử học mà nói, cũng đều là tư liệu vô cùng trân quý. Có khi chỉ vì một khối ngọc thạch này mà rất có khả năng một truyền thuyết thiên cổ nào đó sẽ được chứng thực hay phủ định.
Thậm chí đây có thể là một tấm bản đồ kho báu cũng nên?
Chưởng quầy thấy rõ đường vân trên miếng ngọc thạch, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng.
“Lão tiên sinh, ngài vừa mới nói Tạng văn? Ngài có thể xem hiểu đồ án trên miếng ngọc này không?” Tiêu Hòa tò mò hỏi.
Hai mắt lão tiên sinh nhìn chằm chằm ngọc thạch, sau khi tạm dừng ước chừng ba giây mới run rẩy nói với Tiêu Hòa: “Anh bạn trẻ, có thể cho tôi nhìn kỹ nó được không?”
Tiêu Hòa do dự một chút, lập tức gật đầu, dứt khoát đặt viên ngọc vào trong lòng bàn tay lão tiên sinh, sau cùng còn không quên bỏ thêm một câu: “Tôi tin tưởng ngài.”
Quý phu nhân cũng đã đi tới, tựa sát vào người chồng mình hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Lão tiên sinh không để ý đến bà, lại nói với chưởng quầy đứng bên cạnh: “Chỗ này có công cụ không? Kính lúp cũng được.”
“Có có, chỗ tôi có đầy đủ dụng cụ. Ngài tới bên này xem.”
Cả đoàn người theo gót lão tiên sinh, tạo ra một làn sóng nho nhỏ.
Viêm Chuyên không thích quá nhiều người chen cùng một chỗ như thế, khó chịu nói: Ngươi rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Tiêu Hòa kéo kéo y, ý bảo y yên tĩnh một chút, đừng nóng nảy.
Ngươi tập trung suy nghĩ gọi ta, rồi sau đó nói những gì muốn nói ở trong lòng cho ta nghe.
A? Có thể làm thế sao? Cậu chắc chắn cậu có thể nghe được chứ? Vậy sau này tôi nghĩ gì cậu cũng biết sao? Tiêu Hòa ngửa mặt lên.
Viêm Chuyên kỳ quái nhìn hắn một cái, trừng mắt: cố sức nghĩ đi! Ta không thu được tín hiệu nào hết.
Tiêu Hòa sờ sờ cái mũi, vốn không muốn để ý tới y, lại nghĩ nghĩ, nếu quả thật có thể thành công thì sau này hai người ngầm trao đổi cũng tương đối dễ dàng, bèn lập tức tập trung suy nghĩ.
Muốn gọi tên phải không? Được, ông đây gọi!
Tiêu Hòa ở trong lòng liên tục gọi tên Viêm Chuyên, từ Tiểu Viêm, Viêm tiểu yêu, yêu nghiệt Viêm đến dã thú Viêm…, vừa gọi vừa chửi.
Ngươi đang chửi ta.
Đâu có! Tiêu Hòa kinh hoảng.
… Ta nghe được.
Không có thật mà!
Một kẻ ngẩng đầu, một kẻ cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Trong phút chốc đao quang kiếm ảnh đã giăng ngợp trời, chỉ ngắn ngủi có vài giây mà hai người đã chặt chém nhau không dưới trăm ngàn đao.
Đây là coi lén! Quá hèn hạ! Tiêu Hòa nghiêm khắc chỉ trích.
Nếu ngươi không muốn để cho ta nghe thấy thì ta cũng đâu có nghe thấy được.
Thật thế sao? Tiêu Hòa lập tức vui vẻ. Nếu vậy thì quá tiện, ngay cả phí điện thoại cũng có thể tiết kiệm. Ha ha! Di động à, rốt cuộc thì mày cũng không kiếm nổi tiền của tao nữa rồi!
Ngươi không gọi điện cho người khác nữa sao?
Một câu hỏi bình thường không bao hàm bất cứ ý tứ châm chọc gì đập tan tành giấc mộng lưu đày cái di động của Tiêu Hòa.
Ai cần nhắc nhở? Lắm chuyện!
Viêm Chuyên vươn tay tới trước mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa khó hiểu.
Bàn tay to lớn, rắn chắc, tràn ngập sức mạnh chậm rãi nắm thành một nắm đấm trước mặt hắn.
Đại tiên! Ngài thật là uy vũ. Chúng ta tiếp tục xem diễn thôi. Tiểu nhân chính là tiểu nhân, vĩnh viễn đều biết thời điểm nào thì nên gió chiều nào che chiều ấy.
Tiêu Hòa không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của Viêm Chuyên, hai tay bao lấy nắm đấm đầy uy hiếp kia, ánh mắt lại một lần nữa quẳng trở lại trên miếng ngọc, hay chính xác hơn là trên người vị lão giả kia.
A Phúc không biết được hai vị phụ huynh đã hoàn toàn tâm linh tương thông, có chút đố kỵ nhìn Tiêu Tiêu nắm lấy tay Viêm Chuyên, nghĩ nghĩ, lại nhét cánh tay của mình vào trong khuỷu tay Tiêu Hòa.
Viêm Chuyên liếc mắt nhìn hắn, học Tiêu Hòa cười âm hiểm.
A Phúc cố lấy dũng khí… ngoảnh đầu sang chỗ khác.
Lão giả ngẩng đầu.
“Ngài cảm thấy đây là?” Chưởng quầy là người đầu tiên mở miệng.
Sắc mặt lão giả khác thường, một mạt hồng nhuận biểu thị cho sự kích động phủ kín hai gò má.
“Trí Vân, đây là cái gì vậy? Tại sao anh… ” Quý phu nhân ở bên cạnh cau mày hỏi.
Tay của lão giả chống trên quầy, hít thở sâu, dường như đang bình ổn lại tâm tình của mình.
“Tôi chưa thể khẳng định được ngay, còn cần phải về tra thêm tư liệu nữa.” Lão giả nhanh chóng nói, rõ ràng là không muốn tiết lộ bất cứ điều gì trước mặt nhiều người như vậy.
“Đây là huyết ngọc trong truyền thuyết?” Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau đám người.
Tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía kẻ vừa tới.
Người tới tương đối cao nhưng cũng rất gầy, gầy đến nỗi khiến cho người ta lo lắng liệu hắn có lập tức ngã gục vì kiệt sức hay không.
Chưởng quầy biến sắc, ngay cả sắc mặt của nhân viên cửa hàng cũng chẳng tốt hơn là bao. Bọn họ biết người kia, đây là đối thủ lớn nhất của cửa hàng bọn họ trên khu phố đồ cổ này, ông chủ của Vấn Bảo Trai.
“Ông tới đây làm cái gì?” Chưởng quầy sầm mặt nói.
“Ha ha, vừa rồi tôi nghe du khách vào cửa hàng ông nói bên này bày ra một khối ngọc trung phẩm, nói các ông tám phần là tìm người đến diễn kịch, muốn lừa mấy kẻ coi tiền như rác.”
“Nói nhảm!” Chưởng quầy giận.
“Ha ha, đương nhiên, bằng vào hiểu biết của tôi với ông chủ Cao đây, thiết nghĩ chắc ông cũng không cần thiết phải đặc biệt tìm người đến diễn một tuồng kịch làm gì, vậy nên mới tò mò tới đây xem. Đúng là không thể ngờ… Tôi lại có thể được nhìn thấy huyết ngọc trong truyền thuyết, không biết là thật hay giả đây nhỉ.”
Vấn đề này ai mà chả muốn biết? Khách hàng ở lại trong tiệm chưa đi đều chủ yếu là vì đợi kết quả lão giả nói ra.
Người tới ── ông chủ Vấn Bảo Trai lách trong đám người đi đến trước quầy, cũng không thèm nhìn xem sắc mặt chưởng quầy ra sao, cứ thế cúi đầu quan sát.
Lão giả dường như không tình nguyện tiếp tục để người khác quan sát đánh giá miếng ngọc này cho lắm, nhưng khổ nỗi kẻ có được nó không phải là ông nên cũng không tiện mở miệng ngăn cản.
“Trong phố đồ cổ ai mà chẳng biết đến nhãn lực của ông chủ Ân của Vấn Bảo Trai, miếng ngọc trong ngọc này đúng là mới bị phát hiện lúc nãy, có thể cam đoan ở đây tuyệt không giở trò. Không biết ông chủ Ân có nhìn ra lai lịch của miếng huyết ngọc này không nhỉ, ha ha.” Chưởng quầy cười lạnh. Tâm tình bây giờ của hắn thực sự là muốn khó chịu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Một khối ngọc bội vỡ hắn hoàn toàn không để vào mắt, vậy mà lại có chứa bảo vật, hơn nữa còn xuất hiện ngay trong cửa hàng của hắn. Nếu không phải ở trước mặt hắn thì còn đỡ, đằng này nó ở ngay trong cửa hàng, vỡ nát trước mặt hắn. Vừa nghĩ tới khối ngọc trong ngọc giá trị không biết bao nhiêu này mà hắn chỉ bán có năm nghìn tệ, nghĩ thôi đã thấy xót hết cả ruột…!
Ông chủ Vấn Bảo Trai chăm chú ngắm nghía miếng huyết ngọc trong truyền thuyết nửa ngày, giữa chừng lại cầm khối ngọc chạm cá đã vỡ nghiên cứu trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ đùa cợt trên mặt đã biến mất không còn bóng dáng, thay vào đó là biểu cảm cực kỳ ngưng trọng.
“Sao vậy? Ông chủ Ân có nhìn ra cái gì hay không?” Chưởng quầy kỳ quái hỏi han.
“Vị lão ca này có nhận xét gì không?” Ông chủ Ân không để ý đến chưởng quầy, ngược lại khách khí dò hỏi lão giả.
“Vẫn chưa xác định.” Lão giả giấu giếm trả lời.
“Ha ha.” Ông chủ Ân cười khẽ.
“Ai, rốt cuộc các người nhìn ra cái gì vậy? Đừng có lấp la lấp lửng thế chứ? Nếu là thứ tốt thì nói ra cho mọi người mở mang tri thức một chút.” Thanh niên tự xưng là người bản địa lúc nãy kêu lên.
“Đúng vậy đúng vậy, nói một chút coi, rốt cuộc là tốt chỗ nào? Có đúng là huyết ngọc thực sự hay không?”
“Làm gì có cái gọi là huyết ngọc thực sự, nghe nói mấy thứ đó đều là gạt người.” Có du khách hoàn toàn không tin.
“Nhưng mà nếu đã được giấu kỹ như vậy thì thể nào chẳng là bảo vật đúng không?”
“Hừ, ai mà biết được. Nói không chừng mấy kẻ này thông đồng với nhau lừa gạt mọi người cũng nên.” Du khách tự nhận là cực kỳ khôn ngoan lý trí minh mẫn nói.
Nhưng vẫn có không ít người tỏ vẻ hứng thú với khối ngọc trong ngọc này một cách rõ rệt, ồn ào thúc giục ông chủ Ân nói.
Tiêu Hòa đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, vẻ mặt thì tha thiết nhìn ông chủ Ân, tựa như cũng nóng lòng muốn biết câu trả lời.
“Khụ,” Ông chủ Ân hắng giọng một cái, mở miệng: “Xét cả về tính chất lẫn chủng loại của miếng ngọc này, có thể coi đây là hàng cực phẩm.”
“Oa ——!” Mọi người ồ lên thán phục.
Tiêu Hòa lộ vẻ mừng rỡ.
Viêm Chuyên khinh thường nhìn về phía người này. Cứ diễn đi!
Viêm Chuyên không biết y nghĩ vậy quả thật là oan uổng cho Tiêu Hòa. Tuy rằng Tiêu Hòa có thể nhìn ra trong ngọc bội có thứ gì đó, cũng đoán ra thứ đồ được giấu một cách bí mật như vậy chắc chắn là đáng giá. Nhưng mà hắn chỉ biết nó khá quý thôi chứ không đoán được khối ngọc này có hình dáng như thế nào, không tính toán được giá trị thực sự của nó là bao nhiêu. Hiện giờ nghe ông chủ của một tiệm đồ cổ nói khối ngọc này là đồ tốt, đối với kẻ đang cực kỳ thiếu tiền như hắn mà nói đương nhiên là một chuyện đáng để ăn mừng.
“Này khỏi cần phải nói, ngay cả thằng mù cũng nhìn ra được.” Chưởng quầy khinh thường.
Ông chủ Ân đã quá quen thuộc với kiểu châm chọc này của chưởng quầy, hai người đối địch nhau hơn chục năm, sớm đã không còn bị cái loại châm chọc không có lực sát thương như thế làm cho tức giận.
“Xét về kỹ thuật điêu khắc trên cả hai mặt âm dương, tôi có thể lấy nhãn lực nhìn đồ cổ bốn mươi năm của mình ra mà cam đoan, đây tuyệt đối không phải công nghệ hiện đại.”
Lại một tràng kinh thán.
“Chỉ với hai đặc thù đó, miếng cổ ngọc này đã có giá trị bảo tồn và khoảng tăng giá vô cùng cao rồi.”
Người nghe đều quẳng cho Tiêu Hòa một ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kỵ, đặc biệt là gã nhân viên cửa hàng ban nãy tìm mọi cách thuyết minh nhằm bán khối ngọc này đi.
“Nhưng giá trị của miếng ngọc này không chỉ dừng lại ở đó.” Ánh mắt quý trọng xen lẫn thèm khát của ông chủ Ân du di trên miếng ngọc một lúc lâu.
“Đường vân, màu sắc của nó chín phần là do thiên nhiên tạo ra. Đáng tiếc hiện tại không có công cụ trong tay, không thể phân tích một cách tường tận, có điều tôi tin tưởng vào phán đoán của mình.” Dừng lại một chút, ông chủ Ân nói tiếp:
“Còn có điêu khắc trên hai mặt âm dương của miếng ngọc, rõ ràng là khác hẳn với văn hóa truyền thống dân tộc Hán. Mặc dù tôi không nhìn ra được điêu khắc này có ý nghĩa gì, nhưng theo phán đoán của tôi, miếng huyết ngọc được thiên nhiên tạo ra này có quan hệ rất sâu tới Tạng tộc, cũng chính là dân tộc Thổ Phiên thời cổ.” Nói tới đây thì ông chủ Ân nhìn lướt qua lão tiên sinh một cái.
Lão tiên sinh không gật đầu, nhưng cũng không có chút ý tứ phủ nhận nào.
Ông chủ Ân đắc ý, tiếp tục nói: “Vừa rồi có người nói huyết ngọc là giả. Không sai, phần lớn truyền thuyết về huyết ngọc đều không hoàn toàn là sự thật. Đường vân hoặc đốm xuất hiện trên huyết ngọc cũng không phải do ngâm vào trong máu người chết mới tạo thành, máu nào cũng đều giống nhau cả. Bất cứ viên huyết ngọc nào được hình thành đều có nguyên nhân đặc thù nhất định, ngoại trừ độ cứng, độ thẩm thấu và tính chất của chính bản thân viên ngọc ra, tuyệt đại đa số đều có quan hệ rất lớn tới vị trí chôn giấu khoáng vật.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, ngay cả Tiêu Hòa cũng chăm chú nghe mà gật lấy gật để, nghĩ thầm không hổ là kẻ bốn mươi năm trong nghề, hiểu biết quả nhiên là không giống với người thường.
“Nhưng mà,” Ông chủ Ân chuyển hướng.
“Nhưng mà cái gì?” Tiêu Hòa vừa vui mừng vừa lo lắng hỏi, sắm vai một thanh niên may mắn gặp phải đại vận đến nhập thần.
“Nhưng mà không có lửa làm sao có khói, lịch sử quả thật có ghi chép về huyết ngọc, hơn nữa chỉ cần nói ra một cái, tất cả mọi người sẽ biết đó là chuyện thời kỳ nào.” Ông chủ Ân mỉm cười, nói thì là nói với mọi người, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn nhìn về phía Cao chưởng quầy.
“A? Nói mau nói mau!” Các du khách bị kích thích trí tò mò, vội vàng thúc giục.
Ông chủ Ân mỉm cười, bày ra đủ loại tư thế rồi mới chậm rãi giải thích: “Trong lịch sử có bản ghi chép ghi nhận rằng huyết ngọc xuất hiện sớm nhất là ở thời kỳ Đường Thái Tông.”
Tiêu Hòa tha thiết nhìn ông ta.
Ông chủ Ân một bên thầm mắng thằng nhóc này may mắn, một bên suy nghĩ nên dùng phương pháp gì mới có thể đoạt được khối ngọc này tới tay, trong lòng nghĩ việc, ngoài miệng lại chưa lúc nào nghỉ ngơi: “Chắc hẳn mọi người đều biết chuyện công chúa Văn Thành gả cho dân tộc Thổ Phồn đúng không?”
(Khoảng 1.300 năm trước đây, công chúa Văn Thành của triều Đường (618-907) đã rời kinh đô Tràng An (nay là Tây An của tỉnh Sơn Tây) đến vương quốc Thổ Phồn (Tây Tạng). Cô được gả cho quốc vương Thổ Phồn là Songtsen Gampo theo hình thức hôn nhân để tăng cường quan hệ bang giao.)
Mọi người gật đầu, có kẻ học kém lịch sử được người khác nhắc cho nên cũng nhớ ra.
“Tương truyền trong số những lễ vật mà Thổ Phồn Vương Songtsen Gampo tặng cho công chúa Văn Thành còn có tung tích của huyết ngọc. Loại huyết ngọc này có xuất xứ từ Tây Tạng, tục xưng là huyết ngọc cao nguyên, hay còn được gọi là Cống giác mã chi ca.”
“A! Cống giác mã chi ca!” Có một cô gái kêu lên.
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn. Cô gái đỏ mặt, lúng túng giải thích: “Có một bộ phim cũng có tên như vậy.”
Mọi người bừng tỉnh.
Tiêu Hòa vừa nghe ông chủ Ân giải thích vừa tùy thời chú ý tới miếng ngọc thạch trên quầy thủy tinh. Đột nhiên lão tiên sinh kia rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra, gói miếng ngọc vào.
Ông ta định làm gì vậy?
Không chỉ một người có nghi vấn này, mà người nhân viên cửa hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm huyết ngọc thiếu chút nữa muốn vươn tay cản lại.
Lão giả gói gém miếng ngọc lại kỹ càng, thận trọng nhét vào trong tay Tiêu Hòa, thấp giọng nói bên tai hắn: “Nơi này không phải là chỗ có thể nói chuyện, ông chủ Ân kia cũng chẳng có ý tốt gì đâu, nếu dẫn tới việc tranh nhau giành mua thì đúng là rắc rối to. Sợ nhất chính là đánh động khiến cho người của nhà nước mò tới. Cậu cất kỹ vật này, bảo bạn cậu che chở cho, chúng ta đi ngay lập tức!”
Tiêu Hòa nhìn lão giả, vị này dường như cũng là một nhân vật lợi hại đây.
Hắn dám để lộ thứ trong ngọc thạch ra trước mặt mọi người, chủ yếu là để thu hút càng nhiều người mua, như thế dù sao cũng nhanh hơn nhiều so với việc mang miếng ngọc này về mới tìm chỗ bán lại, nhưng làm như vậy hậu họa cũng không phải là ít, có điều Tiểu Viêm ở bên người, hắn hoàn toàn không lo ngại gì.
Cao chưởng quỹ, ông chủ Ân lần lượt chú ý tới hành động của lão giả, lăn lộn trên thương trường đã lâu, hai vị này lập tức hiểu rõ lão giả có ý định gì.
“Anh bạn trẻ, vào cửa hàng của tôi ngồi một lát đi, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện.” Ông chủ Ân mỉm cười, vô tình hay cố ý mà ngăn cản đường đi của Tiêu Hòa.
Cao chưởng quỹ hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Tiêu Hòa, thấp giọng nói: “Tôi muốn mua lại khối huyết ngọc trong tay cậu, giá cả tuyệt đối sẽ làm cho cậu vừa lòng. Nếu đồng ý, tôi dẫn cậu đi theo cửa sau, chúng ta ra ngoài tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.”
Ông chủ Cao đáng thương nói ra đoạn này thì ruột cũng đau như cắt. Nếu không phải đang có nhiều người ở đây như vậy, nếu trong tiệm vắng khách như mọi ngày, nhất định ông sẽ đóng kín cửa, dù có dùng biện pháp mạnh cũng phải đoạt lấy huyết ngọc! Đến lúc đó Tiêu Hòa có đi tố cáo cũng chả sợ, dù sao người này không có chứng cớ. Hơn nữa nếu có nói ra thật thì ai mà tin nổi năm nghìn có thể mua được khối huyết ngọc này cơ chứ?
Nhưng tại sao? Tại sao cố tình lại đến đây vào ngày nghỉ lễ? Tại sao không phải ta phát hiện ra nó? Rõ ràng ta đã có nó hơn ba năm rồi mà! – Cao chưởng quỹ đấm ngực dậm chân, gào khóc sướt mướt trong lòng!
Các du khách cũng không phải là kẻ ngốc, phát hiện tình huống có thay đổi, lúc này đã có người giơ tay lên lớn tiếng hô với Tiêu Hòa: “Vị tiên sinh này, tôi và bạn tôi muốn mua khối ngọc kia, giá cả thương lượng, ra giá đi.”
Đám người tách ra, liền thấy kẻ vừa kêu là một gã đàn ông trung niên.
Tiêu Hòa chú ý tới người đứng bên cạnh gã đàn ông là một người nước ngoài, dựa vào vị trí đứng và vẻ mặt khi nói chuyện của hai người thì rất có thể gã đàn ông trung niên là phiên dịch viên của người nước ngoài kia.
Tiêu Hòa có thể nhìn ra, đương nhiên lão tiên sinh và hai gã chưởng quầy cũng có thể nhìn ra được. Mắt thấy người cạnh tranh càng ngày càng nhiều, sắc mặt lão giả cũng càng ngày càng khó coi. Ông chủ Ân kia nói đúng, ông đã có phán đoán cơ bản về lai lịch của khối huyết ngọc này, không ngờ vị chủ tiệm Ân kia cũng hiểu biết rộng rãi, lại nói đúng được tới tám chín phần.
Tiêu Hòa nhìn về phía lão giả, bày ra bộ dạng không biết phải làm sao.
Lão giả thấy Tiêu Hòa thân thiết với mình, tinh thần khẽ động: “Gọi điện thoại, trước tiên cậu đi cùng bọn họ tới một chỗ nào đó gần gần đây, kiếm một căn phòng kín bảo người nào muốn mua thì tìm tới.”
“Không cần phiền toái thế đâu, tôi thấy tiệm của chúng tôi cũng không tệ. Để tôi bảo chưởng quầy đóng cửa, mời những du khách không có liên quan ra ngoài, người nào có ý định mua thì lưu lại, nếu vị tiên sinh này cảm thấy giá cả thích hợp thì bán, nếu không muốn thì nói sau.” Nhân viên cửa hàng vẫn luôn chú ý tới nhóm bọn họ, nhanh chóng mở miệng nói.
Chưởng quầy và ông chủ Ân suy nghĩ một chút, cảm thấy ý kiến này không tồi, đồng thời nhìn về phía Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nhìn về phía lão giả.
Lão giả ngừng một chút, thấp giọng nói: “Nơi này không được. Nhiều người nhiều miệng, nếu có người mời nhân viên của nhà nước tới, mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức. Chúng ta nhất định phải tới một nơi an toàn.”
Chưởng quầy hiểu được mọi người đang lo lắng điều gì, tiến đến bên tai Tiêu Hòa nói: “Tôi có một nơi không sợ bị người khác tìm tới cửa.”
“Nhưng mà… Tôi còn muốn tiếp tục đi hỏi ý kiến người khác, vừa vặn tôi có một ông chú họ làm ở bảo tàng lịch sử ngay tại thành phố, ông ấy cũng nghiên cứu nhiều về mấy thứ này, tôi cảm thấy…”
“Anh bạn trẻ, đừng phức tạp hóa mọi chuyện lên như vậy. Hôm nay cậu có được vật này cũng là nhờ vào vận khí, nhưng mà cậu cũng nên biết rằng họa phúc luôn đi liền với nhau, hơn nữa trên người cậu còn mang theo một khối bảo bối bất phàm như vậy. Mấy người chúng tôi có thể cam đoan, nhất định sẽ đưa ra một cái giá hợp lý để thu mua khối ngọc cậu dùng năm ngàn tệ mua được kia. Nhưng nếu kéo dài thời gian, khiến cho càng nhiều người biết được cậu có khối ngọc này…” Ông chủ Ân không ngừng lắc đầu, còn thiếu nước chỉ thẳng vào cái mũi Tiêu Hòa mà giải thích cái gì gọi là “Có báu vật là mang tội”.
“Đúng vậy, cậu nói cậu muốn đi tìm chú họ, ông ta làm việc ở bảo tàng thành phố đúng không? Nếu khối cổ ngọc này thật sự bị tra ra là đồ cổ, vậy ông ta sẽ cho phép cậu lén lút mua bán sao? Ông ta là công chức nhà nước, nếu bao che cho cậu thì chính là cố tình vi phạm, mà nếu tham dự vào việc mua bán đồ cổ nữa thì tội lại càng lớn hơn. Nói không chừng sau này cậu có khi phải nộp khối ngọc này ra, còn không kiếm được xu nào nữa!” Cao chưởng quỹ còn tưởng Tiêu Hòa là một gã trẻ tuổi không chút kinh nghiệm xã hội gì, vừa dọa dẫm vừa lừa gạt.
Lão giả âm thầm lắc đầu. Lúc trước nhẽ ra ông nên dẫn thanh niên này rời đi khi vừa mới nhìn ra kết quả.
Lửa giận trong mắt Viêm Chuyên chợt lóe lên rồi biến mất, Tiêu Hòa cảm ứng được cảm xúc của y, vội vàng nắm chặt tay nói: Ngoan một chút cho tôi, đừng có quấy rối. Nghe thấy không hả? Nghe được thì kêu một tiếng.
Tiêu Hòa cầm lấy ngọc bội, tinh tế cảm nhận cảm giác kỳ diệu ngọc bội truyền đến.
A Phúc cũng tò mò vươn đầu nhìn. Tảng đá vỡ như vậy thì có gì đẹp chứ? Ăn không được mà chơi cũng chẳng xong. A Phúc nhanh chóng mất đi hứng thú với khối ngọc bội này.
Trong khối ngọc này chắc chắn có gì đó. Tiêu Hòa có thể khẳng định. Sau hai phút bàn tay của hắn tiếp xúc với ngọc bội, hắn đã có thể thấy rõ hình dáng của vật thể vẩn đục trong khối ngọc kia, hình tròn, màu đỏ thẫm.
Viêm Chuyên từ phía sau đi tới cầm ngọc bội lên tùy tiện nhìn nhìn, lại ném trở về cho Tiêu Hòa.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho nhân viên cửa hàng muốn ngăn cũng không kịp.
“Vị tiên sinh này, xin ngài đừng…”
Muốn mua? Chẳng phải hết tiền sao?
Tiêu Hòa không trả lời Viêm Chuyên mà thở dài, vẻ mặt tiếc hận nói: “Thật là đáng tiếc.”
Lông mày gã nhân viên không thể ức chế mà giật giật.
“Chàng trai này cũng có nghiên cứu về ngọc thạch?” Lão giả đột nhiên bắt chuyện với Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa mỉm cười đáp lễ, “Không quá am hiểu, chỉ là nghịch chơi mà thôi.”
“Cậu vừa mới nói đáng tiếc, là chỉ?” Lão tiên sinh nhìn về phía ngọc bội trong tay Tiêu Hòa. Ông không có hảo cảm cũng không có ác cảm đối với Tiêu Hòa, chỉ là làm người trong nghề mà nói, ông cũng không muốn thấy có người lấy giá cao đi mua một khối ngọc nát vụn ngay trước mặt mình.
“Hừ, một tên lái taxi thì biết cái quái gì về ngọc với nghiếc.” Quý phu nhân ở bên cạnh thấp giọng châm chọc.
Tiêu Hòa làm bộ không nghe thấy, giải thích với lão giả: “Tôi nói đáng tiếc, là chỉ khối ngọc này ngoại trừ kỹ thuật chạm trổ có thể miễn cưỡng vừa mắt ra, cho dù nó thật sự là cổ ngọc Tống Triều cũng chỉ đáng giá công điêu khắc, chỉ tiếc nó lại có vết nứt. Cái này bất luận là sưu tầm hay đeo cũng đều không thích hợp.”
Lão giả nghe được gật đầu liên tục. Đừng nhìn người ta lái taxi, kiến thức cũng chẳng phải là hạng tay mơ, kết quả phân tích gần như giống hệt ông.
“Có điều nếu giá cả phù hợp, tôi vẫn là tính toán mua về.”
Nhân viên cửa hàng vốn đã vô cùng thất vọng, ánh mắt chợt sáng lên, có cửa rồi.
“A? Nhưng mà vừa rồi cậu nói khối ngọc bội này không thích hợp để sưu tầm.” Lão giả khó hiểu.
Tiêu Hòa chớp đúng thời cơ, có chút ngượng ngùng cười cười, “Cha tôi không hiểu về mấy thứ này, nhưng cũng rất thích đồ cổ. Tôi lại không có nhiều tiền cho lắm, nếu giá cả khối ngọc bội này thích hợp, tôi tính toán mua về để cho ông cụ có cái đề tài tán gẫu với mấy người bạn già mà thôi.”
Vẻ mặt Viêm Chuyên bất động, chỉ là cảm thấy lợi có chút ngứa.
Lão giả hiểu ra, ngoài miệng chưa nói cái gì, trong lòng lại nổi lên hảo cảm với người thanh niên tướng mạo thông minh lanh lợi này. Người khi về già ai lại không hy vọng con cái hiếu thuận?
“Được được, vậy cậu hỏi thử xem khối ngọc này bán thế nào, nếu vượt quá năm nghìn thì đừng có mua.”
Một câu khiến nhân viên cửa hàng thiếu chút nữa muốn giết người. Nói là vượt quá năm nghìn đừng có mua, vậy ông còn bảo anh ta hỏi giá làm cái gì?
Tiêu Hòa mỉm cười, thuận nước đẩy thuyền hỏi nhân viên: “Xin hỏi, khối ngọc bội này bán như thế nào?”
Nhân viên cửa hàng không tự chủ được nhìn về phía chưởng quầy cách đó không xa.
Chưởng quầy từ lúc đi ra tới giờ thấy nhân viên trông tiệm vẫn phát huy rất khá nên không cần lại đây, nhưng hắn luôn luôn phân tâm lưu ý bên này, thấy nhân viên cửa hàng dùng ánh mắt hỏi hắn nên lo liệu thế nào, nghĩ nghĩ, giơ một bàn tay lên.
“Giá cả chúng tôi mua vào cũng không chỉ năm nghìn.” Nhân viên cửa hàng cười khổ với Tiêu Hòa, “Đây chính là cổ ngọc thời Tống hàng thật giá thật, chỉ riêng niên đại cũng đã vượt qua cái giá này rồi.”
Tiêu Hòa nhún nhún vai, “Tôi không học khảo cổ, cũng chẳng am hiểu cổ vật cho lắm. Cậu nói là cổ ngọc thời Tống, nhưng ai mà biết là thật hay giả. Nếu là thật, tôi không tin cửa hàng các cậu dám lấy ra bán như vậy. Chúng ta là người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, năm nghìn tệ, cậu xem nếu bán được thì tôi mua, nếu không bán được thì thôi.”
Nhân viên cửa hàng không cam lòng, hắn phát huy nửa ngày, kết quả chỉ bán được chút tiền như vậy, còn muốn tiếp tục cò kè thêm tí chút.
Nào ngờ giọng điệu Tiêu Hòa thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi lắm miệng, nhưng mà với phẩm chất của khối ngọc bội này, đừng nói người trong nghề, ngay cả người không chuyên nhìn qua cũng sẽ chả chịu móc một đống tiền ra mà mua. Năm nghìn đã là giá trên trời rồi. Nếu không phải thấy danh tiếng cửa hàng này cũng không tệ lắm, hơn nữa tôi cũng không muốn gạt cha tôi thì tôi thà lấy năm nghìn tới cửa hàng mua một viên ngọc hạng trung có giấy chứng nhận giả làm cổ ngọc đem tặng cha tôi rồi. Nói không chừng nó còn tăng giá trị cũng nên.”
Nhân viên cửa hàng thấy Tiêu Hòa đã có ý định đi, cũng hiểu được Tiêu Hòa nói không sai. Mặc dù cũng có người coi tiền như rác, nhưng không phải ngày nào cũng gặp được. Khối ngọc bội này đặt ở trong tiệm đã hơn ba năm vẫn chưa bán nổi. Nếu không phải hắn nghĩ ra cách dùng cố sự về đình canh gác để tiến hành tô điểm cho mấy khối ngọc vụn thu mua giá thấp này, còn không biết phải chờ tới bao giờ mới có người hỏi thăm. Hơn nữa vừa rồi chưởng quầy cũng ra chỉ thị cho hắn, thấy được là làm, năm nghìn thì năm nghìn.
“Vị tiên sinh này, nhìn tướng mạo của ngài liền biết tương lai ngài chắc chắn là người đại phú đại quý, sau này phát tài cũng đừng quên thỉnh thoảng ghé qua cửa hàng nhỏ này của chúng tôi. Khối ngọc bội này hôm nay chúng tôi nửa bán nửa tặng, coi như kết thêm một bằng hữu là ngài đây. Năm nghìn tệ, lại tặng thêm cho ngài một chiếc hộp gỗ.”
“Đa tạ. Có thể quét thẻ chứ?”
“Thật có lỗi, chúng tôi chỉ thu tiền mặt.”
Tiêu Hòa xoay người giao thẻ ngân hàng cho Viêm Chuyên, bảo y tới cây ATM gần nhất nhanh chóng rút năm nghìn tệ tiền mặt mang về đây.
Lúc Tiêu Hòa đưa thẻ cho Viêm Chuyên thì ghé vào tai y hưng phấn nói: “Tiểu Viêm, hình như tôi mở Thiên Nhãn. Không xong, lần này chúng ta phải phát tài rồi.”
Thiên Nhãn? Viêm Chuyên sững sờ. Thính lực của tên tiểu nhân này còn chưa thể khống chế hoàn toàn, thị lực cư nhiên đã xuất hiện, sẽ không để lại di chứng gì chứ?
Nói thật, Viêm Chuyên sợ.
“Sững sờ cái gì? Thấy ông đây có dị năng nên đố kỵ phải không?” Tiêu Hòa đắc ý thấp giọng cười: “Tôi sớm đã nghe nói một số người đặc biệt trước khi chết đột nhiên sẽ xuất hiện năng lực kỳ lạ, không ngờ là ứng nghiệm ngay trên người tôi, ha ha ha! Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau đi lấy tiền đi.”
Viêm Chuyên tiếp nhận thẻ xoay người rời đi. Lại một lần nữa y hoài nghi một cách nghiêm trọng liệu mình có trúng phải pháp thuật cổ quái của tên tiểu nhân âm hiểm nào đó không, nếu không tại sao y lại chọn người này làm bạn lữ cơ chứ? Cho dù người này là một nửa kia mà y đã nhận định, y vẫn nhịn không được muốn ra tay đập cho hắn một trận.
Được cái vừa rồi nhìn thoáng qua y cũng phát hiện trong ngọc bội có chút cổ quái, không cần lo lắng tên tiểu nhân âm hiểm này nhầm coi ảo giác thành mở Thiên Nhãn.
Lão giả mượn cơ hội này tới gần A Phúc, ho khan một tiếng, cười với hắn: “Cậu bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
A Phúc trưng ánh mắt như kiểu đang nhìn một tên lừa đảo mà trừng lão giả. Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Hòa thấy lão giả bắt chuyện với A Phúc, vội vàng chen vào cười nói: “Ngại quá, đây là A Phúc, cháu của tôi, năm nay mới mười sáu tuổi, bẩm sinh đã bị câm nên không nói được.”
“A!” Lão giả sợ hãi than, “Xin lỗi, tôi không biết. Ai nha, thật sự là đáng tiếc cho một cậu bé ngoan thế này.”
“Ha ha, không có việc gì. Chính nó cũng không thèm để ý, bình thường ở nhà nó vẫn học tập được mà.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. A Phúc phải không? Bác Lý tặng thứ gì đó cho cháu chơi nhé.” Lão giả thấy bộ dạng cảnh giác của A Phúc rất thú vị, lại càng muốn trêu chọc hắn, lấy một chiếc hộp bằng gỗ nho nhỏ từ trong túi áo ra nhét vào trong tay hắn. Đây là chuỗi Phật châu ông vừa mua trong cửa hàng ngọc thạch, chỉ là một vật nhỏ chẳng đáng tiền, vốn định đưa cho lái xe Tiểu Uông Uông.
A Phúc lập tức trốn ra phía sau Tiêu Hòa, tức giận mắng: “Tiêu Tiêu, đừng để ý tới ông ta, chắc chắn ông ta là kẻ lừa đảo buôn bán người đó! Mân Côi nói đám buôn người đều dụ dỗ kẻ khác như vậy!”
Tiêu Hòa mỉm cười, may mắn là nhân loại bình thường nghe không hiểu A Phúc nói gì. Hắn vỗ vỗ mu bàn tay A Phúc an ủi: “Không có việc gì, bác Lý này không phải là người xấu đâu.”
Lập tức lại nói với lão giả: “Thằng bé không hiểu chuyện cho lắm, trước giờ chưa gặp người lạ mà. Tôi thay nó cám ơn ngài, có điều ngài vẫn là nên thu lại thứ này đi. Thằng bé nhận không nổi đâu.”
Lão tiên sinh không miễn cưỡng, nhìn A Phúc híp mắt cười.
Cười đến mức A Phúc rất muốn làm thịt ông ta luôn.
“Tiêu Tiêu, tôi không được ăn ông ta sao?”
“Khụ khụ, trẻ ngoan không được ăn uống bậy bạ, sẽ bị tiêu chảy đấy.” Tiêu Hòa trấn định trả lời.
“Nha.” A Phúc hung hăng trừng mắt liếc lão giả một cái, nghĩ thầm nếu ông ta còn dám có ý định lừa gạt hắn, hắn sẽ hạ độc luôn.
Quý phu nhân kỳ quái tại sao chồng bà lại cảm thấy hứng thú với một gã thiếu niên như vậy, ghé vào lỗ tai chồng nói gì đó.
Lão giả tùy ý trả lời một câu, đại ý nói thằng bé đơn thuần đáng yêu gì gì đó.
Quý phu nhân liếc A Phúc hai cái, không nói thêm gì nữa. Con cái là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà và chồng, may mắn chồng bà là một người thấu tình đạt lý, cho dù về sau bà không sinh con được nữa thì vẫn đối xử với bà như trước. Nhưng mà trong lòng bà vẫn có cảm giác có lỗi với chồng, cảm giác đám chị em dâu với hàng xóm ở sau lưng nói bà là con gà mái không biết đẻ trứng còn chiếm lấy ổ. Mà chuyện này cũng làm cho tính cách của bà càng ngày càng đa nghi, quái gở.
“Trên đầu cậu ta có thứ gì vậy?” Quý phu nhân đột nhiên hỏi, cái cục tròn vo trắng muốt kia rất khiến cho người ta chú ý, vừa rồi bà đã muốn hỏi, lại không bỏ xuống được thể diện.
Tiêu Hòa sờ sờ đỉnh đầu, đang kỳ quái tại sao cái tên chuyên gây sự nhà bọn họ lại ngoan ngoãn như vậy, vừa nắm xuống nhìn, vật nhỏ đang ngủ đến ngon lành.
“Đây là giống gì thế?” Lão giả nhìn chằm chằm Tiểu Hổ trong lòng bàn tay Tiêu Hòa tò mò hỏi. Phu nhân cũng sáp lại nhìn, thứ đáng yêu gì gì đó đối với phụ nữ mà nói vĩnh viễn là vô địch, cho dù tính cách người phụ nữ kia có ác liệt thế nào.
“Ách, giống tạp giao.”
“A? Là giống mèo nào lai với giống mèo nào? Nhìn màu lông nó chắc hẳn là có huyết thống mèo Ba Tư đúng không?”
Tiêu Hòa nói thầm trong lòng: Tiểu Viêm, không phải chỉ một người nói con của cậu giống mèo đâu đấy nhé.
“Ha ha, tôi cũng không biết rốt cuộc cha nó là giống gì, chắc là một loài dã sinh nào đó chăng.” Tiêu Hòa cười, tiện tay nhét Tiểu Hổ vào trong túi.
Quý phu nhân nhìn thấy, vội vàng âm thầm kéo kéo tay áo của chồng.
“Chàng trai trẻ quý danh là gì?” Lão giả hiểu ý, vỗ vỗ tay vợ.
“Tôi họ Tiêu.”
“Cậu Tiêu, tôi thấy rất có hứng thú với con mèo nhỏ này, không biết cậu có thể từ bỏ thứ mình yêu thích được không?”
Những lời này vừa nói ra, Tiêu Hòa làm cha còn chưa phản ứng gì, A Phúc đã nhảy dựng lên tại chỗ.
“Hổ Hổ là của ta! Ngươi dám đụng vào nó, ta độc chết!”
Tiêu Hòa hiểu được A Phúc, biết câu “Hổ Hổ là của ta” kia không có ý tứ nào khác, nếu lão giả muốn Tiêm Đầu hoặc Mân Côi, hắn cũng sẽ nhảy dựng lên như vậy thôi.
“Thật có lỗi, Tiểu Hổ là con tôi, thuộc về hàng không bán.”
Lão tiên sinh hiểu ý cười cười, không cưỡng cầu. Dạo này có khá nhiều người coi chó mèo như con cái, luyến tiếc cũng là chuyện bình thường. Nếu ông có một vật nhỏ đáng yêu như vậy bầu bạn bên người, chắc chắn cũng không nỡ đem nhường cho kẻ khác.
Cũng may là ông ta không cưỡng cầu, A Phúc ở bên cạnh đã sắp bạo tạc, nếu lão giả tiếp tục nói thêm một câu nữa, rất có thể thằng bé sẽ trực tiếp nhào tới luôn.
Trong nháy mắt, Viêm Chuyên đã đem tiền trở lại.
Tiêu Hòa nhìn thấy Tiểu Viêm lập tức tiến ra đón, lúc tiếp nhận tiền đồng thời ghé vào tai y cúi đầu nói một câu.
Tiền trao cháo múc, Tiêu Hòa xác nhận không có lấy nhầm hàng, lúc thu hồi ngọc bội lại không cẩn thận lỡ tay làm rớt nó.
“A!” Mọi người kêu lên sợ hãi.
Tay Tiêu Hòa nhanh, tay Viêm Chuyên còn nhanh hơn, đáng tiếc là vẫn trượt tay, còn làm cho ngọc bội đập vào góc quầy thủy tinh.
Một tiếng gãy thanh thúy vang lên, ngọc bội vỡ thành hai khối.
Làm tốt lắm. Tiêu Hòa ở trong lòng khen ngợi Tiểu Viêm nhà hắn. Trước khi ngọc bội đụng tới tủ thủy tinh đã bị Tiểu Viêm dùng lực ngầm vạch một đường nhỏ ở giữa, đập vào cái là vỡ.
Viêm Chuyên đưa ngọc bội vừa mới vỡ thành hai mảnh rơi xuống tay y tới trước mặt Tiêu Hòa.
Đây là điều ngươi cần?
Trong chớp mắt Tiêu Hòa đã thấy rõ thứ trong lòng bàn tay Viêm Chuyên, cố nén cao hứng và kích động, thật sự trưng ra bộ mặt như cha chết mẹ chết.
“A! Năm nghìn tệ của tôi!”
Tận mắt nhìn thấy ngọc bội rơi xuống, chính tai nghe thấy tiếng ngọc bội vỡ vụn, nhân viên cửa hàng cùng các du khách đồng thời dùng ánh mắt phức tạp “Tiếc hận và thương hại là chính, vui sướng khi người gặp họa là phụ” nhìn về phía Tiêu Hòa.
Trong lòng mỗi người đều không hẹn mà cùng nghĩ: Người này đúng thật là xui xẻo!
“Ai nha!” Lão giả cũng phát ra tiếng cảm thán thương tiếc, đi tới vỗ vỗ bả vai Tiêu Hòa, an ủi:
“Thôi quên đi, chớ để ở trong lòng, năm nghìn tệ mà thôi. Cậu cho tôi xem khối ngọc bội kia, nếu không nát quá tôi mua lại với giá gốc cho.”
“Trí Vân!” Quý phu nhân phát giận, bà không rõ tại sao chồng mình lại đối tốt với một gã tài xế taxi nho nhỏ như vậy, hơn nữa tên tài xế này vừa rồi chẳng những cự tuyệt chở bọn họ, còn không chịu bán con mèo kia cho bà. Nếu với tính tình của bà lúc trẻ, đừng nói là giúp người này, bà nhất định sẽ cho cái tên lái xe nghèo mạt rệp không biết điều kia chịu không nổi mà phải cuốn gói ra đi.
Lão giả không để ý đến bà. Năm nghìn tệ với ông ta mà nói căn bản chẳng đáng gì, một món quà ông tùy tiện mua để tặng người ta cũng có giá cao hơn thế này.
“Đây là cái gì vậy?” Tiêu Hòa hợp thời phát ra tiếng kêu sợ hãi, vươn tay tóm lấy ngọc bội trong tay Viêm Chuyên.
Chỉ thấy xuất phát từ vết nứt ban đầu, khối ngọc bội chạm cá bị vỡ thành hai mảnh, lộ ra một vật kẹp ở giữa ngọc thạch.
“A!”
Trong tiệm lại không ngừng xuất hiện tiếng kêu sợ hãi. Có điều lần này ý nghĩa trong đó đã hoàn toàn bất đồng.
Lão giả ở ngay bên cạnh Tiêu Hòa, đương nhiên nhìn thấy vật trong tay Tiêu Hòa trước tiên.
Ở giữa khối ngọc bội bị vỡ đôi là một vật thể màu đỏ thẫm, ngọc bội tựa như một cái bao, bọc vật thể kia vào chính giữa, hiện tại ngọc bội chia thành hai mảnh, vật thể đỏ thẫm này vẫn cắm một nửa trong ngọc bội, một nửa còn lại lộ ra bên ngoài.
“Đây là?” Lão tiên sinh có chút kích động.
Ánh mắt của nhân viên cửa hàng, du khách, thậm chí cả chưởng quầy đều bị thu hút về phía này. Ai mà ngờ được một khối cổ ngọc bình thường lại còn bao hàm đồ vật khác cơ chứ.
Tiêu Hòa cẩn thận rút vật thể đỏ thẫm này ra khỏi khối ngọc, đặt nó trong lòng bàn tay.
“Huyết ngọc?” Ánh mắt của gã nhân viên cửa hàng trợn trừng, không khống chế nổi mà kích động kêu.
Một tiếng kêu này hoàn toàn thu hút sự hứng thú của tất cả mọi người trong tiệm. Gần như cả đám người đồng loạt chen về phía Tiêu Hòa.
Lão tiên sinh ỷ vào việc mình đứng gần Tiêu Hòa nhất, vội vàng nghiêng đầu sang nhìn cho kỹ.
Chỉ thấy kích cỡ của vật thể này ước chừng chỉ bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ, hình tròn, màu đỏ, hơi hơi thẫm lại, nhưng trong sắc thẫm ấy lại có ánh sáng, chỉ là màu sắc nhìn qua thì cho người ta cảm giác trơn nhuận tinh tế. Chẳng trách nhân viên cửa hàng lại buột miệng thốt lên hai chứ “Huyết ngọc”, vật này bất luận là về tính chất hay là về màu sắc, quả thật đều giống y hệt huyết ngọc trong truyền thuyết.
Có điều miếng ngọc hình tròn này tuy rằng có màu đỏ thẫm, nhưng cũng không phải toàn bộ miếng ngọc đều vậy, mà là do hai màu đỏ đậm nhạt hình thành nên. Màu đỏ nhạt làm lớp lót, màu đỏ đậm tạo ra những đường vân trải rộng khắp toàn bộ bên trong miếng ngọc. Ngoại trừ màu sắc hiếm có ra, hoa văn điêu khắc bên rìa cũng cực kỳ tinh xảo. Mặt trước là một đồ án nhỏ xíu được khắc bằng phương pháp chạm nổi, mang phong cách cổ xưa.
Hình dạng của đồ án khá kỳ lạ, không phải hình vẽ động vật hoặc văn tự thông thường mà là một hình chạm nổi na ná như biểu tượng, phía trên cùng là một cái sừng sơn dương hoặc sừng trâu phân nhánh, ở giữa phân nhánh có một đồ hình giống như là bông lúa, bên dưới cái sừng là một khuôn mặt vô cùng trừu tượng.
Lão tiên sinh nhíu mày, ông cảm giác đã thấy qua đồ án chạm nổi này ở nơi nào đó.
Chủ cửa hàng chen chúc về phía này.
“Người anh em, có thể cho tôi xem sao?” Vừa nói ông ta vừa lôi cặp kính từ trong túi ra.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy tất cả công cụ quan sát từ dưới mặt quầy, chỉ chờ Tiêu Hòa mang miếng ngọc lại đây.
Khuôn mặt Tiêu Hòa hợp thời lộ ra một tia do dự, Viêm Chuyên im lặng đi đến bên cạnh hắn. Dáng người cao lớn cùng sự lãnh khốc và dã tính bao trùm khắp toàn thân y mang đến áp lực tương đối lớn cho người xung quanh. A Phúc cũng cảm giác được có chuyện bất thường, khẩn trương dán lấy Tiêu Hòa không rời.
“Tôi thấy cứ để anh bạn trẻ này cầm cho chúng ta xem đi.” Lão giả nhận thấy được sự lo lắng của khó xử của Tiêu Hòa, đưa ra một đề nghị tương đối an toàn.
Tiêu Hòa gật gật đầu, dựng thẳng viên ngọc màu đỏ thẫm lên.
“A!” Lần này người sợ hãi kêu thành tiếng lại là lão tiên sinh.
Vừa rồi lúc viên ngọc được đặt nằm trong lòng bàn tay thì còn chưa chú ý, đợi tới khi Tiêu Hòa dựng thẳng nó lên, những đường vân đỏ thẫm nằm rải rác khắp toàn bộ miếng ngọc lại trở nên vô cùng rõ ràng khi có ánh sáng rọi vào.
Lão tiên sinh đương nhiên không phải kêu lên sợ hãi bởi vì có thể thấy rõ đường vân, ông là nhìn thấy những đường vân vốn tưởng rằng hỗn độn kia không ngờ lại là một dãy núi hiểm trở khí thế hào hùng. Ngọn núi, thân núi, chân núi, ngay cả những đám mây trên sườn núi đều rành mạch, rõ ràng.
Đây, đây, đây là hình thành một cách tự nhiên hay là do con người tạo ra vậy?
Nếu là do con người tạo ra, vậy kỹ thuật chạm khắc này quả thực là khéo léo đến tột đỉnh. Nhưng nếu như là tác phẩm của con người, tại sao đường vân lại chìm trong miếng ngọc? Mà nếu trời sinh đã như thế, vậy giá trị của miếng ngọc này…
“Người anh em, xin mời đi ra đằng sau.” Chưởng quầy cũng đã nhìn ra những điều này, đè xuống cảm giác kích động, lên tiếng.
Tiêu Hòa bày ra dáng vẻ do dự.
Chưởng quầy là người sáng suốt, lập tức đưa mắt ra hiệu cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng hiểu ý, lúc này đi ra từ phía sau quầy thủy tinh, chắp tay thi lễ nói với các du khách trong tiệm: “Các vị, cửa hàng của chúng tôi có việc tạm thời đóng cửa. Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến thăm. Các vị, xin mời.”
Các du khách không biết đã xảy ra chuyện gì thì ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng, những người đã biết đâu chịu rời đi ngay lúc này, người nọ nhìn người kia, chính là không chịu nhấc chân.
Còn có người trực tiếp kêu lên: “Kia rốt cuộc là thứ gì vậy? Chúng tôi ở lại xem chút không được sao?”
Nhân viên cửa hàng nhìn về phía Tiêu Hòa, ánh mắt ngoại trừ đố kỵ còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Tài vật đã lộ rõ, nhìn coi anh lo liệu thế nào đây?
Tiêu Hòa có Viêm Chuyên làm chỗ dựa, chẳng sợ làm cho người ta biết hắn nhặt được bảo bối, tương phản còn ước gì càng nhiều người biết hắn nhặt được bảo bối càng tốt. Nếu không hắn cũng đã không để cho tài vật lộ ra tại chỗ một cách vô ích.
Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc? Tâm tình Tiêu Hòa sảng khoái vô cùng.
Nhìn Tiêu Hòa không có phản ứng, chưởng quầy cũng không cưỡng cầu du khách rời đi nữa, dù sao bảo bối xuất hiện trong tiệm của ông ta thì cũng có lợi cho việc buôn bán. Chỉ là muốn xem thứ mới xuất hiện này có giá trị đến mức nào, nếu quá quý giá thì lại thành họa chứ chẳng phải phú nữa.
Đợi trong cửa hàng thoáng an tĩnh lại, lão tiên sinh đè nén tâm tình kích động nói với Tiêu Hòa: “Phiền cậu lật sang bên kia.”
Tiêu Hòa nghe lời lật miếng ngọc lại cho lão giả nhìn.
Đường vân màu đỏ sậm sau lưng vẫn là ngọn núi, dường như bất luận là nhìn từ mặt trước hay từ mặt sau thì đều giống nhau như đúc. Đồng thời lão tiên sinh cũng chú ý tới bên mép mặt ngọc thạch này cũng có một đồ án, mà đồ án này…
“Đây là tạng văn (tiếng Tây Tạng), không, không đúng, có chút bất đồng với tạng văn hiện đại. Không, có thể khẳng định đây là tạng văn, tạng văn cổ xưa.” Lão tiên sinh thì thào lẩm bẩm.
“Miếng ngọc màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì vậy?” Có người nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng dán mắt vào ngọc thạch trong tay Tiêu Hòa, càng xem lại càng hối hận, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên nhìn ra là khối ngọc thạch này bất phàm. Chỉ trong chốc lát, vẻ hối hận và đố kỵ trên mặt kia đã không che giấu được, nhất là nhân viên cửa hàng, người đã bán ngọc bội đi.
Mẹ nó! Cái khối ngọc bội rách nát này đặt ở trong tiệm hơn ba năm mà sao chả có đứa nào phát hiện ra trong đó còn ẩn giấu một khối ngọc khác cơ chứ!