Đây là một căn nhà mái bằng đã có chút tuổi nằm gần vùng ngoại ô.
Toàn bộ căn nhà gồm có ba gian, thêm một mảnh sân nhỏ, không có nhà vệ sinh, nếu muốn đi nhà xí thì phải tới toilet công cộng đầu đường.
Giữa một đống nhà mái bằng cũ kỹ ở nơi này, nó đúng là tầm thường như vậy, thoạt nhìn cũng chẳng khác gì các căn nhà còn lại, ngoại trừ việc nó có một cái giếng.
Giếng ở trong sân, đáng tiếc chính là, miệng giếng đậy bởi phiến đá xanh, tựa hồ như đã bị người ta niêm phong từ rất lâu rồi.
Thời đại này cuộc sống của loài chuột càng ngày càng khó khăn nha…
Thử Thiểu ngồi chồm hỗm trên phiến đá xanh thở dài, tưởng tượng chính mình ngẩng đầu ưỡn ngực dạo vòng quanh trong khu phố xá náo nhiệt nhất, bất cứ ai nhìn thấy nó cũng nhịn không được muốn sờ sờ nó, khen nó. Các bảng hiệu trên phố khắp nơi đều in hình của nó, bắt mắt nhất là dòng chữ trên biển quảng cáo viết: chuột a chuột, tao yêu mày!
Ai! Thử Thiểu cúi đầu đau khổ.
Vì sao loài chuột lại bị con người ghét như vậy chứ?
Vì sao loài người không thể chung sống hoà bình với loài chuột chứ?
Vì sao mèo a, chó a đều được con người nuôi, được con người thích, vì sao lại không nuôi chuột bọn ta chứ?
Nếu các người nuôi ta, ngày ngày cho ta ăn uống, còn cho ta ổ để ngủ thì có đánh chết ta cũng sẽ không trộm trứng gà, cắn quần áo của các người, cũng không chui vào giầy các người làm ổ nha.
“Lại đang miên man suy nghĩ cái gì đó?” Đại ca của nó lại lượn lờ trước mặt nó, khinh thường nói: “Mày lại đang hâm mộ cái con mèo phì lũ ở phố đối diện chứ gì?”
Thử Thiểu tiếp tục chìm trong đau buồn.
Nhìn thấy thằng em mình bày ra bộ dạng không thể dạy, Thử Đại Thiểu lại tiếp tục khiển trách: “Nói cho mày biết, con người chỉ nuôi chuột cho một mục đích duy nhất ─ để giải phẫu với thí nghiệm nghe chưa! Nếu mày không muốn chết thì tránh xa con người ra một chút!”
“Còn nữa, đừng có tưởng là chó mèo hạnh phúc lắm, biết chó hoang mèo hoang từ đâu mà ra không? Đều là con người vứt bỏ cả! Chưa kể con người là giống ăn tạp, hôm nay coi mày là bảo vật, tới mai mày đã biến thành đĩa thức ăn trên bàn người ta rồi!”
“Đại ca.”
“Cái gì?” Thử Đại Thiểu đang nói tới hưng phấn, râu mép vểnh vểnh lên.
“Có người đến đây.”
Lời còn chưa dứt, Thử Đại Thiểu đã xoẹt một cái lủi vào trong hang.
Cánh cửa lâu chưa mở phát ra âm thanh cọt kẹt khó nghe. Thử Thiểu núp trong cái lỗ nhỏ ở góc tường của sân, muốn hướng ra phía ngoài xem nhưng lại không dám.
Ai lại tới nơi này?
Bọn nhóc tới để hút thuốc? Hay là đám lang thang không có nhà để về?
“Sàn sạt, sàn sạt.”
Tiếng chân người đang dẫm trên cỏ. Nhưng lại có phần không đúng, giống như…
Thử Thiểu vẫn là nhịn không được nhô đầu ra.
Bên cạnh cái giếng hình bát quái trong viện có thêm một cái bao rất dài. Còn có một người mặc quần bò đội mũ.
Một đầu của cái bao lộ ra mái tóc thật dài đen nhánh mà nó mới chỉ gặp qua ở mỗi nữ giới loài người.
Đó là người sao?
Nhìn nhìn người đứng bên cạnh giếng dường như đang vội vã xê dịch tảng đá ở miệng giếng, hẳn là không chú ý tới nó. Thử Thiểu chợt nổi lòng can đảm, hai chân run run, len lén bò về phía cái bao dài dài kia.
Đến, sắp đến rồi.
Người bên cạnh giếng đột nhiên quay đầu.
Thử Thiểu dừng lại, một cử động nhỏ cũng không dám, đồng thời cầu nguyện cho cỏ dại trong sân đủ cao.
Ánh mắt quét một vòng, người nọ giống như cười một tiếng, xoay người ngồi xổm xuống trước cái bao dài và mảnh.
Chăn lông bị mở ra. Cái này Thử Thiểu thấy rõ ràng.
Mái tóc đen dài xõa trên mặt đất, lông mày tinh tế, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong cong, mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, tiếp tục nhìn lên phía trên, toàn bộ đã bị giấu ở trong chăn lông. Hình như là một cô gái.
Người mang mũ lưỡi trai đột nhiên đưa tay ra vuốt ve mặt cô gái, phát ra thanh âm giống như cảm thán: thật xinh đẹp.
“Nếu như là cô, hẳn là có thể chứ?” Giọng nói kỳ quái, nghe không ra là nam hay là nữ.
Có ý gì? Thử Thiểu khó hiểu.
Người nọ dường như do dự thật lâu, sau đó làm ra một việc khiến cho Thử Thiểu càng khó hiểu.
Người đó dịch chuyển phiến đá xanh, nhảy vào.
Phiến đá xanh khép lại từ bên trong.
Qua một lúc lâu, sau khi xác định người kia sẽ không xuất hiện nữa, Thử Thiểu vừa mới chuẩn bị đi tới nhìn cho rõ xem người trên mặt đất trông như thế nào, chợt nghe thấy ưm một tiếng, người nọ tỉnh lại.
Thử Thiểu sợ tới mức vội vàng quay đầu chạy trốn. Lẻn đến chỗ an toàn, không chịu nổi lòng hiếu kỳ, vẫn thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn.
Người bị quấn trong chăn bông kia ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt. Một lát sau, có lẽ là kịp phản ứng, đột nhiên phát ra một tiếng thét thảm thiết chói tai, đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
“Cứu với.”
Cô gái xinh đẹp tóc dài đã rời khỏi.
Thử Thiểu nhìn chằm chằm vào miệng giếng kia, vù vù vù, dùng tốc độ cực nhanh leo lên phiến đá màu xanh, chạy vòng vòng.
Người nọ vì sao phải nhảy xuống giếng? Phiến đá xanh sao có thể khép lại từ bên trong? Quan trọng nhất là, phiến đá xanh che giấu cái gì bên trong giếng?
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, đồng thời cũng giết luôn con chuột.
Có nên đào đường xuống đáy giếng nhìn một cái không ta?
Thử Đại Thiểu thò đầu ra, xác định trong viện không có bóng dáng con người, lúc này mới từ trong động chui ra, vừa ra bên ngoài đã thấy thằng em lại ngồi chồm hỗm trên nắp giếng ngẩn người.
Thằng nhóc này, thật sự là trẻ nhỏ khó dạy!
Vật đổi sao dời, theo thời gian qua đi, đống nhà mái bằng này không còn người tới nữa. Chú chuột em vẫn tâm tâm niệm niệm về bí mật nơi đáy giếng, mỗi ngày mỗi ngày cần cù đào đường thông xuống.
Cho tới khi Thử Đại Thiểu mang về một bà vợ.
Người vợ này nghe nói là xuất thân từ một cống thoát nước trong thành phố sầm uất nhất, thành viên trong gia tộc người nào người nấy mập mạp cường tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ, mà lại nổi danh nhờ vào cướp đoạt.
Tiếp đó, sau khi Thử Đại Thiểu rời nhà kiếm ăn không cẩn thận nuốt nhầm thuốc diệt chuột chết ở bên ngoài, cả nhà vợ Đại Thiểu càng tỏ ra hung hăng càn quấy, lộ rõ bộ mặt của kẻ xâm lược.
Dần dần, chờ tới khi Thử Thiểu đang một lòng đào đường hầm phát hiện ra thì chung quanh nó đã không còn người thân.
Thử Thiểu nhìn nhìn đám chuột xám cao gấp đôi mình đang đứng trước mặt, chìa ra một dãy nanh vuốt nhọn hoắt…
Đây là một căn nhà mái bằng đã có chút tuổi nằm gần vùng ngoại ô.
Toàn bộ căn nhà gồm có ba gian, thêm một mảnh sân nhỏ, không có nhà vệ sinh, nếu muốn đi nhà xí thì phải tới toilet công cộng đầu đường.
Giữa một đống nhà mái bằng cũ kỹ ở nơi này, nó đúng là tầm thường như vậy, thoạt nhìn cũng chẳng khác gì các căn nhà còn lại, ngoại trừ việc nó có một cái giếng.
Giếng ở trong sân, đáng tiếc chính là, miệng giếng đậy bởi phiến đá xanh, tựa hồ như đã bị người ta niêm phong từ rất lâu rồi.
Thời đại này cuộc sống của loài chuột càng ngày càng khó khăn nha…
Thử Thiểu ngồi chồm hỗm trên phiến đá xanh thở dài, tưởng tượng chính mình ngẩng đầu ưỡn ngực dạo vòng quanh trong khu phố xá náo nhiệt nhất, bất cứ ai nhìn thấy nó cũng nhịn không được muốn sờ sờ nó, khen nó. Các bảng hiệu trên phố khắp nơi đều in hình của nó, bắt mắt nhất là dòng chữ trên biển quảng cáo viết: chuột a chuột, tao yêu mày!
Ai! Thử Thiểu cúi đầu đau khổ.
Vì sao loài chuột lại bị con người ghét như vậy chứ?
Vì sao loài người không thể chung sống hoà bình với loài chuột chứ?
Vì sao mèo a, chó a đều được con người nuôi, được con người thích, vì sao lại không nuôi chuột bọn ta chứ?
Nếu các người nuôi ta, ngày ngày cho ta ăn uống, còn cho ta ổ để ngủ thì có đánh chết ta cũng sẽ không trộm trứng gà, cắn quần áo của các người, cũng không chui vào giầy các người làm ổ nha.
“Lại đang miên man suy nghĩ cái gì đó?” Đại ca của nó lại lượn lờ trước mặt nó, khinh thường nói: “Mày lại đang hâm mộ cái con mèo phì lũ ở phố đối diện chứ gì?”
Thử Thiểu tiếp tục chìm trong đau buồn.
Nhìn thấy thằng em mình bày ra bộ dạng không thể dạy, Thử Đại Thiểu lại tiếp tục khiển trách: “Nói cho mày biết, con người chỉ nuôi chuột cho một mục đích duy nhất ─ để giải phẫu với thí nghiệm nghe chưa! Nếu mày không muốn chết thì tránh xa con người ra một chút!”
“Còn nữa, đừng có tưởng là chó mèo hạnh phúc lắm, biết chó hoang mèo hoang từ đâu mà ra không? Đều là con người vứt bỏ cả! Chưa kể con người là giống ăn tạp, hôm nay coi mày là bảo vật, tới mai mày đã biến thành đĩa thức ăn trên bàn người ta rồi!”
“Đại ca.”
“Cái gì?” Thử Đại Thiểu đang nói tới hưng phấn, râu mép vểnh vểnh lên.
“Có người đến đây.”
Lời còn chưa dứt, Thử Đại Thiểu đã xoẹt một cái lủi vào trong hang.
Cánh cửa lâu chưa mở phát ra âm thanh cọt kẹt khó nghe. Thử Thiểu núp trong cái lỗ nhỏ ở góc tường của sân, muốn hướng ra phía ngoài xem nhưng lại không dám.
Ai lại tới nơi này?
Bọn nhóc tới để hút thuốc? Hay là đám lang thang không có nhà để về?
“Sàn sạt, sàn sạt.”
Tiếng chân người đang dẫm trên cỏ. Nhưng lại có phần không đúng, giống như…
Thử Thiểu vẫn là nhịn không được nhô đầu ra.
Bên cạnh cái giếng hình bát quái trong viện có thêm một cái bao rất dài. Còn có một người mặc quần bò đội mũ.
Một đầu của cái bao lộ ra mái tóc thật dài đen nhánh mà nó mới chỉ gặp qua ở mỗi nữ giới loài người.
Đó là người sao?
Nhìn nhìn người đứng bên cạnh giếng dường như đang vội vã xê dịch tảng đá ở miệng giếng, hẳn là không chú ý tới nó. Thử Thiểu chợt nổi lòng can đảm, hai chân run run, len lén bò về phía cái bao dài dài kia.
Đến, sắp đến rồi.
Người bên cạnh giếng đột nhiên quay đầu.
Thử Thiểu dừng lại, một cử động nhỏ cũng không dám, đồng thời cầu nguyện cho cỏ dại trong sân đủ cao.
Ánh mắt quét một vòng, người nọ giống như cười một tiếng, xoay người ngồi xổm xuống trước cái bao dài và mảnh.
Chăn lông bị mở ra. Cái này Thử Thiểu thấy rõ ràng.
Mái tóc đen dài xõa trên mặt đất, lông mày tinh tế, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong cong, mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, tiếp tục nhìn lên phía trên, toàn bộ đã bị giấu ở trong chăn lông. Hình như là một cô gái.
Người mang mũ lưỡi trai đột nhiên đưa tay ra vuốt ve mặt cô gái, phát ra thanh âm giống như cảm thán: thật xinh đẹp.
“Nếu như là cô, hẳn là có thể chứ?” Giọng nói kỳ quái, nghe không ra là nam hay là nữ.
Có ý gì? Thử Thiểu khó hiểu.
Người nọ dường như do dự thật lâu, sau đó làm ra một việc khiến cho Thử Thiểu càng khó hiểu.
Người đó dịch chuyển phiến đá xanh, nhảy vào.
Phiến đá xanh khép lại từ bên trong.
Qua một lúc lâu, sau khi xác định người kia sẽ không xuất hiện nữa, Thử Thiểu vừa mới chuẩn bị đi tới nhìn cho rõ xem người trên mặt đất trông như thế nào, chợt nghe thấy ưm một tiếng, người nọ tỉnh lại.
Thử Thiểu sợ tới mức vội vàng quay đầu chạy trốn. Lẻn đến chỗ an toàn, không chịu nổi lòng hiếu kỳ, vẫn thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn.
Người bị quấn trong chăn bông kia ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt. Một lát sau, có lẽ là kịp phản ứng, đột nhiên phát ra một tiếng thét thảm thiết chói tai, đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
“Cứu với.”
Cô gái xinh đẹp tóc dài đã rời khỏi.
Thử Thiểu nhìn chằm chằm vào miệng giếng kia, vù vù vù, dùng tốc độ cực nhanh leo lên phiến đá màu xanh, chạy vòng vòng.
Người nọ vì sao phải nhảy xuống giếng? Phiến đá xanh sao có thể khép lại từ bên trong? Quan trọng nhất là, phiến đá xanh che giấu cái gì bên trong giếng?
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, đồng thời cũng giết luôn con chuột.
Có nên đào đường xuống đáy giếng nhìn một cái không ta?
Thử Đại Thiểu thò đầu ra, xác định trong viện không có bóng dáng con người, lúc này mới từ trong động chui ra, vừa ra bên ngoài đã thấy thằng em lại ngồi chồm hỗm trên nắp giếng ngẩn người.
Thằng nhóc này, thật sự là trẻ nhỏ khó dạy!
Vật đổi sao dời, theo thời gian qua đi, đống nhà mái bằng này không còn người tới nữa. Chú chuột em vẫn tâm tâm niệm niệm về bí mật nơi đáy giếng, mỗi ngày mỗi ngày cần cù đào đường thông xuống.
Cho tới khi Thử Đại Thiểu mang về một bà vợ.
Người vợ này nghe nói là xuất thân từ một cống thoát nước trong thành phố sầm uất nhất, thành viên trong gia tộc người nào người nấy mập mạp cường tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ, mà lại nổi danh nhờ vào cướp đoạt.
Tiếp đó, sau khi Thử Đại Thiểu rời nhà kiếm ăn không cẩn thận nuốt nhầm thuốc diệt chuột chết ở bên ngoài, cả nhà vợ Đại Thiểu càng tỏ ra hung hăng càn quấy, lộ rõ bộ mặt của kẻ xâm lược.
Dần dần, chờ tới khi Thử Thiểu đang một lòng đào đường hầm phát hiện ra thì chung quanh nó đã không còn người thân.
Thử Thiểu nhìn nhìn đám chuột xám cao gấp đôi mình đang đứng trước mặt, chìa ra một dãy nanh vuốt nhọn hoắt…